Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ông Bố Toàn Năng
  3. Chương 31-35
Trước /34 Sau

Ông Bố Toàn Năng

Chương 31-35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 31: Giải quyết phiền phức

Tề Nguyên tưởng rằng bọn chúng sợ nhà họ Tề nhưng hắn đã nhầm.

“Chỉ là một gia tộc hạng ba trong thành phố thôi mà, nếu mày là người nhà họ Đoàn thì có thể tao còn nể mặt mày, nhà họ Tề ư, hừ! Tao khinh!”

Nghe đến đây, Nhậm Kiến Tường nhướng mày, dù gì nhà họ Tề cũng là một gia tộc hàng đầu thế mà gã tài xế này lại không thèm xem nhà họ Tề ra gì, xem ra gã ta cũng có lai lịch.

“Thế nên! Mày cứ đi chết đi!”, gã tài xế cười nhạt như mèo vờn chuột.

“Đừng, đừng đừng? Đại ca ơi, tôi xin anh bỏ qua cho tôi đi mà, chuyện hôm nay tôi có thể xem như chưa từng xảy ra, các anh muốn chơi cô nàng này thế nào cũng được, tôi không xía vào nữa!”

Tề Nguyên hoảng sợ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hắn vẫn chưa muốn chết!

“Sao mày nhu nhược quá vậy, càng lúc càng khiến tao xem thường mày!” gã tài xế nhìn Tề Nguyên bằng ánh mắt khinh miệt.

Tề Nguyên chỉ là một sinh viên, ngày thường chỉ biết ba hoa khoác lác, hắn đã trải qua chuyện liên quan đến sống chết như thế này bao giờ đâu.

Nhậm Kiến Tường lắc đầu, đây chính là nhân tính, đại nạn ập đến thì sống chết mặc bay.

“Mày không thể giết cậu ta”, Nhậm Kiến Tường chậm rãi nói với gã tài xế, không đứng bên cạnh quan sát nữa.

“Mày nói gì cơ?”, gã tài xế tưởng mình nghe nhầm, trong đầu thầm nghĩ chẳng phải ban nãy thằng này cũng bị dọa sợ đến mức không dám xuống xe sao?

“Tao bảo vệ cho hai người này!”, Nhậm Kiến Tường hững hờ nói, dù Tề Nguyên là loại người gì thì cũng là bạn của Diệp Viên Viên, có những việc phải tự cô ta đưa ra phán đoán, hơn nữa đối với người đã sống cả nghìn năm ở tiên giới như Nhậm Kiến Tường mà nói, loại người như Tề Nguyên, anh gặp nhiều rồi.

Nói gì đi nữa, Nhậm Kiến Tường cũng là anh rể của Diệp Viên Viên, cho nên anh không thể để hai người xảy ra chuyện gì được.

“Lại thêm một kẻ thích giả vờ!”, gã tài xế chĩa dao vào Nhậm Kiến Tường.

“Đã thế thì mày đi chết trước đi!”

“Bốp!”

Âm thanh vang lên ngay bên tai Tề Nguyên đủ để khiến hắn sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.

Nhát dao không đánh trúng Nhậm Kiến Tường mà bị Nhậm Kiến Tường tránh được.

Nhậm Kiến Tường đi tới trước mặt gã tài xế, rồi vung hai tay chéo lên làm cây dao trong tay gã tài xế cong vẹo ngay trước bản mặt khó tin nổi của hắn.

Nhậm Kiến Tường thở hổn hển, bây giờ anh chỉ còn cảnh giới Tụy Thể Tam Trùng, nếu dùng tu vi trên trái đất để nói thì chính là võ giả hạng vàng, anh căn bản không thể tránh thoát được.

Nhưng kiếp trước anh đã tu luyện đến tiên vương, mặc dù hôm nay chỉ còn Tụy Thể Tam Trùng nhưng sức mạnh mà anh có thể phát huy chắc chắn không chỉ ở hạng vàng, lúc này mới có thể thoát hiểm được.

“Không thể nào!”

Tài xế nhìn con dao dưới đất, đây chính là kỹ thuật phi dao chưa từng thất bại mà gã luôn lấy làm tự hào, sao có thể chứ?

“Mày là võ giả?”, gã tài xế kinh ngạc hỏi.

Nhậm Kiến Tường không đáp lời, chỉ tìm sợi dây trói ba tên côn đồ vào thân cây.

“Mày chắc chắn là võ giả, hẳn là mày đã nghe đến cái tên Vương Chiến rồi, Vương Chiến là anh tao! Tao tên là Vương Quân”.

Nhậm Kiến Tường cười nhạt.

“Xin lỗi, tao không biết Vương Chiến nào cả, các người cứ ở đây chờ cảnh sát tới đi!”

Anh đã báo án rằng mấy người này là cướp rồi.

Nhậm Kiến Tường không biết Vương Chiến khiến cho Vương Quân hơi kinh ngạc.

Rất ít võ giả không biết đến Vương Chiến, Vương Chiến đã từng lập võ đài, khiêu chiến các võ giả, lập giấy sinh tử, phó mệnh cho trời.

Biết bao võ giả chết trên tay anh trai của hắn, vì thế anh trai hắn cũng trở thành người khiến đông đảo võ giả khiếp sợ.

“Mày mau thả tao ra, nếu không anh tao sẽ không tha cho mày!”

Vương Quân uy hiếp.

“Võ giả cũng phân chia cao thấp, hẳn mày biết, năm đó anh tao đã giết không ít võ giả, cho nên tao khuyên mày đừng đắc tội tao!”

Sở dĩ Vương Quân coi thường kiểu gia tộc hàng đầu như nhà họ Tề cũng bởi vì có anh trai, vô số thế lực muốn có Vương Chiến nhưng Vương Chiến luôn tỏ ý bất cần.

“Ha ha! Mày cũng đề cao anh trai mày quá nhỉ!”

“Đó là vì mày chưa từng nghe tới sự tích của anh ấy!”, Vương Quân tiếp tục nói.

“Vậy mày chờ anh trai tới cứu đi! À, xe mày cũng được đấy, tao mượn dùng trước đã”.

Nói xong, Nhậm Kiến Tường ném Tề Nguyên và Diệp Viên Viên lên xe rồi lái xe đi mất.

Chốc lát sau, cảnh sát tới.

Nhìn ba người bị cột trên cây, bọn họ hơi bất ngờ.

Ba tên cướp khiến bọn họ luôn đau đầu cứ thế mà rơi vào tay họ như một vở kịch!

Ở một diễn biến khác.

“Tôi… Tôi đang ở đâu thế này?”

Trên đường, Tề Nguyên từ từ tỉnh lại, thấy Nhậm Kiến Tường đang lái xe, hắn nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ nhớ bên tai vang lên một tiếng bốp, sau đó thì không biết gì nữa.

“Về nhà! Cậu còn muốn đi đâu nữa?”, Nhậm Kiến Tường hờ hững đáp lời.

“Chúng ta không sao hả?”

Tề Nguyên kinh hoàng ngồi ngay ngắn, hắn kiểm tra toàn thân mình, thấy không có chỗ nào bị thương mới thở phào nhẹ nhõm. Chuyện hôm nay khiến hắn sợ khiếp vía, sau này hắn sẽ không bao giờ tỏ vẻ anh hùng cứu mỹ nhân nữa, mạng mình mới đáng tiền nhất.

Nhưng nghĩ tới mấy lời đã thốt ra trước khi té xỉu, sắc mặt Tề Nguyên trở nên lúng túng.

“À thì, anh Nhậm ơi! Mấy lời lúc này tôi nói cũng không phải thật, trong lúc hốt hoảng cũng không biết mình đang nói gì”.

Nhậm Kiến Tường tiếp tục lái xe, không quan tâm tới Tề Nguyên, hắn thay đổi sắc mặt nhưng trong nháy mắt đã khôi phục thái độ như thường.

“À, anh Nhậm, sao chúng ta trốn ra được thế?”

“Không biết, tôi cũng bị dọa hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại thì ba người kia đã đi mất rồi nên tôi lái chiếc xe này về luôn”.

Lúc hai người đang nói chuyện, Diệp Viên Viên cũng tỉnh lại.

Biết mình vẫn không sao, Diệp Viên Viên rối rít cảm ơn Tề Nguyên, cô ta không hề biết mấy lời Tề Nguyên đã nói sau khi cô ta ngất xỉu.

“Cảm ơn anh đã cứu tôi! Tề Nguyên”.

Tề Nguyên chột dạ, hắn rất sợ Nhậm Kiến Tường sẽ vạch trần mình, nhưng Nhậm Kiến Tường không nói gì, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đều là việc anh nên làm mà, anh đã nói sẽ bảo vệ em cả đời”.

Tề Nguyên nắm chặt tay Diệp Viên Viên.

Lần này Diệp Viên Viên không phản kháng, dù sao Tề Nguyên cũng đã cứu mình, tuy cô ta không thích Tề Nguyên nhưng cũng không đẩy ra.

Xe đi được một đoạn thì người nhà họ Tề đến, là do Tề Nguyên gọi người nhà tới đón.

“Viên Viên, anh về trước đây, lần sau gặp lại nhé, anh sẽ gọi cho em”.

“Vâng!”, Diệp Viên Viên khẽ gật đầu.

Tề Nguyên vừa đi, trong xe cũng chỉ còn cô ta và Nhậm Kiến Tường, Diệp Viên Viên khinh bỉ ra mặt, trước đó cô ta còn kiêng dè Nhậm Kiến Tường là anh rể mình, nhưng bây giờ cô ta hoàn toàn không muốn nhìn Nhậm Kiến Tường thêm một giây nào nữa.

Diệp Viên Viên nhớ trước khi cô ta hôn mê đã thấy Nhậm Kiến Tường xuống xe.

Ba người kia ác độc như vậy, trên người Tề Nguyên đầy dấu vết đánh nhau, Nhậm Kiến Tường lại không có chút thương tích nào, Diệp Viên Viên khẳng định chắc chắn là do Nhậm Kiến Tường quỳ xuống xin tha nên gã tài xế mới tha cho anh.

Chương 32: Hiểu lầm

Diệp Viên Viên rất ghét loại người không biết bảo vệ phụ nữ lại còn ham sống sợ chết.

"Anh giỏi quá nhỉ! Tề Nguyên thì ở bên ngoài đánh nhau với bọn lưu manh, còn anh thì ở trong xe ngủ ngon lành!"

"Anh thật sự không xứng làm anh rể của tôi đâu, chắc cũng chẳng bảo vệ tốt được cho chị tôi nữa là".

Diệp Viên Viên mắng chửi Nhậm Kiến Tường thậm tệ, hành động của Nhậm Kiến Tường thật sự khiến cô ta vô cùng thất vọng.

"Thật ra là anh giả vờ ngủ, nhưng Tề Nguyên có vẻ nắm chắc phần thắng nên anh tưởng cậu ta có thể xử lý được bọn chúng".

"Sợ chết mà còn già mồm, anh thì giỏi rồi, giỏi nhất là chém gió, trẻ con ba tuổi còn chẳng dám tin lời anh nói đấy!", Diệp Viên Viên chế giễu.

"Anh nói anh cứu em, em có tin không? Tề Nguyên mà em tin tưởng vì sợ chết mà để mặc cho bọn chúng giở trò với em đó, cậu ta còn nói cậu ta không thèm quan tâm…"

Diệp Viên Viên không thể nghe thêm nữa, cô ta tức giận đập tay xuống ghế.

"Đủ rồi! Nhậm Kiến Tường anh đã ham sống sợ chết thì chớ, lại còn giành hết công lao của người khác rồi bôi nhọ Tề Nguyên! Anh khiến tôi có một định nghĩa mới về chữ vô liêm sỉ rồi đó!"

Nhậm Kiến Tường biết giờ anh có nói gì Diệp Viên Viên cũng sẽ không tin, anh lắc đầu cũng không giải thích gì thêm nữa.

Cả một chặng đường sau đó hai người không nói gì nữa, Nhậm Kiến Tường đưa cô ta về nhà tổ của nhà họ Diệp.

Diệp Yến gọi điện thoại cho Diệp Viên Viên nói rằng sau khi tan làm sẽ đến thăm cô ta.

Nhậm Kiến Tường lái xe rời đi trước vẻ khinh thường của Diệp Viên Viên.

Trên đường đi Nhậm Kiến Tường lại vắt óc suy nghĩ cách xử lý chiếc xe này.

Cuối cùng Nhậm Kiến Tường quyết định đưa xe đến đồn cảnh sát, dù gì cũng là tang vật, nhưng Nhậm Kiến Tường chỉ đỗ xe trước cửa đồn cảnh sát rồi rời đi.

Nhậm Kiến Tường tới trường mầm non đón con gái về nhà.

Một lúc sau Diệp Yến cũng trở về, hai người đưa con gái và ông bà Diệp đến nhà tổ nhà họ Diệp.

Đến nơi đã thấy rất nhiều người tập trung ở đây.

Ông cụ Diệp rất vui, hôm nay cháu gái của ông cụ trở về, chắc chắn phải ăn mừng một trận, bình thường ông cụ Diệp đã rất cưng chiều Diệp Viên Viên rồi, lâu không gặp lại càng thương yêu hơn, chắc đây cũng là lý do làm tính tình cô ta trở lên ngang bướng!

"Chị ơi! Em nhớ chị lắm!", vừa thấy Diệp Yến, Diệp Viên Viên đã chạy tới ôm chặt lấy Diệp Yến như một cô bé.

"Sao em vẫn còn trẻ con vậy hả", Diệp Yến cười nói.

Tối nay, đa số người nhà họ Diệp đều tề tựu ở nhà tổ nhà họ Diệp để ăn mừng, Diệp Siêu nhìn thấy Nhậm Kiến Tường cũng chào hỏi vài câu, bây giờ hắn cũng đã hiểu ra Nhậm Kiến Tường không phải người mà hắn có thể chọc vào.

Nhậm Kiến Tường cũng không phải người nhỏ mọn, trả lời qua loa vài câu, bây giờ anh cũng có một vị trí nhất định trong lòng ông cụ Diệp rồi.

Đến lúc ăn cơm, Diệp Viên Viên thì thầm nói chuyện với bố mẹ cô ta, bố mẹ cô ta thỉnh thoảng lại liếc sang Nhậm Kiến Tường với ánh mắt khinh thường.

Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ lắc đầu.

Lần này Diệp Viên Viên trở về còn một lý do nữa đó là nửa tháng nữa là mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Diệp, người nhà họ Diệp ở xa cũng dần dần trở về.

Cơm no rượu say xong mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện, lâu rồi mọi người cũng chưa được ngồi lại cùng nhau, có dịp như thế này đương nhiên có rất nhiều chuyện để nói.

Nhậm Kiến Tường chỉ đi cùng Diệp Yến chào hỏi mọi người vài câu rồi ngồi một mình một chỗ, trường hợp này anh cũng khó xen vào câu chuyện của bọn họ.

Đang giữa cuộc vui thì Diệp Yến đi tìm Nhậm Kiến Tường nhưng lại tỏ vẻ lưỡng lự muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.

Nhậm Kiến Tường mỉm cười với Diệp Yến, anh đoán chắc Diệp Viên Viên đã nói điều gì đó với cô rồi khiến cô hiểu lầm điều gì đó về anh.

Đến tối muộn cả nhà Nhậm Kiến Tường trở về, hôm nay Diệp Uyên Thư chơi rất vui vì có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng, bình thường cô bé toàn chơi một mình.

Trong lòng Nhậm Kiến Tường chợt có một suy nghĩ đó là sinh cho Thư Thư thêm em trai em gái để chơi cùng cô bé.

Nhưng chuyện này không phải chuyện của một mình anh, mối quan hệ giữa anh và Diệp Yến vừa mới tốt hơn, vẫn chưa tới bước đó.

Anh vẫn luôn cảm thấy giữa anh và Diệp Yến có khoảng cách, nhưng điều này cũng sẽ dần thay đổi thôi.

Sau khi dỗ con ngủ Diệp Yến đột nhiên hỏi: "Kiến Tường! Hôm nay lúc anh và em họ em gặp cướp anh thật sự bỏ mặc Viên Viên gặp nguy hiểm rồi giả vờ ngủ à?"

Trong lòng Diệp Yến, Nhậm Kiến Tường chắc chắn không phải loại người đó, anh có thể không quan tâm bất cứ điều gì đi cứu cô và Thư Thư nhưng nghe Diệp Viên Viên xác nhận như vậy trong lòng cô rất mâu thuẫn.

"Yến Nhi! Em có tin anh không?"

Diệp Yến do dự một lúc rồi nói: "Em tin anh!"

"Vậy là được rồi! Mau đi ngủ thôi!", Nhậm Kiến Tường không muốn dài dòng về vấn đề này nữa.

Diệp Yến cũng không hỏi thêm.

Cô cảm thấy Nhậm Kiến Tường rất thần bí, mặc dù anh giải thích là anh tu hành sâu trong núi với những người khác nhưng câu chuyện này giống như tiểu thuyết vậy.

Ngày hôm sau, một tin tức hot rần rần tại thành phố Hoa Tây, tên tội phạm Vương Quân đã bị bắt, hơn nữa các bên liên quan đang tìm kiếm người giúp bọn họ bắt được kẻ phạm tội để khen thưởng.

Lúc này, nhân vật chính của câu chuyện vẫn còn đang ngủ ngon giấc, hôm nay là cuối tuần, con gái không đi học, Diệp Yến cũng không đi làm.

Sau khi biết chuyện này, Diệp Viên Viên còn gọi cả Tề Nguyên đến đồn cảnh sát lấy lời khai, nhưng bọn họ đều không biết ai là người đã cứu bọn họ, sau khi hai người tỉnh lại thì đã ở trên xe rồi.

Cảnh sát cũng đến nhà Nhậm Kiến Tường hỏi thăm về tình hình lúc đó.

Nhậm Kiến Tường nói anh cũng ngất nên không biết gì, đồng thời thừa nhận luôn anh là người lái xe đến đồn cảnh sát nhưng vì vội đón con gái lên rời đi luôn.

Vương Quân trong nhà giam cũng không nói nói một lời nào, khiến cảnh sát cũng bó tay, bởi vậy nên bọn họ không tìm ra người tốt trừ hại giúp dân là ai.

Chuyện này cũng lắng xuống, Nhậm Kiến Tường định cuối tuần này sẽ ở nhà một cách yên bình, anh còn đang nghĩ đến việc sẽ nâng cao tu vi của mình lên.

Nhưng đúng lúc này thì điện thoại Nhậm Kiến Tường đổ chuông, người gọi đến cho anh là Tần Vũ.

"Kiến Tường! Ngày mai họp lớp đấy đi cùng mình nhé?"

Bây giờ Nhậm Kiến Tường mới nghĩ ra lần trước Tần Vũ cũng đã nói chuyện này với anh rồi.

"Mình không đi đâu! Cũng có gì vui đâu, mình còn chẳng nhớ mấy người!"

Đầu bên kia ngập ngừng một chút rồi nói: "Đi một chuyến thôi mà! Lần này Tô Hân Di cũng đến đấy, hơn nữa mình nghe nói dạo gần đây cậu ấy gặp chút chuyện, cậu không muốn đi thăm cậu ấy sao?"

"Được rồi! Ngày mai gọi điện cho mình rồi chúng ta cùng đi".

Nhậm Kiến Tường cúp máy, vẻ mặt có chút khác lạ.

Hai người bạn thân nhất của anh thời đại học là Tần Vũ và Tô Hân Di.

Nghĩ tới Tô Hân Di, trong lòng Nhậm Kiến Tường lại hơi xúc động, rất nhiều chuyện cũ chợt ùa về.

Lúc đầu nếu không xảy ra chuyện với Diệp Yến và chuyện ở tiên giới thì có lẽ anh đã ở bên cạnh Tô Hân Di rồi.

Một ngày nữa nhanh chóng trôi qua, Tần Vũ gọi điện thoại đến báo địa điểm họp lớp ở khu nông trại Thường Sơn, ăn uống xong sẽ đến quán karaoke hát hò.

Chương 33: Họp lớp

Nhậm Kiến Tường nói với Diệp Yến một câu rồi đến chỗ hẹn với Tần Vũ.

"Ấy! Nhậm Kiến Tường, cậu ăn mặc tùy tiện vậy!"

Thấy Nhậm Kiến Tường ăn chiếc áo lỡ tay trắng với quần jean, Tần Vũ bật cười ha hả.

Trong buổi họp lớp ai mà chẳng muốn ăn mặc đẹp, vậy mà Nhậm Kiến Tường vẫn ăn mặc như thường ngày, chẳng để ý gì đến việc này.

"Có phải đi xem mắt đâu, kệ nó đi", đối với Nhậm Kiến Tường quần áo mặc thoải mái là được.

Hai người nhanh chóng đến khu nông trại Thường Sơn.

Từng khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt anh, Nhậm Kiến Tường cố gắng nhớ ra tên của bọn họ.

Có mấy người bạn cũng tới chỗ Nhậm Kiến Tường chào hỏi, nhưng quan hệ thời đại học cũng dừng lại ở mức quen biết nên chẳng nói chuyện được lâu, chỉ hỏi thăm tình hình gần đây, rồi phát triền như thế nào.

Trong bầu không khí rất vui vẻ thì đột nhiên có một giọng nói kỳ lạ vang lên.

"Ấy! Nhậm Kiến Tường đấy à, bao nhiêu năm không gặp mà cậu vẫn nghèo kiết xác vậy ư?"

Nhậm Kiến Tường nhìn sang nơi phát ra tiếng nói, thì ra là một thanh niên mặc áo hoa, cổ đeo vòng vàng đang bước tới chỗ anh.

"Đường Lỗi!"

Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm tên người kia, anh có ấn tượng sâu sắc với Đường Lỗi.

Thời đại học, Đường Lỗi là người theo đuổi Tô Hân Di.

Nhưng Tô Hân Di lại là người bám đuôi Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường đi đâu cũng theo, Tô Hân Di chẳng thèm để ý đến Đường Lỗi.

Đường Lỗi vô cùng tức giận, ỷ bố mình là đại gia vùng đó nên hắn còn gọi côn đồ đến xử lý Nhậm Kiến Tường, lần đó anh và Tần Vũ không sợ, đánh bại một lúc năm sáu tên côn đồ.

Hậu quả là Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ nằm viện hơn nửa tháng.

"Mấy năm không gặp, mọi người đều có chút công danh sự nghiệp, có mỗi cậu, hừ hừ! Sao vẫn như cũ thế, đúng là mất mặt? Tôi mà là cậu thì chẳng còn mặt mũi nào mà đến buổi họp lớn đâu".

Đường Lỗi đứng trước mặt Nhậm Kiến Tường tỏ vẻ mình là người thành công.

"Tôi có thấy gì đâu! Hơn nữa tôi có làm sao thì có liên quan gì đến cậu sao? Lo chuyện bao đồng!"

Nhậm Kiến Tường thản nhiên nói, ánh mắt cũng trở lên lạnh lùng.

Đường Lỗi cảm thấy quê không nói gì nữa.

Bạn học xung quanh cũng không dám tin, bình thường Đường Lỗi nổi tiếng là ngang ngược, vậy mà có lúc phải sợ hãi hơn nữa lại còn với Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường không để ý Đường Lỗi nữa, Tần Vũ kéo anh ra chỗ khác Đường Lỗi mới kịp phản ứng lại, vừa rồi hắn lại có cảm giác sợ Nhậm Kiến Tường.

"Nhậm Kiến Tường, đợi đấy, tôi sẽ cho cậu bẽ mặt".

Đường Lỗi mất mặt nhưng không phục, trong lòng đang lên kế hoạch làm thế nào để khiến Nhậm Kiến Tường bẽ mặt.

Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ đang nói chuyện với mọi người thì một thanh niên áo trắng đứng trước mặt hai người.

Tần Vũ hơi ngẩn người ra rồi vui mừng gọi tên người kia.

"Vương Mãnh! Đã lâu không gặp".

Nhậm Kiến Tường cũng nhớ ra thanh niên áo trắng này là ai rồi, thời đại học quan hệ của Vương Mãnh với bọn họ cũng khá tốt.

"Đừng lôi kéo tôi đó, các cậu vừa đắc tội với sếp Đường, lát nữa thế nào cũng hối hận cho xem!", ánh mắt Vương Mãnh có chút đề phòng.

"Cậu làm việc cho Đường Lỗi sao?", Nhậm Kiến Tường đã hiểu ra vấn đề.

"Đúng vậy! Ngày trước còn chưa trải sự đời, bây giờ mới biết có tiền mới là tất cả, tôi khuyên các cậu đi xin lỗi sếp Đường đi, thấy con siêu xe đỗ ở sườn núi kia không? Của sếp Đường đấy".

Dừng lại một chút Vương Mãnh tiếp tục nói: "Hơn nữa, sếp Đường còn có hai vệ sĩ đều từng giữ danh hiệu quyền vương đấy, tôi khuyên các cậu nên thức thời một chút".

Tần Vũ không nghe thêm được nữa.

"Vương Mãnh, cậu làm việc cho Đường Lỗi mà sao không phân biệt được đúng sai vậy, có phải lúc nãy cậu không thấy đâu, ai nên xin lỗi ai vậy?"

Chưa đợi Tần Vũ dứt lời, Vương Mãnh đã chen ngang.

"Tôi không nghĩ đến tình nghĩa bạn cũ thì tôi đã chẳng nhắc nhở cậu, cậu nhìn lại mình rồi nhìn sang sếp Đường xem, người trên trời kẻ dưới đất, vậy mà còn không biết điều!"

"Cậu…"

Tần Vũ còn định cãi lại nhưng bị Nhậm Kiến Tường ngăn lại, anh lạnh lùng nói.

"Tôi có làm sao cũng không liên quan đến cậu!"

"Hừ! Rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt, các cậu cứ chờ đó!"

Vương Mãnh tức giận nói rồi quay người rời đi.

Một lúc sau bạn học cũng đã đến khá đầy đủ, mọi người nhanh chóng tìm một vị trí ngồi.

Nhậm Kiến Tường nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng Tô Hân Di đâu.

"Sao không thấy Tô Hân Di đâu? Chẳng phải cậu nói cậu ấy cũng đến sao?"

"Mình không biết, lúc lớp trưởng thống kê danh sách có thấy tên cậu ấy mà, chắc là có việc bận rồi", Tần Vũ có chút nghi ngờ.

"Qua đây ngồi này! Các cậu còn làm gì đấy!", một bạn học nói với hai người bọn họ.

"Đi thôi!"

Họp lớp cũng chẳng có gì! Chỉ là cùng nhau chém gió, có tiền thì khoe khoang sự nghiệp, không có tiền thì im lặng ngồi nghe, hoặc là nịnh bợ nhau xem có nhờ được tình bạn năm ấy tìm cho một công việc tốt hơn chút không.

"Nhậm Kiến Tường, nghe nói năm đó cậu tốt nghiệp xong ra làm bảo vệ! Chắc là giỏi võ lắm đấy nhỉ?"

Vừa ăn xong Đường Lỗi đã vội vã muốn xử lý Nhậm Kiến Tường rồi.

"Cũng được thôi, ít nhất là đối phó với cậu thì dư sức".

Mọi người trên bàn ăn đều biết mẫu thuẫn giữa hai người, bạn học bên cạnh còn tốt bụng kéo vạt áo của Nhậm Kiến Tường ra hiệu anh đừng gây chuyện nữa.

"Ha ha, đúng là tôi không luyện võ, ngày nào cũng bận rộn đếm tiền ở văn phòng, đương nhiên không so được với cậu rồi".

Đường Lỗi giả vờ cười rồi nói tiếp: "Nhưng hai tên vệ sĩ của tôi lại rất muốn cọ sát với cậu đấy".

"Không rảnh!"

Nhậm Kiến Tường lạnh lùng buông hai từ, anh chẳng sợ mà chỉ cảm thấy nhàm chán.

"Nhậm Kiến Tường, không phải ngày trước cậu rất có khí phách sao? Thế nào! Bây giờ còn không dám cọ sát một chút sao?"

"Đúng đấy? Nhậm Kiến Tường! Cậu mà thắng được được vệ sĩ của sếp Đường có khi cậu ấy vui còn nhận cậu làm vệ sĩ đấy!"

Vài bạn học muốn nịnh bợ Đường Lỗi nên đứng về phía Đường Lỗi, sợ Nhậm Kiến Tường không dám nhận lời nên bắt đầu công kích anh.

"Thế này đi! Nhậm Kiến Tường, họp lớp từ trước đến giờ vẫn luôn chia đều nhưng lần này tôi quyết định sẽ mời mọi người, trừ cậu và Tần Vũ… Nếu cậu có thể so vài chiêu với hai vệ sĩ của tôi thì tôi cũng sẽ mời hai cậu bữa này luôn".

"Nhậm Kiến Tường, cậu còn không mau cảm ơn sếp Đường, sếp Đường đúng là hào phóng quá", một người phụ nữ ăn mặc thời thượng bước đến bên cạnh rồi nháy mắt với hắn.

Nhậm Kiến Tường cũng nhớ ra người này, cô ta là Lý Mai, cũng có chút nhan sắc, nhưng thời đại học hay ăn chơi đàn đúm, sau này cũng nghỉ học vì có bầu.

"Lý Mai, lời cậu nói đúng là rất lọt tai".

Vừa nói Đường Lỗi vừa đưa tay ôm eo Lý Mai.

Lý Mai không những không kháng cự lại còn sát lại chỗ hắn.

Vì sợ Nhậm Kiến Tường không dám nhận lời thách đấu, Đường Lỗi lại lôi một tấm thẻ ngân hàng ra.

"Trong này có năm mươi nghìn tệ, nếu cậu dám đấu một trận thì dù có thua hay thắng số tiền trong thẻ này cũng thuộc về cậu".

Chương 34: Sững sờ

Đường Lỗi đã dặn dò hai tên vệ sĩ của hắn rồi, chỉ cần Nhậm Kiến Tường nhận lời thì chúng sẽ đánh anh đến mức tàn phế, còn những chuyện về sau cứ để cho hắn xử lý là được.

Thấy thẻ ngân hàng trong tay Đường Lỗi, đôi mắt Lý Mai phát sáng, cơ thể không tự chủ được lại xích lại gần Đường Lỗi một chút.

Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ bật cười, Đường Lỗi muốn xử lý mình theo cách này sao?

Anh vốn không muốn nhận lời thách đấu nhưng Tần Vũ lại lên tiếng.

"Tôi đánh với bọn họ!"

Tần Vũ sợ Nhậm Kiến Tường bị thương lên giành nói trước.

Đường Lỗi chỉ thiếu điều lấy cái quần đội lên đầu nữa thôi, nếu Nhậm Kiến Tường mà không nhận lời thách đấu nữa thì đúng là mất hết mặt mũi, e là sau này hai người họ sẽ bị cười cho thối mũi mất.

Đường Lỗi chau mày, mặc dù hắn cũng không thích Tần Vũ nhưng mục đích chính hôm nay của hắn là đánh Nhậm Kiến Tường tàn phế, lúc này Tần Vũ lại nhảy ra phá hỏng kế hoạch của hắn.

"Cậu không phải đối thủ của chúng, để mình lên đi!"

Nhậm Kiến Tường vỗ vai Tần Vũ nói, anh liếc mắt một cái là nhìn ra hai người đằng sau Tần Vũ có năng lực như thế nào, mặc dù không phải là võ giả nhưng có thể nói là cao thủ trong đám người thường rồi, Tần Vũ còn chẳng đỡ nổi một chiêu của chúng nữa là.

"Nhưng mà…"

"Tin mình!", Nhậm Kiến Tường điềm đạm nói, ánh mắt anh rất tự tin dường như đây chỉ là chuyện nhỏ vậy.

"Nhậm Kiến Tường! Kệ cậu ta đi, đừng đánh nhau với bọn chúng!"

Đúng lúc này một giọng nữ trong trẻo vang lên.

Nhậm Kiến Tường hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, một cô gái mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt đứng cách anh không xa.

"Tô Hân Di! Sao bây giờ cậu mới đến?", Tần Vũ nhận ra Tô Hân Di liền vui mừng nói.

"Mình có chút trục trặc thôi, lâu rồi không gặp".

Tô Hân Di đưa tay phải ra muốn bắt tay với hai người.

Nhậm Kiến Tường quan sát Tô Hân Di một lượt, không thể phủ nhận, mấy năm không gặp Tô Hân Di lại càng xinh đẹp hơn nhiều, không còn là cô nhóc ngây ngô thời đại học nữa.

"Lâu rồi không gặp!"

Nhậm Kiến Tường cũng giơ tay phải ra, bây giờ rất nhiều thứ đã thay đổi, lần gặp mặt này cũng có chút thổn thức.

"Tô Hân Di! Mình còn tưởng cậu không tới nữa! Đúng lúc mình đang muốn cậu tận mắt nhìn thấy Nhậm Kiến Tường ăn hại đến mức nào", Đường Lỗi đắc ý nói.

"Nhậm Kiến Tường, hai tên vệ sĩ của cậu ta đã từng là quyền vương đó, cậu đừng đi".

Còn chưa kịp ôn chuyện cũ với nhau Tô Hân Di đã lên tiếng nhắc nhở.

"Yên tâm đi! Nhiều năm trôi qua như vậy rồi mình cũng không giống ngày xưa đâu".

Nói rồi Nhậm Kiến Tường thản nhiên bước tới giữa sân của khu nông trại, liếc mắt nhìn hai tên vệ sĩ: "Hai người cùng lên đi! Khỏi phải tốn thời gian của tôi".

"Ngông cuồng!"

Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ bây giờ Nhậm Kiến Tường lại trở lên điên cuồng đến vậy.

"Ha ha! Lại còn thích giả vờ! Cẩn thận lát nữa lại bị đưa đi viện đấy", Vương Mãnh lên tiếng chế giễu.

"Ai đưa ai đi bệnh viện còn chưa rõ kìa!"

Tần Vũ không phục trả lời.

Tần Vũ nghĩ tới việc lần trước Nhậm Kiến Tường thể hiện y thuật ở phòng khám còn khiến thầy Trương Thành Hải của anh ấy lác mắt.

Bây giờ Nhậm Kiến Tường đúng là đã thay đổi rất nhiều, có khi còn đánh thắng chưa biết chừng, hơn nữa thấy Nhậm Kiến Tường rất tự tin không giống như giả vờ.

Tô Hân Di lo lắng nhìn Nhậm Kiến Tường đang ở trong sân, căng thẳng đến mức không biết để hai tay ở đâu.

Cô ấy nghĩ nếu lúc đầu không vì thân thế của mình, có khi bây giờ cô vẫn tình nguyện làm cô nhóc bám đuôi Nhậm Kiến Tường.

Sau này đến lúc cô ấy muốn tìm Nhậm Kiến Tường lại nghe nói anh đã kết hôn, mặc dù bọn họ vẫn luôn là bạn bè nhưng cô vẫn cảm thấy rất buồn bã giống như đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, từ đó cũng không bao giờ tìm Nhậm Kiến Tường nữa vì cô ấy không biết đối mặt với anh như thế nào.

Hai tên vệ sĩ xăm hình rồng trên mình, khuôn mặt rất hung dữ.

Lời nói của Nhậm Kiến Tường đã kích động bọn chúng tức giận, nhưng Đường Lỗi chưa lên tiếng, hai tên đó chỉ có thể đứng sau lưng Đường Lỗi, đôi mắt hung dữ nhìn trừng trừng Nhậm Kiến Tường.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc Nhậm Kiến Tường đã chết rất nhiều lần rồi.

"Đi đi! Không đánh chết là được!"

Đường Lỗi vừa dứt lời thì hai tên vệ sĩ đã vội vàng xông tới trước mặt Nhậm Kiến Tường.

"Thằng nhóc, từ trước tới giờ mày là người đầu tiên dám nói với bọn tao như vậy đấy".

"Đánh thì đánh đi! Nói linh tình làm gì".

Nhậm Kiến Tường tỏ vẻ bực mình, anh không hiểu nổi sao ai cũng nghĩ bọn họ rất giỏi vậy.

"Tên Nhậm Kiến Tường uống nhầm thuốc rồi à?”

"Hừ! Làm bảo vệ được mấy hôm mà cứ làm như giỏi võ lắm không bằng…"

Mọi người không biết tại sao Nhậm Kiến Tường lại ngang tàng như vậy, lập tức bàn tán sôi nổi.

Nhưng phong cách của Nhậm Kiến Tường chính là như vậy, người ta tôn trọng anh một, anh tôn trọng người ta mười, nhưng nếu ai dám chọc tới anh thì cũng sẽ phải chịu cơn giận dữ của tiên vương.

"Thằng nhóc! Tao cho mày chết".

Hai tên bảo vệ liếc nhìn nhau rồi xông tới chỗ Nhậm Kiến Tường, sở trường của hai tên này là nắm đấm, chỉ một ánh mắt là biết đối phương muốn làm gì.

Chỉ trong nháy mắt, hai người một trái một phải đánh từ hai phía chặng đứng đường lùi của Nhậm Kiến Tường.

"Chỉ vậy thôi sao?"

Nhậm Kiến Tường khinh bỉ lắc đầu.

Đối diện với đòn công kích của hai tên kia anh chậm rãi đưa hai tay ra, động tác chậm rãi của anh khiến người ta cảm thấy như anh không phải đang đánh nhau mà là đang dạo bộ vậy.

"Cậu ấy đang làm gì vậy? Không cần mạng nữa sao?”

Tô Hân Di lo lắng nói.

Nắm đấm của hai tên vệ sĩ sắp đấm vào đầu của Nhậm Kiến Tường rồi.

Tần Vũ cũng vô cùng lo lắng, anh ấy đã không còn để ý tới những thứ khác, phi như bay tới chỗ Nhậm Kiến Tường muốn cứu lấy anh, nhưng khoảng cách của hai người quá xa, anh ấy không chạy tới kịp.

"Lần này Nhậm Kiến Tường gặp xui rồi!"

Bạn học ngồi trên bàn ăn có người thì lo lắng có người thì cười cợt trên nỗi đau của người khác.

Nhưng ngay giây sau đó mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng.

Nhìn cánh tay của Nhậm Kiến Tường có vẻ yếu đuối nhưng lại có thể đỡ được nắm đấm của hai tên vệ sĩ kia.

Hơn nữa, cơ thể mảnh khảnh kia dường như không có chút sức mạnh nào lại có thể đẩy hai tên vệ sĩ kia ra.

Hai tên vệ sĩ va vào nhau rồi ngã nhào xuống đất không nhúc nhích.

"Đường Lỗi! Lúc trước tôi cứ nghĩ cậu rác rưởi, bây giờ xem ra cậu còn rác rưởi hơn cả tôi nghĩ đó, đàn em trình này mà cũng dám mang ra khoe khoang".

Nhậm Kiến Tường phủi tay rồi không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người đi đến chỗ Tô Hân Di và Tần Vũ.

"Cái gì vậy! Từ bao giờ mà Nhậm Kiến Tường khỏe vậy?"

"U là trời! Tôi đang nằm mơ sao?"

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, vệ sĩ cấp bậc quyền vương đó, vậy mà bị xử lý nhanh gọn như vậy sao?

Khuôn mặt Tô Hân Di và Tần Vũ cũng không khỏi đầy ngạc nhiên.

Chương 35: Bạn gái của Tần Vũ

Người này là Nhậm Kiến Tường mà bọn họ quen biết sao? Thay đổi nhiều quá nhỉ.

Vương Mãnh cảm thấy trên mặt mình đau rát, ban nãy anh ta còn khuyên Nhậm Kiến Tường đừng chọc vào sếp Đường, hơn nữa còn buông lời châm chọc, bây giờ anh ta mới biết Nhậm Kiến Tường thật sự không coi hai tên vệ sĩ kia ra gì.

“Đường Lỗi, là cậu bảo bọn họ ra tay với tôi, tôi nhất thời không khống chế được lực đạo, chuyện này không thể trách tôi được đâu nhé”, Nhậm Kiến Tường chậm rãi mở tay ra nói.

“Hai thằng chúng mày đúng là phế vật, cút hết đi cho tao, sau này không cần phải đến nữa, nơi này của tao không nuôi phế vật!”

Đường Lỗi vốn dĩ muốn làm cho Nhậm Kiến Tường khó xử, hiện giờ bản thân mới là người nhục mặt, trong lòng Đường Lỗi sắp tức phát điên.

Lúc này, hai tên vệ sĩ rất muốn đi, thế nhưng ban nãy khi Nhậm Kiến Tường dùng tay đỡ lấy nắm đấm của chúng đã sử dụng một chút ám kình, trong vòng nửa tiếng đồng hồ hai người bọn chúng đừng hòng động đậy được.

Lý Mai đứng bên cạnh khẽ vỗ vào lưng Đường Lỗi.

“Anh Đường! Cậu ta thắng thì cũng có làm sao, chẳng qua chỉ là một kẻ ngang ngược mà thôi, sao có thể so sánh với một người sống trong tầng lớp thượng lưu của xã hội như anh được chứ!”

Lời nói của Lý Mai cũng có chút tác dụng, sắc mặt của Đường Lỗi mới dần tốt hơn một chút.

Thế nhưng không phải tất cả mọi người đều sợ hãi Đường Lỗi, có bạn học sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Nhậm Kiến Tường đã thốt ra những lời tán thưởng anh từ sâu trong nội tâm.

“Nhậm Kiến Tường! Mấy năm không gặp, thằng nhóc nhà cậu được đấy! Sao bản lĩnh mà lại lợi hại thế, hai người đó cũng phải tới một trăm cân, sao cậu có thể mỗi tay nhấc một tên nhẹ nhàng như nhấc con gà nhép vậy?”

Đường Lỗi càng nghe càng khó chịu, ngồi trên ghế không nói lời nào.

Lý Mai đứng ra, bây giờ chính là lúc tốt nhất để cô ta bám vào cây đại thụ Đường Lỗi.

“Nhậm Kiến Tường, tốt nhất là cậu vẫn nên xin lỗi anh Đường đi, tôi nghĩ bây giờ có lẽ cuộc sống của cậu cũng rất khó khăn nhỉ! Cậu xin lỗi một câu đi, anh Đường vui rồi có lẽ sẽ thưởng cho cậu chút gì đó thì sao”.

“Đúng đấy! Sếp Đường muốn vệ sĩ của anh ấy rèn luyện chút mà thôi, cậu lại làm người ta bị thương như thế?”

Vẫn có người lựa chọn đứng về phía Đường Lỗi, dù gì Đường Lỗi có tiền có thế, mà Nhậm Kiến Tường chẳng qua chỉ là có tí võ mèo mà thôi.

“Nếu như hai đấm ban nãy mà đánh trúng Nhậm Kiến Tường thì kết cục của Nhậm Kiến Tường sẽ còn thảm hơn, mấy người đều bị mù hết cả lũ rồi à?”, Tô Hân Di thay Nhậm Kiến Tường nói lý.

“Không sao! Không cần phải bận tâm tới mấy thứ này”.

Nhậm Kiến Tường đã lên tiếng thì Tô Hân Di cũng không tranh cãi nữa, mà bắt đầu kiểm tra cơ thể của Nhậm Kiến Tường xem anh có bị thương chỗ nào hay không.

Phát hiện Nhậm Kiến Tường thật sự không hề hấn gì, lúc này Tô Hân Di mới cảm khái:

“Nhậm Kiến Tường, rốt cuộc mấy năm nay cậu đã trải qua những gì thế! Không chỉ có bản lĩnh lợi hại như vậy thì tính tình cũng có thay đổi quá lớn”.

“Người anh em, ghê đấy, sao bây giờ cậu lại trâu bò như vậy, tôi thấy hình như cậu cái gì cũng biết”.

Tần Vũ cũng không nhịn được mà tán thưởng.

Anh ta ngày càng không hiểu được Nhậm Kiến Tường nữa rồi.

“Đường Lỗi, đừng dùng chút tiền kia ra khoe khoang nữa, nếu như tiền ăn một bữa cơm mà tôi cũng không có thì tôi còn tới tham gia họp lớp sao?”

Nhậm Kiến Tường rút từ trong túi ra tấm thẻ bạch kim anh mở ở ngân hàng Phú Nghiệp, bình thản nói.

“Tôi cũng chẳng thiếu chút tiền này”.

“Thẻ bạch kim?”

Không biết là ai kinh hô lên một tiếng, lúc này mọi người mới nhìn thấy tấm thẻ trong tay Nhậm Kiến Tường lại chính là thẻ bạch kim của ngân hàng Phú Nghiệp, đó là thứ mà chỉ có tỷ phú cực giàu mới có thể sở hữu.

“Hoá ra Nhậm Kiến Tường lại giàu có như vậy! Không ngờ người thành công nhất lớp mình lại là cậu ấy”.

Ánh mắt của Lý Mai cũng trở nên xám xịt, vốn dĩ cô ta muốn nịnh nọt Đường Lỗi, giờ thì cô ta mới phát hiện ra hình như bản thân đã đưa ra một quyết định sai lầm, tiền đồ của Nhậm Kiến Tường tuyệt đối không ít hơn so với Đường Lỗi.

Đường Lỗi đanh mặt, những thứ mà hắn khoe khoang đều không sánh bằng Nhậm Kiến Tường, điều này khiến trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, nhìn thấy Lý Mai bên cạnh thì lại càng buồn bực hơn.

“Cô đừng đến làm phiền tôi! Cách tôi xa ra một chút”.

Không ngờ thái độ của Đường Lỗi đối với mình lại thay đổi chóng mặt như vậy, Lý Mai tự giác lùi ra sau hai bước, bây giờ hình như cô ta mới là người mất mặt nhất.

“Hân Di, cậu vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Mình mời cậu”.

Nhậm Kiến Tường nhớ ra Tô Hân Di đến sau, có thể vẫn chưa ăn cơm.

“Mình ăn rồi”.

Đối diện với sự quan tâm của Nhậm Kiến Tường, Tô Hân Di đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.

Nhìn thấy Nhậm Kiến Tường đối tốt với Tô Hân Di như vậy, Lý Mai đột nhiên thấy hơi hối hận, ngay từ đầu cô ta đã đứng nhầm phe, nếu như ban nãy cô ta nói giúp cho Nhậm Kiến Tường vài câu thì tình cảnh bây giờ sẽ không tới mức như này.

Thế nhưng cô ta cứ không chịu mở to mắt ra nhìn, lựa chọn nịnh bợ loại người như Đường Lỗi, cuối cùng bản thân còn bị mất mặt như thế, hồi còn đi học tính khí của Nhậm Kiến Tường rất tốt, đối với bạn bè thì càng không có gì để nói, nghĩ tới những điều này, Lý Mai hối hận tới mức tự tát lên mặt mình một cái.

Không có ai để tâm tới những cảm xúc này của Lý Mai, bây giờ đã lâm vào cục diện bế tắc, đương nhiên sẽ có người đứng ra nói mấy câu hoà giải.

“Đều là bạn học cả, có cái gì đáng để làm quá lên đâu! Lát nữa còn phải tới quán karaoke Khải Ca để hát nữa chứ! Bạn học cả mà, đừng làm khó nhau nữa”.

Người lên tiếng chính là lớp trưởng thời đại học – Lý Thành.

“Ban nãy sao không thấy cậu ra mặt nói câu nào thế?”

Tô Hân Di bắt đầu nhại lại, Nhậm Kiến Tường bật cười xoa lên đầu Tô Hân Di.

“Cậu vẫn giữ cái dáng vẻ này!”

Nói xong, Nhậm Kiến Tường lập tức nhớ ra giờ đã không còn là thời đại học nữa, anh bối rối thu cánh tay lại, Tô Hân Di mặt đỏ tới tận mang tai, không khí nhất thời trở nên hơi mập mờ.

Tần Vũ không hề nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ lẩm bẩm một câu: “Quán karaoke Khải Ca ư?”

“Sao thế?”, Nhậm Kiến Tường hỏi.

“Bạn gái mình làm việc ở đó, cô ấy là nhân viên phục vụ”.

“Vậy còn không tốt sao, thằng nhóc nhà cậu vẫn có thể nhìn thấy bạn gái của mình, mình cũng muốn nhìn xem chị dâu tương lai trông như thế nào từ lâu lắm rồi”.

Tần Vũ lớn hơn Nhậm Kiến Tường một tuổi, vậy nên gọi chị dâu cũng không có vấn đề gì.

“Đừng nói linh tinh, giờ mà kết hôn thì còn quá sớm!”

Tần Vũ cười hi hi, trong lòng anh ta nghĩ là phải sau khi bản thân có tiền rồi mới bàn tới chuyện kết hôn, bây giờ sự nghiệp vẫn còn chưa khởi sắc, anh ta chưa muốn kết hôn luôn đâu.

“Nhậm Kiến Tường, lát nữa chúng ta cùng nhau đi hát nhé, để cậu tổ chức luôn được không?”, Lý Thành gợi ý.

“Không cần đâu, tôi không thích hợp với mấy chuyện này, vẫn để cậu đứng ra đi”.

Giọng điệu của Nhậm Kiến Tường rất bình thản, thái độ của anh khi đối với Lý Thành và đối với Tần Vũ hoàn toàn không giống nhau.

Lý Thành thở dài, quan hệ của anh ta và Nhậm Kiến Tường thời còn học đại học cũng không tệ, nếu như ban nãy bản thân chịu nói đỡ cho Nhậm Kiến Tường vài câu thì cũng không đến nỗi như này.

Nhậm Kiến Tường tiện tay rút ra tấm thẻ bạch kim, khiến cho rất nhiều bạn học trong lớp đều muốn đến nịnh bợ, nhưng anh cứ thế ngó lơ từng người một.

“Hân Di! Mấy năm nay cậu vẫn sống tốt chứ?”

Nghe thấy câu hỏi của Nhậm Kiến Tường, ánh mắt Tô Hân Di chợt tối sầm lại, có điều nhanh chóng khôi phục lại như lúc đầu.

“Tốt lắm! Cậu thì sao? Nghe nói cậu đã kết hôn rồi”.

Sự biến hoá trong ánh mắt của Tô Hân Di không giấu được Nhậm Kiến Tường, anh thầm nghĩ xem ra Tần Vũ nói đúng, chắc là Tô Hân Di đã gặp phải chuyện rắc rối gì rồi.

“Mình cũng rất tốt!”

Trong đầu Nhậm Kiến Tường xuất hiện dáng vẻ dịu dàng của Diệp Yến, mặc dù hơi gập ghềnh trắc trở nhưng bây giờ một nhà cũng coi như hạnh phúc.

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất

Copyright © 2022 - MTruyện.net