Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
  3. Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 529 : Trợ trận có nữ · hố Minh có Tô
Trước /547 Sau

[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 529 : Trợ trận có nữ · hố Minh có Tô

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Minh Phi Chân, sao ngươi toàn nghĩ kế vớ vẩn? Từ khi đến trấn Tàm Hồ, không tìm được Thẩm phó tổng đốc, không tìm được A Bất Lặc Tư, không có tin tức về Luyện Thần Chú hội. Một chuyện cũng không hoàn thành, ngươi lại bắt đầu trêu chọc cường địch. Gặp phải cường địch thì cũng thôi đi, làm sao ngươi toàn trêu vào địch nhân không chọc nổi.”

Những người kia chân trước vừa đi, chúng ta vội vàng về phòng bếp khiêng đám hoàng thượng đang ngất xỉu vào sương phòng.

Thiết Hàn Y và Độc Cô tay trái tay phải thông suốt chân khí cho hoàng thượng, loay hoay quên cả trời đất, nhưng không có tác dụng.

Long Tại Thiên không giúp được gì, liền bắt đầu quở trách ta. Hắn há miệng phun nước bọt.

“Côn Lôn phái dễ trêu sao? Mập mạp kia sai khiến chưởng môn Côn Lôn, ngươi nói hắn dễ chọc sao? Cho dù đều chọc vào, ngươi nghĩ Lạc Kiếm sơn trang dễ chọc sao? Ngươi biết rõ thiếu chủ Lạc gia là bạn của mập mạp kia, còn nhờ hắn làm chứng, đây không phải tự chui đầu vào lưới sao?”

“......”

Ngươi cho rằng ta muốn sao.

Nếu các ngươi thắng được Di Vong Ưu, ta còn nài nỉ làm gì.

Đường Dịch bị hắn đánh như con, mấy người các ngươi thì không chịu đánh. Chẳng lẽ để hắn phế Đường Dịch sao?

Một Lục vương, một thiếu chủ Lạc Kiếm sơn trang, một chưởng môn Côn Lôn, không biết vì sao đúng lúc như vậy, tất cả để mắt tới chúng ta.

Nhưng lúc này hoàng thượng lại ngất đi...... Ta không biết chủ kiến của hoàng thượng với Lục vương. Nếu miễn cưỡng dùng hoàng thượng để ép Lục vương, hoàng thượng không thể nói chuyện, Lục vương lại miệng rộng đi tuyên dương hoàng thượng ở đây. A Bất Lặc Tư không biết núp ở đâu còn không sướng lên trời?

Thiên đại con tin a. Nếu bị tên cường đạo tham tiền không muốn sống kia nghe thấy, hắn còn không cướp hoàng thượng đi đổi mười toà tám tòa núi vàng núi bạc. Ta cũng không thể suốt ngày đóng thành Dạ La bảo chủ tới cứu giá a. Hơn nữa lần trước đánh nhau với cháu con rùa đó, ta đã đủ thua thiệt. Phí sức nửa ngày, cuối cùng vẫn biến thành cẩu đầu quân sư.

Trong đầu đang loạn thành một bầy, Long Tại Thiên vẫn không ngừng lải nhải bên cạnh.

“Nếu hoàng thượng tỉnh lại biết ngươi làm chuyện này, lão nhân gia người sẽ mắng chết ngươi.”

Ta khó chịu phản bác.

“Ngươi nói nhảm xong chưa! Lẩm bà lẩm bẩm, còn ồn ào ta rót nước sôi vào miệng ngươi, làm ngươi bỏng đến gọi mẹ cũng không được.”

“Hay! Mắng người rất bản lãnh. Lúc ra chủ kiến thì không thấy đâu.”

“Ai nói ta không có chủ kiến.”

Độc Cô đột nhiên chạy tới: “Vậy Minh huynh mau nói, chủ tử bị thất hồn lạc phách, nên làm gì?”

“Chủ tử ăn đồ bẩn. Nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi. Ta đã bàn giao đơn thuốc, bảo đảm có tác dụng.”

Thiết Hàn Y cũng chạy tới: “Minh huynh, ngươi làm việc kiểu gì, sao có thể để thánh thượng...... Chủ tử ăn phải thứ này?”

“Không liên quan đến ta......”

“Các ngươi đừng lớn tiếng được không! Quấy rối Phương Trượng tiên sinh nghỉ ngơi!”

Lữ cô nương nổi giận đùng đùng chạy tới, nói với ta: “Minh đại ca, ngươi, ngươi thật là càn quấy. Nếu biết vật kia có hại, sao còn để Phương Trượng tiên sinh nuốt vào. Cũng không trông chừng hắn! Có phải trong lòng ngươi Phương Trượng tiên sinh kém hơn Luyện Thần Chú hội không.”

Tiểu cô nương tức giận đến đỏ mặt, rõ ràng cá tính nhu nhược, nổi giận vẫn rất có tư thế.

Nhưng không thể trách ta a! Ngươi cũng đã thấy uy lực của đồ ăn Tô Hiểu làm a, sao lúc ấy ngươi không ngăn cản!

“Lúc ấy ta đang xem lửa nấu canh a!”

Trong lòng ngươi Phương Trượng tiên sinh mới không bằng một nồi canh a!

Lữ cô nương không còn lời nào để nói với ta, giậm chân một cái, chạy về chiếu cố hoàng thượng.

Ngay cả Lữ cô nương cũng trách ta? ! Mặt trời mọc ở phía bắc......

Long Tại Thiên khoanh tay nói: “Được, ngươi lợi hại, chủ tử nói ngươi là quân sư, chúng ta sẽ dựa vào chủ kiến của ngươi. Không phải ngươi thả ngoan thoại sao? Năm trận chiến đoạt thiệp, năm người nào trong chúng ta đánh?”

Ta nhìn một vòng trong phòng, không có tự tin nhỏ giọng thầm thì.

“Người của chúng ta...... Không phải rất nhiều sao?”

“Ha ha hả? ! Chỉ dựa vào chính chúng ta?”

Long Tại Thiên kêu lên: “Mấy người chúng ta có thể làm đối thủ của chưởng môn Côn Lôn sao? Ngươi có biết người ta là chưởng môn của tứ đại môn chính đạo, thân phận vô cùng tôn quý không? Ngươi cũng đã thấy uy lực của Đại Hoang kiếm vũ, theo ngươi nên phái ai lên?”

Kỳ thực chính ta cũng không nắm chắc, đành phải qua loa tắc trách nói: “Ờ..... Cống hiến cho chủ thượng vào thời khắc gian nan chính là số mệnh của võ sĩ các ngươi.”

“Không ngờ tiểu tử ngươi chọc người ta, chúng ta phải chùi đít cho ngươi? Không được! Ta cho ngươi biết, coi như ta và Độc Cô chịu ra tay, ba người còn lại phải làm sao? Lão Thiết vừa khỏi, không thể động thủ lâu với người. Diệp Lạc và tiểu Bạch còn khiếm khuyết hỏa hầu, Đường Dịch thì như chết cha. Ngươi định phái Tô Hiểu lên à? Ta cho ngươi biết, Minh đại quân sư, bên chúng ta tìm kiểu gì cũng không đủ năm người.”

Ta chỉ mình: “Không phải còn có ta sao?”

Long Tại Thiên khẽ đảo quái nhãn.

“Ngươi là cái gì!”

......

Vậy mà ta không cãi lại được.

Kỳ thực, lúc ấy ta nói năm người chỉ bởi vì thấy bọn hắn không có năm cao thủ, cho nên hôm nay không đánh được. Trái lại không hề cân nhắc bên mình.

Các ngươi có ngu không.

Cho dù hẹn luận võ, vì sao nhất định phải đánh thắng?

Trong khoảng thời gian này, chúng ta tìm môn phái có thiệp mời, cướp thiệp mời của bọn hắn chẳng phải xong sao?

Chỉ có điều, mặc dù ý này rất tốt, lại không thể nói với bọn hắn. Đám võ sĩ này, nhất là võ sĩ triều đình, tôn kính hoạt động giang hồ như luận võ quyết đấu chỉ dưới bài vị tổ tông. Cái gọi là lời ra tất làm, hẹn thi đấu tất thắng, là tinh thần cơ bản của bọn hắn.

Hay là ta lặng lẽ tìm một môn phái, trộm thiệp mời của bọn hắn, đến lúc luận võ trực tiếp nhận thua là xong.

Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, thu thập tình báo thông qua Long Phượng điếm, xem Thẩm lão đại ở đâu. Chờ tửu lâu mở ra, cũng là lúc ta đi gặp đám Tra Bĩ.

Ta suy nghĩ kế hoạch, nghĩ gần xong ngẩng đầu lên, phát hiện tất cả bọn hắn đang nhìn ta.

“...... Các ngươi nhìn cái gì?”

Long Tại Thiên sờ cằm: “Sao ta thấy ngươi đang định giở trò?”

“Nào có, nào có.”

“Vậy ngươi nói, chúng ta nên xử lý chuyện ước đấu thế nào?”

Ta chột dạ huýt sáo, hô với một sinh vật dưới gầm bàn: “Này, trong kia, nếu không ra hỗ trợ, sẽ không tính công của ngươi.”

Dưới gầm bàn, một sinh vật như mốc hơi nhúc nhích, không hề phát ra tiếng.

“Đừng tự trách được không, ngươi không cố ý.”

Hình như sinh vật kia ôm một cái chăn bông, đầu chôn trong chăn, rầu rĩ nói.

“...... Để ta biến thành cây nấm dưới gầm bàn đi.”

“Ngươi thấy có thể biến thành nấm sao?”

“...... Chôn đủ lâu là được.”

Đứa nhỏ này đầu óc tú đậu.

Ta kéo cái bàn ra, sinh vật cộng sinh với chăn bông ‘A’ một tiếng, đã bị ta bế lên. Sinh vật này tuy khá dài, nhưng nhẹ dị thường, giằng co như cáu gắt. Chăn bông tuột xuống, lộ ra Tô Hiểu hai mắt đỏ bừng bên trong.

Tô Hiểu không dám đối mắt với ta, chỉ có thể cúi đầu xuống.

“Được rồi, khóc lâu như vậy cũng đủ rồi.”

“Ta, ta...... Ta hại Diệp Lạc tỷ tỷ và chủ tử thành như vậy......”

“Ngươi không cố ý. Tham gia hội nghị nghĩ kế, lấy công chuộc tội là được.”

Tô Hiểu rất áy náy vì mình quật ngã hoàng thượng, sau khi xin lỗi tất cả mọi người, liền trốn dưới gầm bàn. Kỳ thực chuyện này cũng không trách Tô Hiểu, loại thiên phú trí mạng này là không thể nghịch chuyển...... Giống như nhị sư nương của ta, làm cơm mấy chục năm, đến nay vẫn có thể dọa chạy sư phụ. Không thể không nói một câu nữ trung hào kiệt.

Gọi Tô Hiểu lên, tuy thiếu Đường Dịch, nhưng cũng coi như hội nghị tam phương của tam ti võ lâm.

Long Tại Thiên nói: “Chủ tử coi trọng ngươi nhất, chuyện này cũng do ngươi đưa tới. Ngươi nói trước, chúng ta nên quyết định năm người nào?”

Ta nhất thời nghẹn lời, Tô Hiểu thì vừa nghe nói, còn đang tiêu hóa chuyện này. Ta bèn nhìn về phía Độc Cô, quăng nồi: “Độc Cô huynh vốn trầm tĩnh đa trí, ngươi có ý gì hay không?”

“Ta sao?” Độc Cô đang nhìn ngự y chẩn bệnh cho hoàng thượng, lúc này mới quay đầu, nhưng không cần nghĩ ngợi: “Ta không có biện pháp gì. Nhưng nếu thực lực của chúng ta không đủ, không bằng thử mời ngoại viện xem.”

“Ngoại viện?”

“Không sai. Ước đấu đánh cược là chuyện vô cùng bình thường trên giang hồ. Gọi đủ huynh đệ hảo hữu của mình càng bình thường. Bây giờ trấn Tàm Hồ không thiếu người trong võ lâm, ngay cả cao nhân như chưởng môn Côn Lôn cũng tới. Chúng ta muốn tìm cao thủ đáng tin, cũng chưa chắc quá khó.”

Á! !

Mời ngoại viện! ! Ngươi có ngu không!

Không đúng, nếu chúng ta thật sự muốn thắng, biện pháp của Độc Cô là phương án tốt nhất...... Nhưng chúng ta không cần thắng a! Xem hiểu ánh mắt của ta không! Dùng chút thủ đoạn là được mà!

Thiết Hàn Y lại ý động: “Không sai không sai, đây là điểm mù. Chúng ta tuy bí ẩn, nhưng chỉ mời người đánh nhau, không liên quan đến chuyện khác, cũng chưa chắc xảy ra vấn đề gì.”

Long Tại Thiên hoài nghi nói: “Nhưng chúng ta mời được người sao?”

Lão Long quả là một hán tử ngay thẳng, nói vào tâm khảm ta, tuyệt đối không mời được người, đừng phí sức.

Độc Cô lại nói: “Ngày xưa không dám nói, nhưng bây giờ chúng ta đủ bạc. Nhờ có trí tuệ của Minh huynh, chúng ta nhập trướng ba mươi vạn lượng. Có khoản tiền như vậy, cao thủ nào không mời được? Nói câu khó nghe nhất, dù một phần mười giá tiền, sát thủ Sát Liên cũng mời được.”

Vua hố a ! ! !

Ngươi cầm tiền của ta gây phiền toái cho ta! !

Trên đời còn có chuyện hố người hơn chuyện này sao!

Hôm nay Long Tại Thiên rất tốt, không ngừng giúp ta một tay, hắn hiếm thấy nghiêm mặt nói: “Mời ngoại viện đáng suy nghĩ. Nhưng Độc Cô lão đệ nói hơi có vấn đề. Người lấy tiền làm việc chưa chắc có bản lãnh thật sự. Rất nhiều cao thủ võ lâm không coi trọng ngân lượng, võ công luyện đến mức nhất định, tiền tài với bọn hắn như mây trôi mà thôi. Tỷ như Di Vong Ưu kia, ba mươi vạn lượng cũng không mời được. Chẳng lẽ mời sát thủ Sát Liên sao? Muốn mời được cao thủ chân chính, sợ rằng còn cần suy nghĩ nhiều hơn.”

Độc Cô mỉm cười: “Không phải lấy tiền làm việc. Mà là có một khoản tiền như vậy, chúng ta có thể làm bọn hắn vui lòng. Tỷ như một số cao nhân võ lâm yêu thích thuốc lá lăng la, món ngon mỹ nữ. Chỉ cần có số bạc này, sẽ hoàn toàn không phí sức.”

Phản đồ Long Tại Thiên cũng bị hắn thuyết phục, mừng rỡ vỗ đùi, chọc cho Lữ cô nương bên kia liên tục trừng hắn. Hắn cũng không quan tâm, cười nói: “Ý này rất được. Lão Thiết, tin tức của ngươi linh nhất, biết trấn Tàm Hồ bây giờ có những người nào không?”

“Ta nghe nói, Võ Đang sơn Thọ trưởng lão đã đến trấn Tàm Hồ.”

“Tốt, Thọ trưởng lão võ công cao cường. Võ Đang lại là tam đại phái chính đạo, bọn hắn có Côn Lôn sơn môn thì sao, chẳng lẽ bì kịp Võ Đang?”

“Chờ, chờ chút!”

Ta không nhịn được kêu lên: “Thọ trưởng lão khẳng định không được. Lão nhân gia người...... Một không tham tài, hai không tiện, suốt ngày tu tiên trong núi. Cho dù có bạc cũng không mời nổi a.”

Tất cả mọi người nói: “Cũng đúng, Võ Đang tiên trưởng chắc chắn không giống phàm tục......”

Dọa cho ta khô cả cổ, ta cầm một bình trà, ừng ực ừng ực uống hai ngụm.

Bạch Lai Mộ một mực yên tĩnh đột nhiên nói: “Ta nhớ Liệt Thương —— Liệt đại hiệp, không phải còn thiếu Minh đại ca một nhân tình sao? Trong khách sạn ngày đó, hắn nói chỉ cần Minh đại ca mời, nhất định không phụ nhờ vả.”

“Đúng đúng đúng, chính là hắn! Liệt Thương đao pháp phi phàm, trầm hùng tinh kỳ, chưa hẳn bại bởi Di Vong Ưu. Cộng thêm hắn chiếm tiện nghi về binh khí, nói không chừng chúng ta vẫn chiếm thượng phong.”

“Không ổn không ổn!” Ta vội vàng để bình trà xuống, khoát tay nói: “Chúng ta mời gia hỏa này quả thật là tốn công mà không có kết quả. Sát tính của người này quá nặng, binh khí lại tốt, hơi tí là chém người ta chi tàn thể đứt. Nếu thắng, hắn chém chết chưởng môn Côn Lôn, chúng ta sẽ kết cừu oán với Côn Lôn phái. Nếu thua chúng ta mời hắn làm gì?”

Tất cả mọi người thấy ta nói có lý, không ngừng gật đầu.

Cổ họng ta đã sắp bốc khói, vội vàng rót nước trà vào mồm. May mà ta phản ứng cơ trí......

Long Tại Thiên nghi ngờ nói: “Hai người này đều là hảo thủ ít có trên giang hồ. Dù tìm nữa, cũng khó tìm được cao thủ mạnh hơn...... Còn có ai đây?”

Tô Hiểu nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhấc tay hô: “Ta biết! Hôm nay ta và Minh đại ca ra ngoài, nhìn thấy người của Ngô Đồng Kim Vũ hiên.”

Ta phun một ngụm trà lên mặt Long Tại Thiên! !

Này! Sao ngươi đâm ta một đao a! !

Tô Hiểu đắc ý nhìn ta, dường như nói ‘Yên tâm, công này là của Lục Phiến môn chúng ta’

Thằng ngu này! ! Ngươi không phải lập công, ngươi đang hố ta a! !

Tất cả mọi người nói: “Nói rõ chi tiết.”

Tô Hiểu cười nói: “Hôm nay chúng ta gặp người của Ngô Đồng Kim Vũ hiên. Các nàng bị mập mạp kia dẫn người vây công, ta và Minh đại ca giúp một tay, bảo vệ bảo vật của sư môn các nàng.”

Mọi người giật mình: “Thì ra là thế, duyên phận a!”

Độc Cô cười nói: “Thì ra giữa chúng ta còn có nhân duyên này. Đã như thế, Ngô Đồng Kim Vũ hiên sẽ không có thiện cảm gì với bọn hắn. Nếu là chúng ta, nói không chừng có thể đánh động các nàng.”

Thiết Hàn Y lẩm bẩm: “Ngô Đồng Kim Vũ hiên...... Vị Luyện Thanh Loan —— Luyện nữ hiệp lần trước, một chày ngàn cân lực, quả là thư uy lẫm liệt. Nếu có các nữ hiệp Ngô Đồng Kim Vũ hiên tương trợ, tỉ lệ thắng của chúng ta tăng nhiều.”

Ta xóa sạch nước trà bên khóe miệng, đổ mồ hôi nói.

“Ờ, ta còn vài lời muốn nói, Ngô Đồng Kim Vũ hiên a, các nàng......”

Long Tại Thiên gầm lên: “Đủ rồi! Minh Phi Chân, trái ngươi cũng lắc đầu, phải ngươi cũng lắc đầu, ngươi là quân sư hay là múa sư. Còn có, vì sao ngươi phun trà vào mặt ta?”

Lúc này truy cứu ta phun ngươi làm gì! Đừng có giết ta hồi mã thương a!

“Họa này do ngươi gây ra. Ngươi đừng hòng trốn trách nhiệm. Ta cho ngươi biết, tửu lâu này chúng ta mở, bắt đầu từ ngày mai ngươi đi tìm viện thủ.”

“Vẫn là ta đi?”

“Đương nhiên, chuyện này là ngươi gây ra, huống chi ta nhớ rõ ràng, vị Luyện cô nương kia còn có giao tình với ngươi.”

Đây không phải giao tình, là thiếu nợ a!

Tô Hiểu bổ nhào vào bả vai ta, mừng khấp khởi bổ đao: “Đúng thế, chẳng những vị Luyện cô nương kia, ngay cả Hỏa Phượng sư thái cũng quen Minh đại ca.”

Ánh mắt của mọi người sắp đè chết ta......

“Vậy thì quyết định, ngày mai, Minh Phi Chân đi Ngô Đồng Kim Vũ hiên mời người trợ trận!”

Tô Hiểu! ! Ngươi qua đây cho ta! !

Quảng cáo
Trước /547 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Có Em Thế Giới Không Có Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net