Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
  3. Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 528 : Mười ba tháng giêng · năm trận chiến đoạt thiệp
Trước /547 Sau

[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 528 : Mười ba tháng giêng · năm trận chiến đoạt thiệp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ta thay quần áo Chung công tử nên mặc, nở nụ cười cần đời, không cầm lồng chim mà cầm một cái chén lớn, phía trên đậy nắp. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi đi tới chỗ song phương giằng co.

Long Tại Thiên thấy một mình ta xuống, thấp giọng nói: “Chủ tử đâu?”

Ta nhỏ giọng nói: “Ngươi hỏi đồ chơi này đi.” Đưa cái bát trong tay cho hắn.

Long Tại Thiên mở ra xem, suýt nữa kêu to ‘Có ám khí’ rồi ném cái bát đi, khó khăn lắm mới nhịn được.

“Đậu xanh, cái quái gì! Đen xì như tro, có mùi bùn đen, còn nức mũi như vậy. Đây là ám khí của môn phái thất đức nào?”

Long Tại Thiên nói không sai. Đây chính là ám khí.

Ám khí bùn độc cường đại nhất trong chốn giang hồ mười năm trước và mười năm sau —— thức ăn Tô Hiểu làm. Vừa rồi hoàng thượng đã mất mạng dưới uy lực của thứ này, thế nên không thể đến a. Cục diện trong phòng bếp đã loạn đến ta cũng không thể quản, dứt khoát bảo Tô Hiểu và Lữ cô nương trông chừng đống ‘Thi thể’, sau đó vừa nghe lén động tĩnh bên này, vừa thay quần áo chạy tới.

Đúng lúc thấy Di Vong Ưu muốn hạ sát thủ với Đường Dịch, dưới tình thế cấp bách, ta trực tiếp dùng Thu vương tuyến điểm vào thân kiếm của hắn.

Thu chủ tiêu sát, Thu vương tuyến có sát khí nặng nhất trong Thất vương tuyến, uy lực cũng tập trung nhất. Tuy ta cẩn thận khống chế lực đạo, nhưng vẫn đánh giá thấp thực lực của chưởng môn Côn Lôn. Hắn dùng thân pháp tá lực, bật ra sau tám trượng, toàn thân không bị một vết thương.

Không chỉ Long Tại Thiên, những người khác cũng nhìn ta bằng ánh mắt kinh ngạc.

Nhất là Di Vong Ưu, hắn nhận định ta là người ra tay. Trong ánh mắt nhìn ta ngoại trừ ba phần sợ hãi, ba phần tức giận, còn có bốn phần bội phục, dường như rất muốn đi lên đọ sức. Ta nghe tiếng Đại Hoang kiếm pháp của Côn Lôn đã lâu, cũng rất muốn thử nghiệm, nhưng trước mặt đám Long Tại Thiên...... Ta cũng không tiện động thủ, chỉ có thể nói một tiếng đáng tiếc.

Tứ thiếu gia Lạc gia trông thấy ta, sắc mặt lập tức trầm xuống, không biết đang nghĩ gì.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn kỹ đương kim chủ nhân của Lạc Kiếm sơn trang. Từ ánh mắt của hắn có thể phán đoán tu vi nội công rất thâm hậu, phải hơn Đường Dịch một bậc. Cân nhắc đến hắn lớn hơn Đường Dịch mấy tuổi, thiên phú tập võ của hai người là khó phân cao thấp.

Bên cạnh hắn có bốn tôi tớ, thế đứng hầu như không có kẽ hở. Khí thế bọn hắn phát ra rất mạnh, còn vượt qua chủ nhân Lạc Tư Mệnh.

Nghe nói Kiếm phòng của Lạc Kiếm sơn trang nằm ở Hàn Mai đảo trong Thái Hồ kiếm đảo, nơi đó có bốn chuôi Hàn Mai danh kiếm được đúc từ đời trước, đời đời truyền lại —— là Chi Hoành, Ảnh Tà, Duệ Sơ, Ngạo Tuyết.

Bốn thanh kiếm này chính là bảo hộ gia chủ chi kiếm.

Mỗi đời kiếm thủ đều chọn ưu tú mà bồi dưỡng, có thể học bốn loại Hàn Mai kiếm pháp khác nhau, đồng thời cũng sẽ nắm giữ Hàn Mai danh kiếm đúc từ hàn thiết.

Bên người Lạc Tư Mệnh có một nữ tử tuổi xuân, mặt như phủ băng, phân biệt từ bội kiếm của nàng, hẳn là Ngạo Tuyết trong Hàn Mai tứ kiếm. Nàng nói khẽ với Lạc Tư Mệnh: “Thiếu chủ, hình như ngươi không thích người này?”

Lạc Tư Mệnh lui về phía sau một bước, thấp giọng nói: “Ta mới từ Quy Tàng đảo về...... Biết được gần đây có một nhóm người cướp bóc vũ khí danh gia khắp nơi...... Những người này có võ công cao cường nhưng không có thiệp mời, vô cùng khả nghi. Di chưởng môn đã ra tay, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến. Võ công người này không rõ ràng, vừa rồi Di chưởng môn bị hắn đẩy lui, nếu không phải võ công cao cường, chính là có ám khí lợi hại. Nếu như tất yếu, chúng ta sẽ ra tay giúp đỡ.”

“Đúng, bốn người chúng ta đánh một?”

“Đương nhiên không được.”

Ngạo Tuyết hơi sững sờ, tiếp theo gật đầu: “Tính sót thiếu chủ, năm người chúng ta đánh một.”

Lạc Tư Mệnh nhất thời nghẹn lời: “Đừng nói đùa, truyền ra ngoài không dễ nghe.”

...... Đều bị ta nghe thấy rồi! ! Đừng thương lượng kế hoạch nhảm nhí này trước mặt người khác được không!

Hơn nữa trên giang hồ truyền Lạc Tư Mệnh là thanh niên tốt, an phận thủ thường, lễ đãi người khác, xem ra truyền ngôn không giả a.

Ta đi tới bên cạnh Đường Dịch, hắn tóc tai bù xù, quần áo phế phẩm, trên người loang lổ vết máu. Ngoại trừ chiêu cuối cùng làm hắn trọng thương nôn ra máu, Đại Hoang kiếm vũ cũng làm hắn chảy không ít máu.

Ta vươn tay ra: “Dậy được không?”

Đường Dịch không vươn tay ra, cúi đầu không nói, giấu khuôn mặt anh tuấn trong mái tóc dài đen óng, bên trong chỉ có yên tĩnh. Sự yên tĩnh làm người cảm thấy nôn nóng.

Ta không chờ đợi nữa, đặt tay lên bả vai hắn, tay kia giữ chặt cánh tay hắn, hơi vận lực, lôi hắn từ dưới đất dậy.

Nhờ cú kéo này, sắc mặt tái nhợt của Đường Dịch lập tức hồng hào hơn rất nhiều, lại há miệng phun ra một ngụm máu, là máu bầm tím đậm. Đám người Long Tại Thiên cũng kinh ngạc, không ngờ tu vi nội lực của Đường Dịch thâm hậu như vậy, trong chốc lát đã khôi phục nguyên khí.

Không biết lúc vận lực lôi kéo, ta đã truyền nội lực vào trong cơ thể hắn. Dịch Cân nội lực đi qua, khí huyết tắc nghẽn lập tức thông suốt. Thương thế của hắn tuy chưa khỏi hẳn, nhưng nội tức trong cơ thể đã thông suốt, không bị vết thương quấy nhiễu nữa. Còn lại chỉ cần tự điều tức là được.

Đường Dịch đã khôi phục sáu thành, nhưng vô ý tái chiến, không chỉnh áo mũ, nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất, nghiêng đầu như không muốn nhìn ta.

Thương thế của hắn ảnh hưởng không lớn, mấu chốt là thất bại về mặt tinh thần.

“Tình hình chiến đấu bất lợi sao, tiểu bá vương.”

Nhưng Đường Dịch không muốn nói, vẫn cắn chặt răng, trong mắt bắn ra lửa giận. Đối tượng của lửa giận không phải Di Vong Ưu, không phải ta, là chính hắn.

Từ khi vào Lục Phiến môn đến nay, mỗi ngày Đường Dịch đều chuyên cần luyện công, nhưng võ công của hắn đã tới bình cảnh, muốn tiến thêm một bước phải tốn rất nhiều thời gian.

Chỉ kết quả mà nói, những ngày hắn ở Lục Phiến môn, võ công không có tiến bộ rõ ràng.

Mà đối thủ hắn gặp hôm nay, thật sự không phải hắn có thể đối phó.

Có thể làm chưởng môn nhân của đại phái võ lâm, võ công tất nhiên không kém.

Chính đạo ngoài tam đại phái ra, còn có bốn môn. Theo thứ tự là Nga Mi tịnh môn, Côn Lôn sơn môn, Thương Hải thiên môn và Minh Kính cung môn. Côn Lôn nằm trong hàng ngũ bốn môn, địa vị còn cao hơn Hoa Sơn phái.

Thân là chưởng môn Côn Lôn, võ công của Di Vong Ưu có thể so sánh với Bạch Lâu sư thái, há là hạng người bình thường. Dù Đường Dịch giỏi hơn nữa, nếu không có kỳ ngộ kinh người, vẫn cần mười năm khổ công mới bằng được chưởng môn nhân của bốn môn này. Đấy là trong trường hợp võ công của mấy vị chưởng môn nhân này không có đột phá.

Đường Dịch ở Lục Phiến môn được một thời gian, sự chân thực nhiệt tình, lòng hiệp nghĩa trời sinh chôn giấu dưới bề ngoài lạnh lùng đã được khai quật ra. Nhưng thất bại hôm nay, dường như làm hắn trở về lúc mới gặp mặt —— một Đường Dịch lưỡi dao đầy người, tìm người động thủ khắp nơi, dường như hắn chỉ có thể sống ở vùng đất đấu tranh.

Ta nhẹ nhàng nói.

“...... Nếu muốn chửi tục, giờ tý tối nay tìm ta.”

Đường Dịch cúi đầu, rất lâu không trả lời.

Phía bên kia Di Vong Ưu nói: “Các hạ tự xưng Chung Minh, như vậy các hạ chính là công tử của Chung Hoa Lưu —— Chung lão gia?”

Ta mỉm cười: “...... Có thể nói như vậy.”

Chỗ khó xử nhất của thân phận này là đây! Đừng đề cập tới chuyện này được không!”

Lục vương đột nhiên chen lời: “Khoan đã. Ngươi không phải người trong miếu sơn thần sao? Ngươi chính là Chung Minh?”

Ta cười nhạt một tiếng: “Chính là tại hạ, huynh đài đã lâu không gặp.”

“Ôi ôi, thì ra là thế. Bảo sao lúc ta nói tên hiệu Chung Minh, sắc mặt ngươi kỳ quái như vậy. Như bị ta dọa sợ, nhưng không giống bội phục.”

Thì ra theo ý ngươi, thân phận Chung Minh này đáng để bội phục sao! ?

Lục vương cười ha ha: “Thì ra là Lý Quỷ gặp Lý Quỳ, giả mạo gặp chính chủ.” Hắn cười rất sảng khoái, không có sự xấu hổ lúc gặp phải chính chủ. Hơn nữa Chung Minh thật sự rất nổi tiếng sao......

Di Vong Ưu ngạc nhiên nói: “Chủ tử quen biết người này?”

“Không có gì? Hôm nay trong miếu sơn thần, hắn ngăn cản ta cướp bảo vật của Ngô Đồng Kim Vũ hiên. Lúc ấy còn có một cô nàng xinh đẹp đi theo. Chung công tử, diễm phúc của ngươi không cạn a. Lúc ấy chúng ta rời đi, mấy cô nàng đó đều thuộc về ngươi.”

“Đã nhường đã nhường, không bằng một nửa huynh đài.”

“Quả là trong nhà mở kỹ viện, thật biết nói chuyện ha ha ha.”

Lục vương gia cười ha ha, hào khí vượt mây, Di Vong Ưu thì cau mày. Dường như cảm thấy chọc phải Ngô Đồng Kim Vũ hiên, họa này hơi lớn, khá là sầu muộn. Lập tức lắc đầu, quyết tâm xử lý sự vụ trước mắt rồi tính.

“Chung công tử, người này do tại hạ đả thương. Nếu ngươi muốn xem vào thì cứ ra tay.”

Cuối cùng cũng nói đến chính đề, ta mỉm cười nói.

“Không dám không dám, Côn Lôn phái chính là đại phái võ lâm, Di chưởng môn là một phái chi tôn, tiểu nhân vật như ta sao chọc nổi. Nhưng có mấy lời, tại hạ không nói ra không thoải mái.”

“Chung công tử có lời cứ nói.”

“Tại hạ không biết Di chưởng môn có khúc mắc gì với Đường huynh đệ của ta, coi như có cừu oán trọng đại đi. Nhưng huynh đệ của ta tàu xe mệt mỏi, mấy ngày trước mới đại chiến một trận, mấy ngày nay không được nghỉ ngơi. Vừa rồi luận võ với thuộc hạ của các ngươi, sau đó lại phải đối phó Đại Hoang kiếm của Di đại chưởng môn, làm bằng sắt cũng chịu không nổi a.”

Di Vong Ưu không vui nói: “Chung công tử đang chỉ trích Di mỗ nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?”

Ta cười nói: “Huynh đệ của ta võ công phi phàm, nếu không phải trạng thái không tốt, thường nhân há có thể tuỳ tiện đắc thủ?”

“Hừ, nếu là vấn đề này, Di mỗ sẽ chờ ở đây. Chờ hắn khôi phục trạng thái rồi đánh, ba canh giờ đủ để hắn hồi khí.”

“Ba canh giờ? Di chưởng môn, thương gân động cốt còn phải một trăm ngày. Huống chi hắn bị ngươi đánh trọng thương thổ huyết, ít ra phải ba năm ngày a.”

“Kéo dài thời gian, chẳng lẽ hữu dụng sao?”

Di Vong Ưu nghiêm mặt nói: “Chung công tử, không phải Di mỗ nhân tự đại. Căn cơ thiên phú của thiếu niên này là đỉnh cao, có kỳ công Huyết Dương chân khí của Côn Lôn ta, tiền đồ là một vùng tươi đẹp. Nhưng trong mười năm, sợ rằng vẫn không đủ tư cách làm đối thủ của Di mỗ nhân. Nếu muốn lĩnh giáo Đại Hoang kiếm vũ, các hạ có thể tự mình lên. Không cần lãng phí thời gian?”

Nói chuyện quang minh lỗi lạc, ngay cả ta cũng tìm không ra khuyết điểm.

Ta lắc đầu cười nói: “Tại hạ nhất khiếu bất thông với võ công, nào phải đối thủ của chưởng môn Côn Lôn. Nhưng xác thực có mấy câu phải nói ra, nếu không rất khó chịu. Huynh đệ béo này, ta muốn hỏi ngươi, vì sao ban ngày các ngươi cướp đoạt bảo vật của Ngô Đồng Kim Vũ hiên?”

Lục vương không thèm suy nghĩ nói: “Đương nhiên vì trà trộn vào Luyện Thần Chú hội, còn có thể vì sao?” Hắn vừa nói xong, mặt của Di Vong Ưu và Lạc Tư Mệnh đều xanh.

Lục vương gia quả là đáy lòng vô tư thiên địa rộng a, bí mật này mở miệng là ra.

“Thì ra là thế, vậy không ngại thẳng thắn, chúng ta đều vì trà trộn vào Luyện Thần Chú hội.”

Ta nói xong lời này, không chỉ Lạc Tư Mệnh đứng đối diện, ngay cả mặt của đám Long Tại Thiên cũng xanh.

“Nói bừa gì đấy!”

“Ngươi biết đối phương là Lạc Kiếm sơn trang còn nói bừa!”

“Ngươi ăn lắm ngu đi à!”

Lục vương thì cười ha ha: “Ngươi cũng muốn trà trộn vào? Vậy chúng ta là đồng hành rồi.”

Ta cũng cười nói: “Không sai không sai, chính là đồng hành.”

Hai người ngửa mặt lên trời, cười ha ha, tiếng cười vang vọng tửu lâu.

Đột nhiên tiếng cười chợt ngừng, im bặt.

Trong mắt Lục vương thoáng hiện sát cơ, quát: “Cho nên! Ngươi bảo tiểu đệ cướp Thúy Bình nhà ta, có phải thế không! ?”

Di Vong Ưu, Lạc Tư Mệnh cả kinh nói: “Đậu xanh! Ngươi hành vi thanh kỳ a! ! !”

Khóe miệng ta nhếch lên, vững như Thái Sơn, khóe miệng có một nụ cười lạnh, gật đầu nói: “Chính là ta làm.”

Long Tại Thiên, Độc Cô, Thiết Hàn Y, Bạch Lai Mộ khinh bỉ nói: “Sao vương bát đản nhà ngươi có thể làm loại chuyện này! !”

Đậu xanh!

Đây là giả a! ! Người ta còn hiểu rõ hơn đồng đội của mình a! ! Vì sao đám hỗn trướng các ngươi lại tin? !

Nhưng ta bày ra thái độ tự tin, cất giọng nói: “Nếu mọi người đã kết cừu oán, nói nhảm cũng vô nghĩa. Lạc thiếu gia, ta muốn mời ngươi làm người chứng kiến.”

Lạc Tư Mệnh hơi cau mày nói: “Mời nói.”

“Ta muốn đánh cược với vị huynh đệ béo này. Ta và hắn đều không có thiệp mời nhưng muốn vào Luyện Thần Chú hội. Không ngại nói thẳng, bây giờ trong trấn Tàm Hồ, muốn cướp được thiệp mời là vô cùng khó khăn. Nếu vị huynh đệ béo này không có thiệp mời, ta nghĩ với quan hệ của hai vị, vẫn sẽ pháp ngoại khai ân, suy nghĩ chút biện pháp phải không.”

Nghĩ cũng biết, nếu cuối cùng Lục vương gia không lấy được thiệp mời, Lạc Tư Mệnh tuyệt đối sẽ không mặc kệ hắn, vẫn sẽ nghĩ biện pháp để hắn trà trộn vào.

“Cho nên?”

Lạc Tư Mệnh quả là người chính trực, vậy mà không trực tiếp phủ định.

“Cho nên ta muốn đánh cược với vị huynh đệ này. Nếu ta thắng, cũng không làm khó. Chỉ muốn Lạc thiếu gia đưa cơ hội kia cho chúng ta, để chúng ta vào mở mắt.”

Lục vương cướp lời nói: “Nếu ta thắng thì sao?”

Ta cười nói: “Nếu ta thua, hai tay hoàn trả Thúy Bình phu nhân, cộng thêm một gian phu. Quan hệ của ta với Ngô Đồng Kim Vũ hiên không tệ, đưa địa chỉ của tiểu ni cô kia cho ngươi, thế nào?”

Lục vương nghe thấy có lời. Hắn cướp đoạt binh khí chỉ vì thú vị. Cho dù bại bởi chúng ta, lấy quan hệ của hắn với Lạc Tư Mệnh, cầu khẩn một phen vẫn có thể trà trộn vào, chúng ta chỉ thuận thủy nhân tình. Nhưng nếu hắn thắng, thì sẽ là lần đầu tiên trong lịch sử bắt được gian phu, đồng thời còn tìm được lão bà. Làm sao không kích động? Nhưng coi như hắn thắng...... Cũng không có Thúy Bình cho hắn. Lạc Tư Mệnh lại lẩm bẩm, dường như suy nghĩ ta có phải phạm nhân cướp đoạt vũ khí danh gia hay không, có nên cho ta vào Luyện Thần Chú hội hay không.

Lục vương vừa muốn đáp ứng, Di Vong Ưu lại nói: “Tiền cược thì có, định thắng thua thế nào thì chưa nói, Chung công tử không lừa bịp chúng ta chứ?”

Không hổ là chưởng môn một phái, rất bình tĩnh a.

“Điều kiện này quả thật không thể tốt hơn. Di chưởng môn nhất định sẽ hài lòng. Các vị đã là người trong giang hồ, Di chưởng môn lại nhớ mãi không quên huynh đệ của ta. Đúng lúc dưới tay ta và vị huynh đệ béo này đều có rất nhiều người tài ba. Mọi người sẽ tổ chức một trận luận võ đoạt thiệp, thế nào?”

“Luận võ đoạt thiệp?”

“Không sai, biện pháp này cũng đơn giản. Mỗi bên cử ra năm người luận võ, kẻ lực mạnh thắng, thế nào?”

Mắt Di Vong Ưu lập tức tỏa sáng.

Lục vương vội vàng đồng ý: “Vậy thì như thế, ngày mai tới......”

Nhưng bị Di Vong Ưu bịt miệng lại không cho nói. Hiển nhiên là cao thủ bên bọn hắn không nhiều, chuẩn bị không đầy đủ.

Di Vong Ưu nói: “Mười lăm tháng giêng, thượng nguyên mở đảo, cũng không nóng lòng nhất thời. Chúng ta cần chút thời gian chuẩn bị, mười ba tháng giêng, luận võ đoạt thiệp!”

Ta gật đầu nói: “Mười ba tháng giêng, không gặp không về!”

Quảng cáo
Trước /547 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hồi Đáo Tam Quốc Khứ Chủng Thái - (Trở Lại Tam Quốc Đi Trồng Rau

Copyright © 2022 - MTruyện.net