Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ông Bố Toàn Năng
  3. Chương 41-45
Trước /34 Sau

Ông Bố Toàn Năng

Chương 41-45

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 41: Vương Chiến xuất hiện

"Hơn nữa mở công ty mình cũng chẳng biết làm gì, mối quan hệ cũng không có, thôi đừng mơ mộng hão huyền nữa", Tần Vũ thở dài nói.

"Những thứ này cậu không cần lo, cậu cứ nghĩ xem bản thân nên làm gì đi, những thứ khác cứ để mình giải quyết".

Tần Vũ im lặng một lúc.

"Mình nghĩ, nếu như thật sự mở một công ty thì chắc có lẽ sẽ liên quan đến y dược đấy! Dù gì thì mình cũng trong ngành mà".

Nhậm Kiến Tường mỉm cười: "Cậu cứ suy nghĩ cẩn thận, nghĩ xong thì nói với mình, đến lúc đó chúng ta cùng nghiên cứu".

"Thật sao? Vậy thì tốt quá, sau này mình được làm việc cùng nhau rồi!", Tần Vũ vô cùng xúc động.

Sau khi tạm biệt Tần Vũ, Nhậm Kiến Tường nhìn đồng hồ cũng là buổi trưa rồi, bây giờ Diệp Yến vẫn đang làm việc, anh lại muốn đến công ty xem thử.

Anh định bắt một chiếc taxi thì lại nhìn thấy Diệp Viên Viên và Tề Nguyên.

Hai người đi trên phố vừa nói vừa cười, ánh mắt Tề Nguyên vô cùng dịu dàng, nhưng đối với Nhậm Kiến Tường sống mấy nghìn năm thì anh liếc một cái là thấy rõ dục vọng sâu không đáy ẩn giấu sau ánh mắt Tề Nguyên.

Nhậm Kiến Tường lắc đầu định rời đi nhưng anh bỗng nheo mắt lại.

"Có khí tức của võ giả!"

Nhậm Kiến Tường dùng thần thức dò xét những người xung quanh, bây giờ anh đã đạt tới cảnh giới Tụy Thể Tam Trùng, với cảnh giới này anh vẫn chưa đủ sức uy hiếp nếu gặp võ giả hạng đen.

Trong giây lát anh đã tìm thấy võ giả, gã ở đằng sau Diệp Viên Viên năm mét.

Một tên đô con mặc vest đen nhìn chằm chằm Diệp Viên Viên và Tề Nguyên bằng ánh mắt như chim diều hâu.

Nhậm Kiến Tường dường như cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người tên đô con này, khí tức này anh đã từng cảm nhận được ở trên người tên tài xế Vương Quân.

Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm: "Vương Chiến?"

Diệp Viên Viên và Tề Nguyên vẫn chưa cảm nhận được sự nguy hiểm, vẫn cười nói rồi lên chiếc xe Porsche màu trắng của Tề Nguyên.

Nhậm Kiến Tường thăm dò Vương Chiến mà gã không hề cảm nhận được, ánh mắt vẫn nhìn theo chiếc xe của Tề Nguyên, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Nhậm Kiến Tường nhìn theo ánh mắt của Vương Chiến thì anh thấy một người tài xế đứng tuổi mập mạp đầu hói.

"Tài xế có vấn đề!"

Lúc Nhậm Kiến Tường định tới cứu Diệp Viên Viên thì chiếc xe lại chạy đi mất.

Nhậm Kiến Tường vội vàng bắt một chiếc taxi rồi bảo tài xế taxi đuổi theo chiếc Porsche màu trắng, Vương Chiến cũng cười xảo quyệt rồi biến mất trong một con ngõ.

Chiếc xe của Tề Nguyên càng lúc càng đi xa khỏi thành phố.

Nhậm Kiến Tường đành phải đưa thêm tiền để tài xế tiếp tục bám đuôi theo.

"Ông Trần! Ông lái xe kiểu gì thế? Chúng tôi muốn đi đến khu vui chơi ở Tây Thành cơ mà, sao ông lại lái ra vùng ngoại ô hẻo lánh thế này!"

Thấy Tề Nguyên ăn nói thô tục, Diệp Viên Viên hơi chau mày, cô ta không thích những người đàn ông ăn nói thô tục.

Thấy vẻ mặt của Diệp Viên Viên, Tề Nguyên cũng nhận ra mình vừa thất lễ nên cười trừ một cái.

"Ông Trần! Có phải ông đi nhầm đường rồi không?"

Hai người cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tài xế không hề lên tiếng, mà sau khi rời khỏi khu vực nội thành chiếc xe lại càng đi nhanh hơn, rồi phi thẳng vào một ngọn núi lớn không một bóng người.

Hai người bắt đầu sợ hãi, không biết có chuyện gì xảy ra mà tài xế không lên tiếng.

Lúc này tốc độ xe đã lên tới một trăm hai mươi km/h.

Diệp Viên Viên sợ hãi khóc lóc: "Tề Nguyên, anh mau bảo ông ta dừng lại đi!"

"Trần Sinh, có phải ông không muốn sống nữa không, mau dừng xe lại cho tôi!"

"Trần Sinh…"

Chiếc xe đột ngột dừng lại nhưng mà lại dừng bên cạnh một cái đầm nước.

"Tề Nguyên! Mày xem tao là ai?", Trần Sinh đưa tay lên lột lớp da trên mặt ra để lộ ra khuôn mặt thật sự.

"Là anh!", Tề Nguyên hoảng hốt, vì hắn vừa nhìn thấy một khuôn mặt đáng sợ, người này chính là tài xế lần trước đã cướp bọn họ, Vương Quân.

"Chúng mày suýt nữa thì hại tao ngồi tù, nếu không có anh tao thì chắc cả đời này tao cũng không ra khỏi đó được, hôm nay… hai đứa chúng mày làm một đôi uyên ương chết ở cái đầm này đi!"

Tề Nguyên và Diệp Viên Viên sợ xanh mặt, chuyện lần trước vẫn còn chưa nguôi ngoai, bây giờ hai người chỉ muốn chạy trốn, Tề Nguyên không nói gì kéo tay Diệp Viên Viên chạy về phía rừng rậm ở gần đó.

Nhưng nơi rừng rậm lại đột nhiên xuất hiện một người.

Người này giống như ma vậy, bước đi không hề có tiếng động, gã đứng lẳng lặng ở đó nhìn hai người khiến cả hai đều khiếp sợ.

Người này chính là Vương Chiến - anh trai của Vương Quân.

Tề Nguyên chỉ liếc qua cũng có thể nhìn ra người này chính là một cao thủ võ giả.

Mặc dù Tề Nguyên cũng biết chút võ thuật nhưng mà sau lần trước hắn đã hiểu ra một điều, võ thuật của hắn chẳng là gì so với những người thế này.

"Đại ca, nếu anh có thể tha cho chúng tôi thì muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa cho anh".

"Người đằng sau chúng mày là em trai tao, em trai tao muốn giết chúng mày thì chúng mày chắc chắn phải chết! Còn về tiền… chi phí để cho tao ra tay có khi cả họ nhà mày cũng không đủ tiền đâu".

Nói xong, Vương Chiến nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, đôi mắt híp lại trông vô cùng tàn nhẫn, tay phải gã ném viên đá vèo phát ghim vào vai phải của Tề Nguyên.

"A!", Tề Nguyên hét lên một tiếng, vai phải hắn chảy rất nhiều máu.

Diệp Viên Viên hoảng sợ, chuyện gì vậy? Dường như cô ta vừa xem một cảnh phi lá giết người trong phim truyền hình.

Thật sự gặp chuyện này ngoài đời khiến cô ta khó có thể chấp nhận được, đúng là quá ảo diệu!

Vương Chiến đứng cách bọn họ tầm hơn mười bước vậy mà lại có thể dùng một viên đá nhỏ ném xuyên qua bả vai của Tề Nguyên, chuyện này đúng là không thể dùng lẽ thường để giải thích được.

"Võ giả!"

Ánh mắt Tề Nguyên xám xịt lại, là con cháu nhà họ Tề, hắn cũng đã từng nghe nói đến sự tồn tại của võ giả, trước đây hắn nghĩ cho dù có gặp võ giả hắn cũng có thể đánh hòa, nhưng bây giờ hắn mới biết trong mắt người ta hắn cũng chẳng khác rác rưởi là bao.

Tay trái Tề Nguyên ôm lấy tay phải, Diệp Viên Viên cũng không nhẫn tâm nhìn Tề Nguyên đau đớn liền xé một góc áo để băng bó cho Tề Nguyên.

Hắn không muốn chết một chút nào, người ta thường nói anh hùng yêu mỹ nhân, nhan sắc của Diệp Viên Viên cũng được coi là cực phẩm, thấy Diệp Viên Viên ở bên cạnh, trong lòng Tề Nguyên lại nhớ lại cảnh tượng bị cướp lần trước.

Hắn quyết liều một phen, nhân lúc Diệp Viên Viên không chú ý hắn liền xé rách áo của Diệp Viên Viên.

"Tề Nguyên, anh làm gì vậy?", Diệp Viên Viên không kịp phản ứng lại, cô ta còn tưởng Tề Nguyên đau đớn tới mức mơ hồ.

Tề Nguyên không để ý tới Diệp Viên Viên mà quay đầu lại nói với hai người Vương Chiến và Vương Quân.

"Hai anh, tôi tặng bạn gái của tôi cho hai anh, hai anh muốn chơi thế nào cũng được, chỉ cần các anh tha cho tôi là được".

Vẻ mặt Vương Chiến vẫn không chút thay đổi.

Thấy Diệp Viên Viên rách áo, Vương Quân nuốt nước bọt, thấy cảnh tượng này hắn có chút không chịu nổi.

Tề Nguyên nhận ra chút thay đổi của hắn, Tề Nguyên mừng rỡ tiếp tục xé áo của Diệp Viên Viên ra.

Lúc này Diệp Viên Viên bối rối, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ mỏng manh, cho dù Tề Nguyên chỉ còn một cánh tay lành lặn cô ta cũng không thể phản kháng lại được.

Chương 42: Đến kịp

Diệp Viên Viên lấy tay che áo của mình lại, nhưng chiếc váy của cô ta đã bị xé làm mấy mảnh rồi, cho dù cô ta có cố gắng níu giữ thì cũng vẫn để lộ ra làn da trắng ngần, cảnh tượng này cũng khiến Tề Nguyên suýt nữa thì quên hít thở.

Hắn biết bây giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện đó, hắn nhìn sang phía Vương Quân, quả đúng là… vẻ mặt của Vương Quân rất giống với hắn, chỉ có điều Vương Chiến vẫn đứng đó không chút thay đổi.

"Tề Nguyên… anh điên rồi sao?", Diệp Viên Viên ôm ngực ngồi bất lực dưới đất.

"Diệp Viên Viên… cô đừng trách tôi, ai mà chẳng sợ chết, đến vợ chồng lúc hoạn nạn còn bỏ nhau ra mà chạy đấy, cô chỉ cần phục vụ hai anh ấy cho tốt có khi bọn họ lại tha cho hai chúng ta đấy".

"Súc sinh, anh đúng là loại súc sinh".

Diệp Viên Viên bất lực nhìn xung quanh, cô ta không biết mình đang ở nơi nào, hơn nữa nơi này còn là rừng sâu vắng vẻ, chẳng có người đi qua, vẻ mặt cô ta vô cùng tuyệt vọng, cho dù có chết cô ta cũng sẽ không để người ta làm nhục mình như vậy.

"Hai vị đại ca, tha cho tôi đi! Anh cũng biết đấy lần trước tôi cũng có ý định tặng cô ấy cho anh rồi, từ trước tới giờ tôi không có ý định đối đầu với anh".

Vương Chiến không nói gì, gã đến để tiếp sức cho em trai, chuyện này gã không quan tâm, gã chỉ có mỗi đứa em trai, kẻ nào dám động đến em trai gã thì sẽ phải chết.

"Thằng nhóc lát nữa quay video lại cho tao, nếu tao thỏa mãn thì tao có thể cho mày đi", Vương Quân nói xong liền nở nụ cười dâm ác.

Tề Nguyên đương nhiên là hiểu ý của Vương Quân liền vội vàng đồng ý.

"Chẳng lẽ…anh ấy nói đúng?", khuôn mặt Diệp Viên Viên xám ngắt, nghe đoạn hội thoại của Tề Nguyên, cô ta lại nhớ đến cuộc nói chuyện trên xe lúc trước của cô ta với Nhậm Kiến Tường.

"Xem ra mình đã trách nhầm anh ấy rồi, loại khốn nạn như Tề Nguyên sao có thể liều mạng cứu mình được chứ".

Trong lòng Diệp Viên Viên vô cùng áy náy, mặc dù bây giờ đang cận kề với cái chết nhưng cô ta lại nhớ đến lúc lần trước Nhậm Kiến Tường cứu cô ta, nghĩ vậy cô ta lại thấy xúc động.

Mấy hôm gần đây cô ta hay nói bóng gió Diệp Yến ly hôn với Nhậm Kiến Tường.

Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, người mà cô ta chế giễu mỗi ngày lại là ân nhân cứu mạng của cô ta, mà người bạn trai bên cạnh cô ta gặp nguy hiểm lại bán đứng cô ta như thế này.

"Tề Nguyên, là mắt tôi mù, nếu không vì tôi ngu ngốc tưởng anh là người cứu tôi thì tôi cũng sẽ không làm người yêu anh rồi, chuyện đến nước này tôi cũng nói thật cho anh biết, tôi chưa bao giờ yêu anh, một chút cũng không, có chăng chỉ là chút lòng cảm kích, nhưng bây giờ nó đã biến thành sự ghê tởm, vô cùng ghê tởm, tôi đúng là quá ngu ngốc mà".

Tề Nguyên nắm chặt bàn tay, những lời này đúng là đánh mạnh vào tâm lý của hắn, nhưng bây giờ hắn không cho phép mình nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn được sống.

"Vậy thì đã sao, đắc tội hai vị đại ca này, cô cũng đừng mong sống tốt".

"Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ sớm nhìn rõ bộ mặt xấu xa của anh", khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên tỏ vẻ dứt khoát, sau đó lao đầu vào một cái cây gần đó.

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh nhưng lại không có chuyện bể đầu chảy máu, Vương Chiến chặn Diệp Viên Viên lại với tốc độ đáng kinh ngạc.

Vương Chiến lạnh lùng nói: "Mày không có quyền tự sát, bây giờ hiểu rồi chứ! Chúng mày không nên làm hại em trai tao".

"Còn một người nữa là anh rể mày đúng không? Hôm nay coi như hắn gặp may, tao không tìm được hắn, yên tâm đi! Chúng mày sẽ gặp nhau dưới suối vàng sớm thôi".

Diệp Viên Viên tự sát mà cũng bị cản lại, cô ta vô cùng hoảng sợ, mặc dù cô ta sợ chết nhưng lại càng sợ bị đám người này làm nhục hơn, chuyện này còn đau khổ hơn cái chết gấp trăm lần.

Vương Quân cười ha hả, có anh trai là võ giả hắn mới có thể ngông cuồng như vậy, cảm giác này đúng là rất đã!

Vương Quân chỉ vào Tề Nguyên rồi nói: "Mày! Đưa cô ta lên xe của tao".

Tề Nguyên không hề do dự, định cưỡng ép bế Diệp Viên Viên lên xe.

Nhưng đúng lúc này một trận gió lớn nổi lên.

Trận gió to khiến tất cả mọi người không thể mở mắt ra được trừ mỗi Vương Chiến là chau mày, còn những người khác đều lấy tay che mắt mình lại.

Gió ngừng thổi, lá rơi.

Tề Nguyên và Vương Quân mở mắt ra, Tề Nguyên vô cùng hoảng hốt vì không thấy Diệp Viên Viên đâu nữa, nếu để Diệp Viên Viên chạy mất thì chắc chắn hắn phải chết.

Tề Nguyên nhìn khắp nơi xung quanh cuối cùng cũng thấy Diệp Viên Viên, nhưng bên cạnh Diệp Viên Viên lại xuất hiện một người.

"Nhậm Kiến Tường!"

Tề Nguyên nhận ra ngay người đó là ai.

Lúc này nửa người trên của Nhậm Kiến Tường trống trơn, chiếc áo sơ mi trắng của anh đã đưa cho Diệp Viên Viên mặc giúp cô ta che chắn những nơi bị hở.

"Mày đúng là dễ tìm đấy!"

Sau khi Vương Quân thấy Nhậm Kiến Tường liền thích thú: "Anh! Đây chính là tên lần trước trói em vào cây khiến em bị bắt".

Vương Chiến gật đầu nói: "Giỏi lắm, đúng là như em nói, tên này chắc là một võ giả".

Sau khi nghe thấy sự khẳng định của Vương Chiến, Vương Quân thăm dò: "Anh có thắng được hắn không?"

Vương Chiến cười rồi nói: "Em thấy anh thua bao giờ chưa?"

Vương Quân lúc này mới yên tâm, đồng thời cũng tự cảm thấy buồn cười vì câu hỏi của mình, anh của hắn là người trăm trận trăm thắng.

"Sao anh lại đến đây? Anh mau đi đi! Anh không đánh lại bọn họ đâu…", Diệp Viên Viên mở to mắt thấy trên người đã mặc một chiếc sơ mi trắng dài, cô ta nhìn sang bên cạnh thấy Nhậm Kiến Tường.

Diệp Viên Viên không kiềm chế được, lớn tiếng gào khóc, đôi tay nắm chặt lấy cánh tay của Nhậm Kiến Tường, nước mắt không ngừng chảy.

Tề Nguyên thấy cảnh này thì trong lòng rất khó chịu, hắn chỉ mong Vương Quân có thể giết chết hai người này đi, nếu không chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài thì hắn không biết giấu mặt mũi đi đâu nữa.

"Nếu đã đến rồi thì hôm nay đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây! Mày yên tâm, tao sẽ không giết mày ngay đâu, tao sẽ trói mày ở một nơi không người để cho mày phơi nắng phơi gió, cho côn trùng đốt mày rồi cuối cùng bị chết đói".

Vương Quân vẫn nhớ chuyện lần trước, trong lòng vô cùng căm thù Nhậm Kiến Tường, bây giờ kẻ thù đã ở trước mặt, hắn đã nghĩ ra mười mấy cách để dày vò Nhậm Kiến Tường rồi.

"Anh mau đi đi, anh đánh không lại bọn họ đâu, người ở bên cạnh kia rất kinh khủng đấy, anh mau chạy đi!"

Diệp Viên Viên nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc đau khổ, vừa rồi cô ta đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Vương Chiến, Nhậm Kiến Tường là người bình thường đương nhiên không phải đối thủ của gã.

Mặc dù cô ta không rõ tại sao Nhậm Kiến Tường lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng cô ta biết lần trước cô ta đã đổ oan cho Nhậm Kiến Tường, bây giờ cô ta chỉ muốn Nhậm Kiến Tường nhanh chóng rời khỏi đây.

"Sao thái độ của em đối với anh lại thay đổi nhanh như vậy chứ… có phải em bị sốt rồi không?", Nhậm Kiến Tường trêu đùa, thầm nghĩ may mà đến kịp.

Chương 43:Võ giả hạng đen

Giọng điệu chế nhạo của Nhậm Kiến Tường khiến cho bầu không khí như đông cứng lại, bầu không khí căng thẳng ban đầu lập tức trở nên kỳ lạ.

“Họ Nhậm kia, tôi tốt bụng nhắc nhở anh, nếu anh còn không nhanh chóng chạy đi, đến lúc xảy ra chuyện thì đừng trách bà đây không nhắc nhở anh”, Diệp Viên Viên trả lời theo bản năng.

“Em gái! Tôi không đến đây để nhìn hai người tán tỉnh nhau đâu”, Vương Quân tức giận nói: “Mày giết chết tên kia cho tao thì có thể lập tức rời đi”.

Vương Quân chỉ tay vào Tề Nguyên, sắc mặt Tề Nguyên lập tức trở nên khó coi, mặc dù hắn muốn Nhậm Kiến Tường chết, nhưng nếu hắn ra tay, hắn sẽ là hung thủ giết người, dù Tề Nguyên sống giàu sang nhưng vẫn không có can đảm đó.

Tề Nguyên chần chừ do dự khiến Vương Quân rất khó chịu, Vương Chiến cũng cầm thêm vài hòn đá trong tay.

Lòng Tề Nguyên dao động, hắn biết nếu hôm nay hắn không giết Nhậm Kiến Tường thì người chết sẽ là hắn, Tề Nguyên không còn chần chừ nữa, mà đi về phía hai người Nhậm Kiến Tường.

“Ha ha! Dù sao anh cũng phải chết, đến đó đừng trách tôi nhé”, tay phải của Tề Nguyên bị thương, nhưng hắn thấy không có vấn đề gì khi đối phó với một mình Nhậm Kiến Tường.

Có điều, chuyện xảy ra sau đó khiến hai mắt hắn trợn tròn, dáng vẻ không thể tin nổi.

Chỉ thấy Nhậm Kiến Tường cầm thêm một hòn đá trong tay, đập vào vai trái của Tề Nguyên giống như cách cũ.

“Phụt!”, vai trái của Tề Nguyên lập tức chảy máu, Tề Nguyên đau đớn lăn qua lăn lại trên mặt đất, bởi vì vai trái của hắn không chỉ bị xuyên thủng trong nháy mắt, hơn nữa tốc độ của hòn đá quá nhanh nên vết thương của hắn bị bỏng đến không còn hình dạng.

“Anh... Anh rể!”, Diệp Viện Viện mở to cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp, rất lâu cũng không thể khép lại. Diệp Viên Viên cứ đi qua đi lại quanh Nhậm Kiến Tường, như muốn nhìn xem rốt cuộc Nhậm Kiến Tường là ai, ngay cả nỗi sợ hãi cũng giảm bớt hơn nửa, có Nhậm Kiến Tường ở bên cạnh cô ta, cô ta cảm thấy rất an toàn.

“Chuyện này không thể nào!”, Tề Nguyên nằm trên mặt đất, hai mắt vô hồn, thì ra hắn mới là kẻ vô dụng nhất, sự chênh lệch trong chớp mắt và mức độ chưa hiểu biết về thế giới của hắn khiến hắn khó mà tiếp nhận được.

“Được! Mày có tư cách để tao ra tay, nhưng cũng chỉ thế mà thôi”, ngay khi Vương Quân hơi sợ hãi, Vương Chiến lên tiếng.

“Tại sao võ giả bọn mày cứ luôn kiêu ngạo như vậy, tao không hiểu bọn mày cảm thấy bản thân hơn hẳn người khác ở chỗ nào”, Nhậm Kiến Tường hơi cạn lời, mỗi một võ giả anh gặp đều cho rằng bản thân không gì sánh được trên thế giới, nhưng lại không biết năng lực càng lớn thì lại càng cần phải biết thế giới này đáng sợ thế nào.

“Bởi vì mày không biết võ giả mạnh mẽ thế nào, chắc mày là võ giả hạng vàng nhỉ! Hôm nay mày sẽ được biết sự chênh lệch giữa hạng đen và hạng vàng”.

“Anh rể, đánh không lại thì anh chạy đi!”

Nhậm Kiến Tường hậm hực bật cười, không để ý đến người có thần kinh hơi có vấn đề là Diệp Viên Viên.

“Nói nhảm nhiều quá”.

Cuộc tranh đấu giữa các cao thủ luôn có nhiều bất ngờ khiến cho người ta không kịp đề phòng, vừa dứt lời, Nhậm Kiến Tường và Vương Chiến đã bắt đầu giao đấu.

Vương Chiến nhảy vọt lên trên một cây cao ba mét, tung một cú đấm từ trên cao xuống, mượn lực quán tính, như phá đá mở núi.

Nhậm Kiến Tường hơi nhíu mày, bây giờ anh mới ở cảnh giới Tụy Thể Tứ Trùng, đối phó với võ giả hạng đen vẫn hơi khó giải quyết.

Vương Chiến cũng được xem là đối thủ mạnh nhất anh từng gặp hiện giờ, tất cả sự nghiêm túc trong mắt biến thành ý chí chiến đấu, khó khăn lắm mới gặp được một đối thủ ngang tài ngang sức.

“Đấu!”

Nhậm Kiến Tường bay lên cao, quyền đối quyền, hoàn toàn không rơi vào thế yếu, chỉ trong chốc lát lá bay tán loạn, bụi mù mịt khắp nơi.

Hai người Diệp Viên Viên và Vương Quân đứng yên tại chỗ, cách thức chiến đấu này khiến cho bọn họ nhìn đến mức mơ hồ. Ngay cả Tề Nguyên cũng quên mất cơn đau, ánh mắt hoàn toàn chấn động.

Khi Vương Chiến và Nhậm Kiến Tường đánh nhau, hắn mới biết rõ thực lực của Nhậm Kiến Tường mà mình hay coi thường, dù sức lực của Nhậm Kiến Tường yếu hơn hắn ba phần nhưng kỹ thuật chiến đấu lại rất vững chắc, hai người giao đấu mấy chiêu, dù chưa phân thắng bại nhưng Nhậm Kiến Tường càng đánh càng hăng còn Vương Chiến đã có vẻ hơi mệt mỏi.

Vương Chiến không biết rằng gặp phải đối thủ có sức lực ngang bằng, Nhậm Kiến Tường không sử dụng linh lực, nếu không Vương Chiến không thể nào đánh ngang tay với Nhậm Kiến Tường.

“Tuyệt!”, Nhậm Kiến Tường hét lớn, ý chiến đấu hiện lên.

Hai chữ ‘tên điên’ đột nhiên xuất hiện trong đầu Vương Chiến, trước kia người khác gọi hắn như vậy, không ngờ rằng hôm nay hắn lại gặp một người còn điên hơn mình.

“Nếu mày muốn chết như vậy thì tao sẽ cho mày được toại nguyện”, tay Vương Chiến chắp lại, miệng hô lớn: “Hổ Hành Quyền”.

Vương Chiến là võ giả hạng đen, đã có thể sử dụng ‘khí’ để tấn công đối thủ.

Võ giả có thể tu luyện các loại võ để tăng cường năng lực của bản thân, và Hổ Hành Quyền được Vương Chiến luyện chính là một trong số đó.

Vương Chiến đánh một đấm ra không trung, một hình ảnh hư ảo của mãnh hổ nổ tung ra, lao thẳng về phía gáy của Nhậm Kiến Tường. Cùng lúc đó, Vương Chiến thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt trở nên tái nhợt, đây là đòn tấn công mạnh nhất của hắn trong ngày hôm nay, hắn đã biết Nhậm Kiến Tường không phải người đơn giản, kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm nói cho hắn biết, phải đánh nhanh thắng nhanh.

Nhậm Kiến Tường cười khẩy, đối mặt với mãnh hổ đang tới gần, anh không may mảy để ý.

“Tản ra!”, khóe miệng của Nhậm Kiến Tường khẽ nhếch lên, hình ảnh hư ảo của mãnh hộ lập tức tự động tiêu tan.

Vương Chiến tức sôi máu, đây chính là đòn công kích mạnh nhất của hắn, lại dễ dàng bị phá vỡ, đã rất nhiều lần hắn chiến thắng đối thủ nhờ Hổ Hành Quyền, nhưng hôm nay lại không gây ra sóng gió nào, chuyện này khiến cho hắn hoàn toàn không có cách nào để tiếp nhận được.

“Nếu các người muốn chết thì đừng oán trách tôi”, Nhậm Kiến Tường tung thuật hỏa cầu ra, quả cầu lửa màu đỏ sậm trong tay chuyển động không ngừng.

“Đây là loại võ công gì?”, trước lúc chết, Vương Chiến cũng không hiểu được, dù võ giả mạnh mẽ thế nào cũng không thể làm được như vậy.

Nhưng hắn đã không còn thời gian suy nghĩ, bởi vì quả cầu lửa đã nhanh chóng bao phủ cả người hắn, mấy giây sau, chỉ còn lại một đống tro bụi, ngay cả xương cũng không còn sót lại.

Nhậm Kiến Tường lại liếc nhìn hai người Vương Quân và Tề Nguyên, Vương Quân đã sợ đến choáng váng, hai chân run bần bật, hai hàm răng va cầm cập, quỳ sụp xuống đất, lắc đầu nguầy nguậy.

Lại thêm một thuật hỏa cầu được tung ra, Vương Quân hóa thành tro bụi, Nhậm Kiến Tường sẽ không nương tay với kẻ cặn bã như hắn.

“Cậu cũng đi theo chúng luôn đi!”

Một giọng nói giống như ma quỷ truyền vào tai Tề Nguyên, khiến Tề Nguyên vô cùng kinh hãi và hoảng hốt.

“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi, van xin anh, tôi biết lỗi rồi”.

“Giữ lại loại cặn bã như cậu chính là gây tai họa cho xã hội, nếu như hôm nay tôi không chạy đến kịp, có lẽ Diệp Viên Viên đã bị cậu bán rồi”.

“Tôi thực sự biết lỗi rồi, xin anh hãy cho tôi một cơ hội, tôi không muốn chết, cầu xin anh đừng giết tôi”, Tề Nguyên liên tục dập đầu, dập đầu đến mức chảy máu.

“Anh rể! Tha cho hắn đi!”, Diệp Viên Viên thở dài nói.

“Hả?”, Nhậm Kiến Tường thấy hơi khó hiểu, dù sao Nhậm Kiến Tường cũng là người đến từ tiên giới, đã từng nhìn thấy rất nhiều cảnh chém giết, nhưng Diệp Viên Viên thì khác, bây giờ anh em Vương Quân đã chết, anh không muốn tiếp tục gây ra máu tanh.

Chương 44: Ai nói anh từng cứu ông nội tôi?

Nhậm Kiến Tường gật đầu, người bị hại lớn nhất trong chuyện này là Diệp Viên Viên, nếu cô ta muốn bỏ qua cho Tề Nguyên thì Nhậm Kiến Tường cũng không còn gì để nói.

“Tội chết có thể miễn! Tội sống khó thoát, sau này cứ sống trong sự ngu dại đi!”

Giọng nói của Nhậm Kiến Tường tràn trề ma lực, vì anh đã cố gắng dùng tinh thần lực.

Cùng với giọng nói của anh, cặp mắt Tề Nguyên ngây dại, trong chớp mắt, cậu ta quỳ rạp xuống đất cười ngu ngơ.

“Quỷ!”

Lúc chạm phải ánh mắt Nhậm Kiến Tường, Tề Nguyên sợ hãi vừa hét vừa chạy mất bóng hệt như nhìn thấy quái vật.

“Đi thôi!”

Nhậm Kiến Tường nói, lúc này chỉ còn lại hai người Nhậm Kiến Tường và Diệp Viên Viên, chuyện đã giải quyết xong, không cần phải ở lại nữa.

“Anh rể, ban nãy…”

Nhậm Kiến Tường cắt ngang câu hỏi của Diệp Viên Viên.

“Đừng hỏi nhiều, có một số chuyện nếu biết sẽ không có lợi cho em”.

Trên mặt Diệp Viên Viên thoáng đỏ ửng: “Em chỉ muốn hỏi… Ban nãy… Sao em lại mặc áo của anh”.

“Đương nhiên là anh mặc cho em”.

Nhậm Kiến Tường trả lời không cần suy nghĩ, nhưng anh cũng lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng.

“Vậy không phải anh nhìn thấy hết rồi hả? Được lắm! Anh rể, anh lại là một kẻ… Nhất định em sẽ về mách chị em!” Diệp Viên Viên lập tức xù lông lên.

Nhậm Kiến Tường lúng túng gãi đầu, nghĩ thầm: “Hừ! Thật không biết điều, nếu anh không chạy tới cứu thì bây giờ em ra nông nỗi gì rồi, thế mà còn trách anh?”

Trong lòng nghĩ thế nhưng anh không dám nói ra.

Với tính cách này của Diệp Viên Viên, nếu thêm mắm thêm muối mách lại với Diệp Yến thì phiền phức lắm!

“Lúc ấy anh đã che cơ thể của em rồi, dù anh có giúp em thay áo thì anh cũng không thấy gì cả”.

“Thật à?” Diệp Viên Viên đương nhiên không tin.

“Đương nhiên là thật rồi, nếu lừa em thì anh không phải người!”

Đạo pháp mà anh thi triển sao có thể che mắt anh được chứ! Nhậm Kiến Tường đúng là có nhìn thấy một số hình ảnh không nên thấy thật, nhưng anh bảo đảm, anh không hề nghĩ linh tinh.

Anh vốn dĩ cũng đâu phải người, mà là tiên vương chân chính!

“Đi thôi!”

Vừa nói, Nhậm Kiến Tường vừa đi về phía trước, Diệp Viên Viên ngửi mùi hương trên quần áo, khóe miệng khẽ cong lên.

“Những chuyện khác em đừng hỏi, em chỉ cần biết là anh rất thật lòng với chị của em, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, thần ngăn giết thần, ma cản giết ma!”

“Chị thật tốt số!” Diệp Viên Viên cảm động.

Cô ta vốn đang thấy rất vui, vui vì đã sống sót sau tai nạn, còn thêm cả một chút tình cảm mông lung.

Bây giờ, nghe thấy lời của Nhậm Kiến Tường, cũng không khỏi cùng thấy vui mừng cho chị mình, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh cảm giác ghen tị, sau đó mới thản nhiên đuổi theo bước chân Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường vừa đưa Diệp Viên Viên trở về nhà họ Diệp thì một cuộc điện thoại gọi tới.

Người gọi đến là Vũ Hàn Thảo, Nhậm Kiến Tường luôn mang lòng biết ơn đối với Vũ Hàn Thảo.

“Hàn Thảo! Sao thế?”

“Đại ca Nhậm, anh tới đây mau đi, mau cứu ông nội tôi với! Ông nội tôi… Ông… Sắp không xong rồi!”, trong giọng nói gấp gáp của Vũ Hàn Thảo còn mang theo cả tiếng khóc nức nở.

“Xảy ra chuyện gì? Cô nói rõ ràng xem nào”.

Qua điện thoại, Vũ Hàn Thảo kể rõ ngọn ngành.

Hóa ra, ông cụ Vũ mà lần trước Nhậm Kiến Tường gặp ở phòng khám Thần Hải chính là ông nội của Vũ Hàn Thảo.

Nhậm Kiến Tường cũng khá bất ngờ, dù biết ông cụ Vũ này có lẽ có quan hệ sâu xa gì đó với Vũ Hàn Thảo nhưng không ngờ lại là quan hệ ông cháu.

Hôm đó, sau khi ông cụ Vũ về nhà thì được bác sĩ của Đế Quốc Thiên Minh chữa trị, đây là liệu trình phải thực hiện hàng ngày, ông cụ Vũ cũng cảm thấy bệnh tình có chuyển biến tốt, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà hôm nay ông cụ lại nôn ra rất nhiều máu, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, chỉ còn lại hơi thở mong manh.

Hơn một nửa bác sĩ của thành phố Hoa Tây đều đã tới, cùng nghĩ biện pháp với bác sĩ của Đế Quốc Thiên Minh nhưng dù có vỡ đầu mẻ trán cũng không nghĩ ra cách nào.

Trong lúc gấp gáp, Vũ Hàn Thảo chợt nhớ lại y thuật thần kỳ của Nhậm Kiến Tường, cô ấy chỉ đành gửi gắm hy vọng vào anh.

“Cho tôi địa chỉ, tôi tới ngay!”

Nhậm Kiến Tường đồng ý rất dứt khoát, anh cất điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu, trả ơn thật khó!

Lúc trước anh đã từng nhắc nhở ông cụ Vũ, hiển nhiên là ông cụ không tin anh, nếu không phải là Vũ Hàn Thảo nhờ vả thì còn lâu Nhậm Kiến Tường mới thèm quan tâm.

Anh dựa theo định vị trên di động, đến ngay nhà họ Vũ.

Nhậm Kiến Tường thầm cảm thán, nhà họ Vũ qua không hổ danh là có thực lực phi phàm, nếu Vũ Hàn Thảo không đánh tiếng trước với nhân viên an ninh thì anh chưa kịp đến gần nhà họ Vũ đã bị mấy chục vệ sĩ cao cấp bao vây, chưa nói tới nhiều nhân vật đang ẩn nấp khác.

Nhà họ Vũ được sông núi bao quanh, cả gia tộc trông tựa như một thị trấn nhỏ, bên trong đó có đủ tất cả những gì cần thiết.

Hơn nữa, đây chẳng qua chỉ là những nơi mà nhà họ Vũ công khai mà thôi. Không giống nhà họ Diệp, dù nhà họ Diệp có tiếng là một gia tộc hạng ba nhưng cũng không khác gì các gia đình bình thường khác, nơi duy nhất trông khá ổn là nhà tổ họ Diệp.

“Đại ca Nhậm, ở đây!”

Lúc này, giọng nói của Vũ Hàn Thảo truyền tới.

“Nếu cô không tới thì tôi vẫn còn lạc đường mất”, Nhậm Kiến Tường mỉm cười.

“Đại ca Nhậm, xin lỗi, tôi muốn đích thân đến đón anh nên không để bảo vệ dẫn đường cho anh, mau lên xe đi! Đại ca Nhậm”.

Nhậm Kiến Tường gật đầu, rồi lên xe, nửa tiếng sau mới tới một sơn trang, vị trí sơn trang rất tốt, Nhậm Kiến Tường có thể cảm nhận được linh lực ở đây nhiều gấp mấy lần chỗ khác.

Sau khi vào sơn trang, hai người chạy thẳng đến chỗ ở của ông cụ Vũ, bây giờ cứu người quan trọng nhất.

Chẳng mấy chốc, họ đã đi đến một tòa lầu cổ, trong sân lầu cổ có rất nhiều bác sĩ mặc áo trắng, trong đó còn có mấy người nước ngoài, có lẽ là người của Đế Quốc Thiên Minh.

Ngay lúc hai người chuẩn bị vào cửa, một thanh niên bỗng chặn họ lại.

“Vũ Văn Sinh, anh tránh ra, đại ca Nhậm đến để chữa bệnh cho ông nội!”, Vũ Hàn Thảo cuống cuồng nói.

Nhậm Kiến Tường nhận ra người này chính là cậu thanh niên ở bên cạnh ông cụ Vũ hôm anh gặp ông cụ lần đầu tiên.

“Cô nói chữa là chữa được à? Bao nhiêu thần y như vậy cũng bó tay, cô tìm đại một thằng lưu manh tới, không sợ ông ấy xảy ra sơ xuất gì sao?”

Tiếng cãi vả thu hút sự chú ý của các bác sĩ, bọn họ khinh bỉ đánh giá Nhậm Kiến Tường.

“Vũ Văn Sinh, anh nghe kỹ cho tôi, bây giờ không phải là lúc chúng ta tranh cãi, bệnh của ông nội mới quan trọng nhất!”

Vũ Hàn Thảo hét lên, sau đó nhỏ giọng giải thích với Nhậm Kiến Tường.

“Anh ta là anh họ tôi, không biết nghe đồn ở đâu ra chuyện ông nội có ý giao nhà họ Vũ cho bố tôi quản lý, nên suốt ngày đối đầu với tôi”.

Nhậm Kiến Tường bừng tỉnh, cười như không cười nhìn về phía Vũ Văn Sinh.

“Lần trước, anh đã ngăn cản tôi cứu ông nội anh, lần này cũng giống vậy! Chẳng lẽ, anh có ý đồ gì?”

Vũ Văn Sinh giận xanh mặt, chỉ vào Nhậm Kiến Tường.

“Ai nói là anh từng cứu ông nội, ai thấy hả? Lần đó anh chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi!”

Chương 45: Thiên Tinh Thất Châm

“Đại ca Nhậm, chuyện này là sao vậy?”

Vũ Hàn Thảo nghi hoặc hỏi, nghe ẩn ý trong lời nói thì rõ ràng khi trước hai người này đã từng gặp nhau.

“Lần trước ông nội cô phát bệnh là do tôi cứu chữa, cuối cùng thấy xe cứu hộ tới thì tôi cũng đi luôn”.

“Hoá ra người mà ông nội muốn tìm là anh! Lần trước ông ấy ra lệnh cho chúng tôi đi tìm một thanh niên thần y khoảng hơn hai mươi tuổi, không ngờ người đó chính là đại ca Nhậm!”

Hai mắt Vũ Hàn Thảo như phát sáng, vô cùng vui mừng, sau đó cô ấy quay đầu lại trách mắng.

“Vũ Văn Sinh, anh còn không mau tránh ra! Làm lỡ dở thời gian thì anh chịu trách nhiệm nổi sao?”

Vũ Văn Sinh bày ra vẻ mặt u ám.

Nếu như Nhậm Kiến Tường thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội thì hành vi bây giờ của hắn chẳng khác gì tự tìm đường chết.

Thế nhưng Nhậm Kiến Tường là do Vũ Hàn Thảo tìm tới, nhìn dáng vẻ thì quan hệ cũng không mấy xa lạ, lần trước cảnh tượng Nhậm Kiến Tường thể hiện kỹ năng vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, Vũ Văn Sinh thầm nhủ trong lòng, lỡ như chữa khỏi thì thật sự vị trí gia chủ sẽ không còn chút liên quan gì tới bố hắn nữa.

Trong đầu Vũ Văn Sinh không ngừng suy tính, đột nhiên hắn nghĩ ra một kế.

“Nơi này có nhiều danh y như vậy cũng không chữa được cho ông nội, lẽ nào một tên nhãi ranh như hắn lại có y thuật tốt hơn cả các bác sĩ ở đây sao?”, Vũ Văn Sinh vừa chỉ vào các bác sĩ trong sân vừa lớn tiếng nói.

Đột nhiên, những ánh mắt khinh thường trong sân cùng đổ dồn về phía Nhậm Kiến Tường.

Một người thanh niên trong số đó thì còn thẳng thừng lớn tiếng: “Tên ranh này từ lâu đến mà lại dám ăn nói ngông cuồng ở nơi này, tôi khuyên anh mau mau cút đi! Nếu không người mất mặt chính là anh đấy”.

Người thanh niên tên là Chu Phong, vẻ ngoài hết sức trắng trẻo, chiều cao một mét chín, cao hơn nửa cái đầu so với Nhậm Kiến Tường, vừa nhìn đã biết những ngón tay thon dài trắng nõn kia là của một người thường xuyên cầm dao phẫu thuật.

“Người này là nhân tài được bồi dưỡng ở nước ngoài trở về, về nước chưa đến nửa năm, các bệnh viện lớn đều tranh giành nhau, hơn nữa không ngại nói cho anh biết, Chu Phong đã thích Vũ Hàn Thảo từ rất lâu rồi”.

Giọng nói quái gở của Vũ Văn Sinh khẽ vang lên bên tai Nhậm Kiến Tường.

Vũ Hàn Thảo hơi nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng: “Chu Phong, anh cút đi cho tôi! Đây là chuyện trong gia đình tôi”.

“Cô Vũ, lời này không đúng chút nào, ông cụ Vũ mời chúng tôi đến đây, mọi người đều nên góp sức, đây đương nhiên không phải chuyện của riêng một mình cô”, Chu Phong nói với vẻ nghiêm túc.

Vũ Hàn Thảo vì Nhậm Kiến Tường mà không thèm quan tâm tới tình cảnh, lên tiếng bảo hắn cút, khiến hắn cực kỳ cáu giận, thế nhưng bên ngoài vẫn giữ nụ cười mỉm, ngoài Nhậm Kiến Tường ra thì không một ai nhìn ra được vẻ hung ác sâu trong mắt hắn.

“Hàn Thảo, Chu Phong nói có lý đấy, bệnh tình của ông nội không phải là chuyện đùa đâu”.

Hai người Chu Phong và Vũ Văn Sinh kẻ tung người hứng, cộng thêm việc trong sân đều là bác sĩ có tiếng, nhìn ánh mắt của bọn họ thì đều không coi Nhậm Kiến Tường ra gì, điều này khiến cho Vũ Hàn Thảo hết sức sốt ruột.

“Vậy thì phải làm sao mới chứng minh được là tôi có tư cách chữa trị cho ông cụ Vũ?”, Nhậm Kiến Tường thẳng thừng lên tiếng hỏi.

“Đầu tiên anh thử nói ra triệu chứng và nguyên nhân hình thành bệnh tim, sau đó mô tả bệnh tình của ông cụ, nếu như có thể nói rõ ràng hết tất cả thì mới có tư cách bước qua cửa”.

“Xin lỗi, tôi không tinh thông mấy thứ y thuật của mấy người, nhưng tôi có thể chữa trị cho ông cụ Vũ”.

“Ha ha…hoá ra đến để phán bừa!”

“Không biết gì mà còn ăn nói ngông cuồng như vậy, lẽ nào thật sự coi người trong giới y thuật chúng tôi chỉ biết cầm dao phẫu thuật hay sao?”

Những tiếng cười chế giễu lập tức vang lên không ngớt bên tai.

Đặc biệt là Chu Phong rõ ràng đang tỏ ra cực kỳ chế nhạo.

Vũ Hàn Thảo che chắn trước người Nhậm Kiến Tường, cô ấy biết tên Chu Phong này bụng dạ hẹp hòi, cô ấy sợ Chu Phong sẽ làm ra hành vi kích động gì.

Thế nhưng Vũ Hàn Thảo càng làm vậy thì nỗi căm hận của Chu Phong đối với Nhậm Kiến Tường lại càng mãnh liệt hơn.

Cứ thế sẽ chỉ làm mất thêm thời gian chữa trị cho ông cụ, Nhậm Kiến Tường liếc mắt nhìn, phát hiện ra trong sân có một người ăn mặc như một thầy lang, nhưng huy hiệu đeo trên quần áo lại thể hiện rõ ông ta là hội phó của hội y học.

Không nói nhiều lời, cây kim bạc phóng ra khỏi túi Nhậm Kiến Tường, bảy cây kim bạc cùng bay về phía hội phó cùng một lúc, cuối cùng đâm xuyên vào trong quần áo của hội phó.

Biến cố đột nhiên xảy tới khiến cho mọi người sợ thót tim, mấy bác sĩ biết võ trong số đó lập tức bao vây chật kín lấy Nhậm Kiến Tường, còn có một số bác sĩ vội vàng chạy tới bên cạnh hội phó, thay ông ta kiểm tra vết thương.

“Thằng kia, quả nhiên là anh tới đây để gây thêm rắc rối, hôm nay tôi sẽ khiến cho anh biết người tuỳ tiện tới nhà họ Vũ sẽ có kết cục gì”.

Vũ Văn Sinh lớn tiếng gầm lên, trong lòng lại cực kỳ vui sướng, bây giờ cuối cùng thì hắn cũng có cớ bắt Nhậm Kiến Tường rồi.

Chỉ trong nháy mắt, bốn, năm bảo vệ mặc đồng phục cũng chạy tới nơi.

“Bắt hắn lại!”

“Tôi xem ai dám!”

Không hề hiểu dụng ý của Nhậm Kiến Tường, thế nhưng Vũ Hàn Thảo vẫn tin tưởng vô điều kiện, cô ấy tin Nhậm Kiến Tường có dụng ý của riêng anh.

“Vũ Hàn Thảo, cô cố chấp muốn bảo vệ cho hắn thì đừng trách tôi vô tình, tới lúc ông nội tỉnh lại thì tôi sẽ thuật lại với ông tất cả những chuyện này, dẫn cô Vũ sang một bên, trói lấy hắn cho tôi”.

Lúc bảo vệ đang định ra tay thì một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.

“Khoan đã!”

Người lên tiến chính là hội phó đông y già nua kia.

“Hội phó Trần, chuyện này?”

Vũ Văn Sinh không hiểu lắm, thế nhưng vẫn cứ nghe theo, quan hệ giữa hội phó Trần này và ông cụ Vũ vẫn luôn không tệ, lời ông ta nói vẫn có trọng lượng nhất định.

“Chàng trai trẻ! Cậu vừa mới sử dụng Thiên Tinh Thất Châm đã thất truyền bấy lâu nay sao?”, hội phó Trần dò hỏi.

“Đúng thế!”, Nhậm Kiến Tường điềm nhiên đáp lời.

Thiên Tinh Thất Châm là phương pháp châm cứu đã không còn tồn tại lâu nay, nghe đồn người chỉ còn lại chút hơi tàn cũng có thể duy trì mạng sống thêm bảy ngày, Thất Tinh Đăng Tục Mệnh của Gia Cát Khổng Minh năm đó có nguồn gốc rất lớn với Thiên Tinh Thất Châm này.

“Chu Phong, còn không mau xin lỗi đi”.

“Thầy à! Thầy bảo em xin lỗi tên phế vật này sao?”, Chu Phong hỏi với vẻ không thể tin nổi, sắc mặt hết sức khó coi.

“Xin lỗi!”

Hội phó Trần hắng giọng nói, đây là lần đầu Chu Phong thấy thầy nổi giận tới thế, chỉ đành nói với Vũ Hàn Thảo bằng ngữ điệu không tình nguyện.

“Xin lỗi!”

“Chàng trai trẻ, có thể nói cho tôi biết phương pháp châm cứu Thiên Tinh Thất Châm này của cậu đến từ đâu không?”

Lúc này, trong lòng hội phó Trần tuyệt đối không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Kim bạc mà Nhậm Kiếm Tường phóng lên người ông ta ban nãy, dù lực đạo hay độ chuẩn xác đều giống y hệt tới Thiên Tinh Thất Châm được ghi chép trong sách vở.

Có thể trong sách chỉ có ghi chép về Tam Châm trước, Tứ Châm phía sau đã bị thất truyền rồi, không ngờ hôm nay ông ta lại được chứng kiến, đây là báu vật của giới y học đấy!

“Ông là hội phó, vậy ông cho rằng tôi có tư cách chữa trị cho ông cụ Vũ hay không?”

Nhậm Kiến Tường không hề trả lời câu hỏi mà lên tiếng hỏi ngược lại.

“Đó là chuyện đương nhiên!”

Người khác không hiểu được bí ẩn của châm pháp Thiên Tinh Thất Châm, thế nhưng hội phó Trần thì có.

Yêu cầu của châm pháp này với y học thực sự quá cao, ông ta tin rằng y thuật của người biết sử dụng Thiên Tinh Thất Châm nhất định sẽ cực kỳ đẳng cấp.

Biểu cảm của mọi người hết sức khó coi, thế nhưng hội phó Trần đã nói như vậy rồi thì bọn họ cũng chỉ đành chấp nhận, Vũ Văn Sinh xua tay, mấy tên bảo vệ kia lần lượt lùi ra sau.

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu

Copyright © 2022 - MTruyện.net