Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiêu Dao Tiểu Tán Tiên
  3. Chương 8 : Chương 8
Trước /12 Sau

[Dịch] Tiêu Dao Tiểu Tán Tiên

Chương 8 : Chương 8

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN - TÁC GIẢ: MÊ NAM. DỊCH: VMVM

Hồi 05. Vui vầy với ma

“Ai kêu ngươi cửi như vậy! Chỉ cửi khố phía ngoài xuống chút xíu đến… một thốn dưới eo là được.” Thôi Thái Đình nói với giọng không chút hảo khí nào.

Tiểu Huyền lúc này mới lấy lại tinh thần, vộ kéo nội khố lên, rồi tụt ngoại khố xuống cách eo một thốn, mặt đỏ như gấc chín, lòng không ngừng rủa thầm: “Đáng chết! Đáng chết! Chỉ tại coi mấy cuốn sách quỷ quái đó, làm ta cứ tưởng mình đang bay!”

Thôi Thái Đình ngưng thần quan sát bụng của hắn.

Tuy đang là xế chiều, nhưng Cẩm Tú Các bị bóng của Tiêu Dao phong che mất, xung quanh cổ thụ ngút trời, do đó bên trong Các khá u ám. Trước bụng của Tiểu Huyền lúc ấy lại tán phát một hào quang nhè nhẹ nhu hòa, hiện lên trước mắt nàng một làn da bình hoạt khiết bạch, thanh sáng như minh ngọc, ẩn hiện những hoa văn nho nhỏ có hình dáng vô cùng dị kỳ, vừa như chử vừa như phù triện, phân bố khắp nơi.

Từ khi biết chuyện đến giờ, Tiểu Huyền cứ nhất trực cảm thấy kỳ dị đối với dị dạng trên thân thể mình, đã từng hỏi qua Thôi Thái Đình, nhưng nàng chỉ hàm hồ trả lời. Gã dần dần coi nó như bình thường, không quan tâm nữa. Hôm nay thấy sư phụ lại để ý quan sát kỹ càng như vậy, không nhịn được liền hỏi: “Sư phụ, bụng dưới của con có vẽ hình gì vậy?”

Biểu tình của Thôi Thái Đình biến chuyển bất định, đôi mắt xinh đẹp cứ nhìn sửng bụng hắn, si ngốc cả nửa ngày không nói lời nào.

Tiểu Huyền cảm thấy có chút khó chịu, bèn nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ, người sao rồi?”

Thân người Thôi Thái Đình khẽ rúng động như từ trong mộng tỉnh lại.

Tiểu Huyền thầm cảm giác bụng dưới mình có vật gì đó kỳ quái, bèn hỏi: “Sư phụ, bụng của con ở chỗ này…”

Thôi Thái Đình ngăn hắn lại: “Không được hỏi, đến lúc có thể cho ngươi biết thì ta tự nhiên sẽ nói với ngươi!” Nói tới đây bèn lấy từ trong người ra một cái Hồng cân rất to, vẫy tay một cái khiến nó bay tà tà về phía Tiểu Huyền.

Eo lưng của Tiểu Huyền chợt bị bó chặt, nhìn lại thì đã thấy Hồng cân quấn chặt quanh eo, che phủ phúc bộ, không hiểu hỏi: “Sư phụ, cái này là gì?”

Thôi Thái Đình đáp: “Khố lót này có tên là Diễm Hoán la, được làm từ da và lông của Viêm châu hỏa quang thú, cũng là bảo vật trong giáo ta. Chỉ cần mặc nó trên người, đêm ngày đều có thể đề thăng tiềm năng hỏa hành của người sử dụng. Tuy là rất chậm, nhưng ngày dài tháng rộng nhất định sẽ có khả quan. Con tu hành về cực hỏa, mọi pháp môn tập luyện đều thuộc hỏa hệ, do đó cái khăn này đối với con có tác dụng không nhỏ.”

Tiểu Huyền mừng rỡ, không ngừng tạ ơn sư phụ, rồi thầm nghĩ: “Sư phụ mới bảo khi xuất sơn sẽ tặng cho mỗi người một món bảo vật, sao lại tặng cho ta những hai món? Ta thường cảm thấy người đối với ta lúc tốt lúc không, như vậy mà nói, kỳ thật bên trong rất quan tâm đến ta, chỉ đôi khi buộc phải nghiêm khắc thế thôi…” Vừa nghĩ, gã vừa cúi đầu xem xét cẩn thận, thấy hồng cân có những phù văn triện tích thay đổi chầm chậm, xích quang trên đó cũng nhẹ nhàng huyễn biến, như ánh lửa linh động, kỳ diệu vô cùng.

Thôi Thái Đình nói tiếp: “Cái Diễm Hoán La này mùa đông thì ấm, mùa hạ thì mát, thủy hỏa không xâm phạm được, không sinh mồ hôi cáu bẩn. Từ giờ trở đi, ngươi không cần phải cửi ra nữa, dù cho đi ngủ hay đi tắm gì cũng tuyệt đối không được cửi ra, biết chưa?”

Tiểu Huyền liền vâng dạ đáp ứng.

Thôi Thái Đình vẫn chưa an tâm, căn dặn lần nữa: “Sau khi hạ sơn, nếu ngươi lén cởi nó ra, ta nhất định trừng phạt nặng không tha!”

Tiểu Huyền tuy cảm thấy có điều kỳ quái, nhưng cũng gật đầu đồng ý, lòng thầm nghĩ: “Nó có tác dụng tốt đối với mình như vậy, mình còn cởi ra làm gì? Nếu mình lén cởi ra, sao sư phụ người biết được chứ?”

Thôi Thái Đình nói: “Được rồi, ngươi có thể đi. Thu thập hành trang cho cẩn thận, những gì không cần mang thì không nên mang.”

Tiểu Huyền chỉnh trang lại y khố, quấn Bát Trảo Viêm Long tiên vào cánh tay, rồi mừng rỡ cáo lui.

Rời khỏi Cẩm Tú Các, gã lập tức đi tới một chỗ không người ở dưới hậu sơn Tiêu Diêu Phong, vội vả lấy ra Viêm Long tiên, vận khởi li hỏa quyết phổ vào tiên múa lên. Ngay lập tức, hỏa long ngân dài, xích diễm nổi lên ùng ùng, tiên đánh đến đâu là đá bay cây đổ đến đó, uy lực không biết mạnh gấp bao nhiêu lần so với Luyện Tác thằng, nhất thời như say muốn dừng cũng không được.

Đang lúc múa tiên đến sướng tay thỏa chân, đột nhiên bên cạnh có tiếng người kêu lên: “Lợi hại, lại hại! Tuyệt vời, tuyệt vời!”

Tiểu Huyền thu tiên quay lại nhìn, thấy phía sau cây lộ ra một thân hình to lớn, lập tức nhận ra người đó, hoan hỉ nói: “Hắc đại ca, sao huynh lại ở đây?”

Người đó bước ra, nhìn lại thì là một người mày thô mắt sáng, mũi to miệng rộng, thân cao gần một trượng, khôi ngô phi thường, nguyên là một hùng bi tinh[1] đã tu luyện đắc đạo ngụ tại Đại Phong lĩnh ở mạn bắc của Tiêu Diêu phong. Tên y là Hắc Vô Phách, giao hảo cực kỳ tốt với Tiểu Huyền, do đó mới xưng huynh gọi đệ.

Y nhặt lên một khối thạch đầu đã bị Tiểu Huyền đánh vỡ, nhìn chỗ cắt mà thần tình ngưng trọng, kinh ngạc hỏi: “Ôi trời ôi, nửa tháng không gặp, không ngờ công lực của ngươi lại thăng tiến nhiều quá như vậy!”

Tiểu Huyền vung vẫy Viêm Long Tiên trong tay, cười nói: “Không phải công lực của đệ tăng, mà vì thay đổi binh khí.”

Hắc Vô Phách nhìn qua, lập tức biết là vật phi phàm, bèn mượn lấy xem cho tử tế, thèm thuồng đến độ nước dải chảy ròng ròng, hỏi: “Cái này là thần binh gì thế? Sao đệ có được?”

Tiểu Huyền vui vẻ thuật lại: “Cái này gọi là Bát Trảo Viêm Long tiên, là lễ vật xuất sơn do sư phụ ta tặng.”

“Nguyên đó là vật trân bảo của Tiên gia, nếu không sao lại như một con hỏa long làm vậy, khiến ta từ rất xa mà có thể thấy xích quang nơi này, buộc phải đến tận nơi xem xét.” Hắc Vô Phách tán một hồi, rồi hỏi: “Lão đệ ngươi cuối cùng cũng xuất sơn rồi hả? Ha ha, cái này phải khánh chúc cho hoành tráng nghe. Hôm nay Đào hoa Đại tỷ mời chúng ta thưởng hoa, ngươi sao không đến cùng xem, thuận tiện mang thần binh cho mọi người hân thưởng.”

Tiểu Huyền suy nghĩ một hồi, rồi đáp: “Vậy cũng được, mai đệ phải hạ sơn cùng sư phụ rồi, chỉ sợ nhất thời không thể quay về, cũng nên đến chào từ biệt mọi người.”

Hắc Vô Phách nói: “Nếu thế thì sẽ rất nhiệt náo đây!” Rồi kéo gã đi.

Tiểu Huyền nói: “Đã lâu rồi không gặp Đào Hoa đại tỷ, sao lại tay không chân trần mà đến chứ… Đệ phải quay về mang theo vài món đã.”

Hắc Vô Phách sượng mặt đáp: “Vậy thì…. ta ở đây chờ đệ vậy. Ta không dám lên Tiêu Diêu phong, miễn cho chuyện phải đụng mặt vị tiểu tỷ tỷ đó của đệ. Hình dạng thì đẹp như thiên tiên, nhưng mà sao hung ác thế. Ả ấy vừa gặp cứ chửi ta là yêu quái, nói chưa được hai câu đã vung đao chém tới. Rất may là ta chạy cũng nhanh, nếu không bị ả bầm xương rồi!”

Tiểu Huyền cười nói: “Thị là tam sư tỷ của đệ, là một ác bà nương ấy, không có ai hung ác hơn ả đâu. Xin Đại ca đợi một chút, đệ sẽ đi nhanh thôi.”

(Hết phần 1 - hồi 5)

-----------------------

[1] Gấu tu thành tinh

Quảng cáo
Trước /12 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vấy Bẩn: Yêu Không Kiểm Soát

Copyright © 2022 - MTruyện.net