Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ông Bố Toàn Năng
  3. Chương 66-70
Trước /34 Sau

Ông Bố Toàn Năng

Chương 66-70

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 66: Khế ước linh hồn

“Mày đừng tưởng tao không biết mày toan tính điều gì, mày muốn dùng Địa Linh Châu để giúp mày phá vỡ phong ấn, đúng không?”

Giao long hừ mấy tiếng xem như đáp lại những lời này, Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm: “Xem như mày cũng may mắn lắm, lại bị phong ấn ở chỗ có sinh ra một viên Địa Linh Châu”.

“Có điều mày đừng nghĩ đến việc dùng nó để phá trận pháp lớn này, với đạo hạnh của mày thì còn kém xa lắm”.

Giao long chợt cử động, xiềng xích sau lưng cũng đong đưa theo, hồ nước bên cạnh cũng khuấy đảo lên.

Giao long nhận ra được Nhậm Kiến Tường chẳng qua chỉ có tu vi Tụy Thể Tứ Trùng, không khác gì con kiến hôi trong mắt nó, nhưng loại kiến hôi này lại nói đạo hạnh của nó còn kém quá xa, sự kiêu ngạo khiến nó hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Đối mặt với sự đe dọa của giao long, Nhậm Kiến Tường không hề e sợ chút nào: “Nếu mày đã kiêu ngạo như thế, vậy tao sẽ cho mày thấy kẻ mạnh thực sự là thế nào”.

Nhậm Kiến Tường vung tay phải lên, một hình ảnh xuất hiện trước mặt giao long, trong đó là cảnh Nhậm Kiến Tường trong cuộc đại chiến với các thần ở tiên giới.

Các vị đại tiên thể hiện ra phép thuật của mình, dời núi lấp biển là năng lực cơ bản, trong cuộc chiến đó, e rằng có một nửa người của tiên giới mất mạng.

Trong cảnh đó Nhậm Kiến Tường cầm một thanh kiếm dài trong tay, như thần chết, áo trắng trên người đã bị nhuộm thành màu đỏ của máu từ lâu.

Giao long sợ ngây người, con ngươi màu lửa đỏ tràn đầy vẻ hoang mang .

“Quả thật có sự tồn tại mạnh mẽ như vậy sao?”

"Lúc tao nổi tiếng còn không biết mày đang bú sữa mẹ ở nơi nào đâu! Đừng một mực cho là mình rất mạnh mẽ, mày còn kém quá xa".

Giao long chỉ không thể nói tiếng người, nhưng nó có thể nghe hiểu được lời của Nhậm Kiến Tường nói.

Nhậm Kiến Tường tiếp tục nói: “Chẳng qua tao đang gặp chút chuyện, nếu không, thu phục mày chỉ cần phút chốc mà thôi”.

“Nếu mày muốn ra ngoài, thì đừng nghĩ đến chuyện chọc giận tao, nếu không tao sẽ khiến mày ở lại đây mãi mãi”.

Ánh mắt giao long hơi tránh né, nghĩ đến việc ở lại nơi quỷ quái này mãi mãi, nó sắp nổi điên lên rồi.

Nếu như không có sự xuất hiện của Nhậm Kiến Tường, nó cũng chỉ có thể tu luyện tới tầng kế tiếp, cưỡng ép phá vỡ Khốn Long Trận, như vậy nó mới có thể ra ngoài, nhưng tính khả thi của phương pháp này là rất nhỏ, có điều hôm nay Nhậm Kiến Tường lấy Địa Linh Châu đã dập tắt hy vọng duy nhất của nó.

Dường như Nhậm Kiến Tường biết được suy nghĩ trong lòng Giao long: "Mày muốn đi ra ngoài, tao có thể giúp mày, nhưng mày phải đồng ý với tao một điều kiện".

Vừa nghe có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, giao long lập tức hào hứng, sinh mạng của ma thú dài hơn loài người rất nhiều, nó cũng không còn nhớ nổi bản thân đã bị nhốt ở đây bao lâu rồi.

“Nếu như mày chịu ký khế ước linh hồn với tao, tao sẽ có thể thả mày đi”.

“Hí!”

Cái lưỡi dài của giao long không ngừng phát ra tiếng rít, nếu như ký khế ước linh hồn, vậy sống chết của nó đều phụ thuộc vào một suy nghĩ của Nhậm Kiến Tường mà thôi, điều này là hoàn toàn không thể chấp nhận được với sự kiêu ngạo của nó.

“Mày cần phải hiểu rõ, tao có thể phá được Khốn Long Trận, nếu như tao đi, có thể mấy nghìn năm nữa cũng không có người đi vào nơi này, tao nghĩ hẳn mày cũng đã cảm nhận được mùi vị này”.

Nhậm Kiến Tường lơ lửng trong nước, anh không vội, giao long có một dòng máu từ Long tộc, đương nhiên có chỗ khiến nó kiêu ngạo, nhưng anh nghĩ lựa chọn này cũng không quá khó quyết định.

Đúng như dự đoán, hai người cùng yên lặng trong nửa giờ, giao long thỏa hiệp, trên mặt cũng mất đi một chút tàn bạo, thêm một chút ôn hòa.

Nhậm Kiến Tường âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau này có một con ma thú như vậy đi theo anh, coi như gặp phải một vài kẻ mạnh lánh đời, cũng có sức đối phó.

“Mày yên tâm, mày đi theo tao, tao cũng sẽ không coi thường tự tôn của mày, chỉ cần mày không làm chuyện không có tính người, tao có thể trả tự do cho mày, chỉ khi tao cần mày giúp đỡ, tao mới gọi mày”.

Trên người Nhậm Kiến Tường có một loại khí thế vua chúa mà anh cũng không phát hiện ra, kiếp trước anh đã đến đỉnh điểm của thế giới, cho dù bây giờ có biến thành một người tu luyện mới bước vào cảnh giới Tủy Thể, lúc bộc lộ năng lực, cũng có khí chất siêu phàm, điều này giao long và Tô Chiến đã thấy khá nhiều.

Giao long gật cái đầu lớn của mình, Nhậm Kiến Tường liền đưa tay đặt trên trán của nó.

“Đừng phản kháng! Sau khi đi theo tao, mày sẽ có được nhiều cái lợi ngoài sức tưởng tượng”.

Một luồng thần thức tiến vào não giao long, trong lòng thầm đọc một đoạn khẩu quyết khế ước từ xa xưa.

Tinh thần của một người một rắn dần dần có được mối liên hệ, Nhậm Kiến Tường đã có thể cảm nhận được một chút suy nghĩ của con rắn.

“Đại ca, anh sẽ mang tôi rời đi chứ?”

Bởi vì việc ký kết khế ước linh hồn, mặc dù giao long còn chưa tới cảnh giới phân thần, không thể nói ra được tiếng người, nhưng Nhậm Kiến Tường cũng có thể biết suy nghĩ trong lòng nó, hai người đã có thể dùng ý thức để trao đổi với nhau.

“Sẽ đưa mày đi! Chỉ có điều bây giờ linh lực của tao có hạn, mặc dù có thể kích hoạt đại trận, nhưng cụ thể muốn rời đi vẫn phải dựa vào năng lực của mày”.

“...”

Cảm nhận được giao long có ý nghĩ muốn chửi bới mười tám đời tổ tông nhà Nhậm Kiến Tường, hai mắt Nhậm Kiến Tường giận dữ, giao long vội vàng nghiêng đầu sang hướng khác.

“Đại ca, anh làm vậy không phải là đùa bỡn tôi sao?”

Nhậm Kiến Tường hơi xấu hổ, đời trước anh hoàn toàn không nghĩ tới việc ký kết khế ước linh hồn cùng những con ma thú này, bởi vì thực lực của anh hoàn toàn không cần thiết phải như vậy.

Trong ấn tượng của anh, không phải những con ma thú này hẳn nên gọi anh là chủ nhân mới phải sao, vì sao con rắn xấu xí mà mình thu phục được lại gọi anh là đại ca, có lẽ do đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều quá.

Nhậm Kiến Tường gật đầu, càng nghĩ càng cảm thấy chân thực, nếu không làm sao lại bị người khác trói buộc ở nơi này.

“Tao gặp phải chút phiền phức, cho nên bây giờ mới đến cảnh giới Tụy Thể Tứ Trùng, có đều chỉ cần có đầy đủ linh lực, khôi phục thực lực Đại La Kim Tiên là không thành vấn đề, ít nhất có thể đến được Tiên Vương hay không chỉ cần xem tạo hóa thôi”.

Giao long nghe xong thì chợt ngơ ngác, Đại La Kim Tiên là cảnh giới trong truyền thuyết, không ngờ thì ra chủ nhân của mình lại ngầu như vậy.

“Sao mày lại bị nhốt ở đây?”

“Tôi cũng không biết, từ khi tôi bắt đầu ghi nhớ được, tôi đã đi theo một tên lừa gạt hành tẩu giang hồ, lúc đó tôi vẫn còn rất nhỏ, giống như một con giun vậy, chỉ là cặp sừng trên đầu khiến cho hắn có ý định muốn nhận nuôi tôi”.

“Sau đó tôi càng ngày càng lớn, tên giang hồ đó coi tôi như thú cưng, cho tôi mặc các loại trang phục kỳ lạ, mua vui cho khách hàng của hắn”.

Biểu cảm của giao long đầy vẻ coi thường, dường như đang nói với Nhậm Kiến Tường, dòng máu cao quý như tôi, không thể nào làm những việc như vậy.

Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ lắc đầu, dường như anh đã thu được một con ma thú hiếm thấy.

Sau đó, anh cũng hiểu được phần nào chuyện của giao long, sau khi trí tuệ của giao long dần trưởng thành, do trong đầu bắt đầu xuất hiện những gì được kế thừa từ tộc giao long, tu vi cũng không ngừng cao lên. Có một lần khi người đàn ông giang hồ kia uống rượu với người khác, nó phun ra một ngọn lửa, đốt cháy trang phục và đạo cụ của người này, sau đó liền bỏ chạy.

Sau khi chạy trốn, một ngày ba bữa cũng trở thành vấn đề, khi đó vẫn còn là cổ đại, người tu chân không thưa thớt ở hiện đại, sau khi bị nhận ra, các môn phái lớn liền bắt đầu tiến hành đuổi giết nó.

Giao long cũng khá ngang ngạnh, cứng rắn đến nỗi khiến cho mấy môn phái lớn lộn tùng phèo cả lên.

Chương 67: Khu vui chơi

Cuối cùng, giao long đã chọc trúng một môn phái lớn có tên là phái Ẩn Nguyệt, nơi mà môn phái toạ lạc chính là nhà họ Tô của bây giờ.

Đa số người trong phái Ẩn Nguyệt đều tu thân dưỡng tính, mặc dù giao long ác nhưng vẫn chưa từng làm chuyện xấu gì quá lớn, cuối cùng tập hợp sức mạnh của các trưởng lão môn phái, lợi dụng Khốn Long Trận để giam cầm giao long bên trong lòng hồ cả nghìn năm.

Vật đổi sao dời, giới tu luyện xảy ra một biến cố rất lớn, rất nhiều người tu luyện đều biến mất hoặc thăng thiên. Địa thế cũng xảy ra rất nhiều biến hoá, vậy nên không còn ai tới nơi này thêm nữa.

Cuối cùng hồ dưới lòng đất sản sinh ra Địa Linh Châu, tu vi của giao long dần thăng cấp lên cảnh giới Hoá Anh Tứ Trùng.

Thế nhưng tới cảnh giới này, sự hỗ trợ của Địa Linh Châu với nó trở nên quá bé nhỏ, tu vi cũng định hình ở thời kỳ Hoá Anh, muốn tu luyện tới thời kỳ Phân Thần, cố gắng bứt lên nhưng thật sự quá khó.

Nhậm Kiến Tường nghe xong thì gật gật đầu, phái Ẩn Nguyệt làm như vậy thật ra chính là đang bảo vệ cho giao long, thế nhưng nó căn bản không hiểu được đạo lý này, nếu như lúc đó không áp chế nó, cuối cùng e rằng nó sẽ bị người khác lột da rút gân mất.

“Tao sẽ truyền lại cho mày con đường để đột phá cảnh giới, mày nhớ kỹ các bước bên trong!”

“Chẳng bao lâu nữa mày sẽ có được cuộc đời mới”.

Giao Long vui vẻ gật đầu như thể đã có nhân tính: “Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca, sau khi ra ngoài tôi sẽ đi tìm anh, tới lúc đó có tôi bảo vệ cho anh, tôi xem ai dám ức hiếp anh nữa”.

Dù Nhậm Kiến Tường sử dụng thuật chặn nước, thế nhưng vẫn bị sặc một ngụm nước, tung một cú đấm lên trên đầu giao long.

“Mày lăn lộn theo tên giang hồ đó đến mức ngu đần luôn rồi à? Tao mà cũng cần mày bảo vệ ư?”

Nhậm Kiến Tường truyền phương pháp phá giải vào trong đầu giao long: “Sau này gọi mày là Tiểu Hắc nhé! Mày trông đen sì, cái tên đó rất hợp với mày”.

Giao Long cử động cơ thể, cực kỳ phản đối cái tên này, nó trông ngầu như vậy, thì cái tên cũng phải nghe ngầu một chút chứ.

Nhậm Kiến Tường lại chẳng buồn bận tâm tới nó, mở miệng là gọi Tiểu Hắc, cái tên Tiểu Hắc này nói năng hơi lỗ mãng, vậy nên Nhậm Kiến Tường cũng muốn ghét nó luôn.

Sau khi dặn dò tất cả công việc, Nhậm Kiến Tường cũng phải rời đi, hiện giờ anh bận rộn bên ngoài cả ngày, Yến Nhi đã không vui rồi, anh phải về ở cạnh người nhà nhiều hơn một chút.

Men theo con đường đi tới khi trước, Nhậm Kiến Tường trở về nhà họ Tô, lúc này đang là rạng sáng, người nhà họ Tô đều đang ngủ say, ra khỏi nhà họ Tô thì anh cũng đi thẳng về nhà.

Sau khi về nhà, Diệp Yến và Thư Thư đều đã ngủ, Nhậm Kiến Tường tắm rửa rồi nằm lên trên giường, trong đầu lại nghĩ tới anh Võ của nhà họ Ngô kia.

Hắn giống như đang mượn tay nhà họ Ngô kiểm soát cả thành phố Hoa Tây, điều Nhậm Kiến Tường không biết là hắn làm như vậy rốt cuộc là vì sao, người tu luyện đa phần đều không vì tiền bạc, chỉ cần bọn họ muốn thì những thứ như tiền bạc muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.

Mặc dù người tu luyện rất hiếm, thế nhưng vẫn có thể tìm ra được, mà người tu luyện ở Hoa Hạ, ngoại trừ anh Võ đó ra thì tính tới thời điểm bây giờ, Nhậm Kiến Tường vẫn chưa từng thấy người thứ hai.

Một bàn tay mềm mại ôm lấy anh trong bóng tối, Nhậm Kiến Tường mỉm cười dịu dàng: “Anh đánh thức em hả?”

Diệp Yến lắc đầu nói: “Trở về là tốt, anh đừng làm việc mệt quá ở bên ngoài”.

Nhậm Kiến Tường giờ đã không còn giống như ngày xưa nữa, anh có bản lĩnh rất lớn, những điều này cô đều biết hết, thế nhưng là một người phụ nữ, cô đơn giản chỉ muốn bình yên ở bên cạnh Nhậm Kiến Tường mà thôi.

“Ngày mai là cuối tuần, chúng ta cùng đưa Thư Thư đi chơi nhé!”, Nhậm Kiến Tường dùng tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của Diệp Yến, nhẹ giọng nói.

“Được!”

“Vậy thì ngủ sớm đi thôi!”

Một lúc sau, Diệp Yến lại chìm vào giấc ngủ, Nhậm Kiến Tường cũng không suy nghĩ thêm nữa, từ từ ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhậm Kiến Tường bị giọng nói của Thư Thư đánh thức.

“Bố! Bố!”, cô bé ngủ dậy thấy bố cũng ở nhà thì vui tới độ lộ ra hàm răng trắng đáng yêu.

“Hôm nay bố đưa con đi chơi có được không?”, Nhậm Kiến Tường dùng tay khẽ xoa lên trên cái đầu nhỏ của con gái.

“Được ạ! Có bố là được ạ”.

Nhậm Kiến Tường hơi cảm động, cảm thán nói: “Đúng là cục cưng tinh quái”.

“Đúng rồi, chúng ta gọi cả Viên Viên tới nhé! Con bé cứ nhắc em dẫn nó tới nơi nào chơi mãi thôi”.

Nhậm Kiến Tường gật đầu nói: “Được chứ!”, bây giờ thái độ của Diệp Viên Viên với anh đã có chút thay đổi, dù gì người thân của Yến Nhi thì cũng coi như người thân của anh, dù thế nào thì anh cũng sẽ không phản đối.

Mấy người ăn sáng xong, thông báo cho ông Diệp bà Diệp một tiếng rồi cùng ra ngoài.

Diệp Viên Viên rất vui, nếu là trước kia, khi nghe nói cùng đi chơi với Nhậm Kiến Tường thì có thể sẽ nghĩ đủ mọi cách để từ chối, thế nhưng bây giờ cô ta lại muốn tìm hiểu về anh thêm một chút, bây giờ Nhậm Kiến Tường giống như một bí ẩn, khiến cho người ta muốn biết tất cả đáp án bên trong.

Khu vui chơi Thiên Hoa.

“Thư Thư, chúng ta đi cưỡi ngựa gỗ đi!”, Diệp Viên Viên ôm Thư Thư nói.

“Được ạ! Thư Thư cưỡi ngựa gỗ”.

“Đúng rồi! Chị, anh rể, chiều nay em không thể đi chơi cùng với mọi người được rồi, hội phó Trần sẽ mở một buổi toạ đàm ở bệnh viện nhân dân Hoa Tây, chị biết em đang học y mà, hội phó Trần này tinh thông Đông y, em muốn đi nghe một chút, đây là cơ hội rất hiếm có”.

“Hội phó Trần, hội phó Trần nào?”, Diệp Yến hỏi.

“Hội phó Trần của viện y học”, Diệp Viên Viên nói với vẻ kính nể, đồng thời trong lòng cũng đang cảm thán tới lúc nào thì bản thân mới có thể giống như ông ấy, y thuật đỉnh cao.

“Là ông ta à?”, Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm. Nếu như không có hai hội phó Trần thì có lẽ chính là người mà bản thân anh gặp được ở nhà họ Vũ lần trước! Về tổng thể mà nói thì nhân phẩm không tệ, y thuật cũng coi như khá, người mới bắt đầu học như Diệp Viên Viên có thể đến nghe toạ đàm của ông ta thì quả thực rất có lợi.

“Sao thế! Anh rể cũng biết hội phó Trần à?”, nghe thấy tiếng lầm bầm của Nhậm Kiến Tường, Diệp Viên Viên lên tiếng hỏi.

“Cũng coi như biết đi!”

“Không ngờ anh rể còn muốn học y nữa! Nếu đã như vậy thì buổi chiều cùng nhau đi đi! Tới lúc đó em còn có mấy người bạn khác cũng muốn đi, chúng ta có thể đi cùng nhau”.

Nhậm Kiến Tường lắc đầu, nực cười, nếu như anh tổ chức toạ đàm thì có thể hội phó Trần này sẽ còn cun cút chạy tới, với y thuật của bản thân mà phải đi nghe mấy thứ này, ngoại trừ gây buồn ngủ ra thì không có bất kỳ tác dụng nào khác.

“Anh đi đi! Học y cũng tốt mà”, Diệp Yến hy vọng Nhậm Kiến Tường đi, cô biết chồng của mình có y thuật rất tốt, nếu như có cơ hội để học hỏi lý thuyết y từ một nhân vật lớn thì tại sao lại không đi! Chỉ là Diệp Yến không hề biết y thuật của Nhậm Kiến Tường còn giỏi hơn rất nhiều so với hội phó Trần kia, hai người không hề ở cùng một đẳng cấp.

“Đúng thế! Anh rể, cùng đi đi!”, Diệp Viên Viên cũng vội vàng khuyên nhủ.

“Được rồi!”

“Bố, mọi người đang nói gì thế? Không phải nói dẫn con đi chơi ngựa gỗ hay sao?”

“Được được được! Giờ chúng ta sẽ đi ngay nhé!”

Diệp Thư Thư rất vui, nhảy chân sáo tung tăng phía trước, bởi vì cuối cùng thì cô bé cũng có thể ra ngoài chơi cùng với bố mẹ rồi.

“Thư Thư cẩn thận”.

Thư Thư không để ý đường nên đã không cẩn thận va vào một cậu bé còn nhỏ hơn cả mình, hai đứa trẻ cũng ngã lăn ra đất.

Chương 68: Xung đột

Diệp Yến hoảng hốt, vội vàng chạy lên.

"Thư Thư, con có sao không?"

“Thư Thư không sao", Thư Thư phủi cát trên người, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi mẹ, con khiến mẹ phải lo lắng rồi, mẹ xem em bé có sao không đi".

Diệp Yến thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô mới nhớ đến cậu bé kia, cô nóng lòng vội vàng chạy đến đỡ cậu bé dậy, nhẹ nhàng nói: "Cậu bé, cháu có bị thương chỗ nào không?"

Cậu bé đáp: "Cháu không sao ạ".

"Em trai à, chị xin lỗi nhé, ban nãy cũng tại chị vui quá".

"Không sao ạ, ban nãy lúc ngã chị cũng đỡ em mà, nên em mới không bị đau".

Nghe cậu bé nói vậy, Diệp Yến thở phào nhẹ nhõm, bé con nhà ai thì cũng là trẻ con cả, cậu bé đáng yêu như vậy bị ngã đau, ai mà chẳng thương chứ, bố mẹ cậu bé chắc chắn cũng sẽ không vui, cô cũng mừng thầm khi thấy con gái mình rất hiểu chuyện, còn nhỏ nhưng cô bé rất hiểu chuyện.

"Bé con, bố mẹ cháu đâu?"

Cậu bé đang định trả lời thì có một cặp vợ chồng đi tới trước mặt cô.

“Thứ người tạp nham ở đâu mà dám động đến con trai tôi vậy?", người phụ nữ cay nghiệt nói. Cô ta ăn mặc rất gợi cảm, cũng rất trẻ, không hề giống người đã làm mẹ, mặc dù trong rất xinh xắn nhưng nói ra những lời lại chẳng đẹp như vẻ bề ngoài.

Người đàn ông bên cạnh không nói gì nhưng khi thấy sắc đẹp của Diệp Yến thì hai mắt sáng lên, bất giác sững người.

Người phụ nữ kia thấy dáng vẻ si mê của chồng mình, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

"Thật lòng xin lỗi, con gái tôi không may vô tình va vào cậu bé".

“Cháu xin lỗi cô, cũng tại cháu cả", Thư Thư bé nhỏ xin lỗi cùng mẹ.

Nhậm Kiến Tường chau màu, lúc anh và Diệp Viên Viên đi tới, nghe thấy câu "thứ người tạp nham" ấy, anh chỉ muốn cho người phụ nữ đó biết rõ, con gái anh không phải ai cũng có thể tùy tiện nói lời như vậy được.

Diệp Yến biết tính tình của chồng mình nên vội kéo anh lại.

"Hờ hờ, xin lỗi thì có ích gì, các người có biết tôi là ai không? Biết con trai tôi là ai không? Nếu các người chịu quỳ xuống, cúi đầu van xin tôi thì tôi sẽ tha thứ cho, nếu không các người đền năm mươi nghìn tệ đi!"

Giọng người phụ nữ đó không mấy thân thiện, vốn cô ta chỉ định trút giận vài câu, nhưng tại dáng vẻ háo sắc của ông chồng, cô ta vô cùng tức giận, sau khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Diệp Yến, cô ta càng muốn làm khó cô.

“Thôi bỏ qua đi em, Nguyệt Nhi, người ta cũng đã xin lỗi rồi", người đàn ông nói rồi bắt đầu tự giới thiệu: "Chào cô, tôi là Chu Dương, đây là vợ tôi, Tiêu Nguyệt".

Chu Dương không thèm để ý đến Nhậm Kiến Tường, chỉ liếc nhìn Diệp Viên Viên một cái rồi bật cười.

Lời nói của Chu Dương càng khiến Tiêu Nguyệt khó chịu thêm, nói: "Bỏ qua cái gì mà bỏ qua! Anh không thấy con bé va vào con chúng ta như thế nào à?”

“Mẹ à, con không sao cả, chị cũng không cố ý mà", cậu bé khuyên nhủ.

"Sao con biết con không sao cả, nhỡ may bị chấn thương bên trong thì sao? Hôm nay các người nhất định phải quỳ xuống xin lỗi con trai tôi".

Người phụ nữ không thèm nể mặt chồng mình, sắc mặt Chu Dương càng khó coi hơn, hắn vốn chỉ định chơi xong rồi bỏ cô ta, nào ngờ cô ta lại tính toán trước, công khai quan hệ của hai người, trước áp lực từ phía truyền thông, Chu Dương chỉ đành kế hôn với Tiêu Nguyệt, dẫu vậy, hắn vẫn không bớt lăng nhăng ở bên ngoài.

Giờ thì khác, Tiêu Nguyệt có anh trai tên là Tiêu Ứng Hổ, từ nhỏ hắn đã theo sư phụ tu hành ở miếu, sau khi xuống núi cũng đã trở thành võ giả.

Gia đình nhà Chu Dương rất có tiếng, cũng nhờ vậy mà hắn biết võ giả là người như thế nào.

Lần trước ăn cơm cùng nhau, Tiêu Ứng Hổ cũng từng cảnh cáo hắn, nếu hắn dám đối xử không tốt với em gái hắn hoặc làm điều gì khuất tất với cô ta thì hắn sẽ khiến anh sống không yên ổn.

Vậy nên đến giờ, Chu Dương vẫn rất cẩn thận, mặc dù vẫn còn thói chăng hoa lăng nhăng, nhưng không dám táo bạo như trước nữa, Tiêu Nguyệt cũng biết bản lĩnh của anh trai, nên cũng bắt đầu không nể sợ Chu Dương nữa.

"Chúng tôi cũng đã xin lỗi rồi, cô đừng có mà quá đáng, ai cũng biết là thằng bé không sao cả mà", Diệp Viên Viên biết cô ta cố tình làm khó, nhưng không biết lý do sao mà Diệp Yến lại không may va phải người phụ nữ này.

"Tôi cố tình làm khó cô đấy thì sao, đừng tưởng mình xinh đẹp mà ra vẻ, cô thử nhìn thứ cô đang mặc đi, toàn là đồ rẻ tiền, nếu là tôi thì tôi đã không dám mặc nó ra ngoài đường rồi".

Tính tình của Diệp Viên Viên khác hoàn toàn Diệp Yến, thẳng thừng quát lại: "Đồ cô mặc thì đắt quá nhỉ! Chẳng biết loại đàn ông nào lại nhìn trúng thứ phụ nữ đanh đá như cô nữa!"

"Cô muốn chết à, Chu Dương, anh có đáng là đàn ông không vậy, người ta nhục mạ vợ anh như vậy mà anh vẫn làm thinh, có phải anh quên những lời anh trai tôi dặn dò anh rồi không?"

Chu Dương thầm chửi Tiêu Nguyệt, nhưng trên gương mặt không hề lộ vẻ khó chịu nào.

"Cục cưng của mẹ, con đừng giận, mẹ sẽ thay con cho bọn họ một bài học".

Chu Dương tiến lên trước hai bước, nhìn ba người trước mặt, hai cô gái xinh đẹp khiến hắn không nỡ làm tổn thương, nên chỉ đành nhằm vào Nhậm Kiến Tường".

"Này, anh lại đây, quỳ xuống trước mặt vợ tôi đi".

"Anh đang gọi tôi sao?"

"Đúng đấy! Anh có biết tôi là ai không? Chắc là cũng từng nghe qua tập đoàn nhà họ Chu chứ! Nếu có nghe qua rồi thì mau làm theo lời tôi, không thì sẽ nhận hậu quả khó coi đấy!"

Diệp Yến nghe thấy tên tập đoàn nhà họ Chu, bất chợt hơi lo lắng, với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Vạn Nguyên, cô đều có hiểu biết về các tập đoàn lớn, tập đoàn nhà họ Chu xếp hạng top mười, không phải là người mà cô có thể tùy tiện động đến.

Diệp Yến bước lên trước, định quỳ xuống trước mặt Tiêu Nguyệt nhưng Nhậm Kiến Tường cản cô lại, bước đến trước mặt hai vợ chồng Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt bật cười đắc ý, đúng là có quyền thế muốn làm gì cũng được, cô ta muốn bắt nạt ai cũng được, muốn bắt ai quỳ thì người đó phải quỳ.

“Bốp!", một âm thanh giòn giã vang khắp khu vui chơi.

Nhậm Kiến Tường không làm theo ý cô ta, thẳng tay cho cô ta ăn một cái bạt tai điếng người.

"Miệng cô, hôi quá".

Tiêu Nguyệt bị đánh đến choáng váng, mãi một lúc sau mới kịp tỉnh lại, nói: "Anh dám đánh tôi sao?"

Chu Dương không ngờ là một tên nghèo kiết xác lại dám đánh vợ hắn, mặc dù quan hệ vợ chồng không tốt đẹp gì nhưng Nhậm Kiến Tường đánh vợ hắn cũng như đã đánh chính hắn vậy.

“Này thằng nhãi kia, mày muốn chết à?", Chu Dương giơ nắm đấm lên định đánh vào đầu Nhậm Kiến Tường, nhưng tay hắn vẫn chỉ khựng lại ở trên, không buông xuống được, bởi hai tay Nhậm Kiến Tường đã giữ chặt lấy tay hắn .

"Á, đau".

Chu Dương cảm nhận được một lực lớn, tay Nhậm Kiến Tường mặc dù không cường tráng nhưng lực rất mạnh, khiến Chu Dương cảm thấy tay hắn như sắp gãy, mãi tới khi thấy hắn đau đến nỗi cau mặt lại, Nhậm Kiến Tường mới chịu buông tay.

Chương 69: Lại một cái tát nữa

“Anh có phải là đàn ông không vậy, hồi trước sao tôi lại chịu gả cho anh chứ?", Tiêu Nguyệt tức giận gào lên. Cô ta chưa từng bị ai tát cả, hôm nay bị đánh ra nông nỗi này mà Chu Dương vẫn chẳng hề quan tâm, bảo vệ. Cô ta cũng từng nghĩ đến chuyện ly hôn, có anh trai là võ giả, cô ta cũng từng nghiên cứu về sức mạnh của võ giả, giờ có ly hôn thì cô ta muốn gả cho ai mà chẳng được.

Tay Chu Dương sắp gãy đến nơi mà vẫn bị cô ta chửi rủa: "Đúng là đồ đàn bà bỉ ổi, cô mau im miệng lại đi".

"Hờ hờ, thế à, vậy anh bảo anh trai tôi im miệng đi!"

Sắc mặt Chu Dương thay đổi liên tục, cuối cùng quyết định thỏa hiệp, dỗ dành: "Em yêu à, ban nãy chỉ là những lời nóng giận, làm sao anh lại mắng em được chứ! Cũng tại anh không tốt, giờ anh sẽ gọi điện thoại gọi người đến xử lý tên này".

"Này, mày đợi đó, có bản lĩnh thì đừng đi chứ!", Chu Dương cầm điện thoại lên định gọi người tới.

“Anh đúng là chẳng có chút bản lĩnh gì cả, lại còn bị một người phụ nữ chửi thậm tệ, tôi mà là anh thì chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi", Diệp Viên Viên mỉa mai. Thế giới này rộng lớn, loại người nào cũng có, hôm nay cô ta cũng coi như đã nhận thức rõ được điều này.

Chu Dương bị nói đúng vết thương lòng, cũng chẳng bận tâm đến hình tượng của mình nữa, bật cười dữ tợn, nói: "Thế giới này vốn do những kẻ mạnh làm chủ, cô cứ lo cho thân cô trước đi, đến lúc đó đừng có mà kêu gào thảm thiết nhé!", ở câu nói sau, Chu Dương nói vô cùng thâm thúy, Tiêu Nguyệt không nghe thấy nhưng Nhậm Kiến Tường nghe rõ mồn một, anh chau mày, thầm nói: "Xem ra bài học ban nãy vẫn chưa đủ để anh ta tỉnh ngộ!"

Ngay lúc Nhậm Kiến Tường đang lẩm nhẩm, Chu Dương đã cúp điện thoại.

"Này thằng nhãi, có gan thì đừng có mà bỏ đi chứ!", Chu Dương nói đầy phấn khích, nhưng thực ra trong lòng cũng hơi lo sợ, giờ hắn có thể cho Nhậm Kiến Tường một đòn thì cũng coi như có chút bản lĩnh, nhưng khi đối mặt với Nhậm Kiến Tường, hắn lại không thể nào khơi gợi được máu đánh nhau bởi cú đánh ban nãy của Nhậm Kiến Tường đã cho hắn thấy rõ, hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Dường như Nhậm Kiến Tường không hề nghe thấy, anh bế Diệp Uyên Thư vào lòng, nói: "Thư Thư, đi thôi! Bố đưa con đi cưỡi ngựa gỗ nhé!"

“Vâng ạ!", dù gì Diệp Uyên Thư cũng chỉ là đứa trẻ, nghe thấy sắp được đi cưỡi ngựa gỗ bèn vui mừng háo hức.

"Đi thôi, không cần để ý tới hai người đó nữa", Diệp Yến gật đầu hơi lo lắng.

"Chị à, chị đừng nghĩ nhiều nữa, cứ coi như không may bị chó cắn nhầm đi".

"Nhưng..."

Diệp Viên Viên kéo tay chị gái, nói: "Đi thôi, có chuyện gì thì chồng chị sẽ giải quyết, chị đừng coi thường bản lĩnh của chồng chị chứ!"

Nhậm Kiến Tường bật cười, quay ra nói với Chu Dương đang đứng phía sau: "Anh yên tâm, tôi ở khu vui chơi, nhưng nếu anh gọi người đến tính sổ, làm tôi mất hứng thì đến lúc đó anh cứ biết tay tôi".

Chu Dương nghiến răng, rất lâu rồi không có ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Hôm nay, hắn lại gặp đúng người như Nhậm Kiến Tường, đợi gọi người tới xong, nhất định hắn phải đòi lại toàn bộ nhục nhã mà mình đã chịu.

"Anh đúng là đồ vô dụng, tu luyện bao năm nay mà đánh lại không nối thanh niên yếu đuối kia, đúng là công cốc, tôi không biết anh còn tác dụng gì nữa", Tiêu Nguyệt bị tát như vậy mà kẻ thù vẫn bình yên vô sự, bình thản rời đi trước mắt cô ta, trước khi đi lại còn không quên buông lời uy hiếp, điều này khiến cô ta vô cùng căm hận Nhậm Kiến Tường, cũng coi thường chồng của chính mình.

"Tiêu Nguyệt, cô đừng có mà quá đáng, cô đừng quên là hồi đầu cô đã cầu xin tôi cưới cô đấy".

Tiêu Nguyệt bực dọc đáp: "Anh cũng nên nhớ đó chỉ là chuyện quá khứ mà thôi, giờ thì trong mắt tôi, anh chẳng bằng cả con chó tôi khuyên anh đừng có chọc tức tôi, nếu không cả nhà họ Chu nhà anh sẽ không được sống yên ổn đâu. Thật không hổ danh là nhà họ Chu, đều là một lũ chó má".

"Cô...", Chu Dương chỉ tay thẳng mặt Tiêu Nguyệt, cuối cùng đành buông tay, giờ hắn không dám chọc tức cô ta nữa.

"Em à, nhà họ Chu đối xử với em cũng khá tốt, em đừng nói vậy, sau này anh sẽ nghe lời em được chưa?"

Tiêu Nguyệt khẽ cong môi, nói: "Anh à, anh đúng là anh trai tốt của em!"

Mặc dù cô ta từng nghe qua sức mạnh của võ giả, nhưng không ngờ có thể khiến cả nhà họ Chu sợ hãi như vậy.

Sau này nhất định cô ta sẽ đòi lại tất cả nỗi nhục nhã mà cô ta từng chịu đựng, mặc dù ngoài mặt Chu Dương đối xử với cô ta rất tốt, nhưng số lần hắn ở sau lưng cô ta lại lăng nhăng, bắt cá hai tay đã không đếm nổi nữa rồi.

"Em đừng giận, đợi người của anh đến, anh sẽ báo thù cho em".

"Vâng", Tiêu Nguyệt lạnh lùng đáp, giờ cô ta không cần yếu ớt như trước nữa rồi.

Nhậm Kiến Tường dắt mấy mẹ con Diệp Yến đi chơi khắp khu vui chơi, nào là cưỡi ngựa gỗ, ngồi tàu lượn, chơi điện tử, chơi đến tận trưa rồi mới chịu rời đi.

"Cuối cùng cũng dám ra đây rồi, tôi còn tưởng anh sẽ trốn ở đó cả đời chứ!"

Mấy người Nhậm Kiến Tường vừa ra khỏi khu vui chơi đã nhìn thấy Tiêu Nguyệt và Chu Dương, nhưng sau lưng hai người họ còn có hơn hai mươi tên vệ sĩ mặc đồng phục đi theo.

Vẻ mặt Tiêu Nguyệt đầy khinh thường, giờ biết sợ rồi, cho dù thế nào thì cái tát ban nãy cô ta cũng không chịu bỏ qua.

“Anh rể, anh mau cho cô ta một bài học nữa đi, cô ta đúng là dai như đỉa", Diệp Viên Viên biết bản lĩnh của anh rể nên không hề sợ hãi, chỉ có Diệp Yến vẫn đang rất lo lắng, cô không sợ bản thân bị thương, chỉ sợ người thân của mình bị thương mà thôi.

"Tôi nói rồi, nếu vẫn tìm đến làm phiền tôi, anh sẽ phải hối hận đấy, biết vậy rồi mà còn không mau cút đi à?"

Nhìn vào ánh mắt sắc bén của Nhậm Kiến Tường, Chu Dương cảm thấy như đang đứng trước vực sâu, nhất thời không dám đáp lời.

“Bốp", lại là một âm thanh giòn giã, nhưng lần này không phải Nhậm Kiến Tường ra tay mà lại là Tiêu Nguyệt: "Anh có thể đừng vô dụng như thế được không, còn không mau kêu người xông lên à".

Đám vệ sĩ phía sau cũng sững sờ, lần này Chu Dương thật sự không còn mặt mũi nào nữa, chỉ còn nước xả giận lên đám vệ sĩ, đưa chân ra đá vào một tên vệ sĩ, nói: "Bọn mày còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh gãy hai chân nó cho tao".

Vệ sĩ bị chịu trận, vội vàng vây quanh Nhậm Kiến Tường, một vài tên tỏ ra hung hăng, trong tay cầm cây côn.

"Thư Thư đừng sợ, bố vẫn ở đây", Nhậm Kiến Tường xoa nhẹ đầu Diệp Yến ý bảo cô đừng lo.

Hơn hai mươi vệ sĩ xông lên, Nhậm Kiến Tường khẽ nhíu mắt lại, ra tay nhanh thoăn thoắt, đến cả mắt thường cũng khó mà bắt kịp được, chốc lát khiến tất cả đám vệ sĩ ngã sõng soài.

Vì vụ xung đột khá lớn, người vây quanh xem chuyện càng lúc càng nhiều, ban đầu im lặng lo lắng cho Nhậm Kiến Tường, nghĩ là anh đen đủi, nhưng cuối cùng, thấy Nhậm Kiến Tường đánh bại đám vệ sĩ chỉ trong một phút, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, bọn họ cũng nhận ra chàng thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi này không phải là người dễ động vào.

Nhậm Kiến Tường vỗ tay, Viên Viên ngẩng đầu lên: "Tiếp theo đến lượt anh rồi đấy".

"Anh chàng này không lý trí rồi, đó là Chu Dương của nhà họ Chu, cứ coi là anh ta có bản lĩnh, nhưng dám đánh cả Chu Dương, thì đúng là gây họa lớn rồi".

"Nhà họ Chu có tập đoàn lớn đấy".

"Ngoài bọn họ thì còn nhà họ Chu nào dám làm ra chuyện động trời như vậy chứ?"

Chương 70: Nghe giảng

“Haiz!” Rất nhiều người đều cảm thấy tiếc thay cho Nhậm Kiến Tường.

Nếu lúc trước Chu Dương nghe được những lời này, hắn chỉ thấy kiêu ngạo, kiêu ngạo với tư cách là người nhà họ Chu, nhưng bây giờ nghe xong lại thấy giống như bị khen đểu hơn. Hôm nay, hắn không chỉ bị phụ nữ đánh mà còn bị một thằng nhãi ranh nghèo kiết xác ra oai.

“Tôi sai rồi! Vô cùng xin lỗi, xin anh bỏ qua cho tôi!”, hai mươi bảo vệ bị đánh gục chỉ trong nháy mắt, lớp phòng ngự cuối cùng của hắn cũng bị đánh sụp.

“Anh đúng là vô dụng hết sức!”, Tiêu Nguyệt bỗng dưng cảm thấy vô cùng mất mặt khi làm vợ của một kẻ như vậy: “Đã thế, tôi chỉ còn cách gọi anh tôi tới”.

Đám người Nhậm Kiến Tường không xây xát gì, nếu Chu Dương đã chịu quỳ xuống thì anh cũng không truy cứu thêm nữa. Hơn nữa, anh có thể nhận ra, cảm giác trong lòng Chu Dương bây giờ e là còn khó chịu hơn cả cái chết. Ra tay với một người như vậy cũng không còn ý nghĩa gì!

“Nhãi con, mày chờ đó cho tao! Anh trai tao tới thì chúng mày đừng hòng thoát!”

Nhậm Kiến Tường bỏ đi, anh không muốn mất thời gian đôi co với cô ta. Nếu cô ta không phải phụ nữ thì kết quả mà cô ta nhận lấy không chỉ đơn giản như một cái tát là xong.

“Chúng mày quay lại đây! Ai cho chúng mày đi? Tao phải giết chúng mày!”, lúc này, Tiêu Nguyệt đã trở nên điên rồ.

Tiêu Nguyệt vừa nói vừa rút một con dao găm trên người bảo vệ ra, định đâm vào Diệp Uyên Thư.

“Muốn chết à?”

Đôi mắt Nhậm Kiến Tường liếc ngang, đánh thẳng vào vai phải Tiêu Nguyệt. Tay phải cô ta đau đến mất cả sức, thanh dao găm rơi leng keng trên đất.

“Tao không cam tâm! Chúng mày nhớ lấy, tất cả mọi người ở đây đều phải chết! Toàn bộ đều phải chết!”

Cô ta cảm thấy cánh tay mình gãy mất rồi, xương bị bẻ thành mấy khúc, điều này có nghĩa là Nhậm Kiến Tường chỉ dùng một cú đánh đã chặt đứt cả tay cô ta.

Cô ta chỉ mới được nếm mùi đứng trên người khác chưa lâu đã bị kéo xuống, làm sao cô ta có thể cam lòng được. Trong nhất thời, thù hận và không cam tâm che mờ tâm trí, trở nên mê muội.

“Bố, bố ơi, bố mau ngăn mẹ lại đi!”, tiếng khóc của cậu bé truyền đến.

Diệp Yến không đành lòng bèn kéo tay Nhậm Kiến Tường, lắc đầu. Nhậm Kiến Tường thở dài một hơi, không ra tay nữa. Diệp Yến vội ôm con gái vào lòng, đề phòng lại bị đánh lén lần nữa.

“Chúng ta đi thôi!”, Nhậm Kiến Tường nhỏ giọng nói. Mọi người gật đầu, trường hợp này không phù hợp để tỏ ra ôn hòa chút nào.

Sau khi mấy người Nhậm Kiến Tường đi khỏi, một gã đàn ông cường tráng mới chạy đến, sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra, cái tên Nhậm Kiến Tường lập tức được viết lên danh sách những kẻ phải giết của gã.

Người qua đường xì xào bàn tán rằng, hôm nay không uổng công đến dạo chơi ở khu vui chơi Thiên Hoa. Bọn họ nhìn thấy cậu chủ nhà họ Chu quỳ xuống trước mặt một người thanh niên thần bí, và việc hai mươi người bảo vệ của nhà họ Chu cũng bị quật ngã trong nháy mắt.

Ban đầu, nhiều người nghe thấy mấy lời này cũng đáp lại rằng, xạo thì cũng xạo vừa thôi, ai mà tin chuyện này chứ? Ở thành phố Hoa Tây hiện nay, có ai dám đắc tội với nhà họ Chu đâu, huống hồ còn dám bắt Chu Dương quỳ gối!

Nhưng rất nhiều người đã tận mắt nhìn thấy, mấy người thấy hứng thú cũng bắt đầu tin, tất cả đều đang suy đoán thân phận của Nhậm Kiến Tường. Có người nói anh là người nhà họ Vũ, cũng có người nói đó là con trai của ông lớn kia, nhưng toàn bộ những chuyện này đều không liên quan gì đến Nhậm Kiến Tường cả, mà dù có biết thì anh cũng không thèm quan tâm.

Sau khi đưa Thư Thư và Yến Nhi về nhà, anh bị Diệp Viên Viên càu nhàu lôi đi nghe hội phó Trần thuyết giảng. Nhậm Kiến Tường thật sự không muốn đi, anh chỉ muốn ở tận hưởng hai ngày thật vui vẻ bên cạnh gia đình mình, sau đó còn chuẩn bị cho việc nâng cao tu vi. Hơn nữa, cuộc dạo chơi hôm nay lại không vui vẻ gì, nhưng anh không chịu nổi con nhóc Diệp Viên Viên này nài nỉ, thậm chí cô ta còn nhờ Diệp Yến khuyên nhủ giùm. Chẳng còn cách nào khác, Nhậm Kiến Tường đành đi theo Diệp Viên Viên ra ngoài.

“Anh rể, em có mấy người bạn cũng muốn đi cùng, bọn họ sẽ đến ngay”, Diệp Viên Viên lại bắt đầu đứng ngay cổng khu dân cư lẩm bẩm.

“Anh rể, chút nữa em không gọi anh là anh rể đâu”.

“Sao thế?”, Nhậm Kiến Tường ngạc nhiên hỏi.

“Không có trăng sao gì hết, em thấy cách gọi này khó nghe thôi”.

“Tùy em!”, Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ đáp. Con nhóc quỷ này, ai mà biết được trong lòng cô ta đang nghĩ cái gì.

Diệp Viên Viên nở nụ cười vui vẻ: “Đi thôi, Kiến Tường!”, Nhậm Kiến Tường cảm thấy cạn lời, đúng là không biết lớn nhỏ.

Một chiếc Porsche chạy tới trước mặt hai người, cửa kính hạ xuống, một người đàn ông đội nón đen ló nửa đầu ra.

“Viên Viên, đi nào!”

Người đàn ông để ý thấy Nhậm Kiến Tường đứng bên cạnh, lông mày nhíu lại nhưng trong nháy mắt đã giãn ra: “Viên Viên, anh đây là…”

“Đây là bạn mình, tên là Nhậm Kiến Tường”.

Người đàn ông xuống xe, để lộ trang phục hàng hiệu nổi tiếng, hắn đi đến bên cạnh Nhậm Kiến Tường, giơ tay phải ra: “Xin chào, tôi tên là Hồ Dạ Hoa, bạn của Viên Viên chính là bạn của tôi! Sau này có chuyện gì thì có thể đến tìm tôi”.

Nhậm Kiến Tường biết đây chỉ là lời khách sáo. Anh nhìn thấy vẻ đối địch trong mắt Hồ Dạ Hoa khi nãy, nhưng vì ngại đây là bạn của Viên Viên nên anh cũng bắt tay lại.

Người đàn ông cố ý để lộ đồng hồ đeo tay và sợi dây chuyền vàng trên cổ, trị giá của hai thứ này cộng lại hẳn cũng phải hơn mấy chục nghìn tệ.

“Lên xe đi!”

Hai người ngồi vào xe mới thấy bên trong còn có một người phụ nữ mặc váy ngắn màu đen, phần bị lộ ở bắp đùi được đôi vớ đen cao che chắn.

“Lâu ngày không gặp, Lộ Tây!”

“Lâu ngày quá, Viên Viên”, Lộ Tây mỉm cười đáp lại.

“Kiến Tường, đây là bạn cấp ba của em, Lộ Tây, hồi đó chúng em là bạn thân nhất đấy”, Nhậm Kiến Tường gật đầu coi như chào hỏi, trong đầu lại nghĩ rằng, nếu là bạn thân thì sao không xuống xe đón người ta.

“Người anh em, anh và Viên Viên quen biết nhau thế nào vậy?”, xe dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, Hồ Dạ Hoa thuận miệng hỏi.

“Bọn mình á? Bọn mình quen nhau ở trường đại học”.

Không đợi Nhậm Kiến Tường mở miệng, Diệp Viên Viên đã giành nói trước. Nhậm Kiến Tường cứ luôn thấy hình như mình bị lừa, đặc biệt là sau khi trông thấy ý thù địch của Hồ Dạ Hoa lần thứ hai, cảm giác này càng rõ ràng hơn, kiểu như bị người ta lôi ra làm bia đỡ đạn hay giả làm bạn trai, đại loại thế.

“Con nhóc này mưu mô thật đấy!”

Lộ Tây ngồi trên xe ít nói vô cùng, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm con đường phía trước, chỉ khi Hồ Dạ Hoa và Diệp Viên Viên nói chuyện với nhau thì trong mắt cô ta mới có gợn sóng chập chờn.

Nhậm Kiến Tường dễ dàng nhận ra, hẳn là cô Lộ Tây này thích thầm Hồ Dạ Hoa nhưng Hồ Dạ Hoa lại có ý với Diệp Viên Viên, mình chỉ là một người ngoài cuộc nhưng lại bị Diệp Viên Viên kéo vào. Nghĩ tới đây, anh thấy hơi khó chịu nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, Nhậm Kiến Tường cũng không có gì phải sợ.

“Hồ Dạ Hoa, sao cậu lại đột nhiên đổi đường thế?”, Diệp Viên Viên bỗng dưng hỏi, bởi vì cô ta nhớ là đường đến bệnh viện nhân dân gần hơn, vốn dĩ Hồ Dạ Hoa cũng đi con đường đó nhưng chẳng biết sao lại thay đổi hướng khác.

“Viên Viên! Cậu nhìn chiếc xe trước mặt kia kìa, đó là xe của hội phó Trần, chúng ta đi theo xem thử có xin được chữ ký không”.

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Địa Cầu Xuyên Việt Thời Đại

Copyright © 2022 - MTruyện.net