Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mỹ Nhân Mù
  3. Chương 5
Trước /10 Sau

Mỹ Nhân Mù

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

9.

Quả nhiên sau khi nghe Lục Cảnh Vân nói, hai mắt Nhị hoàng tử sáng lên bước vội đến gần ta.

“Lục Thiếu Khanh, vậy ngươi nhớ phải bảo vệ thật tốt Thẩm cô nương, đừng để ai đó trong số các vị huynh đệ ngồi đây với ta nổi lên sát tâm muốn gi ế t người bịt miệng. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ không tha cho cả nhà ngươi!”

Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử cũng giống như Đại hoàng tử, mặc dù mẫu tộc đều không lớn mạnh như Nhị hoàng tử, nhưng nghe được lời nói ngông cuồng của hắn cũng không nhịn được tức giận mà cãi lại một phen.

“Nhị hoàng huynh có ý gì? Vụ án kia còn chưa tra rõ, huynh cũng đừng nghe lời người ngoài mà nghi ngờ huynh đệ chúng ta chứ?”

“Thẩm cô nương, lát nữa nếu có đi dạo ngự hoa viên nhất định phải tránh xa Nhị hoàng huynh của ta.”

Chỉ có Thái tử Tiêu Nguyên vẫn ung dung nhấp một ngụm trà, im lặng không lên tiếng.

Nhìn các vị hoàng tử đang ầm ĩ trước mặt, ta âm thầm đổ mồ hôi.

Cái thân phận này của ta mà cũng xứng ở đây nghe các vị hoàng tử cãi nhau như cái chợ? Đây là sợ cái mạng này sống quá lâu sao?

May mà cuối cùng Bình Dương công chúa cũng lên tiếng giải vây, nàng ta trợn trắng mắt hừ lạnh nói:

“Mấy huynh ồn ào cái gì, vụ án này nếu đã do Lục Thiếu Khanh xử lý thì nhất định sẽ được tra rõ, mọi người đừng chỉ biết chỉ tay năm ngón gây thêm áp lực cho hắn.”

Nói xong còn trực tiếp lại gần ta.

“Ngươi yên tâm, hắn nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt. Hôm nay ngươi cũng đã đến đây rồi thì cứ tự nhiên chơi cùng các vị tiểu thư đi, ở đây ta làm chủ.”

Ta lệ nóng doanh tròng mà nhún người hành lễ cảm tạ công chúa.

“Đa tạ công chúa quan tâm.”

Yến tiệc được tổ chức bên hồ thủy tạ, Bình Dương công chúa cho người sắp xếp cho ta một vị trí tốt, cũng bảo nha hoàn thiếp thân tự mình bố trí điểm tâm cho ta. Ta ăn như đang nhai sáp, thật sự không có tâm tình thưởng thức mỹ thực.

Bởi vì trước mặt ta không có người ngồi, Thái tử thấy ta ngồi đó ngẩn ngơ thì hơi nheo đôi mắt phượng, ngón tay không theo quy luật mà gõ vài cái rồi đột nhiên nở nụ cười:

“Ngay cả Cát Thu tỷ tỷ cũng phải tự mình hầu hạ ngươi, đây chính là phúc khí của ngươi nha.”

Mấy chữ “phúc khí của ngươi” kia được hắn cố ý nhấn mạnh nhưng ta nghe kiểu gì cũng thấy thật quen tai, dường như đã nghe qua ở đâu.

Ta sững người trong giây lát, trong đầu vô số ý nghĩ đang ùa vào.

[“Được chết dưới kiếm của bổn vương chính là phúc khí của ngươi.”]

Máu toàn thân ta đông cứng, cả người như rơi vào hầm băng, trái tim cũng thẳng tắp mà rơi xuống.

Thôi xong!

Đây không phải là câu nói mà Thái tử từng nói với Bùi ngự sử trước khi gi ế t hắn sao.

Ta cũng chỉ bị mù, không phải điếc nha.

Ta hối hận vì mình để lại sơ hở quá lớn, sao lúc đó không trực tiếp nói mình cũng điếc luôn đi? Bây giờ phải làm thế nào đây?

Hủy diệt đi, cầu xin ông trời cho thiên lôi đánh xuống đập nát cái đình viện này, hoặc rớt thiên thạch xuống phá hủy cái thành Trường An này đi ~ Ông trời ơi, ta phải làm gì mới có cơ hội sống tiếp đây ~

10.

Cát Thu tỷ tỷ là người hầu hạ thân cận bên cạnh đế hậu, cho đến khi phủ công chúa Bình Dương được xây thì nàng liền được phân phó hầu hạ công chúa.

Nghe mấy vị hoàng tử hàn huyên nói chuyện phiếm nhắc tới mình, cái vị được gọi là Cát Thu tỷ tỷ kia cười lắc đầu.

“Các vị điện hạ đề cao nô tì rồi. Thẩm cô nương, điểm tâm có hợp khẩu vị không?”

“Thẩm cô nương?”

Cát Thu nâng cao giọng gọi ta, mọi người nghe tiếng liền quay đầu nhìn về hướng bên này, ta vẫn sững sờ không dám động như cũ. Thẳng đến khi Bình Dương công chúa lên tiếng nhắc nhở, ta mới phản ứng lại, vội vàng đỏ mặt xin lỗi Cát Thu.

“A, thứ lỗi cho ta vừa rồi không nghe thấy.”

?

Mọi người nhìn ta vẻ mặt nghi hoặc khiến ta không thể không ngượng ngùng bịa chuyện.

“Ta từ nhỏ đã có tật xấu, rất thường xuyên ngồi ngây ngốc một mình, khi đó ai nói gì ta cũng không nghe thấy, khiến các vị chê cười rồi.”

Lời giải thích có chút gượng ép, bất quá mọi người cũng không ai tiếp tục nói tiếp, coi như chấp nhận lời giải thích này. Ta xoay mặt hướng về phía Thái tử, muốn nhìn xem hắn đang có biểu cảm gì, lại thấy Ngũ hoàng tử ngồi bên cạnh hắn che miệng cười nhẹ.

“Cũng thật trùng hợp, ta thấy vị cô nương này cứ nhìn chằm chằm Vương thế tử, ngay cả Cát Thu tỷ tỷ gọi cũng không nghe, còn cho rằng cô nương đây là vì thích Vương thế tử nên mới nhìn người ta như vậy đấy. Bất quá, Vương thế tử cũng đúng là một ý trung nhân tốt, Thẩm cô nương nếu có ý với người ta cũng có thể cân nhắc.”

A, nhìn xem, cái này còn có thể giải thích như vậy? Đầu óc người này không phải là quá thích suy diễn rồi chứ? Ta cảm thấy vị Ngũ hoàng tử này càng thích hợp đi viết thoại bản hơn.

Ta coi như không nghe thấy mấy lời nhảm nhí này, thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi do quá khẩn trương, hiện tại cũng đã thả lỏng ta liền muốn đi đại tiện, liền hướng công chúa thỉnh cầu, được nàng cử Cát Thu tự mình đưa ta đi.

Vị Cát Thu tỷ tỷ này đỡ ta đi dọc theo bờ hồ cho đến khi cách đình viện một khoảng khá xa, đột nhiên nàng ta buông tay ta rồi đứng bên cạnh không nhúc nhích.

Giọng nói lười biếng của Thái tử vang lên sau lưng ta.

“Cứ đi thẳng về phía trước là được, Cát Thu vẫn đang đi theo ngươi, đừng sợ!”

Con đường phía trước phải rẽ dọc theo tay phải, nếu cứ đi về phía trước khẳng định sẽ rơi xuống hồ. Thái tử hắn đây rõ ràng không có ý tốt, vẫn còn nghi ngờ nên cố ý thăm dò ta.

Ta giả bộ gật đầu cảm kích, trong lòng lại thở dài ai oán mà nhận mệnh.

“Đa tạ điện hạ.”

Sau đó ta duỗi thẳng hai tay, mò mẫm đi về phía trước.

Quảng cáo
Trước /10 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoán Kiểm Trọng Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net