Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào
  3. Chương 89: Ngụm rượu bị anh đè ở dưới lưỡi!!!
Trước /113 Sau

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 89: Ngụm rượu bị anh đè ở dưới lưỡi!!!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Gian phòng chờ này có quy mô tương tự như quán pub ở lầu dưới, cũng bố trí quầy bar và rượu, chỉ là không có nhân viên phục vụ mà thôi.

Sau khi nhân viên phục vụ đưa mặt nạ đến thì rời đi, không gian lớn như vậy chỉ còn lại có hai người Khổng Dược và Thượng Dương.

Nhưng Khổng Dược cứ mang mặt nạ như vậy, Thượng Dương không rõ nguyên do nên định giơ tay muốn tháo xuống, Khổng Dược lại nói: “Mang đi, những người khác sẽ đến ngay đấy.”

Thượng Dương nói: “Không phải nói đầu tư làm ăn sao, tại sao lại làm đến thần bí như vậy?”

Khổng Dược nói: “Đều là người chút có quyền thế, không muốn bị người khác biết nên chói chút thủ thuật giấu tên vào sân. Quan trường ở Bắc Kinh các em quản lý nghiêm, mấy loại chuyện này lại rất phổ biến ở địa phương.”

Gã nói với giọng điệu em hiểu mà, Thượng Dương liền phối hợp đã hiểu, còn hỏi: “Đầu tư như vậy có rủi ro không?”

“Em cũng muốn kiếm chút tiêu vặt sao?” Khổng Dược không thèm để ý mà nói, “Không có rủi ro gì cả, chính là bậc cửa nhập môn tiêu chuẩn không thấp. Cấp dưới Tiểu Khương kia của em đã bỏ vào 300 vạn cho phía Long Thiền, cho nên mới có được vé vào cửa hôm nay đấy.”

Thượng Dương: “……”

Lần giật mình này của anh thật sự không phải giả vờ, anh biết Khương Vân Khởi nói cái gì mà “Bà chủ cũng phải bao dưỡng tiểu bạch kiểm” chỉ là nói hươu nói vượn, nhưng mà không ngờ lại bị Long Thiền “lừa” 300 vạn, 300 vạn này lại là từ đâu ra?

Khương Vân Khởi còn nói khi bị bắt nộp 5000 “phí nhập hội” ở trên “Lệ Cảnh Hào”, lúc đó đã bị cậu ta “cơ trí” mà né tránh đi được, tất cả đều là giả sao?

Bạn nối khố rốt cuộc là đang làm cái gì a?

Khổng Dược nói: “Chỉ do em quá đơn thuần, người ta làm cái gì sau lưng thì em làm sao mà biết được, em còn nói hai người là thanh mai trúc mã, người ta làm cái gì nói với em mới là lạ đó.”

“Cái này thật sự có thể kiếm tiền sao? Sao cậu ta có thể đầu tư nhiều tiền như vậy, em nghi ngờ cậu ta đem tiền dưỡng già của cha mẹ cậu ta để đầu tư vào.” Thượng Dương đành phải theo cốt truyện này, vừa vì lo lắng cho Tiểu Khương, bản thân lại có chút động lòng, nói, “Nếu là có thể kiếm, em có cơ hội chơi thử một chút không? Nhưng mà em không có nhiều tiền như Tiểu Khương vậy.”

Khổng Dược nói: “300 vạn là ít nhất, bất quá kiếm được hay không còn phải xem thời tiết, huống chi em thật sự không cần thiết phải chơi cái này, muốn mua cái gì thì cứ nói với anh Dược là được.”

Gã lại bắt đầu đùa giỡn Thượng Dương: “Chờ lần này trở về, cứ chọn một căn nhà trước, mua mấy món hàng xa xỉ một chút, mua thêm một chiếc đồng hồ Patek Philippe…… chi phí ở Bắc Kinh sẽ cao hơn, tiền tiêu vặt mỗi tháng mười vạn đủ không? Còn muốn cái gì thì cứ nói với anh Dược nha.”

‘’Thôi, em thật sự không phải thích tiền của anh, em chỉ muốn yêu đương cho tốt thôi.” Thượng Dương nỗ lực giả vờ bị viên đạn bọc đường của nhà tư bản đập vào choáng váng, nhưng vẫn cứ là tiểu thụ ngay thẳng.

Khổng Dược cực kỳ vừa lòng đối với biểu hiện của anh.

Khi nói chuyện, có những người khác tới, một đôi vợ chồng hoặc là tình nhân trung niên cũng mang nửa mặt nạ thuần trắng, nam tây trang giày da, nữ mặc váy dạ hội.

Khổng Dược hiển nhiên quen biết hai người này, đang mang mặt nạ cũng liếc mắt một cái đã nhận ra lẫn nhau, đứng dậy bắt tay với người nam, miệng xưng “Vu tổng”, người phụ nữ ở bên cạnh cười chào hỏi, đôi mắt nhìn về phía Thượng Dương, nhiệt tình mà gật đầu chào hỏi anh.

Thượng Dương mỉm cười đáp lại, trong đầu nhanh chóng lục xem đối chiếu với số khuôn mặt mà mình đã xem trên tư liệu, Vu tổng và phu nhân này là chủ một doanh nghiệp kinh doanh bất động sản ở một thành phố nào đó trong tỉnh, tài sản vừa mới hơn trăm triệu, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, mấy năm trước con một đã chết vì bệnh cấp tính, hai vợ chồng đã qua tuổi có thể sinh con, nên ngược lại muốn đi cầu Phật bái thần…… Nếu tới nơi này, hiện tại hẳn là tin tà giáo Chân Nguyệt này.

Khi con người trong cơn tuyệt vọng trống rỗng, tư tưởng sẽ càng dễ bị ăn mòn nhất, tín ngưỡng tôn giáo thật sự có thể cung cấp cho mọi người cảm giác thỏa mãn như vậy.

Lúc sau lục tục đi vào không ít người, đa số đều có tới chào hỏi với Khổng Dược, có thể là bởi vì người dần dần nhiều, Khổng Dược không hề xưng hô họ hoặc tên của khách, chỉ lên tiếng chào hỏi ngắn gọn rồi thôi.

Thượng Dương chỉ có thể phân biệt được những người này qua một nửa khuôn mặt, có số có đặc điểm rõ ràng, có râu hoặc nốt ruồi ở nửa dưới khuôn mặt, hình dạng khuôn mặt đặc biệt hoặc dáng người rõ ràng, anh rất nhanh có thể xác nhận được thân phận, có vài vị không có đặc điểm nên anh liền có chút mơ hồ.

Cuối cùng trong căn phòng chờ này có hơn ba mươn vị khách đến, Thượng Dương dần dần đã hiểu, những người này hẳn đều là khách “offline” của Khổng Dược.

Bên phía Hoàng Lợi Quốc và Long Thiền, hẳn là cũng có một gian phòng chờ như vậy, tiện cho bọn họ dễ phân biệt tiếp đãi các “offline” của mình.

Nói tóm lại, địa điểm hoạt động tối nay chính là trong tòa nhà này.

Nhưng sẽ là ở nơi nào chứ? Kim Húc rõ ràng nói, toàn nhà hơn trăm mét này, không có sảnh tiệc hay phòng họp nào cả, đối diện với tòa nhà chính chỉ có một cây cầu nối liền hai tòa nhà, không có sảnh tiệc và phòng họp nào cả.

Bên ngoài khách sạn.

Kim Húc kiểm tra phần thân dưới của mình lần cuối cùng, giấy chứng nhận công an, còng tay và súng đều để lại trên xe.

Hắn chỉ chỉ lỗ tai, đồng nghiệp giúp hắn điều chỉnh thử một chút, tai nghe nhỏ như hạt gạo được giấu ở bên trong màng nhĩ đều bình thường.

“Được rồi.” Hắn nói, “Tôi đi vào đây.”

Đồng nghiệp nói: “Trên sân thượng thoát thân sẽ không dễ dàng đâu, có thể không đi lên vẫn là đừng đi lên, đội trưởng Ngô đã ở điều máy bay không người lái đến rồi.”

Kim Húc nói: “Tôi nghi ngờ bọn họ thiết lập địa điểm ở trên sân thượng ngoài trời, chính là vì phòng bị máy bay không người lái đó. Không nói nữa, sắp 8 giờ rồi, còn không vào nữa thì sẽ dọn cơm mất”

Hắn xuống xe rồi đi về phía sảnh khách sạn đèn đóm rực rỡ kia.

Cao ốc câu lạc bộ.

Phòng chờ không có khách mới tiến vào, người đã tiến vào đang ngồi vây quanh ở bên nhau nói chuyện phiếm, có thể nhìn ra được có quen biết với nhau, cũng có hoàn toàn xa lạ, nhưng nói chuyện lại rất vui vẻ, đề tài không ngoài tình hình trong ngoài nước, còn có chút bát quái về giới kinh doanh quan trường nữa.

Ngược lại không nghe ra là một đám tín đồ tà giáo cao cấp đang tham gia vào cuộc tụ họp.

“Nhàm chán sao? Có đói bụng không?” Khổng Dược nghiêng đầu chuyển hướng đến Thượng Dương bên cạnh, thân mật mà giống như đang đối đãi với thú cưng, nói, “Chờ thêm tý nữa, chính thức bắt đầu thì vui lắm.”

Thượng Dương nói: “Không phải ở chỗ này nói sao?”

Khổng Dược nói: “Đi lên trên lầu. Nhớ rõ phải đi theo anh, đừng đi lung tung, cẩn thận bị lạc đấy, nơi đó lớn nhiều người lắm.”

Thượng Dương ngoan ngoãn gật đầu, thầm nghĩ trên lầu nào có nơi nào rất lớn nhỉ? Chẳng lẽ nói…… nóc nhà sao?

Có nhân viên phục vụ mang mặt nạ tiến vào, nói mấy câu vào tai của Khổng Dược.

Khổng Dược đứng dậy vỗ vỗ tay, mọi người đang nói chuyện với nhau đột nhiên im bặt, bầu không khí vốn đang vui vẻ giống như đoạn video bị bấm nút tạm dừng, mọi người im lặng, tất cả đều đứng lên.

Khổng Dược làm động tác mời ra ngoài, nhân viên phục vụ cạnh cửa mở cửa, theo khoảng cách từ cửa ra vào, mọi người xếp hàng trật tự nối đuôi nhau đi ra, toàn bộ quá trình đều vô cùng yên tĩnh.

Thượng Dương đứng ở bên cạnh Khổng Dược, bị bầu không khí quỷ dị này làm cho hơi sốc.

Sau khi một người khác cuối cùng đi ra ngoài, nhân viên phục vụ cũng theo sát mà rời đi, phòng chờ vô cùng náo nhiệt trở lại trống vắng yên lặng, hình ảnh tụ họp ở bên nhau mới vừa rồi, quả thực cứ như là ảo giác vậy.

Phòng nghỉ lại chỉ còn lại có Thượng Dương và Khổng Dược.

Khổng Dược nói: “Đừng khẩn trương, mấy kẻ có tiền nhàm chán, nên muốn cùng nhau chơi trò chơi thôi.”

Thượng Dương nói: “Bọn họ đi đâu vậy?”

Khổng Dược dựng thẳng lên một ngón tay chỉ về phía trước, cười nói: “Đi lên chơi, chúng ta cũng đi thôi.”

Gã đẩy đẩy mặt nạ, dùng giọng điệu cảnh cáo nói: “Em nhớ nói ít thôi, đi theo anh, người phá hư quy tắc trò chơi thì sẽ bị phạt đấy.”

7 giờ 50 phút.

Khổng Dược dẫn theo Thượng Dương từ phòng nghỉ ra, đi đến hướng thang máy cuối hành lang, bên ngoài cửa thang máy có hai nhân viên phục vụ đang đứng.

Hành lang trống vắng yên tĩnh, chiếc thảm thật dày làm biến mất tiếng bước chân, nguyên cả tầng lầu này cũng không có người khác.

Mà thang máy kia hẳn là thẳng tới nóc nhà, chỉ ‘’VIP’’ mang mặt nạ trắng tới tham gia hoạt động mới được phép đi thôi.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy người đến là Khổng Dược thì liền ấn thang máy, khom người mời hai người bọn họ đi vào.

Thượng Dương đứng ở bên cạnh Khổng Dược, hai nhân viên phục vụ đứng ở ngoài cửa thang máy, khom lưng với hai người bọn họ, cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngăn hai nhân viên phục vụ mang nửa mặt nạ trắng ở bên ngoài, kính trên cửa thang máy cũng phản chiếu hình ảnh và Thượng Dương và Khổng Dược cũng mang mặt nạ như vậy.

Thang máy đi lên, dây thép phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.

Một thang máy khác, Kim Húc tiếp xúc với đồng nghiệp nằm vùng, hắn đã thay một bộ quần áo của nhân viên phục vụ, đẩy một chiếc xe thức ăn, vừa mới đi vào tòa nhà câu lạc bộ, hiện đang đứng chờ thang máy chung ở tầng 1.

Kim Húc giả vờ ròng rọc của xe đẩy thức ăn bị hư, “Không cẩn thận” ấn vào một số nút tầng trên thang máy.

Mà thang máy này, chỉ có thể đến dưới tầng 12, khi ấn các con số từ tầng 13 trở lên đều không có phản hồi, đây là thiết lập của hệ thống.

Kim Húc bình tĩnh mà đứng ngay ngắn, đẩy xe thức ăn theo quy tắc rồi làm thang máy dừng ở tầng 10, tầng này là kinh doanh quán bia, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn xuất hiện ở nơi này cũng không có gì là không ổn cả.

Hắn còn đang nghĩ cách thông qua đường nhỏ khác để đến được tầng trên cùng.

Sân thượng nóc nhà.

Diện tích nơi này tương đương với một sân đá bóng, vô cùng rộng rãi, tầm nhìn cao xa.

Ở giữa trải một tấm thảm màu trắng cực lớn, mặt bàn hay ghế ngồi cũng đều là màu trắng, mọi người mặc trang phục lộng lẫy mang mặt nạ nửa màu trắng, lặng ngắt như tờ mà ngồi ở trên ghế dựa, mỗi bàn khách đều có hai nhân viên phục vụ một nam một nữ cũng mang mặt nạ đứng ở bên cạnh.

Đây là cách thức mà một nhóm sói già Phố Wall tham dự một bữa tiệc đắt tiển trên tòa cao ốc CBD cao chọc trời(*).

(*) ẩn dụ châm biếm thế giới của những kẻ ngập trong tiền, hưởng lạc, sa đọa và trống rỗng từ bộ phim hài The Wolf of Wall Street.

Thượng Dương theo Khổng Dược đến ngồi trước một cái bàn trắng, anh để ý đến hai người ở bàn bên cạnh, một trong đó là Hoàng Lợi Quốc mang mặt nạ, một người khác là người đàn ông trung niên anh chưa từng thấy qua, cằm có nốt ruồi rõ ràng, trong tư liệu cũng không có người này.

Sau khi anh ngồi xuống, mới phát hiện phía trước, anh phát hiện trước mặt mình có một cái sân khấu hình nón cụt màu trắng có đường kính khoảng hai mét, gần như hòa cùng một thể với tấm thảm màu trắng phía dưới.

Đúng 8 giờ.

Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, mọi người đứng dậy, Thượng Dương cũng theo đó mà đứng lên.

Long Thiền mặc váy dài màu trắng lên sân khấu, cô ta bước đi với đôi chân trần và đôi vai thon để lộ ra, cứ vậy mà thướt tha mà bước lên sân khấu, hai tay của cô ta đặt chéo ở trước ngực, ngâm tụng lên một đoạn kinh văn.

Mọi người im lặng mà đứng, thậm chí có người còn bắt đầu cầu nguyện theo.

Thượng Dương: “……”

Cái gọi là đoạn kinh văn này, còn không phải là chắp vá lung tung từ điển tịch trong sách cổ của các loại tôn giáo, lời nói khách sáo ca tụng chân thiện mỹ, khuyên người hướng thiện hay sao?

Chân Nguyệt Giáo vầy là không được rồi? Ngay cả tụng kinh cũng cần phải có chủ nghĩa, sao lại vay mượn ý tưởng đạo văn thế này chứ!

Bộ tà giáo là có thể không tôn trọng bản quyền sao?

Nhưng không thể không thừa nhận, bầu không khí này thật sự rất đủ.

Ánh trăng sáng tỏ, gió mát mười dặm, giữa cảnh thiên nhiên, những người có mặt tại đây đều không giàu thì sang, ngay cả cả nến đang đốt ở nơi này cũng là dùng loại hương liệu có nhãn hiệu xa xỉ.

Thượng Dương bắt đầu hiểu, tại sao Khổng Dược lại dẫn tình nhân nhỏ mới quen biết không lâu như anh đến nơi này, không hề lo lắng chút nào sẽ bị anh nghi ngờ.

Con người đều có tâm lý nghe theo đám đông, đặc biệt là khi tiếp xúc với những người gọi là “cao cấp”, khi đi đến lại là nơi đắt tiền tạo ra vàng thật bạc thật, cho dù có cảm thấy chỗ nào không đúng, cũng sẽ không tự giác mà quy kết vấn đề về trên người của mình: Đây đều là có tiền có quyền hơn mày, còn là nhân sĩ cao cấp hơn mày, chẳng lẽ người khác sẽ ngốc hơn mày sao?

Long Thiền ngâm tụng xong.

Bên cạnh lại vang lên một tiếng chuông thanh thúy.

Phục vụ bên mỗi bàn đều bắt đầu động tác rót rượu cho khách, mọi người đều yên lặng không nói, từng người bưng ly rượu rồi nâng ly, phảng phất như là đang kính dâng cho ánh trăng.

Thượng Dương học theo.

Sau đó mọi người đều uống một hơi cạn sạch rượu ở trong ly.

Thượng Dương mơ hồ cảm thấy không ổn lắm, chỉ đặt ở bên miệng làm dáng vẻ, khi môi vừa chạm tới một chút chất lỏng, không biết có phải ảo giác hay không mà càng nghi ngờ rượu này có vấn đề hơn.

Sau khi buông ly xuống, giống như đã hoàn thành nghi thức gì đó, bầu không khí yên tĩnh bị đánh vỡ, có người bắt đầu nói chuyện với nhau, bắt đầu cười.

Có người đi đến sân khấu hành lễ với Long Thiền, cũng nói khẽ bày tỏ với cô ta cái gì đó. Vẻ mặt của Long Thiền dưới ánh trăng phảng phất như Quan Âm, xinh đẹp thánh khiết, tràn ngập từ bi cùng ôn nhu.

Người nọ vừa nói vừa cúi bái dưới sân khấu hình nón cụt, còn thấp giọng khóc thút thít, nhưng nhìn dáng vẻ như là đang vì vui mà khóc vậy.

Thượng Dương cẩn thận mà quan sát bốn phía, nhưng nhìn không thấy Khương Vân Khởi.

Nơi này chừng hơn trăm người, nếu vị trí của Khương Vân Khởi gần chót, cũng không dễ dàng bị anh nhìn thấy được…… Chỉ nộp 300 vạn, có thể cũng không xứng ngồi gần trước nữa.

Người đàn ông trung niên ngồi cùng bàn với Hoàng Lợi Quốc kia đã nhìn Thượng Dương mấy lần, lúc này bỗng nhiên xoay người lại hỏi Khổng Dược hỏi: “Cậu ta là ai? Không phải cậu nhóc trước kia?”

Giọng ông ta thoáng đè thấp một chút, là tránh không muốn quấy rầy người khác, nhưng không tránh Thượng Dương, hoàn toàn không ngại bị Thượng Dương nghe được.

Thượng Dương nghe ra người này từng thấy mặt sinh viên mà Khổng Dược bao dưỡng, có lẽ là tương đối quen với Khổng Dược, tay ông ta đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe, trên hông đeo dây lưng Hermes. Trên ngón áp út tay trái có đeo nhẫn cưới.

Giọng điệu Khổng Dược lại có vài phần cung kính, thấp giọng trả lời người nọ nói: “Từ Bắc Kinh tới, làm nhân viên công vụ điều tra nghiên cứu khoa học xã hội.”

Người nọ nói: “À, nhân viên công vụ rất không tồi, không phải nhân viên công vụ còn tốt hơn.”

Ông ta đang đợi Khổng Dược giới thiệu Thượng Dương với ông ta, Khổng Dược có chút không tình nguyện, nhưng vẫn là giới thiệu: “Đây là Lữ tổng.”

Thượng Dương giống người ngây thơ mới vào làm, chào hỏi nói: “Xin chào Lữ tổng, tôi họ Thượng, cứ gọi tôi là Tiểu Thượng là được.”

“Lữ tổng” này không có trong tư liệu mà anh đã xem, hẳn là trước khi hoạt động bắt đầu mới đến nơi này, xem thái độ của Khổng Dược và Hoàng Lợi Quốc đối với Lữ tổng này, đây là một nhân vật lớn.

Người này là trong những ô dù của đám người này sao? Nhìn tuổi tác nhiều nhất là khoảng 40 tuổi, có lẽ cũng không đủ tư cách làm ô dù đâu.

Khổng Dược nói mấy câu với họ Lữ, không biết muốn nói cái gì, hai người đứng dậy cách xa đám đông mà nói chuyện.

Thượng Dương ngồi ở vị trí của mình, cũng không dám đi lung tung, xa xa nhìn thấy Khổng Dược bị họ Hồ chỉ chỉ trỏ trỏ, giống như nói gã đã làm chuyện gì đó không tốt vậy…… anh Dược cũng có lúc phải làm cháu trai a.

“Tiểu Thượng,” Hoàng Lợi Quốc mang nửa mặt nạ, cười nói, “Có biết Lữ tổng là ai không?”

Thượng Dương tò mò hỏi: “Là ai?”

Hoàng Lợi Quốc nói: “Cậu làm điều tra nghiên cứu a? Cấp bậc hành chính là gì?”

Thượng Dương hổ thẹn nói: “Vừa mới đến phòng hành chính.”

Hoàng Lợi Quốc nói: “Chỉ cần một câu của Lữ tổng, trong hai năm cậu có thể lên chức phó phòng rồi đấy.”

Thượng Dương: “……”

Hoàng Lợi Quốc cho rằng anh bị kinh sợ rồi, nói: “Tôi cũng vì tốt cho cậu thôi, mắt nhìn phải rộng một tý.”

Lão già này, gạt người ta góp vốn, kéo người gia nhập giáo phái, giờ còn muốn làm mai luôn.

Nhưng Thượng Dương nghĩ, Lữ tổng mới chừng 40 tuổi, tuổi này không quan tâm ai, một câu có thể nâng đỡ người ta lên làm phó phòng là tuyệt đối không thể có khả năng được.

Anh nhớ tới trên tay Lữ tổng có đeo nhẫn cưới thì tỉnh ngộ, là con rể nhà ai đó, chính là dựa vào tên tuổi của cha vợ để ra ngoài làm bậy rồi.

Anh đang suy nghĩ thì một tiếng chuông lại vang lên.

Người đến cúng bái Long Thiền đã thay đổi. Thượng Dương nhìn thoáng qua, phát hiện không thích hợp lắm.

Người quỳ gối bên cạnh sân khấu, tay đang mò mẫm lên chân của Long Thiền.

Chung quanh cũng khác thường.

Thượng Dương quay đầu nhìn lại, cách hai bàn, là một đôi vợ chồng khi nãy anh đã gặp.

Hai người đang nắm tay, hai mắt đăm đăm, nhìn giữa không trung, giống như nhìn thấy gì đó, trên mặt hiện lên nụ cười, người vợ giơ tay, trong miệng nỉ non một cái tên, như là tên của một đứa trẻ.

Ở bàn bên cạnh, có một bà lão và một người đàn ông trung niên, hai người đều quỳ trên mặt đất, đập đầu xuống đất, giống như niệm kinh mà không ngừng nói cái gì, trầm mê trong một thế giới mà người ngoài không thể bước vào..

Rất nhiều người đang làm chuyện kỳ quái.

Có khiêu vũ, ca hát, có người hôn môi, thậm chí còn cởi quần áo ngay tại chỗ.

Biểu cảm của những người vẫn còn đang ngồi trên ghế cũng khác, vẻ mặt mê mang, ánh mắt si dại, đã có điềm báo trước của biểu hiện điên cuồng cùng phấn khích.

Bên trong ly rượu vừa rồi có chứa thuốc gây ảo giác…… Thượng Dương chỉ có thể nghĩ đến một loại khả năng này.

Hoàng Lợi Quốc liếc mắt nhìn Thượng Dương một cái, nhìn anh lộ ra một nụ cười kỳ quái, nói: “Hóa ra cậu không uống à. Khổng Dược đã nói với cậu rồi, người làm trái với quy tắc trò chơi thì sẽ bị trừng phạt đấy.”

Thượng Dương nhìn ánh mắt ông ta tê dại, biết lão già này cũng uống rượu kia, hơn nữa còn đang bắt đầu lên cơn, lo lắng ông ta sẽ ầm ĩ lên, thu hút sự chú ý của nhiều người thì anh sẽ càng phiền phức hơn.

“Tôi sẽ uống ngay.” Thượng Dương giả vờ làm ra một dáng vẻ sợ hãi, cầm ly kia lên rồi uống cạn chất lỏng trong đó, còn đưa ra cái ly không cho Hoàng Lợi Quốc xem.

Hoàng Lợi Quốc gật gật đầu.

Thượng Dương lập tức khiếp đảm mà đứng dậy, phảng phất bởi vì sợ hãi mà muốn đi tìm Khổng Dược làm chỗ dựa.

Ngụm rượu bị anh đè ở dưới lưỡi, anh muốn tìm cơ hội phun nó ra.

Hơn trăm người tụ tập, hiện tại đã hoàn toàn rối loạn rồi.

Anh mới vừa đi được vài bước thì đã bị người ta ngăn lại, cô gái kia cười ha ha, vừa dùng lực kỳ quái đẩy anh vào bên trong mấy người trẻ tuổi phía sau, anh nhớ rõ những người này, chính là một đám phú nhị đại trong tư liệu.

Mấy người vây quanh muốn khiêu vũ cùng với anh, anh đành phải đi theo nhảy vài cái, sau đó hoảng hốt phát hiện, anh có hơi xoay một chút thì đã không tìm thấy Khổng Dược ở đâu nữa rồi.

Mấy thanh niên nam nữ nhảy vòng tròn, sau mấy vòng lại tản ra, tốp năm tốp ba bất chấp hôn lưỡi, động tác càng lúc càng không thể chịu nổi.

Thượng Dương bị bọn họ làm sợ tới toát mồ hôi, liên tục lui về phía sau.

Nhóm nhân viên phục vụ bình tĩnh mà đứng ở bên cạnh, tựa như không chỗ nào là không có mặt, Thượng Dương càng khẩn trương, càng cảm thấy bọn họ đều đang nhìn chăm chú vào chính mình, hoàn toàn không tìm thấy được cơ hội phun ngụm rượu kia ra.

Khương Vân Khởi đâu? Cậu ta hẳn là ở chỗ này, cậu ta thế nào rồi? Có thể rơi vào tình cảnh này hay không?

Bên cạnh có một bàn tay duỗi lại đây, anh phản xạ có điều kiện mà vung ra, khi chân sắp đá ra lại kịp thời dừng lại, phải nhịn xuống, nhịn xuống…… Hiện tại bại lộ mà nói, còn sẽ hại đến Khương Vân Khởi nữa.

Người nọ bị làm cho buông ra, lập tức đổi tay khác bắt lấy eo của anh, hơi dùng một chút lực, kéo anh lại trước người.

Thượng Dương: “……”

Anh bị hôn lấy, môi khép mở, ngụm rượu kia đã bị đối phương lấy đi.

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào

Copyright © 2022 - MTruyện.net