Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào
  3. Chương 90: Một khuôn mặt tương tự anh nhưng lại không có một chút máu nào!!
Trước /113 Sau

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 90: Một khuôn mặt tương tự anh nhưng lại không có một chút máu nào!!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vầng trăng mờ ảo ẩn hiện sau làn mây cạn.

“Anh……” Thượng Dương vẫn còn đang chạm môi người kia, mơ hồ không rõ mà phun ra một chữ, đủ để biểu đạt sự khiếp sợ lúc này của anh.

Đối phương dùng sức hôn anh một chút, sau đó buông tay ở eo của anh ra, cũng đẩy ngực anh một cái thật mạnh.

Anh đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ngã ngửa lên trên tấm thảm sa tanh bằng lụa trắng ở phía sau.

Ngay lập tức có nhân viên phục vụ đến đỡ anh dậy, đầu óc anh còn có hơi choáng váng, trước mặt vẫn là đám người hỗn loạn, người vừa mới hôn môi anh đã biến mất không thấy đâu, ẩn giấu hành tung.

Tuy đôi mắt anh không nhìn thấy được đối phương rõ ràng, nhưng anh biết đó là ai, xúc cảm làn môi cùng hơi thở quen thuộc kia.

Sao lại trà trộn vào rồi? Lại núp ở đâu chứ?

Nơi này lung tung rối loạn, mà cũng không có nơi ẩn núp, sân thượng trống trải, nhìn không sót cái gì, biện pháp an toàn nhất chính là lẫn vào trong trong đám người rồi nổi điên cùng với đám điên này, tựa như cũng uống thuốc gây ảo giác vậy.

Từ từ, vậy ngụm rượu có thuốc gây ảo giác kia đã…… bị đối phương uống rồi sao?

Thượng Dương từ vừa rồi luôn cảm thấy có nhân viên phục vụ đang nhìn chằm chằm anh, hiện tại cũng biết đây không phải là ảo giác của mình.

Nhân viên phục vụ đỡ anh dậy kia, kéo anh thật mạnh trở về vị trí ban đầu, không khách sáo mà ấn anh ngồi xuống ghế. Toàn bộ quá trình đều không nói chuyện với anh, giống như xem anh là món vật phẩm ký gửi vận chuyển vậy.

Khổng Dược đã trở lại bên cạnh bàn, ngồi nghiêng ở chỗ kia, dáng vẻ tinh thần không tốt lắm. Gã cũng uống ly rượu kia.

Thượng Dương cố gắng làm ra trạng thái căng thẳng bất thường, nói: “Anh Dược, bọn họ làm sao vậy? Nơi này rất kỳ quái, em không thoải mái lắm.”

Khổng Dược nhẹ nhàng bâng quơ mà đáp: “Tùy tiện chơi thôi. Không phải nói em đừng tùy tiện đi lại sao, đi đâu đấy?”

Thượng Dương nói: “Muốn đi tìm anh nhưng không tìm được. Lữ tổng đi rồi sao?”

“Ừm.”Tư thế Khổng Dược ngồi ở chỗ kia giống như bị rút xương vậy, nói chuyện cũng uể oải, nói, “Em không thoải mái sao? Không thoải mái thế nào?”

Thượng Dương nói bậy nói: “Chính là choáng váng đầu, anh Dược, anh đừng nhảy nữa, anh cũng đâu phải thỏ, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng đi.”

Khổng Dược cười ha ha, nói: “Được rồi, không nhảy không nhảy.”

Thượng Dương vừa giả vờ dáng vẻ không bình thường để nói chuyện với Khổng Dược không bình thường, vừa định tìm Khương Vân Khởi và Kim Húc ở trong đám người, cứ như thế này không lâu sau, sân thượng này sẽ giống như bối cảnh của một bộ phim cấp R mất(*).

(*)thể loại phim cấm trẻ em dưới 18 tuổi.

“Chờ vài phút nữa sẽ dẫn em đến nơi khác chơi, khiến em cảm thấy thoải mái hơn.” Khổng Dược nói câu ám chỉ hạ lưu.

Hiện tại Thượng Dương cũng không phối hợp hùa theo mấy cái râu ria này của gã, không cần thiết phải giữ kẽ với một kẻ điên vì chất gây ảo giác.

“Vừa rồi tại sao cô Long lại như vậy? Giống như đang làm một hoạt động mê tín phong kiến gì đấy.” Thượng Dương nói, “Các anh tin thần gì thế?”

Khổng Dược nói: “Không biết, anh không tin, thần chó má cái gì chứ, không có thần.”

Thượng Dương: “……”

Không biết là chất gây ảo giác gì, sau khi mỗi người sử dụng đều xuất hiện tình huống không giống nhau, có chính là thần kinh hoàn toàn thả lỏng quên luôn tên họ của chính mình là gì, ngày thường còn luôn dùng văn minh để kìm hãm bản thân, hiện tại liền không quan tâm nữa mà tùy ý giải phóng đi tính trời sinh.

Vậy đối với đôi vợ chồng mất con kia có lẽ đã gặp lại con của mình ở trong ảo giác.

Có một số quỳ bái, hẳn là thấy được “thần tích” trong suy nghĩ chủ quan của bản thân.

Tình huống của Khổng Dược giống như là uống say, hai mắt đăm đăm, nói chuyện cũng có chút ngọng, không thích khoe mẽ bản thân như ngày thường vậy, nhưng ở một gốc độ nào đó, ngược lại nó lại giống thật hơn.

“Mê tín là thực sự rất buồn cười,” Khổng Dược nói, “Có người tin quỷ thần cả đời, cuối cùng chết ở trên đường đi bái thần, nói ra khiến người ta cười đến rụng răng.”

Thượng Dương thất thần mà nghe gã nói “lời say”, định nhân cơ hội hỏi thăm một chút bí mật mới được, thuận miệng nói: “Anh đang nói đến ai a?”

Khổng Dược nói: “Vợ và cha vợ của anh lên núi bái miếu, còn chưa tới miếu thì người đã không còn rồi.”

Thượng Dương ngẩn ra, cẩn thận mà quan sát gã, xác định hiện tại gã thật sự không quá tỉnh táo, mới hỏi tiếp: “Không phải là xảy ra tai nạn giao thông trên đường núi sao?”

Khổng Dược nói: “Ai biết, dù sao người cũng đã chết, xương cốt đều thiêu không còn mấy cái rồi.”

Thượng Dương từng nghe Kim Húc nói về vụ tai nạn giao thông được lưu trong hồ sơ kia, lật xe trên đường núi rồi rơi xuống vực, lúc đó người cha đẩy con gái ra bên ngoài, xe bị đốt đến chỉ còn cái khung xe, người cha ở trong xe có thể không nghĩ được tuy con gái bị đẩy ra ngoài, nhưng lại bị đụng vào đầu, không được cứu chữa kịp thời, cuối cùng vẫn là bất hạnh mà qua đời.

“Để lại tập đoàn lớn như vậy.” Thượng Dương nói, “Anh à, mạng anh thật tốt.”

Khổng Dược nói: “Không tốt, chả chiếm được cái gì, đều là may áo cưới thay cho người khác thôi.”

Tâm Thượng Dương nói nhìn không ra anh còn có hơi chủ nghĩa bi quan thế này, nói: “Sao lại vậy, em thấy hiện tại cũng cũng rất tốt mà. Là cô Long tranh vị trí của anh sao, hay là Hoàng Lợi Quốc? Có phải quan hệ giữa các anh không tốt lắm không?”

Khổng Dược nói: “Không liên quan đến hai người kia.”

Tác dụng của thuốc càng ngày càng mạnh, gã đã ngồi không yên, cổ giống như mềm nhũn mà đỡ không nổi đầu, nửa mặt nạ màu trắng còn mang ở trên mặt, hình ảnh này quỷ dị mà nói không nên lời.

Gã cứ như vậy mà nghiêng đầu, nhìn Thượng Dương nói: “Tiểu Thượng, anh nói chính là em đấy.”

Thượng Dương: “?”

Hai gã nhân viên phục vụ đi tới, một trái một phải nâng anh lên, anh không biết đã xảy ra cái gì, lại sắp xảy ra cái gì, phối hợp mà làm bộ chân mềm đứng không vững mà bị hai người này đỡ đi.

“Đi chơi đi.” Khổng Dược nghiêng cổ, cơ thể vẫn không nhúc nhích tý nào, chỉ là miệng lúc đóng lúc mở, nói, “Nghe lời Lữ tổng nói đi, thật ra hắn còn mạnh hơn anh nữa.”

Thượng Dương: “……”

Anh bị hai gã nhân viên phục vụ sinh nửa nâng nửa kéo rời khỏi nơi này, một đường đi ra ngoài rồi dẫn vào thang máy.

Trong lòng cũng chỉ có thể nã một tràn từ thô tục, một loại thực vật.

Nếu anh thật sự chính là một người bình thường làm điều tra nghiên cứu khoa học xã hội……

Khổng Dược ở trên thuyền thấy sắc nảy lòng tham, châm ngòi để anh chia tay với anh bảo an, lại bởi vì Khổng Dược tranh hơn thua cùng với Long Thiền mà quyết định dẫn anh tới tham gia bữa tiệc tình dục lộ thiên của tà giáo này, sau khi dụ dỗ anh uống chất gây ảo giác xong, tám phần là Khổng Dược vốn muốn nhân cơ hội để anh làm tròn nghĩa vụ bị bao dưỡng, không nghĩ tới nửa đường lại lòi ra Lữ tổng có quyền thế hơn, thằng nhãi Khổng Dược này liền sang tay đưa anh cho Lữ tổng.

Đám người này đều là thứ ngay đến cầm thú cũng không bằng?!!

Trên sân thượng càng thêm hỗn loạn.

Khổng Dược vẫn ngồi nghiêng ở chỗ kia, bất động cũng không nói lời nào, đôi mắt nhìn đến Hoàng Lợi Quốc và Long Thiền, Hoàng Lợi Quốc đang lợi dụng Long Thiền, Long Thiền không có sử dụng chất gây ảo giác nên lộ ra vẻ chán ghét đầy mặt, cô ta đá Hoàng Lợi Quốc ngã lăn xuống đất, lại bị Hoàng Lợi Quốc bắt lấy cái chân trần trụi.

Khổng Dược bỗng nhiên cảm thấy rất buồn nôn, nhắm hai mắt lại.

Ở một cái bàn cách khá xa phía sau gã.

Hai người đàn ông đang thân thiết thì thầm với bên nhau, còn cảm thấy thú vị mà ve vãn đánh yêu.

Đám nhân viên phục vụ tuần tra biết hai người này là gay, cũng nhìn như không thấy, nhưng mà giây tiếp theo lại đánh nhau, đây cũng là một cảnh rất bình thường ở nơi này.

“Buông tay, tay tôi sắp trật khớp rồi.” Khương Vân Khởi mang mặt nạ cười hì hì rất đau nói.

“Tôi thấy đầu óc cậu trật khớp mới đúng,” Kim Húc cũng mang mặt nạ y vậy, liếc mắt đưa tình mà nói, “Tốt nhất cậu giải thích rõ ràng cho tôi, có phải cậu cố ý cuốn cậu ấy vào không.”

Khương Vân Khởi nói: “Đây không phải lúc nói cái này, chỉ là sai lầm mà thôi.”

Kim Húc nói: “Vừa lúc có thể nhân cơ hội loạn lạc thế này mà giết chết cậu, quay đầu lại cứ báo cáo là cậu đã hi sinh vì nhiệm vụ.”

“Đừng mà đại ca,” Khương Vân Khởi nhắc nhở nói, “Không thấy được sao? cậu ấy vừa bị mang đi rồi kìa, anh không đi cứu cậu ấy sao?”

Kim Húc lại nói: ‘’Cậu ấy không cần tôi cứu, trên người đám này không có súng, năm ba người cũng không phải là đối thủ của cậu ấy.”

Hắn nói lực trên tay thả lỏng, đương nhiên cũng không thật sự muốn vặn gãy cổ tay của Khương Vân Khởi.

Khương Vân Khởi nhẹ nhàng không ít, tranh thủ thời gian, nhanh chóng giải thích nói: “Không phải tôi cố ý muốn cuốn lão bà của anh vào, ngày đó Khổng Dược lên thuyền, trước đó tôi cũng không biết, Khổng Dược còn vì cậu ấy giống Ngu Chân mà quấn lấy cậu ấy, tôi càng là không ngờ tới.”

Kim Húc cười lạnh nói: “Sau đó cậu phát hiện không phải việc đầu tiên nên làm là bảo cậu ấy tránh xa một chút sao, cậu dám nói cậu không có thuận nước đẩy thuyền? Đừng có xem tôi là đồ ngốc.”

Khương Vân Khởi: “……”

Anh ta đúng là không có cố ý muốn để Thượng Dương bị cuốn vào vụ án này, nhưng khi anh ta ngoài ý muốn phát hiện Khổng Dược cố tình tiếp cận Thượng Dương, anh ta đã lựa chọn im miệng không nói, thậm chí có thể còn thấy vậy mà vui mừng nữa.

“Chuyện này tính sau đi.” Kim Húc nói, “Nhiệm vụ của cậu là cái gì? Tôi biết nguyên tắc bảo mật, có thể nói với tôi, tôi phối hợp với cậu.”

Có nhân viên phục vụ tuần tra lại đây.

Khương Vân Khởi đứng dậy ngã lên vai của Kim Húc, đồng thời còn phát ra âm thanh cực kỳ quái.

Kim Húc: “……”

Nhân viên phục vụ nhìn như không thấy mà liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái rồi đi.

Khương Vân Khởi thấp giọng nói: “Tôi hoài nghi Ngu Chân và Nguyễn Bình sẽ đến giết Long Thiền.”

Kim Húc nói: “Giết tình nhân của mình sao?”

Khương Vân Khởi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Long Thiền là người chỉ điểm, có thể đã bị bại lộ rồi.”

Thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra, bên ngoài có một tấm thảm đỏ, trên bức tường đối diện có treo một bức Hoan Hỉ Phật.

Thượng Dương vẫn giả vờ dáng vẻ đi không vững, bị hai nhân viên phục vụ ăn mặc lâu la đỡ ra khỏi thang mái đi qua hành lang, sau khi rẽ một cái rồi thì dừng ở trước một cửa phòng.

Trên tường hai bên hành lang có treo tranh vẽ, ngoài trừ Hoan Hỉ Phật có các tư thế khác nhau, còn có cầm kim cương xử ngồi trên hoa sen.

Tầng này Thượng Dương chưa từng đến, trong bản vẽ xây dựng khách sạn và tư liệu giới thiệu nói tầng này là kho hàng, chủ yếu dùng để chứa rượu, rất ít người tới.

Nhưng nhìn cách trang trí này, mới không phải là kho hàng gì, ít nhất đêm nay, nó đã trở thành ổ dâm loạn để tín đồ VIP nào đó của Chân Nguyệt Giáo sử dụng rồi.

Sau khi đưa Thượng Dương vào gian phòng kia, hai người này không nói một lời mà đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Trên sô pha rộng lớn, vị Lữ tổng kia đã tháo mặt nạ xuống, Thượng Dương không thấy được mặt mũi của gã ở trên sân thượng, nhưng nhận ra được nốt ruồi của gã.

Lữ tổng nói: “Lần đầu tiên tới à?”

Thượng Dương: “……”

Lữ tổng nói: “Không có người khác, tháo mặt nạ được rồi.”

Thượng Dương liền tháo mặt nạ xuống.

“Mắt nhìn của Khổng Dược không tồi.” Lữ tổng híp mắt nhìn anh, nói, “Hiện tại có cảm giác gì, nói tôi nghe xem?”

Thượng Dương nói: “Không có cảm giác gì cả.”

Lữ tổng cười nói: “Là cảm giác còn chưa lên sao, Khổng Dược quan tâm cậu là lần đầu tiên tới, sợ cậu không quen nên đã cho vào ly của cậu không ít thuốc, chờ khi cảm giác tới rồi, tôi còn sợ cậu chịu không nổi nữa đấy.”

Thượng Dương: “……”

Lữ tổng nói: “Lão Hoàng đã nói với cậu tôi là ai rồi đúng không?”

Thượng Dương nói: “Nói rồi, nghe không hiểu.”

Lữ tổng cười mà không nói, thâm tàng công dữ danh(*), lại nói: “Cậu làm điều tra nghiên cứu khoa học xã hội sao? Khoa chính quy hay là thạc sĩ? Học được tiến sĩ thì tốt, thích Bắc Đại không? Không muốn học cũng được, làm điều tra nghiên cứu cũng không có tiền đồ gì, cứ chọn đơn vị muốn đến đi, nếu thích hợp tôi đều có thể giúp cậu chuyển đến.”

(*) Việc xong rũ áo ra đi. Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm (trích thơ Hiệp Khách Hành-Lý Bạch).

Thượng Dương: “……”

Lữ tổng nói: “Đừng đứng đó nữa, lại đây, ngồi ở đây.”

Ý gã là bảo Thượng Dương đến ngồi bên cạnh gã, còn mở ra một bên cánh tay.

“Lữ tổng, anh thật không hổ là Lữ tổng,” Thượng Dương nói, “So với Khổng Dược còn……”

Lữ tổng có thể cho rằng annh muốn nịnh mình, chăm chú lắng nghe hỏi: “Cái gì?”

Thượng Dương nói: “Tôi không học rộng, đơn vị hiện tại cũng không tồi, không có gì muốn anh giúp đỡ, chính là…… làm phiền anh chịu thiệt một chút.”

Lữ tổng: “?”

Mười phút sau, Lữ tổng bị đánh ngất, còn bị trói gô mà nằm ở trong bồn tắm, như vậy khi có người tiến vào cũng sẽ không phát hiện ra gã ngay.

Thượng Dương lục xem ví tiền và túi của gã, phát hiện có mấy giấy chứng nhận, lại dùng khuôn mặt của gã mở khóa di động, xác định thân phận người này.

Một vị đang giữ chức phó quản lý tôn giáo dân tộc cùng tài nguyên quốc thổ cấp tỉnh thuộc tỉnh Tây Nam, chính là cha vợ của Lữ Chính Quang này.

Thượng Dương có hơi không biết bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, Khương Vân Khởi và Kim Húc còn đều ở trên sân thượng…… Thông báo cho Ngô Mi đến diệt gọn đám người này ư? Thời cơ chưa được, nếu thật sự diệt gọn mà có ích thì Ngô Mi đã sớm đến hốt trọn ổ này rồi, không cần phải phí sức thế này. Bắt một đám người như vậy, còn chưa trị được tận gốc.

Ngô Mi và Kim Húc muốn xác định địa điểm của cuộc hội nghị này, chính là hy vọng có thể phát hiện những nhân vật cùng cấp bậc ở phía sau màn như Lữ Chính Quang này.

Lúc trước Ngô Mi băn khoăn rất nhiều, không dám trực tiếp tới điều tra khách sạn Độ Giả này, ngay đến công an địa phương cũng không dám kết nối, chính là không xác định sau lưng có thể người liên quan hay không, sợ sẽ rút dây động rừng.

Hiện tại Thượng Dương này xem như vô tình cắm vào? Bản thân Lữ Chính Quang tự mình đưa tới cửa để anh bắt được, không biết nên nói Lữ tổng xui xẻo, hay là nên nói chủ nhiệm Thượng may mắn đây.

Lữ Chính Quang tới xác thật là quá trùng hợp.

Thượng Dương nghĩ thầm, lần đầu tiên làm nằm vùng thật giống như bị lừa vậy, luôn cảm thấy không đúng lắm.

Không thấy Long Thiền đâu nữa.

Kim Húc và Khương Vân Khởi đều phát hiện chuyện này.

“Người cuối cùng ở cùng với cô ta, hẳn là Hoàng Lợi Quốc. Cô ta không có uống rượu.” Khương Vân Khởi nói. Ngụ ý là lão già cặn bã Hoàng Lợi Quốc dùng chất gây ảo giác cũng không thể uy hiếp đến Long Thiền lâu dài.

“Nếu Hoàng Lợi Quốc nhận được mệnh lệnh của Ngu Chân thì khó nói lắm.” Kim Húc nói, “Phải nghĩ cách đi xuống dưới tìm người, không thể ở chỗ này chậm trễ thời gian, nếu người chỉ điểm xảy ra chuyện ở dưới mí mắt thì không chỉ có mình tôi sẽ tìm cậu tính sổ đâu.”

Khương Vân Khởi nói: “Muốn xuống lầu, easy thật a.”

Ngoại trừ Lữ Chính Quang, Khổng Dược, Long Thiền và Hoàng Lợi Quốc, các tín đồ khác đều không thể có rời khỏi sân thượng trong lúc đang tiến hành nghi thức.

Kim Húc và đồng nghiệp nằm vùng ở trong khách sạn trong ngoài phối hợp, thay thế một tín đồ đang chuẩn bị để đến tham gia tụ họp này thì mới có thể lăn lộn lên tới trên này. Dưới tình huống không ai được rời khỏi, làm sao có thể một mình lăn lộn đi ra ngoài, hắn còn chưa nghĩ đến.

Nhưng đây là sở trường của Khương Vân Khởi.

Thượng Dương có hơi mệt, cũng bất chấp bệnh sạch sẽ mà ngồi trên sàn nhà bên cạnh bồn tắm chụp giấy chứng nhận của Lữ Chính Quang rồi gửi cho Ngô Mi.

Vừa rồi anh xuống tay không nặng, sau khi Lữ Chính Quang tỉnh lại, phát hiện bản thân bị trói nằm ở bồn tắm, muốn kêu cứu cũng phát không ra được tiếng, chỉ phát ra âm thanh ư ư ư.

Thượng Dương thuận miệng nói: “Cái gì? Còn muốn học tiến sĩ? Tưởng bở.”

Lữ Chính Quang tức giận đến tròng mắt xông ra, hung ác mà trừng mắt Thượng Dương.

Ngô Mi trả lời tin nhắn, dễ nhận thấy cực kỳ phấn chấn: Giữ hắn ta đừng nhúc nhích, tôi lập tức phái người đến tiếp ứng cậu.

Lữ Chính Quang lại ư ư ư mà muốn nói chuyện.

Thượng Dương nói: “Muốn chọn đơn vị sao? Nhà tù trong tỉnh các người cũng không tồi, không thích a? Vậy đến lúc đó……”

Lữ Chính Quang trợn to hai mắt, nhìn về phía sau của Thượng Dương.

Thượng Dương đã nhận ra khác thường, nhảy dựng lên, nhanh nhẹn mà né tránh đòn đánh lén đến từ sau lưng.

Đối phương đánh lén không thành, có chút ngoài ý muốn, không thể không giằng co với anh.

Thượng Dương mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng hoảng hốt, người đối diện với anh giống như dã thú, một thân cơ bắp, trên cổ còn có một vết sẹo giống như vết đạn, không phải người thường, cũng không phải những tên côn đồ ngoài kia, ngược lại giống sát thủ hơn.

Tên “Sát thủ” này đột nhiên cười một cái, có hơi trào phúng, lại có chút như nhìn thấy chuyện gì đó vui lắm.

Thượng Dương: “?”

Ngay sau đó, anh cảm thấy trên lưng tê rần, là súng điện.

Trước khi mấy đi ý thức, anh nhìn thấy một khuôn mặt tương tự như khuôn mặt của mình, nhưng lại tái nhợt không có chút máu nào cả.

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phán Thần Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net