Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hôn Nhân Đại Gia Tộc Tiểu Cô Dâu
  3. Chương 23-24
Trước /26 Sau

Hôn Nhân Đại Gia Tộc Tiểu Cô Dâu

Chương 23-24

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 23: Ương Ương quyến rũ

Ương Ương cũng không cãi cọ, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở trong đại sảnh đợi. Những người phụ nữ kia líu ríu bàn luận về cô, đủ mọi loại ánh mắt soi mói nhìnvvào trên mặt của cô, bình luận không ngừng. Trong lòng Ương Ương vẫn đang suy nghĩ, nếu như lúc này, các cô biết tôi là phu nhân của anh ấy, liệu các cô có thể bị kinh sợ đến mức bị rơi rụng cả răng cửa hay không?

“Các cô nhìn xem cô ta có bao nhiêu si tình kìa, còn mang cả bữa trưa tới tìm Tổng giám đốc Trần của chúng ta nữa chứ…”

“Đúng vậy đó, chỉ tiếc, Tổng giám đốc Trần chúng ta ngoại trừ được người ở bên ngoài công nhận là một Tổng Giám đốc tốt, một người đàn ông tốt, nhưng quan trọng hơn, Tổng giám đốc của chúng ta lại đã kết hôn rồi… Lại nói, người ở bên cạnh Tổng giám đốc Trần từ trước tới giờ chẳng phải toàn là những người tuyệt sắc đó sao! Loại người có nhan sắc như vậy mà cũng dám tìm tới cửa ư?”

Ương Ương trợn to hai mắt,những người cô gái kia tại sao lại có thể bát quái như vậy được chứ…

“Chẳng qua cũng không tiện nói ra thôi, ví dụ như Tổng Giám đốc phu nhân của chúng ta, nghe nói nhan sắc lẫn dáng dấp bất quá cũng chỉ thuộc đẳng cấp trung bình thôi…”

“Cô còn dám bàn luận về Tổng Giám đốc phu nhân sao? Cẩn thận Tổng Giám đốc mà nghe được lập tức ngài ấy sẽ làm cho cô ngày mai không thấy được mặt trời nữa đó!”

“Wow, không đến mức khoa trương như vậy chứ?”

“Cô là người mới tới, không biết đó thôi, Tổng Giám đốc của chúng ta ban đầu theo đuổi phu nhân đến chết đi sống lại, không biết có bao nhiêu là si tình, hiện tại hai người gần như ở nước Mĩ cũng không trở lại. Suốt nhiều năm qua, Tổng Giám đốc cũng chỉ có một người phụ nữ là phu nhân thôi!”

“Thật hù dọa người, thật không nghĩ tới một người đàn ông vừa có tiền, vừa có dung mạo lẫn gia thế tốt đẹp như vậy, lại có thể là một người si tình như vậy…”

“Đúng vậy đó, nói không chừng, Tổng giám đốc Trần của chúng ta lại coi trọng quả táo xanh như vậy thì sao?”

Hả? Từ khi nào mình đã thành quả táo xanh như vậy chứ? Trong ngực Ương Ương cảm thấy vô cùng buồn bực. Người ta ít ra cũng là 34b đó chứ, đâu có nhỏ lắm,: thử nhìn lại chính các cô một chút xem, nhiều lắm cũng chỉ là 32 a! Hừ…

Ở trong lòng Ương Ương đang liều mạng tự nhủ như vậy, nhưng trên mặt cô vẫn giữ một bộ dạng như một người ngây ngô, giả bộ vô tội như người không hiểu biết gì. huống chi người ta trời sinh ra đã có dáng dấp vô tội như vậy rồi.

“A… Mau đứng ngay ngắn lại một chút, làm việc cho tốt đi, Tổng giám đốc Trần đang đi ra…”

Mấy tiểu thư ở đại lập tức bắt đầu ngoan ngoãn, an tĩnh trở lại công việc. Ương Ương ngẩng đầu lên, liền thấy người kia từ trong thang máy màu vàng kim đi ra…

Anh ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ phong thái khí vũ, tư thế hiên ngang. Đi theo phía sau anh có dăm ba người, ai nấy đều có dáng vẻ, một mực cung kính. Bên cạnh anh là một nữ thư ký, trong tay đang cầm một chiếc laptop. Mặc dù cô gái này chỉ mặc bộ trang phục màu đen, mái tóc cũng tóc chải theo kiểu đầu rất đơn giản, nhưng nhìn tướng mạo cũng vẫn có thể thấy được cô không hề tầm thường, hơn nữa, vóc người của cô thật sự siêu cấp bốc lửa…

Liếc mắt, cũng có thể thấy, cô phải thuộc cỡ 36b chứ không ít. Ương Ương rụt đầu một cái, người ta mới vừa tìm được một chút xíu sự tự tin, thì ôi chao… ai chà, như vậy chẳng phải là đã đả kích cô quá mức hay sao!

“Tổng giám đốc Trần, kế tiếp đây ngài cần phải đi dùng bữa cơm trưa cùng với Tổng giám đốc Lý đấy ạ…”

Tiểu thư thư ký Lara xinh đẹp vừa nói vừa len lén nhìn Trần Tấn Nhiên. Một tay anh cắm ở trong túi quần, sống lưng anh cực kỳ thẳng, mái tóc mới cắt ngắn còn lưu lại dấu vết còn rất rõ ràng, nhìn anh vừa sắc bén mà lại thể hiện khí phách của sự độc tài. Ương Ương nhìn anh một chút, chợt cũng có chút thất thần…

“Biết rồi, cô đi sắp xếp…”

Trần Tấn Nhiên vừa dứt lời, ánh mắt của anh liền chạm luôn vào ánh mắt của Ương Ương. Tròng mắt của anh trong đột nhiên sáng bừng lên, đôi môi liền chậm rãi cong lên.

Ương Ương nhảy dựng lên, vung cánh tay nhỏ bé lên, vui vẻ ngọt ngào kêu lớn: “Ông xã à, em đưa bữa cơm tình yêu buổi trưa đến cho anh ăn đây!”

Cô ôm hộp cơm giữ ấm trong ngực, chậm rãi đi đến trước mặt của anh. Vóc dáng của cô rất nhỏ nhắn xinh xắn, cô đứng chỉ mới đến ngực của anh, cho nên khi nhìn anh, cô phải ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười tít cả mắt lại, nhìn anh.

Nụ cười của Trần Tấn Nhiên càng trở nên sâu hơn. Anh hoàn toàn quên mất ngày trước khi anh kết hôn, lúc ở công ty chính anh đã ra lệnh cấm tiệt nhân viên của mình, không cho người nào được phép nhắc tới từ phu nhân của anh, tránh cho Y Lan làm việc ở trong công ty nghe thấy sẽ không được vui.

Nhưng mà bây giờ, khi thấy cô mang bữa cơm trưa đến cho mình, không hiểu tại sao anh lại thấy hết sức vui vẻ.

“Vết thương lành rồi sao?” Anh cố gắng để cho giọng nói của mình nghe vẫn băng giá lạnh lùng như cũ. Nhưng mà Ương Ương lại không sợ anh, người đàn ông nào ở bên ngoài cũng đều rất muốn giữ mặt mũi của mình, cho nên hiện tại cô liền nỗ lực ép mình, để cho bản thân mình làm một người vợ nhỏ ngoan ngoãn biết nghe lời thì tốt hơn.

“Đã tốt hơn rồi, cho nên em mới bảo với thím Lý cho nấu một số món ăn nóng, sau đó tự mình đưa tới cho anh. Bây giờ anh có muốn ăn hay không?” Cô giơ giơ hộp cơm giữ ấm lên thật cao, bỏ qua hoàn toàn một đống người đang ở chung quanh, coi bọn họ giống như là không khí.

Những tiểu thư thư ký xinh đẹp kia đã bắt đầu lảo đảo muốn ngã, sắc mặt điềm đạm đáng yêu đã tái nhợt đi.

Không phải là tình cảm giữa Tổng giám đốc Trần với phu nhân của mình hết sức không tốt sao? Tại sao bây giờ lại có một màn ân ân ái ái như vậy?

Hơn nữa, nhìn ánh mắt của Tổng giám đốc Trần nhìn cô gái kia, rõ ràng cho thấy sự cưng chiều, tuyệt đối không phải là sự giả vờ chút nào…

“Được.” Anh gật đầu một cái, vứt luôn tất cả những thứ xã giao chất chồng kia sang một bên, anh muốn cùng với phu nhân của mình cùng ăn cơm, lý do này thực sự là hoàn toàn đầy đủ và cực kỳ hợp lý.

Ương Ương vui mừng nhảy nhót như chim sẻ, đôi mắt cười cong lên.”Ông xã… Hộp cơm giữ ấm thật là nặng nề, em đã ôm lâu lắm rồi.” Ương Ương chớp chớp cặp mắt nhìn anh đầy tình cảm. Cô cũng đưa mắt liếc nhìn qua mấy nàng tiểu thư lễ tân ở đại sảnh ở một bên đang trợn mắt hốc mồm. Ha ha, các người cũng không nghĩ tới chuyện này phải không? Người đàn ông đẹp trai, cực kỳ đẹp trai này chính là chồng của tôi đó…

Người rảnh rỗi chớ quấy rầy, người rảnh rỗi chớ quấy rầy!

“Để anh cầm đỡ cho em.” Trần Tấn Nhiên cười lên một tiếng, nhận lấy hộp cơm giữ ấm từ hai tay của con chim nhỏ vẻ đầy ngây thơ kia. Ương Ương thuận thế liền khoác cánh tay của mình vào trong khuỷu tay của anh, sau đó dựa vào anh một cách thân thiết: “Ông xã, chúng ta đi đến phòng làm việc của anh đi?”

“Đi thôi.” Trần Tấn Nhiên cũng không rút cánh tay của mình ra, bởi vì lúc này cô đang dắt anh đi tới hướng thang máy.

Cô bắt đầu giở cái bộ dạng biết điều động lòng người của mình ra, không ngờ lại cực kỳ giống như vậy, hơn nữa, cô biết anh rất ưa thích dáng vẻ ngoan ngoãn hiện tại của cô…

“Tổng giám đốc Trần… Còn bữa cơm trưa nay thì…”

Lara không cam lòng đuổi theo, nhưng cửa thang máy cũng đã chậm rãi khép lại. Trần Tấn Nhiên cũng không hề nhìn cô ta đến một cái liếc mắt, chỉ có Ương Ương, le lưỡi ra một cái hướng về phái cô ta như nói xin lỗi.

“Tay vẫn còn không chịu bỏ ra hay sao?” Anh cảm giác được cô thân thể nhỏ bé của cô đang dán vào anh thật chặt, đôi môi của anh lại càng giương cao hơn, nhưng lại cố ý làm ra bộ dạng thật lạnh nhạt.

“Hả?” Ương Ương không hiểu nhìn lại anh.

“Hiện tại không còn ai nữa rồi, em không cần làm cái trò đùa giỡn kia nữa đâu.” Thật ra thì anh cũng đã sớm nhìn ra, chẳng qua là ở nơi đó, anh không đành lòng làm ra cái tình huống bóc trần, phơi bày sự thật của cô ra mà thôi. Nhưng mà vào lúc này anh suy nghĩ một chút, cảm thấy cô vẫn coi anh như một công cụ để khoe khoang, thì trong lòng anh vẫn cảm thấy còn có chút thất vọng.

“Chẳng phải là chúng ta vẫn chưa ly hôn hay sao?” Ương Ương ngẩng thật cao khuôn mặt lên, nhìn anh tươi cười.

“Thế thì đã sao?”

“Có ai quy định vợ không được phép khoác tay lên cánh tay của chồng mình hay sao?”

Cô nghịch ngợm nhìn anh cười lên một tiếng, thè cái lưỡi hồng hồng xinh xẻo ra như mời gọi. Trần Tấn Nhiên cảm thấy trong cổ họng mình như bị nghẹn lại một hồi. Nửa tháng qua bị cô đuổi ra khỏi phòng ngủ, anh đã cảm thấy có chút bực bội rồi..

Thấy dáng vẻ gương mặt của anh có gì đó cổ quái, Ương Ương liền đưa một ngón tay ra nhẹ nhàng chọc chọc vào anh: “Anh làm sao thế?”

Cô há cái miệng nhỏ nhắn ra nhìn anh, tựa như đang ở đó mời gọi anh tiến tới đặt một nụ hôn lên đó vậy.

“Em đang quyến rũ tôi…” Anh thở dài một tiếng, bàn tay anh giữ chặt vào nơi cái eo nhỏ của cô, ôm thật chặt thân thể của cô vào trong ngực mình.

“Em nào có…” Ương Ương nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại thấy hơi hơi có chút rạo rực, vui vẻ. Ha ha! Anh cũng đã bắt đầu không chịu nổi sự quyến rũ của cô rồi sao.

Đây coi như là một dấu hiệu rất tốt rồi.

Bọn họ cùng đi đến phòng nghỉ ngơi của anh. Hộp cơm giữ ấm được mở ra, mi tâm của Trần Tấn Nhiên cũng lập tức chau lên, anh hết sức ghét rau cỏ và món ăn có cà rốt thái sợi như thế này…

Nhìn thấy vẻ mặt của anh như vậy, cô liền chu cái miệng nhỏ nhắn ra, bất mãn trừng anh: “Anh chỉ ăn thịt thôi thì các bộ phận trong người anh sẽ bị nhiễm mỡ đấy, ngoài ra anh còn có thể bị mắc bệnh cao huyết áp nữa!”

“Nhưng mà rau cỏ rất khó ăn, giống như là đang ăn cỏ vậy, còn cả cái món cà rốt thái sợi kia nữa, chỉ có thỏ mới ăn cái món này.”

Vẻ mặt của Trần Tấn Nhiên đầy vẻ ghét bỏ, anh cầm đôi đũa chọn riêng những sợi cà rốt màu đỏ hồng nằm lẫn với những sợi củ cải ra, định sẽ bưng ra ngoài để vứt sạch đi.

“Không cho phép.” Ương Ương một tay bảo vệ hộp cơm, có chút tức giận nhìn anh: “Anh nhất định phải ăn hết một phần ba.”

“Tống Ương Ương!” Trần Tấn Nhiên nhíu lông mày, cho tới tận bây giờ, Y Lan cũng chưa từng bao giờ ép buộc anh phải ăn những món ăn mà anh không thích.

“Anh phải biết yêu quý cái thân thể của mình.” Cô dùng ngữ điệu quan trọng của lòng mình để khuyên nhủ anh, đẩy hộp cơm sang bên cạnh anh.

“Nhưng mà thật sự anh ăn không thấy ngon.” Vẻ mặt của anh đã bắt đầu suy sụp rồi: “Cho tới tận bây giờ, Y Lan cũng chưa từng bao giờ ép tôi phải ăn những đồ ăn mà tôi không thích ăn.”

“Đó là bởi vì tình yêu của cô ấy đối với anh chưa đủ thôi. Khi yêu một người không phải là cần nhân nhượng những thói quen bất lương, mà là phải dùng phương thức yêu cầu anh ăn những loại thức ăn sao làm cho sức khỏe của anh được khỏe mạnh nhất.” Cô nói chuyện với anh bằng những lời nói với vẻ rất tự nhiên, sau đó động tác trong tay cũng không hề ngừng, nhặt lại toàn bộ rau xanh để lại vào trong bát cơm của anh.

“Có phải là em đã yêu tôi rồi hay không hả?” Anh chợt bật thốt lên một câu, quan sát vẻ mặt của cô không hề nhúc nhích.

“Hả? Ặc!…” sắc mặt của Ương Ương dần dần đỏ lựng lên, cô cúi đầu, hàng lông mi dài nhảy lên một cái đầy sự bất an.

Chương 24: Đang trong thời gian làm việc…

“Chẳng qua là em chỉ không muốn nhìn thấy anh bị biến thành người tàn phế mà thôi.” Cô đổi chủ đề, đưa cho anh một cái thìa nhỏ: “Ăn cơm thôi!”

Trần Tấn Nhiên cười ha ha lên mấy tiếng, cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm. Anh miễn cưỡng ăn vài miếng rau cỏ, còn món cà rốt thái sợi xào thì dù chỉ là một miếng anh cũng hề động vào một miếng. Anh ghét nhất là phải ăn loại món ăn có mang theo vị ngòn ngọt như thế này, ăn vào cứ có cảm giác cứ là lạ.

“Chỉ ăn năm miếng thôi, em cho anh tự đếm lấy.” Ương Ương nghiêm trang nói, trong bụng cô đã có quyết định, về sau hàng ngày cô sẽ đều mang đến cho anh bữa trưa, như vậy mỗi ngày anh cũng sẽ đều được ăn cà rốt thái sợi xào và rau dưa. Như vậy cô sẽ không còn phải lo lắng chuyện anh sẽ bị mắc chứng bệnh gan nhiễm mỡ, hoặc là biến thành một ông lão mập mạp với cái mặt nung núc mỡ, đầu hói bóng loáng..

“Ba miếng.”

“Mười miếng.”

“Bốn miếng.”

“Hai mươi miệng.”

“Được rồi, năm miệng…”

Trần Tấn Nhiên cũng không biết tại sao mình lại thỏa hiệp với cô, có lẽ là bởi vì đến bây giờ anh mới có được sự quan tâm chăm sóc của người khác. Cho nên, lúc này anh cũng cảm thấy tâm trạng vui vẻ mà đồng ý với ý kiến mà cô đưa ra.

Ương Ương mặt mày hớn hở, mỗi một lần gắp cho anh món cà rốt thái sợi xào, cô cũng đều gắp rất nhiều, rất nhiều, sau đó món cà rốt thái sợi xào này liền phủ kín luôn cả bát cơm của anh, nhìn giống như là một nhọn núi nhỏ màu đỏ.

“Em thật là độc ác!” Anh hung hăng há miệng ăn vào một miếng lớn, sau đó lại dùng ánh mắt hung ác như trong một đêm nào đó mà nhìn cô chăm chú gắt gao.

Đợi đến chút nữa xem anh sẽ ăn sạch cô không còn miếng xương như thế nào.

Anh tuyệt đối muốn báo thù.

Cơm ăn hết, Dienddanlequuydon Ương Ương cũng đặt đôi đũa xuống, dự định dọn dẹp hộp cơm lại để đi về nhà, thế nhưng anh lại gọi giật cô lại, hùng hồn thẳng thắn mở miệng nói: “Theo tôi đi nghỉ trưa.”

“Hả? Nghỉ trưa sao…” Thế này không phải là giống như một đứa trẻ nhỏ cùng với một cô gái thích vui vẻ chơi đùa hay sao?

“Làm sao vậy? Tôi đã ăn bữa cơm trưa cùng với em rồi, em sẽ cùng với tôi đi nghỉ trưa.” Trần Tấn Nhiên bắt đầu ăn vạ giống như là đứa trẻ với Ương Ương.

“Được rồi, nhưng mà không thể bỏ ăn, sau đó ngủ lại.” Cô nói xong, đặt chiếc hộp cơm giữ ấm xuống.

Trần Tấn Nhiên lôi kéo cô đi lên sân thượng để tản bộ. Ở nơi đó gió thổi thật to, anh liền bao Ương Ương vào ở bên trong chiếc áo khoác của mình. Thân thể của cô rất nhỏ nhắn, giống như là một con chuột túi con được chuột túi mẹ chứa ở trong cái túi da nhỏ trước bụng vậy. Trần Tấn Nhiên hơi cúi đầu xuống, cái cằm của anh vừa vặn chống lên trên đỉnh đầu của Ương Ương, nhẹ nhàng cọ cọ vào mái tóc của cô. Tóc của Ương Ương thật là thơm, mùi hương từ trên mái tóc của cô thoang thoảng bay lên truyền tới mũi của anh.

“Rất thơm…” Mùi thơm này ngọt ngào giống như mùi hương thơm của nước trái cây vậy, khác hẳn với mùi nước hoa tinh xảo đắt giá vẫn thường có trên người của Y Lan.

So sánh với Y Lan, hương vị của Ương Ương thật sự càng giống với một đứa trẻ nhỏ hơn.

Ương Ương cảm thấy Trần Tấn Nhiên ôm cô thật là chặt, nhịp tim của cô không khỏi tăng nhanh một hồi. Thời điểm anh ôm cô, anh có nghĩ đến Y Lan không? Thời gian gần đây này, có phải anh đã tạm thời quên mất Y Lan rồi hay không, có phải trong lòng anh cũng vẫn có một góc nho nhỏ cho cô hay không?

Cô không dám hỏi, chỉ sợ sẽ làm vỡ mất ảo tưởng tuyệt đẹp đó.

Bọn họ tản bộ đủ rồi, liền đi xuống lầu, đến phòng nghỉ ngơi của anh, nơi đó được trang hoàng hết sức thư thái, trang nhã, hơn nữa diện tích lại rất lớn, có tới hai phòng ngủ, một lớn một nhỏ, khi Ương Ương định đi tới phòng ngủ nhỏ thì bị anh từ phía sau ôm lấy.

Anh bắt đầu đặt những nụ hôn êm ái dọc theo mái tóc mềm mại của cô, sau đó hôn lên vành tai đã đỏ rực của cô. Tiếp đó, là đến cần cổ mảnh mai, trắng nõn nà của cô, sau cùng nụ hôn của anh rơi vào trên môi của cô. Trần Tấn Nhiên mút mạnh, như muốn hút luôn cả đôi môi của Ương Ương, động tác của anh dịu dàng khác thường…

Ương Ương ngượng ngùng nhắm mắt lại, liều mạng đẩy anh, nhưng mà cũng chỉ không đến hai ba lần, cô đã bị nụ hôn của anh làm cho cả người như hóa thành một bãi nước nóng bỏng…

“Hiện tại đang ở trong công ty đó…” Ương Ương giống như một chú mèo con, mở miệng khẽ lẩm bẩm, dường như đang nhắc nhở anh.

“Không ai dám đi vào đây đâu…”

Trần Tấn Nhiên bắt đầu hôn Ương Ương như điên cuồng, sau đó quần áo của cô liền bị anh cởi sạch…

Không phải là anh yêu Trần Y Lan hay sao? Tại sao anh lại còn muốn năm lần bảy lượt lừa gạt cô lên giường như vậy?

“Trần Tấn Nhiên…”

“Hả?”

“Y Lan…” Anh chợt hôn lên miệng của cô, ngăn cản cô đang nói ra cái tên đó: “Chuyên tâm một chút, cô gái nhỏ…”

“Nhưng mà, chẳng phải Y Lan mới là người anh yêu…”

Lông mày của Trần Tấn Nhiên liền nhíu lại, anh nằm ở trên người của Ương Ương không nhúc nhích…

Trong lòng Ương Ương chợt thấy chán nản! Cô vậy mà rất ngu ngốc, thế nào mà đúng vào thời khắc như vậy lại đi nhắc tới tên của tình địch chứ! Nhưng mà vừa nghĩ tới đó, trong lòng cô lại có cảm giác tủi thân, trong lòng anh nhớ tới người khác, nhưng lại lên giường cùng với cô, như vậy liệu có công bằng với cô hay không?

“Em cũng muốn đi thích người khác…” Ương Ương nói mà miệng như bị móp méo cả đi. Cô cảm nhận thấy anh không hề nhúc nhích, liền dùng ngón tay nhỏ khẽ đâm vào anh, ý bảo anh.

“Nêu như em cũng có một người ở trong lòng, thì như vậy em mới không bị lỗ vốn với anh, như vậy mới…”

Trần Tấn Nhiên nghe thấy lời này của Ương Ương, hàng lông mày của anh lại càng nhíu lại chặc hơn.

“Có phải là nam giới bất kể yêu một người phụ nữ khác nhiều đến đâu, cũng không thể cự tuyệt thân thể của một người phụ nữ khác hay không?”

Trần Tấn Nhiên nhìn Ương Ương. Trong con ngươi của cô có sự mênh mông của sóng nước, nhưng cũng có sự yên tĩnh gần như muốn hút người ta vào trong đó.

“Tống Ương Ương…”

Anh chợt nhẹ nhàng gọi tên của cô. Trần Tấn Nhiên nhẹ nâng ngón tay của mình lên, nhẹ nhàng gạt hàng tóc cắt ngắn ngang trán đang bám vào trên vầng trán của cô, khẽ vén hàng tóc sang một bên, để lộ ra cái trán nhẵn mịn, sáng bóng.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô: “Trước khi Y Lan trở về nước trước khi cô ấy đến, chúng ta có thể sống chung với nhau thật tốt hay không?”

Ương Ương trợn to hai mắt đầy vẻ kinh ngạc, một lúc sau, cô mới chợt bật lên tiếng cười: “Ý của anh là, trước khi Y Lan trở về nhà, em và anh có thể lấy chuyện lên giường với nhau để cho khuây khỏa nỗi buồn hay sao? Kể cả việc em mang bữa cơm trưa đến cho anh, làm người phụ nữ của anh, nhưng mà sau khi Y Lan trở về nhà, em đây sẽ bị anh dùng chổi quét sân lia một nhát, quét em ra ngoài luôn, sau đó, một lần nữa Y Lan sẽ lại thay thế vị trí của em, đúng không?”

Trần Tấn Nhiên có chút kinh ngạc vì sự thông tuệ của cô, có cảm giác như thật sự một lần nữa bản thân anh lại phải lau mắt mà nhìn lại đối với cô. Ngày đó, vào đêm tân hôn, đã mấy lần anh đều coi cô là thiên kim tiểu thư ngu ngốc không hề hiểu biết bất cứ một chuyện gì.

Nhìn vẻ mặt của anh chứa đầy sự ngạc nhiên, Ương Ương nở một nụ cười thảm đạm, anh vẫn còn đang ở trong cơ thể của cô, nhưng mà trong lòng của anh lại đang nghĩ tới người khác.

“Tôi cũng biết như vậy là không công bằng đối với em… Nhưng mà,” Trần Tấn Nhiên khẽ dừng lại, anh mím môi lại, bình tĩnh nhìn cô: “Tôi cảm thấy giữa chúng ta đã có sự thay đổi gì đó…”

“Hả?” Cô kinh ngạc nhìn anh.

Trần Tấn Nhiên khẽ ho khan một tiếng, chợt thoang cười cười nói với Ương Ương: “Thật ra thì tôi cảm thấy em nói không hề sai, cũng hoàn toàn không hề đáng ghét giống như hồi mới cưới em về nhà!”

“Mới đầu anh thấy em rất đáng ghét sao?” Ương Ương càng mở trợn hai mắt thật là to. Bọn họ vẫn còn đang duy trì tư thế thân mật như vậy, ấy thế mà lại bắt đầu tán gẫu với nhau.

Anh cau mày, nhưng vẫn mở miệng nói: “Mới đầu tôi đã được nghe rất nhiều lời đồn đại về em, cho nên lập tức có ấn tượng không tốt đối với em. Trong buổi hôn lễ lại nhìn thấy cách ăn mặc trang điểm của em thật giống như là một lọ thuốc màu nên lại càng thêm ghét…”

Ương Ương lập tức phì cười lên thành tiếng: “Mẹ em cho là thoạt nhìn em còn quá nhỏ, cho nên cần phải hóa trang sao cho thật đậm lên, để nhìn em cho có vẻ chín chắn hơn một chút.”

“Còn nữa, đêm tân hôn, khi em ra mở cửa, quả thật, lúc ấy nhìn em giống như một con quỷ, lớp trang điểm trên mặt lem nha lem nhem…”

“Này, lúc ấy là người ta đang tẩy trang đó chứ! Em vừa mới tẩy trang được một nửa thôi mà!” Ương Ương quắt quắt cái miệng lại, nhớ lại hình ảnh của chính mình hôm tổ chức lễ kết hôn, cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

“Sau đó, ngày hôm sau tôi đưa An Tử Thiên về nhà, em lại lu loa khóc rống lên, cho nên tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn thực sự chán ghét em rồi…”

Trần Tấn Nhiên nghiêm trang nói ra tất cả những suy nghĩ trong lòng của mình. Thật ra thì, anh lo lắng cho sức khỏe của cha mình cho nên mới đồng ý với ông cái chuyện kết hôn này, cũng đã coi như là thỏa hiệp. Hơn nữa, đối với việc được kết hợp lại với Y Lan, coi như anh cũng đã chết tâm, không còn mơ màng nghĩ ngợi nữa đối với chuyện hợp lại với Y Lan. Chẳng qua là do biểu hiện ban đầu của Ương Ương lại quá kém cỏi, mà Y Lan thì lại điềm đạm đáng yêu giống như cây cỏ khiến người ta phải đau lòng. Cho nên Trần Tấn Nhiên đã lập tức giống như bị phất điên lên rồi, không thể không muốn ly hôn với cô.

Nếu như khi đó, mà nhìn thấy Ương Ương dễ thương giống như bây giờ thì nói không chừng, anh cũng sẽ không bao giờ ra tay đánh cô mấy lần như vậy, hại cô phải mang những vết thương chồng chất.

Anh cũng không phải là một người tàn nhẫn, bây giờ nghĩ lại, đáy lòng anh cũng cảm thấy có chút áy náy.

“Em và anh lại hoàn toàn trái ngược với nhau.” Ương Ương cũng muốn nhớ lại câu chuyện của những ngày trước. Bàn tay của cô áp vào nơi hầu kết ở cổ của anh, nhẹ nhàng xoa xoa qua lại: “Khi anh tới nhà em ở Hàng Châu thì em vừa nhìn thấy đã thích anh luôn, sau em biết được là em sẽ được gả cho anh, cho nên em rất vui vẻ… Nhưng mà sau đó lại bị anh đối xử với em như vậy…”

Ương Ương nghĩ đến những chuyện không chút vui vẻ kia, trong đôi mắt cô lại ánh lên vẻ chua xót. Thế nhưng cô lại chỉ lắc lắc cái đầu thật nhanh, nở bừng lên một nụ cười rực rỡ: “Bây giờ thì ổn rồi, hiện tại em đã vượt qua được rồi.”

“Em không thích tôi nữa sao?” Trong giọng nói của Trần Tấn Nhiên mang theo đầy sự buồn nản.

Ương Ương lắc đầu.

“Chẳng qua là em không thích phải ghét người đàn ông của mình mà thôi, lúc nào mà anh thích Tống Ương Ương rồi, thì lúc đó Tống Ương Ương cũng sẽ lại tiếp tục thích anh.”

Trong đáy mắt của Trần Tấn Nhiên lặng lẽ tràn ra cái nhìn sáng rực, “Vậy em sẽ đồng ý với lời đề nghị vừa rrooif của tôi chứ?…”

Đáy mắt của Ương Ương chợt ảm đạm hẳn: “Nếu như hai chúng ta mà sống chung với nhau thật tốt đẹp, nếu như lúc đó em lại càng thích anh hơn thì biết làm thế nào? Nếu như em lại cứ quấn quít lấy anh không buông ra nữa thì phải làm sao bây giờ?”

Quảng cáo
Trước /26 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khai Cuộc Tang Thi, Tôi Rút Thẻ Thắng Và Nuôi Đàn Con

Copyright © 2022 - MTruyện.net