Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Tuổi Trẻ Lãng Mạn, Hài Hước Của Tôi Đúng Là Sai Lầm Như Dự Đoán! (Tập 1
  3. Chương 3 : Yuigahama Yui lúc nào cũng hiếu động (4)
Trước /15 Sau

[Dịch]Tuổi Trẻ Lãng Mạn, Hài Hước Của Tôi Đúng Là Sai Lầm Như Dự Đoán! (Tập 1

Chương 3 : Yuigahama Yui lúc nào cũng hiếu động (4)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

Lúc này, phòng gia chánh đang ngập trong mùi thơm của vani.

Yukinoshita mở tủ lạnh lấy một ít sữa và trứng như đã xác định được mình phải làm những gì. Ngoài ra, cô nàng còn lấy thêm một cái cân, một cái tô và bắt đầu chuẩn bị trứng với một số dụng cụ nấu ăn kỳ lạ mà tôi chưa bao giờ được tiếp xúc.

Thật khó tin, siêu nữ [1] hoàn hảo này cũng rất giỏi nấu ăn.

Sau khi nhanh chóng hoàn thành phần chuẩn bị, cô nàng đeo một chiếc tạp dề lên như muốn nói việc nấu ăn sắp sửa bắt đầu.

Yuigahama cũng đeo một chiếc nhưng những sợi dây lại được thắt nút một cách lộn xộn. Có vẻ cô chưa từng mặc thứ này bao giờ.

“Tạp dề của cậu rối mắt quá. Có phải cậu không biết cách mặc hay không?”

“Xin lỗi. Cảm ơn... Chờ đã nào, cậu nói gì vậy chứ? Ít ra mình đã mặc được tạp dề rồi đấy thôi!”

“Xin hãy mặc lại đúng cách. Nếu cậu không làm theo những điều nên làm thì trước sau gì cũng kết thúc như cậu ta – vượt qua khỏi mức độ có thể quay đầu lại.”

“Đừng dùng tôi như phương tiện hù dọa người khác. Tôi là gì chứ? Namahage hả?” [2]

“Phải rồi, đây là lần đầu tiên cậu thật sự có ích với người khác nên cảm nhận được một chút hạnh phúc chứ gì. Ngay cả khi cậu tự so sánh mình với Namahage thì tôi cũng chẳng muốn làm gì để chống lại đầu tóc của cậu đâu, đừng lo lắng nhé.”

“Việc gì tôi phải lo lắng đến. Thôi ngay cho! Đừng nhìn mái tóc của tôi với nụ cười thương hại.” Tôi nỗ lực tránh khỏi nụ cười – một biểu cảm hiếm thấy ở cô nàng – bằng cách vuốt ngược mái tóc ra phía sau.

Tôi cũng nghe thấy tiếng cười khúc khích của Yuigahama. Không ngoài dự đoán, cô nàng vẫn đang cố gắng chỉnh lại tạp dề trong lúc lắng nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và Yukinoshita.

“Cậu vẫn chưa mặc được à? Hay là do cậu không thể mặc? Trời ạ, qua đây nào. Tôi sẽ mặc cho cậu.”

Yukinoshita trợn mắt rồi vẫy tay ra hiệu với Yuigahama.

“Mình ổn mà.”

Yuigahama thầm thì, sau đó đảo mắt nhìn tôi và Yukinoshita như vẫn còn một chút do dự.

Trông cô ấy giống một đứa trẻ sợ không có nơi nào để đi vậy.

“Mau lên.”

Giọng nói lạnh lùng của Yukinoshita đập tan vẻ do dự của Yuigahama. Tôi không biết có phải cô nàng đang giận hay không, chỉ là làm vậy thì có hơi đáng sợ.

“X-x-x-xin lỗi!”

Yuigahama thét lên rồi bước nhanh về phía Yukinoshita.

Cô ta là cái gì vậy? Một con cún à?

Yukinoshita bước ra phía sau và lần lượt cột lại dây cho Yuigahama.

“Yukinoshita nè, trông cậu cứ như là chị của mình vậy ha?”

“Ngoại trừ việc em gái tôi chẳng thể nào tồi tệ như cậu.”

Yukinoshita thở dài một cách khó chịu. Nhưng ngạc nhiên thay, tôi đồng tình với ý kiến của Yuigahama.

Nếu bạn đặt vẻ chững chạc của Yukinoshita bên cạnh khuôn mặt ngây thơ của Yuigahama thì họ tương đối giống chị em. Nói cách khác, hình như có thứ gì đó thân thuộc giữa hai người họ.

Còn một điều đáng lưu ý nữa, đó là trừ mấy gã đàn ông trung niên nói con gái không mặc gì ngoài tạp dề mới đẹp, tôi nghĩ rằng mặc đồng phục cùng với tạp dề mới là tuyệt vời nhất.

...

Cảm thấy trái tim ấm áp với suy nghĩ đó, tôi vô thức mỉm cười.

“N-nè, Hikki...”

“C-cái gì?”

Giọng nói của tôi không ổn lắm.

Chết chưa. Hình như tôi vừa để lộ khuôn mặt bỉ ổi thì phải. Câu trả lời cẩu thả kia càng làm tăng vẻ bỉ ổi đó.

“C-cậu nghĩ gì về những cô gái giỏi nấu ăn?”

“À, tôi chẳng quan tâm đến điều đó. Vả lại chúng cũng chẳng phải là thứ khiến con trai cảm thấy hấp dẫn.”

“M-mình hiểu rồi...”

Nghe tôi nói vậy, Yuigahama mỉm cười nhẹ nhõm.

“Được rồi! Bắt đầu thôi!”

Cô nàng xắn tay áo lên, đập trứng và bắt đầu đánh trứng. Cô bỏ thêm bột mì, tiếp theo là đường, bơ và một số hương liệu bao gồm vani.

Ngay đến tôi, một người không thành thạo trong nghệ thuật ẩm thực, cũng có thể thấy khả năng của Yuigahama vượt quá xa mức bình thường. Tôi chắc rằng cô ấy nghĩ làm bánh là cái gì đó xa vời, trong khi sự thật cho thấy thứ này rất dễ làm, thậm chí chúng còn dễ làm bật lên khả năng vượt trội của cô.

Không còn cách nào che đậy được nữa, khả năng thật sự của cô ấy đã hiện ra rành rành.

Đầu tiên là hỗn hợp trứng đã được đánh lên vẫn có một ít vỏ còn sót lại bên trong. Thứ hai là phần hương liệu đang bết thành cục. Ngoài ra, bơ còn hơi cứng.

Đúng như dự đoán, cô ấy nhầm bột mì với muối và giờ đang đổ vani vào một cái tô đầy sữa.

Tôi liếc sang Yukinoshita thì thấy cô đặt đặt lên trán, mặt tái đi. Ngay cả một người thiếu kỹ năng nấu ăn như tôi mà còn cảm thấy rùng mình thì quả thật nó rất khủng khiếp đối với người giỏi nấu ăn như Yukinoshita.

“Bây giờ, chúng ta cần...”

Yuigahama bắt đầu tìm một ít cà phê hòa tan.

“Cà phê? Ồ, tôi cho rằng nếu có thức uống gì đó đi kèm theo thì sẽ dễ nuốt hơn. Đây là một ý tưởng thông minh nhỉ?”

“Hả? Không phải dành cho chuyện đó đâu. Nó là một thành phần bí mật. Con trai mấy người đâu có thích mấy thứ ngọt ngào, đúng không?”

Đang làm, Yuigahama quay lại nhìn tôi nên ánh mắt không còn tập trung vào bàn tay nữa. Thế là trước khi cô ấy kịp nhận ra, một gò đất màu đen đã hình thành ở giữa tô.

“Chắc không còn là thành phần bí mật nữa rồi.”

“Cái gì? Ặc. Được rồi, mình sẽ thêm nhiều bột để chỉnh lại.”

Cùng với đó, cô nàng tạo ra thêm một gò đất màu trắng bên cạnh gò đất màu đen. Tiếp theo, cô nhấn chìm toàn bộ bằng làn sóng từ hỗn hợp trứng khiến mức độ kinh khủng được nâng lên một tầm cao mới.

Tôi bắt đầu đưa ra kết luận rằng kỹ năng nấu ăn của Yuigahama bị thiếu hụt trầm trọng. Không phải là về việc có đầy đủ để nấu hay không, mà là cô không có bất cứ kỹ năng nào để bắt đầu việc này. Cô vụng về đến mức vô vọng, chẳng thể nào làm nổi một món bình thường và không bao giờ phù hợp để làm vậy. Cô ấy cũng là người duy nhất tôi không muốn chọn làm đối tác trong phòng thí nghiệm khoa học, bởi vì cô vụng về đủ để giết chết bản thân.

Đến lúc nướng xong, cái bánh đã trở thành một thứ giống như than. Nghe mùi thôi mà cũng biết là đắng vô cùng.

“T-tại sao?”

Yuigahama kinh hoàng nhìn đống bánh kinh tởm trước mặt mình.

"Tôi chỉ không hiểu... làm cách nào mà cậu có thể mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác...”

Yukinoshita thì thầm.

Tôi tự hỏi có phải lý do cô ấy thì thầm là vì không muốn Yuigahama nghe thấy hay không. Nhưng dù sao đi chăng nữa, cô nàng đang bộc lộ ra sự thiếu kiên nhẫn của mình.

Yuigahama xếp bánh lên đĩa với vẻ ghê tởm.

“Có thể trông nó như vậy nhưng... chúng ta sẽ không biết mùi vị thế nào cho đến khi nếm thử.”

“Cậu nói đúng lắm. Chúng ta có một người nếm thử ở đây.”

Tôi cười nói: “Yukinoshita à, mắc phải sai lầm này thì ngớ ngẩn quá rồi. Cô nên nói là thử độc mới đúng chứ.”

“Sao lại là độc?! Độc à? Phải rồi, sau tất cả thì có khi là độc chăng?”

So với câu trả lời hống hách khi nãy, suy nghĩ nào đó đã xuất hiện khiến cô nghiêng đầu sang một bên như muốn nói ‘cậu nghĩ thế nào?’.

Đâu cần phải trả lời thẳng cơ chứ. Tôi tránh né vẻ mặt như cún của Yuigahama rồi lại quay lại thu hút sự chú ý của Yukinoshita.

“Này, tôi phải ăn thử thứ đó thật sao? Trông chúng như than được bán ở Joyful Honda ấy.”

“Cậu nên cảm thấy an tâm vì bọn tôi không hề sử dụng thành phần nào không thể ăn được. Ừm, chủ yếu là...“

Yukinoshita ngừng nói rồi lẩm bẩm: “Tôi cũng sẽ ăn thử để đảm bảo chắc chắn.”

“Thật sao? Chẳng lẽ cậu thật sự là người tốt ư? Hay là do cậu thích tôi?”

“Tôi nghĩ lại rồi, hãy ăn tất cả và đi chết đi.”

“Là lỗi của tôi. Tôi đã sốc đến mức buộc miệng nói ra những điều không đâu.”

Đúng như dự đoán từ sự ngọt ngào [3], mặc dù phải xem lại vấn đề trước mắt chúng tôi có phải vẫn còn là đồ ngọt hay không.

“Những gì tôi yêu cầu ở cậu chỉ là nếm thử chứ không phải là tìm cách đối phó với vấn đề này. Với lại, tôi là người chấp nhận yêu cầu của cô ấy nên cũng sẽ gánh vác trách nhiệm.”

Yukinoshita kéo chiếc đĩa đến trước mặt mình.

“Nếu chúng ta không biết tình hình thế nào thì không thể nghĩ ra cách đối phó được. Chính vì vậy, không thể nói chịu rủi ro chỉ để biết con đường đã chọn là mục đích chính của việc này.”

Sau khi chọn lọc cẩn thận trong đống bánh ghê tởm có thể khiến người ta nhầm tưởng là quặng sắt, Yukinoshita nhìn sang tôi, trong mắt hơi ướm lệ.

“Chúng ta sẽ không chết, đúng không nào?”

“Đó là điều mà tôi muốn biết...”

Nói rồi, tôi thấy Yuigahama trông có vẻ cũng muốn tham gia.

Hoàn hảo lắm! Sẽ tốt hơn nếu cô ấy ăn thử và hiểu được nỗi đau của người khác.

Chú thích

[1] Nhắc đến siêu nữ trong manga Kinnikuman.

[2] Namahage là người đàn ông có mái tóc dài luộm thuộm, ăn mặc như quái vật để hù dọa trẻ em hư.

[3] Tác giả chơi chữ, “Okashi” có nghĩa là kỳ lạ và cũng là ngọt ngào trong tiếng Nhật.

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của mTruyen.net :

Quảng cáo
Trước /15 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Siêu Sao Trở Lại

Copyright © 2022 - MTruyện.net