Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ông Bố Toàn Năng
  3. Chương 89: Tiêu Ứng Hổ
Trước /34 Sau

Ông Bố Toàn Năng

Chương 89: Tiêu Ứng Hổ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đã ba ngày trôi qua kể từ sinh nhật của ông cụ.

Ba ngày này, Nhậm Kiến Tường đều dành thời gian ở bên người thân, chốc chốc lại có người thân họ hàng nhà họ Diệp đến thăm hỏi.

Ở nhà họ Diệp, địa vị Nhậm Kiến Tường bây giờ đã có bước tiến mới, vậy nên người đến thăm hỏi cũng càng lúc càng nhiều.

Lúc này, Nhậm Kiến Tường đang đi tới đỉnh núi phía trước.

Bây giờ võ giả ngày càng nhiều, nên anh cũng phải tu luyện nhiều hơn mới được, có Địa Linh Châu trong tay, lần này anh quyết định sẽ tu luyện tu vi Trúc Cơ.

Đã quyết tâm tu luyện thì đương nhiên phải chọn nơi càng thanh tịnh càng tốt, không những thế còn cần có đầy đủ linh lực, vậy nên Nhậm Kiến Tường mới chọn chốn này.

Núi này là núi Ngọc Âm, người dân sống ở đây đều theo Đạo gia, nhiều người còn đưa con trai mình đến võ quán tu hành.

Nhắc đến võ quán nổi tiếng nhất trên núi Ngọc Âm thì không thể không nhắc tới võ quán Trầm Ngọc.

Võ quán Trầm Ngọc đã có hơn nghìn năm tuổi, tương truyền rằng, hồi đó trưởng võ quán đầu tiên của nơi này tu luyện thành tiên, nên võ quán Trầm Ngọc mới nổi tiếng đến vậy.

Còn trưởng võ quán hiện giờ, là một ông già hơn bảy mươi tuổi, mọi người đều gọi ông ta là đạo trưởng Vô Vi.

"Haiz! Xem ra phải vào võ quán một chuyến, mong là lần bứt phá lần này không khiến mọi người chú ý nhiều".

Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm nói.

Võ quán Trầm Ngọc có diện tích rất rộng, nên lần này, Nhậm Kiến Tường chọn chỗ tu luyện cũng thuộc địa phận của võ quán Trầm Ngọc.

"Mọi người đã nghe nói gì chưa? Ba ngày nữa sẽ là ngày đạo trưởng Vô Vi thăng thiên, tất cả mọi người đều có thể đến xem lễ thăng thiên của ông ấy..."

"Chuyện này đã lan truyền khắp nơi rồi, sẽ có rất nhiều người đến xem, tin này thì có gì mới đâu chứ!"

Trên đường đi, Nhậm Kiến Tường nghe thấy cuộc trò chuyện của hai thanh niên.

"Không ngờ là lại có thể nhìn thấy người phàm trần thăng thiên làm tiên! Đây đúng là chuyện chỉ có trong truyền thuyết!"

"Có gì lạ đâu chứ, dân sống quanh đây có ai không biết bản lĩnh của đạo trưởng chứ, phải nói là đạo trưởng đã thành tiên từ lâu rồi, chẳng qua là chưa chọn được thời điểm công khai thôi..."

Nghe vậy, Nhậm Kiến Tường lặng lẽ lắc đầu.

Ở trần thế này, muốn tu luyện thăng thiên thành tiên thật sự rất khó! Cứ cho là có cơ hội thì cũng không thể nào ở núi Ngọc Âm này được, mặc dù nơi đây có đầy đủ linh khí, nhưng muốn tu luyện đến cảnh giới lên trời thành tiên thì khó mà thành hiện thực.

Anh chỉ đành thở dài, đám người này đúng là tin tưởng võ quán quá rồi.

Đây chắc chắn chỉ là một trò đùa, đa phần là vì tiền, những chuyện kiểu này anh gặp qua nhiều rồi.

"Này nhóc! Cậu lắc đầu như vậy là ý gì? Chẳng lẽ cậu không tin chuyện hai chúng tôi nói sao?"

Bất chợt, một trong hai người thanh niên quay đầu lại, đúng lúc thấy Nhậm Kiến Tường lắc đầu, khó chịu nói.

"Đấy chẳng qua chỉ là một trò lừa gạt mà thôi, trên đời này làm gì có thần tiên? Cứ cho là có đi chăng nữa thì chắc chắn không phải đạo trưởng Vô Vi mà hai người nhắc đến".

"Cậu đúng là thứ ếch ngồi đáy giếng, vậy mà dám lên tiếng mỉa mai đạo trưởng Vô Vi, hồi trước đạo trưởng còn giúp người chết sống lại, còn rất nhiều tài khác mà mọi người từng chứng kiến, nếu người như vậy không phải là thần tiên thì như nào mới gọi là thần tiên đây?"

Thấy có tiếng tranh cãi, mọi người xung quanh cũng ùn ùn kéo đến.

Sau khi biết ngọn nguồn câu chuyện, mọi người cũng bắt đầu mỉa mai Nhậm Kiến Tường.

"Tên ngốc này ở đâu đến mà dám không tin bản lĩnh của đạo trưởng Vô Vi chứ!”

"Đạo trưởng Vô Vi là vị thần của chúng ta, tên này nhìn mặt lạ hoắc, nhìn cái là biết người vùng khác, chắc chắn không biết được sức mạnh của đạo trưởng...”

"Cút ngay khỏi núi Ngọc Âm này đi, nơi đây không chào đón cậu, không ai được phép nhục mạ đạo trưởng Vô Vi cả!”

...

Nhậm Kiến Tường không ngờ là chỉ với hành động nhỏ của mình đã khiến mọi người phản bác kịch liệt như vậy, anh định lặng lẽ rút lui, không muốn tranh cãi với đám người thiếu hiểu biết này nữa.

Đúng lúc này, có một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ phía ngoài đám đông.

"Có chuyện gì vậy? Các người ầm ĩ gì ở đây vậy, các người không biết rằng đạo trưởng thích sự thanh tịnh sao?”

Mọi người đều quay ra nhìn, một nam thanh niên cường tráng, nghiêm nghị đang lớn tiếng trách móc.

"Là đạo trưởng Tiêu Ứng Hổ! Chúng ta phải kể chuyện này cho anh ấy biết, anh ấy vốn nóng tính, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu thanh niên này!”

"Đạo trưởng Tiêu, tên nhóc này không biết gì cả, dám nói đạo trưởng là tên lừa gạt, không thể nào thành thần tiên được,... còn nói nếu đạo trưởng là thần tiên thì cậu ta sẽ tự tìm cái chết!”

Thanh niên vừa tranh cãi với Nhậm Kiến Tường kể lại mọi chuyện, không quên thêm mắm dặm muối.

Quả nhiên, Tiêu Ứng Hổ bặm trợn đi tới.

Sau lưng hắn còn có một người đàn ông, trên mặt chằng chịt vết bạt tai, áo quần xộc xệch, rõ rằng là vừa bị Tiêu Ứng Hổ đánh.

Nghe thấy tên Tiêu Ứng Hổ, Nhậm Kiến Tưởng chợt thấy quen như đã từng nghe qua ở đâu đó.

Vừa nhìn thấy người đàn ông đi phía sau hắn, Nhậm Kiến Tường cuối cùng cũng nhớ ra.

Người đàn ông mặt mày bầm tím đó chính là Chu Dương mà anh gặp ở khu vui chơi lần trước, lúc đó, vợ Chu Dương cũng từng nói sẽ bảo anh trai cô ta dạy cho hắn một bài học.

Vợ của Chu Dương là Tiêu Nguyệt, vậy thì Tiêu Ứng Hổ chắc chắn là anh trai của cô ta.

Lần trước, Chu Dương bị vợ bắt quỳ gối, nào ngờ hôm nay vẫn bị anh trai cô ta đánh thành ra nông nỗi này!

Nhậm Kiến Tường chợt thở dài, một người đàn ông ra nông nỗi này đúng là thất bại thảm hại.

"Một tên nhóc vắt mũi chưa sạch mà có tư cách nói sư phụ tao như vậy sao? Chán sống rồi à?”, Tiêu Ứng Hổ quát lớn.

"Đạo trưởng Tiêu đúng chính trực, quả cảm, phải dạy cho những người vùng ngoài kém hiểu biết này một bài học”.

Nhậm Kiến Tường nín lặng, đám người này đúng là bị tẩy não nghiêm trọng, lại còn bảo tên lưu manh Tiêu Ứng Hổ là anh minh chính trực, đúng là đám người không có não.

“Tôi không có thời gian đôi co với anh, tôi cũng khuyên thật, đừng có mà chọc tức tôi”, Nhậm Kiến Tường điềm tĩnh nói.

Ngoài sư phụ và sư huynh, trước giờ chưa có ai dám nói với Tiêu Ứng Hổ bằng giọng điệu này cả.

Tiêu Ứng Hổ định nổi giận nhưng Chu Dương ở đằng sau đã cất lời trước.

"Anh à, anh hãy tha cho tôi đi! Hắn chính là người lần trước bắt nạt em gái anh, thật sự không có liên quan gì đến tôi cả, hắn giỏi võ, thuộc hạ của tôi cũng không địch nổi!”

Tiêu Ứng Hổ ngạc nhiên phút chốc rồi quay ra tắt thẳng vào mặt Chu Dương một cái, quát mắng thậm tệ ngay trước mặt mọi người.

"Hừm, mày định đùa anh đây à? Có chuyện trùng hợp vậy sao? Tao từng hứa nếu mày có thể tìm được người bắt nạt em gái tao, thì tao sẽ không đánh gãy chân mày, nhưng không có nghĩa là mày có thể tìm bừa một người thế chỗ được!”

"Anh Tiêu, đúng là anh ấy rồi, tôi có hóa thành tro bụi cũng nhận ra được anh”.

Chu Dương va phải ánh mắt của Nhậm Kiến Tường, sợ hãi cúi đầu, nhưng cứ nghĩ đến sự đáng sợ của Tiêu Ứng Hổ, hắn lại ngẩng đầu kiên định nói: “Đúng là hắn!”

"Chỉ là một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi đầu, lại còn gầy nhom như thế mà lại có thể đánh lại được đám thuộc hạ của mày sao? Mày đừng có mà dắt mũi tao, vẫn còn muốn ăn đòn à?”

Rõ ràng là Tiêu Ứng Hổ vẫn không tin.

Chu Dương càng lúng túng, không biết nên giải thích sao!

Nhưng Nhậm Kiến Tường không muốn đôi co với hai người này thêm nữa, bèn cất lời.

"Chính tôi là người đánh em gái anh, anh định làm gì? Mau lên đi, tôi không rảnh để đôi co với anh đâu”.

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quy Phục

Copyright © 2022 - MTruyện.net