Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mỹ Nhân Mù
  3. Chương 4
Trước /10 Sau

Mỹ Nhân Mù

Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

7.

Chờ hắn rời đi ta liền lập tức buông lõng, thở phào một hơi ngồi phịch xuống cái ghế bên hồ.

Lưu Ly vội vã chạy tới.

“Tiểu thư, làm sao vậy ạ?”

Ta thở dài.

“Cùng ta về phòng treo cổ đi.”

Vẻ mặt Lưu Ly kinh hãi.

“Cái gì? Tiểu thư, chúng ta bị phát hiện rồi?”

“Cũng không phải, ai da, ta cứ có cảm giác mấy ngày tới đây sẽ gặp xui xẻo.”

Sau đó ta đóng cửa trốn trong phòng vài ngày âm thầm hi vọng chuyện này qua đi. Không nghĩ tới, Lục Vân Cảnh tra tới tra lui vài ngày lại có phát hiện mới. Hắn không nói cụ thể đã tra được những gì, chỉ nói đã tìm ra nghi phạm, muốn ta phối hợp cùng hắn tra án.

Cuộc sống thật khó khăn, ai ~

“Lục đại nhân ngài xem, mắt ta cũng đã không thể nhìn thấy, ngài còn mời ta đến buổi tụ hội ngắm hoa, thích hợp sao?”

Lục Vân Cảnh sắc mặt nghiêm túc.

“Lục mỗ mời cô nương đến là có chuyện cần làm.”

Nói xong hắn lui lại một chút như để tránh hiềm nghi, đứng cách ta rất xa giống như ta dính phải thứ gì đó rất ô uế.

Chẳng lẽ còn sợ ta xả lũ lên người hắn?

Tức c h ế t ta.

Lục Vân Cảnh nói muốn mời ta dự thưởng hoa yến, lại chính là buổi yến tiệc do Bình Dương công chúa tổ chức. Bình Dương công chúa là công chúa cùng mẫu với Nhị hoàng tử, cũng là vị công chúa được hoàng đế sủng ái nhất.

Trang viên này có rất nhiều cây cảnh và hoa, liễu xanh phơi phới chim kêu rả rích, phong cảnh rất đẹp nhưng ta cũng chẳng có tâm trạng để thưởng thức.

Ta theo Lục Vân Cảnh tiến vào liền nhìn thấy mấy vị hoàng tử đang ngồi cùng nhau trong đình. Có người đứng, có người ngồi, còn có vị Thái tử âm hiểm kia nhìn ta chằm chằm với vẻ thích thú.

“Lục Vân Cảnh, ngươi dẫn nàng ta tới đây làm gì?”

Lục Vân Cảnh bất động thanh sắc, thản nhiên nhìn Thái tử.

“Điện hạ biết nàng?”

8.

Trán ta bắt đầu đổ mồ hôi.

Ta chỉ là nữ nhi của một vị quan ngũ phẩm nhỏ nhoi, sức khỏe lại không tốt thường xuyên ở nhà dưỡng bệnh, một người như ta làm sao có thể quen biết với Thái tử?

Tiêu Nguyên ơi Tiêu Nguyên, ngươi không sợ bị bại lộ sao? Đồ ngốc này, đừng làm liên lụy đến ta.

Ta cứng ngắc đứng tại chỗ nhìn Thái tử khẽ mỉm cười hất cằm về phía ta.

“Hỏi nàng ta đi.”

Sau đó ta nhìn thấy ánh mắt mọi người trong đình đồng loạt hướng về phía mình. Ta bất giác nắm chặt tay, mặt nghẹn đến đỏ bừng, môi ấp úng không nói nên lời.

Bình Dương công chúa thấy ta không trả lời, tức giận trừng mắt.

“Mấy huynh quen nàng ta sao? Nàng ta ở phủ nào? Lục Vân Cảnh, ngươi có quan hệ gì với nàng ta?”

Sau khi nghe nói cha ta chỉ là một Hộ bộ thị lang chức quan ngũ phẩm, công chúa Bình Dương tỏ ra vui vẻ, lại cố ý ngắt một cành liễu bên cạnh chỉ cây dâu mắng cây hòe mà nói.

“Hừ, loại cây cỏ gì cũng xứng đứng cạnh chúng ta? Ngươi mang nàng ta đến đây làm gì?”

“Chuyện Bùi ngự sử gặp nạn ngoài ý muốn, lúc đó Thẩm cô nương cũng tình cờ đi ngang qua rừng đào kia.”

Sau khi Lục Vân Cảnh nói xong, sắc mặt các vị hoàng tử đang có mặt ở đây đều thay đổi, Nhị hoàng tử còn kích động đứng dậy.

“A, vậy ngày đó nàng ta nhìn thấy cái gì?”

Lục Vân Cảnh lắc đầu tiếc nuối.

“Thẩm cô nương có bệnh về mắt không thể nhìn thấy, ngược lại tai nàng lại nghe được rất nhiều động tĩnh, nhưng tạm thời ta vẫn chưa nói được.”

Đầu ta đột nhiên “ong” lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

Con mẹ nó, Lục Cảnh Vân ngươi đê tiện!

Ta liền biết hắn đang có ý định gì!

Hắn cố ý không nói rõ ràng muốn lấy ta làm mồi nhử. Theo ta thấy, hung thủ thực sự sẽ nghi ngờ ta đã nghe được gì đó sau đó phái người tới gi ế t người diệt khẩu.

Từ đó, hắn có thể lần theo manh mối và tìm ra hung thủ.

Lục Cảnh Vân, ngươi cũng thật cơ trí nha.

Quảng cáo
Trước /10 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuộc Sống 12 Chòm Sao

Copyright © 2022 - MTruyện.net