Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Tuổi Trẻ Lãng Mạn, Hài Hước Của Tôi Đúng Là Sai Lầm Như Dự Đoán! (Tập 1
  3. Chương 3 : Yuigahama Yui lúc nào cũng hiếu động (3)
Trước /15 Sau

[Dịch]Tuổi Trẻ Lãng Mạn, Hài Hước Của Tôi Đúng Là Sai Lầm Như Dự Đoán! (Tập 1

Chương 3 : Yuigahama Yui lúc nào cũng hiếu động (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

“Cậu về trễ quá.”

Nói rồi, Yukinoshita giật lấy hộp Yasai Seikatsu trên tay tôi. Cô chọc ống hút vào và bắt đầu hút.

Chỉ còn lại Sportop và Otoko no Café au Lait.

Có vẻ như Yuigahama nhận ra hộp Otoko no Café au Lait dành cho ai.

“À, phải rồi.”

Cô nàng lấy một đồng xu 100 yên ra khỏi ví.

“Ồ, đừng để tâm.”

Ý tôi là, Yukinoshita không trả tiền lại cho tôi bởi vì tôi tự nguyện mua chúng. Mặc dù nhận tiền từ Yukinoshita là hợp lý nhưng tôi không nhất thiết phải nhận tiền của Yuigahama. Do đó, tôi đặt hộp Café au Lait vào tay cô nàng thay vì nhận lấy đồng xu 100 yên.

“N-nhưng mình chưa trả tiền lại cho cậu mà!”

Yuigahama quyết tâm đưa đồng xu cho tôi. Điều này rồi sẽ dẫn đến một cuộc tranh luận phiền phức về việc trả tiền lại hay không, cho nên tôi bèn bước tới chỗ ngồi của mình ở gần Yukinoshita.

Yuigahama hơi khó chịu khi phải đưa ra sự thay đổi.

“Cảm ơn.”

Cô lí nhí bày tỏ lòng biết ơn, sau đó cười bẽn lẽn và cầm hộp Café au Lait bằng cả hai tay.

Chắc chắn đây là sự biết ơn lớn nhất mà tôi nhận được trong suốt cuộc đời mình. Chỉ vỏn vẹn 100 yên, có lẽ cô ấy đã trả cho tôi quá hời với khuôn mặt tươi cười đó.

“Cô đã nói chuyện xong chưa?”

Cảm thấy hài lòng, tôi quay sang đòi hỏi đánh giá tốt đẹp từ Yukinoshita.

“Vâng, nhờ cậu vắng mặt mà cuộc nói chuyện của chúng tôi diễn ra trôi chảy. Cảm ơn nhiều.”

Chắc chắn đó là lòng biết ơn ít nhất mà tôi từng nhận được trong suốt cuộc đời.

“Ồ, tốt thôi. Thế cô định làm gì bây giờ?”

“Chúng tôi sẽ đến phòng gia chánh. Cậu cũng phải đi cùng.”

“Phòng gia chánh sao?”

Đó là một lớp học để dày vò và giết chết nghệ thuật ẩm thực. Một nơi chỉ toàn là những bài học được tiến hành theo nhóm tự chọn. Ở đây cũng có dao bếp và buồng ga – những thứ nguy hiểm và cần phải hạn chế sử dụng!

“Chúng ta sẽ làm gì ở đó?”

Cùng với phòng tập thể dục và những chuyến đi dã ngoại, nghệ thuật ẩm thực là một trong ba hoạt động dẫn đầu về khoản gây tổn thương. Gần như chẳng mấy ai thực sự yêu thích bất cứ hoạt động nào trong số đó. Ý tôi là, hãy tưởng tượng một nhóm học sinh đang trò chuyện vui vẻ với nhau và dần dần trở nên thân thiết. Sau đó, thử tưởng tượng đến sự im lặng bao trùm ngay thời điểm tôi đến tham gia cùng với họ. Đúng vậy, chúng thật sự vượt quá sức chịu đựng của tôi.

“Bánh quy... mình muốn nướng một ít bánh quy.”

“Hả? Bánh quy sao?”

Tôi không đoán được điều gì qua lời nói của cô nàng nên không thể trả lời theo cách nào khác.

“Có vẻ bạn Yuigahama muốn tự nướng bánh cho ai đó. Tuy nhiên, cô ấy không tự tin vào khả năng của mình và đã yêu cầu được giúp đỡ.”

Yukinoshita đập tan sự e ngại của tôi.

“Tại sao chúng tôi phải làm vậy? Mấy chuyện này nhờ bạn bè thì tốt hơn.”

“Ừm... p-phải, chỉ có điều... tôi không muốn họ biết và nếu biết thì bọn họ sẽ trêu chọc tôi mất. Những chuyện nghiêm túc như thế này không hợp với họ đâu...”

Khi trả lời, đôi mắt của Yuigahama cúi gầm xuống.

Tôi khẽ thở dài.

Thật ra những vấn đề tình cảm của người khác không phải là thứ dễ giải quyết. Thay vì tìm hiểu về việc ai thích ai, tôi sẽ ghi nhớ được nhiều thứ có ích hơn, ngay cả khi chỉ là một từ tiếng Anh. Và xét theo lối suy nghĩ đó, việc giúp cô ấy gỡ bỏ những vấn đề về tình cảm sẽ bị gạt phăng ra ngoài. Cũng tốt, tôi không có hứng thú gì với những câu chuyện tình yêu chứ đừng nói gì đến việc suy ngẫm về chúng.

Tôi chợt nghĩ đến vấn đề nghiêm túc mà họ bàn bạc. Chắc hẳn là vấn đề này đây mà...

Chàng trai ơi, bớt căng thẳng rồi nhé.

Thành thật mà nói, nếu ai có gặp phải vấn đề trong chuyện tình cảm thì tất cả mọi thứ bạn cần phải nói là: “Đừng bỏ cuộc! Rồi sẽ ổn thôi!”

Và nếu không thành công, những gì bạn cần nói kế tiếp là: “Cái thằng đó khốn nạn quá đi mà!”

“Khì!”

Tôi vô tình khịt mũi khi bắt gặp ánh mắt của Yuigahama.

“A...”

Yuigahama lại cúi gầm xuống, không nói nên lời.

Rồi thì cô nàng nắm chặt vạt váy, bờ vai khẽ run rẩy.

“A... ahaha. Bộ lạ lắm sao? Một người như mình mà lại cố gắng làm bánh... giống mấy cô gái nữ tính. Xin lỗi nha, Yukinoshita. Mình ổn mà, đừng lo.”

“Vâng, một khi đó là điều cậu muốn thì tôi sẽ không quan tâm đặc biệt làm gì – Ồ, phải rồi. Nếu là vì hắn ta thì không cần phải lo lắng đâu. Quả thật cái gã này chẳng có tinh thần làm chuyện gì nên tôi sẽ buộc hắn giúp đỡ cậu.”

Không hiểu tại sao hiến pháp Nhật Bản không được áp dụng cho tôi. Ý tôi là, cái kiểu bóc lột này là gì vậy trời?

“Không, chuyện vốn là vậy mà! Tự tay làm bánh quy thật sự không hợp với mình và trông cũng rất kỳ lạ... Mình đã hỏi Yumiko và Mari, họ nói rằng thứ này quá lỗi thời.”

Yuigahama liếc trộm tôi.

“Ừm, tôi cũng chẳng mong đợi gì khi một cô gái lòe loẹt như cậu đi làm bánh quy.” Yukinoshita nói theo cái kiểu như muốn đẩy Yuigahama xuống vực sâu tuyệt vọng.

“Đ-đúng vậy! Thật là lạ, phải không nào?!” Yuigahama cười gượng rồi chờ chúng tôi phản ứng. Tầm mắt của cô ấy đang nhìn xuống đột nhiên chuyển sang nhìn tôi như muốn thách thức. Có vẻ cô ấy yêu cầu tôi phải đưa ra một câu trả lời thích đáng.

“Ừ thì... cái tôi muốn nói không phải là kỳ lạ, hoặc hợp hay không hợp với tính của cô. Tôi thực sự chẳng muốn quan tâm chút nào.”

“Nói vậy còn tồi tệ hơn là không nói đấy!”

Yuigahama đập tay xuống bàn trong cơn bực tức.

“Hikki, tôi thực sự không thể tin vào cậu được nữa! Tức điên lên mất! Nếu tôi đặt hết tâm trí vào nó thì tôi cũng làm được vậy!” [1]

“Đó không phải là thứ cô có thể nói về bản thân mình, mà phải là lời của mẹ cô trong lúc nước mắt lưng tròng: ‘Mẹ luôn nghĩ con có thể làm tốt nếu con cố gắng, nhưng con lại không làm được.’”

“Vâng, trông giống như mẹ cậu đã bỏ cuộc!”

“Một kết luận hợp lý.”

Yukinoshita hăm hở gật đầu. Trong khi đó, nước mắt đã trào ra trên khóe mắt Yuigahama.

Ồ, đừng khóc chứ! Việc khiến ai đó thất vọng cũng đáng buồn lắm đấy...

Tôi cảm thấy có lỗi khi đóng vai kẻ phá rối đúng lúc Yuigahama quyết tâm làm bánh quy. Hơn nữa, cuộc chiến giữa tôi và Yukinoshita vẫn còn đó.

“À, tuy thứ duy nhất mà tôi có thể nấu là cà ri nhưng tôi vẫn sẽ giúp cô.”

Tôi miễn cưỡng dang tay giúp đỡ.

“C-cảm ơn.”

Yuigahama thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng tôi không mong đợi bất cứ điều gì liên quan đến khả năng nấu nướng của cậu. Chúng tôi chỉ muốn cậu nếm thử và cho biết ý kiến.”

Ồ, nếu nó diễn ra giống như những gì Yukinoshita yêu cầu thì việc nói lên quan điểm của nam giới là điều tôi có thể làm được. Do có một số lượng lớn nam giới không thích ăn ngọt nên tôi sẽ cố gắng giúp sức trên tiêu chí phù hợp với khẩu vị của họ. Thêm vào đó, tôi nghĩ hầu hết các loại thực phẩm đều đủ ngon đến mức không cần phải kén chọn.

Chỉ là tiện tay thôi nhỉ?

Chú thích:

[1] Cụm từ gốc được sử dụng ở đây là ‘yareba dekiru ko’, mang nghĩa: ai đó có thể làm nên chuyện nếu họ cố gắng. Tuy nhiên, nhờ sự đa nghĩa trong tiếng Nhật, câu này cũng được sử dụng theo nghĩa tiêu cực: ai đó chẳng thể làm nên chuyện gì dù họ có cố gắng đi chăng nữa. Yuigahama sử dụng theo nghĩa thứ nhất, sau đó Hachiman lại sử dụng theo nghĩa thứ hai.

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của mTruyen.net :

Quảng cáo
Trước /15 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Copyright © 2022 - MTruyện.net