Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hôn Nhân Đại Gia Tộc Tiểu Cô Dâu
  3. Chương 21-22
Trước /26 Sau

Hôn Nhân Đại Gia Tộc Tiểu Cô Dâu

Chương 21-22

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 21: Tôi yêu anh ấy, nhưng anh ấy không thương tôi

Ánh mắt của cô hết sức xinh đẹp, ở trong ánh mắt đó không hề có sự trống rỗng, tràn ngập sự tham lam, giống như trong tiềm thức anh vẫn nghĩ.

Trần Tấn Nhiên có cảm giác mình đã bị Ương Ương hấp dẫn từng chút, từng chút một. Đây không phải là một hiện tượng tốt.

Anh và Y Lan là thanh mai trúc mã, có tình cảm với nhau nhiều năm như vậy, một cô gái nho nhỏ như Tống Ương Ương kia, anh chỉ mới chung đụng được một thời gian ngắn ngủn không tới một tháng, cô lại muốn tranh chấp với Y Lan của anh sao? Quả thực là quá buồn cười!

“Tôi thật sự không bao giờ nghĩ rằng, một vị phu nhân mà mình cưới về, lại là một người phụ nữ trông mặt mũi cũng không đến nỗi nào, nhưng lại là một người ngu ngốc, bất tài vô dụng.” Anh chậm rãi buông thân thể của cô ra, chircos điều, cánh tay của anh vẫn vòng quanh ở hai bên thân thể của cô như cũ, bao vây thân hình nhỏ bé diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn duyên dáng của cô trong vòng tay vững chãi của chính mình.

Ương Ương từ chối cho ý kiến.

Cô là một gốc cỏ dại có bản năng tồn tại tràn ngập và cực kỳ mạnh mẽ, cho dù có bị tổn thương nhiều hơn nữa, cô cũng lập tức có thể điều chỉnh lại bản thân mình rất tốt.

Có lúc, cô cũng không thể hiểu được rõ bản thân mình thuộc dạng như thế nào nữa, rốt cuộc là cô là người có nhiều ưu điểm hay là nhiều khuyết điểm nữa.

Cô đã tự khôi phục mình quá nhanh! Liệu đây có phải là biểu lộ của một con người có thần kinh không ổn định hay không? Cô không phải là một người phụ nữ yếu đuối, đa sầu, đa cảm, liệu có thể làm cho đàn ông thương yêu được hay không?

Nhưng mà, trong cuộc sống của mình, Ương Ương lại không thích có nhiều bi kịch như vậy, sợ nó sẽ làm ảnh hưởng gì đó đến cảm xúc của cô.

Một khi mà cô đã muốn xóa bỏ, thì cô sẽ rất kiên quyết, rất bốc đồng, nếu không hoàn thành được mục tiêu của mình đã đề ra thì không thể.

Cũng giống như bây giờ chẳng hạn, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô đã quyết định không thương Trần Tấn Nhiên nữa, cô đã quyết định ly hôn rồi, thì cô sẽ nhất định không buông tha cho cái ý nghĩ này.

Liệu cô có thể thay đổi một lần hoặc là thu hồi lại ý định này không? Tống Ương Ương tự vấn chính mình một câu.

Trái tim của cô cũng lưỡng lự một chút, sau đó cô tựa như nghe được sự trả lời của chính mình.

Nếu như anh thật lòng yêu cô.

Điều này có thể sao?

Ương Ương cười khổ một tiếng, cô lại nằm mộng giữa ban ngày rồi! Ương Ương cười lên một tiếng, vẫn an tĩnh nhìn anh như cũ: “Trần Tấn Nhiên, cả hai chúng ta hãy bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với nhau một chút, được không?”

Anh liếc mắt nhìn cô, đáp ứng.

Tống Ương Ương, người vợ của anh, rốt cuộc trong cô còn ẩn chứa bao nhiêu bí ẩn, mà anh không được biết?

Anh có cảm giác, càng ngày anh càng không thể hiểu nổi cô.

“Anh yêu Y Lan, anh không thương tôi, có đúng hay không?”

“Đúng thế.”

“Anh sẽ ly hôn với tôi, sẽ cưới Y Lan, có đúng hay không?”

Anh dường như hơi chần chờ một chút, sau đó gật đầu một cái.

“Như vậy, chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục vướng mắc với nhau nữa, có được hay không?” Cô ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào: “Tôi thành toàn cho anh, bản thân tôi cũng vậy, tự tôi thành toàn cho tôi.”

“Cô đã thành toàn cho tôi cái gì.” [emailprotected]*dyan(lee^qu.donnn), Anh cảm thấy trong tim của mình có chút khó chịu. Vì sao cô có thể bình tĩnh nói ra lời thành toàn cho anh như vậy.

Lúc này, dường như điều anh vẫn đang mong đợi ở cô nhiều hơn, chính là sự quấy rối lằng nhằng của cô.

Anh nằm mộng giữa ban ngày sao!

“Tôi thành toàn cho tình yêu của anh và Y Lan.” Cô nhìn anh vẻ chân thành: “Tôi rất ít thấy có người đàn ông nào si tình như anh! Tôi mới chỉ thấy có anh là một và anh Duy Đông là người thứ hai. Cả hai người đều là những người đàn ông tốt.”

Trần Tấn Nhiên cười một tiếng, hỏi lại cô: “Vậy thì cô đã tự thành toàn cho mình điều gì?”

Ương Ương buông cặp mắt xuống, tiếp đó, khóe miệng cô thoáng cong lên, cô mỉm cười đáp lại: “Tôi thành toàn cho sự tự do của mình.”

“Tôi vẫn chưa chưa từng yêu bao giờ! Tôi vẫn còn chưa tốt nghiệp, trong cuộc đời của mình, tôi vẫn còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm được. Đối với tôi mà nói, thật ra thì cuộc hôn nhân này cũng coi như là một loại trói buộc. Trần Tấn Nhiên, cả hai chúng ta hãy buông tay lẫn nhau đi.”

“Tống Ương Ương, giờ phút này cô lại trưởng thành đến mức làm cho tôi không thể nào tin được, cô chính là một thiên kim tiểu thư vô cùng ngu ngốc, mà người ta vẫn nói ở trong truyền thuyết…”

Ương Ương vừa thè đầu lưỡi ra, vừa nghoẹo đầu nhìn anh: “Anh có biết trên thế giới này, thứ làm cho con người ta chỉ qua một đêm, đã có thể trở một người trưởng thành như vậy là cái gì không?”

“Là cái gì vậy?” Trần Tấn Nhiên hỏi lại cô một câu mơ hồ, chăm chú nhìn cô có chút chờ đợi,

Cô đứng lên, đưa tay ra vặn cái lưng bị mỏi nhìn thật dễ thương, giống như đang lơ đãng, lại giống như là một đứa trẻ nhỏ không chút chú ý chừng mực mà nói chuyện với anh, lại cũng giống như là thuận miệng nói giỡn với anh vậy.

“Tôi yêu anh ta, nhưng anh ta không thương tôi.”

Cô nghiêng đầu, liếc anh một cái, con ngươi xinh đẹp chớp chớp: “Tôi đi lên lầu trước.”

Ương Ương nói xong cũng xoay người đi luôn. Lúc cô xoay người, ở trong lòng lặng lẽ thầm nói: “Từ lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, tôi liền thích anh, nhưng mà anh lại không thích tôi. Tôi trưởng thành thế này, thật ra cũng chỉ vì sự tàn nhẫn của anh mà thôi. Nếu như anh yêu tôi, tôi sẽ đặt một Tống Ương Ương chân thật nhất ở trước mặt anh. Nhưng mà ở trong mắt của anh lại không có tôi, do đó tôi đành phải lựa chọn cho mình lối thoát tốt nhất là cần phải biến mất. Tôi cần phải biến mất khỏi thế giới của anh, bởi vì phong cách sống này của anh không phù hợp với phong cách sống của tôi.”

Trần Tấn Nhiên nhìn bóng lưng của Ương Ương từng chút từng chút biến mất cho đến lúc không thấy gì nữa. Ở khúc quanh của cầu thang lên lầu, bóng dáng của cô chợt lóe lên một cái, sau đó không nhìn thấy cô đâu nữa.

Một mình Trần Tấn Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon sững sờ, kinh ngạc, nghĩ tới mấy chữ mà cô vừa mới nói kia.

“Anh ta” mà cô đã nhắc đến kia, có phải muốn ám chỉ đó chính là anh chăng?

Sau ngày hôm đó, bọn họ cũng không hề nhắc lại chuyện ly hôn nữa. Trần Tấn Nhiên biết cô đang đợi anh mở miệng, thế nhưng anh lại vẫn không chịu nói ra.

Giữa anh và cô, tựa như là đã có sự thay đổi gì đó. Ví dụ như, một ngày nào đó anh “thuận đường” đi ngang qua nơi làm việc của cô, sau đó anh liền đón cô về nhà. Từ sau ngày hôm đó, chuyện anh “thuận đường” đi đến đón cô bắt đầu trở thành chuyện đương nhiên của mỗi ngày.

Cô cũng không vạch trần chuyện này của anh mà chỉ cười híp mắt. Ngược lại, ở trong long, cô tự nói với mình, nếu như đây chính là những gì tốt đẹp nhất trước khi hai người ly hôn, thì để sau này nhớ lại thật sự cũng không tệ lắm.

Một tuần lễ sau, giữa Ương Ương và Trần Tấn Nhiên, chợt có một sự chuyển biến thật lớn.

Ngày đó ông chủ không có ở đây, khách hàng ở trong tiệm cũng không nhiều lắm. Vào buổi chiều, cũng sắp đến giờ tan việc, ở phòng chụp ảnh chỉ còn lại có một mình cô và một người lao công đang dọn dẹp, chợt có người xông vào, cầm dao găm buộc cô phải gom tất cả tiền mặt trong ở trong tiệm bỏ ra cho hắn. Ương Ương bị dọa sợ, nhưng cũng cố gắng tự trấn tĩnh chào hỏi nói chuyện với tên lưu mạnh kia để trì hoãn thời gian. Cho đến cuối cùng, dường như tên lưu manh kia khám phá ra ý định của cô, liền bắt đầu ra tay ác độc. Mà đúng thời khắc mấu chốt này, có một cảnh sát như từ trên trời giáng xuống, đã lao vào lập tức chế ngự được tên lưu manh kia…

Chính là do người lao công kia đã rất bình tĩnh gọi điện thoại đến số 110. (*)

(*) Số 110: Là số điện thoại của cảnh sát cơ động ở Trung Quốc, giống như số điện thoại 113 ở Việt Nam.

Nhưng người anh hùng nhỏ bé Ương Ương cũng đã phải chịu bị thương một cách vinh quang.

Khi Trần Tấn Nhiên cứ theo lệ thường “thuận đường” tới đón cô về nhà, thì lúc này Ương Ương đang được các nhân viên trong phòng làm việc và ông chủ tiệm vây quanh, giống như là vây quanh một anh hùng vậy. Trên cánh tay của cô có lớp băng gạc quấn thật dầy, trên ngón tay cũng được bao bọc lớp băng gạc thật dầy khác.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì mất máu mà đã có chút trắng bệch, nhưng lại đỏ ửng lên vì kiêu hãnh…

“Gầm gào cái gì chứ? Không coi tôi ra gì nên muốn đến để cướp tiền đi à? Đơn giản là không thể nào!” Ương Ương vung tay lên nói rất anh hùng, “Nếu như lần sau còn để cho tôi gặp phải cái loại trứng thối hư hỏng như vậy nữa, tôi nhất định sẽ tự tay chế ngự hắn, trừ hại cho dân!”

Câu nói “trừ hại chữ cho dân” kia vừa dứt, một lần nữa, Ương Ương lại cảm giác thấy bầu không khí chung quanh như bị ép mạnh xuống, tựa như gần đến điểm đóng băng. Ương Ương lắp bắp khép cái miệng nhỏ nhắn lại. Vừa mới ngẩng đầu lên, quả đúng như dự đoán, Trần Tấn Nhiên với gương mặt lạnh lùng đang đứng ở nơi đó, anh đang cắn răng nghiến lợi nhìn người nào đó đang cao hứng phấn khởi giương nanh múa vuốt nói chuyện.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Anh tự tay túm lấy cô, quan sát cô quanh người cô một vòng, trầm giọng hỏi.

“Có người xấu đến, em bị người xấu đánh…”

Cô thật biết điều, khi đứng trước mặt một người dũng cảm, khí phách như anh, cô liền co lại thành một điểm đen nhỏ, từng chút từng chút biến mất ở trong góc tường…

“A? Ha ha…”

Anh lành lạnh cười lên hai tiếng, thân thể của Ương Ương lại co rụt một cái, cô nhìn anh cười nịnh hót: “Không có việc gì nữa đâu, đã có một chú cảnh sát tới rất kịp thời… Em còn chưa kịp ra tay…”

“Em có thể nhẫn nhịn lại một chút mà, Tống Ương Ương…” Anh liếc mắt nhìn nhìn cô: “Vừa mới rồi anh còn nghe thấy người nào đó nói, lần sau gặp lại người xấu…”

“Nhất định em sẽ chạy càng xa càng tốt…”

Ương Ương lập tức giơ tay lên nhanh chóng trả lời…

“Ái chà…” Cánh tay bị thương thật là đau, thật là đau…

Nhìn cô bây giờ đau lợi hại, Trần Tấn Nhiên ném lại xuống đáy lòng cơn tức giận, một tay lấy bế cô lên. Cả một nhóm người ở phòng làm việc của cô liền ngây người như tượng gỗ, há mồm, trợn mắt, nhìn theo Ương Ương cứ như vậy liền bị chồng của mình ôm lên đi ra ngoài…

“Không nhìn ra đó, đàn ông bên cạnh Tống Ương Ương đều là những người thuộc loại cấp bậc kim cương như thế này…”

“Đúng vậy, đúng vậy đó! Lần trước cái vị thiếu gia Tư Dận đó cũng đã siêu cấp đẹp trai, lần này lại nhô ra một băng sơn vương tử như vậy…”

Băng sơn vương tử Trần Tấn Nhiên cực kỳ quýnh quáng.

Băng sơn vương tử cái gì chứ, ông đây cũng đã sắp đến ba mươi tuổi rồi, có chỗ nào còn có thể nổi bật lên giống như bốn chữ băng sơn vương tử kia?

“Tôi, tôi vốn chỉ bị thương ở cánh tay thôi, còn chân không có chuyện gì đâu…” Ý ở ngoài lời, anh đừng có ôm tôi như vậy, tôi đay có thể tự mình đi được..

“Câm miệng!”

Ương Ương một hồi phiền não, siêu cấp phiền não, tại sao cô khí phách của cô chỉ thỉnh thoảng mới bộc phát ra ngoài được nhỉ, mà cũng chỉ có lúc nào mà không có Trần Tấn Nhiên ở đây mới được là sao?

Tại sao một cô gái xinh xắn dễ thương như cô, lại cứ bị anh thao túng gắt gao như vậy chứ?

Cô cũng hiểu rất rõ, nhất định cô không được hồi tâm chuyển ý, không thể động lòng với anh, một khi cô lại động lòng với anh, cô lập tức liền biến thành Tiểu Bạch Thỏ.

Chương 22: Tống phu nhân đến thăm công ty

Có thể nói, thật sự không ngờ khoảng thời gian này hai người bọn họ lại chung sống với nhau cực kỳ tốt đẹp. Hơn nữa, cả hai người cũng rất ăn ý với nhau, không người nào nhắc đến cái tên Trần Y Lan kia.

“Này… Anh băng bó vết thương nhẹ tay một chút nào…”

Ương Ương bị đau kêu oa oa loạn lên.

“Không đau thì em sẽ không nhớ kỹ chuyện này!” Trần Tấn Nhiên vừa lành lạnh mở miệng nói, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn vừa quấn dải băng kia lại thành một cái nút thắt giống cái nơ hình con bướm, sau đó mạnh mẽ buộc chặc lại…

“Dùng việc công để báo thù riêng!” Ương Ương nhìn Trần Tấn Nhiên vẻ mặt hết sức coi thường.

“Tùy em nghĩ.” Trần Tấn Nhiên khí phách nhìn cô một cái, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

“Anh làm gì đấy?” Ương Ương một phát kéo luôn chiếc chăn lên, che kín thân thể của mình, sợ hãi nhìn anh.

“Ngủ!”

“Anh về phòng của mình đi.” Ương Ương cảm thấy mặt nóng rực, nhịp tim đập mạnh một hồi, hai nhắm mắt lại mắng anh.

“Tôi phải chăm sóc bệnh nhân, nếu như để em bị chết ở trong nhà này, ba ba sẽ giết tôi ngay.”

Trần Tấn Nhiên nói xong, giơ cánh tay lên, chiếc áo T-shirt màu tàn thuốc lá liền bị anh cởi ra, để lộ ra một thân thể tinh tráng. Ương Ương hét lên “A” một tiếng, cuống quít bưng tay che kín cặp mắt…

“Kêu la cái gì chẳng lẽ từ xưa đến nay cô chưa từng bao giờ nhìn thấy hay sao?” Anh tự tay vén chăn lên, ngủ ở phía bên cánh tay không bị thương của cô.

Lúc đầu, mọi chuyện đều bình an vô sự, người kia đã sớm ngủ say, còn người nào đó thì lại cứ lăn qua lộn lại giống như con tôm hùm đang bị nấu chín, cả người nóng bỏng không sao ngủ được…

Cuối cùng, trong lúc mơ mơ màng màng, không biết có phải là Ương Ương đã coi vị băng sơn vương tử kia chính là cái máy làm lạnh hay không, mà cô liền leo lên, ôm chặt lấy người anh…

Từ sau khi kết hôn, đây là lần thứ hai bọn họ thuận lý thành chương, bắt đầu làm chuyện yêu đương.

“Này… Tôi đang bị thương!”

Ương Ương vùng vẫy giãy chết, nhưng Trần Tấn Nhiên vẫn cứ kéo mạnh “xoạt” một tiếng, xé luôn chiếc váy của cô, vẻ mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “Chỉ có cánh tay của em bị thương thôi, đâu có phải là nơi đó bị thương, em sợ cái gì?”

Ý ở ngoài lời, anh làm chuyện yêu này hoàn toàn không hề đụng tới cánh tay của cô.

Ương Ương hộc máu, thừa dịp cô đang im lặng vì bị đuối lý, trong nháy mắt, Trần Tấn Nhiên đã lập tức tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, tùy ý đoạt lấy cô.

Ương Ương vẫn còn bị sợ hãi bởi vì ảnh hưởng của lần hoan ái đầu tiên lúc trước, nhưng mà lần này, cô lại cảm thấy dường như đã có chuyện gì đó thay đổi.

Động tác của anh dường như rất ôn nhu, rất có tính nhẫn nại. Ương Ương cắn răng, liều mạng nhẫn nại chịu đựng, đến cuối cùng rốt cục cô liền đổi khách thành chủ, khẽ bật lên một tiếng rên nhè nhẹ. Thậm chí cô còn bám dính lấy anh, nâng cặp chân thon dài lên gác ở hai bên hông của Trần Tấn Nhiên…

Động tác này của Ương Ương đã lập tức kích thích đến anh.

Trong nháy mắt, thân sĩ biến thành hùm sói, động tác của Trần Tấn Nhiên lập tức trở nên giống như gió cuốn mây tan vậy. Anh đã lăn qua lăn lại khiến cho cả người Ương Ương gần như bị tan ra, đến cuối cùng, ngay cả chiếc nút buộc băng có hình nơ con bướm do anh tự tay buộc chặt là thế cũng bị xổ tung ra…

Ương Ương ngượng ngùng tưởng chừng đã sắp bật lên tiếng khóc thút thít rồi. Cô vừa hưởng thụ cảm xúc vui vẻ cực hạn, vừa leo lên thân thể của anh, vừa vẫn còn không ngừng chu môi ra, cố không để cho mình khóc lóc đến rơi nước mắt, Tại sao cô có thể như vậy chứ! Tại sao cô lại có thể làm chuyện yêu cùng với ông xã ki mà cô đã sắp ly hôn như vậy chứ?

Làm thì đã cũng làm rồi, nhưng mà tại sao cô lại không thể giữ quyền chủ động thao túng đối với anh theo kiểu như Ngự tỷ, hoặc là sau cùng giống như một Nữ vương, trực tiếp đá anh xuống giường, tiếp đó lấy ra một xấp tiền mặt nhét vào người anh rồi bảo anh cút đi! Chứ không phải như bây giờ, hoàn toàn bị người ta giày xéo đến mức nằm bẹp giống như một cục bột mỳ nhão… Hơn nữa, hơn nữa cô lại còn cực kỳ không có tiền đồ… không có tiền đồ khi cùng anh kịch liệt ở trên giường như vậy, lại còn suốt trong thời gian bị giày xéo như vậy, cô lại còn có thể vui sướng không hề biết mắc cỡ như thế…

Ương Ương vừa nghĩ tới bản thân mình đến cuối cùng lại còn quấn chặt lấy người ta, hai chân cứ quấn chết lấy cái eo của người ta liều mạng nghênh hợp phụ họa cùng với anh, liền hận không được lập tức bị đụng chết luôn ở ngay trước mặt Trần Tấn Nhiên…

“Làm sao vậy?” Nhìn Ương Ương nằm co lại thành một đoàn, đang lăn qua lăn lại ở phía dưới cái chăn, thỉnh thoảng lại còn để vọng ra từng tiếng thở dài cố đè nén nghe thật não nuột. Trần Tấn Nhiên không khỏi ôm lấy thân thể nho nhỏ của cô qua lớp chăn, nhẹ giọng hỏi thăm…

Trả lời anh chỉ thấy một sự trầm mặc, Trần Tấn Nhiên cau mày lại nghĩ ngợi, chẳng lẽ là anh lui bước nhượng như vậy rồi mà cô vẫn còn không thấy thoải mái hay sao?

Nhưng anh quyết không cho phép mình phạm phải sai lầm thấp hèn như vậy một lần nữa, mặt khác cũng không cho phép người phụ nữ kia hoài nghi năng lực của anh.

Trần Tấn Nhiên khom người xuống, kéo chiếc chăn đang trùm lên người nào đó xuống, để lộ ra gương mặt Tống Ương Ương hé ra gương mặt đỏ bừng giống như con tôm hùm đang bị nấu chín vậy.

“Vừa mới rồi em không được thoải mái hay sao?”

Anh hỏi thăm vẻ rất nghiêm túc, Ương Ương ngơ ngác ngây ngốc nhìn anh: “Cái gì mà thoải mái với không thoải mái cơ?”

Mi tâm của Trần Tấn Nhiên cau chặt lại, dứt khoát trực tiếp mở miệng nói thẳng: “Thì chính là chuyện chúng mình yêu nhau vừa rồi ấy, em có đạt đến cao trào hay không?”

Yên tĩnh, một sự yên tĩnh không giới hạn!

Anh nhìn cô vẻ dò xét, mà cô cũng trợn tròn mắt lên để nhìn lại anh.

Hồi lâu sau, chợt trong phòng chợt vang lên một tiếng thét chói tai nghe thật thê thảm của người nào đó, tiếp đó là tiếng rầm rầm vang lên…

Một lát sau, Trần Tấn Nhiên trên người chỉ bọc một cái ga trải giường, trên đầu còn vương một chiếc lông chim, bị người nào đó đuổi ra ngoài.

Cửa phòng ngủ đóng lại rầm một tiếng. Trần Tấn Nhiên siêu cấp buồn bực đập cửa: “Này, Tống Ương Ương, em thật là quá đáng, sao em lại dám đuổi tôi ra ngoài hả? Bất quá tôi cũng chỉ hảo tâm hỏi thăm em một chút, rốt cuộc em có được vui vẻ hay không thôi mà…”

Lời của Trần Tấn Nhiên còn chưa dứt, một lần nữa, cánh cửa phòng ngủ lại mở ra, một chiếc gối đầu lập tức lao tới đập vào đầu anh. Trần Tấn Nhiên tránh né không kịp, lại bị đập mạnh nên có chút lảo đảo sắp ngã.

“Này…”

“Trần Tấn Nhiên, anh nhắc lại chuyện mới vừa rồi một lần nữa, tôi sẽ liều mạng với anh đấy!” Ương Ương tức giận, ánh mắt rưng rưng, vừa mới rồi anh lại lớn tiếng hỏi như vậy ở bên ngoài cửa phòng ngủ, khẳng định tất cả người giúp việc trong nhà cũng đã biết hết rồi!

Bọn họ sẽ nghĩ về cô như thế nào? Cô vẫn còn đang tạo ra một phong thái thật cao ngạo để muốn ly hôn cùng anh kia mà! Vậy mà chỉ chớp mắt một cái, cô lại đã lên giường cùng với anh như thế, lại còn phát sinh quan hệ cùng anh… Thậm chí, thậm chí…

Ương Ương vừa nghĩ tới bộ dạng của bản thân mình đã phóng đãng quấn chặt lấy anh không thả như thế nào, thật sự, cô chỉ muốn đập chết luôn chính mình giống như đập chết một con ruồi ở trên mặt đất vậy!

Bởi vì bị thương cho nên Ương Ương ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng. Ông chủ của cô là một người siêu cấp tốt, chẳng những coi đó là cô bị tai nạn lao động, hơn nữa, chẳng những ông chủ vẫn cứ trả cho cô tiền lương theo lẽ thường, mà ông còn có một khoản hỗ trợ bồi dưỡng sức khỏe cho cô rất phong phú. Cho nên suốt nửa tháng này, Ương Ương cứ việc sống thoải mái, tiêu diêu tự tại, bắt đầu sống một cuộc sống giống như một con sâu gạo vậy…

Trần Tấn Nhiên thì bận rộn công việc ở Thân thị không thể nào rời tay ra được. Thỉnh thoảng anh lại còn phải dành chút thời gian để đến liếc mắt qua để kiểm tra công việc ở bệnh viện nhà mình nữa. Cho nên thời gian hai người bọn họ ở chung một chỗ cũng không phải là rất nhiều, chẳng qua là con người kia đúng là một con sói háo sắc đáng chết.

Trần Tấn Nhiên cũng đã ba phen mấy bận muốn xông vào phòng ngủ của Ương Ương, thật may là cô thông minh trước khi anh về đến nhà, cô đã trở về trong phòng ngủ của mình trước, sau đó khóa trái cửa phòng ngủ của mình lại, cho nên âm mưu của anh chưa bao giờ được như ý giống như lần thứ nhất!

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt, từ khi Y Lan rời đi đến bây giờ, không sai biệt lắm đã qua hai tháng, Trần Tấn Nhiên gần như không hề nhắc đến cái tên Y Lan kia, mà anh cũng không còn nói ra cái từ ly hôn này nữa. Từ đáy lòng Ương Ương, có một niềm chờ mong nho nhỏ đang dần dần nảy mầm mọc rễ, có lẽ, trong anh là cũng đã có một chút gì đó yêu thích cô rồi chăng?

Cô đọc cuốn truyện manga một chút nhưng liền cảm thấy ngồi không ngồi.

“Thím Lý à!”

“Thiếu phu nhân, cô có điều gì cần dặn dò sao?”

“Ách… Xin thím chuẩn bị giúp cho tôi một phần cơm tiện lợi, tôi muốn mang đi ra ngoài…”

“Thiếu phu nhân muốn đi ra ngoài ăn cơm dã ngoại sao?” Thím Lý có chút không hiểu nhìn cô, lại lo lắng mở miệng hỏi: “Vết thương của ngài còn chưa khỏe, thiếu gia nói, không thể để cho ngài đi ra ngoài…”

“Ấy… Không phải vậy, thím Lý, Trần Tấn Nhiên thích ăn món gì?”

Thím Lý lập tức tỉnh ngộ lại, cũng quên mất luôn cấm lệnh không được phép để cho cô ra khỏi cửa, thím vui vẻ đi làm món đồ ăn mà ở nhà Trần Tấn Nhiên vẫn ưa thích, thế nhưng đều là những món ăn chế biến từ thịt, cá đầy dầu mỡ béo ngậy. Ương Ương cau mày: “Thím Lý, thím chuẩn bị thêm cho tôi cả chút rau dưa và cà rốt nữa nhé?”

“Thiếu phu nhân, thiếu gia chưa từng bao giờ thích ăn những thứ này đâu.”

“Không sao đâu, thím cứ chuẩn bị một chút đi, chỉ ăn thịt thôi sẽ không tốt đối với thân thể, sẽ bị bệnh đấy!”

Ương Ương nói xong, trong đầu cô liền nhô ra một hình ảnh gương mặt của Trần Tấn Nhiên miệng lệch sang bên, mắt bị kéo sệ xuống, đang ngồi ở xe lăn, tay chân anh vẫn đang không ngừng co quắp, còn cô đâng đẩy xe lăn phía sau lưng anh, quở trách anh rất hung hãn, ai bảo anh chỉ ăn thịt, ai bảo anh chỉ ăn thịt thôi!

Ha ha ha… Ương Ương nghĩ đi nghĩ lại thấy vô cùng vui vẻ! Nếu như có một ngày Trần Tấn Nhiên bị tàn phế thật, thì liệu rằng nhị tiểu thư kia còn có thể thích anh như vậy nữa hay không?

Ương Ương lại tự hỏi mình, còn mày nữa, liệu mày có buông tay với người chồng đã bị tàn tật kia không?

Chỉ cần anh ấy đối xử với tôi, nhất định khi anh ấy không thể cử động được như bình thường, tôi cũng sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt, tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay anh ấy.

Đây chính là câu trả lời của Ương Ương! Thật ra thì cho đến bây giờ cô thật sự vẫn là một cô gái nhỏ với ánh mắt nhìn chuyện đời rất thành thực.

Ví dụ như hiện tại, cô đang mang theo hộp cơm giữ ấm đi đến công ty nơi anh đang làm việc. Mấy tiểu thư lễ tân ở đại sảnh trang điểm lộng lẫy, váy áo đắt tiền, nghe cô nói đến tìm Tổng Giám đốc Trần, cũng để lộ ra một bộ dạng với tư thế nhìn cô đầy vẻ khinh bỉ, chỉ nói cô không có hẹn trước thì không thể đi lên được.

Quảng cáo
Trước /26 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Một Ngày Có 48 Giờ (Ngã Đích Nhất Thiên Hữu 48 Tiểu Thì) [Re-Convert] - 48

Copyright © 2022 - MTruyện.net