Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ông Bố Toàn Năng
  3. Chương 71-75
Trước /34 Sau

Ông Bố Toàn Năng

Chương 71-75

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 71: Gặp lại hội phó Trần

“Có thật không vậy? Cậu đừng có mà lừa mình”, Diệp Viên Viên kích động nói.

“Bố mình may mắn từng được gặp hội phó Trần, thông tin này là ông ấy nói cho mình biết. Nhãn hiệu và biển số xe mình đều nhớ cả!”

Hồ Dạ Hoa khoe khoang, nhìn biểu cảm của Nhậm Kiến Tường thông qua gương chiếu hậu, hy vọng có thể nhìn ra chút cảm xúc từ bên trong, thế nhưng đáng tiếc là từ đầu tới cuối, ánh mắt của Nhậm Kiến Tường đều nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, căn bản không có chút cảm xúc dao động nào.

“Ngay cả xe của hội phó Trần mà cậu cũng biết, xem ra lăn lộn cũng khá đấy!”, Diệp Viên Viên hơi kích động, sắp được nhìn thấy thần tượng của mình rồi.

Nhận được lời khen, Hồ Dạ Hoa hết sức vui vẻ, chỉ là Lộ Tây ngồi phía sau thì càng thêm trầm mặc, không nói năng gì.

Nơi hội phó Trần đang đứng là một phòng khám nhỏ, Hồ Dạ Hoa vội vàng gọi điện thoại: “Tiểu Thuận, Tranh Tử, hai cậu mau tới đi, mình gửi vị trí cho rồi đó, mình nhìn thấy xe của hội phó Trần rồi, lát nữa mình định tìm bọn họ xin lấy vài chữ ký”.

“Thật đấy, hai người mau tới đi, mình không lừa hai người, cơ hội này không thể bỏ lỡ được đâu”.

Hồ Dạ Hoa cúp máy, đắc ý nói: “Đợi lát nữa hội phó Trần chắc hẳn sẽ nể mặt bố mình, Viên Viên, cậu cũng có thể hỏi hội phó Trần một số vấn đề về y thuật, nếu như ông ấy rảnh, nể mặt bố mình thì nhất định sẽ giảng giải cho cậu nghe”.

“Vậy thì cảm ơn nhiều nhé! Kiến Tường, anh nói anh cũng biết về y thuật, tới lúc đó có thể gặp hội phó Trần, anh vẫn chưa hiểu rõ về tiếng tăm của ông ấy lắm, theo em thấy, nếu như bàn về thực lực thì phó hội phó Trần nhất định sẽ trở thành hội trưởng nhiệm kỳ sắp tới”.

Sắc mặt của Hồ Dạ Hoa hơi đông cứng lại, rõ ràng là công lao của hắn, mà Diệp Viên Viên lại không hề để ý tới hắn, chỉ là sau khi tiện miệng nói tiếng cảm ơn thì lại quay sang nói chuyện với Nhậm Kiến Tường.

“Người anh em! Anh cũng học y à? Đã thi bằng hay chưa?”, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng hắn cũng không thể viết hết cảm xúc lên trên mặt, nói chuyện vẫn cực kỳ ôn hoà.

“Không! Tôi chỉ hiểu chút bề nổi, không có dự định theo nghề y”.

“Anh yên tâm, bạn bè của Viên Viên thì cũng là bạn bè của tôi, nếu như anh không tìm được công việc thì tôi sẽ giúp anh giới thiệu”, lời nói nghe thì có vẻ rất quan tâm, thế nhưng trên thực tế Hồ Dạ Hoa lại đang ngầm nhắc nhở Nhậm Kiến Tường về cách biệt giữa hai người.

Bởi vì hội phó Trần đã vào trong phòng khám nhỏ kia nên Hồ Dạ Hoa cũng tìm một chỗ để đỗ xe lại.

Hai người Diệp Viên Viên và Hồ Dạ Hoa cực kỳ kích động, nhanh chóng tiến vào bên trong phòng khám.

“Không biết mấy người tới đây có chuyện gì?”, một cô gái mặc đồ vệ sĩ đứng trước cửa chặn lối đi lại.

“Hội phó Trần ở bên trong nhỉ! Chúng tôi tới tìm hội phó Trần, phiền cô thông báo một tiếng”.

“Xin lỗi! Hội phó Trần đang có việc bận, ông ấy đã nói không muốn gặp ai hết”.

Hồ Dạ Hoa thấy hơi mất mặt, lên tiếng nói: “Bố tôi là gia chủ nhà họ Hồ, trước đây đã từng gặp mặt hội phó Trần, phiền cô thông báo lại lần nữa”.

Sau khi cô gái do dự một lát thì bước vào trong cánh cửa bên cạnh.

“Hội phó Trần, bên ngoài có người muốn gặp ông”, bọn họ đứng cách hội phó Trần rất gần, vậy nên có thể nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong phòng.

Nhậm Kiến Tường căn bản chẳng buồn bận tâm, thế nhưng tâm trạng của Diệp Viên Viên lại cực kỳ kích động, cô ta kéo Nhậm Kiến Tường nhích lại bên trái hai bước, vừa khéo có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

“Nhà họ Hồ gì? Không gặp”.

Hồ Dạ Hoa đứng bên ngoài cửa cũng nghe thấy rồi, lập tức cảm thấy lúng túng, thế nhưng hội phó Trần không nể mặt hắn thì hắn cũng chẳng thể tức giận.

Nhậm Kiến Tường cảm thấy hơi buồn cười, tên Hồ Dạ Hoa này muốn thể hiện quan hệ của mình rộng tới độ nào, kết quả lại tự chuốc nhục vào thân.

Kết quả anh vừa cười đã bị Hồ Dạ Hoa nhìn thấy, trong lòng tức tới ngứa ngáy, muốn tìm cơ hội để dạy dỗ Nhậm Kiến Tường một phen, khiến cho Nhậm Kiến Tường không ngóc đầu lên nổi.

Hội phó Trần đang khám bệnh cho một ông lão bên trong phòng, ông ta cảm nhận được có người đang nhìn mình thì liền ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn đã nhận ra ngay Nhậm Kiến Tường.

“Tiền bối!”, hội phó Trần lầm bầm một tiếng, ông ta nhìn kỹ lại một lượt, xác định đúng là Nhậm Kiến Tường.

“Mau mau mau! Mời người bên ngoài vào trong này”.

Cả đoàn người đang chuẩn bị rời đi, dù gì hội phó Trần cũng là nhân vật lớn, không gặp bọn họ cũng là điều hiển nhiên.

Thế nhưng một câu nói của hội phó Trần lại khiến cho mọi người ngẩn ra, Diệp Viên Viên và Hồ Dạ Hoa cùng dừng bước, trong lòng kích động không thôi.

“Mình đã nói hội phó Trần nhất định sẽ nể mặt bố mình”, Hồ Dạ Hoa đắc ý nói, đồng thời liếc nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ khiêu khích.

Nhậm Kiến Tường cười khổ, hội phó Trần này đoán chừng vừa mới nhìn thấy anh rồi nên mới bảo bọn họ dừng lại.

“Được đấy! Hồ Dạ Hoa, bây giờ lại có máu mặt như thế”, Diệp Viên Viên vui vẻ nói.

“Đây đều là chuyện nhỏ, chúng ta mau vào trong đi”, Hồ Dạ Hoa giả vờ bình thản nói, thật ra trong lòng đã vui tới độ nở hoa luôn rồi.

“Tiền…”, mấy người Nhậm Kiến Tường vừa bước vào trong phòng, hội phó Trần đã buột miệng chuẩn bị gọi hai tiếng “tiền bối”, thế nhưng Nhậm Kiến Tường lại ngắt lời ông ta, hơn nữa còn làm động tác suỵt.

“Đây chính là hội phó Trần sao? Ngưỡng mộ đã lâu”.

Hội phó Trần hiểu ý, ông ta biết có lẽ Nhậm Kiến Tường không muốn để lộ thân phận của bản thân.

“Không biết mấy người bạn trẻ tuổi tới tìm tôi có chuyện gì thế?”

Trong lòng Hồ Dạ Hoa thấy hơi khó hiểu, hắn cũng không ngờ mối quan hệ giữa bố mình và hội phó Trần cũng không tệ, hội phó Trần không chỉ tiếp đón bọn họ mà nói chuyện vui vẻ hoà nhã tới thế.

“Hội phó Trần, tôi là con trai của Hồ Tam, ban nãy tôi nhìn thấy xe của ông đỗ bên ngoài nên chuẩn bị tới đây muốn xin chữ ký của ông”.

Nói thật thì hội phó Trần căn bản chẳng thể nhớ nổi ai là Hồ Tam, thế nhưng nể mặt Nhậm Kiến Tường thì vẫn hoà hảo nói: “Xem ra nhà họ Hồ cũng sinh ra được một đứa trẻ không tồi chút nào, tuổi còn trẻ mà đã giỏi giang như thế”.

Được hội phó Trần khen ngợi, Hồ Dạ Hoa chỉ cảm thấy cả người mình lâng lâng, sau khi nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ khiêu khích thì đáp lời: “Nào có, hội phó Trần chính là tấm gương của tôi, nếu như trình độ y thuật của tôi bằng một nửa của ông thôi thì tôi cũng mãn nguyện lắm rồi”.

“Đúng thế! Hội phó Trần, có thể ký tên cho chúng tôi không?”

“Đương nhiên là được rồi”, hội phó Trần vuốt chòm râu nói, đồng thời lấy từ trong túi ra một cái bút rồi ký tên cho mấy người họ.

Đương nhiên là ngoại trừ Nhậm Kiến Tường ra, hội phó Trần cũng tự mình hiểu rõ, sau khi ký tên cho những người khác thì cất bút đi.

“Dạ Hoa, hội phó Trần đâu?”

Vào lúc hội phó Trần vừa cất bút đi, một giọng nói giống như tiếng chuông lớn bất chợt vang lên, cánh cửa bị mở ra đột ngột, có hai người cùng xông vào bên trong.

Nhậm Kiến Tường quan sát hai người này một lượt, một người có râu quai nón chính là người vừa mới hô lên ban nãy, còn một người nữa chỉ cao hơn một mét rưỡi, hơn nữa người còn rất gầy yếu, giống như một cơn gió thổi qua là sẽ bị cuốn bay.

“Hai vị này là?”, hội phó Trần nghi hoặc hỏi.

“Hai người này là bạn của tôi, cũng là fans hâm mộ trung thành của ông”, Hồ Dạ Hoa giải thích. Vẻ đắc ý viết rõ trên mặt hắn, có thể nói chuyện với hội phó Trần là điều mà biết bao nhiêu người mơ tưởng đến.

“Đúng thế đúng thế! Hội phó Trần, sự tích truyền kỳ của ông năm đó đã gây chấn động toàn Hoa Hạ”, người có râu quai nón nói với vẻ sùng bái.

Chương 72: Tin tức

Hội phó Trần lúng túng bật cười, có Nhậm Kiến Tường ở đây, sao có thể không biết xấu hổ mà nhắc đến mấy cái thành tựu kia của ông ta được, bèn vẫy tay tỏ ý không muốn nhắc lại.

“Hội phó Trần, ông đang làm gì thế?”, tên râu quai nón đột nhiên thấy bệnh nhân đang nằm trên giường, bỗng dưng cảm thấy kỳ quái nên hỏi.

“Đây là một người bạn của tôi, anh ấy bị lao phổi nên tôi đến xem bệnh”.

“Vậy sao không đến bệnh viện lớn?”

“Đây là anh họ tôi! Nhà anh họ hơi khó khăn, mà quan hệ của chúng tôi không được tốt lắm. Anh ấy vì sĩ diện mà không liên lạc với tôi, nếu không nhờ người khác nói thì tôi cũng không biết anh ấy bệnh nặng đến vậy”,

“Đã thế thì mấy người ra ngoài ngồi đợi chút đi, để tôi bắt mạch cho hắn xem thử”.

“Hội phó Trần bận bịu thế này mà chúng tôi còn quấy rầy ông”, Diệp Viên Viên áy náy nói.

“Không có gì đâu”.

Mấy người Nhậm Kiến Tường tìm đại chỗ ngồi trong đại sảnh rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, tên râu quai nón biết Diệp Viên Viên hôm nay đến nghe hội phó Trần diễn thuyết, nhưng hắn chưa gặp Nhậm Kiến Tường bao giờ, bèn hỏi: “Viên Viên, đây là?”

Diệp Viên Viên chưa kịp đáp, Hồ Dạ Hoa đã lên tiếng: “Đây là một người bạn bình thường của Viên Viên, hình như tên là cái gì Kiến Tường ấy?”

“Nhậm Kiến Tường”, Diệp Viên Viên thấy không vui lắm, rõ ràng Hồ Dạ Hoa coi thường anh rể mình.

“Đúng đúng đúng, Nhậm Kiến Tường”.

Diệp Viên Viên nhìn Nhậm Kiến Tường, nói: “Hai người này là bạn cấp ba của em, người gầy tong teo này là Tiểu Thuận, tên râu quai nón tên là Tranh Tử. Dù vóc dáng cậu ta cao to thô kệch như vậy nhưng tên lại mềm mại dịu dàng như con gái ấy, bất ngờ không?”

Nhậm Kiến Tường gật đầu coi như chào hỏi, những người này chẳng liên quan đến anh mấy cho nên anh cũng không cần nhiệt tình làm gì.

Mười phút sau, hội phó Trần đi ra.

“Sao rồi, hội phó Trần? Chú ấy có sao không ạ?”, Hồ Dạ Hoa lập tức bước lên hỏi han.

“Haiz! Lao phổi thời kỳ cuối, e là không còn hy vọng gì nhiều”, nói xong lời này, những người khác đều cảm thấy vô cùng thương cảm, họ ngồi trên ghế salon, ngẩng đầu nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.

Tâm trạng mấy người Diệp Viên Viên không tốt lắm. Bọn họ không ngờ thần y như hội phó Trần cũng có lúc bó tay, trong lòng thấy đồng tình với người trên giường bệnh.

Nhậm Kiến Tường thở dài, chậm rãi nói: “Năm đồng thiên tinh tử, ba đồng thư ma tử,…”

“Lúc sắc thuốc thì dùng lửa văn võ mỗi lượt ba tiếng đồng hồ, một tháng sau, bệnh nhân sẽ khỏe mạnh”.

“Hả?”

Diệp Viên Viên lắc đầu ngơ ngác, cô ta không biết anh rể mình đột nhiên mắc chứng gì, tự dưng nói mấy lời mê sảng.

Hồ Dạ Hoa đang sầu thúi ruột vì không có cơ hội giễu cợt Nhậm Kiến Tường, hắn không tin Nhậm Kiến Tường dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt hội phó Trần.

“Ái chà, thằng nhóc này, anh thì biết cái gì, anh đang hoa tay múa chân trước mặt hội phó Trần đấy à?”, khó lắm mới có cơ hội này, Hồ Dạ Hoa đương nhiên phải tranh thủ đâm chọc Nhậm Kiến Tường một phen.

“Đúng thế, thứ rác rưởi như anh cũng xứng ư?”, Tranh Tử hùa theo. Cách đây không lâu, hắn và Tiểu Thuận đều nhận được tin nhắn của Hồ Dạ Hoa, nói là bọn họ dạy dỗ Nhậm Kiến Tường một chút, họ chỉ biết Nhậm Kiến Tường là tình địch của Hồ Dạ Hoa.

“Có lý lắm! Tiền… Anh bạn nhỏ này nói có lý lắm, sao tôi lại không nghĩ tới cơ chứ!”, hội phó Trần hưng phấn đến mức suýt chút nữa đã buột miệng gọi tiền bối.

“Hội phó Trần, hắn không có bằng y khoa đâu! Ông đừng tin hắn, hắn chỉ là kẻ lừa bịp thôi”, thái độ của hội phó Trần khiến cho mọi người bất ngờ, Hồ Dạ Hoa khó chịu đến mức mở miệng phản bác thẳng thừng.

Hội phó Trần nhìn Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường lại tỏ vẻ như chả liên quan gì mình, chỉ ngồi yên một chỗ. Ông ta loáng thoáng nhận ra điều gì, nhưng Nhậm Kiến Tường nhịn được chứ ông ta thì không. Nếu Nhậm Kiến Tường là lang băm thì trên thế giới này có mấy người dám vỗ ngực tự xưng giỏi Đông y.

“Mấy người trẻ tuổi như các cô cậu, khi người khác ý kiến thì nên lắng tai mà nghe, đừng tự cho mình là giỏi, bằng không đến lúc nhìn lại thì mất mặt cũng chỉ có tự bản thân mình”.

Hồ Dạ Hoa không nén giận nổi. Ban nãy hội phó Trần vẫn còn nói chuyện hòa nhã với hắn mà nay bỗng dưng biến thành người khác, lại còn ra mặt thay Nhậm Kiến Tường. Điều này khiến hắn không khống chế được cảm xúc, lạnh lùng quét mắt nhìn Nhậm Kiến Tường.

Hội phó Trần khom người hành lễ với Nhậm Kiến Tường: “Cảm ơn!”

Nhậm Kiến Tường gật đầu, sau đó thì không thèm quan tâm nữa.

“Tôi phải đi chữa bệnh cho anh họ tôi, nếu mấy vị hết chuyện rồi thì mời đi trước! Nếu đến để nghe tôi diễn thuyết thì có thể cân nhắc lại, bây giờ tôi có việc đột xuất nên chỉ có thể diễn thuyết vào buổi tối”.

Mấy người ở đây không phải người ngu, họ đều biết đó là lời đuổi khách bèn lập tức lần lượt tạm biệt.

Sở dĩ hội phó Trần làm vậy là vì ông ta biết rõ Nhậm Kiến Tường không thể nào xin chữ ký mình được, đã vậy thì hẳn là ý của mấy cô cậu này, nhưng mấy người này không hề tôn trọng Nhậm Kiến Tường chút nào, điều này khiến cho ông ta thấy ác cảm nên không muốn trò chuyện nhiều.

Ra khỏi cửa, sắc mặt Hồ Dạ Hoa vô cùng u ám. Hắn luôn muốn gây hấn với Nhậm Kiến Tường, hoặc khoe khoang mình có tiền có thế, nhưng lần nào cũng bị đánh bật ngược khiến hắn không cam lòng chút nào. Hắn không tin mình không thể sánh bằng một thằng nghèo kiết xác.

“Mày biết không? Năm năm trước, Diệp Yến nhà họ Diệp từng lên giường với một gã bảo vệ”.

“Đương nhiên tao biết rồi! Thì sao?”

“Mày biết cái gì? Chuyện như thế nào, tao nắm hết đấy”.

Mấy người Nhậm Kiến Tường đi ngang qua hai gã thanh niên tóc vàng, giọng nói của họ rất nhỏ nhưng vẫn bị Nhậm Kiến Tường nghe thấy.

Nhậm Kiến Tường đứng ngơ ngác như trời trồng. Lúc nào anh cũng muốn tìm cho bằng được hung thủ đã hãm hại Diệp Yến nhưng không hề có chút tung tích nào, hôm nay chứng cứ lại bỗng dưng dâng lên trước mặt.

“Anh còn chút việc, tối anh gọi em sau, lúc đó thì đi cùng nhau!”, Nhậm Kiến Tường bỏ lại câu nói này rồi quay người đi thẳng, bám sát theo hai gã thanh niên tóc vàng kia, bỏ lại Diệp Viên Viên tức tối giậm chân.

Hai gã thanh niên tóc vàng tiếp tục trò chuyện.

“Chuyện bên trong gì cơ, mày chém gió à?”

“Tao chém gió ư? Được rồi! Dù tao không nắm được cụ thể nhưng có một người chắc chắn biết”.

“Ai?”

“Quán chủ của chúng ta, Trần Hổ!”

“Mẹ kiếp, quán chủ còn biết mấy thứ này sao?”

“Cụ thể thì tao không rõ nhưng có một lần tao vô tình nghe quán chủ nhắc tới, mà ông ấy không kể kỹ đầu đuôi. Diệp Yến là người đẹp đó, cũng không biết ông ấy có tận mắt nhìn thấy cô ta với gã bảo vệ làm trò ấy ấy hay không”, thanh niên tóc vàng nói xong, đột nhiên một tiếng cười ác ý theo gió ùa đến.

Nhậm Kiến Tường đi theo hai gã đến một tiệm mì nhỏ do một cụ già mở, hai gã thanh niên tóc vàng gọi hai bát mỳ, còn Nhậm Kiến Tường ngồi một bên.

Hai gã thanh niên tóc vàng ăn xong không chịu trả tiền, lại còn rút dao ra đòi thu phí bảo kê.

Trong lúc bực bội, Nhậm Kiến Tường thẳng tay đánh cho mỗi thằng một cú. Hai gã tóc vàng vội vã bỏ chạy, miệng la hét bảo Nhậm Kiến Tường có giỏi thì đừng đi, bọn chúng sẽ gọi người đến.

Chương 73: Võ quán Thiên Đạo

“Chàng trai, cậu vẫn nên chạy đi. Hai tên này là côn đồ nổi danh, cậu không chọc vào nổi đâu”.

“Không sao, ông cứ mở tiệm đi, ở đây đã có tôi rồi”.

“Người chúng muốn tìm là tôi, tôi đi rồi tiệm này sẽ không mở cửa được thật đấy”.

Ông lão tiệm mì không lay chuyển được Nhậm Kiến Tường bèn lấy một cái ghế đẩu cho anh, sau đó đóng cửa lại đi khỏi đó, những người dân thấp cổ bé họng như ông ta sao dám ở lại đây chứ.

Lúc Nhậm Kiến Tường đợi đến hơi mất kiên nhẫn thì cuối cùng trong hẻm cũng có động tĩnh.

Một đám người cởi trần cầm đủ loại dao tự chế đang từ ngoài đầu ngõ đi đến, tên đi đầu chính là hai tên tóc vàng vừa bị Nhậm Kiến Tường đánh kêu cha gọi mẹ đó.

Đi đến gần, một người trong đó khóc lóc chỉ vào Nhậm Kiến Tường nói: “Anh Mặt Sẹo, chính là hắn, anh xem vết máu trên tay em còn chưa khô này”.

“Được rồi, có thể ra dáng đàn ông chút được không”, tên được gọi là anh Mặt Sẹo đó có mày rậm mắt to, mặt bên phải có một vết sẹo khá dài.

“Này, dám đắc tội với người của võ quán Thiên Đạo tao ở đây à, mày cũng đừng hòng sống yên ổn”.

“Nói đi, tay trái hay tay phải, tự chọn một”, tên Mặt Sẹo huơ con dao trên tay như thể đây là chuyện thường nhật với hắn.

“Đại ca của các người đâu, dẫn hắn đến gặp tôi, tôi có chuyện muốn hỏi hắn”.

“Này tên nhóc kia, tao không nghe nhầm đấy chứ, mày muốn đại ca đến gặp mày, mẹ kiếp tao đang nghi ngờ mày là tên điên đây”.

“Anh Mặt Sẹo, đừng lãng phí thời gian với hắn nữa”, thanh niên tóc vàng đứng bên cạnh nói.

“Được, bọn mày lên đi, chém đứt tay phải của nó, tiện thể đánh sưng mồm nó luôn, tao không thích thái độ nói chuyện của nó”.

“Anh Mặt Sẹo, hai đứa bọn em không phải là đối thủ của hắn”.

“Tao hơi hối hận khi thu nhận hai đứa vô dụng bọn mày vào võ quán Thiên Đạo rồi đấy, tao có hơn hai mươi anh em chống lưng cho mày, mày còn sợ nó đánh trả à”.

Hai tên thanh niên tóc vàng không đáp lời nữa, cầm con dao găm trong tay lên đi đến trước mặt Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường mỉm cười từ tốn giơ tay phải ra.

Hai tên tóc vàng nhìn nhau, dao găm trong tay lại chậm chạp không dám chém xuống, cuối cùng hoảng sợ chạy trốn phía sau anh Mặt Sẹo, hiển nhiên là lúc nãy Nhậm Kiến Tường đã khiến hai bọn hắn hoảng sợ không hề nhẹ.

“Chúc mừng bọn, bọn mày tạm thời giữ được tay của mình”, Nhậm Kiến Tường thấy hai người không dám động thì lạnh nhạt nói.

Hai tên tóc vàng không có gan đó, tên Mặt Sẹo tức giận đánh cho một tên một bạt tai.

Tên Mặt Sẹo xoay người lại hơi tức giận nói với Nhậm Kiến Tường: “Ra tay vì hai tên vô dụng quả thật không đáng, nhưng mày đừng không biết nể mặt võ quán Thiên Đạo như thế”.

“Cho nên mày muốn thế nào?”

“Đánh gãy một tay của mày”, tên Mặt Sẹo không nhiều lời, vung con dao trong tay lên chạy đến, đám anh em phía sau thấy tên Mặt Sẹo ra tay cũng không dám chậm trễ đều đồng loạt xông lên.

“Một đám rác rưởi”, Nhậm Kiến Tường lắc đầu.

Linh lực ở đan điền chuyển động, thấp thoáng có thể thấy một ít linh lực ở tay phải, tên Mặt Sẹo còn chưa kịp nhìn rõ con dao mình chém xuống đã đi đến đâu thì phía sau đã vang lên những tiếng kêu thảm thiết đau đớn.

Quay đầu lại nhìn, đám đàn em hắn dẫn đến đều ngã nhào xuống đất, cảnh tượng như gặp phải ma xảy ra trên người hắn.

Dù hắn có tính cách khá cứng rắn cũng không khỏi run rẩy, con dao trong tay cũng không cầm chắc.

“Tay trái hay tay phải?”, lần này người nói là Nhậm Kiến Tường, hai người thay đổi vị trí quá nhanh.

“Tên kia, mày nghĩ tao sợ rồi à, chết đi”, tên Mặt Sẹo không tin hắn không thể đối phó được với một tên bình thường như vậy.

“A!”, con dao của tên Mặt Sẹo bay lên không trung, cánh tay phải của mình lại bị đấm gãy.

“Quán chủ của các người ở đâu?”

“Tao không biết”, tên Mặt Sẹo vẫn cố chấp, không nói tung tích của bang chủ.

“Tao tìm hắn là có việc muốn hỏi, không phải gây rắc rối cho hắn, nếu mày không chịu nói thì tao bẻ gãy luôn cánh tay này”.

Tên Mặt Sẹo sầm mặt, đầu óc hắn xoay chuyển nhanh chóng.

“Được, tao dẫn mày đi”.

“Trong võ quán Thiên Đạo có ít nhất một trăm anh em, mình không tin nhiều người như thế lại không thể trị được tên này, tên này không dễ chọc vào, chắc quán chủ sẽ tha cho mình”.

“Dẫn đường! Còn nữa, các người đừng bắt nạt những người vô tội đó nữa, nếu không cẩn thận ngày nào đó võ quán Thiên Đạo không còn tồn tại đấy”.

“Vâng vâng, anh nói đúng”, tên Mặt Sẹo đã không còn muốn chọc vào vị hung thần Nhậm Kiến Tường này nữa, đợi dẫn anh đến võ quán Thiên Đạo, đại ca sẽ dạy dỗ Nhậm Kiến Tường cho hắn.

Đám côn đồ ngã dưới đất cũng chật vật bò dậy, đi theo đằng sau Nhậm Kiến Tường và tên Mặt Sẹo.

Hai tên tóc vàng nhìn nhau, cũng may vừa rồi chúng không ra tay, nếu không lại bị đánh một trận đau đớn.

Nhậm Kiến Tường đi theo tên Mặt Sẹo đến khu ngoại ô, nơi này đã là góc biên của thành phố Hoa Tây.

Trụ sở võ quán Thiên Đạo nằm ở thị trấn nhỏ trong góc biên này, kiến trúc của thị trấn theo phong cách cổ xưa, trụ sở của võ quán nằm trong một tòa nhà cũ phía Bắc thị trấn.

Mấy người đi vào trong tòa nhà, Nhậm Kiến Tường đánh giá tòa nhà cũ, tòa nhà này có hai tầng, ngay chính giữa tầng một có đặt một bức tượng của Quan Nhị Gia, tầng hai là nơi hội họp, vẫn có chút không khí.

Trên tầng thượng tầng hai có một cái ghế, một người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế đó, Nhậm Kiến Tường chỉ đành dùng thần thức để dò xét, thế nên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, tay người đàn ông còn đang nghịch hai quả cầu sắt.

“Dẫn cậu ta đến đây”, người đàn ông hờ hững nói. Ông ta không quay đầu lại, vẫn tiếp tục nghịch hai quả cầu trong tay mình.

Tên Mặt Sẹo nuốt nước bọt, cảm thấy hơi sợ, hắn nghĩ đại ca đã biết chuyện gì rồi.

Nhậm Kiến Tường chậm rãi bước đến tầng thượng, anh đã nhìn rõ gương mặt của quán chủ.

Một người đàn ông bốn năm mươi tuổi, giữa hai hàng mày lộ ra cảm giác không giận mà uy nghiêm, hơn nữa còn là một người luyện võ, có thể làm chủ của một võ quán thì nên có chút bản lĩnh.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”, vì thường xuyên luyện võ nên khi nói chuyện giọng nói người trung niên khá rắn chắc.

“Muốn nhờ ông điều tra giúp một chuyện”.

“Chuyện gì?”

“Chuyện của Diệp Yến – con gái nhà họ Diệp vào năm năm trước, chắc ông đã có nghe nói đến nhỉ? Tôi muốn biết kẻ đứng sau làm loạn là ai”, Nhậm Kiến Tường nói.

Người trung niên dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu lên, đôi mắt như chim ưng nhìn Nhậm Kiến Tường.

“Tôi biết cậu cũng là con nhà võ, nhưng cậu biết cũng vô dụng, cậu không chọc nổi vào người đứng sau đâu, tôi cũng thế”.

“Nhưng tôi phải biết, ông cũng phải điều tra”.

Nhậm Kiến Tường nói thế, người đàn ông trung niên không có động tĩnh gì, nhưng các căn phòng ở tòa nhà cũ này lại phát ra âm thanh.

Cửa phòng mở ra, gần một trăm người ở bên trong lao ra vây kín Nhậm Kiến Tường lại.

“Tôi không muốn gây chuyện, cũng không muốn biết cậu là ai”, người trung niên đứng dậy nói.

Chương 74: Một đánh một trăm

“Hôm nay cậu có thể đi, nhưng không thể có lần sau nữa”.

Người trung niên tên là Trần Hổ, vẫn luôn nổi tiếng vì tính cách cứng rắn, võ quán Thiên Đạo có thể có quy mô như bây giờ có liên quan trực tiếp tới sự quả quyết sát phạt của ông ta.

Nhưng hôm nay ông ta lại nói ra những lời như vậy, không khỏi khiến cho đàn em hết sức kinh ngạc, đặc biệt là tên Mặt Sẹo, hắn đã đi theo bên cạnh Trần Hổ nhiều năm, hiểu rõ nhất tính tình của Trần Hổ.

“Trái lại tôi không muốn đi, nơi này thoải mái quá”, có vẻ như Nhậm Kiến Tường không hề nhìn thấy biểu cảm hung ác của những người xung quanh, thản nhiên ngồi xuống ghế. Mà cái ghế này lại là cái mà Trần Hổ vừa ngồi.

Trần Hổ híp mắt, người quen với ông ta đều biết, Trần Hổ sắp nổi giận rồi.

"Nhóc con, nếu đã như vậy, cậu cứ ở lại đây mãi mãi đi!", Trần Hổ lạnh lùng hừ một tiếng, ông ta cũng khá kinh ngạc khi biết được Nhậm Kiến Tường nhẹ nhàng giải quyết hơn hai mươi anh em của ông ta, ông ta cũng thầm suy đoán bối cảnh của Nhậm Kiến Tường.

Mặc dù ông ta không định chọc vào phải một người không rõ thân phận, nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ để cho người khác cưỡi trên đầu trên cổ mình.

"Ông cứ việc thử xem", Nhậm Kiến Tường lạnh nhạt nói.

"Các anh em, làm thịt nó", Trần Hổ quát lên đầy phẫn nộ.

Chừng một trăm anh em xông đến chỗ Nhậm Kiến Tường không chút do dự, căn phòng vốn rất rộng rãi lập tức có vẻ vô cùng chật chội.

Nhậm Kiến Tường cười nhạt, mặc dù anh chỉ mới đạt tới cảnh giới Tụy Thể Tứ Trùng, nhưng đối phó với những người bình thường này thì vẫn dư sức.

Từ trong tòa lầu không ngừng truyền tới tiếng xô xát cùng tiếng kêu rên, chỉ chốc lát sau lại khôi phục sự yên lặng.

Người trong trấn nhỏ đều biết được tòa lầu cổ là địa bàn của ai, cũng đồng thời không hiểu nổi, không biết là ai chọc phải võ quán Thiên Đạo, mặc dù chẳng qua chỉ là một võ quán, nhưng so với thế lực của đạo thì cũng không thua bao nhiêu, thật sự cảm thấy bi thương thay cho người kia.

Quán trà ở bên cạnh lại lấy chuyện này ra để mở đặt cược, một người kể chuyện râu cá trê bắt đầu đánh cược.

"Tôi mới vừa thấy một người thanh niên đi theo tên mặt sẹo vào trong, trông dáng vẻ của đám anh em sau lưng, hẳn người thanh niên này đến gây phiền toái cho võ quán Thiên Đạo".

"Mọi người đoán xem, thằng nhóc kia còn có thể đi ra ngoài được hay không?"

“Sự tàn bạo của võ quán Thiên Đạo có ai không rõ, lại còn có người dám trêu vào, không cần suy nghĩ nữa, tôi đặt thằng nhóc kia chắc chắn không ra được”.

Rất nhiều người trong quán trà cũng góp vui, nhưng gần như đều cho rằng Nhậm Kiến Tường không thể nào còn sống đi ra ngoài.

Có một người ngoại lệ chính là người kể chuyện có bộ râu cá trê, nhà ông ta là thầy tướng tổ truyền, cho nên ông ta cũng biết chút thuật xem tướng.

Lúc ông ta chuẩn bị xem thử Nhậm Kiến Tường có lai lịch ra sao, đột nhiên cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu.

Ông ta biết mình không thể xem tướng được cho người này, chắc chắn không phải người bình thường, cho nên ông ta mới mở ra màn cá cược này.

Trong tòa lầu yên tĩnh trở lại, Trần Hổ nhìn những anh em ngã xuống xung quanh, trên trán không ngừng toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, ở đây có hơn một trăm người đấy.

“Những anh em này của ông không có gì đáng ngại, nhưng bị thương ngoài da là không thể tránh khỏi”.

“Người anh em này, không phải, đại ca à, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cần các người làm việc”.

Đại ca Trần Hổ cảm thán trong lòng, cũng may người trước mặt không phải kiểu giết người thành thói, nếu không hôm nay võ quán Thiên Đạo của bọn họ chịu thiệt rồi.

"Chuyện này có liên quan đến những người thần bí kia", Trần Hổ do dự một hồi, mở miệng nói, bởi vì có vẻ như ông ta đã biết được thân phận của Nhậm Kiến Tường, điều này làm cho ông ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

"Đại ca, chúng ta ngồi xuống rồi nói đi!", Trần Hổ đã biết người trước mặt tuyệt đối không phải người mà ông ta có thể trêu vào, thái độ cũng lật ngược lại rất nhanh.

Nhậm Kiến Tường gật đầu, ngồi trên ghế, Trần Hổ không dám ngồi, mà đứng ở bên cạnh.

Trần Hổ nhìn đám anh em của mình, mắng: "Còn không mau cút đi cho tao, một đám vô dụng".

Những thành viên của võ quán Thiên Đạo nghe ra được chủ võ quán nổi giận, liền vội vã tản đi.

Tên Mặt Sẹo bị giữ lại, cả tòa lầu chỉ còn lại ba người bọn họ.

"Ông nói tiếp đi", Nhậm Kiến Tường lạnh nhạt nói.

"Đại ca, chuyện anh nói đến có phải là Diệp Yến và người bảo vệ ở công ty Thiên Nguyên năm năm trước không?", Trần Hổ không biết Nhậm Kiến Tường có liên quan gì đến chuyện này, cho nên cũng không dám nói quá chi tiết.

"Đúng".

“Về chuyện này, tôi còn nhớ tương đối rõ, vì lúc đầu sự xuất hiện của họ cũng khiến tôi sợ hết cả hồn”.

Tiếp theo Trần Hổ nói nguyên nhân cặn kẽ, còn trùng hợp là sau khi Diệp Yến bị chuốc say, bị trói đưa vào khách sạn Trung Hồng, mà khách sạn này chính là địa bàn của Trần Hổ.

Ở địa bàn của ông ta xuất hiện một vài người thần bí, đương nhiên ông ta phải để ý, giữa các võ quán lớn với nhau đều có quy định, không thể vượt ranh giới.

Nhưng Trần Hổ lại không dám chọc đến những người này, bởi trong những người này có người tu luyện trong truyền thuyết, bọn họ căn bản không chọc vào nổi. Mấy ngày đó Trần Hổ rất lo lắng, ông ta nghĩ lẽ nào những người này đến cưỡng ép chiếm đi võ quán của ông ta.

Nhưng sau đó ông ta phát hiện là mình suy nghĩ nhiều, đoàn người này căn bản không để ý đến ông ta.

Tuy không dám đắc tội, nhưng cụ thể những người này làm gì, ông ta lại để ý cẩn thận.

Trần Hổ biết chắc chắn không phải làm chuyện gì tốt đẹp, nghĩ rằng nếu như mình nắm được đằng chuôi trong tay, ít nhất cũng có sức tự vệ.

Trong khách sạn, Trần Hổ giữ lại hai người anh em đắc lực của mình, bọn họ phát hiện một cô gái và một người đàn ông mặc đồ bảo vệ bị đưa vào trong khách sạn Trung Hồng, sau đó mấy người này ra khỏi đó, lên xe rời đi.

Ngày hôm sau, chuyện Diệp Yến của nhà họ Diệp đi thuê phòng cùng một người đàn ông là bảo vệ đã bị lan truyền ra hết sức sôi nổi.

Nhậm Kiến Tường cau mày, không biết tiếp tục nghĩ những gì, Trần Hổ lại nói tiếp: "Cho dù đến hôm nay, tôi cũng không biết bọn họ làm như vậy với ý nghĩa gì, bang phái lớn như vậy lại làm những chuyện thấp kém này".

"Ông còn biết chi tiết gì nữa không?", Nhậm Kiến Tường cau mày hỏi.

Trần Hổ rơi vào trầm mặc, một lát sau, đôi mắt như chim ưng đột nhiên mở ra: "Đúng rồi, lúc ấy trên xe kia còn có một người, nghĩ lại thì là cậu ấm nhà giàu nho nhã. Nhưng theo lời hai người anh em kia nói, không hề thấy rõ mặt".

"Không thấy rõ mặt làm sao biết là cậu ấm nhà giàu nho nhã?"

"Bởi vì người anh em kia nhìn thấy hắn ăn diện rất cao cấp, còn nho nhã, da dẻ cũng trắng trẻo”.

Nhậm Kiến Tường gật đầu, nói tóm lại, hôm nay cũng coi như có chút thu hoạch.

“Hang ổ của những người đó ở đâu?”, Nhậm Kiến Tường hỏi.

Trần Hổ lúng túng bật cười: "Chuyện này tôi cũng không biết, chỉ biết karaoke Thiên Thành là một trong những cứ điểm của bọn họ, nếu như anh muốn tìm hang ổ của bọn họ thì đến đó sẽ có thông tin".

Đối mặt với sự nghi ngờ của Nhậm Kiến Tường, Trần Hổ giải thích: "Võ quán Thiên Đạo chẳng qua chỉ là một thế lực hạng ba, rất khó nắm được tin tức của bọn họ".

"Được rồi! Nếu đã như vậy thì tôi đi đây, còn nữa, sau này đừng làm những chuyện như thu phí bảo kê nữa".

Trần Hổ thấy Nhậm Kiến Tường sắp rời đi, vội vàng cúi người hỏi: "Đại ca, anh có phải người tu luyện không?"

Người tu luyện là người tu chân ở trái đất, có điều võ khí mà bọn họ tu luyện, không phải giống như linh khí mà người tu chân tu luyện.

Linh khí sạch sẽ thuần túy hơn võ khí rất nhiều, cho nên mơ ước của rất nhiều người tu võ là trở thành một người tu luyện thật sự.

Chương 75: Thiếu một tấm vé

"Võ giả", Nhậm Kiến Tường mỉm cười rồi gật đầu nói: "Coi như vậy đi!"

"Đại ca, anh nhận tôi làm học trò đi! Sau này cả võ quán Thiên Đạo này đều là của anh hết".

Nhậm Kiến Tường đã có một người học trò rồi, Tô Chiến còn đang tê liệt một chỗ kìa! Anh làm gì còn tâm trạng mà nhận thêm một học trò nữa, nói một cách thâm thúy hơn thì thêm một người học trò sẽ thêm nhiều chuyện phiền phức khác.

Trần Hổ tỏ vẻ buồn bã, ông ta quỳ luôn xuống đất, tên Mặt Sẹo thấy đại ca của mình quỳ xuống nên cũng quỳ theo.

"Ông làm cái gì đấy?", Nhậm Kiến Tường lạnh lùng nói: "Ông xúi giục đàn em làm ăn ngang ngược, kết bè kết phái, thu phí bao kê, những điều này phải tính như thế nào?"

"Tôi không thể nhận người như ông làm học trò được", anh cảm thấy cho dù ở tiên giới hay trên trái đất, làm người ít nhất phải có nhâm phẩm tốt, không được bắt nạt kẻ yếu, đây mới là điểm mấu chốt.

Trần Hổ hoảng hốt: "Sao lại như thế? Từ trước đến giờ tôi không hề bắt đàn em của tôi làm vậy!"

"Hừ! Thế hai tên tóc vàng kia là như thế nào?"

Lần này đến lượt tên Mặt Sẹo nhăn nhó khổ sở: "Đại ca! Hai tên tóc vàng kia nói anh bắt nạt chúng nên em mới ra mặt, em không biết bọn chúng đi thu phí bảo kê".

"Tôi đã nói với cậu rồi, phải tìm hiểu cho kỹ thái độ của chúng rồi mới được nhận làm đàn em mà cậu không nghe", Trần Hổ hơi tức giận khẽ thở dài, có lẽ ông ta cũng đã đoán được ra nguyên nhân, nếu không phải vì ông ta vội vàng báo thù thì tên Mặt Sẹo cũng sẽ không nhận người dễ dàng như vậy.

Nếu đã nói như vậy thì Nhậm Kiến Tường cũng tin tưởng vài phần, anh thấy Trần Hổ chau mày lại, dáng vẻ khảng khái, không giống như đang nói dối.

"Nói đi! Chuyện là như thế nào?", Nhậm Kiến Tường nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bốn giờ chiều rồi, hai tiếng nữa là anh phải đưa Diệp Viên Viên đi tham gia tọa đàm, vẫn còn một chút thời gian.

Trần Hổ thở dài, chậm rãi nói.

Ông ta vốn là một nhân viên bình thường, bây giờ thì là người luyện võ sống qua ngày, hơn nữa ông ta cũng không phải người có tâm địa gian xảo nên càng khó sống trong giới này hơn.

Một công việc bình thường, dậy sớm luyện võ, cũng gọi là đủ sống qua ngày, nhưng ông trời lại bất công, con trai của ông ta chẳng may bị bắt cóc, bọn bắt cóc đòi một triệu tiền chuộc.

Vợ Trần Hổ cũng có chút tiền, hai người không còn cách khác, bán hết gia sản gom được một triệu đến điểm hẹn bọn bắt cóc nói, cuối cùng thì tiền đưa cho người ta rồi nhưng con trai vẫn bị giết.

Vợ Trần Hổ đổ bệnh nằm viện, vì quá đau buồn nên cuối cùng cũng ra đi, Trần Hổ tuyệt vọng mở một võ quán nhỏ, bên ngoài thì là tìm học trò, nhưng mục đích bên trong thì là tập hợp thế lực cho riêng mình, tìm hung thủ đã giết hại con trai của mình.

"Tìm được hung thủ chưa?"

Hai mắt Trần Hổ trợn trừng: "Tìm được rồi, nói ra thì đúng là oan gia ngõ hẹp, chính là Tiêu Tiền quán chủ của võ quán Địa Thừa, tôi cũng vô tình nghe được từ một người bạn trong giới, tên Tiêu Tiền này trước đây đã từng làm bắt cóc, sau khi tôi xác nhận lại thì đã chắc chắn được việc hắn chính là hung thủ giết con trai tôi".

"Lúc biết sự thật, tôi gần như phát điên, hắn hại tôi tan cửa nát nhà, bây giờ lại quang minh chính đại mở võ quán, tôi muốn đi tố cáo hắn nhưng bạn tôi nói, tôi không có chứng cứ thì không thể làm gì được".

"Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi chỉ đành tự tập hợp người lại, dùng cách của chính mình để giải quyết".

Nhậm Kiến Tường thấy Trần Hổ vô cùng tức giận, không hề giống giả vờ, chậm rãi hỏi: "Ông chắc chắn hắn chính là hung thủ bắt cóc con trai ông chứ?"

"Mặc dù tên Tiêu Tiền này bây giờ đã là quán chủ của võ quán Địa Thừa nhưng vẫn không sửa được thói cũ, lần trước võ quán làm ăn thất bát, hắn lại bắt cóc một đứa bé, nhưng tôi không biết hang ổ cụ thể của hắn ở đâu?"

"Một tên đàn em của tôi theo dõi hắn tận mắt nhìn thấy, cuối cùng lại bị người ta hãm hại".

Mỗi lần Trần Hổ nói tới việc này đều vô cùng tức giận.

Nhậm Kiến Tường gật đầu: "Hôm nay tôi còn vài việc bận, ngày mai tôi sẽ tới gặp ông, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng ông xem có phải thật hay không, nếu là thật tôi nhất định sẽ ra tay".

Trần Hổ vui mừng nói: "Cảm ơn anh! Có anh ra tay thì tất cả mọi chuyện sẽ suôn sẽ thôi".

"Ừm!"

Trần Hổ tiễn Nhậm Kiến Tường ra cửa, rất nhiều đàn em cũng đi theo, một mình Nhậm Kiến Tường đi trước, cảnh tượng này đúng là oai hùng.

"Cái gì! Người kia thật sự vẫn bình an vô sự ra về được sao?", người ở quán trà nhìn thấy cảnh này đều ngây người, nghênh ngang bước vào mà vẫn có thể yên ổn ra về, không hề bị thương.

"Đâu chỉ bình an vô sự ra về, anh không nhìn thấy quán chủ của võ quán Thiên Đạo cũng có mặt à? Ông ta còn đi sau người thanh niên đó".

"Đừng nói nữa! Tiền cược của mấy người tôi thu trước nhé!", ông thầy bói cười lớn rồi nói, xem ra thuật xem tướng của tổ tiên cũng có ích đấy.

"Xì! Cũng có bao nhiêu tiền đâu, ông cầm lấy đi! Nhìn xem ông đắc ý chưa kìa".

Ông thấy bói dường như không nghe thấy gì, tự lấy tiền nhét vào trong túi.

"Người này đúng là tài giỏi! Trẻ vậy mà rất có bản lĩnh! Thôi không phải nhìn làm gì, chúng ta chẳng là cái thá gì so với người ta đâu, nói cách khác là cuộc sống của người đó với chúng ta không cùng một thế giới".

Ông thầy bói dọn dẹp hành lý của mình, bỏ lại một câu nói lạ lùng rồi rời đi, chỉ còn lại đám người ngồi trong quán trà càng thêm tò mò về thân phận của Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường rời khỏi võ quán Thiên Đạo xong liền gọi cho Diệp Viên Viên, gặp lại mấy người bạn của cô ta một lần nữa, lần này Hồ Dạ Hoa không khách sáo như lần trước nữa, có lẽ là vì thái độ của Diệp Viên Viên đối với hai người hoàn toàn khác nhau, cũng có thể vì Nhậm Kiến Tường làm hắn mất mặt, lúc gặp lại nhau, ánh mắt hắn như muốn nuốt chửng anh vậy, Tiểu Thuận và Tranh Tử cũng căm hận nhìn anh.

Cô Lộ Tây kia cũng nhìn anh với ánh mắt hơi kỳ lạ.

"Chúng ta đi thôi!"

Đến đại sảnh của bệnh viện nhân dân Hoa Tây, bên trong rất đông, dùng từ biển người cũng không thể lột tả được.

"Dừng lại! Mọi người có vé vào cửa không?"

Bảo vệ ở cửa chặn bọn họ lại, nhân vật lớn như hội phó Trần, vé vào cửa phải ba mươi nghìn một vé, nếu không phải Hồ Dạ Hoa mua sớm thì hắn cũng không mua nổi.

"Hồ Dạ Hoa, cậu đưa vé cho anh ta đi!"

Diệp Viên Viên gọi anh rể cùng đến đây là vì Hồ Dạ Hoa nói thừa hai tấm vé.

Hồ Dạ Hoa móc năm tấm vé từ trong túi ra đưa cho bảo vệ.

"Năm tấm? Nhưng mà anh đi sáu người mà".

Tiếp theo là màn biểu diễn của Hồ Dạ Hoa, hắn hốt hoảng lục túi áo nhưng vẫn không thể tìm ra tấm vé thứ sáu.

"Anh trai, xin lỗi, tôi không tìm thấy một tấm vé nữa".

"Hồ Dạ Hoa, không phải anh cầm hết vé đi rồi sao, sao lại chỉ không thấy một tấm?", Diệp Viên Viên chau mày nói.

"Viên Viên, mình cũng không biết, chỉ mất một tấm vé, chúng ta đều rất muốn đi xem tọa đàm của hội phó Trần, chắc phải để bạn cậu chịu thiệt một chút, dù gì thì anh ta cũng không hiểu gì về y thuật".

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiền Triều Cửu Công Chúa

Copyright © 2022 - MTruyện.net