Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi! - Cao Minh Viễn
  3. Chương 48-49
Trước /77 Sau

Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi! - Cao Minh Viễn

Chương 48-49

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chap 48: Dũng cảm mà giành lấy

Ninh Khiết Quỳnh nắm chặt cọc tiền trong tay, nghiến răng kèn kẹt. Cô ta thở mạnh một hơi, bực dọc nói:

“Tôi và Hạo Khanh sắp kết hôn rồi, cô còn lảng vảng xung quanh anh ấy để làm gì? Mau rời khỏi thành phố này càng xa càng tốt, đừng để tôi phải dùng đến biện pháp mạnh.” Cô ta đưa ra lời đe dọa.

“Em không lảng vảng xung quanh anh ấy. Khiết Quỳnh à, chị yên tâm, sau này em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Thẩm Hạo Khanh nữa.”

Khiết Băng lên tiếng khẳng định, nhưng Ninh Khiết Quỳnh sao có thể nghe lời cô nói? Cô ta biết Thẩm Hạo Khanh đã yêu cô gái nhỏ này, thì sớm muộn gì cũng đi tìm cô về.

Ninh Khiết Quỳnh phải ngăn cản hai người họ có cơ hội gặp mặt, như thế Khiết Băng mới sống một cách khổ sở. Cô ta dằn mạnh ly nước xuống bàn, giọng điệu ngoa ngoắt:

“Đừng cố đeo bám Thẩm Hạo Khanh nữa. Chẳng lẽ cô muốn suốt đời trốn chui chốn nhủi ở một xó, xem tôi và anh ấy sống hạnh phúc sao?”

“Vẫn còn mấy ngày cho cô suy nghĩ. Lựa chọn thế nào, cô liệu mà cân nhắc.”

Nói xong Ninh Khiết Quỳnh cũng không muốn ngồi lại cái nơi nóng nực, chật hẹp này nữa. Cô ta đứng dậy, rời đi ngay lập tức. Khiết Băng vẫn ngồi thừ ra đó, nhìn cọc tiền mà Ninh Khiết Quỳnh để trên bàn.

“Mình điên lên mất…”

Khiết Băng chỉ mong được yên ổn mà sao khó quá! Cô đã từ bỏ Thẩm Hạo Khanh rồi, vậy mà nhà họ Ninh vẫn ép cô làm theo ý muốn của bọn họ.

Ban đầu cô gả đến Thẩm gia, đều là vì giữ thể diện cho Ninh gia. Bây giờ cô hết giá trị lợi dụng, bọn họ bèn tìm cách đẩy cô ra xa cho khuất mắt.

Khiết Băng mệt mỏi nằm dài lên bàn, cơm tối còn chẳng thèm nấu. Bụng cô sôi lên sùng sục, chỉ là lười biếng đến độ không muốn bước chân vào xó bếp chật hẹp.

Huống hồ cô quên mua thức ăn nấu bữa tối mất rồi. Có khi phải ăn cơm chấm muối mất!

Ngay lúc Khiết Băng không biết phải làm gì bèn nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô còn tưởng là Ninh Khiết Quỳnh quay lại, hóa ra không phải…

Người đang đứng trước mặt cô là Sở Trạch! Anh đã tìm ra nơi này, chẳng lẽ Thẩm Hạo Khanh cũng biết?

“Không mời anh vào trong nhà sao?”

Khiết Băng cười gượng, mở rộng cánh cửa để Sở Trạch vào bên trong. Cô đổ ly nước của Ninh Khiết Quỳnh, rửa sạch rồi mang một ly nước mới mời anh.

Sở Trạch đang sẵn cơn khát, bèn uống một hơi hết nửa ly.

May mà Khiết Băng kịp giấu cọc tiền vào trong túi áo, trước khi anh kịp nhìn thấy. Dương Trạch quan sát căn phòng nhỏ, trong lòng dấy lên sự chua xót.

“Em sống ở đây suốt thời gian qua sao?”

Khiết Băng gật đầu, cười gượng gạo. Có sao đâu chứ? Miễn cô cảm thấy thoải mái là được.

Cái bụng nhỏ của cô vẫn réo lên không ngừng, liên tục biểu tình vì cái đói. Sở Trạch vừa nhìn đã biết, bèn đề nghị đưa Khiết Băng ra ngoài ăn tối.

“Nhưng em không còn tiền đâu.” Cô thành thật.

Sở Trạch bật cười, ai lại để một cô gái trả tiền chứ? Bữa cơm tối này anh sẽ mời, Khiết Băng nghe vậy liền đồng ý đi ăn cùng anh.

Cô đói lắm rồi, liêm sỉ gì tầm này?

Không hiểu vì sao đối với Sở Trạch, cô lại có cảm giác thân thiết hơn những người khác, dù cho ban đầu khi biết anh là bạn thân Thẩm Hạo Khanh, cô không ưa nổi.1

Phải chăng vì anh lương thiện, hay giúp đỡ người khác?

Sở Trạch cũng không chần chừ mà lái xe đưa Khiết Băng đến nhà hàng gần đó nhất. Anh để cô gọi món theo ý thích, còn dặn cô cứ ăn uống thoải mái, không cần sợ tốn kém.

Thức ăn được mang lên, tuy Khiết Băng rất đói nhưng vẫn không quên vấn đề chính. Cô biết Sở Trạch tìm đến tận đây là có chuyện muốn nói với mình, liền hỏi:

“Sở Trạch, anh tìm em có việc gì không?”

“Khiết Băng à… ba ngày nữa là đến ngày kết hôn của Thẩm Hạo Khanh và Ninh Khiết Quỳnh rồi.”

Cô ngậm ngùi không nói gì, đến cả Sở Trạch cũng tìm cô để nói chuyện này. Bọn họ không nghĩ đến cảm nhận của cô sao?

“Em biết rồi.” Cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đang bất ổn đến nổi không sao nuốt trôi miếng thịt trong miệng.

Sở Trạch cũng không biết mở lời với cô như thế nào. Vốn dĩ Thẩm Hạo Khanh đã tìm ra chỗ ở của Khiết Băng, nhưng hắn cao ngạo không chịu cúi đầu đến thuyết phục cô quay trở về bên hắn. Thế nên Thẩm Hạo Khanh chọn cách nhờ sự giúp đỡ của Sở Trạch.

Nếu chỉ là chuyện của riêng Thẩm Hạo Khanh, có lẽ lần này Sở Trạch đã không phí sức như vậy. Nhưng vì anh nghĩ cho Khiết Băng, nên mới đồng ý giúp hắn.

“Khiết Băng, em nên nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ với Thẩm Hạo Khanh đi. Nếu em yêu cậu ta, vậy hãy dũng cảm mà giành lấy.” Sở Trạch đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề.

Là do Khiết Băng mang tư tưởng bản thân là người thứ ba chen ngang hạnh phúc của hai người kia, nên mới quyết định lùi bước. Sở Trạch nói cho cô người Ninh Khiết Quỳnh yêu là Cao Minh Viễn, không phải Thẩm Hạo Khanh. Anh cổ vũ Khiết Băng nên làm theo trái tim mình mách bảo.

Anh chỉ nói ngắn gọn bao nhiêu đó, còn lại đều phải do Khiết Băng lựa chọn. Ăn tối xong, Sở Trạch đặt tấm thiệp tham dự hôn lễ xuống bàn, chép miệng nói:

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

“Quyết định là ở em. Khiết Băng, em hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng để sau này phải hối hận muộn màng.”

Chap 49: Nguy hiểm cận kề

Hôm nay chính là diễn ra hôn lễ giữa Thẩm Hạo Khanh và Ninh Khiết Quỳnh. Sở Trạch rời khỏi thành phố từ sáng sớm, đến giờ vẫn chưa kịp quay về.

Anh tìm đến một cô nhi viện để điều tra về thân thế của Khiết Băng, có vài điểm khiến anh rất nghi ngờ. Giống như những gì Thẩm Hạo Khanh nói, Ninh Khiết Quỳnh chưa chắc đã là người hắn muốn tìm.

“Hạo Khanh, cậu chắc chắn Khiết Băng sẽ đến chứ?”

“Tôi chắc chắn! Cậu mau quay đến đây đi. Cho cậu một tiếng đồng hồ, tốt nhất đừng đến trễ.”

Sở Trạch không dám chậm trễ, tìm được chút thông tin của Khiết Băng ở cô nhi viện, anh vội cầm nó rồi rời đi. Lái xe về thành phố phải gần một tiếng đồng hồ, anh phải nhanh lên mới kịp.

Thẩm Hạo Khanh tắt máy, tiện tay chỉn chu lại bộ vest trắng đang mặc trên người. Hắn liếc sang nhìn phòng trang điểm cô dâu, liền thấy toàn bộ nhân viên đang đứng bên ngoài.

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

“Sao các người còn đứng ở đây?” Hắn hỏi.

“Ninh tiểu thư đang nghe điện thoại, cô ấy dặn chúng tôi đứng ngoài đây chờ.”

Thẩm Hạo Khanh nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, không nén nổi cơn tò mò nên đẩy cửa đi vào. Hắn muốn xem Ninh Khiết Quỳnh nói chuyện cùng ai mà phải thần bí như vậy.

Cô ta mặc trên người bộ váy cưới, quay lưng về phía Thẩm Hạo Khanh, hướng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ninh Khiết Quỳnh hình như đang lớn tiếng với ai đó, nhưng ngữ điệu ngắt quãng, hắn cũng không nghe ra cô ta đang nói chuyện gì.

Thẩm Hạo Khanh từ từ tiến lại gần, lúc này Ninh Khiết Quỳnh vừa mới tắt điện thoại. Hắn gọi:

“Khiết Quỳnh.”

Cô ta giật mình xoay người lại, không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống đất. Thẩm Hạo Khanh nhanh chóng cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên, dù Ninh Khiết Quỳnh đã cố giành lại nhưng không kịp.

Thẩm Hạo Khanh nhìn vào lịch sử cuộc gọi, một loạt cái tên Cao Minh Viễn hiện ra. Hắn nhướng mày nhìn Ninh Khiết Quỳnh, nói:

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

“Đến tận bây giờ em vẫn còn liên lạc với cậu ta?”

“Hạo Khanh, không giống như anh nghĩ đâu. Em chỉ muốn nói câu tạm biệt với anh ấy thôi.”

Ninh Khiết Quỳnh cười xòa, thản nhiên lấy khăn mùi xoa lau mồ hôi trên trán hắn. Thẩm Hạo Khanh liền quay người rời đi, còn bảo cô ta nhanh chóng chuẩn bị cho xong.

Cô ta nhận lại chiếc điện thoại của mình, bóp chặt trong lòng bàn tay. Chuyện Sở Trạch đến tìm Khiết Băng, cô ta đã biết. Ninh Khiết Quỳnh còn cho người theo dõi cô, hôm nay sẽ ra tay với cô gái nhỏ.

Khiết Băng vẫn còn ở chung cư, cô đã ngồi suốt từ sáng đến giờ, mắt cứ chăm chăm nhìn vào tấm thiệp mời trên bàn. Đi hay không đi, thật sự là lựa chọn rất khó khăn với cô ngay lúc này.

Đứa trẻ trong bụng, cô có nên nói cho Thẩm Hạo Khanh biết không? Đó là câu hỏi khiến cô nằm suy nghĩ, băn khoăn suốt đêm hôm qua. Kỳ thực, Khiết Băng đang rất đắn đo với quyết định của mình.

“Nếu em yêu cậu ta, dũng cảm mà giành lấy.”

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

“Khiết Băng, em hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng để sau này phải hối hận muộn màng.”

Những lời Sở Trạch nói cứ văng vẳng bên tai cô. Khiết Băng vân vê mấy đầu ngón tay vào nhau, hết nhìn xuống bụng mình lại nhìn lên đồng hồ. Đã sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi, cô phải đưa ra quyết định…

Những lời Sở Trạch nói cứ văng vẳng bên tai cô. Khiết Băng vân vê mấy đầu ngón tay vào nhau, hết nhìn xuống bụng mình lại nhìn lên đồng hồ. Đã sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi, cô phải đưa ra quyết định…

“Bé con, con nghĩ Thẩm Hạo Khanh có cần chúng ta không?”

Vẫn là sự lưỡng lự không biết phải làm thế nào. Tiếng kim đồng hồ tích tắc như muốn thôi thúc cô, cuối cùng Khiết Băng thở dài thườn thượt, đứng dậy tìm cọc tiền Ninh Khiết Quỳnh đưa cho cô, cất vào trong chiếc túi màu trắng.

Được! Cô sẽ đến tham dự hôn lễ, nhưng không phải hèn mọn đến mức cầu xin tình yêu của Thẩm Hạo Khanh, mà là để chúc phúc cho hắn và Ninh Khiết Quỳnh.

Cả số tiền kia cô cũng phải trả lại, đường đường chính chính kết thúc mối quan hệ với bọn họ.

Khiết Băng đón taxi đến khách sạn nơi diễn ra hôn lễ, trên đường đi cô không hề để ý có một chiếc xe đang bám đuôi theo mình. Đến nơi, cô bước xuống, đem giấy mời đưa cho bảo vệ kiểm tra để được vào trong.

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Nhìn từ bên ngoài khách sạn đã thấy độ hoành tráng của hôn lễ này, không chỉ hoa tươi ngập tràn mà các đồ vật trang trí cùng khung ảnh cưới còn được dát vàng từ ngoài sảnh lớn ngay tầng trệt. Quả nhiên là đám cưới bạc tỉ được mọi người mong chờ.

Nhìn từ bên ngoài khách sạn đã thấy độ hoành tráng của hôn lễ này, không chỉ hoa tươi ngập tràn mà các đồ vật trang trí cùng khung ảnh cưới còn được dát vàng từ ngoài sảnh lớn ngay tầng trệt. Quả nhiên là đám cưới bạc tỉ được mọi người mong chờ.

Bên ngoài, hai người đàn ông lạ mặt bám theo Khiết Băng cũng vào bên trong khách sạn, chính xác là họ đang có ý đồ với cô. Ở tầng dưới có khách mời và nhân viên phục vụ, bọn họ vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp để hành động.

Khiết Băng dùng thang máy đi lên tầng hai, vào trong khu vực tổ chức hôn lễ. Ở đằng xa, cô nhìn thấy dì Lý đang giám sát nhân viên bài trí lại sân khấu. Khiết Băng muốn tiến đến chào hỏi, nào ngờ vừa mới gỡ khăn choàng che cổ ra thì…

“Dì Lý… ưm… ưm…”

Cô trợn tròn hai mắt, vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay đang siết chặt lấy bả vai mình. Chỉ là miếng khăn dùng để bịt miệng Khiết Băng đã tẩm sẵn thuốc mê, chẳng mấy chốc cô đã rơi vào trạng thái mê man ý thức.

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Đến lúc dì Lý quay người lại đã không còn thấy gì nữa. Bà gãi đầu khó hiểu, còn tưởng mình bị ảo giác nên mới nghe thấy giọng của Khiết Băng nữa.

Quảng cáo
Trước /77 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đột Nhiên Được Lên Hashtag

Copyright © 2022 - MTruyện.net