Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Người Láng Giềng Ánh Trăng
  3. ≗ Chương 25 ≗
Trước /38 Sau

Người Láng Giềng Ánh Trăng

≗ Chương 25 ≗

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Spoiler Cùng lúc đó, một luồng sáng màu tím hình trăng lưỡi liềm lia về phía Ứng Hàn Thời. Anh phản ứng nhanh nhạy, hạ thấp người xuống né tránh. Vài giọt nước bắn vào mặt Cẩn Tri, màn mưa trước mắt dần hiện thành hình dáng con người, lao về phía cô, khiến cô ngã xuống đất. Cẩn Tri cảm thấy một lực lớn kéo vai mình. Người Nano nhanh chóng lôi cô vào góc phòng.

“Ứng Hàn Thời!” Cô hét gọi tên anh.

Một tiếng động lớn vang lên. Cửa sổ kính ở sau lưng bị người Nano đập vỡ. Tiếp theo, Cẩn Tri bị hắn kéo nhảy xuống, rơi vào màn đêm.

Bị vũ khí ánh sáng màu tím ngăn cản, ánh mắt Ứng Hàn Thời trở nên vô cùng lạnh lẽo. Ngón chân vừa chạm mặt đất, anh lại một lần nữa bật lên cao, trong tay hiện lên vũ khí sáng trắng. Diệp Tử ôm con trai, trốn dưới mái hiên. Đột nhiên bị người ở đằng sau bịt miệng, chị ta hoảng sợ ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt không biết xuất hiện từ bao giờ. Trên má trái của họ đều có hình chữ thập.

“Cô ta đã rơi vào tay chúng tôi rồi.”

Ứng Hàn Thời ngẩng đầu, nhìn thấy hơn mười người đàn ông đứng trên nóc nhà. Tất cả mặc quân phục màu đen, má trái xăm hình chữ thập. Trong tay họ là súng laser nhắm thẳng vào Ứng Hàn Thời. Người vừa lên tiếng chính là Arnold Lin – thủ lĩnh quân nổi loạn.

Hắn nhếch miệng: “Khả năng chiến đấu của Tinh Lưu quả thực là vô địch, nhưng anh đã thua ván này. Nếu anh tiến lên một bước, tôi sẽ giết chết cô ta”.

Toàn thân ướt sũng, Ứng Hàn Thời đứng yên, vũ khí ánh sáng trong tay thoắt ẩn thoắt hiện.

“Nếu anh động đến cô ấy…”, anh bình tĩnh mở miệng, “Tinh Lưu sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để truy sát tất cả quân nổi loạn”.

Lin lặng thinh, còn đám thuộc hạ biến sắc mặt. Một lúc sau, hắn cười cười: “Năm giờ sáng mai, anh hãy mang hai con chip tới khu rừng ở phía đông cách đây hai mươi cây số để đổi lấy người phụ nữ của mình”.

Nói xong, Lin nhảy xuống đất, đám binh sĩ nhanh chóng rút lui. Mẹ con Diệp Tử cũng bị chúng bắt đi, trong sân nhà nghỉ trở nên trống không ngay tức thì.

Ứng Hàn Thời nhảy lên căn phòng ở tầng hai. Bên trong vắng lặng như tờ, đâu còn bóng dáng Cẩn Tri. Anh đứng yên một lát rồi gọi cho Tiêu Khung Diễn: “Tiểu John! Chú hãy mang hai con chip đến đây. Nhớ đi một mình thôi!”.

Đại bản doanh của quân nổi loạn nằm ở khu rừng núi phía sau thị trấn Sa Độ. Nơi này địa hình gập ghềnh, trắc trở, hầu như không có người đặt chân tới, là địa điểm ẩn náu rất tốt. Một nguyên nhân nữa khiến chúng quyết định đặt đại bản doanh ở đây là do năm xưa, phi thuyền của Lin đã rơi xuống gần ngôi chùa cổ của thị trấn. Tất nhiên sau đó, xác phi thuyền đã được chôn sâu dưới lòng đất.

Nửa đêm, Lin ngồi trong lều, thong thả uống trà. Một tên lính đi vào báo cáo: “Ngài chỉ huy, Nhiễm tiểu thư đòi gặp ngài bằng được. Cô ấy đã đập phá rất nhiều đồ đạc”.

Đuôi mắt Lin thấp thoáng ý cười. Hắn có thể tưởng tượng ra bộ dạng giận dữ của Nhiễm Lưu lúc này. Hắn cất giọng lãnh đạm: “Tôi không gặp. Nói với cô ta, hãy ngoan ngoãn ở đó. Khi nào xong việc, tôi sẽ đi tìm cô ta”.

Tên lính đi ra ngoài. Một lúc sau, lại có tên lính khác bước vào, sắc mặt nặng nề: “Ngài chỉ huy, hình như có chuyện gì đó bất thường. Chúng tôi không thấy người Nano và Tạ Cẩn Tri đâu cả. Chúng tôi đã tới mấy địa điểm nhưng không tìm ra bọn họ”.

Lin chau mày: “Họ mất tích từ lúc nào?”.

Tên lính đáp: “Sau khi kế hoạch thành công, người Nano nên đưa Tạ Cẩn Tri tới điểm tiếp ứng nằm ngoài thị trấn của chúng ta mới đúng, nhưng cả hai đều không xuất hiện. Để né tránh người Trái đất và Ứng Hàn Thời, anh ta có thể thay đổi địa điểm tiếp Ứng Hàn Thời một cách linh động, nhưng chúng tôi tìm mấy nơi đều không thấy”.

Nghe xong, Lin trầm tư suy nghĩ. Người Nano là hộ vệ riêng của hắn nên không có chuyện phản bội hắn. Tạ Cẩn Tri chỉ là cô gái trói gà không chặt, làm sao có thể thoát thân?

Cô gái này là lá bài quan trọng nhất của hắn, bây giờ tự dưng biến mất, làm hắn không thể không nghi ngờ… Lẽ nào Ứng Hàn Thời tương kế tựu kế, thực ra đây là cái bẫy của anh ta?

Trầm tư một lát. Lin quyết định không đợi Ứng Hàn Thời nữa. Hắn ra lệnh: “Lập tức rời khỏi nơi này, rút vào núi sâu”.

Một vầng sáng bạc nhàn nhạt ẩn hiện trên bầu trời thị trấn. Nếu có người ngẩng đầu nhìn thì cũng chỉ thấy một tia chớp mà thôi. Tiêu Khung Diễn lái một chiếc máy bay chiến đấu đỗ xuống sân nhà nghỉ. Anh ta vội vàng đẩy cửa, nhảy xuống gặp Ứng Hàn Thời.

Trời mưa rất to, trong sân đã ngập nước. Cả ngôi nhà chìm trong bóng tối, chỉ có hành lang thắp một ngọn đèn tù mù. Ứng Hàn Thời ngồi ở chiếc ghế dài, tựa lưng vào bờ tường. Anh hơi cúi đầu nên Tiêu Khung Diễn không thấy rõ sắc mặt của anh. Hai tay anh đặt trên đầu gối, nước từ quần áo nhỏ tong tong xuống đất.

Tiêu Khung Diễn xót xa trong lòng, lập tức chạy đến, ngồi xổm xuống trước mặt anh: “Lão đại…”.

Lúc này, thân thể Ứng Hàn Thời mới hơi động đậy. Anh ngẩng mặt, hỏi: “Chú đã mang con chip đến chưa?”.

Giọng anh hơi khô khốc khiến Tiêu Khung Diễn càng cảm thấy đau lòng. Anh ta gật đầu: “Rồi ạ!”.

Ứng Hàn Thời đứng lên: “Chú hãy tìm một nơi kín đáo giấu con chip đi rồi ở đó chờ mệnh lệnh của tôi. Tôi biết đây là sở trường của chú”.

Nghĩ đến chuyện một mình anh đi gặp quân nổi loạn, trong lòng Tiêu Khung Diễn rất sốt ruột. Nhưng biết quyết định của anh là việc làm đúng đắn nhất ở thời điểm này, anh ta đành gật đầu: “Lão đại hãy cẩn thận”.

“Tôi sẽ đưa cô ấy trở về.” Nói xong, Ứng Hàn Thời bước đi trong mưa gió. Tiêu Khung Diễn cuộn chặt hai bàn tay, gật đầu lia lịa.

Rừng núi tối đen như mực, bóng cây mờ mờ ảo ảo, tựa như vô số con người ẩn nấp trong bóng đêm. Tuy vẫn chưa đến giờ hẹn nhưng Ứng Hàn Thời đã lên đường. Anh âm thầm đi xuyên qua khu rừng mà không hề phát ra tiếng động. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh nụ cười của Cẩn Tri, nỗi lạnh lẽo cơ hồ thấm vào tận tim gan.

Còn cách điểm hẹn vài cây số, Ứng Hàn Thời đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến, trong lòng trào dâng một nỗi bất an mãnh liệt, anh lập tức lao nhanh về nơi đó.

Khi dừng lại trên một ngọn cây gần điểm hẹn, Ứng Hàn Thời liền nhìn thấy cảnh tượng dưới đất. Mặt đất xuất hiện bảy, tám thi thể của quân nổi loạn. Tình hình rất tồi tệ, chân tay chúng bị cắn nát, máu chảy lênh láng, khiến cả khu rừng tràn ngập mùi tanh tưởi. Ứng Hàn Thời lập tức nhảy xuống đất, kiểm tra một xác chết. Nhìn từ xa, bọn chúng như bị mãnh thú tấn công. Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên bờ vai đã bị xé nát của một thi thể, Ứng Hàn Thời hơi sửng sốt.

Nơi đó có vết răng con người, cắn rất sâu, thậm chí đứt một mảng thịt. Trầm ngâm trong giây lát, anh kiểm tra kỹ một lượt, quả nhiên trên thân thể người chết xuất hiện nhiều vết cắn khác nữa.

Ứng Hàn Thời đứng lên, đi về phía bìa rừng. Đúng lúc này, tiếng động cơ máy bay ầm ầm vọng tới, cành lá xào xạc nghiêng ngả. Anh lập tức tăng tốc, lao về phía trước, liền nhìn thấy mấy chiếc máy bay của quân nổi loạn đang bay lên không trung.

“Lin!” Ứng Hàn Thời hét to một tiếng, đồng thời bật người lên cao. Trong tay xuất hiện vũ khí chiếu sáng một vùng, bao gồm cả mấy chiếc máy bay chiến đấu. Một luồng sáng vụt đi chạm vào chiếc máy bay. Tên phi công để lộ ánh mắt kinh hoàng, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, chiếc máy bay đã văng vào vách núi nổ tung, biến thành quả cầu lửa trong phút chốc.

“Tinh Lưu!” Trên không trung vang lên giọng nói của Lin: “Anh không cần đuổi theo chúng tôi. Người phụ nữ của anh không nằm trong tay tôi”.

Ứng Hàn Thời nghiêm giọng: “Cô ấy đang ở đâu?”.

Lin cười lạnh: “Chắc anh cũng thấy rồi đấy, chúng tôi bất thình lình bị một lũ quái vật tấn công. Người yêu của anh đã rơi vào tay chúng. Hiện cô ta đang ở ngôi chùa cổ Thạch Lăng. Anh còn không mau hành động, chỉ e sẽ chẳng kịp cứu cô ta đâu”.

Hắn vừa dứt lời, mấy chiếc máy bay liền phóng vụt đi. Ứng Hàn Thời đứng yên tại chỗ, vũ khí ánh sáng trong tay biến mất, rừng núi lại chìm trong bóng tối.

Địa điểm ẩn nấp mà Tiêu Khung Diễn tìm được là một cái hang kín đáo trên ngọn núi cao. Nơi này vừa tối tăm vừa lạnh lẽo, gió thổi ù ù ngoài cửa hang khiến anh ta cảm thấy rất tệ.

Tiêu Khung Diễn không thể ngồi yên một chỗ, cứ đi đi lại lại trong hang, chốc chốc lại ghé sát màn hình máy tính, theo dõi những nơi anh ta đã lắp camera giám sát. Cổng vào thị trấn tối đen, con đường chính không một bóng người… Tất cả như hình ảnh trong phim ma.

Đúng lúc này, anh ta chợt nhìn thấy một bóng đen vụt qua ống kính camera với tốc độ cực nhanh, ngay cả đôi mắt người máy của anh ta cũng không nhìn rõ. Trong lòng kinh hồn bạt vía, Tiêu Khung Diễn phải lấy hết dũng khí mới ngồi xuống trước máy tính xem lại đoạn băng vừa rồi.

Thì ra đó là hình bóng của vài con người, vì vừa rồi họ chạy với tốc độ quá nhanh nên mới tạo thành một bóng đen như vậy. Tuy nhiên, con người làm sao có thể đạt được tốc độ đó? Trừ khi đó là lính của quân nổi loạn? Nghĩ đến đây, Tiêu Khung Diễn liền dừng màn hình và phóng to. Anh ta chăm chú quan sát, phát hiện mấy người này không phải là quân nổi loạn. Nhưng bọn họ trông rất kỳ lạ.

Cách ăn mặc của họ giống đàn ông bản địa. Họ mặc áo sơ mi ngắn tay và quần đùi, đầu quấn khăn, nước da ngăm đen. Trên người họ đầy vết máu, từ chân tay thậm chí cả hàm răng. Vẻ mặt của họ đờ đẫn, ánh mắt vô hồn.

Tiêu Khung Diễn lại điều chỉnh hình ảnh, nhìn thấy người dẫn đầu đang bế một người phụ nữ. Người ở phía sau anh ta đang cắp một đứa bé. Trên thực tế, sau khi nhận được điện thoại của Ứng Hàn Thời, trên đường mang con chip đến đây, anh ta đã thu thập toàn bộ tài liệu về những người từng tiếp xúc với Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời. Do đó, Tiêu Khung Diễn nhận ra người đi đầu chính là ông chủ Trần Nam của nhà nghỉ Nam Tử. Còn người phụ nữ là Diệp Tử và Chí Chí.

Tiêu Khung Diễn có cảm giác mình vừa phát hiện ra một sự việc rất quan trọng. Anh ta lập tức chuyển hình ảnh sang nhà nghỉ Nam Tử. Một lúc sau, cổng nhà nghỉ mở ra, chỉ có một mình Trần Nam đi vào trong sân. Anh ta ôm Diệp Tử, cõng Chí Chí trên lưng, bước đi rất chậm chạp. Gương mặt anh ta không có bất kỳ một biểu cảm nào. Con chó đen lao đến sủa ăng ẳng. Anh ta liếc nó một cái rồi đi vào nhà, đóng cửa.

Cảm thấy sự căng thẳng vô cớ tràn ngập trong lòng, Tiêu Khung Diễn lập tức gọi cho Ứng Hàn Thời thông báo tình hình: “Lão đại, em phát hiện ra một đám người khác thường…”.

Ứng Hàn Thời đứng trên đỉnh núi, trầm tư vài giây rồi trả lời: “Tôi biết rồi”. Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh dõi mắt về phía thị trấn đang chìm trong giấc ngủ say ở bên dưới. Ngôi chùa Thạch Lăng mà Lin nhắc tới nằm trong rừng sâu núi hiểm. Anh còn nhớ, trưa hôm nay, bà chủ Diệp Tử dặn anh và Cẩn Tri đừng đi qua bên đó.

Không biết thị trấn này, ngôi chùa cổ, những con người ở đây và Lin đang che giấu điều bí mật gì? Bây giờ, Cẩn Tri đang ở đâu?

Tất nhiên, Ứng Hàn Thời không tin lời của Lin rằng Cẩn Tri đang ở trong ngôi chùa. Hai người giao đấu bao nhiêu năm qua, cài bẫy đối phương vô số lần. Trên thực tế, Lin thua anh nhiều hơn. Hắn rất xảo quyệt nên chắc chắn không có chuyện tự dưng nổi lòng tốt báo cho anh biết tin tức của Cẩn Tri.

Tuy nhiên, Ứng Hàn Thời có thể xác định một điều, đúng là Cẩn Tri không nằm trong tay Lin. Nếu bắt được cô, hắn sẽ không từ bỏ cơ hội đổi lấy con chip. Trầm ngâm một lúc, Ứng Hàn Thời lại hóa thành tia sáng bay về thị trấn cổ dưới chân núi.

Bốn giờ sáng có lẽ là thời điểm tăm tối và yên tĩnh nhất trong ngày. Nhà nghỉ rộng lớn chỉ có một căn phòng ở tầng một còn bật đèn sáng. Trần Nam ngồi ở mép giường, nhìn hai mẹ con nằm trên giường. Họ vẫn còn bất tỉnh, sắc mặt nhợt nhạt nhưng hơi thở đã bình ổn trở lại.

Anh ta thẫn thờ ngồi bất động ở đó. Con chó đen nằm dưới chân ngước đầu nhìn chủ nhân. Một lúc sau, Trần Nam giơ hai tay ôm đầu. Cảm giác đau đớn ập đến như bão lũ nhấn chìm ý thức của anh ta. Anh ta đập mạnh vào đầu mấy phát như muốn bản thân mình tỉnh táo một chút. Nhưng khi ngửi thấy mùi máu tanh còn dính trên người, anh ta bất giác chảy nước dãi. Nước dãi tiết ra ngày càng nhiều, lưỡi anh ta cũng bắt đầu dài ra buông thõng khỏi miệng. Trần Nam đột nhiên cảm thấy vừa hưng phấn vừa kích thích…

Đúng lúc này, có người mở cửa đi vào. Con chó đen đứng bật dậy, sủa ầm ĩ. Mới sủa vài tiếng, nó đột nhiên nằm phủ phục xuống đất như bị dọa cho sợ chết khiếp. Trần Nam ngẩng đầu, đồng tử anh ta đã mở to, tròng mắt biến thành màu nâu xám. Nhìn thấy Ứng Hàn Thời, anh ta gầm một tiếng.

Ứng Hàn Thời đứng ở cửa ra vào, từ tốn hỏi: “Cẩn Tri đang ở đâu?”.

Trần Nam đột nhiên lao về phía anh với tốc độ nhanh như chớp. Anh ta há miệng, để lộ hàm răng sắc nhọn dị thường. Các ngón tay của anh ta cũng biến thành móng vuốt màu đen.

Ứng Hàn Thời nhanh như cắt chụp lấy cổ họng đối phương rồi quăng vào bờ tường bên cạnh. Người bình thường mà bị như vậy không trọng thương thì cũng hôn mê bất tỉnh. Tuy nhiên, Trần Nam tựa như chẳng cảm thấy đau đớn gì cả. Anh ta lồm cồm bò dậy, lại lao vào đối phương.

Trong đầu Ứng Hàn Thời vụt qua từ “dã thú”. Lần này, anh không nể tình mà ra tay càng mạnh hơn, quăng người Trần Nam vào góc tường. Cuối cùng, Trần Nam cũng không dậy nổi, nằm dưới đất thở hồng hộc.

Ứng Hàn Thời đi đến trước mặt anh ta, lại hỏi: “Người phụ nữ đi cùng tôi đến đây đang ở đâu?”.

Trần Nam đột nhiên ôm đầu, hét lên một tiếng đầy đau đớn: “Aaa…”. Từ cổ họng phát ra tiếng rên đứt quãng, anh ta thốt ra ba từ một cách khó nhọc: “Tôi không biết”.

Đúng lúc này, ngoài sân vọng tới tiếng bước chân rầm rập. Ứng Hàn Thời ngoảnh đầu, bắt gặp mười mấy gương mặt có biểu cảm tương tự Trần Nam. Nhìn thấy anh, ánh mắt họ lộ vẻ hung dữ, đồng thời bổ nhào vào người anh.

Ứng Hàn Thời nhảy ra ngoài cửa sổ như một tia chớp rồi bay về phía khu rừng. Đám đàn ông lập tức đuổi theo anh, không ngừng phát ra tiếng gầm đè nén.

Đi được một đoạn, Ứng Hàn Thời chợt nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Tiêu Khung Diễn từ hệ thống liên lạc truyền tới: “Mẹ kiếp, thì ra là người biến dị”.

Nếu là bình thường, chắc chắc Ứng Hàn Thời sẽ phê bình anh ta vì tội nói bậy. Nhưng hôm nay, anh chỉ “ừ” một tiếng. Biết anh còn đang lo lắng cho Cẩn Tri, Tiêu Khung Diễn hỏi vào vấn đề chính: “Lão đại, tại sao ở đây lại xuất hiện người biến dị nhỉ? Em vừa kiểm tra hộ khẩu và lý lịch của những người đó. Họ đều là người bản địa sinh ra và lớn lên ở nơi này, bao năm qua có xảy ra sự việc tương tự đâu?”.

“Có thể tìm ra nguyên nhân biến dị không?” Ứng Hàn Thời hỏi.

Tiêu Khung Diễn đáp: “Phải quét cơ thể họ rồi phân tích mới có thể đưa ra kết quả chính xác. Tuy nhiên, biến dị thường do hai nguyên nhân sau: một là họ bị đưa vào người gen của dã thú nên tàn nhẫn và hung hãn như vậy. Thứ hai, họ bị nhiễm xạ nên mới biến dị. Trong những cuộc chiến trước kia, chúng ta từng gặp không ít trường hợp tương tự. Nhiễm xạ sẽ khiến con người dị dạng, tính cách và sinh lý thay đổi, thậm chí có thể trở thành quái vật mang sức chiến đấu cực mạnh. Em sẽ lập tức kiểm tra xung quanh thị trấn Sa Độ xem có tồn tại nguồn gốc nhiễm xạ hay không. Anh tạm thời đừng đến những khu vực nguy hiểm đấy nhé!”.

Lúc này, Ứng Hàn Thời đã tới lối vào núi Sùng, nơi có chùa Thạch Lăng. Nghe nói vậy, anh trầm mặc trong giây lát rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Cùng lúc đó, máy bay chiến đấu của Lin và thuộc hạ đã nằm gọn ở một cứ điểm bí mật. Trời vẫn chưa sáng hẳn, Lin từ lều của Nhiễm Dư đi ra ngoài. Dưới sự vỗ về mang chút cứng rắn của hắn, Nhiễm Dư cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Hơn nữa, cô biết bây giờ bản thân không thể trốn thoát khỏi hắn.

Sắc mặt Lin lộ vẻ mệt mỏi. Hắn quay về lều chỉ huy tác chiến, tựa người vào thành ghế, châm một điếu thuốc. Sự xuất hiện của người biến dị nằm ngoài dự liệu của hắn. Bọn họ bất ngờ tấn công khiến bên hắn bị tổn thất tám người. Tuy nhiên, không biết chừng hắn sẽ có thu hoạch lớn cũng nên. Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Ứng Hàn Thời, Lin liền nhếch miệng.

Ứng Hàn Thời liệu có đến ngôi chùa Thạch Lăng để tìm người yêu hay không?

Đúng lúc này, tên sĩ quan cấp phó ở bên cạnh mở miệng hỏi: “Ngài chỉ huy! Tại sao ngài lại dụ Tinh Lưu đến chùa Thạch Lăng? Tạ Cẩn Tri có ở đó đâu?”.

Lin cười cười: “Anh có biết tại sao đám đàn ông bản xứ lại bị biến dị không?”.

Tên sĩ quan lắc đầu.

“Chắc anh còn nhớ, những mảnh vỡ từ phi thuyền của tôi được chôn dưới lòng đất của ngôi chùa Thạch Lăng.” Lin cất giọng nhàn nhạt: “Trên phi thuyền có nguồn bức xạ. Có lẽ thời gian gần đây, người dân bản địa đã vô tình đào được”.

Tên sĩ quan tiếp lời: “Nguồn bức xạ bị lộ ra trên bề mặt trái đất trong khi người dân lại không biết cách xử lý, vì thế…”.

Lin mỉm cười: “Hừ… Tôi thật sự muốn xem bộ dạng biến thành dã thú của Tinh Lưu”.

Đang hút thuốc, hắn đột nhiên ngừng động tác, giơ tay bóp đầu. Tên sĩ quan tỏ ra căng thẳng: “Ngài chỉ huy lại đau đầu rồi phải không? Ngài có sao không ạ?”.

Trán Lin rịn mồ hôi, ánh mắt tối thẫm. Cuối cùng, hắn nghiến răng: “Không sao, anh ra ngoài trước đi!”.

Vào thời khắc ngày và đêm giao nhau, Ứng Hàn Thời đứng ngoài cổng ngôi chùa Thạch Lăng. Đây là một ngôi chùa cổ bị bỏ hoang, bờ tường rêu phong loang lổ, cỏ mọc um tùm. Khi ngọn gió thổi qua, cánh cửa gỗ khép hờ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Bên trong ngôi chùa tối om, không biết ở đâu đó vang lên tiếng chó sủa.

Ứng Hàn Thời đứng yên lặng một lúc. Anh đã tìm một lượt ngọn núi này nhưng không thấy tung tích của Cẩn Tri. Tiêu Khung Diễn cũng đã kiểm tra toàn bộ thị trấn. Cô không thể tự dưng biến mất, nhưng cũng không ở trong tay Lin và người biến dị. Vậy thì chỉ có một nơi anh chưa tìm đến.

Gắn kết các manh mối lại với nhau, Ứng Hàn Thời đã đại khái đoán ra ngôi chùa này bị gì. Nhưng nếu Cẩn Tri thật sự ở trong đó… Một mình cô ở trong khu vực nhiễm xạ… Anh giơ tay, đẩy cánh cổng.

“Ứng Hàn Thời!” Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng quen thuộc không biết từ nơi nào vọng tới. Anh lập tức ngẩng đầu, quan sát bốn phía xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Cẩn Tri đâu.

“Ứng Hàn Thời!” Cô lại gọi tên anh.

Anh mở to mắt khi nhìn thấy một quầng sáng màu bạc đột nhiên xuất hiện từ phía sau lan tỏa ra xung quanh. Giây tiếp theo, một thân hình mềm mại áp vào lưng anh.

“Cuối cùng… em đã có thể quay về bên anh rồi.” Cô thì thầm.

Sắc trời u ám, gió thổi qua cành lá, cây cỏ, phát ra âm thanh xào xạc. Cẩn Tri ôm chặt cổ Ứng Hàn Thời, tựa như chỉ cần buông tay là anh sẽ biến mất. Ngửi thấy mùi mồ hôi tỏa ra từ người anh, cô nở nụ cười áy náy: “Có phải anh tìm em rất lâu rồi không? Em cũng chẳng biết tại sao lại ra nông nỗi này”.

Ứng Hàn Thời quay người về phía cô. Bốn mắt nhìn nhau, anh liền ôm cô vào lòng. Vì anh dùng sức tương đối mạnh nên xương cốt của cô hơi đau.

Thật ra, kể từ lúc từ không gian song song trở về, xung quanh cô đã xảy ra một số chuyện lạ thường. Ví dụ hôm xử lý xong tay phóng viên họ Bạch, ngày hôm sau quay về ngôi biệt thự, cô nhớ rõ mình thiếp đi ở ngoài ban công, lúc tỉnh lại đã nằm trên sofa trong phòng khách. Sự việc tương tự xảy ra mấy lần nhưng cô cứ tưởng do Ứng Hàn Thời làm nên không mấy bận tâm.

Cho đến tối hôm qua, khi bị người Nano lôi xuống dưới, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ mãnh liệt: Không được để họ bắt đi. Sau đó, ánh sáng bạc bất ngờ xuất hiện xung quanh cô và người Nano. Thời gian như ngừng trôi. Đến khi định thần, Cẩn Tri và người Nano đã đứng trên một con đường xa lạ, không biết ở nơi nào. Cả hai bên sững sờ một lúc mới có phản ứng. Cô lập tức bỏ chạy nhưng lại bị đối phương bắt được.

“Buông tôi ra!” Cô hét lên. Kết quả, quầng sáng lại xuất hiện, hai người lại biến mất.

Lần này, họ rơi xuống một dòng sông nước chảy xiết. Cẩn Tri uống mấy ngụm nước, ho sặc sụa. Nhìn thấy người Nano bị nước cuốn trôi, cô vội vàng leo lên bờ trốn đi.

Di động bị nước cuốn trôi, không có cách nào liên lạc với Ứng Hàn Thời được, thể là cô tập trung tinh thần để xuyên qua không gian về nhà nghỉ. Ai ngờ lần này chẳng linh nghiệm, cô cố gắng một lúc mà người vẫn đứng yên, không hề nhúc nhích. Là người khá điềm tĩnh nên Cẩn Tri biết ngay bản thân chưa biết cách điều khiển thành thạo. Thế là cô thả lỏng tinh thần, nhớ lại cảm giác xuyên không vừa rồi. Đến lúc thử lại, quả nhiên cô đã thành công.

Nào ngờ sau khi quầng sáng tan biến, Cẩn Tri phát hiện mình đang đứng trên mỏm núi. Còn chưa kịp định thần, cô đã trượt chân rơi xuống, may mà không sao. Sau vài lần như vậy, cô cảm thấy khá hứng thú. Con người càng thoải mái tinh thần, khả năng kiểm soát phương hướng sẽ càng tốt hơn. Cuối cùng, Cẩn Tri cũng về đến nhà nghỉ Nam Tử. Nhưng vừa chạm đến mặt đất, xung quanh đột nhiên xuất hiện mười mấy người đàn ông mặt mày hung dữ nhào về phía cô. Cẩn Tri giật mình, vội vàng trốn đi trong quầng sáng.

Cô đứng trên sườn núi, tim đập thình thịch. Đang không biết đi đâu, cô chợt nhìn thấy Ứng Hàn Thời đang ở cổng ngôi chùa cổ phía xa xa. Thế là cô lập tức xuyên đến chỗ anh.

Cẩn Tri mỉm cười, ngẩng đầu hỏi Ứng Hàn Thời: “Đây có được coi là trong họa có phúc không nhỉ?”.

“Ừ! Chắc là lúc ở không gian song song, vết nứt của em đã bị “xé” to hơn.” Anh đáp.

Áp mặt vào lồng ngực đầy mùi nước mưa, đất cát và mồ hôi của anh, Cẩn Tri xót xa trong lòng: “Em đã khiến anh lo lắng rồi”.

“Là anh không bảo vệ em tử tế.” Anh cất giọng trầm trầm.

Cẩn Tri vội nói: “Anh đừng tự trách mình”.

Một lúc sau, cô cười tủm tỉm, ánh mắt sáng ngời: “Bây giờ, em đã có thể tự bảo vệ bản thân, còn có khả năng bảo vệ anh nữa”.

Ứng Hàn Thời mỉm cười, lại ôm cô vào lòng. Hai người im lặng, lắng nghe nhịp tim của nhau. Vài giây sau, Cẩn Tri ngoảnh đầu về hướng cổng chùa: “Trong đó có gì thế?”. Vừa nói, cô vừa cô thức đẩy cửa, liền bị anh kéo lùi về phía sau mấy bước.

“Sao vậy?” Cô hỏi.

“Chúng ta không thể vào, bên trong nhiều khả năng có nguồn phóng xạ. Đám Trần Nam rất có thể đã bị nhiễm xạ nên mới biến dị.”

“Thế à?” Cẩn Tri lại kéo Ứng Hàn Thời về phía sau. Chợt nghĩ ra một vấn đề, cô quay sang hỏi anh: “Thế mà vừa rồi, anh còn định vào trong đó?”.

Ứng Hàn Thời lặng thinh.

“Anh định vào tìm em phải không?”

“Ừ!”

Cẩn Tri liền đẩy vai anh: “Anh điên rồi sao? Sau này… anh nhớ đừng bao giờ làm những việc ngu ngốc như vậy nữa”.

Anh là Tinh Lưu, người đàn ông chính trực, thông tuệ, vậy mà vừa rồi suýt nữa… Nghĩ đến đây, sống lưng Cẩn Tri lạnh toát. Trước thái độ gay gắt của cô, Ứng Hàn Thời ngược lại chỉ nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như thường lệ.

Mấy phút sau, ba người đứng trên tầng thượng của nhà nghỉ Nam Tử. Trời đã tờ mờ sáng, thị trấn nhỏ đã bắt đầu thức tỉnh. Đám người biến dị vẫn còn ở trong sân, không biết đang chờ đợi điều gì. Rất nhanh họ phát hiện ra sự có mặt của Ứng Hàn Thời, họ phát ra tiếng kêu như loài dã thú, đồng tử cũng đổi thành màu nâu xám.

Ứng Hàn Thời nói với Cẩn Tri và Tiêu Khung Diễn: “Hai người hãy ở lại đây, cẩn thận một chút”.

Cẩn Tri gật đầu, anh chàng người máy vẫy anh: “Lão đại cứ yên tâm đi!”.

Ứng Hàn Thời nhảy xuống đất, trong tay xuất hiện vũ khí ánh sáng. Anh vừa rời đi, Tiêu Khung Diễn liền ghé sát Cẩn Tri: “Tiểu Tri, cô có thể xuyên qua không gian thật sao?”.

“Ừ!”

Tiêu Khung Diễn vô cùng hưng phấn, lập tức túm lấy tay cô: “Woa, thế thì còn đợi gì nữa? Cô mau đưa tôi xuyên không đi!”.

Cẩn Tri liếc mắt xuống bên dưới, thấy Ứng Hàn Thời đang hạ gục từng người biến dị. Có lần anh từng nói, mỗi lần anh dấn thân vào nguy hiểm, người bên cạnh đặc biệt là Tiêu Khung Diễn sẽ không hề lo lắng cho anh. Bây giờ mới thấy, anh đúng là cô độc thật đấy, ngay cả Tiêu Khung Diễn cũng chẳng quan tâm đến anh chút nào.

Trước ánh mắt mong chờ của anh chàng người máy, Cẩn Tri từ tốn đáp: “Không được!”.

“Tại sao?”

Cô lẩm bẩm: “Lần đầu xui xẻo dẫn theo người Nano. Lần thứ hai, tôi phải để dành cho anh ấy. Anh xếp sau đi!”.

Tiêu Khung Diễn khịt mũi: “Cô đúng là trọng sắc khinh bạn, trọng “người” khinh “máy”. Vậy thì tôi xếp thứ ba, cô nhớ đấy nhé!”.

Một lúc sau, dưới sân đã trở nên yên tĩnh, người biến dị nằm ngổn ngang trên mặt đất. Ứng Hàn Thời lại nhảy lên nóc nhà, nói: “Mẹ con Diệp Tử vẫn bất tỉnh. Họ bị quân nổi loạn cho uống thuốc nên trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại. Trời sáng rồi, Tiểu John mau chuyển đám người biến dị lên hang động rồi tính sau”.

“Vâng.”

Việc mười mấy người đàn ông đột nhiên biến mất khỏi thị trấn sẽ gây xôn xao đến mức nào, Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đã không còn tâm trí để nghĩ đến điều đó nữa.

Trời đã sáng nhưng vẫn rất u ám, trong hang vừa ẩm ướt vừa giá lạnh. Tiêu Khung Diễn kiểm tra một lượt mười hai người đàn ông nằm dưới đất rồi báo cáo với Ứng Hàn Thời: “Lão đại, em cần quét não bộ và cơ thể họ mới có thể làm rõ nguyên nhân biến dị”.

Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu.

“Ngoài ra…” Tiêu Khung Diễn nói tiếp: “Theo yêu cầu của anh, những người khác đã sẵn sàng chờ lệnh. Chúng ta có thể điều động bảy chiếc máy bay chiến đấu để tiến hành trận đánh với quân nổi loạn bất cứ lúc nào”.

Trận đánh ư? Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời, chỉ thấy anh vẫn bình thản như thường lệ.

“Một khi đã giao chiến thì không thể bỏ qua cho bọn họ.” Anh cất giọng trầm tĩnh. Cẩn Tri giật mình, bất giác nhìn anh chằm chằm.

“Bảy chiếc máy bay ư?” Ứng Hàn Thời hỏi.

Tiêu Khung Diễn cười híp mắt: “Đúng thế! Anh, em, Lâm Tiệp, Daniel, Tô, Trang Trang và cả… Nhiếp Sơ Hồng nữa. Lúc chúng ta rời khỏi núi Y Lam, chẳng phải anh đã để chiếc máy bay lấy được của quân nổi loạn cho Nhiếp Sơ Hồng hay sao? Anh ta tích cực luyện tập ngày đêm, trình độ không thua kém Trang Xung đâu. Lần này, Trang Xung bảo với anh ta sẽ đi tiêu diệt quân nổi loạn, anh ta cũng yêu cầu được tham gia để trả thù cho Tiểu Sinh”.

Ứng Hàn Thời trầm ngâm. Cẩn Tri nhớ Cố Tế Sinh từng nói Nhiếp Sơ Hồng rất khỏe và nhanh nhẹn, chẳng khác nào bộ đội đặc công. Có anh, nhóm của cô sẽ được tiếp thêm sức mạnh.

Tuy nhiên, theo tình hình trước mắt, giải quyết đám người biến dị là nhiệm vụ cần kíp hơn hơn là giao tranh với quân nổi loạn. Tiêu Khung Diễn lập tức đi đến chỗ để máy móc, bắt đầu bận rộn. Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri bôn ba cả đêm, toàn thân mệt nhoài nên tranh thủ chợp mắt ở góc hang.

Cho đến khi mặt trời xuống núi, Cẩn Tri nắm tay Ứng Hàn Thời, cùng đi ra ngoài cửa hang. Trước mắt là dải núi non trùng điệp như không thấy tận cùng, hai người đứng trên sườn núi một lúc, lại có hạt mưa rơi xuống.

Cẩn Tri cất giọng cảm khái: “Hàn Thời, hình như kể từ lúc gặp anh, vào những thời điểm quan trọng, trời đều đổ mưa hay sao ấy?”.

Anh ngước đầu, nói: “Mưa sẽ ngừng ngay thôi”.

Câu nói đơn giản nhưng cũng đủ khiến Cẩn Tri ấm áp trong lòng. Cô mỉm cười với anh: “Hãy đưa tay cho em, đây cũng là thời khắc quan trọng đấy!”.

Ứng Hàn Thời hơi đỏ mặt, ánh mắt tràn ngập nụ cười dịu dàng: “Tiểu Tri! Tuy bây giờ em có khả năng đó, nhưng cũng đừng đắc ý quá, nên thận trọng thì hơn.” Dù mở miệng dạy bảo nhưng anh vẫn nắm tay cô.

“Em biết rồi.” Cẩn Tri kéo anh vào quầng sáng bạc.

Bầu trời thấp thoáng một vài vì sao. Cẩn Tri nắm tay Ứng Hàn Thời nhảy đến ngọn cây cổ thụ và đỉnh núi cheo leo dốc đứng… Mỗi lần ánh sáng bạc vụt qua, cảnh vật xuất hiện, cô và anh chỉ dừng lại một vài giây. Bắt gặp ý cười trong mắt anh, cô cũng nở nụ cười rạng rỡ rồi nhảy tiếp.

Cẩn Tri có một cảm giác vui vẻ chưa từng thấy. Trước kia đều là Ứng Hàn Thời đưa cô lướt đi trên mặt đất và không trung. Lần này là cô dẫn dắt anh, kề vai sát cánh cùng anh. Bây giờ, cô đã hiểu được tại sao Hạ Thanh Tri lại xuyên qua bóng đêm, tới hết nơi này đến nơi khác. Bởi vì cảm giác này rất tự do và thoải mái, ngay cả cô cũng không cưỡng lại được.

“Đừng để bản thân mệt quá!” Anh cất giọng dịu dàng. “Hôm nay, chúng ta đến đây thôi”.

“Em muốn chơi thêm một lúc nữa.” Cô đáp. Chứng kiến người đàn ông tài giỏi này bị quầng sáng bạc của mình bao vây, Cẩn Tri nhất thời không thể kiềm chế bản thân, nhướn người hôn lên má anh.

Do Cẩn Tri phân tâm nên quầng sát đột nhiên biến mất, đúng lúc hai người đang ở giữa không trung, chưa kịp nhảy xuống đỉnh núi bên cạnh. Thế là họ rơi thẳng xuống vực sâu.

“A!” Cẩn Tri kêu một tiếng thất thanh. Ứng Hàn Thời nhanh như chớp ôm lấy thắt lưng cô, bật người lên cao, cùng cô đáp xuống đỉnh núi.

Cẩn Tri hơi mệt nên tựa vào người anh. Anh cúi xuống nhìn cô: “Còn muốn nghịch ngợm nữa không?”.

Trong đầu cô bất ngờ vụt qua một ý nghĩ. Quầng sáng lại xuất hiện, cô lập tức biến mất khỏi vòng tay anh.

Cẩn Tri dừng chân ngay trên chạc cây cổ thụ phía đối diện. Vừa ôm lấy thân cây, định ngoảnh đầu trêu Ứng Hàn Thời, một luồng gió mang theo mùi hương quen thuộc của anh đã ập đến. Anh gần như đồng thời đuổi theo, ôm chặt thắt lưng cô.

Cẩn Tri còn chưa kịp phản ứng, anh đã ấn vai cô vào thân cây rồi phủ môi xuống. Nếu không phải do tâm trạng kích động, Ứng Hàn Thời rất hiếm khi cưỡng hôn cô. Cẩn Tri mở to mắt nhìn anh. Anh hôn cô ngấu nghiến, cho tới khi cô thở gấp, anh mới buông tha.

“Anh sao thế?” Cô hỏi nhỏ.

“Sau này, em đừng tự dưng biến mất khỏi vòng tay anh như vậy.” Ánh mắt anh tối thẫm.

“Tại sao cơ?”

“Bởi vì anh sẽ không biết em đi đâu.”

Cẩn Tri nghĩ bụng, lại nổi lòng chiếm hữu đây mà. Vừa định mở miệng trêu anh, cô đột nhiên nhớ tới câu nói của Mục Nham: “Mỗi khi chứng kiến cô ấy xuyên qua không gian, tôi đều cảm thấy rất buồn”.

Cẩn Tri bất giác nhìn Ứng Hàn Thời đăm đăm. Liệu có phải người đứng yên một chỗ đều có tâm trạng đó hay không? Ngay cả Ứng Hàn Thời cũng không thích cô biến khỏi vòng tay anh.

“Vâng! Sau này em sẽ không thế nữa.” Cô nói.

Anh khẽ gật đầu, ôm cô tựa vào thân cây. Một lúc sau, Cẩn Tri hỏi: “Không hiểu tại sao em lại có vết nứt thời không nhỉ?”.

“Nhất định có một nguyên nhân cụ thể nào đó. Đợi giải quyết xong vụ này, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu.”

“Vâng.”

Lúc hai người quay về hang động, Tiêu Khung Diễn đang ngồi vò đầu bứt tai bên cạnh mười mấy người biến dị vẫn đang bất tỉnh.

Cẩn Tri hỏi: “Thế nào rồi?”.

Tiêu Khung Diễn đứng dậy, thở dài: “Lão đại, có lẽ em không thể cứu được mấy người này. Tình hình của họ rất phức tạp”.

Thì ra, anh ta đã đến chùa Thạch Lăng một chuyến. Vì là người máy, chỉ có con chip và chương trình điều khiển chứ không có não bộ nên anh ta chẳng bị ảnh hưởng bởi bức xạ. Anh ta đã điều tra ra, nguồn bức xạ chính là xác chiếc phi thuyền của quân nổi loạn, trong đó chứa tàn dư năng lượng của nhiều loại tia vũ trụ.

“Sau khi bị nhiễm xạ, trong cơ thể của những người này tồn tại hai loại gen, con người và động vật họ Chó.” Tiêu Khung Diễn nói: “Ở đây, nhà nào cũng nuôi chó. Tôi đoán hôm phát hiện được xác phi thuyền ở khu vực ngôi chùa cổ, chắc chắn họ dẫn chó đi cùng. Tôi không có cách nào phân tích được nguyên lý và tác dụng của bức xạ, nhưng có thể khẳng định một điều, bây giờ họ đang ở trong tình trạng nửa người nửa chó. Tốc độ và sức mạnh của họ đang tăng lên một cách đang sợ”.

Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đều hướng ánh mắt về phía những gương mặt trắng bệch và cứng đờ ở dưới đất. Cô bất giác nổi da gà khi nghe thấy những lời này.

“Không có cách nào chữa trị cho họ sao?” Ứng Hàn Thời hỏi.

Tiêu Khung Diễn lắc đầu: “Lão đại, anh quên rồi à? Công việc chính của em là máy tính và quản gia, quân y chỉ là phần nhỏ với kiến thức cơ bản được tích hợp trong hệ thống của em thôi. Hơn nữa, em chỉ thông thạo chữa trị vết thương trong chiến đấu. Còn vấn đề hai loại gen này cùng tồn tại này là thuộc về lĩnh vực di truyền học, em chịu thôi”. Ngừng một lát, anh ta nói tiếp: “Chắc anh cũng chú ý, đám người này ở trạng thái không ổn định. Đặc trưng của hai loại gen lần lượt xuất hiện, hai ý thức đang tranh đoạt quyền thống trị. Một khi gen họ Chó chiếm thế thượng phong, họ sẽ hàn toàn trở thành dã thú”.

Ứng Hàn Thời trầm tư, Cẩn Tri nhíu mày. Đám đàn ông này đều là những người dân bình thường trong thị trấn, trông rất chất phác. Cô chợt nhớ tới bà chủ Diệp Tử và cậu con trai, nhớ tới cảnh gia đình ba người đầm ấm của họ.

“Nếu họ biến thành dã thú thì sẽ thế nào?” Cô hỏi.

Tiêu Khung Diễn cất giọng nghiêm túc: “Thì chỉ còn cách giết chết họ mà thôi”.

Ba người nhất thời im lặng. Tiêu Khung Diễn ngồi gục mặt bên cạnh Trần Nam. Anh ta là một người máy tốt bụng và nhạy cảm nên trong lòng cũng chẳng mấy dễ chịu khi phải tuyên bố kết cục của những con người này.

“Tôi có một cách.” Ứng Hàn Thời lên tiếng.

“Gì cơ?” Cẩn Tri và Tiêu Khung Diễn đồng thanh hỏi.

Anh cất giọng trầm trầm: “Một khi hai loại gen đánh nhau, hai ý thức tranh đoạt quyền thống trị thì chỉ cần chúng ta “giết chết” ý thức của loài chó là được”.

Cẩn Tri ngẩn người. Giết chết ý thức của loài chó ư? Nhưng phải làm thế nào? Bởi vì ý thức nằm trong não bộ của họ cơ mà?

Tiêu Khung Diễn lập tức hiểu ra vấn đề, cười ngoác miệng: “Aaa… Ngài chỉ huy giỏi quá! Chúng ta chẳng biết gì về sinh vật biến dị nhưng có thể dùng cách đơn giản và trực tiếp hơn. Chúng ta sẽ tạo ra không gian hư ảo rồi nối với đại não của họ, để hai ý thức cùng tiến vào không gian. Sau đó, chúng ta tiêu diệt ý thức động vật là được”.

Ứng Hàn Thời mỉm cười. Cẩn Tri nhìn anh chăm chú. Đây chẳng khác nào đang giải một bài toán phức tạp mãi không ra, anh liền đổi phương thức khác, trực tiếp dùng cách thay thế để tìm ra đáp án. Có điều, lần này lại gặp không gian hư ảo hay sao?

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chúng Ta Là Chị Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net