Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi! - Cao Minh Viễn
  3. Chương 46-47
Trước /77 Sau

Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi! - Cao Minh Viễn

Chương 46-47

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chap 46: Âm mưu mới

Ninh Khiết Quỳnh ngồi trong phòng khách xem truyền hình. Cô ta tìm lại chương trình cũ phát sóng vào tuần trước, liên quan đến sợi dây chuyền Trái Tim Vĩnh Cửu đang rất được quan tâm dạo gần đây.

“Trái Tim Vĩnh Cửu là món trang sức cao cấp được một nhà thiết kế hàng đầu người Pháp chế tác. Với mặt của sợi dây chuyền là viên kim cương đỏ quý giá, kết hợp cùng chuỗi vòng bằng ngọc trai cao cấp, dự tính giá trị liên thành.”

“Sợi dây chuyền đã được một thương nhân đặt mua. Người này chỉ tiết lộ sẽ dành nó để tặng cho người quan trọng trong cuộc đời mình, còn những thông tin khác, đều là bí ẩn.”

Mộc Tuệ từ trong nhà đi ra, thấy Ninh Khiết Quỳnh đang xem chương trình đó vội đến cầm điều khiển, tắt phụt. Cô ta khoanh tay trước ngực, ngước mắt lên hỏi:

“Mẹ làm gì thế? Không thấy con đang xem sao?”

“Khiết Quỳnh, con xem mấy cái chương trình vớ vẩn đó làm gì? Nếu có thời gian rảnh rỗi, vậy hãy nghĩ cách làm sao để Thẩm Hạo Khanh yêu thương con như trước đi.”

“Vớ vẩn sao? Chỉ là con muốn xem vị hôn phu của mình đã chi ra bao nhiêu tiền để mua món đồ quý giá tặng cho người phụ nữ khác thôi.” Ninh Khiết Quỳnh cười nhạt.

Ánh mắt cô ta lộ rõ sự độc ác, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã nảy ra suy nghĩ xấu xa trong đầu. Ninh Khiết Quỳnh nhìn lên đồng hồ trên tường, cảm thấy vẫn còn sớm liền gọi một cuộc điện thoại hẹn người nào đó để gặp mặt.

Cô ta mặc áo khoác, cầm theo túi xách rồi xoay người nói với Mộc Tuệ:

“Mẹ, con có việc phải ra ngoài một lát đây.”

Ninh Khiết Quỳnh bắt taxi đến một quán bia nằm sâu trong con hẻm nhỏ. Một người đàn ông trung niên đã chờ cô ta ở đó, ông ta vừa nhìn thấy Ninh Khiết Quỳnh đã niềm nở đón chào.

Đáng sợ, người đàn ông này chính là tên mặt sẹo đã bắt cóc Ninh Khiết Quỳnh lần trước. Kế hoạch của hai người hoàn hảo lừa được Thẩm Hạo Khanh mà không để lại chút sai sót nào.

“Chú Bách, chuyện lần trước chú làm rất gọn gàng. Lần này tôi có chuyện liên quan đến Thẩm Hạo Khanh muốn nhờ chú, chúng ta lại hợp tác vui vẻ nhé?”

Ông ta cầm ly bia lớn, uống cạn một hơi đầy sảng khoái. Tuy có thể vì tiền làm bất cứ điều gì, nhưng từ chuyện lần trước, ông ta đã đánh hơi được mùi nguy hiểm khi gặp lại Thẩm Hạo Khanh nên có chút dè chừng.

Ông ta cầm ly bia lớn, uống cạn một hơi đầy sảng khoái. Tuy có thể vì tiền làm bất cứ điều gì, nhưng từ chuyện lần trước, ông ta đã đánh hơi được mùi nguy hiểm khi gặp lại Thẩm Hạo Khanh nên có chút dè chừng.

“Cũng được, nhưng mà Thẩm Hạo Khanh chắc chắn sẽ không tha cho tôi đâu. Nếu cô có thể bảo đảm đường sống cho tôi sau này, tôi sẽ tính đến chuyện hợp tác.”

“Chỉ cần mọi chuyện trót lọt, tôi sẽ thu xếp cho chú ra nước ngoài sống.” Ninh Khiết Quỳnh khẳng định chắc nịch.

Nghe được câu này, ông ta đã có thêm động lực. Đây đã là lần thứ ba ông ta hợp tác với Ninh Khiết Quỳnh, biết rõ cô ta sẽ giữ đúng lời hứa, bèn gật đầu đồng ý.

Cô ta khé sát vào tai người đàn ông mặt sẹo kia, nói sơ qua kế hoạch cho ông ta biết. Còn mọi chuyện cụ thể, Ninh Khiết Quỳnh sẽ thông báo sau đó.

“Chú cứ đợi tin tức từ tôi đi. Yên tâm, lần này số tiền tôi trả sẽ cao gấp ba lần số tiền lần trước.”

Ninh Khiết Quỳnh để lại chút tiền trên bàn, rồi cầm túi xách rời đi. Cô ta vì loại bỏ hết chứng ngại xung quanh mình, bây giờ đã không còn từ thủ đoạn nào nữa rồi.

Về phần Khiết Băng, cô đã chuyển từ nhà trọ sang một khu chung cư có an ninh tốt hơn. Tuy rằng vẫn ở trong một căn phòng nhỏ hẹp, nhưng lại khá an toàn. Số tiền nhà bỏ ra hằng tháng cũng tăng chút ít, chỉ là Khiết Băng vẫn phải cắn răng chịu đựng vì suy nghĩ cho đứa trẻ.

Khiết Băng vay được một khoản tiền đủ để chi tiêu cho tháng này, cô cũng tìm được công việc bán thời gian từ một cửa hàng tiện lợi. Bước đầu hơi khó khăn, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc.

Lần đầu tiên cô tự bước ra ngoài, vật lộn với cuộc sống. Khiết Băng biết nó không hề dễ dàng gì, nhưng chí ít cô không còn bị trói buộc, đổi lại tự do mà cô hằng mong muốn.

“Nếu như mình còn anh trai bên cạnh thì tốt quá.” Cô thở dài đầy não nề.

Năm đó nếu hai anh em không bị lạc mất nhau, thì có lẽ cuộc sống của Khiết Băng đã chẳng bị dồn đến bước đường này. Cô cũng không phải gặp Thẩm Hạo Khanh, rồi đem lòng yêu hắn.

Duyên phận trên đời thật nghiệt ngã, thà đừng gặp nhau, còn hơn gặp rồi bỏ lỡ…1

Con người ta có thể dễ dàng đem lòng cảm mến một người, chỉ là muốn quên đi người đó, bao lâu cho đủ?

Khiết Băng vừa đi làm về, bây giờ cũng đã hơn năm giờ chiều. Cô đến bên ghế đá trong công viên dưới khu chung cư ngồi, ngắm nhìn các bậc cha mẹ chơi đùa cùng những đứa con cưng của họ.

Sau này con của cô có lẽ không được may mắn như thế. Khiết Băng mới nghĩ đến thôi đã thấy tủi thân trong lòng, cô ôm mắt khóc nức nở, xót xa cho cảnh ngộ của đứa trẻ trong bụng.

Lúc nhỏ Khiết Băng thiếu thốn tình thương từ cha, bây giờ đứa trẻ trong bụng cô cũng như vậy. Nhưng mà cô lấy đâu can đảm để nói với Thẩm Hạo Khanh rằng cô đang mang thai máu mủ của hắn đây?

Lần trước hắn ép cô uống thuốc tránh thai, lần này nếu biết chắc chắn sẽ tàn nhẫn đưa cô đến bệnh viện, bắt Khiết Băng bỏ đi đứa trẻ…

“Mẹ xin lỗi, mẹ không thể nói cho cha con biết được. Bé con, mẹ sẽ tự mình bảo vệ cho con. Sau này chúng ta nương tựa vào nhau mà sống, nhé?” Cô hướng tầm mắt xuống chiếc bụng của mình, mỉm cười rồi nói thầm trong miệng.

Chap 47: Không đi đâu cả

Khiết Băng tự lau đi những giọt nước mắt yếu đuối trên gương mặt, cô nhoẻn miệng cười mạnh mẽ. Rời xa Thẩm Hạo Khanh không phải là kết thúc, mà là bắt đầu cuộc sống mới. Một cuộc sống tươi đẹp, không bị khinh miệt và trói buộc!

Cô tiếp tục ngắm nhìn những đứa trẻ đang nô đùa, mãi mê đến nổi không để ý thời gian nữa.

Bất giác Khiết Băng nghe thấy tiếng mèo kêu ở gần đó, cô đưa mắt nhìn quanh, phát hiện một chú mèo trắng ngồi ở một góc cạnh đài phun nước.

Khiết Băng không do dự mà đến gần, nhìn chú mèo trắng tội nghiệp có vẻ đang đói, cô liền lục trong túi áo của mình, lấy ra một cái bánh quy bẻ thành từng miếng nhỏ.

“Mau ăn đi.”

Chú mèo kia ban đầu còn sợ sệt, nhưng sau đó cảm nhận được sự thân thiện của Khiết Băng, nó bèn tiến lại gần, cắn lấy miếng bánh trên tay cô.

Một miếng rồi lại hai miếng, nó ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết cái bánh quy mà Khiết Băng lấy ra. Cô bèn cho tay vào túi, lấy thêm cái bánh còn lại, đem cho nó.

“Ăn đi! Mèo con, sau này phải lớn lên thật khỏe mạnh đấy.”

Nhìn chú mèo ăn ngon lành, bất giác Khiết Băng cảm thấy vui lây. Cô đưa tay xoa bụng, đáy mắt mang ý cười hạnh phúc:

“Sau này bé con của tao cũng sẽ lớn lên thật khỏe mạnh.”

Nói rồi, cô tiếp tục quan sát chú mèo mà không để ý đang có một người đàn ông đang tiến về phía cô. Mãi đến khi anh ta đặt tay lên vai cô, Khiết Băng mới giật nảy mình, ngã kềnh ra đất.

Cô ngước lên nhìn đàn ông kia, gương mặt hơi tái nhợt đi. Anh ta đưa tay về phía trước, kéo cô ngồi dậy:

“Xin lỗi, cô không sao chứ?”

Khiết Băng khẽ lắc đầu.

“Vâng. Cô ơi, ở đây không được tự ý cho mèo ăn đâu.”

Cô ngơ ngác không hiểu gì cả, người đàn ông kia vội lên tiếng giải thích. Bởi vì mèo ở đây do nhân viên bên công viên phụ trách chăm sóc, nên không thể tùy tiện ăn đồ ăn từ người khác.

Khiết Băng liền hiểu ra, bèn cúi đầu xin lỗi. Anh nhân viên kia xua tay không trách cô, chỉ nhắc nhở Khiết Băng lần sau cẩn thận hơn.

Vốn dĩ bên kia có gắn bảng thông báo, là do cô không nhìn thấy thôi.

Bây giờ Khiết Băng mới dám thở phào, vừa nãy cô còn tưởng anh ta do Thẩm Hạo Khanh sai đến, bắt cô về nên mới sợ hãi như vậy.

“À, mà chiếc túi xách này phải của cô không? Tôi thấy nó được đặt trên ghế đá ở đằng kia.”

Khiết Băng chú ý đến chiếc túi xách màu trắng trên tay anh ta, nhận ra nó là của mình liền xin lại. Cô nhìn trời cũng không còn sớm nữa, nhanh chóng tạm biệt anh nhân viên kia để trở về phòng.

“Dạo này mình đãng trí quá! Suýt chút nữa còn bỏ quên túi xách.” Cô lẩm nhẩm trong miệng.

Đèn đường lúc này được bật lên, càng làm nổi bật tấm biển quảng cáo phía đối diện tòa chung cư. Khiết Băng nhìn thấy hình ảnh của Thẩm Hạo Khanh và Ninh Khiết Quỳnh trên màn hình lớn, kèm theo ngày dự kiến tổ chức hôn lễ giữa hai người.

Màn cầu hôn ngọt ngào ở bệnh viện còn chưa đủ, hắn còn mạnh tay chi tiền quảng cáo khắp mọi người, quả thật khiến những cặp đôi khác phải ghen tị.

Khiết Băng cúi thấp đầu, lướt qua tấm biển quảng cáo kia để sang đường. Cô cắn nhẹ môi dưới, trong lòng có chút hụt hẫng nhưng môi vẫn cố mỉm cười.

“Bé con à, cha của con sắp kết hôn rồi…”

Ngoài việc chúc phúc cho hắn, Khiết Băng còn có thể làm gì được chứ?

“Sau này anh ta sẽ gia đình mới, còn mẹ… chỉ cần có con là đủ rồi!”

Khiết Băng cất bước chân nặng nề trên hàng lang tầng thứ ba của tòa chung cư cũ, đến trước cửa phòng thì thấy Ninh Khiết Quỳnh đã đứng sẵn ở đó.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mở cửa đi.”

Chờ khi cô ta nhắc, Khiết Băng mới vội tìm chìa khóa bên trong chiếc túi xách, mở cửa phòng. Cũng không biết mục đích Ninh Khiết Quỳnh đến đây làm gì, cô đột nhiên có chút căng thẳng.

“Để em đi rót nước cho chị.”

Ninh Khiết Quỳnh ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ, liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng. Khiết Băng mang nước lọc ra cho cô ta, đến cái ly thủy tinh còn bị mẻ mất một góc.

Cô ta chậc lưỡi đầy ý chê bai, nước Khiết Băng mời cũng đẩy ra xa. Ninh Khiết Quỳnh khoanh hai tay trước ngực, bắt đầu bình phẩm:

“Thật không ngờ bây giờ cô lại sống ở cái nơi tồi tàn như vậy. Trên đời này đúng là không có tiền thì không có gì cả.”

Khiết Băng cứ mặc cho cô ta nói. Dù sao Ninh Khiết Quỳnh cũng không nói sai câu nào. Với nguồn thu nhập hiện tại của Khiết Băng, kiếm được chỗ ăn chỗ ngủ đã là quá tốt rồi.

“Em thấy nơi này khá ổn mà, không quá tệ như lời chị nói.”

Ninh Khiết Quỳnh nheo mày không vừa ý, rõ ràng mẹ của cô ta đã đưa cho Khiết Băng một khoản tiền lớn, bảo cô ra nước ngoài. Vậy tại sao cô còn cố chấp sống ở đây?

Cô ta lấy ra một cọc tiền, đặt lên bàn, nhắc lại chuyện xuất ngoại mà Mộc Tuệ từng đề cập đến.

“Ra nước ngoài không phải tốt hơn ở chỗ này gấp trăm ngàn lần sao? Ninh Khiết Băng, cô cầm tiền rồi nghe theo sự sắp xếp của tôi và mẹ đi.”

Khiết Băng cự tuyệt lắc đầu, bọn họ sao cứ phải ép cô rời đi? Cô muốn sống ở nơi này, ít nhất còn có những người mà cô quen biết.

Ra nước ngoài sống, nếu xảy ra chuyện gì, cô phải tìm ai giúp đỡ đây?

“Chị cầm tiền về đi. Em sẽ ở đây, không đi đâu cả.”

Quảng cáo
Trước /77 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Copyright © 2022 - MTruyện.net