Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Người Láng Giềng Ánh Trăng
  3. ≗ Chương 19 ≗
Trước /38 Sau

Người Láng Giềng Ánh Trăng

≗ Chương 19 ≗

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Spoiler Cơn địa chấn đã hoàn toàn dừng lại. Ngọn gió đêm mát lạnh thổi qua bãi cỏ, trước nhà kho xuất hiện mấy cái hố nông.

Thẩm Gia Minh nhìn chằm chằm xuống đất. Cảm thấy có điều gì đó bất thường nhưng nhất thời nghĩ không ra, hắn bèn mở miệng hỏi: “Thiếu thứ gì cơ?”.

“Cột đá!” Ứng Hàn Thời, Cẩn Tri và Lâm Tiệp đồng thanh đáp.

Thẩm Gia Minh đưa mắt về phía mấy cái hố nông. Đó chính là vị trí chôn cột đá, nhưng bây giờ, chúng biến đâu mất rồi?

Mỗi cột đá đều cao ngang đầu người, rất nặng và chắc chắn, nhiều người hợp lực may ra mới có thể dịch chuyển. Cẩn Tri quan sát xung quanh, phát hiện dưới bãi cỏ có nhiều hố nông tương tự. Trước cửa mấy ngôi biệt thự cũng trống không, cột đá chẳng hiểu biến đi đâu mất. Lẽ nào chúng mọc chân, biết đi hay sao?

Thẩm Viễn Khiêm ngồi lên một chiếc xe hơi, tài xế lập tức phóng về phía cổng khu biệt thự.

“Ông chủ, hình như có động đất!” Người tài xế giật mình thon thót.

“Mặc kệ, cứ lái đi!” Thẩm Viễn Khiêm ra lệnh.

Ô tô tiếp tục lao đi vun vút. Đúng lúc này, Thẩm Viễn Khiêm nhìn thấy một bóng hình cao gầy, mặc áo sơ mi trắng, quần đen chạy ở phía trước. Ông ta bất giác lạnh toát sống lưng. Không thể nào, rõ ràng thằng đó đã chết rồi.

Lăn lộn trên thương trường bao năm qua, có thể tồn tại được tới giờ, Thẩm Viễn Khiêm đương nhiên là người thâm hiểm, tàn nhẫn, bụng dạ thâm sâu. Tuy nhiên, trong tâm tư ông ta cũng tồn tại một con người và sự việc mà ông ta không muốn nhớ tới, ví dụ như Mục Nham.

Đôi mắt của người ngoài hành tinh lương thiện đó lúc lâm chung vô cùng trong trẻo, chứa đựng sự thương hại và bình tĩnh, tựa như có sức mạnh xuyên qua trái tim con người, khiến họ không thể nhìn thẳng.

Trong lúc Thẩm Viễn Khiêm thất thần, người tài xế đột nhiên kêu “a” lên một tiếng. Ô tô phanh gấp, khiến ông ta đập người vào thành ghế phía trước. Khi ngẩng đầu lên, ông ta đờ người ra trong giây lát. Bởi phía trước xuất hiện một hàng người đều có thân hình cao gầy, mái tóc ngắn gọn gàng và gương mặt giống hệt nhau, đều là diện mạo của tên đó.

Toàn thân Thẩm Viễn Khiêm đổ mồ hôi lạnh. Ông ta nhanh chóng phát hiện ra điểm khác biệt. Trong trí nhớ của ông ta, Mục Nham luôn tươi cười, vẻ mặt lúc nào cũng ôn hoà và thân thiện. Mười mấy người đàn ông ở phía trước tuy có diện mạo tương tự nhưng sắc mặt hơi nhợt nhạt, ánh mắt đờ đẫn. Họ đứng thẳng người, hai tay buông thõng bên mình. Trông họ giống một đám cương thi(*).

(*) Cương thi: Xác chết biết đi

“Chúng ta gặp… gặp ma rồi…”, người tài xế lắp bắp: “Ông chủ… có thấy họ giống hệt nhau không?”.

Thẩm Viễn Khiêm cố gắng trấn tĩnh: “Cứ đâm vào chúng đi!”. Đáng tiếc, người tài xế sợ đến mức hồn bay phách tán, lập cập mở cửa, lao xuống xe chạy mất. Nào ngờ người tài xế vừa chạy được một đoạn, phía trước lại xuất hiện một người đàn ông tương tự. Người đó lạnh lùng túm lấy anh ta quăng mạnh vào thân cây. Tài xế rơi xuống đất, nằm bất động, không rõ còn sống hay đã chết.

Thẩm Viễn Khiêm lập tức nhoài người lên vị trí tài xế nhưng không còn kịp nữa. Một người liền giơ tay túm lấy ông ta, lôi ra khỏi xe, ném xuống đất. Bọn họ nhanh chóng vây quanh. Thẩm Viễn Khiêm muốn chạy trốn nhưng không còn đường thoát thân. Cuối cùng, ông ta hết chịu nổi, hét lớn tiếng: “Các người là ai hả?”.

Đám người kia dừng bước, đổ dồn mọi con mắt vào ông ta, đồng thanh đáp: “Chúng tôi là Mục Nham”.

Thẩm Viễn Khiêm vừa tức giận vừa sợ hãi: “Làm sao chúng mày có thể là Mục Nham được? Thằng đó đã…”.

Ánh mắt bọn họ tràn ngập nỗi bi thương, trông rất giống một người: “Chúng tôi là Mục Nham, Mục Nham là chúng tôi. Chúng tôi đã mai phục ở đây ba năm. Chúng tôi nghe thấy rồi, là bố con ông đã giết anh ấy”.

Thẩm Viễn Khiêm hoàn toàn suy sụp. Đối phương tiến lại gần, ông ta chỉ nhìn thấy đầu người di chuyển, che khuất mọi tầm nhìn. Tiếp theo, nơi đó vang lên tiếng đấm đá thình thịch và tiếng la hét thê thảm của Thẩm Viễn Khiêm. Thanh âm của ông ta ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần… cuối cùng tắt hẳn.

Khi gần đến nơi, nhóm của Cẩn Tri chỉ thấy một đám người xúm lại một chỗ. Bọn họ có diện mạo như đúc ra từ một khuôn mẫu. Mọi người đều giật mình. Thẩm Gia Minh mặt cắt không còn hột máu: “Đó là xe của bố tôi. Chúng… chúng…”.

Phó Tông Tư há hốc miệng. “Mục Nham…”, anh ta cất giọng run run, “Đó là Mục Nham…”.

Trong đầu Cẩn Tri cũng vụt qua ý nghĩ tương tự. Chợt nhớ đến “người Đá” mà Ứng Hàn Thời từng đề cập, cô càng khẳng định suy đoán của mình. Thế là cô quay sang hỏi anh: “Bọn họ là người Đá phải không?”.

Ứng Hàn Thời nhíu mày. Vừa rồi, anh có nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thẩm Viễn Khiêm và bọn họ. Lắng nghe hơi thở, anh biết ông ta đã chết.

“Người Đá không hiếm.” Anh đáp. “Nhưng anh chưa từng gặp cũng chưa từng nghe nói có nhiều người giống nhau đến thế!”

Ngay cả Ứng Hàn Thời cũng không biết ư? Cẩn Tri bất giác đổ mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, phía bên kia vang lên những âm thanh hỗn loạn. Vệ sĩ và người làm thuê trong khu biệt thự đang ra sức chạy trốn. Có mấy “Mục Nham” đuổi theo, bọn họ nhanh bị đánh ngất hoặc bị quăng vào thân cây. Sau đó, đám “Mục Nham” liền kéo bọn họ tập trung lại, xếp ngay hàng thẳng lối trên bãi cỏ.

Thấy những người bị hại còn có cả ông già đầu hai thứ tóc yếu ớt, trong lòng Cẩn Tri dấy lên nỗi bất an mãnh liệt.

Ứng Hàn Thời khẽ nhíu mày, chắp hai tay sau lưng, đồng thời nghiêm giọng: “Mau dừng tay!”.

Giọng anh vang vang, khiến đám “Mục Nham” liền dừng động tác theo phản xạ. Sau đó, bọn họ quay đầu về bên này rồi đột nhiên chạy về phía Ứng Hàn Thời. Bọn họ có hơn một trăm người, tạo thành thế trận hoành tráng, trong khi nhóm Cẩn Tri chỉ có sáu người. Ứng Hàn Thời đứng đầu tiên, tất cả đều bất động.

Còn cách hơn chục mét, đám “Mục Nham” liền dừng bước. Sau đó, một người tiến lên phía trước. Anh ta trông cũng giống hệt số còn lại, gương mặt không có bất cứ biểu cảm nào. Tuy nhiên, dáng vẻ của anh ta không còn cứng đờ như lúc ban đầu mà thay vào đó là nét trầm tĩnh của một con người bình thường.

“Anh là người Diệu Nhật phải không?” Anh ta hỏi.

“Đúng vậy!” Ứng Hàn Thời đáp.

Người đó mỉm cười: “Chúng tôi đến từ nền văn minh Ai Thổ phát triển hơn các anh. Khi chiếc phi thuyền đầu tiên của người Diệu Nhật đi vào vũ trụ, chủng tộc chúng tôi đã thám hiểm hết dải Ngân hà, tiến hoá thành sinh mệnh bất lão, bất tử.” Ngừng vài giây, ánh mắt anh ta trở nên sắc bén: “Người Diệu Nhật đừng nhúng tay ngăn cản cuộc trả thù của chúng tôi. Chuyện này không liên quan đến các anh”.

“Các anh thuộc chủng tộc nào?” Ứng Hàn Thời hỏi.

“Chúng tôi là người Phân tử.” Người đó đáp.

Cẩn Tri sửng sốt, “Người Phân tử ư?”.

Lại có một người tách khỏi đám đông phía đối diện. Anh ta nở nụ cười nhạt: “Giống mỗi phiến lá trên cànhh cây rậm rạp hay mỗi ngôi sao trong dải Ngân hà, mỗi người chúng tôi là một phân tử cấu tạo thành một sinh mệnh. Tuổi thọ của chúng tôi lâu dài như nham thạch và sao trời. Mục Nham là bộ não của chúng tôi. Lúc anh ấy còn sống, chúng tôi nghe theo mệnh lệnh của anhh ấy, biến thành đá, chìm vào giấc ngủ sâu trên đỉnh núi. Khi anh ấy chết, chúng tôi bị mất đi người thống trị nên buộc phải tỉnh dậy. Người Phân tử chúng tôi đến đây vì mục đích trả thù”.

Cẩn Tri chợt nhận ra chi tiết khác thường. Lúc cô mới nhìn thấy người Phân tử, vẻ mặt và cử chỉ của họ cứng đờ, đúng là mang lại cảm giác từ tảng đá biến thành. Vậy mà chỉ sau vài phút, họ đã linh hoạt và sinh động hơn nhiều. Biểu cảm, tư duy và ngôn ngữ của họ cũng phong phú hơn. Não bộ của cô vụt qua một ý nghĩ khó tin: Lẽ nào họ đã “tiến hoá” trong khoảng thời gian ngắn như vậy?

Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Bố con họ Thẩm là kẻ đầu sỏ gây ra tội ác, có thể giao cho các anh xử lý. Những người khác vô tội, các anh hãy tha cho họ”.

Người Phân tử đứng trên cùng quả nhiên lắc đầu: “Không được! Mục Nham chết trong tay người Trái đất nên bọn họ đã trở thành kẻ thù của chủng tộc chúng tôi. Trừ khi chúng tôi chết hết, bằng không, cuộc trả thù sẽ không bao giờ chấm dứt”.

Trang Xung, Lâm Tiệp giật mình. Cẩn Tri đột nhiên mở miệng: “Lẽ nào các anh cho rằng Mục Nham muốn thấy cảnh tượng này hay sao?”.

Giọng cô lanh lảnh, thu hút sự chú ý của đám người Phân tử. Bọn họ đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Cẩn Tri bình thản nhìn đối phương.

“Không, Mục Nham sẽ không thấy gì cả.” Đám người Phân tử đồng thanh đáp.

Sau đó, người đứng đầu lại quay sang Ứng Hàn Thời: “Người Diệu Nhật mau tránh ra! Đừng có cản đường chúng tôi. Chúng tôi từng ở một nền văn minh cao hơn các anh, bây giờ cũng thế thôi. Khả năng chiến đấu của anh quả thực xuất sắc, có thể dễ dàng đánh bại mỗi cá nhân trong chúng tôi. Tuy nhiên, anh không có cách nào ngăn cản tất cả chúng tôi cùng tiến lên đâu. Sức mạnh của sự tiến hoá là không thể kháng cự”.

Bốn bề im lặng như tờ. Hơn một trăm người Phân tử giống những pho tượng đá im lìm trên bãi cỏ. Cẩn Tri và mọi người đều quay sang Ứng Hàn Thời. Bọn họ đến đây chỉ với mục đích tìm con chip, đâu ngờ lại gặp nhiều người ngoài hành tinh như vậy. Tình hình bỗng trở nên căng thẳng, liệu họ có thể đánh lại người Phân tử hay không?

Ứng Hàn Thời ngẩng đầu, cất giọng bình thản: “Xin thứ lỗi, người Diệu Nhật không thể nghe theo”.

Trang Xung thở dài một tiếng. Lâm Tiệp để lộ ánh mắt tự hào, còn Phó Tông Tư và Thẩm Gia Minh thì trợn mắt.

Cẩn Tri đã đoán trước được câu trả lời của anh. Dù có chút lo lắng nhưng cô chỉ nói: “Anh hãy cẩn thận”.

“Ừ!”

Đám người Phân tử đưa mắt nhìn nhau rồi tản ra hai bên, bao vây Ứng Hàn Thời. Dù chẳng ai lên tiếng nhưng họ phối hợp hết sức ăn ý.

“Mọi người tách ra!” Ứng Hàn Thời nói.

Tốc độ di chuyển của người Phân tử tuy không thể bằng Ứng Hàn Thời nhưng vẫn nhanh hơn người bình thường. Hai người Phân tử phía trên cùng lao vào Ứng Hàn Thời. Anh nhẹ nhàng nhún chân, bật lên cao mấy mét, bàn tay loé lên vũ khí ánh sáng.

Đây là một cuộc chiến đấu thầm lặng nhưng rất kịch liệt. Đám người Phân tử ra tay hiểm độc, bất chấp nguy hiểm, quyết không lùi bước. Ứng Hàn Thời bị bọn họ bao vây. Hình bóng sáng trắng lao vun vút trong màn đêm đen, vũ khí ánh sáng như vầng trăng lưỡi liềm ẩn hiện giữa không trung.

Tuy không địch nổi vũ khí của Ứng Hàn Thời nhưng đám người Phân tử có lợi thế quân số quá đông, lại phối hợp quá ăn ý nên nhất thời hai bên bất phân thắng bại. Ứng Hàn Thời cũng không định lấy mạng bọn họ nên ra tay có chừng mực, sức sát thương chẳng đáng sợ như đối phó với quân nổi loạn.

Một lúc sau, ngày càng có nhiều người Phân tử ngã xuống. Thấy Ứng Hàn Thời đã nắm chắc phần thắng, Cẩn Tri thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Tiệp dõi theo bóng dáng anh, miệng lẩm bẩm: “Đã lâu lắm rồi mới được chứng kiến ngài chỉ huy ra tay… Lần trước là hồi ngài ấy cứu dân tự do ở cứ điểm quan trọng. Trong trận chiến, một mình ngài ấy đánh bại mười tên biến dị cấp S”.

Cẩn Tri vừa hướng ánh mắt về phía Ứng Hàn Thời vừa thì thầm: “Thế mà gần đây, anh ấy rất hay ra tay đấy!”.

Trang Xung cười: “Đúng rồi! Anh ấy giúp chúng ta đánh trí tuệ nhân tạo, đánh Hắc Long và người Nano của quân nổi loạn nữa”.

Lâm Tiệp cất giọng lạnh lùng: “Chỉ vì các người mà ngài ấy phải đối phó với lũ ruồi nhặng đó”.

Trang Xung và Cẩn Tri nhìn nhau, không đáp lời cô ta.

Một lúc sau, Trang Xung ghé sát tai Cẩn Tri, hỏi nhỏ: “Cô và anh ấy giảng hoà rồi à?”.

“Ừ! Tôi tạm thời không nghĩ đến chuyện đó nữa.”

“Thế thì tốt!” Trang Xung cười.

Đúng lúc này, một quầng sáng màu trắng tinh khiết lan toả trên không trung, chụp xuống đám người Phân tử. Cẩn Tri chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì bên trong. Đến lúc cô định thần, quầng sáng đã tan biến, người Phân tử nằm ngổn ngang trên bãi cỏ rộng lớn. Có tên vẫn còn tỉnh táo nhưng không thể động đậy, có tên thì bất tỉnh nhân sự. Ứng Hàn Thời chầm chậm từ trên không trung đáp xuống mặt đất. Có lẽ hao tốn sức lực trong cuộc chiến đấu vừa rồi nên gương mặt anh hơi ửng đỏ nhưng ánh mắt vẫn hết sức trầm tĩnh. Cẩn Tri không rời mắt khỏi anh. Tâm trạng thích một người đôi khi rất kỳ lạ. Rõ ràng anh hoàn toàn chiếm thế thượng phong, vậy mà bây giờ, thấy anh một mình đứng ở đó, cô vẫn thấy xót xa trong lòng.

Cẩn Tri mỉm cười với anh. Ứng Hàn Thời hơi ngẩn người. Đây vốn là cuộc chiến đấu không mấy khó khăn, tâm trạng anh vẫn bình thản như những lần trước đó. Vậy mà vào thời khắc này, anh bắt gặp nụ cười dịu dàng và ánh mắt thương xót của cô.

Cẩn Tri thương xót anh ư? Ứng Hàn Thời cụp mi, lao vút đến bên cô. Anh nói với mọi người: “Các vị cứ chờ ở đây”, rồi bế thốc Cẩn Tri phóng về một hướng. Mặc dù anh chạy rất nhanh nhưng Cẩn Tri vẫn tìm được tư thế dễ chịu một cách thành thạo.

“Chúng ta đi đâu đây?” Cô hỏi.

“Lên núi.”

“Lên núi làm gì hả anh?” Cẩn Tri không hiểu.

“Trên núi có hàng ngàn hàng vạn cột đá.”

Cẩn Tri giật mình. Đúng thế, cột đá chôn trong nhà họ Thẩm chỉ là một phần rất nhỏ. Trên núi còn có vô số cột đá – hay nói cách khác – vô số Mục Nham, vô số người Phân tử. Cô ngẩng đầu, dõi mắt về phía dãy núi tối đen. Đã mười mấy phút trôi qua kể từ lúc đám người Phân tử thức tỉnh, không biết số cột đá ở trên núi thế nào rồi?

Chẳng hiểu có phải ảo giác hay không nhưng dường như cô nhìn thấy rất nhiều hình bóng đang di chuyển với tốc độ rất nhanh trên sườn núi phía xa xa. Bây giờ, mọi sự suy đoán và lo lắng cũng đã muộn. Hai người chỉ có thể qua bên đó xem có tìm ra cách giải quyết hay không.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến gần khu vực rừng núi. Ứng Hàn Thời bay vụt đi với tốc độ càng ngày càng nhanh, tới mức Cẩn Tri không còn thấy rõ cảnh vật xung quanh nữa.

Điều cô và anh lo lắng đã trở thành hiện thực. Chưa tới chân núi, họ đã nhìn thấy vô số hình bóng y hệt nhau đang từ trên núi chạy xuống. Trên đỉnh núi cũng nhấp nhô đầu người. Thậm chí, trên con đường quốc lộ nối thông với thành phố Giang cách đó không xa cũng thấp thoáng những bóng hình tương tự mỗi lúc một xa. Ứng Hàn Thời thả Cẩn Tri xuống đất. Hai người đứng trên bãi cỏ dưới chân núi. Chỉ vài phút sau, lại có hơn mười người Phân tử chạy ngang qua chỗ họ. Suy đoán của Cẩn Tri trước đó hoàn toàn chính xác. Những người Phân tử này không còn dáng vẻ đờ đẫn và cứng nhắc như lúc đầu, mà giờ đây trên gương mặt họ thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt. Nhìn thấy Ứng Hàn Thời, họ đều tránh sang một bên, tựa hồ không muốn giao tranh với anh.

Sau bao năm chìm trong giấc ngủ say bây giờ thức tỉnh, người Phân tử dường như không nghừng tiến hoá, trở thành những cá thể độc lập. Ở đây có bao nhiêu ngọn núi, số lượng cột đá không đếm xuể nên sức chiến đấu của Ứng Hàn Thời mạnh đến mấy cũng không phải đối thủ của họ.

Đúng lúc này, một người Phân tử từ trên núi chạy xuống, vừa vặn chạm mặt Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri. Anh ta không hề hốt hoảng, chỉ mỉm cười nói: “Người Diệu Nhật, tôi đã nói rồi, anh không có cách nào ngăn cả tất cả chúng tôi đâu”.

Ứng Hàn Thời còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã chạy vụt đi, hoà vào đội ngũ của mình. Cẩn Tri có thể tưởng tượng, đám người Phân tử này mà tiến vào thành phố thì sẽ tạo ra sự hỗn loạn và kinh hoàng đến mức nào. Liệu họ có sát hại thêm nhiều người Trái đất nữa? Liệu cuối cùng, họ có chết trong sự phản công của người Trái đất hay không? Nhưng bây giờ, ai có thể ngăn cản họ?

“Làm thế nào bây giờ?” Cẩn Tri hỏi.

“Chúng ta đi tìm một người.” Ứng Hàn Thời đáp.

Cẩn Tri nhíu mày, trong đầu vụt qua một số manh mối vụn vặt. Sau đó, cô ngước nhìn anh: “Đúng rồi, chúng ta mau đi tìm ông ấy, vì chính ông ấy giúp người Phân tử lọt vào nhà họ Thẩm”.

Có lẽ, bọn cô vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, trên con đường nhỏ dưới chân núi xuất hiện một người đàn ông trung niên. Ông đi không nhanh không chậm, bước chân trầm ổn, hơi thở đều đều. Đi một mạch lên đỉnh núi, ông mới dừng lại. Sau đó, ông mở chai nước uống vài ngụm rồi dõi mắt xuống khu biệt thự và hồ nước ở dưới chân núi.

Bình thường vào thời điểm này, khu biệt thự chỉ có vài ngọn đèn mờ mờ, phần lớn mọi người đang chìm trong giấc ngủ. Nhưng hôm nay, nơi ấy đèn đóm sáng trưng, bóng người lố nhố, có vẻ như bầu không khí yên bình đã không còn.

Người đàn ông đặt tay lên cột đá bên cạnh, miệng lẩm bẩm: “Ngày này cuối cùng cũng đến rồi”.

Trầm ngâm một lúc, ông mới quay gót xuống núi. Nhưng ông nhanh chóng phát hiện ra tình hình bất thường. Rừng cột đá biến mất một nửa. Hơn nữa, không ngừng có người trông giống hết Mục Nham chạy qua chỗ ông. Ông liền túm tay một người khác, hỏi: “Các cậu đi đâu thế?”.

“Chu tiên sinh, chúng tôi đi trả thù đây.”

“Trả thù cần nhiều người như vậy sao?”

Người đó chỉ cười, cúi thấp xuống chào ông rồi chạy nhanh xuống núi.

Khi xuống đến khu dân cư nằm dưới chân núi, nỗi bất an trong lòng Lão Chu đã được chứng thực. Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, trên đường có mấy người dân bình thường nằm bất động. Trán họ chảy máu, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, rõ ràng đã bị đánh ngất.

Lão Chu ngẩng đầu, bắt gặp một người Phân tử đang tấn công một ông già đi tập thể dục buổi sáng từ phía sau trong ngõ đối diện. Ông già không kịp đề phòng, chỉ “hự” một tiếng rồi gục ngã xuống đất. Người Phân tử lặng lẽ kéo ông già sang một bên cùng hai, ba nạn nhân khác.

Đằng sau người Phân tử là khu dân cư đông đúc. Lão Chu lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, cũng không biết có bao nhiêu người vô tội sắp bị tấn công nữa.

Ông hoảng hốt lao đến, túm lấy vai người Phân tử đó: “Các cậu không thể làm vậy. Mục Nham! Tại sao cậu lại ra nông nỗi này?”.

Người Phân tử ngoảnh đầu, nở nụ cười dịu dàng, trông càng giống Mục Nham trong ký ức của ông.

“Chu tiên sinh, tôi cũng hết cách rồi.” Nói xong, anh ta quay gót chạy ra khỏi con ngõ nhỏ.

Lão Chu vội đuổi theo: “Không được! Các cậu phải dừng lại ngay!”.

Người Phân tử vô cùng nhanh nhẹn, loáng một cái đã tới đầu ngõ. Đúng lúc này, một luồng sáng trắng từ con đường phía đối diện vụt đến nhanh như điện xẹt. Người Phân tử lập tức né sang một bên nhưng luồng sáng còn nhanh hơn anh ta. Một tiếng va đập lớn vang lên, người Phân tử bị thốc vào bờ tường. Có lẽ lực va chạm quá mạnh nên anh ta bất tỉnh nhân sự.

Lão Chu chỉ biết tròn mắt há hốc mồm. Khi quầng sáng tan biến, nơi đó xuất hiện một đôi nam nữ đang nhìn ông chăm chú. Ông nhớ đã từng gặp họ.

Cẩn Tri mở miệng trước tiên: “Giám đốc Chu! Việc người Phân tử tấn công cả thành phố, cuối cùng cả hai bên đều thiệt hại là dự tính ban đầu của ông hay sao?”.

“Không, tất nhiên không phải.” Lão Chu nhìn họ bằng ánh mắt sắc bén: “Cô cậu là ai?”.

“Tôi đến từ một tinh cầu khác Mục Nham.” Ứng Hàn Thời đáp.

Lão Chu hơi kinh ngạc. Nghĩ đến thân thủ kinh hồn của Ứng Hàn Thời vừa rồi, ông đã tin đến tám chín phần.

“Nhưng tôi cũng bảo vệ hoà bình như anh ấy”.

Lão Chu gật đầu. Hôm gặp ở cổng thư viện, ông đã chú ý đến người thanh niên này. Cậu ta có khí chất nho nhã, đặc biệt là đôi mắt trầm tĩnh, toát ra vẻ lương thiện và đáng tin cậy, y hệt Mục Nham.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lão Chu hỏi: “Hung thủ giết Mục Nham có đúng là bố con họ Thẩm không?”.

Ứng Hàn Thời kể lại vắn tắt chuyện xảy ra đêm qua: “Chúng tôi trở thành mục tiêu thứ hai của bố con họ Thẩm. Hiện giờ Thẩm Viễn Khiêm đã chết, Thẩm Gia Minh cũng bị bắt. Chỉ có điều, toàn bộ người Phân tử đã thức giấc, đồng thời chuyển sang tấn công cả những người dân bình thường nữa”.

“Một ngày mới sắp bắt đầu.” Cẩn Tri nói. “Giám đốc cũng thấy đấy, một khi người Phân tử tiến vào thành phố, hậu quả sẽ rất khó lường. Giám đốc, thời gian cấp bách, chúng ta phải tìm cách ngăn cản bọn họ. Mối quan hệ giữa ông và Mục Nham rốt cuộc là thế nào? Ông có biện pháp gì không?”

Chẳng hiểu tại sao, cô gái tên Cẩn Tri này khiến Lão Chu có cảm giác hết sức thân thiết. Ông trầm tư trong giây lát rồi mở miệng: “Mục Nham là người bạn vong niên của tôi. Tôi lợi dụng thuật phong thuỷ, đưa hơn một trăm người Phân tử vào nhà họ Thẩm là nhằm mục đích điều tra nguyên nhân cái chết của cậu ấy”.

Câu chuyện về Mục Nham bắt đầu từ năm năm trước. Khi ấy, Lão Chu cũng thường chơi cờ ở ngoài cổng thư viện. Ông quen Mục Nham trong một dịp tình cờ. Cậu thanh niên nho nhã, có đôi mắt trong veo và hay xấu hổ đó chơi cờ rất giỏi. Lão Chu tự nhận mình là cao thủ số một thành phố Giang, vậy mà vẫn phải chịu thua đối phương sau mười ván cầm hoà liên tục.

Cách chơi cờ giống như nhân phẩm cơn người. Lão Chu âm thầm quan sát Mục Nham, thấy cậu ta quang minh, lỗi lạc, phóng khoáng, thậm chí còn có phần nhường đối thủ chứ không đuổi cùng giệt tận. Kể từ hôm ấy, Lão Chu coi Mục Nham là người bạn tâm giao. Còn anh ta rất kính trọng ông, ngày nào cũng đến thăm hoặc chơi cờ với ông.

Một lần, Lão Chu nói với anh ta: “Cậu là người lương thiện và tốt bụng, có điều dễ tin người và mềm lòng quá! Tuy tôi không biết quá khứ của cậu, nhưng trong đối nhân xử thế, cậu nên cẩn thận một chút thì hơn”.

“Tôi biết. Tuy nhiên, nếu tôi không đối xử bằng thái độ chân thành thì mọi người làm sao có thể tin tôi.” Mục Nham đáp.

Lão Chu thở dài, cười nói: “Thôi thì ở hiền gặp lành, Mục Nham cứ tiếp tục làm Mục Nham đi”.

Phát hiện ra bí mật của Mục Nham là vào một dịp tình cờ. Lão Chu còn nhớ rõ, hôm đó trời quang mây tạnh, hai người hẹn nhau leo núi. Anh ta còn rất trẻ, dồi dào sức lực nên leo khá nhanh. Lão Chu bảo anh ta khỏi cần đợi mình, cứ lên đỉnh núi trước. Còn ông vừa đi chầm chậm vừa ngắm phong cảnh, tinh thần vô cùng sảng khoái.

Đúng lúc này, sự cố bất ngờ xảy ra. Vì mấy hôm trước trời mưa nên khi đến một vách đá, ông chẳng may trượt chân rơi xuống dưới. Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay ông đột nhiên bị túm chặt, cả người treo lơ lửng trên vách. Lão Chu ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt cương nghị của Mục Nham ở bên trên.

Lão Chu lập tức vươn cánh tay còn lại túm lấy tay Mục Nham. Anh ta nhanh chóng kéo ông lên trên. Ông thở hồng hộc, ngồi bệt xuống bãi cỏ bên cạnh rừng cột đá, cười nói: “Mục Nham, cậu đã cứu lão già này một mạng rồi”.

Không biết có phải là ảo giác ông hay không, vẻ mặt chàng trai trẻ vụt qua tia bối rối. Anh ta chỉ khẽ gật đầu, không nói một lời.

Lão Chu cũng chẳng để ý. Nghỉ ngơi một lát, nhịp tim trở lại bình thường, ông đứng lên và nói: “Chúng ta đi thôi!”.

“Vâng!”

Đi được một đoạn, nhận ra đằng sau không có động tĩnh, Lão Chu bèn quay đầu, bỗng chẳng thấy Mục Nham đâu cả. Ông thấy hơi kỳ lạ bởi chỉ có mỗi một con đường lên núi, không biết cậu ta có thể đi đâu. Vừa định quay xuống dưới tìm, ông chợt nghe tiếng bước chân ở phía trước. Đó là Mục Nham, anh ta từ trên núi chạy xuống, vẻ mặt đầy lo lắng. Nhìn thấy Lão Chu, anh ta nở nụ cười hoà nhã, đồng thời giải thích: “Người cứu chú là phân thân của tôi”.

Sau đó, Lão Chu càng hiểu rõ hơn về chàng trai trẻ đến từ hành tinh khác này. Ví dụ, mỗi cột đá được tạo thành từ một bộ phận của anh ta, ví dụ một sợi tóc hay ngón tay. Một mình anh ta có lẽ không đáng sợ, nhưng toàn bộ phân thân sẽ là một sức mạnh to lớn khó có thể kháng cự.

“Tôi không định để bọn họ tỉnh lại.” Mục Nham nói: “Bằng không, thành phố Giang sẽ náo loạn. E rằng người Trái đất không thể chấp nhận sự tồn tại của chúng tôi”.

“Vậy cậu cứ để họ ngủ mãi hay sao?” Lão Chu hỏi.

“Đúng thế! Sinh mệnh của chúng tôi lâu dài như nham thạch. Cho dù Trái đất bị huỷ diệt, có lẽ chúng tôi vẫn còn tồn tại. Vì vậy, tôi không muốn quấy rầy cuộc sống ngắn ngủi của người Trái đất”.

“Nếu họ tỉnh lại thì sẽ thế nào?” Sống qua nửa đời người, Lão Chu từng chứng kiến nhiều sóng gió. Tuy nhiên, ông vẫn rất hiếu kỳ về những người ngoài hành tinh này.

Mục Nham im lặng hồi lâu, thở dài một tiếng: “Có lẽ đây chính là nỗi bi ai của sự tiến hoá. Nếu toàn bộ cột đá thức tỉnh, chúng tôi sẽ rơi vào trạng thái hưng thịnh. Mỗi cá thể sẽ nhanh chóng tiến hoá thành một người có trí tuệ, sức chiến đấu, tư duy và tình cảm như tôi. Cảm giác của tất cả chúng tôi được kết nối với nhau. Tôi muốn làm bất cứ việc gì, người Phân tử cũng đều làm được. Có lẽ, tôi sẽ đạt đến trình độ chẳng điều gì là không thể giải quyết. Nhưng cũng chính vì thế, nền văn minh của chúng tôi mới bị huỷ diệt”.

Nghe xong, Lão Chu không khỏi cảm thán trong lòng.

Khi biết Mục Nham qua lại với Thẩm Gia Minh, Lão Chu đã khuyên anh ta: “Tôi thấy ánh mắt của cậu Thẩm thiếu đó tương đối gian manh, không phải loại người lương thiện đâu. Đám nhà giàu khác hẳn cậu, khó mà kết giao”

Mục Nham cười: “Gia Minh không phải người xấu đâu”.

Thì ra, Mục Nham quen biết Thẩm Gia Minh trước cả Lão Chu. Anh ta đến Trái đất nhiều năm nhưng cùng đám người Phân tử “ngủ sâu” trên núi. Khi tỉnh dậy, anh ta một mình xuống núi. Trên người chẳng có một xu dính túi hay chứng minh thư, đồng thời chưa mấy thích ứng với cuộc sống của người Trái đất nên anh ta đành phải đi làm thuê, cuộc sống rất khó khăn và cực nhọc.

Một lần bị đói bụng, anh ta đứng trước cửa nhà hàng ngó nghiêng. Đột nhiên có người vỗ vai anh ta, cười nói: “Anh bạn đói quá phải không? Đi, tôi mời anh đánh chén một bữa”. Người đó là Thẩm Gia Minh.

Thẩm Gia Minh đâu phải kẻ ngốc. Sau vài lần tiếp xúc, nhận ra người đàn ông này không phải hạng tầm thường, thế là hắn càng đối xử tốt hơn. Mục Nham cũng phát hiện đối phương rất có hứng thú với các hiện tượng siêu nhiên, thường bỏ tiền chiêu đãi những kẻ tự xưng là “dị năng”. Dù biết bị lừa, hắn cũng chỉ cười cười cho qua.

Một lần, Mục Nham hỏi Thẩm Gia Minh: “Tại sao anh lại muốn có khả năng siêu nhiên?”.

Hắn cười đáp: “Như vậy, tôi có thể cứu giúp được nhiều người hơn”.

Có lẽ lúc bấy giờ, Thẩm Gia Minh thật sự ôm ấp giấc mơ làm anh hùng. Tuy nhiên, Mục Nham không hiểu một điều, giấc mơ đó là vì bản thân hắn chứ không phải vì người khác. Khi con chip mà Mục Nham sở hữu có năng lượng vượt quá sức tưởng tưởng, lại bị bố thuyết phục, đồng thời dưới sự cám dỗ của lợi ích to lớn, Thẩm Gia Minh tuy có đấu tranh nội tâm nhưng cuối cùng vẫn quyết định phản bội bạn bè.

Một hôm khác, lúc từ nhà họ Thẩm trở về, Mục Nham có chút thất thần.

Lão Chu hỏi thăm: “Cậu sao thế? Việc nghiên cứu và khai thác con chip có vấn đề à?”

Ánh mắt Mục Nham thoáng qua tia bối rối: “Không phải! Tôi… gặp một người phụ nữ ở nhà họ Thẩm”.

Lão Chu cười: “Thế à! Cậu thử nói xem nào”.

“Cô ấy… rất bí ẩn, thường xuyên xuất hiện ở nhà họ Thẩm vào lúc nửa đêm. Chẳng ai biết đến sự tồn tại của cô ấy trong khi tôi rất hay gặp”. Anh ta mỉm cười: “Lần nào cô ấy xuất hiện, ngày hôm sau, nhà họ Thẩm cũng mất đồ. Lúc thì đồ trang sức, lúc thì vàng bạc, thuốc lá…”.

“Cô ấy là kẻ trộm à?” Lão Chu hơi bất ngờ.

“Không, không phải!” Mục Nham phủ nhận ngay. “Một lần, tôi gặp cô ấy vào ban ngày. Cô ấy ném sợi dây chuyền cho bà mẹ của cậu ăn mày đáng thương.”

“Ồ, thì ra là cướp của nhà giàu chia cho người nghèo.”

Mục Nham mỉm cười: “Chắc thế! Nhưng tôi đã nói với cô ấy, sau này đừng làm như vậy nữa”.

“Cô ấy bảo sao?”

“… Khụ, cô ấy chẳng thèm trả lời tôi, quay người bỏ đi mất.”

Tháng ngày sau đó, Mục Nham thường xuyên nhắc tới “cô ấy”. Cô gái dõi theo anh ta từ phía xa xa, nhưng anh ta đến nơi, cô ấy liền biến mất. Anh ta ở trong phòng nghiên cứu với đống thiết bị, máy móc, cô gái bỗng dưng xuất hiện, đứng cạnh hỏi anh ta: “Những thứ này dùng để làm gì?” Anh ta nhẫn nại giải thích từng cái với cô gái. Khi ngẩng đầu, anh ta liền chạm phải ánh mắt hiếu kỳ của cô. Một hôm, anh ta rời khỏi nhà họ Thẩm rất muộn. Cô sóng đôi với anh ta mà không ai hay biết, họ đã trò chuyện cả đêm.

Phó Tông Tư – nhà khoa học trẻ tuổi cùng làm việc ở Thẩm gia – dường như cũng phát giác ra hành tung của cô gái đó nên hỏi Mục Nham: “Gần đây, anh có nhìn thấy một người phụ nữ ở phòng nghiên cứu vào buổi tối không?”

Nhớ tới lời dặn của cô, Mục Nham lần đầu tiên trong đời nói dối: “Không”.

***

“Lão Chu, tôi nghĩ mình yêu cô ấy mất rồi. Tôi muốn ở bên cạnh người phụ nữ có vết nứt thời gian cô độc đó. Tôi muốn sống cùng cô ấy, không muốn để cô ấy một mình. Mỗi lần thấy cô ấy che mặt, né tránh tất cả mọi người, xuyên qua không gian, trong lòng tôi rất buồn.”

“Đợi việc nghiên cứu con chip kết thúc, tôi sẽ bày tỏ tình cảm với cô ấy. Thế nào cô ấy cũng đồng ý.”

“Tôi và cô ấy sẽ mãi mãi bên nhau. Tôi sẽ ở bên cho đến khi cô ấy đầu bạc răng long. Sau khi cô ấy qua đời, tôi sẽ hoá thành nham thạch bảo vệ cô ấy.”

“Cô ấy là tình yêu duy nhất của tôi trong cuộc đời này.”

***

“Mục Nham có bao giờ kể với chú về diện mạo và tên của người phụ nữ đó hay thông tin khác về cô ấy không?” Cẩn Tri hỏi.

Lão Chu thở dài, lắc đầu: “Không! Hình như cô gái đó vô cùng cảnh giác nên Mục Nham đã hứa sẽ không nói với bất cứ người nào về cô ấy, sợ người khác biết bí mật rồi sẽ khiến cô ấy bị tổn thương. Chỉ có một lần cậu ấy kể, cô gái đó luôn mặc bộ đồ đen, Có lẽ Mục Nham là người duy nhất biết được cô gái có khả năng xuyên qua không gian đó là ai”.

“Sau đó thì sao?” Cẩn Tri hỏi.

Lão Chu nhướng mắt nhìn bầu trời: “Sau đó, Mục Nham bỗng dưng mất tích. Chẳng ai biết nguyên nhân, ngay cả người Phân tử ở trên núi cũng chịu. Bọn họ nói, bình thường Mục Nham liên hệ với họ thông qua sóng điện não. Nhưng vào một buổi tối, điện não đồ đột nhiên bị cắt đứt. Tuy nhiên, họ có thể cảm nhận thấy, Mục Nham không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Tôi nghi ngờ chuyện này liên quan đến nhà họ Thẩm. Đúng lúc Thẩm gia sửa sang lại khi biệt thự nên tôi đã lợi dụng cơ hội, đưa người Phân tử vào nằm vùng ở nơi ấy”.

“Tại sao đêm hôm qua, họ đột nhiên thức tỉnh và làm loạn?” Cẩn Tri hỏi tiếp.

Ứng Hàn Thời đáp: “Họ đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và Thẩm Gia Minh. Anh ta thừa nhận đã giết chết Mục Nham”.

Cẩn Tri hiểu ra vấn đề. Bố con họ Thẩm bụng dạ thâm sâu, mấy năm qua chắc giữ kín như bưng chuyện sát hại Mục Nham. Người Phân tử mất nhân vật thống trị, nhất thời muốn điều tra chân tướng sự việc cũng không phải điều dễ dàng, vì thế mới tiếp tục mai phục chờ đợi. Hơn nữa, đối với họ mà nói, quãng thời gian ba năm chỉ tương tự một cái búng tay mà thôi. Cho tới hôm nay, sự thật đã được phơi bày, bọn họ lập tức tỉnh dậy.

“Tôi không ngờ phản ứng của họ lại quá khích đến thế!” Lão Chu lên tiếng: “Tôi cho rằng, chỉ cần tìm ra hung thủ, trả được mối thù là họ sẽ dừng tay. Ai dè… Nhưng Mục Nham là người hiền lành, lương thiện, người Phân tử đáng lẽ phải giống cậu ấy mới đúng chứ? Tại sao thái độ của họ lại kịch liệt như vậy?”.

“Có lẽ bởi vì người phụ nữ kia.” Cẩn Tri đáp: “Đêm qua, cô ấy xuất hiện ở nhà họ Thẩm, muốn cứu chúng tôi nhưng không được. Sau đó, cô ấy lấy đi con chip. Chắc cô ấy đã bị tấn công và người Phân tử biết được điều đó”.

Ba người im lặng một lúc.

Ứng Hàn Thời hỏi Lão Chu: “Giám đốc có cách nào ngăn cản bọn họ không?”.

Lão Chu trầm tư vài giây rồi mới trả lời: “Chỉ Mục Nham mới có thể ngăn cản họ”. Ông ngẫm nghĩ, tiếp tục mở miệng: “Mục Nham từng nói, cậu ấy liên hệ với họ thông qua sóng điện não. Dựa theo kết cấu của người Phân tử thì dù bản thân cậu ấy chết đi nhưng ý thức vẫn còn. Chỉ là bây giờ, chúng ta không biết ý thức của cậu ấy đang ở đâu. Đám người Phân tử kia cũng đã mất liên lạc với cậu ấy.”

“Thi thể của anh ta đang được đông lạnh ở nơi nào đó trong khu biệt thự.” Ứng Hàn Thời nói.

“Vì thế, ý thức của anh ta nhiều khả năng bị ràng buộc ở nơi ấy?” Cẩn Tri tiếp lời, Ứng Hàn Thời gật đầu.

Lão Chu: “Mau đưa tối đến ngôi biệt thự ngay”

***

“Ý thức của Mục Nham có khả năng vẫn còn tồn tại ư?” Phó Tổng Tư vô cùng kinh ngạc.

“Đúng thế!” Cẩn Tri gật đầu: “Anh biết thi thể của anh ta đang ở chỗ nào không?”.

Phó Tổng Tư lập tức quay gót: “Mau đi theo tôi!”.

Lúc này, mặt trời đã ló dạng ở phía đông, mọi người đi theo Phó Tổng Tư quay lại khu phòng nghiên cứu bí mật bên hồ. Hoá ra tầng hầm còn có cầu thang dẫn xuống dưới nữa. Tận cùng cầu thang xuất hiện một cánh cửa. Phó Tổng Tư nói nhỏ: “Thi thể Mục Nham ở trong đó. Bố con họ Thẩm đưa thi thể đến bệnh viện giải phẫu rồi bảo tôi đem đông lạnh. Họ bảo, sau này có lẽ vẫn còn hữu dụng”.

Trang Xung chửi thề một tiếng. Lâm Tiệp rút súng, bắn mấy phát vào khoá cửa. Lão Chu mặt mũi tái nhợt.

Cánh cửa sắt mở ra, luồng khí lạnh từ bên trong ập tới. Phó Tổng Tư là người đầu tiên xông vào. Lâm Tiệp cất giọng lạnh lùng: “Tốt nhất anh nên đưa ra lý do hợp lý, giải thích tại sao anh lại can dự vào những chuyện này”.

Phó Tổng Tư dừng bước: “Tôi có nỗi khổ riêng”.

Nhớ tới câu nói của Mục Nham, muốn ở bên người phụ nữ đó đến đầu bạc răng long, sau khi vụ con chip kết thúc, anh ta sẽ tỏ tình với cô gái, Cẩn Tri đột nhiên thấy đau buồn. Không biết nguyên nhân tại sao, cô có thể cảm nhận một cách sâu sắc nỗi bi thương của họ.

Ứng Hàn Thời ở bên cạnh tựa như nhìn thấu tâm trạng của Cẩn Tri. Anh lặng lẽ nắm tay, đưa cô cùng đi vào bên trong.

Căn phòng đông lạnh này không nhiều đồ, ngoài mấy chiếc tủ nhỏ chỉ có một chiếc tủ đông lạnh hình vuông cỡ lớn nằm ở giữa. Phó Tổng Tư nhìn chằm chằm tủ đông lạnh, cất giọng khàn khàn: “Thi thể ở đó”.

Mọi người đều tiến lại gần. Viền mắt Lão Chu đỏ hoe, ông cất giọng run run: “Mục Nham, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi”. Ông giơ tay đẩy nắp tủ đông lạnh nhưng không được. Trang Xung và Lâm Tiệp lập tức bước lên cùng giúp Lão Chu.

Nắp tủ từ từ mở ra. Làn khói lạnh toả ra tứ phía. Sau đó, thi thể của người đàn ông dần hiện rõ trong tầm nhìn của cả nhóm. Người anh ta được phủ một tấm vải trắng, chỉ để lộ cái đầu. Đó là gương mặt giống hệt đám người Phân tử. Anh ta tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, diện mạo sáng sủa. Do bị đông lạnh một thời gian dài nên sắc mặt trắng bệch, tóc và lông mày cũng bị kết băng.

“Mục Nham, xin hãy yên nghỉ!” Cẩn Tri nói khẽ. Mọi người đều trầm mặc, Phó Tổng Tư nhìn chằm chằm vào xác chết đến mức thất thần.

Một lúc sau, Ứng Hàn Thời hỏi: “Phó Tông Tư, anh đã thử kết nối với điện não đồ của Mục Nham chưa?”.

Phó Tổng Tư lắc đầu: “Chưa!” Ánh mắt anh ta lộ vẻ kinh ngạc: “Lẽ nào anh muốn dùng điện não nối với tế bào thần kinh trong não bộ của anh ta hay sao?”.

Ứng Hàn Thời gật đầu: “Hãy chuẩn bị những thiết bị cần thiết”.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Ứng Hàn Thời và Phó Tông Tư ngồi bên bàn, không ngừng thảo luận và chạy thử thiết bị điện não, kết nối với não bộ của Mục Nham thông qua vô số bộ phận cảm biến.

Hồi xảy ra sự kiện trí tuệ nhân tạo ở thư viện, Ứng Hàn Thời đã từng nói, chỉ cần tìm đúng tần suất điện não là có thể kết nối với chất xám đại não của con người, đọc hiểu ngôn ngữ của nó. Anh cũng thành công trong việc tiến vào thế giới hư ảo của máy tính và “giết chết” nó. Vì vậy, Cẩn Tri tin chắc rằng chỉ cần ý thức của Mục Nham chưa thật sự biến mất, Ứng Hàn Thời nhất định có thể “đối thoại” với nó.

Phòng đông lạnh bật đèn sáng trưng. Trang Xung không biết tìm đâu ra mấy cái áo khoác cho mọi người chống rét. Bầu không khí vừa căng thẳng vừa tĩnh mịch, Cẩn Tri đứng cạnh Ứng Hàn Thời, lặng lẽ chờ đợi.

Cuối cùng, anh cũng ngẩng đầu: “Bắt được rồi”.

Màn hình máy tính hiển thị cường độ dòng điện rất yếu, tạm thời nhìn không ra điều gì bất thường. Còn Mục Nham trong ngăn đông lạnh vẫn nằm bất động.

“Làm thế nào để nói chuyện với anh ta?” Phó Tông Tư hỏi.

“Tôi nghĩ, ý thức của anh ta có thể nghe thấy lời nói của chúng ta.” Ứng Hàn Thời đáp.

Mọi người giật mình kinh ngạc, sau đó đổ dồn ánh mắt vào Lão Chu. Lão Chu khẽ gật đầu, đứng sát tủ đông lạnh, nhìn chằm chằm vào gương mặt Mục Nham, đồng thời mở miệng: “Mục Nham à! Là tôi, Lão Chu đây!”.

Mục Nham vẫn không có phản ứng, sơ đồ hiển thị cường độ dòng điện trên màn hình vẫn không thay đổi. Lão Chu ngoảnh đầu về phía Ứng Hàn Thời, anh lập tức dùng ánh mắt ra hiệu ông cứ tiếp tục.

“Bố con họ Thẩm đã rơi vào tay người Phân tử, mối thù của cậu đã được trả. Vì vậy, cậu có thể yên nghỉ rồi.”

Vài giây sau, một chuyện không thể tin nổi đã xảy ra. Màn hình máy tính từ từ hiện lên hàng chữ:“Đừng để nhà họ Thẩm hãm hại những người khác”.

Cẩn Tri và mọi người há hốc mồm. Mục Nham có phản ứng thật rồi. Lão Chu vừa mừng rỡ vừa đau buồn, lập tức đáp lời: “Không đâu! Bọn họ sẽ không làm hại ai được nữa. Nhưng bây giờ, cục diện đã mất kiểm soát. Người Phân tử rơi vào trạng thái kích động, quyết tâm trả thù cả những người Trái đất vô tội khác. Mục Nham, cậu có thể ngăn cản họ không? Cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ là một kết cục vô cùng thảm hại”.

Lần này, màn hình máy tính không có phản ứng.

“Mục Nham! Mục Nham!” Lão Chu gọi tên anh ta.

Cuối cùng, màn hình xuất hiện hàng chữ: “Tôi vốn có thể sống hạnh phúc trên Trái đất này”.

Nước mắt chảy dài xuống gò má Lão Chu. Nhóm của Ứng Hàn Thời đều trầm mặc. Viền mắt Cẩn Tri cay cay. Hạnh phúc thật sự khó đạt được như vậy sao?

Vào một khoảnh khắc, cô đột nhiên đờ người rồi từ từ quay đầu. Người phụ nữ đó lại xuất hiện.

Cô ta đứng sau lưng bọn họ, bên cạnh bờ tường lạnh giá, vẫn mặc bộ đồ đen và đeo mạng che mặt như thường lệ, chỉ để lộ đôi mắt. Người phụ nữ không để ý đến bất cứ ai, chỉ nhìn đăm đăm vào thi thể trong ngăn lạnh, đôi mắt đẫm lệ.

Ứng Hàn Thời và mọi người cũng đã phát giác ra sự có mặt của cô ta. Lão Chu cất giọng run run: “Là… là cô phải không?” Ông lập tức quay sang Mục Nham: “Cô ấy… đã đến rồi!”.

Mục Nham không hề có phản ứng. Người phụ nữ giơ tay che mắt, cất giọng nghẹn ngào: “Mục Nham, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi”.

Màn hình máy tính lặng lẽ hiện năm chữ:“Thanh Tri, anh xin lỗi!”.

Người phụ nữ tên Thanh Tri cúi đầu, nói không thành tiếng: “Mục Nham… anh hãy bảo họ dừng tay đi! Đừng tấn công nhân loại nữa… Đừng để ngay cả bọn họ cũng gặp chuyện bất hạnh…”.

Mục Nham im lặng hồi lâu. Cuối cùng, màn hình lại xuất hiện dòng chữ: “Hãy hứa với anh, em sẽ sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại”.

Thanh Tri cất giọng run run: “Vâng, em hứa với anh, em sẽ hạnh phúc suốt quãng đời còn lại. Em sẽ sống tốt, không như trước kia… Tất cả sẽ trở nên tốt hơn…”.

Cẩn Tri quay đi chỗ khác. Ứng Hàn Thời liền nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Lâm Tiệp và Trang Xung hoàn toàn trầm mặc, còn Phó Tông Tư nhìn Thanh Tri, viền mắt cũng đỏ hoe.

“Bọn họ sẽ dừng lại.” Trên màn hình hiện lên hàng chữ. Tuy nhiên không một ai cảm thấy vui mừng khi nguy hiểm đã được giải quyết.

“Thanh Tri, mau rời khỏi đây đi!” Màn hình nhảy ra dòng chữ cuối cùng.

“Vâng!” Thanh Tri đáp, “Tạm biệt Mục Nham, tạm biệt…” Câu cuối cùng, cô gần như không thốt ra lời. Cùng lúc đó, xung quanh cơ thể cô xuất hiện quầng sáng bàng bạc.

Ứng Hàn Thời lập tức giơ tay chụp lấy vai Thanh Tri nhưng cô đã bốc hơi trong không khí. Anh liền bế Cẩn Tri, nhanh như cắt chạy lên cầu thang, đuổi theo người phụ nữ.

Sau lưng họ, biểu đồ sóng não bỗng dưng biến mất khỏi màn hình máy tính, không còn một chút tín hiệu nào nữa.

Khi lên đến mặt đất, Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đều giật mình. Bởi vô số người Phân tử đang đứng ở cửa nhà kho, ngoài sân, cho đến bờ hồ. Có tới cả ngàn người Phân tử mang gương mặt giống hệt nhau – gương mặt của Mục Nham – đều tập trung ở nơi này.

Bên kia bờ hồ, tia sáng bạc vụt qua. Đó chính là dấu hiệu Thanh Tri đang rời đi. Do sự ngăn cản của đám người Phân tử nên Ứng Hàn Thời không có cách nào đuổi theo cô gái. Anh ôm Cẩn Tri, cùng cô dõi mắt theo phương hướng Thanh Tri biến mất.

Tất cả người Phân tử cũng ngẩng đầu nhìn tia sáng bạc như ánh trăng vụt đi mỗi lúc một xa. Đáy mặt bọn họ thấp thoáng giọt lệ.

Xung quanh im lặng như tờ, Cẩn Tri ngả đầu vào vai Ứng Hàn Thời, nhìn mặt trời lên cao, toả ánh sáng vàng ấm áp xuống mặt hồ. Đám người Phân tử lặng lẽ rút đi, nhanh chóng biến mất hoàn toàn. Phía xa xa, những toà nhà cao tầng vẫn đứng yên trong ánh nắng, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.

***

Em có biết không?

Mỗi khi nhìn thấy em cô đơn một mình xuyên qua thời gian – không gian, tôi đều cảm thấy rất đau lòng.

Tôi muốn ở bên em trọn đời, không để em phải cô độc và sợ hãi nữa.

Tôi vượt qua bao nhiêu năm ánh sáng mới may mắn gặp được em, Tôi chỉ muốn ở bên em mãi mãi, không bao giờ cách xa.

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tình Yêu Của Một Chú Dê Con

Copyright © 2022 - MTruyện.net