Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ông Bố Toàn Năng
  3. Chương 36-40
Trước /34 Sau

Ông Bố Toàn Năng

Chương 36-40

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 36: Lạc Tiểu Điệp

“Đi thôi! Đi hát đi”, Lý Thành nói với cả lớp.

Nhậm Kiến Tường đưa mắt nhìn các bạn học một lượt, đa số mọi người đều không thay đổi quá nhiều.

Quán karaoke Khải Ca.

“Chào cô, chúng tôi đã đặt…”, Lý Thành nói chuyện với nhân viên phục vụ, còn Tần Vũ đứng đó nhìn trái nhìn phải.

“Kỳ lạ, bình thường cô ấy đều ở dưới đại sảnh tầng một”, Tần Vũ hơi hoài nghi, nhỏ tiếng lẩm bẩm.

“Chắc là đi đưa nước uống cho khách rồi! Không phải mới không nhìn thấy chị dâu một chút là trong lòng đã thấy khó chịu rồi đấy chứ?”

Nhậm Kiến Tường nhìn dáng vẻ của Tần Vũ cũng thấy hơi buồn cười, hồi còn học đại học Tần Vũ không giống vậy, anh ta vốn là “trai thẳng” có tiếng, không ngờ cũng có lúc như vậy.

“Cô ấy là nhân viên thu ngân, thông thường sẽ không tới nơi khác”.

“Lát nữa gửi tin nhắn hỏi không phải sẽ biết ngay sao, cậu có phải bị ngốc không thế?”, Nhậm Kiến Tường bất lực nói.

Tần Vũ như bừng tỉnh ra, cầm lấy điện thoại bắt đầu soạn tin nhắn.

Lúc này, Lý Thành đã sắp xếp xong tất cả, nói với các bạn học: “Đi thôi! Tối nay mọi người cùng quẩy hết mình”.

“Tiểu Điệp đúng là số khổ, sao lại vướng vào chuyện này cơ chứ, mấy người đó không sợ bị trừng phạt sao?”

“Suỵt! Cô nói nhỏ tiếng thôi, những kẻ đó chúng ta không dây vào nổi đâu! Đừng để tới lúc tự chuốc hoạ vào thân, có lẽ chuyện này đối với Tiểu Điệp cũng không phải là xấu, chỉ là hát cùng cậu chủ Chu một tối mà thôi, thù lao đã là một trăm nghìn tệ, một trăm nghìn tệ đấy! Bảo tôi đi tôi cũng vui vẻ nhận lời…”

“Cô nói cái gì thế! Đầu óc cô có vấn đề đấy à, lát nữa tôi sẽ đi xem Tiểu Điệp, xem cô ấy thế nào rồi”.

Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường đi sau cùng đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai nhân viên phục vụ.

Nhậm Kiến Tường thì không sao, nhưng Tần Vũ thì khác, anh ta dừng bước, hai tay khẽ run lên, quay người về phía hai nhân viên phục vụ kia.

“Tiểu Điệp mà mấy người nhắc tới là Lạc Tiểu Điệp? Nhân viên thu ngân ở đây sao?”

“Liên quan gì đến anh?”, một nhân viên phục vụ trong số đó thẳng thừng đáp lời, cô ta nhìn cách ăn mặc của Tần Vũ là chả thấy có hứng thú để nói chuyện tử tế.

Một nhân viên phục vụ trông khá xinh đẹp đáp lời: “Đúng, chính là Lạc Tiểu Điệp, mấy người là bạn của cô ấy à?”

“Mau nói cho tôi biết, cô ấy bị sao rồi, tôi là bạn trai của cô ấy, Tần Vũ”, Tần Vũ phớt lờ lời của cô gái trước đó, nhanh chóng hỏi cô nhân viên phục vụ xinh đẹp kia.

“Cô ấy ở phòng 305, anh mau đi tìm đi! Cô ấy gặp phải rắc rối rồi”.

Mấy người Lý Thành cũng dừng bước chân, bước lại phía mấy người Nhậm Kiến Tường, bọn họ cũng đã nghe thấy hết mấy lời mà nhân viên phục vụ nói với Tần Vũ ban nãy.

“Tần Vũ, đi thôi, chúng mình cùng đi”, Lý Thành nói, đã từng là lớp trưởng, bây giờ cũng chính là lúc anh ta cần tỏ rõ thái độ.

“Đúng thế! Cùng đi đi”.

“Vương Mãnh, Đường Lỗi, cùng đi nhé! Dù gì mọi người cũng là bạn học”.

Sắc mặt Đường Lỗi hơi biến đổi, khẽ gật đầu.

Nếu như bây giờ hắn không đi thì sẽ chỉ mang tiếng là thỏ đế nhát cáy, vậy nên hắn vẫn quyết định cùng đi, có điều hắn sẽ không giúp đỡ gì, Đường Lỗi đã gật đầu, Vương Mãnh cũng chỉ đành gật đầu mà thôi.

Không kịp nói gì thêm với hai nhân viên phục vụ, Tần Vũ đi thẳng về phía phòng 305, Nhậm Kiến Tường đương nhiên cũng đi ngay sát sau, Tần Vũ là anh em của anh, dù thế nào thì anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Tô Hân Di lúc này cũng giống như quay trở lại thời đại học, đi ngay sát sau lưng Nhậm Kiến Tường.

“Cô em! Đừng giả vờ nữa, ngủ với anh một đêm, một trăm nghìn tệ này chính là của em”.

Trong phòng, Chu Hạo đang nói với vẻ bỡn cợt.

Vốn dĩ hắn đã dẫn theo mấy nữ sinh tới đây vui chơi, kết quả lại nhìn thấy Lạc Tiểu Điệp, Lạc Tiểu Điệp trông “ngọt nước” hơn nhiều so với mấy người mà hắn dẫn tới, hắn đã nhất thời nảy sinh ham muốn, cưỡng ép Lạc Tiểu Điệp vào trong phòng bao.

Quản lý cũng biết chuyện này, thế nhưng Chu Hạo lại là một cậu chủ nhà giàu có tiếng, nếu như chuyện này thành công thì lợi ích của hắn cũng sẽ không ít, quản lý cũng đành khuyên Lạc Tiểu Điệp tới phục vụ cậu chủ Chu.

Dù nói thế nào Lạc Tiểu Điệp cũng không chịu đi, còn định gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng lại bị đàn em của Chu Hạo ngăn lại, quản lý cũng rất phối hợp khoá cửa phòng bao rồi quay người rời đi.

“Thả tôi ra đi, tôi đã có bạn trai rồi”, Lạc Tiểu Điệp rưng rưng nước mắt, liều mạng muốn thoát thân, thế nhưng đàn em của Chu Hạo lại đè mạnh cô ấy lên trên sô pha.

“Em yên tâm! Ngày mai anh cũng sẽ cho bạn trai của em một khoản tiền!”

Nhắc đến Tần Vũ, trong lòng Lạc Tiểu Điệp đột nhiên như được tiếp thêm rất nhiều dũng khí.

“Anh ấy không phải loại người đó, nếu như anh thật sự làm hại tôi, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh đâu”, Lạc Tiểu Điệp lớn tiếng nói.

Tần Vũ đối xử với Lạc Tiểu Điệp rất tốt, hai người trước nay chưa từng cãi nhau dù chỉ một lần, hơn nữa Tần Vũ cũng rất có chí tiến thủ, trong lòng Lạc Tiểu Điệp đã ra quyết định sẽ chỉ gả cho anh ta từ lâu.

“Cô em à! Em cũng bị lừa không ít đâu, trên thế giới này chẳng có ai là không thích tiền, đương nhiên cũng không có ai dám động tới Chu Hạo anh”.

“Thả tôi ra! Mấy người quá lộng hành rồi đấy!”

“Ha ha!”, Chu Hạo phá lên cười: “Anh chính là trời! Em vẫn còn chưa hiểu quy luật của thế giới này đâu!”

Lúc Chu Hạo đang đắc ý, cửa phòng bao bị mở tung.

Chu Hạo còn chưa nhìn rõ là ai đã thẳng thừng lên tiếng:

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Giờ ông đây phải hành sự, đừng đến làm phiền tôi!”

Nói xong mới nhìn thấy người tới không phải quản lý mà là một đám người không quen biết, nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ đều là đám người nhỏ bé không quen biết thì sắc mặt Chu Hạo liền trở nên khó coi.

“Tiểu Điệp! Anh đến rồi!”

Nhìn thấy Lạc Tiểu Điệp, Tần Vũ không nói nhiều lời mà xông thẳng tới bên cạnh Lạc Tiểu Điệp, đẩy hai tên đàn em kia ra, sau đó bảo vệ Lạc Tiểu Điệp phía sau lưng mình.

“Sao loại chó mèo nào cũng có thể tới đây gây sự thế? Mấy người có biết tôi là ai không?”

“Cậu… cậu chủ Chu?”

Đường Lỗi quen biết Chu Hạo, nhất thời cũng hơi ngạc nhiên, bố hắn đã rất nhiều lần muốn hợp tác với nhà họ Chu, thế nhưng đều không được gặp mặt, không dễ gì mới có được một lần hợp tác, chính nhờ lần đó Đường Lỗi mới quen biết Chu Hạo.

“Đường Lỗi! Những người này là do cậu dẫn tới à? Nhà họ Đường mấy người không muốn tiếp tục hợp tác nữa phải không?”

Đường Lỗi nghe thấy lời này, lập tức cuống lên, vội vàng lên tiếng giải thích.

“Chuyện này không liên quan gì tới tôi, là bọn họ, cậu ta là bạn trai của cô gái này, tôi với cậu ta chỉ là bạn học, đi cùng qua xem thử, tôi cũng không biết cậu chủ Chu đang ở bên trong, nếu không sao tôi lại dám quấy rầy nhã hứng của cậu cơ chứ”, Đường Lỗi chỉ vào Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường, nói.

Tần Vũ bảo vệ Lạc Tiểu Điệp sau lưng, Nhậm Kiến Tường và Tô Hân Di đứng bên cạnh, những bạn học khác cũng đứng xung quanh, bởi vì trước đây bọn họ là bạn học, thế nhưng thái độ này của Đường Lỗi khiến cho mọi người thấy hơi nghi hoặc, người có thể khiến cho Đường Lỗi khom lưng uốn gối như thế không thể có địa vị thấp kém được.

Lý Thành không khỏi thấy hơi hối hận vì sự liều lĩnh của mình, thử hỏi thăm dò: “Vị này là?”

“Ngay cả Chu Hạo nhà họ Chu mà cậu cũng không biết à? Sao có thể lăn lộn ở thành phố Hoa Tây này được thế?”

Bây giờ chính là lúc để bày tỏ lòng trung thành, Đường Lỗi đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Cái gì? Đây là Chu Hạo, người thừa kế tương lai của tập đoàn Chu Thị sao?”

“Đúng thế, hiện giờ Chu Tử Hào không rõ tung tích, Chu Hạo đã là người đứng đầu của nhà họ Chu luôn rồi”.

Chương 37: Đại ca Nhậm

Trong đám người vang lên những tiếng bàn luận rì rầm.

Lúc không ai chú ý tới, những bạn học kia liền đứng cách xa Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường mấy bước, bọn họ không muốn động tới Chu Hạo, chỉ có Tô Hân Di vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ.

Ánh đèn bên trong quán karaoke rất mờ ảo, hơn nữa còn có rất nhiều đèn flash, khiến người ta nhìn không rõ ràng.

“Đường Lỗi, cậu có thể bảo cậu chủ Chu nể mặt một lần không? Dù gì cô ấy cũng là bạn gái của bạn chúng ta”.

Lý Thành bây giờ vô cùng hối hận, anh ta đang nghĩ tại sao mình lại tổ chức buổi họp lớp này, bây giờ lâm vào thế bí, anh ta lại không thể không ra mặt nói vài câu.

“Cậu đừng nghĩ nữa, hôm nay quấy rầy nhã hứng của anh Chu, có thể cả nhà họ Đường của mình đều sẽ bị liên luỵ, còn muốn mình giúp hai tên phế vật kia, cậu cảm thấy có khả năng không?”

“Cậu chủ Chu! Chuyện này không liên quan gì tới chúng tôi, đều là do ba người bọn họ muốn đến”, Lý Mai đứng ra chỉ vào ba người Nhậm Kiến Tường, đồng thời cũng tiến về phía Chu Hạo một bước, gặp được nhân vật lớn như vậy, trong lòng cô ta lại nhen nhóm ý đồ xấu xa.

Chu Hạo nhìn về phía Tần Vũ: “Cho mày một triệu tệ, rời khỏi cô ấy, còn về mày…”, Chu Hạo lại nhìn về phía Nhậm Kiến Tường, ánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ: “Cho hắn một bài học, đừng đánh chết là được”.

Lúc ánh mắt Chu Hạo dừng lại trên người Tô Hân Di thì lập tức sáng bừng lên, chỉ trong một ngày lại phát hiện ra tận hai người đẹp, đúng là món hời quá lớn.

“Ba người này ở lại, những người khác… cút đi!”

Một số bạn học nhát gan nghe vậy thì nhanh chóng rời đi luôn, mấy người Lý Thành vẫn chưa đi, trong lòng vô cùng rối bời, đứng ngây ra đó, cũng không dám nói gì.

“Chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm một mình, anh tha cho bọn họ đi, cũng thả bạn gái tôi ra”.

Tần Vũ biết mấy người bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Chu Hạo, ban nãy lúc lên tầng đã nhìn thấy bên ngoài cửa có mười mấy tên vệ sĩ đang đợi sẵn ở đó.

Bây giờ không chịu thua không được, thế nhưng anh ta không thể để cho Tiểu Điệp xảy ra chuyện gì, cũng không thể để cho Nhậm Kiến Tường và Tô Hân Di có bất cứ tổn hại gì.

“Hả? Mày chịu trách nhiệm ư? Tao cần mày làm cái gì?”, Chu Hạo đã quá quen với cảnh tượng thế này, mỗi ngày đều có biết bao người tới cầu xin hắn, hắn bỡn cợt nói: “Được thôi, mày dùng đầu lưỡi liếm cho sạch đôi giày da này của tao thì tao có thể xem xét”.

“Tần Vũ… đừng”, Lạc Tiểu Điệp dùng hai tay ôm chặt lấy Tần Vũ từ phía sau.

Với tính cách của Tần Vũ, anh ta không thể mất đi tôn nghiêm, thế nhưng bây giờ người phụ nữ và anh em của anh ta đều ở bên cạnh, anh ta không có quyền để lựa chọn.

Vào lúc Tần Vũ đang chuẩn bị đồng ý, một bàn tay lớn đặt lên trên vai của anh ta.

“Để mình! Xem ra người nhà họ Chu vẫn không biết điều như cũ!”

Mặc dù giọng nói của Nhậm Kiến Tường rất nhỏ, thế nhưng lại không ngừng vang vọng bên trong phòng bao.

“Ha ha! Thằng ranh này là ai? Đúng là chọc cười tao mà, nếu đã như vậy thì cắt luôn hai tay hai chân hắn đi cho tao”.

Trong lòng hai người Đường Lỗi và Vương Mãnh cực kỳ vui mừng, không ngờ Nhậm Kiến Tường lại muốn ra mặt vào lúc này, như vậy thì không cần đến bọn họ ra tay, Chu Hạo sẽ báo thù thay cho bọn họ.

“Sau ngày hôm nay, anh quay về nói với Chu Chấn, tôi vẫn sẽ tới tìm ông ta”.

Nhậm Kiến Tường bình thản nói.

Vốn dĩ không hề coi Nhậm Kiến Tường ra gì, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Chu Hạo đã trở nên vô cùng u ám, bởi vì Chu Chấn là bố của hắn, chưa có ai dám bôi nhọ bố hắn ở ngay trước mặt hắn như vậy.

“Thằng ranh! Hôm nay… mày chịu chết đi!”, Chu Hạo tức tối nói hết câu thì phất tay với hai tên vệ sĩ đứng bên cạnh, vệ sĩ hiểu ý, cầm con dao ngắn tiến lại gần Nhậm Kiến Tường.

“Kiến Tường, cậu đưa Tiểu Điệp và Tô Hân Di đi đi, để mình chặn ở đây trước”, Tần Vũ hô lên.

“Đi ư? Hôm nay, đừng hòng ai rời đi!”, Chu Hạo nhếch miệng cười khẩy.

Mấy người Lý Thành luống cuống, nhưng lại không dám nói gì, mặc dù hai người Đường Lỗi và Vương Mãnh mặt không biểu cảm nhưng trong lòng vui như hoa nở.

Nhìn hai tên vệ sĩ càng tiến lại gần Nhậm Kiến Tường, Tô Hân Di và Tần Vũ vô thức chắn ngay trước người Nhậm Kiến Tường, hành động này khiến cho Nhậm Kiến Tường vô cùng cảm động.

“Xem ra lão già Chu Chấn không còn nhớ gì tới chuyện lần trước rồi!”

Chu Hạo vốn đang nghĩ tới chuyện nên trút giận thế nào, nhưng nghe thấy câu nói này của Nhậm Kiến Tường thì trong lòng chợt thấy căng thẳng.

“Lẽ… lẽ nào?”

Chu Hạo nhớ tới chuyện lần trước bố nói cho hắn nghe, vội vàng nói: “Chờ đã! Bật! Bật đèn lên”.

Bóng đèn sáng trưng vừa được bật lên, Chu Hạo ngay lập tức nhìn rõ dáng vẻ của Nhậm Kiến Tường, tất cả mọi người trong nhà họ Chu đều từng được thấy gương mặt này, hơn nữa còn có mệnh lệnh không được động tới!

Đa số người nhà họ Chu đều không biết rõ nguyên nhân, chỉ biết làm theo, thế nhưng Chu Hạo lại là một trong số ít những người được biết lý do.

Võ giả, hơn nữa còn là nhóm người mạnh nhất trong số những võ giả, nhà họ Chu của hắn tuyệt đối không thể động vào.

“Cho hỏi họ tên người anh em này…là gì vậy?”, giọng nói của Chu Hạo hơi run rẩy, mặc dù hắn đã nhìn thấy dáng vẻ của Nhậm Kiến Tường, thế nhưng để xác nhận thì vẫn lên tiếng hỏi.

“Nhậm Kiến Tường”.

Giọng nói lạnh tanh của Nhậm Kiến Tường vang lên, cả người Chu Hạo xụi lơ trên sô pha.

Biến cố tới quá đột ngột khiến cho mấy người Đường Lỗi và Vương Mãnh đưa mắt nhìn nhau, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Đại ca Nhậm! Tôi không biết bọn họ là bạn của anh, xin đại ca Nhậm tha tội!”

Chu Hạo quỳ thẳng xuống đất cầu xin tha thứ.

Cảnh tượng này đập thẳng vào thị giác của tất cả mọi người xung quanh, cậu chủ nhà họ Chu lại quỳ xuống trước mắt Nhậm Kiến Tường?

Chu Hạo này cũng được coi là một kẻ tàn độc, sau khi biết là Nhậm Kiến Tường thì lập tức cúi mình hèn mọn, bởi vì hắn biết nếu như Nhậm Kiến Tường nổi giận thì cả nhà họ Chu của hắn sẽ tiêu đời.

“Không phải anh muốn giết tôi sao? Còn muốn động vào bạn của tôi, bây giờ chúng tôi đều đứng trước mặt hết đây này, sao nào? Cậu chủ Chu sợ rồi hả?”

“Đại ca Nhậm, nếu như biết là anh… thì có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám! Xin đại ca tha tội, chỉ cần đại ca Nhậm chịu tha thứ cho tôi, bảo tôi làm gì cũng được”.

Đối diện với ngọn lửa giận của Nhậm Kiến Tường, Chu Hạo căn bản không dám chống đối nửa lời.

“Cậu chủ Chu… có phải anh nhận nhầm người rồi không? Tôi quen biết Nhậm Kiến Tường này, cậu ta chẳng qua chỉ là tên phế vật mà thôi”.

“Đúng thế! Cậu chủ Chu, Nhậm Kiến Tường chỉ là một kẻ vô dụng chẳng có gì thôi mà”.

Hai người Đường Lỗi và Vương Mãnh không thể tiếp nhận nổi loại đả kích này, ban nãy vẫn còn mừng thầm trong lòng, nhưng bây giờ Chu Hạo đã quỳ xuống luôn rồi, hai người cực kỳ hoài nghi liệu có phải Chu Hạo nhận nhầm người rồi hay không.

“Cậu im mồm vào cho tôi…!”

Chu Hạo lớn tiếng gào lên, hai tên vệ sĩ bước tới bên cạnh Đường Lỗi và Vương Mãnh, cho mỗi người hai cái bạt tai.

Mặt hai người họ lập tức sưng tấy, nhưng biết bây giờ không có chỗ cho mình lên tiếng, hai người co rúm vào trong góc tường giống như cây cà tránh sương.

“Đại ca Nhậm, đều là lỗi của tôi! Xin đại ca Nhậm đừng nóng giận!”, Chu Hạo quỳ dưới đất không dám đứng lên, hắn muốn tỏ rõ thái độ của mình.

“Xin lỗi bạn của tôi!”

“Vâng vâng vâng! Giờ tôi sẽ xin lỗi ngay”, Chu Hạo đâu dám chậm trễ, vội vàng quay người về phía Tần Vũ và Lạc Tiểu Điệp.

“Xin lỗi, tôi không biết hai người là bạn của đại ca Nhậm, tôi thật lòng xin lỗi!”

Chương 38: Tô Hân Di gặp khó khăn

"Xin lỗi ít ra cũng phải có chút thành ý, điều này chắc không cần tôi dạy anh đâu nhỉ!"

Chu Hạo bị giọng điệu của Nhậm Kiến Tường dọa cho toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ lạy hai người, không ngớt lời xin lỗi, run rẩy lấy ra từ trong túi một tấm thẻ ngân hàng.

"Trong thẻ này có hai trăm nghìn tệ, coi như để bù đắp, mong hai người thứ lỗi!"

"...Tiền thì khỏi cần đi!"

Lạc Tiểu Điệp và Tần Vũ chắc chắn sẽ không nhận tiền của Chu Hạo.

Hai người họ đều không phải kiểu người ham vật chất, vả lại, trước thái độ hôm nay của Chu Hạo, Tần Vũ cũng không mấy tức giận nữa, trong lòng anh ấy vốn cũng không ưa loại người như hắn, nhưng vì có mặt Nhậm Kiến Tường, mọi chuyện kết thúc như vậy, anh ấy cũng đã mãn nguyện lắm rồi..

Tần Vũ nhìn chằm chằm Nhậm Kiến Tường, trong lòng càng lúc càng thấy khó hiểu Nhậm Kiến Tường ngày hôm nay.

"Đã như vậy rồi mà không biết đường mau cút đi à".

"Tôi cút ngay đây!"

Được lệnh của Nhậm Kiến Tường, Chu Hạo hệt như được ban đặc ân, vội vàng kéo đàn em bỏ chạy.

"Nhậm Kiến Tường, chuyện cũng đã xong rồi, tôi cũng đi đây!"

Lúc này, Lý Thành cũng tôn trọng Nhậm Kiến Tường hơn.

Nhậm Kiến Tường của bây giờ đã không còn là Nhậm Kiến Tường mà anh ta quen biết hồi còn học đại học nữa, đến cả Chu Hạo cũng phải e sợ, trong lòng anh ta đương nhiên cũng biết rõ, chỉ là hối hận vì ban nãy không đứng ra nói đỡ cho Tần Vũ.

Lý Thành cũng biết, anh ta đã bỏ lỡ cơ hội làm bạn với Nhậm Kiến Tường, đã vậy lại còn là lần thứ hai bỏ lỡ!

Nhậm Kiến Tường gật đầu, Đường Lỗi và Vương Mãnh không còn mặt mũi nào để ở lại đây thêm nữa, lẳng lặng bỏ về, Lý Mai cũng vậy.

Trong lòng Lý Mai lúc này cũng có chút khổ tâm, ngay từ lúc bắt đầu cô ta đã biết mình chọn nhầm người, nhưng cô ta không biết rằng cho dù thế nào đi chăng nữa, Nhậm Kiến Tường cũng sẽ không qua lại với cô ta, suy cho cùng cũng tại cô ta đã quá tự tin về bản thân mình mà thôi.

"Kiến Tường, thật may là nhờ có cậu! Nếu đã vậy thì chúng tôi cũng về đây, cậu phải hiểu rằng, vừa nãy chúng tôi có nói gì cũng vô dụng, chỉ mong cậu đừng trách chúng tôi!"

"Không sao!"

Các bạn cùng lớp còn lại cũng rời đi, trong căn phòng chỉ còn lại bốn người Nhậm Kiến Tường.

"Tiểu Điệp, đây là Nhậm Kiến Tường, người anh em mà anh vẫn thường kể cho em nghe".

"Cảm ơn anh, anh Tần Vũ rất hay nhắc đến anh", Lạc Tiểu Điệp cảm ơn đầy chân thành.

"Chị dâu đừng khách sáo vậy, cứ gọi tên tôi là được rồi".

Nhậm Kiến Tường nói đùa.

Nhậm Kiến Tường đang cố dịu bớt không khí căng thẳng, nhưng thái độ ban nãy của Chu Hạo lại khiến Lạc Tiểu Điệp coi anh như một nhân vật lớn, quyền lực.

Sau khi nghe thấy hai từ "chị dâu", Lạc Tiểu Điệp đỏ bừng mặt, hậm hực lườm Tần Vũ một cái, Tần Vũ chỉ gượng cười, trong lòng cũng khắc ghi ân huệ của Nhậm Kiến Tường.

"Tần Vũ, mau đưa chị dậu về nghỉ đi chứ! Trông chị dâu có vẻ mệt lắm rồi đấy".

Nhậm Kiến Tường biết rõ, giờ không phải lúc thích hợp để mấy anh trò chuyện, ban nãy, Lạc Tiểu Điệp cũng bị dọa cho khiếp vía nên giờ cũng cần nghỉ ngơi.

"Người anh em, ân huệ này không lời nào cảm ơn hết được!"

Nhậm Kiến Tường mỉm cười gật đầu, chỉ trong thoáng chốc, hai người dường như đang trở về hồi còn học đại học, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng có thể hiểu được ý nghĩ của nhau.

"Hân Di, hôm khác dẫn Nhậm Kiến Tường đến nhà mình chơi, giờ mình về trước nhé".

Trước khi ra về, Tần Vũ nói.

“Hả!", Tô Hân Di cũng rối bời trước lời này của Tần Vũ, phút chốc không biết nên trả lời như thế nào.

Nói rồi, Tần Vũ ôm lấy Lạc Tiểu Điệp đi khuất xa dần, cho dù đã bao năm trôi qua, nhưng anh ấy vẫn có thể nhận ra ánh mắt của Tô Hân Di ẩn chứa rất nhiều câu chuyện, còn ánh mắt của Nhậm Kiến Tường vẫn thuần khiết như ngày nào.

"Đi thôi, mình đưa cậu về".

Nhậm Kiến Tường mỉm cười nói, anh đi phía trước, Tô Hân Di đi theo sau, vẫn là dáng vẻ ấy.

"Đúng là anh ấy rồi, Chu Hạo đã phải quỳ trước mặt anh ấy!"

"Cậu nghe ai nói đấy? Trông anh ta ăn mặc giản dị như vậy, e là Chu Hạo chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái cũng nên!"

"Cậu phải tin tôi, chẳng phải nghe từ ai cả, là tôi tận mắt nhìn thấy, khi ấy đúng lúc tôi đi ngang qua đó".

Hai nhân viên phục vụ xì xào bàn tán, một trong hai người chính là nhân viên nữ vênh váo hung hăng mà Nhậm Kiến Tường gặp lúc ở dưới tầng, sau khi nghe xong tin này, không dám liếc nhìn Nhậm Kiến Tường, chỉ sợ anh sẽ nhận ra.

Nhậm Kiến Tường hoàn toàn không biết chuyện này, hai người rời khỏi sảnh lớn, đi thẳng về phía nam.

"Nhà mình ở gần đây, cậu không cần đưa mình về đâu".

Giọng Tô Hân Di rất nhẹ nhàng, dù gì thì Nhậm Kiến Tường cũng đã kết hôn nên lúc đối diện anh, cô ấy không khỏi hơi căng thẳng.

"Xe nhà mình thường để vợ lái, nên đành đi bộ đưa cậu về nhà vậy, dù gì cũng gần đây".

Nhậm Kiến Tường mỉm cười, dường như không nghe thấy lời Tô Hân Di nói.

"Hân Di! Cậu phải nhớ rằng, bọn mình mãi là bạn tốt, mình nghe Tần Vũ kể... cậu đang gặp khó khăn? Chuyện gì vậy?"

"Không, không có gì cả, mình vẫn ổn".

Tô Hân Di ngập ngừng đáp.

Nhậm Kiến Tường chau mày, nói: "Nếu cậu còn coi mình là bạn thì hãy nói cho mình nghe, mình có thể giúp cậu giải quyết".

Lúc này, Tô Hân Di rất bối rối, nhưng nhớ tới thái độ của Chu Hạo với Nhậm Kiến Tường, trong lòng cô ấy cũng có chút hy vọng, biết đâu Nhậm Kiến Tường thật sự có thể giúp được cô ấy cũng nên.

Sau đó, Tô Hân Di bắt đầu kể khó khăn của mình.

Hóa ra, cô ấy là người nhà họ Tô ở thành phố Hoa Tây, nhà họ Tô là gia tộc hạng nhất thành phố này, bố của cô ấy lúc nào cũng muốn sắp đặt hôn nhân cho cô ấy, nhưng cô ấy lại muốn tự tìm hạnh phúc của riêng mình nên đã quyết định trốn khỏi nhà họ Tô.

Hồi còn học đại học, gặp được Nhậm Kiến Tường, ánh mắt anh lúc nào cũng thuần khiết, khiến cô ấy dần quen ở bên cạnh anh, chuyện này cô ấy không kể cho anh nghe.

Sau khi tốt nghiệp, gia đình ép cô ấy phải ở lại gia tộc, không cho ra khỏi nhà, vậy nên từ sau khi tốt nghiệp, Tô Hân Di mất liên lạc, không còn tin tức gì cả, Nhậm Kiến Tường cũng lên tiên giới.

Tô Hân Di lấy tính mạng ra đối phó, cuối cùng, nhà họ Tô đành phải lấy lý do cô ấy còn trẻ tuổi, sẽ hoãn kết hôn năm năm, nhưng giờ thì khác, nhà họ Ngô đã bắt đầu ra tay với nhà họ Tô rồi.

Nhà họ Tô đời nào cũng học võ, nguồn thu kinh doanh lớn nhất cũng là từ phòng tập boxing, nhưng nhà họ Ngô đã sai cao thủ đến phá, ngay cả anh trai ruột của cô ấy cũng bị đánh cho liệt nửa người.

Tất cả mọi áp lực đều ép cô ấy phải gả cho người nhà họ Ngô, nhưng cô ấy thực lòng không hề muốn vậy!"

Còn một chuyện nữa Tô Hân Di chưa kể cho Nhậm Kiến Tường, lần họp lớp này, khi biết chắc chắn Nhậm Kiến Tường sẽ đến, cô ấy mới đến tham dự, vậy nên cô ấy mới đến muộn như vậy.

Cô ấy không đòi hỏi gì cả, chỉ cần nhìn thấy Nhậm Kiến Tường là đủ.

"Nhà họ Ngô à? Mình nhớ rồi!", Nhậm Kiến Tường nhẹ nhàng nói: "Cậu đừng chau mày nữa, như vậy không xinh đâu, cậu yên tâm, nếu cậu đã không muốn gả cho nhà họ Ngô thì không ai ép được cậu cả".

"Ừ".

Tô Hân Di khẽ đáp.

Giọng điệu của Nhậm Kiến Tường khiến cô ấy bối rối, nếu như không phải vì Nhậm Kiến Tường đã kết hôn thì cô ấy thật sự rất muốn ôm anh một cái.

Sau khi đưa Tô Hân Di về đến nhà, Nhậm Kiến Tường cũng đi về nhà.

Chương 39: Bệnh tình nghiêm trọng

Lúc Nhậm Kiến Tường về đến nhà cũng đã mười giờ đêm rồi.

Vừa lấy chìa khóa mở cửa, anh liền nghe thấy tiếng nói mỉa mai vang lên.

"Haizz, anh còn biết đường về nhà cơ à? Họp lớp gì mà đến tối muộn mới về thế?"

Diệp Viên Viên đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với Diệp Yến, ở nhà họ Diệp, Diệp Viên Viên thân với Diệp Yến nhất, vậy nên cô ta âm thầm tìm cơ hội trốn khỏi nhà họ Diệp là vì muốn gặp Diệp Yến.

“Bố về rồi", Thư Thư không hiểu câu nói của Diệp Viên Viên, một mình chạy về phía Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường bế Diệp Uyên Thư lên, nhìn Diệp Yến, nói: "Xin lỗi, có chút chuyện nên anh về muộn".

“Không sao mà!", Diệp Yến mỉm cười.

Thấy thái độ đó của Diệp Yến, Diệp Viên Viên không vui chút nào.

Rõ ràng cô ta đã kể cho Diệp Yến biết về con người của Nhậm Kiến Tường, không những vậy, hồi trước, khi nói chuyện với nhau, Diệp Yến cũng không ưa gì Nhậm Kiến Tường, vậy mà mới qua một tháng ngắn ngủi, thái độ của Diệp Yến đối với Nhậm Kiến Tường lại hoàn toàn khác vậy chứ?

Vậy là một tuần nữa trôi qua.

Tuần này, thành phố Hoa Tây xảy ra một chuyện rất lớn, nhà họ Tề nổi trận lôi đình, ông cụ Tề treo thưởng một triệu tệ cho ai tìm ra hung thủ giết hại cháu nội Tề Sơn của mình.

Dạo gần đây, Diệp Viên Viên hầu như ngày nào cũng đến tìm Diệp Yến.

Cô ta lúc thì tìm tới công ty, lúc lại tìm tới nhà, chỉ có điều, thái độ đối với Nhậm Kiến Tường càng ngày càng tệ, Nhậm Kiến Tường cũng đành chấp nhận.

Với tính cách chanh chua của Diệp Viên Viên, cần thêm thời gian mới có thể khiến cô ta hiểu mọi chuyện.

Cũng vì chuyện xảy ra lần trước, quan hệ của Tề Nguyên và Diệp Viên Viên ngày càng tốt, hai người đi ăn, đi xem phim cùng nhau, chỉ còn thiếu mỗi bước công khai yêu nhau thôi.

Còn một chuyện vui khác nữa là cuối cùng, Nhậm Kiến Tường cũng đã đột phá lên đến cảnh giới Tụy Thể Tứ Trùng, anh cũng đành chịu với tiến độ chậm chạp này. Cho đến giờ, mặc dù anh tu luyện không gặp khó khăn gì, nhưng sự thiếu thốn linh lực ở trái đất cũng đủ khiến anh bị thương nghiêm trọng.

"Kiến Tường! Giờ cậu có rảnh không?"

Hôm nay, Nhậm Kiến Tường mới đưa con gái đi học, anh đang định về nhà thì Tần Vũ gọi điện đến.

"Rảnh chứ! Hôm nay mình rất rảnh".

"Phòng khám Thần Hải có một bệnh nhân đến khám, bác sĩ Trương hết cách rồi, nhưng bệnh nhân này là ân nhân của ông ấy nên định nhờ cậu ra tay cứu chữa".

Nhậm Kiến Tường khẽ chau mày, mặc dù anh và Tần Vũ là bạn thân, nhưng anh không muốn làm gì giúp phòng khám Thần Hải, với y thuật của anh thì bác sĩ Trương không xứng để xách dép cho anh.

"Không sao! Cậu không tới cũng không sao cả!"

Sự im lặng hồi lâu ở đầu dây bên kia đã khiến Tần Vũ đoán được rằng Nhậm Kiến Tường không muốn đến, đang định nói tiếp thì từ phía đầu dây bên kia, Nhậm Kiến Tường ngập ngừng cất lời.

"Được chứ! Nhưng mình sẽ thu phí, ở phòng khám Thần Hải, ngoài cậu ra thì mình chẳng quen ai cả, vậy nên, mình không muốn làm không công".

"Mình hiểu!"

Giọng nói của Tần Vũ nhanh hơn chút, anh ấy mỉm cười đồng ý.

"Bác sĩ Trương nói, nếu như cậu có thể chữa trị được thì chi phí không thành vấn đề".

Nhậm Kiến Tường "ừ" một tiếng rồi cúp máy.

Mười phút sau, Nhậm Kiến Tường đến phòng khám Thần Hải.

Nhìn thấy người ở bên trong, Nhậm Kiến Tường hơi ngạc nhiên, vì người mà anh chữa trị cho lần trước cũng có mặt, anh đoán ông ấy là người nhà họ Vũ, vì quen biết Vũ Hàn Thảo nên anh mới cứu giúp, nhưng người thanh niên ngồi bên cạnh cứ nói không ngừng lời khiến anh khó chịu.

"Thần y, anh đến rồi ạ, mời anh vào trong", Nhậm Kiến Tường vừa đi đến cửa, Trương Thành Hải ngay lập tức đứng dậy tiếp đón.

“Cậu quen... anh chàng này sao?", ông cụ ngồi ở ghế vừa thấy Nhậm Kiến Tường, vô cùng ngạc nhiên đứng dậy.

“Thần y là bạn của Tần Vũ, người như vậy tôi sao đủ tư cách quen được chứ!", Trương Thành Hải ngượng cười đáp.

Cùng lúc đó, ông cụ đã bước đến bên Nhậm Kiến Tường, vô cùng cảm kích.

"Cậu còn nhớ tôi không? Lần trước cũng may là nhờ có cậu, nếu không thì tôi đã không giữ được mạng này rồi..."

"Không có gì, chỉ là giúp đỡ chút thôi".

Lần trước, người thanh niên bên cạnh ông cụ tỏ thái độ không tốt với Nhậm Kiến Tường nên anh cũng chỉ hờ hững đáp lời.

Ông cụ là người từng trải, cũng dễ dàng nhận ra thái độ của Nhậm Kiến Tường, ngượng cười nói: "Đâu chỉ là giúp đỡ chút thôi, nếu cậu rảnh, có thể đến nhà tôi chơi, cảm ơn cậu thật đàng hoàng!"

Trương Thành Hải không ngờ là Nhậm Kiến Tường còn từng cứu chữa cho ông cụ Vũ, thái độ càng trở nên nhún nhường, ông ấy biết bệnh tình của ông cụ Vũ, đó là bệnh mà rất nhiều bác sĩ dày dặn kinh nghiệm không chữa được.

“Lần này, chắc không phải là gọi tôi đến để chữa bệnh cho ông đâu nhỉ?", Nhậm Kiến Tường bắt đầu hỏi.

"Không phải, bệnh của ông cụ Vũ sẽ có người chữa trị, lần này mời thần y tới là để chữa trị cho ân nhân của một người bạn, nếu thần y có thể cứu chữa thì sẽ được trả phí không ít".

Nhậm Kiến Tường khẽ "ồ" một tiếng, dùng thần thức kiểm tra qua bệnh tình của ông cụ, bất chợt lắc đầu.

"Cách chữa trị của bác sĩ đang chữa trị cho ông khá tốt, nhưng nếu dùng cách đó, không chữa trị được tận gốc, mặc dù bây giờ bệnh tình của ông đã có chuyển biến tốt, vẫn có thể đi dạo, nhưng chỉ vài ngày nữa e là bệnh tình sẽ càng lúc càng nghiêm trọng!"

Câu nói này của Nhậm Kiến Tường khiến ông cụ Vũ bất chợt sững người.

Bác sĩ điều trị cho ông ta là bác sĩ hàng đầu ở Đế Quốc Thiên Minh, có thể gọi là bác sĩ giỏi nhất, không ngờ là Nhậm Kiến Tường lại nói như vậy.

Mặc dù rất ngưỡng mộ tài năng của Nhậm Kiến Tường, cũng rất biết ơn ơn cứu chữa lần trước của anh, nhưng so với Nhậm Kiến Tường, ông cụ Vũ vẫn chọn và tin tưởng bác sĩ nước ngoài kia, dù gì thì người ta không phải đến một mình, mà còn có cả một đội ngũ chuyên nghiệp hàng đầu.

"Cậu quá lời rồi, hôm nay, tôi thật sự cảm thấy rất khỏe, lần trước tôi tìm cậu mãi, vẫn chưa kịp trực tiếp nói lời cảm ơn cậu".

Mặc dù trong lòng không đồng tình với lời của Nhậm Kiến Tường nhưng ông cụ Vũ không hề tỏ vẻ không hài lòng.

Ban đầu, ông cụ nghĩ nếu bác sĩ của Đế Quốc Thiên Minh kia bó tay, thì chắc chắn sẽ tìm đến Nhậm Kiến Tường, nhưng hiện tại, bệnh tình đã có chuyển biết tích cực, ông cụ vẫn tin tưởng đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp kia.

Nhậm Kiến Tường cũng không để ý tới ông cụ nữa, anh đã nhắc trước rồi, còn ông cụ có nghe hay không anh cũng chẳng cần bận tâm. Mặc dù Vũ Hàn Thảo là ân nhân của anh, nhưng cũng chỉ mình Vũ Hàn Thảo mà thôi, vả lại anh cũng đã trả ơn đủ rồi, ông cụ không tin thì cũng đành chịu.

"Bác sĩ Trương, bệnh nhân đang ở đâu? Tôi còn vội về nhà nữa".

Trương Thành Hải khom người đưa tay phải ra nói: "Mời thần y vào trong, Tần Vũ đang ở trong đó, bệnh nhân sắp không chịu được nữa rồi".

Mấy người bước vội vào trong, lúc nhìn thấy người bệnh đang nằm trên giường, Nhậm Kiến Tường bật cười, trong lòng thầm nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp!

Người nằm trên giường bệnh ấy chẳng phải ai khác, chính là Chu Hãn của nhà họ Chu, người mà đã từng bị Nhậm Kiến Tường âm thầm ra tay.

Chương 40: Cứu người

Chu Hãn bây giờ đã không còn vẻ ngông cuồng như lúc đầu nữa, gã nằm trên giường bệnh, thỉnh thoảng lại co giật, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

"Người này là ai?"

Giọng nói của Nhậm Kiến Tường vô cùng lạnh lùng, sắc mặt Trương Thành Hải cũng trở lên căng thẳng, dè dặt giải thích.

"Người này tên là Chu Hãn, không có mối quan hệ gì với tôi cả nhưng anh trai của cậu ta Chu Chấn lại là ân nhân của tôi, cho nên tôi mới muốn nhờ thần y ra tay".

"Tôi sẽ không cứu ông ta đâu".

"Cái này…", Trương Thành Hải không hiểu nhìn sang ông cụ Vũ, ông cụ Vũ cũng tỏ vẻ hoang mang, nhà họ Chu chẳng có quan hệ gì với Nhậm Kiến Tường, cứu hay không cứu cũng không sao cả.

Nghe thấy giọng của Nhậm Kiến Tường, cơ thể Chu Hãn bắt đầu run rẩy, gã cố gắng quay đầu ra để nhìn Nhậm Kiến Tường rồi mấp máy môi nói câu gì đó.

"Kiến Tường! Chuyện này là sao vậy?", Tần Vũ không hiểu hỏi.

"Ông ta sỉ nhục vợ và con gái mình, nên rất đáng chết, mình sẽ không cứu ông ta đâu".

Nói rồi Nhậm Kiến Tường quay lại nhìn Trương Thành Hải: "Cháu đến giúp ông chỉ vì cháu thấy ông là một vị bác sĩ tốt hành nghề y cứu người, nếu ông và nhà họ Chu đã có qua lại với nhau thì sau này cháu sẽ không đến phòng khám Thần Hải nữa".

Nhậm Kiến Tường lạnh lùng nói từng câu từng chữ khiến Trương Thành Hải hoảng hốt, thấy sắc mặt tức giận của Nhậm Kiến Tường ông ấy mới biết, chàng trai trẻ này không chỉ có y thuật vượt trội mà còn có khí tức của người bề trên.

"Mong thần y có thể giải thích rõ hơn! Ông già này không biết đã đắc với tội cậu chỗ nào vậy?"

Ông cụ Vũ đứng bên cạnh cũng hít sâu một hơi.

Vừa rồi lúc Nhậm Kiến Tường nổi giận, khí tức trên người anh tỏa ra khiến ông cụ Vũ cảm thấy vô cùng ghê rợn, cảm giác chèn ép này giống cảm giác mà ông cụ từng cảm nhận được trên người võ giả, cũng có thể nói chàng trai hơn hai mươi tuổi này không chỉ có y thuật vượt trội mà còn là một võ giả.

"Là ông ta đã sỉ nhục vợ con cháu, chỉ một lý do này thôi ông ta cũng đáng chết rồi, người nhà họ Chu đều ngang ngược coi trời bằng vung như vậy sao?"

Trương Thành Hải như bừng tỉnh, nghiêm túc nói: "Tôi đã nói với Chu Chấn phải dạy dỗ nghiêm khắc hơn rồi, con người của ông ta cái gì cũng tốt, chỉ là hơi nhu nhược với người nhà, cuối cùng cũng phải gánh chịu hậu quả rồi…"

Trong khi bầu không khí vô cùng căng thẳng thì Chu Hãn chầm chậm xuống giường, cơ thể run rẩy lảo đảo, cảm giác như gió cũng có thể thổi bay gã mất.

"Tôi… tôi xin lỗi!"

Chu Hãn quỳ xuống đất, dùng hết sức bình sinh nói một câu.

Nước mắt rơi lã chã, gã biết bệnh của mình là từ đâu mà ra, Chu Chấn cũng biết, nhưng bây giờ muốn tránh cũng không kịp nữa, bọn họ làm sao dám đi tìm Nhậm Kiến Tường, gã biết thân phận võ giả của Nhậm Kiến Tường nên càng hối hận hơn vì đã chọc giận anh.

"Tôi thật sự… rất xin lỗi!"

Thấy cảnh tượng này, trong lòng Trương Thành Hải có chút xúc động.

Cuộc đời của ông ấy đã chữa bệnh cho vô số người, cho dù thế nào thì bây giờ trong mắt ông ấy, Chu Hãn cũng chỉ là bệnh nhân, thấy bệnh nhân như vậy ông ấy cũng không dễ chịu là bao.

"Thần y bớt giận! Mặc dù nhà họ Chu có vài người ngông cuồng ngang ngược nhưng gia chủ nhà họ Chu - Chu Chấn lại không phải người như vậy, mặc dù ông ta khá nghiêm khắc nhưng chắc chắn không phải người xấu".

Anh giết con trai của Chu Chấn, ông ta liền bắt cóc con gái anh, không cần biết Chu Chấn có nhu nhược với người nhà hay không, nhưng ông ta có người nhà còn anh không có người nhà chắc?

Nghĩ tới đây Nhậm Kiến Tường lại càng không muốn ra tay cứu giúp, nếu bây giờ anh cứu gã thì chẳng phải càng hại nhiều người hơn sao.

"Không còn chuyện gì nữa thì cháu đi đây".

Nói xong Nhậm Kiến Tường định quay người rời đi, Tần Vũ cũng đi theo Nhậm Kiến Tường, trong trường hợp này đưa ra quyết định của mình cũng không khó.

"Chờ… chờ chút!"

Chu Hãn phát ra tiếng nói yếu ớt: "Cậu trai trẻ! Tôi thật sự biết lỗi rồi, sau này tôi sẽ thay đổi, làm người lại từ đầu…"

Nói xong, Chu Hãn cố gắng dùng hết sức cầm lấy con dao gọt hoa quả ở bên cạnh đâm vào tay như muốn chặt đứt cánh tay của mình để nói cho Nhậm Kiến Tường biết, gã đã thật sự hối cải.

Nhậm Kiến Tường vung tay lên một cái, con dao gọt hoa quả rơi xuống đất, Trương Thành Hải và Tần Vũ còn tưởng Chu Hãn cầm không chắc, nhưng ông cụ Vũ lại có cái nhìn khác hoàn toàn bọn họ.

"Võ giả hạng đen!"

Vẻ mặt ông cụ Vũ chấn động, mặc dù nhà họ Vũ cũng có võ giả hạng vàng còn hạng đen thì ông cụ cũng mới chỉ nhìn thấy mà thôi, đó chính là điều khiển đồ vật cách một khoảng không gian, có thể lấy mạng người ngoài phạm vi trăm dặm.

Thấy ánh mắt tuyệt vọng và hối cải của Chu Hãn, Nhậm Kiến Tường thở dài một hơi, dù gì gã cũng không có hành động gì làm tổn thương người nhà của anh, mà bây giờ gã cũng hối cải rồi nên anh sẽ tha cho gã lần này.

Vì Diệp Yến nên tính cách của Nhậm Kiến Tường cũng cải thiện hơn rất nhiều, không còn đuổi cùng giết tận như lúc còn ở tiên giới nữa.

"Nếu còn lần sau thì tôi chắc chắn sẽ lấy mạng của ông đó".

Nói rồi, ngón trỏ phải của anh hơi động đậy một chút, linh khí trong cơ thể Chu Hãn cũng dần tiêu tan, không còn phá hủy lục phủ ngũ tạng của gã nữa.

"Được rồi! Chuyện tiếp theo… bác sĩ cũng có thể giúp ông, không cần tới tôi nữa".

Chu Hãn cảm thấy cơ thể không còn đau đớn đến mức chết đi sống lại nữa, mặc dù vẫn còn yếu nhưng cũng không chuyển biến xấu nữa rồi.

"Cảm ơn!"

"Không cần cảm ơn tôi! Quy tắc cũ, mua mạng của ông mười triệu tệ, đến lúc đó tự đem tới", Nhậm Kiến Tường lạnh lùng nói.

"Vậy, vậy là khỏe rồi?", Trương Thành Hải không thể tin nổi, ông ấy bước tới bắt mạch cho Chu Hãn, cơ thể của Chu Hãn đúng là đã tốt hơn rồi, chỉ là cơ thể còn quá yếu, dần dần bồi dưỡng được.

"Cảm ơn thần y, tôi thay mặt Chu Chấn cảm ơn cậu! Chu Hãn là em trai duy nhất của ông ta".

Sắc mặt Nhậm Kiến Tường cũng có phần dịu lại.

"Bác sĩ Trương, nếu ông và Chu Chấn có qua lại với nhau thì cháu muốn nhắc nhở ông một tiếng, không có lần sau đâu".

Trương Thành Hải không hiểu nhưng vẫn trả lời: "Tôi nhất định sẽ chuyển lời của thần y".

"Mười triệu tệ để mua mạng của tôi cũng đáng, cảm ơn", Chu Hãn vừa thoát nạn, gã không hề để tâm đến số tiền mười triệu tệ.

"Ừm!", Nhậm Kiến Tường thản nhiên đáp lại rồi gọi Tần Vũ chuẩn bị rời đi.

Ông cụ Vũ lại gần muốn làm quen.

"Chàng trai trẻ, không biết cậu có thể để lại phương thức liên lạc không? Sau này nếu có chuyện gì cậu có thể đến nhà họ Vũ tìm tôi".

"Không cần đâu, tôi nghĩ chúng ta sẽ gặp lại thôi, đến lúc đó ông sẽ biết tìm tôi như thế nào.

Nhậm Kiến Tường nói xong liền rời đi cùng Tần Vũ, chỉ còn lại mấy người ở lại với khuôn mặt hoang mang.

"Sao cậu lại xích mích với nhà họ Chu vậy?", vừa ra khỏi phòng khám, Tần Vũ đã hỏi.

"Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi".

Nhậm Kiến Tường trả lời qua loa, anh không thể nói là vì anh đã giết con trai của Chu Chấn được.

"Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc tự mở một công ty chưa?", Nhậm Kiến Tường hỏi.

"Mình cũng muốn kiếm nhiều tiền để Tiểu Điệp sống hạnh phúc hơn, nhưng tiền đâu mà mở công ty?"

Nghe vậy, Tần Vũ nở nụ cười bất đắc dĩ.

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Truyện Không Tên Số 11

Copyright © 2022 - MTruyện.net