Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ông Bố Toàn Năng
  3. Chương 76-80
Trước /34 Sau

Ông Bố Toàn Năng

Chương 76-80

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 76: Huân Nhi

Kẻ ngốc cũng biết Hồ Dạ Hoa đang cố ý làm Nhậm Kiến Tường khó xử, Diệp Viên Viên kéo tay Nhậm Kiến Tường định rời đi.

"Chúng ta đi, nếu như cậu ta không có vé thì hai chúng ta không xem nữa".

Thấy Diệp Viên Viên định đi, Hồ Dạ Hoa chợt biến sắc, lập tức kéo hai người lại rồi nói: "Cậu xem! Mình lại tìm thấy vé rồi, cậu xem có hay không!"

"Hồ Dạ Hoa! Nếu cậu còn coi mình là bạn thì đừng có làm mấy trò vớ vẩn đó nữa".

Hồ Dạ Hoa cười ngượng, hắn đưa một tấm vé cho Diệp Viên Viên, lúc đưa vé cho Nhậm Kiến Tường hắn khẽ nói bên tai anh: "Nếu anh có bản lĩnh thì đừng làm thằng vô dụng bám váy phụ nữ".

Nhậm Kiến Tường trả vé lại cho hắn rồi nói với Diệp Viên Viên: "Em đi với bọn họ trước đi, anh đi tìm hội phó Trần lấy hai tấm vé cho em".

"Ha ha! Tôi không nghe nhầm đấy chứ! Anh đi tìm hội phó Trần đòi vé sao? Đừng tưởng lúc chiều anh được khen vài câu mà ông ấy nể mặt anh".

Tên này đúng là ngớ ngẩn mà! Làm màu ghê thế! Anh mà lấy được vé từ chỗ hội phó Trần thì tôi chạy quanh bệnh viện một vòng".

Câu nói của Tranh Tử làm mọi người bật cười, Lộ Tây tỏ vẻ ít nói cũng cười theo, mở to đôi mắt tò mò nhìn Nhậm Kiến Tường xem anh định xử lý như thế nào.

"Nhậm Kiến Tường!", Diệp Viên Viên cũng cảm thấy anh đang quá đà, đi tìm hội phó Trần đòi vé đúng là chuyện hoang đường.

"Không sao! Lát nữa anh sẽ quay lại", Nhậm Kiến Tường nói xong cũng không lằng nhằng thêm, bước thẳng ra bên ngoài.

"Viên Viên, bạn của cậu không chạy mất đấy chứ! Chắc tự ái quá nhưng ngại nói ra nên tìm cớ chạy trốn chứ gì!"

"Các cậu im miệng đi!"

Diệp Viên Viên đang rất bực bội, cô ta hám lợi, muốn tham gia buổi tọa đàm của hội phó Trần cùng với anh rể, nhưng không ngờ mọi việc lại thành ra thế này, anh rể cũng tức quá bỏ đi rồi.

"Tôi muốn tìm hội phó Trần!", Nhậm Kiến Tường tới chỗ hậu đài nói với bảo vệ ngoài cửa.

"Xin hỏi anh đã hẹn trước chưa?"

"Chưa!"

"Rất xin lỗi anh! Nếu như không có hẹn trước thì không thể vào".

Nhậm Kiến Tường đã nghĩ tới việc xông thẳng vào đó rồi, nhưng đúng lúc này lại có một cô gái đẹp bước tới trước mặt anh hỏi: "Anh có quen hội phó Trần sao?"

Cô gái vừa nói có dáng người thon thả, Nhậm Kiến Tường nghe vậy liền gật đầu.

"Tôi tìm ông ấy có chút việc".

"Bây giờ tôi sẽ đi hỏi thầy tôi".

"Cô cứ bảo tôi là người thanh niên sáng nay ông ấy gặp là ông ấy sẽ biết".

Cô gái có chút nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu, cô ta theo thầy bao nhiêu năm rồi mà chưa từng gặp người thanh niên có ánh mắt sâu sắc này bao giờ.

Vào trong phòng, thấy hội phó Trần đang chỉnh sửa lại tài liệu, Huân Nhi lên tiếng: "Thưa thầy! Bên ngoài có một người thanh niên muốn gặp thầy! Anh ta nói sáng nay mới gặp thầy".

Hội phó Trần nghe vậy liền đứng dậy hỏi: "Thanh niên đó ăn mặc thế nào".

"Áo sơ mi trắng…"

Cô gái chưa kịp nói xong thì hội phó Trần đã nhanh chóng bước ra cửa.

Cô gái vô cùng tò mò, lâu lắm rồi cô ta chưa thấy thầy vội vàng như vậy.

"Không ngờ là tiền bối đến thật, không đón tiếp từ xa, xin tiền bối hãy thứ tội", hội phó Trần bước ra cúi người trước mặt Nhậm Kiến Tường.

Cô gái chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào kinh hoàng như thế này, thầy giáo của mình lại đi cúi đầu chào như một người thanh niên..

"Tôi tới đây tìm ông cũng không có việc gì khác, tôi đưa em gái tới tham gia buổi diễn thuyết của ông, nhưng suýt nữa không được vào vì chuyện vé vào cửa, uy quyền của hội phó Trần đúng là lớn thật đấy!"

Trong giới y thuật người nào nhiều thành tựu người đó dẫn đầu, hơn nữa y thuật của Nhậm Kiến Tường cũng đã đạt tới mức đỉnh cao của thế giới, chỉ là anh khiêm tốn mà thôi.

"Ông già này hồ đồ quá! Rốt cuộc là ai, đuổi việc ngay cho tôi".

"Không cần phải vậy đâu, ông cho tôi hai tấm vé là được!"

Hội phó Trần vội vàng gật đầu đồng ý, rồi nói với cô gái đứng phía sau: "Huân Nhi, em đưa hai tấm vé hàng đầu cho vị tiền bối này".

"Vâng!", trước mặt thầy, cô ta không dám gây sự, chỉ ngoan ngoãn gật đầu làm theo.

"Tiền bối, tất cả những công việc khác cậu có thể nói với học trò của tôi, con bé sẽ giúp cậu, tôi phải đi chuẩn bị cho buổi diễn thuyết một chút, không làm phiền cậu nữa".

Lấy được vé xong, Nhậm Kiến Tường gật đầu rồi khua tay: "Đi đi!"

Sau khi hội phó Trần rời đi, cô gái tên Huân Nhi không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Nhậm Kiến Tường.

"Mặt tôi có hoa sao?"

"Rốt cuộc anh là ai?"

"Anh có biết thầy tôi là người cao ngạo như thế nào không, đến cả hội trưởng thầy còn chẳng quan tâm, thầy còn cho rằng y thuật của thầy còn vượt qua cả hội trưởng".

"Vậy mà thầy lại gọi anh là tiền bối? Anh chỉ là một tên nhóc hơn hai mươi tuổi đầu, chẳng lẽ y thuật của anh lại hơn cả thầy tôi sao? Không thể nào".

Nhậm Kiến Tường cạn lời, bị một cô gái mười mấy tuổi gọi là tên nhóc, đúng là không mấy thoải mái.

"Cô nhóc! Đừng nói nữa, cô quên lời thầy cô vừa nói à".

Huân Nhi cắn răng nhưng không dám cãi lời thầy, chỉ đành đưa Nhậm Kiến Tường đến vị trí ngồi.

Thỉnh thoảng cô ta lại liếc nhìn Nhậm Kiến Tường một lúc, cô ta thực sự vô cùng tò mò, người khiến thầy cô ta gọi là tiền bối phải là thiên tài ưu tú mới đúng chứ.

Tới hội trường, càng lúc càng đông người hơn, buổi diễn thuyết cũng sắp bắt đầu rồi.

"Đợi một chút, tôi phải đi đón một người bạn".

Huân Nhi gật đầu rồi đi sau anh.

"Chị Huân Nhi, sao chị lại xuống đây".

Đám Tranh Tử vốn dĩ ngồi hàng cuối cùng, nhưng thị lực của hắn rất tốt, thấy Huân Nhi đi tới chỗ mình, hắn vô cùng kích động.

Hắn may mắn được thấy chị Huân Nhi vài lần, cô gái xinh đẹp như vậy hắn cũng bị mê hoặc, nhưng chỉ là nhìn trên tivi, chưa bao giờ thấy ngoài đời, cho nên bây giờ hắn vô cùng kích động.

"Mời anh đi bên này", Huân Nhi không đáp lại mà cúi người nói.

"Nhậm Kiến Tường! Sao anh lại ở đây, lại còn quen biết chị Huân Nhi nữa".

Tranh Tử cảm thấy hoang mang, sao tên vô dụng này lại đi cùng với nữ thần của mình vậy.

Mấy người xung quanh Tranh Tử bây giờ mới phản ứng kịp, Diệp Viên Viên vội vàng lên tiếng: "Nhậm Kiến Tường, anh đi đâu vậy".

"Anh đến đón em lên phía trước ngồi, anh có vé rồi", Nhậm Kiến Tường giơ hai tấm vé lên khoe.

Tiểu Thuận trừng mắt lên nhìn: "Đó là vé hàng ghế đầu đấy, sao lại thế chứ?"

Hồ Dạ Hoa cũng nhìn chữ số viết trên tấm vé, số chín và số mười, là vị trí hàng ghế đầu dành cho khách quý, sao Nhậm Kiến Tường lại có nó được.

"Thưa anh, tôi đã đưa anh tới chỗ ngồi rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành xong".

Nhậm Kiến Tường gật đầu, Huân Nhi thấy Diệp Viên Viên tỏ vẻ lo lắng đứng bên cạnh, cô ta nghĩ Diệp Viên Viên là bạn gái Nhậm Kiến Tường, nghĩ tới việc vừa rồi bị anh gọi là cô nhóc, con gái vốn là loài động vật thù dai nên cô ta đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.

Cô ta lại gần Nhậm Kiến Tường, kéo vạt áo của anh rồi nũng nịu nói.

"Vậy tôi đi thật đó nha".

Chương 77: Vé giả

Tranh Tử thấy nữ thần của mình thân mật với Nhậm Kiến Tường như vậy, hắn siết chặt nắm đấm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Nhậm Kiến Tường vậy.

Thái độ của Huân Nhi bỗng thay đổi, Nhậm Kiến Tường cũng đoán ra được tình hình, anh chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

"Đi thôi! Hai chúng ta lên phía trước!", Nhậm Kiến Tường nói với mấy người còn lại: "Xin lỗi, tôi chỉ có hai tấm vé, không đưa mọi người lên cùng được".

Hồ Dạ Hoa giận tím người! Cứ tưởng bây giờ hắn sẽ có cơ hội ra oai, Diệp Viên Viên sẽ cảm ơn hắn vì đã đưa cô ta đến xem buổi diễn thuyết của hội phó Trần, vậy mà bây giờ sự xuất hiện của Nhậm Kiến Tường đã phá tan tất cả, kế hoạch tán gái của hắn cũng chẳng còn tác dụng.

"Haha! Anh biết mười ghế đầu là dành cho những người như thế nào không? Nói ra sợ anh hết hồn đấy, anh không động não một chút đi, sao anh lấy được tấm vé thật chứ", Tranh Tử tức giận nói, Nhậm Kiến Tường thân thiết với nữ thần của hắn như vậy khiến hắn thật sự phát điên.

"Đúng rồi! Sao vé của anh là thật được chứ?", Hồ Dạ Hoa cũng nghĩ tới điều gì đó, người ngồi ở hàng ghế đầu đều là những người có sức ảnh hưởng lớn ở Hoa Tây, Nhậm Kiến Tường làm sao có được tấm vé hàng ghế đầu được chứ, hơn nữa lại còn có thể đưa thêm một cô gái bình thường như Diệp Viên Viên đi cùng nữa.

"Đúng đấy, vé giả, tôi phải đi tố cáo anh", Tiểu Thuận vùng dậy bước tới chỗ nhân viên bảo vệ.

Hắn đưa mấy nhân viên chuyên môn tới: "Ai là người dùng vé giả, đây là tội phải chịu trách nhiệm theo pháp luật đấy".

Trong lòng Diệp Viên Viên cũng có chút sợ hãi, dù gì thì hai tấm vé khách quý này nghe có vẻ rất khó tin, cô ta lo lắng nhìn Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường nhìn Diệp Viên Viên với ánh mắt kiên định khiến Diệp Viên Viên yên lòng.

Nhậm Kiến Tường đưa hai tấm vé trong túi ra rồi đưa cho nhân viên.

Người đàn ông trung niên đi đầu nhìn thấy số vé trong lòng hơi kinh ngạc, sau đó nhìn Nhậm Kiến Tường như nhìn một tên ngốc, làm giả cũng phải làm cho giống tý chứ, người ngồi hàng ghế đầu đều là những người ông ta gặp rồi, sao lại có người dám cả gan làm giả chứ.

"Cậu đi với tôi một chuyến đi!"

Ông ta không kiểm tra kỹ xem đây là vé thật hay vé giả mà định đưa Nhậm Kiến Tường đi luôn.

Đám người Hồ Dạ Hoa hả hê nhìn Nhậm Kiến Tường, này thì làm màu, phải vào tù ngồi vài năm mới đáng.

"Tốt nhất là mấy ông nên mở mắt to nhìn kỹ lại đi rồi hẵng quyết định, nếu không người chịu thiệt là chính ông đó".

Nhậm Kiến Tường tỏ vẻ thản nhiên như vậy khiến người đàn ông trung niên sững người, kinh nghiệm nhiều năm trong nghề nói cho ông ta biết, hai tấm vé này có khả năng là thật.

Cuối cùng ông ta vẫn quyết định dùng máy móc để kiểm tra phòng trường hợp ngoại lệ.

"Báo cáo tổ trưởng, hai tấm vé dành cho khách quý này là thật".

Kiểm tra thật giả cũng chỉ mất vài giây, lúc nhân viên kỹ thuật nói ra kết quả, người đàn ông trung niên vô cùng hoảng sợ.

Ông ta dứt khoát quỳ xuống đất: "Chàng trai trẻ, thật sự vô cùng xin lỗi cậu, là do tôi không làm tròn chức trách", người có loại vé này cho dù là ai thì ông ta cũng không thể chọc vào được.

Ông ta dứt khoát quỳ xuống cũng khiến Nhậm Kiến Tường ngạc nhiên, người đàn ông trung niên này dứt khoát như vậy cũng được coi là người thức thời.

"Đưa vé cho tôi! Đừng làm mất thời gian của chúng tôi nữa".

Đám người Hồ Dạ Hoa ngây người ra, không ngờ Nhậm Kiến Tường lại thật sự có bản lĩnh như vậy, điều này khiến bọn họ hơi sợ hãi, định tát vào mặt người ta một cú mà cuối cùng lại là tự vả vào mặt mình.

Đám Hồ Dạ Hoa đang định chuồn đi thì bị Nhậm Kiến Tường cản lại.

"Các ông có thể kiểm tra xem vé của bọn họ có phải thật hay không".

"Nhậm Kiến Tường, anh đừng bắt nạt người khác quá đáng, vé của chúng tôi sao có thể là giả được, ba mươi nghìn một vé đấy".

"Vâng!", người đàn ông trung niên cúi đầu đáp lại.

Đám người Hồ Dạ Hoa bất đắc dĩ đưa vé ra, sau khi kiễm tra kỹ lưỡng, nhân viên kỹ thuật nói: "Tổ trưởng, đây là vé giả".

"Sao có thể như thế được!"

Nhậm Kiến Tường không hề cảm thấy bất ngờ, anh đã dùng thần thức để kiểm tra rồi, tấm vé trong tay bọn họ vốn là vé giả, chỉ vì Hồ Dạ Hoa cũng coi là bạn học của Viên Viên nên anh không muốn tuyệt tình quá, nhưng Hồ Dạ Hoa lại không nghĩ như vậy, hắn năm lần bảy lượt làm khó anh nên anh mới muốn cho hắn một bài học.

"Vé này là ai mua?"

Tiểu Thuận và Tranh Tử không do dự chỉ thẳng vào Hồ Dạ Hoa: "Hai thằng súc vật, dám bán đứng tao như vậy à?"

Lộ Tây không nói gì, chỉ khẽ thở dài, ánh mắt yêu thương nhìn Hồ Dạ Hoa lại biến thành ánh mắt khinh thường, thỉnh thoảng cô ta lại nhìn trộm Nhậm Kiến Tường.

"Đi với chúng tôi một chuyến!"

Hồ Dạ Hoa sợ hãi quỳ xuống đất: "Đại ca! Tấm vé này tôi nhờ một người bạn mua hộ, tôi thật sự không biết đó là vé giả! Xin các ông hay tha cho tôi".

Người đàn ông trung niên làm biết bao nhiêu năm trong nghề chứng tỏ cũng là một người tài, sau khi cảm nhận được mối quan hệ của bọn họ có điều gì đó sai sai, ông ta đã dứt khoát đứng về phía Nhậm Kiến Tường.

"Hành vi của cậu phải ngồi tù chục năm, cậu đi mà giải thích với tòa án".

Thật ra cũng không đến nỗi phải ngồi tù, cũng chỉ là vài tấm vé thường, nhưng người đàn ông trung niên cố ý nói vậy để khiến Nhậm Kiến Tường đắc ý.

Nghe tới việc phải ngồi tù, Hồ Dạ Hoa rưng rưng nước mắt, liên tục dập đầu cầu xin.

"Thôi được rồi! Tha cho bọn họ đi", Nhậm Kiến Tường thản nhiên nói.

"Cậu đã nói vậy thì tôi sẽ nghe theo, chúng tôi đi trước đây".

Sau khi nhân viên rời đi, Hồ Dạ Hoa đứng lên nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt căm hận: "Hôm nay anh khiến tôi mất mặt, sớm muộn rồi cũng có một hôm tôi bắt anh phải trả giá".

Nhậm Kiến Tường chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là người vong ơn bội nghĩa.

"Viên Viên chúng ta đi thôi!"

Diệp Viên Viên nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt sùng bái, cảm thán anh rể quá ngầu! Đúng là không gì có thể làm khó được anh.

"Sao anh lại ở đây", hai người vừa ngồi xuống thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Chu Phong?", người vừa lên tiếng là học trò của hội phó Trần, Chu Phong. Lần trước hai người cũng có xích mích ở nhà họ Vũ.

"Anh có tư cách gì mà ngồi hàng ghế đầu, cho anh ngồi anh cũng dám ngồi à? Còn không mau cút đi cho tôi".

"Anh ngứa da ngứa thịt phải không, hay là quên lời của thầy anh rồi".

"Thầy đã là ông già hồ đồ rồi mới tin vào y thuật của anh, anh đừng lấy thầy ra để lòe tôi, tôi thấy anh cũng chỉ là tên lừa thần bán quỷ thôi, còn không mau cút đi cho tôi, tôi gọi bảo vệ đấy, đến lúc đấy đừng trách sao nước biển lại mặn".

Hội nghị sắp bắt đầu rồi, Nhậm Kiến Tường định dạy dỗ cho tên Chu Phong này một bài học thì thấy hội phó Trần ở cách đó không xa, đành từ bỏ ý định đó.

"Chu Phong, còn không mau xin lỗi cậu Nhậm", hội phó Trần đã bước tới chỗ hai người, vừa rồi giọng nói của Chu Phong rất to, ông ta đã nghe rõ hết.

"Tôi có phải lão già hồ đồ hay không cũng không cần cậu phải khua môi múa mép ở đây, nếu cậu đã không phục tôi thì không cần phải làm học trò của tôi nữa".

"Thầy", Chu Phong nhăn nhó, nếu bị thầy đuổi thì hắn sẽ trở thành trò cười trong giới y thuật mất, mặc dù việc học hành của hắn cũng thành công nhưng còn lâu mới sánh được với năng lực của hội phó Trần.

Chương 78: Bất ngờ lên sân khấu

Hội phó Trần vốn cũng không ưa Chu Phong, mặc dù chàng trai này học hành cũng rất tốt nhưng tính cách lại không ổn lắm, bác sĩ ngoài việc phải có y thuật ra thì còn phải có y đức, chuyện lần trước hội phó Trần đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng hôm nay Chu Phong lại ngang nhiên sỉ nhục Nhậm Kiến Tường, hội phó Trần cũng không nể mặt Chu Phong nữa.

"Thưa thầy, em biết sai rồi, em không nên nói thầy già hồ đồ, mong thầy tha thứ, để em được tiếp tục học ở đây", Chu Phong thấy hội phó Trần dứt khoát như vậy nên hắn chỉ đành cúi đầu nhận lỗi, nhưng trong lòng lại càng thêm thù hận Nhậm Kiến Tường.

"Nếu đã biết lỗi rồi thì ngồi xuống đừng gây sự nữa", hội phó Trần thấy Chu Phong nhận lỗi cũng không truy cứu nữa, dù gì cũng là học trò của mình, đuổi đi trước mặt nhiều người như vậy thì ông ta cũng sẽ mất mặt, hơn nữa nếu Chu Phong thật sự có thể thay đổi thì cũng là một hạt giống tốt, ông ta trách mắng vài câu rồi chuẩn bị lên diễn thuyết.

Sau khi hội phó Trần rời đi, Chu Phong cũng tìm một vị trí ngồi xuống, chỉ là đôi mắt của hắn vô cùng căm hận, trợn trừng lên nhìn Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường cũng chẳng quan tâm hắn nữa, chỉ là con kiến nhỏ thôi, khỏi cần phải so đo, hơn nữa ở nơi đông người như thế nào anh cũng không thể phá hoại buổi tọa đàm của hội phó Trần được.

Thấy Nhậm Kiến Tường tỏ vẻ khinh thường, Chu Phong vô cùng tức giận nhưng hắn cũng rất sợ lời nhắc nhở của thầy, chỉ đành nhẫn nhịn nuốt cơn tức xuống, buổi diễn thuyết cũng bắt đầu rồi, cũng không thể hành động lung tung được, chỉ có thể đợi sau này rồi tính sau.

Buổi diễn thuyết bắt đầu, MC lên sân khấu khai mạc chương trình, sau đó giới thiệu các thành tựu của hội phó Trần và mời hội phó Trần lên sân khấu.

Hội phó Trần bước lên sân khấu, dưới khán đài vang dội tiếng vỗ tay, có thể thấy rằng uy danh của hội phó Trần trong giới Đông y cũng không hề tầm thường.

"Xin chào các bạn đồng nghiệp, các thầy cô, các bạn sinh viên, rất vui mừng khi hôm nay mọi người có thể tham gia buổi diễn thuyết của tôi, hôm nay chúng tôi muốn nói về vấn đề châm cứu…", hội phó Trần chậm rãi nói, hôm nay ông ta định nói về bệnh lý học trong Đông y, nhưng sau khi biết được Nhậm Kiến Tường cũng có mặt ông ta liền đổi thành thuật châm cứu, hôm ở nhà họ Vũ, thuật Thiên Tinh Thất Châm của Nhậm Kiến Tường đã khiến ông ta có ấn tượng sâu sắc, ông ta muốn tìm hiểu sâu hơn nữa về kỹ thuật châm cứu của Nhậm Kiến Tường.

"Hoa Hạ với lịch sử năm nghìn năm đã sản sinh ra rất nhiều thuật châm cứu, đáng tiếc là có rất nhiều kỹ thuật đã bị thất truyền, Quỷ Môn Thập Tam Châm của Biển Thước, thuật châm cứu nội môn của Tôn Tư Mạc, phương pháp châm cứu Bát Cẩm của Hoa Đà đều đã bị thất truyền, nhưng mấy hôm trước tôi lại may mắn được tận mắt nhìn thấy thuật Thiên Tinh Thất Châm cải tử hoàn sinh trong truyền thuyết, hôm nay người đó cũng có mặt ở đây…", hội phó Trần nói rồi đứng lên, chầm chậm đi xuống khán đài.

Mọi người ở trong hội trường đều ngừng ghi chép, hướng ánh mắt theo bước chân của hội phó Trần, bọn họ muốn xem người mà hội phó Trần muốn nói tới là ai.

Chu Phong chau mày lại, khuôn mặt tức giận, người khác không biết chứ hắn thì biết rõ ràng, người đó chính là Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường xuất hiện ở hàng ghế đầu đã khiến hắn bực bội rồi, bây giờ lại còn phải ngồi nghe người khác tâng bốc Nhậm Kiến Tường, ngọn lửa đố kỵ trong lòng hắn càng cháy hừng hực.

"Anh rể, anh nói thử xem người đó là ai, có phải là một ông già lưng còng râu bạc trắng, bước đi còn chẳng vững không vậy?", Diệp Viên Viên kéo cánh tay Nhậm Kiến Tường rồi tò mò nói, trong suy nghĩ của cô ta, hội phó Trần đã là người đứng đầu giới Đông y, người mà hội phó Trần nói còn lợi hại hơn ông ta là ai vậy nhỉ?

"Râu bạc trắng? Lưng còng?", Nhậm Kiến Tường nghĩ bụng: "Nếu em biết ông già lưng còng râu bạc trắng, bước đi còn chẳng vững kia là anh thì em sẽ cảm thấy thế nào?"

"Anh rể anh nhìn xem, hội phó Trần đi về phía chúng ta kìa, chẳng lẽ vị sư phụ già đấy ở gần chỗ chúng ta?", Diệp Viên Viên nhìn xung quanh nhưng không thấy ông già râu bạc nào cả, cô ta quay lại thì hội phó Trần đã đi đến trước mặt cô ta sau đó nói một câu khiến cô ta sững sờ…

"Cậu Nhậm, cậu có thể lên diễn thuyết về Đông y một chút được không?", hội phó Trần thấp thỏm nói, ông ta không biết mình tự tiện làm như vậy có khiến Nhậm Kiến Tường khó chịu hay không.

"Anh rể?", Diệp Viên Viên ngây người, cô ta không ngờ rằng người mà hội phó Trần nói lại là anh rể của mình, anh rể của mình biết Đông y từ lúc nào vậy.

Đám đông trong hội trường cũng vô cùng kinh hoàng, bọn họ không ngờ rằng người mà hội phó Trần ra sức khen ngợi và tôn sùng lại là một thanh niên không có tiếng tăm gì, đám đông lập tức ồ lên, bàn tán xôn xao.

Nhậm Kiến Tường cũng có chút bực mình, mặc dù hội phó Trần không có ý đồ xấu xa nhưng lại tự làm theo ý mình mà không bàn bạc với anh, bây giờ anh cũng không muốn quá khoe khoang bản thân nên tốt nhất là từ chối thì hơn.

Khi anh đang định lên tiếng từ chối thì Diệp Viên Viên đột nhiên cất giọng.

"Anh rể tôi đồng ý", nói rồi Diệp Viên Viên cố gắng đẩy Nhậm Kiến Tường lên, gian xảo nhìn anh, một người bình thường như Diệp Viên Viên không thể nào đẩy được Nhậm Kiến Tường nhưng Nhậm Kiến Tường không có thói quen phòng bị với người thân nên cô ta đẩy một cái anh liền đứng dậy.

"Được rồi, tôi đồng ý…", mọi việc đã đến nước này Nhậm Kiến Tường cũng bất đắc dĩ, anh lườm Diệp Viên Viên một cái, Diệp Viên Viên cũng chẳng sợ mà còn làm mặt quỷ trêu đùa với anh.

"Tiếp theo cậu Nhậm sẽ diễn thuyết cho chúng ta nghe về cách nhìn của cậu ấy đối với Đông y", hội phó Trần mời Nhậm Kiến Tường lên sân khấu rồi ra hiệu cho Nhậm Kiến Tường ngồi vào vị trí của mình.

"Hội phó Trần, chúng tôi muốn biết cậu Nhậm có thành tựu gì để có thể diễn thuyết cho chúng tôi nghe về Đông y, trong giới Đông y tuổi càng cao y thuật càng uyên thâm, chàng trai này còn khá trẻ tuổi, cậu ấy có thể giỏi hơn tôi được bao nhiêu? Chẳng lẽ chỉ dựa vào Thiên Tinh Thất Châm bị thất truyền đó sao?", chưa đợi Nhậm Kiến Tường kịp lên tiếng, dưới khán đài đã có người đứng lên phản đối, dù sao thì ai cũng không chịu nghe người nhỏ tuổi hơn mình diễn thuyết mà.

"Đúng đấy hội phó Trần, chỉ mỗi một thuật châm cứu thì có thể nói lên điều gì?"

"Ông nói y thuật của cậu ta giỏi nhưng mọi người đều chưa từng nhìn qua, sao có thể để cậu ta tùy tiện lên sân khấu được?"

"Có phải để đánh bóng tên tuổi không…"

Có người phản đối lập tức cả hội trường xôn xao, tỏ ý nghi ngờ Nhậm Kiến Tường, nghĩ anh bỏ tiền ra để hội phó Trần tâng bốc mình, nếu không thì một người trẻ như vậy làm sao có tư cách diễn thuyết trước mặt mọi người, tại sao mọi người đều tầm tuổi như nhau mà lại phải ngồi nghe người nhỏ tuổi hơn mình giảng như học sinh.

Mọi người trong hội trường đều chống đối lại Nhậm Kiến Tường, trong lòng Chu Phong cười khẩy: "Này thì khoe khoang, lần này thì mất chém gió, xem anh giải quyết thế nào, anh chỉ lừa được lão thầy già kia thôi, tôi không tin anh có thể lừa nhiều người như thế này".

"Thưa thầy em cũng không phục".

Chương 79: Cuộc so tài bắt đầu

Đúng lúc hội phó Trần đang nghĩ nên nói thế nào, có một người từ phía sau sân khấu đi lên, chính là Huân Nhi, người dẫn Nhậm Kiến Tường tới hội trường.

Lúc mới gặp thầy giáo gọi Nhậm Kiến Tường là tiền bối, cô ta đã thấy kỳ lạ, cô ta cũng đùa đùa hỏi Nhậm Kiến Tường có phải là y thuật cao hơn cả thầy rồi, có điều cũng chỉ là hỏi đùa mà thôi. Đông y phải dựa vào kinh nghiệm tích lũy, bản thân từ nhỏ đã bắt đầu học Đông y, đến bây giờ cũng đã có chút thành tựu, thứ cần phải học vẫn còn rất nhiều. Người đàn ông xấp xỉ tuổi mình này lại được thầy giáo tôn sùng gọi là tiến bối.

Cô ta lại muốn xem xem anh có khả năng thế nào.

"Huân Nhi, sao em lại hồ đồ như vậy”, hội phó Trần tức giận nói, nói xong lập tức quay đầu nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt áy náy, vốn muốn đóng góp chút công lao cho sự nghiệp Đông y, ai ngờ lại xảy ra chuyện này, là do bản thân đã quá hấp tấp vội vàng sao?

Trong lòng hội phó Trần ai giỏi người đó xếp trước, không phân già trẻ, nhưng ông ta lại không ngờ mọi người lại có phản ứng gay gắt đến thế.

"Anh Nhậm, tối muốn so tài với anh một trận, là thi châm cứu, tôi rất tò mò về Thiên Tinh Thất Châm trong lời thầy tôi nói”, Huân Nhi lách qua người hội phó Trần đi thẳng tới trước mặt Nhậm Kiến Tường kiêu chiến.

"Đấu một trận!"

"Đấu một trận!"

"Đấu một trận!"

...

Nhất thời dưới sân khấu hô lên, bọn họ đều muốn xem xem y thuật của Nhậm Kiến Tường có thật sự vượt xa bọn họ hay không.

Nghe thấy những tiếng hò hét này, Nhậm Kiến Tường rất nhức đầu, mà điều càng khiến anh nhức đầu hơn là trong những người hô vang còn có cả Diệp Viên Viên. Sau khi bị anh phát hiện còn lè lưỡi với anh, còn tiện thể dùng khẩu hình uy hiếp anh, không đấu thì sẽ nói với Diệp Yến. Cô nhóc này nắm trúng tử huyệt của mình, biết mình bây giờ không muốn để lộ ra một vài chuyện.

"Tôi đấu với cô”, Nhậm Kiến Tường đứng dậy nói, việc này đương nhiên không chỉ là vì sự uy hiếp của Diệp Viên Viên, tình hình như bây giờ nếu anh không đấu một trận thì một là sẽ ảnh hưởng tới uy tín của hội phó Trần, hai là cho dù bây giờ anh có rời đi thì chuyện này cũng sẽ không thể ngừng lại, lên thời sự thì cũng không phải chuyện gì tốt.

"Được”.

Huân Nhi bật cười, hội phó Trần cũng kích động nhìn Nhậm Kiến Tường, cuối cùng cũng có phúc chứng kiến y thuật thần kỳ của Nhậm Kiến Tường thêm lần nữa.

"Đấu thế nào?"

"Tìm sáu người bệnh trong bệnh viện, chia thành hai nhóm, mỗi nhóm một loại bệnh giống nhau, một người chữa cho một bệnh nhân, chúng ta dùng châm cứu để trị bệnh, thời gian của ai nhanh nhất, kết quả tốt nhất thì thắng”.

"Để công bằng thì anh có thể lựa chọn bệnh nhân”, Huân Nhi nói tiếp, bởi vì có những bệnh nhân, triệu chứng nhìn thì có vẻ bình thường nhưng bệnh tình lại khác hoàn toàn, vậy nên để tránh một bên gian dối trong lúc chọn bệnh nhân, những trận đấu thế này đều để cho đối thủ chọn trước.

"Không cần, ưu tiên phụ nữ”, Nhậm Kiến Tường không để tâm nói, chọn trước chọn sau đối với anh mà nói cũng chẳng có gì khác biệt, y thuật của bản thân cũng không phải là thứ mà những phàm phu tục tử này có thể tưởng tượng được. Chỉ là nếu để lộ ra thì lại phải gặp những rắc rối không đáng có, thật là khiến người ta phiền lòng.

"Tôi đi chuẩn bị người”, lúc này Chu Phong đứng dậy nói, đúng là trời cũng giúp mình! Bây giờ trong lòng Chu Phong cũng vô cùng vui mừng, không ngờ cơ hội lại tới nhanh như vậy. Hắn và Huân Nhi đều là học trò của hội phó Trần, nên hắn đương nhiên biết Huân Nhi có sở trường ở lĩnh vực gì, chỉ cần bản thân đụng tay đụng chân trong lúc chọn ca bệnh, một kẻ lừa đảo như Nhậm Kiến Tường dựa vào đâu mà có thể thắng chứ!

Một lúc sau Chu Phong đã dẫn theo sáu người đi vào, sáu người này đều là do hắn lựa chọn kỹ càng. Sáu người ba loại bệnh khác nhau, việc này hắn không làm giả, chỉ là ba loại bệnh này đều là sở trường của Huân Nhi.

"Anh chắc chắn không chọn trước sao?", Huân Nhi hỏi lại lần nữa, cô ta vẫn muốn Nhậm Kiến Tường chọn trước, cô ta nhìn ra được trong lúc chọn bệnh nhân Chu Phong đã hơi thiên vị, nếu lại để bản thân chọn trước thì quá bất công. Mặc dù cô ta có thể chọn người có bệnh tình nghiêm trọng nhưng mà miệng đời khó đoán, chung quy lại khó mà chặn được miệng của tất cả mọi người.

"Không cần, cô chọn trước là được”, Nhậm Kiến Tường không chút để ý nói, với anh chuyện này không phải là vấn đề lớn, không nói đến chuyện mình sẽ không thua, cho dù có thua thì sao chứ? Sự nghiệp cả đời của mình sao phải để ý tới ánh mắt người khác?

"Được rồi, nếu anh đã khăng khăng như vậy thì tôi sẽ chọn trước”, nói rồi Huân Nhi chọn một người phụ nữ trung niên làm bệnh nhân đầu tiên của mình.

Bệnh nhân ở tổ đầu tiên là hai người bị bệnh phong thấp, một nam một nữ, tình trạng bệnh cũng tương tự nhau, không có sự khác biệt quá lớn, Huân Nhi chọn người phụ nữ cũng là để thuận tiện trong lúc chữa bệnh.

Một nam một nữ này đều bị bệnh phong thấp ở đầu gối, việc này Chu Phong xử lý không tệ, để Nhậm Kiến Tường không có gì để nói, hai người bệnh đều bị thấp khớp ở đầu gối. Thế này thì Nhậm Kiến Tường hết cơ hội tìm lý do.

Huân Nhi quan sát triệu chứng của người phụ nữ để hiểu thêm về tình trạng căn bản. Mặc dù cô không thể nào trị dứt điểm bệnh phong thấp, nhưng cô ta lại có thể giảm bớt đáng kể triệu chứng của bệnh phong thấp, cả về khoảng cách phát bệnh, cả về mức độ đau nhức, nên bệnh phong thấp Chu Phong chọn đã có sự dối trá rồi.

Sau khi tiến hành tìm hiểu, Huân Nhi quyết định dùng phương pháp cứu ngải và châm cứu để giảm bớt triệu chứng bệnh. Thời gian người phụ nữ mắc bệnh phong thấp không dài, dùng kỹ thuật cứu ngải có thể loại bỏ bỏ khí lạnh trong cơ thể nhiều nhất, rồi châm cứu để khai thông kinh mạch. Vì vậy áp chế được khí lạnh bùng phát, từ đó giảm bớt triệu chứng bệnh.

"Châm cứu nhanh thật!"

"Đúng vậy, anh nhìn Huân Nhi đi, đặt kim vừa chuẩn xác vừa nhanh chóng, không hổ là học trò của hội phó Trần”.

"Cũng không biết, tại sao hội phó Trần lại phải đi tâng bốc một tên trẻ tuổi không chút liên quan”.

"Đúng vậy”.

"Quả thật, xuống kim quá nhanh, hoàn toàn không nhìn rõ, một vài bác sĩ Đông y lớn tuổi chưa chắc có được tốc độ châm cứu nhanh như vậy”.

Nhất thời tiếng khen ngợi vang lên khắp cả hội trường, hội phó Trần nhìn biểu hiện của Huân Nhi cũng liên tục gật đầu, có điều nhớ tới Thiên Tinh Thất Châm thần kỳ của Nhậm Kiến Tường thì ông ta lại âm thầm lắc đầu trong lòng, chỉ hy vọng Huân Nhi sẽ không phải chịu đả kích quá lớn.

Ước chừng một tiếng qua đi, Huân Nhi hoàn thành cả quá trình điều trị.

Tập trung cả thể xác và tinh thần, đến lúc này mồ hôi đã ướt đẫm trán cô ta, đừng nhìn cô ta chỉ tùy tiện cắm vài cây kim mà lầm, cường độ mạnh yếu, nông sâu khi châm cứu có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, có thể chỉ vì cắm kim sâu một chút mà lấy luôn cả mạng người, vậy nên quá trình này vô cùng hao tâm tổn sức.

"Thời gian của cô Huân Nhi là một tiếng mười phút”, lúc này trọng tài tuyên bố thời gian, một tiếng mười phút, thời gian có vẻ không có gì xuất sắc, vậy phải xem hiệu quả trị liệu.

Bệnh của người phụ nữ trung niên chính là do sống lâu năm ở nơi ẩm thấp, thêm vào đó là thể chất thuần âm, vậy nên khí âm đi vào cơ thể, tích tụ ở đầu gối, từ đó mà dẫn đến bệnh phong thấp, vốn là dựa vào thuốc để giảm bớt đau đớn, nhưng thuốc giảm đau dùng nhiều hết tác dụng nên mới tới thử chữa bằng Đông y.

Lúc tới đây, đầu gối của bà vẫn còn đau đớn khó chịu, chỉ là vị mọi người cứ nhìn chăm chăm nên bà vẫn luôn nhịn đau.

Chương 80: Xoa bóp

Bây giờ sau khi được Huân Nhi châm cứu, cơn đau đã thực sự giảm đi rất nhiều.

Chỉ có điều rốt cuộc là thế nào còn phải chờ phán đoán của hội phó Trần và một vài vị giáo sư có tuổi có mặt ở hội trường.

Trong khi các giáo sư và bác sĩ đánh giá hiệu quả của phương pháp điều trị, Nhậm Kiến Tường bước lên sân khấu bắt đầu quá trình điều trị của mình.

Lần này, anh không định dùng châm cứu, bởi vì kỹ thuật châm cứu của anh thực sự có thể coi là tiên thuật rồi, trước mặt mọi người thi triển thi quá chói mắt nên anh vẫn quyết định định dùng kỹ thuật khiêm tốn một chút, kỹ thuật xoa bóp.

Nhậm Kiến Tường bước lên, bắt đầu xoa bóp cho bệnh nhân, kỹ thuật xoa bóp này được gọi là Thôi Long Thủ, đây cũng là một phương pháp xoa bóp vô cùng lợi hại, mỗi huyệt đạo trên cơ thể con người đều ẩn chứa sức mạnh phi thường, Thôi Long Thủ chữa khỏi bệnh trong cơ thể người thông qua việc xoa bóp.

"Anh ta dùng kỹ thuật xoa bóp ư?"

"Tôi không nhìn nhầm chứ?"

"Sống lâu như vậy rồi lần đầu tiên thấy dùng cách xoa bóp để chữa bệnh!"

"Vừa nhìn đã biết anh ta sợ Huân Nhi nhà chúng ta, không dám thử tài châm cứu với Huân Nhi”.

...

Không giống như Huân Nhi, mọi người đều tỏ ra nghi ngờ và chế giễu việc Nhậm Kiến Tường chọn cách xoa bóp để chữa bệnh thấp khớp.

Đến cả hội phó Trần cũng lộ ra chút thất vọng.

Tuy nhiên, họ không biết rằng Thôi Long Thủ không phải là một kỹ thuật xoa bóp thông thường.

Hai tay Nhậm Kiến Tường quấn quanh một chút linh khí vòng quanh các đại huyệt rồi ấn xuống. Khi linh lực tiến vào cơ thể sẽ loại bỏ khí lạnh, như vậy trên cơ bản là đã hoàn thành quá trình trị liệu.

Một luồng linh lực nhỏ tiến vào trong cơ thể, người đàn ông lập tức cảm nhận được cảm giác sảng khoái dưới đầu gối truyền đi, tê tê, ngứa ngứa, cả người cũng bắt đầu nóng lên rồi đổ mồ hôi.

Toàn bộ quá trình không kéo dài quá lâu, chỉ khoảng mười phút đã hoàn thành.

"Nếu không phải thực lực giảm mạnh, chút bệnh nhỏ này chỉ cần một cái chỉ tay là đã chữa khỏi”.

"Tôi không nhìn nhầm chứ? Anh ta nói xong rồi sao?"

"Người đục nước béo cò như vậy, tôi lần đầu tiên gặp phải”.

...

Mọi người đều tỏ ra nghi ngờ về tốc độ của Nhậm Kiến Tường, phải phải nói rằng ngay từ đầu bọn họ đã nghi ngờ về y thuật của Nhậm Kiến Tường.

Đặc biệt là Chu Phong, hắn còn đặc biệt tìm một vài người chèo lái dư luận, cho nên mọi người đều nghi ngờ sâu sắc về y thuật của Nhậm Kiến Tường.

"Nhậm Kiến Tường, anh coi thường tôi sao?"

Huân Nhi bước tới hỏi, cô ta có chút tức giận, cô ta thấy, Nhậm Kiến Tường chỉ lừa bịp cô ta, không nghiêm túc so tài.

"Tôi không có”.

Nhậm Kiến Tường lười giải thích, hay là nói anh không thèm giải thích bất cứ điều gì.

"Vậy tại sao anh không sử dụng Thiên Tinh Thất Châm của anh?"

"Phương pháp trị bệnh không chỉ có mỗi Thiên Tinh Thất Châm, mà còn có cả phương pháp khác. Y thuật không giống như những thứ khác, không thể có mỗi một chiêu lúc nào cũng đem ra dùng”.

Nhậm Kiến Tường vẫn thờ ơ.

Đồng thời anh cũng là đang cảm khái, từ lúc nào mà trong Đông y lại có chuyện một chiêu đủ dùng như vậy.

"Nhậm Kiến Tường, anh là cái thá gì mà dám dạy dỗ Huân Nhi, anh biết Huân Nhi là ai không? Là học trò tâm đắc của hội phó Trần! Anh thì kế nghiệp ai, thầy anh là ai chứ?"

Lúc này Chu Phong đã nhảy lên sân khấu, chỉ vào Nhậm Kiến Tường, anh ta thấy Nhậm Kiến Tường chỉ xoa bóp mười phút, làm sao mà thắng được Huân Nhi.

"Tôi kế nghiệp ai, liên quan gì đến anh, thầy của tôi ai không xứng biết!"

Nhậm Kiến Tường nghiêm giọng nói.

Chu Phong nhảy cẫng lên, Nhậm Kiến Tường không nhẫn nhịn được nữa: "Tôi thắng hay thua anh nói được sao, bản thân anh suốt ngày rượu chè be bét, cơ thể đã bị mục rỗng, cho dù tôi thua thì sao, không phải vẫn còn hai vòng chưa đấu sao, anh vội cái gì chứ?"

Chung quy lại, Nhậm Kiến Tường quan tâm đến thể diện của hội phó Trần nên không ra tay với Chu Phong, nhưng nếu Chu Phong lại xồn xồn lên như thế này, Nhậm Kiến Tường không thể đảm bảo rằng mình có thể nhẫn nại được nữa không.

Một số trọng tài do hội phó Trần đứng đầu đã bắt đầu kiểm tra tình trạng của người đàn ông, nhưng không kiểm tra thì thôi vừa kiểm tra đã giật mình.

Sau một một phen chẩn đoán, bọn họ phát hiện ra rằng bệnh thấp khớp của người đàn ông đã khỏi hoàn toàn!

Nhất thời, những vị giáo sư này nhìn Nhậm Kiến Tường như nhìn một báu vật.

Cảm nhận được ánh mắt của những vị giáo sư này, Nhậm Kiến Tường hơi sởn da gà, dù sao bị một đám đàn ông nhìn chằm chằm, ai cũng sẽ hoảng sợ.

"Sau đây tôi xin công bố người chiến thắng trong vòng đầu tiên, Nhậm Kiến Tường!"

"Ồ!"

Sau khi hội phó Trần công bố kết quả, cả hội trường bỗng xôn xao lên.

Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Nhậm Kiến Tường sẽ giành chiến thắng trong vòng đầu tiên, hiển nhiên ai cũng nghĩ Huân Nhi mới là người chiến thắng.

"Có người chơi xấu! Có người chơi xấu!"

Trong hội trưởng không ngừng vang lên những lời này.

"Mọi người yên lặng, mặc dù tay nghề châm cứu của Huân Nhi rất cao, nhưng hiệu quả của nó còn kém xa Nhậm Kiến Tường”.

"Chúng tôi không phục!"

"Đúng vậy, chỉ nói mấy câu mà muốn chúng tôi công nhận Nhậm Kiến Tường là người thắng cuộc sao, chúng tôi không phục!"

...

Chu Phong thấy cảnh này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy: "Này thì giả vờ, tôi xem anh xử lý việc này thế nào!"

"Tôi biết mọi người không tin, nhưng đây là sự thật, là ý kiến chung của nhóm giáo sư chúng tôi. Mặc dù kỹ thuật châm cứu của Huân Nhi cao, nhưng chỉ có thể làm giảm tình trạng bệnh chứ không chữa trị dứt điểm được. Hay là nói sau này khi gặp thời tiết không tốt thì vẫn có thể đau lại”.

Mọi người nghe xong như lọt vào trong sương mù, bọn họ không thể tưởng tượng được làm sao có thể chữa khỏi một căn bệnh mãn tính chỉ bằng vài động tác xoa bóp?

Ai cũng biết bệnh thấp khớp là một căn bệnh không thể chữa khỏi, vốn tưởng Huân Nhi chắc chắn sẽ thắng vòng này, nhưng ai ngờ Nhậm Kiến Tường lại dùng một phương pháp xoa bóp nhìn vô cùng kỳ lạ chữa trị tận gốc.

Sau khi công bố kết quả, hội phó Trần nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ tôn kính.

Nếu không phải vì có quá nhiều người ở đây, có lẽ ông ta đã quỳ xuống xin Nhậm Kiến Tường nhận ông ta làm học trò.

Vốn tưởng rằng lần này Nhậm Kiến Tường tới đây, ông ta sẽ có thể chứng kiến Thiên Tinh Thất Châm thêm lần nữa, không ngờ, mặc dù không được nhìn thấy Thiên Tinh Thất Châm, nhưng được chiêm ngưỡng Thôi Long Thủ thần kỳ.

Chu Phong rất tức giận, hắn tưởng Nhậm Kiến Tường không có tài cán gì, nhưng không ngờ trong bước đường cùng anh lại có thể đảo ngược tình thế, chỉ bằng vài động tác xoa bóp đã chữa khỏi luôn bệnh phong khớp.

Hai bệnh nhân tình nguyện tham gia cuộc thi cũng rất vui mừng, vốn dĩ họ chỉ muốn tiết kiệm tiền và thử vận may, kết quả đã gặp được thần y, đặc biệt là người đàn ông ấy vô cùng biết ơn Nhậm Kiến Tường, anh xoa bóp hai cái đã được chữa khỏi bệnh phong thấp nhiều năm.

Ánh mắt Huân Nhi nhìn Nhậm Kiến Tường lúc này cũng thay đổi, vốn tưởng là một tên đi cửa sau, nhưng không ngờ thực sự có khả năng, đây cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người dùng kỹ thuật xoa bóp chữa khỏi bệnh phong thấp. Không thể không nói rằng cô ta không bằng Nhậm Kiến Tường, tuy nhiên, Huân Nhi không nản lòng, kế tiếp cô ta sẽ toàn lực ứng phó, dùng hết kiến thức học được để so tài.

Lúc này, trong hội trường càng lúc càng có nhiều người, khoa Y đã truyền tin, nữ thần Huân Nhi so tài với người đàn ông vô danh, còn có một số người không liên quan chỉ đến hóng hớt khiến toàn bộ hội trường chật ních, thậm chí nhiều người còn lấy điện thoại ra bắt đầu livestream.

Dưới ánh mắt theo dõi của mọi người, hai bệnh nhân mới bước lên sân khấu, hai người đều đeo khẩu trang, sắc mặt hơi tái nhợt, dáng vẻ vô cùng yếu đuối.

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Con Dâu Diêm Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net