Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ông Bố Toàn Năng
  3. Chương 90-93
Trước /34 Sau

Ông Bố Toàn Năng

Chương 90-93

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 90: Nực cười

Tiêu Ứng Hổ cứ tưởng là mình nghe nhầm, hắn không ngờ rằng Nhậm Kiến Tường lại phách lối đến vậy.

Đến cả mọi người xung quanh cũng sững người.

"Chính mày đã làm em gái tao bị thương à?"

"Đúng, là tôi đánh đấy, hai người quả không hổ danh là anh em ruột, ngang ngược hệt nhau, đánh thì cũng đánh rồi, anh định làm gì tôi?"

Tiêu Ứng Hổ tức đến bật cười, bất chợt vỗ tay.

"Được lắm! Nhóc khá đấy! Lâu rồi cũng chưa có ai dám nói chuyện với tao như vậy, dẫu sao thì mày còn biết tự giác ăn năn hối lỗi về những chuyện đã gây ra, hơn hẳn tên thảm hại sau lưng tao gấp trăm vạn lần!"

"Mày có biết nó là ai không? Chắc là mày cũng từng nghe danh nhà họ Chu nhỉ! Tao vừa đến nhà họ Chu, chỉ vì sợ tao mà bố nó lập tức giao nó cho tao rồi".

"Đừng nói nữa, sao anh lắm lời thừa thãi thế!"

Ánh mắt Tiêu Ứng Hổ bắt đầu lạnh lùng, Nhậm Kiến Tường cũng tỏ rõ thái độ bực tức với hắn.

"Thanh niên này đúng là nói không biết nghĩ, hôm nay cậu ta thảm rồi, tôi dám chắc là đạo trưởng Tiêu nhất định sẽ xé xác cậu ta thành trăm mảnh".

"Tôi nghĩ, cậu thanh niên này chắc chắn chưa từng nghe danh đạo trưởng Tiêu, cậu ta sắp chết chắc rồi".

...

Bỗng chốc, mọi người xung quanh thi nhau bàn tán.

"Này nhóc, có biết võ giả là gì không? Sư phụ vốn dạy tao phải biết khiêm tốn, không được để lộ thân phận võ giả của mình, nhưng hôm nay là mày chọc tức tao trước đấy nhé".

Tiêu Ứng Hổ làm động tác tay của đạo sĩ, ngón cái chụm vào ngón giữa, sau đó đặt tay lên trước ngực, nhắm mắt bắt đầu vận nội công.

Mọi người xung quanh đều mở to mắt nhìn, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Trong khi đó, Nhậm Kiến Tường lại thấy rất nhàm chán, ngồi xuống đất.

Tiêu Ứng Hổ hung hãn vậy mà vẫn nhất quyết mặc bộ đồ đạo sĩ, đã thế trước khi đánh nhau còn phải tốn biết bao thời gian, động tác lại còn khác xa. Lúc ở tiên giới, Nhậm Kiến Tường từng thấy đạo giáo chính gốc, chắc chắn không phải kiểu nực cười như hắn làm.

"Nhóc này, chết đi!"

Tiêu Ứng Hổ niệm thần chú của đạo gia, lấy bùa Lôi Bộc từ trong túi ra.

Thực ra, hắn định không dùng thuật phép gì cả, chỉ dựa vào tấm thân đánh bại Nhậm Kiến Tường mà thôi.

Nhưng trước mặt bao nhiêu người như vậy, lòng hiếu thẳng của anh ta là trên cả nên đương nhiên phải phát huy sức mạnh của mình rồi.

Lá bùa vừa gần đến người Nhậm Kiến Tường, Tiêu Ứng Hổ lập tức hô lớn.

"Bùm!"

Hắn nói to như thể sợ người khác không biết hắn dùng lá bùa này để dẫn nổ vậy.

Nhậm Kiến Tường cười khẩy, anh khẽ giơ tay lên, dùng chút linh lực đã có thể hóa giải lá bùa trên người rồi.

Lá bùa này chỉ đủ mạnh để làm hại một người bình thường thôi, không có tác dụng gì với Nhậm Kiến Tường.

"Cậu thanh niên này rốt cuộc là ai mà đến cả bùa Lôi Bộc cũng không khiến cậu ta bị thương chứ?"

"Đúng đấy, đạo trưởng Tiêu mà không đánh cậu ta bị thương được á!”

...

Mọi người cũng sững sờ, đây đúng là chuyện lần đầu tiên xảy ra.

Những người này trước đây từng thấy được sức mạnh của Lôi Bộc, hầu hết các đạo sĩ khi xuống núi đều biết chiêu này, nên họ đều có ấn tượng sâu sắc.

"Hừm! Đừng có mà đắc ý, lá bùa ban nãy tối qua bị ngấm nước mưa nên cũng mất đi nhiều sức mạnh, nếu không thì mà chết chắc rồi!”

"Ra là vậy!"

Mọi người đều ngẩn người, chợt có một người thật thà hỏi: “Đạo trưởng Tiêu, lá bùa này không được ngấm nước sao?”

"Đương nhiên, nước dẫn điện, sấm sét cũng là một nguồn điện, vậy nên phần lớn uy lực đều bị nước hút đi hết, làm gì còn ít sức mạnh nào chứ!”

Nhậm Kiến Tường suýt nữa không nhịn được mà ói máu.

Anh thầm nghĩ, nếu Tam Thanh ở tiên giới mà biết bọn họ có hậu duệ như này thì không biết họ sẽ nghĩ gì, liệu có tức hộc máu không nữa!

"Đạo trưởng Tiêu, đừng nương tay với thằng nhóc đó nữa, đánh bại cậu ta đi!”

"Đánh bại cậu ta đi!”

...

Xung quanh bắt đầu rầm rộ tiếng hò reo, hầu hết đều là cổ vũ cho Tiêu Ứng Hổ.

“Tên nhóc này, lần này mày sẽ không còn may mắn nữa đâu!”, Tiêu Ứng Hổ lạnh lùng cười, nói.

Nếu như không đánh bại được Nhậm Kiến Tường, e là đám người này sẽ nghi ngờ bản lĩnh của đám đạo sĩ như Tiêu Ứng Hổ!

Nếu mất đi niềm tin của người dân thì chi tiêu hằng ngày biết lấy đâu ra?

Nếu đã vậy, Tiêu Ứng Hổ không thể nào tiếp tục nương tay được nữa, hắn lấy ra từ trong túi ba lá bùa mạnh nhất của mình.

Ba lá bùa này do sư phụ của hắn đưa cho, trong đó có sức mạnh của lửa, kể cả các võ giả cùng cấp, cũng khó mà thoát khỏi thương tật.

Ba lá bùa lơ lửng trên không, vây quanh Nhậm Kiến Tường, Tiêu Ứng Hổ lẩm bẩm niệm chú.

"Hiện ra!”

Ngay lập tức, ánh lửa bùng lên, mọi người xung quanh đều nhanh chóng lùi về sau, nhiệt độ quá cao, bọn họ không chịu nổi.

"Cậu nhóc này chết chắc rồi, nhưng e là đạo trưởng Tiêu cũng rước họa vào thân rồi, lấy đi mạng người, bề trên chắc chắn sẽ không bỏ qua!”

"Lo gì chứ, có chuyện gì thì đã có đạo trưởng Vô Vi gánh chịu! Tôi lại nghĩ, cậu nhóc kia đúng là đáng đời, phải chết đi mới đáng, dám vô lễ với đạo trưởng như vậy, vả lại, ai mà dám đánh lại đạo trưởng chứ, cậu không thấy lửa đó nóng như vậy sao? Chỉ có đạo trưởng mới có sức mạnh như vậy”.

...

Tiêu Ứng Hổ cười lớn, thu lại thần chú.

Hắn định lên mặt một phen, nhưng đám lửa vừa dập tắt, Nhậm Kiến Tường vẫn bình an vô sự đứng nguyên chỗ cũ, không hề bị thương.

"Sao... sao có thể như thế được?"

"Đồ của anh, tôi sẽ trả anh ngay bây giờ!"

Nhậm Kiến Tường mở to miệng, phun lửa thẳng về phía Tiêu Ứng Hổ.

Tiêu Ứng Hổ không phản ứng kịp, áo bén lửa, ngọn lửa càng lúc càng lan rộng.

Tiêu Ứng Hổ tái mét mặt, vội vàng cởi bỏ áo đạo sĩ, để lộ ra đôi mông trắng, cảnh tượng này cực kỳ buồn cười.

"Sư phụ, xin cứu mạng!” Ngọn lửa cháy bừng bừng, thiêu đốt làn da rạm nắng của hắn.

Tiêu Ứng Hổ hét toáng lên.

Trong lúc hoảng loạn, hắn lao thẳng xuống hồ nước bên cạnh.

Trước sự kinh ngạc của mọi người, Nhậm Kiến Tường vụt tới cứu Tiêu Ứng Hổ.

"Mày vẫn muốn tính sổ với tao sao?”

Lúc này, Tiêu Ứng Hổ đã mấy hết lòng hiếu thắng, quỳ xuống đất liên tục van xin.

Mọi người xung quanh đều quay sang nhìn nhau, hình tượng đạo trưởng trong lòng bọn họ chỉ trong chốc lát đã bị người khác giễu cợt, họ không thể tin được sự thật này.

Một số người còn quỳ xuống trước Nhậm Kiến Tường, tung hô anh là thần tiên giáng trần.

“Nhớ cho kỹ, từ nay về sau đừng đến làm phiền tôi, nếu không anh cứ coi chừng mạng của anh đấy!”

Ở phía bên kia, Chu Dương co dúm người lại, run sợ Nhậm Kiến Tường sẽ tìm hắn tính sổ.

Nhậm Kiến Tường chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi lập tức rời đi, với loại người như Chu Dương, anh không thèm ra tay.

“Đâu đúng là thần tiên rồi! Nếu không thì sao có thể đánh thắng được đạo trưởng Tiêu chứ!”

"Tiêu Ứng Hổ thường ngày hung hãn là thế, hôm nay cũng xem như là ác giả ác báo”.

Trong số đó, có cả những người bình thường hay bị Tiêu Ứng Hổ chèn ép, bắt nạt, hôm nay cuối cùng cũng dám lên tiếng.

Nhậm Kiến Tường chỉ xuất vài chiêu đã khiến đám người khâm phục, cuối cùng, bọn họ cũng biết, đạo trưởng mà bọn họ vẫn luôn tôn sùng không phải là kẻ mạnh nhất, ít ra, trên thế giới này còn có người trị được người như hắn.

Nhưng Nhậm Kiến Tường không biết được suy nghĩ này của bọn họ.

Cho dù có biết, anh cũng chẳng thèm quan tâm, anh đi thẳng lên đỉnh núi Ngọc Âm, bởi hiện tại, tu luyện thăng cấp mới là mục tiêu quan trọng nhất của anh.

Chương 91: Thú Tụ Linh

Sau khi không nhìn thấy bóng dáng của Nhậm Kiến Tường, có một người chui ra từ đám đông nhổ phì một phát, sau đó biến mất.

Chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, bây giờ Nhậm Kiến Tường đã vào trong một sơn động của núi Ngọc Âm, Nhậm Kiến Tường không ngờ rằng mình lại đi thẳng vào trong này.

Bây giờ đang là buổi trưa, ánh nắng mặt trời rất chói chang, nhưng cũng chẳng chiếu sáng vào động được bao xa.

Lắng tai nghe còn thấy tiếng gào thét nhè nhẹ, nếu là người bình thường thì đã sợ chạy mất dép rồi.

Nhậm Kiến Tường biết linh lực trong sơn động này là nơi có linh lực dồi dào nhất trên núi Ngọc Âm.

Anh không cần biết có nguy hiểm hay không, năm đó anh tung hoành trên tiên giới, chưa có thứ gì là chưa từng thấy cả.

Sau khi Nhậm Kiến Tường bước vào sơn động, ở cửa sơn động lại nhanh chóng có hai người nữa xuất hiện, bọn họ đưa mắt nhìn nhau không giấu nổi nỗi kinh ngạc trong lòng.

Phải biết rằng sơn động này là cấm địa mà đạo trưởng Vô Vi đã khâm định!

Năm trước, có một đệ tử không nghe theo quy định của đạo quán, dám tự mình vào trong sơn động, sau đó không thấy bước ra ngoài nữa.

Chuyện này đã kinh động đến đạo trưởng Vô Vi, chị của người đệ tử đó quỳ xuống cầu xin đạo trưởng Vô Vi vào đó tìm kiếm nhưng đạo trưởng Vô Vi lại nói tự làm tự chịu.

Từ đó không ai dám bước vào sơn động, đến cửa sơn động cũng chẳng có ai dám đến.

Hai người quan sát phía trong sơn động, bọn họ cảm thấy đôi mắt của mình dường như bị sơn động to lớn này nuốt trọn, sợ hãi không dám xem nữa, vội vàng rút lui.

Trong động, Nhậm Kiến Tường vừa đi vừa niệm pháp quyết, cố gắng hấp thu linh lực ở đây.

"Hửm?"

Đột nhiên anh phát hiện ra càng đi vào sâu bên trong linh lực càng tinh khiết.

Trên trái đất anh chưa từng thấy linh lực ở đâu tinh khiết như thế này.

Chẳng lẽ trong đây có Tụ Linh Trận?

Nhưng không thể như thế được! Với trình độ của người trên trái đất hiện tại, căn bản không thể dựng được Tụ Linh Trận.

Không phải vì Tụ Linh Trận khó dựng mà vì những vật liệu của Tụ Linh Trận thật sự rất khó tập hợp.

Tuy không hiểu nhưng bước chân của Nhậm Kiến Tường vẫn rất nhanh và dứt khoát.

Nếu linh lực ở đây dồi dào như vậy thì lần này anh nhất định phải đạt tới cảnh giới Trúc Cơ.

Lúc Nhậm Kiến Tường sắp tới huyệt động thì đột nhiên phía trước phát ra một ánh sáng chói mắt, Nhậm Kiến Tường kinh ngạc, chẳng lẽ trong động còn có động tiên?

Nhậm Kiến Tường nhanh chóng thích ứng với luồng ánh sáng đó.

Anh phát hiện ra ánh sáng đó có màu lam nhạt, hơn nữa còn giống gợn sóng, từ từ truyền ra bên ngoài.

"Đây? Đây là…"

Nhậm Kiến Tường nhìn chăm chú, thấy có rất nhiều nguồn sáng, không biết là thứ gì.

Bước lại gần anh ngạc nhiên thốt lên: "Đây là linh lực…"

Nhậm Kiến Tường thực sự không hiểu, linh lực luôn trong trạng thái khí, lúc ẩn lúc hiện, vậy mà có thể tạo thành ánh sáng ở trong động, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

"Grào grào…"

Lúc này bỗng có âm thanh lạ vang lên.

Nhậm Kiến Tường định thần lại, luồng ánh sáng trước mặt anh bắt đầu chuyển động.

Nhậm Kiến Tường không dám manh động, anh nâng cao tinh thần cảnh giác chú ý về phía thứ kia.

"Đây… đây là… thú Tụ Linh?", Nhậm Kiến Tường nhận ra thứ phía trước nhưng không dám tin vào mắt mình.

"Grào grào…"

Lúc này thứ kia đã đứng thẳng lên.

Nó có hình dáng giống một con chó!

Có lẽ đã nghe thấy thắc mắc của Nhậm Kiến Tường, nó mở miệng gào vài tiếng như muốn trả lời anh.

Lần này Nhậm Kiến Tường có thể khẳng định rằng những thứ kia chính là thú Tụ Linh.

Khi thú Tụ Linh ngủ say sẽ giải phóng tiềm năng trời cho và tụ linh của mình.

Một con thú Tụ Linh bằng với cả một Tụ Linh Trận.

Cảnh tượng vừa rồi Nhậm Kiến Tường nhìn thấy chính là thú Tụ Linh đang tụ linh, nhưng linh lực đạt đến mức độ đấy chứng tỏ con thú Tụ Linh này đã ngủ rất lâu rồi!

"Sao thú Tụ Linh lại giống con chó thế này, thú Tụ Linh đâu phải có hình dạng này đâu!"

Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm một mình.

Trước đây anh cũng từng gặp thú Tụ Linh rồi, chỉ là chưa bao giờ gặp thú Tụ Linh có hình dáng như con chó.

"Grào grào…"

Thú Tụ Linh thấy anh gọi là chó liền cúi người xuống, giơ móng vuốt hung hăng cào trên mặt đất, há to miệng ra để lộ hàm răng màu lam nhạt, hơn nữa trên hàm răng còn lưu chuyển khí tức của linh lực nữa.

"Ái chà, còn tức giận cơ đấy?"

Thấy bộ dạng như vậy của thú Tụ Linh, Nhậm Kiến Tường không khỏi bật cười.

"Nhóc con, tao nói cho mày biết, năm đó bên cạnh tao cũng có thú Tụ Linh đấy, chúng còn cầu xin tao thu nhận chúng làm vật cưỡi kìa, mày chắc vẫn chưa trưởng thành phải không?"

Thấy Nhậm Kiến Tường cười nhạo nó, lần này thú Tụ Linh thật sự nổi giận rồi, nó mở miệng ra gào thét về phía Nhậm Kiến Tường.

Đột nhiên một luồng khí xanh phun ra.

"Ghê, bây giờ ông đây không giống ngày xưa đâu đấy!"

Nhậm Kiến Tường giật mình vội vàng nhảy lên phía trên sơn động, tránh sự tấn công của luồng khí.

"Ấy, nhóc con, năm đó tổ tiên của mày còn phải cầu xin tao thu nhận làm vật cưỡi tao còn không nhận đấy, nhưng bây giờ tao lại muốn mày làm vật cưỡi của tao…"

Giọng nói của Nhậm Kiến Tường giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.

Thú Tụ Linh giống như chưa nghe thấy gì, trực tiếp bổ nhào vào người Nhậm Kiến Tường.

"Mày càng làm vậy nhìn càng giống chó đấy!"

Nhậm Kiến Tường mỉm cười, nhảy từ phía trên động xuống rồi tiện chân đá vào người thú Tụ Linh đang nhảy trên không trung.

Thú Tụ Linh ngã lăn xuống đất.

Bây giờ nó đã hiểu ra người đàn ông trước mặt này không dễ chọc vào, nó cúi đầu hằm hằm nhìn Nhậm Kiến Tường, nghiến hai hàm răng vào nhau.

Nhậm Kiến Tường lẳng lặng nhìn thú Tụ Linh.

Trong lòng anh nghĩ: "Hôm nay nhất định phải thu phục được thú Tụ Linh, có thú Tụ Linh rồi tu vi của mình sẽ tăng cao vèo vèo, đừng nói là cảnh giới Trúc Cơ, cảnh giới cao hơn cũng có thể đạt được một cách dễ dàng!"

Giống như nhìn thấy được bản thân ở tương lai, Nhậm Kiến Tường không khỏi cười ngây ngô.

Nhưng đúng lúc này, thú Tụ Linh bỗng ngẩng đầu lên, trên chóp mũi của nó bỗng nhiên sinh ra một pháp trận.

Hơn nữa pháp trận chuyển động nhanh chóng, càng ngày càng to.

Thấy pháp trận trước mặt, Nhậm Kiến Tường không khỏi mỉm cười, anh nhìn thẳng vào thú Tụ Linh rồi nói: "Sao mày lại biết pháp trận này? Đây chỉ là loại trận pháp hạ đẳng thôi, mày đi theo tao, sau này tao sẽ dạy cho mày nhiều trận pháp lợi hại hơn".

Thú Tụ Linh không trả lời Nhậm Kiến Tường.

Nó đáp trả anh bằng một trận pháp đang nhanh chóng bay tới.

Nhậm Kiến Tường không hề hoảng loạn, anh giơ hai ngón tay phải ra, dùng hai ngón tay phải đâm mạnh vào pháp trận phía trước.

Sự va chạm này khiến pháp trận tan vỡ trong giây lát.

Chương 92: Trúc Cơ

"Grào grào…"

Thấy pháp ấn của mình lại bị hai ngón tay của Nhậm Kiến Tường điểm phá, thú Tụ Linh sợ hãi.

Kỹ năng pháp ấn ngưng kết này là kỹ năng mạnh nhất của nó rồi, vậy mà lại bị người đàn ông trước mặt hóa giải chỉ mất một chiêu khiến sự vênh váo của nó lập tức biến mất.

Thú Tụ Linh cuộn tròn người lại ở một góc.

"Tao đã nói rồi mà, làm vật cưỡi của tao không tốt à? Sau này tao chắc chắn sẽ cho mày ăn uống thoải mái".

Nhậm Kiến Tường nhìn thú Tụ Linh rồi cười, sau đó đi tới bên cạnh nó.

Lúc anh sắp tới gần thú Tụ Linh, đột nhiên trong huyệt động phát ra tia sáng rực rỡ.

Nhậm Kiến Tường lập tức lùi lại phía sau không màng đến thú Tụ Linh gì nữa.

"Rầm!"

Nghe thấy tiếng động lớn, Nhậm Kiến Tường chửi vài câu, hình như anh đã động vào thứ gì đó phía trên.

Anh tập trung nhìn kỹ một lần nữa, không biết từ lúc nào đằng sau anh xuất hiện một bức màn ánh sáng, vừa rồi anh đã động vào thứ này ở bên trên.

Ánh sáng dần biến mất, Thú Tụ Linh vẫn cuộn tròn người lại ở một góc.

Lúc này Nhậm Kiến Tường mới phát hiện ra bản thân đã bị nhốt bên trong kết giới, hơn nữa bây giờ anh cũng không có cách nào thoát khỏi đây.

Nhậm Kiến Tường giơ tay chạm vào kết giới.

Anh phát hiện ra kết giới này chính là một linh lực lưu động, nếu muốn phá vỡ kết giới này, dùng lực mạnh như thế nào thì kết giới cũng sẽ tiêu tan hết, giống như sóng nước vậy, nó sẽ từ từ tản ra bên ngoài.

"Nếu mình hấp thụ thì sao?", Nhậm Kiến Tường nổi lên một suy nghĩ táo bạo.

Anh đặt tay lên bức màn ánh sáng, Nhậm Kiến Tường dùng pháp quyết của mình nhưng không hề có tác dụng.

"Vãi, nhốt ông ở trong này thật đấy à?"

Nhậm Kiến Tường đã hoàn toàn hết cách rồi.

Kết giới này chắc là vị nào tài giỏi để lại đây, thú Tụ Linh này chắc cũng không cẩn thận xông vào đây bị kết giới nhốt lại, cũng may là thú Tụ Linh chỉ ăn linh lực, nếu không chắc đã bị chết đói ở đây lâu rồi.

"Chờ chút đi, thú Tụ Linh?"

Nghĩ đến thú Tụ Linh, Nhậm Kiến Tường đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, kết giới này cấu thành từ linh lực, nhưng linh lực ở đây bắt nguồn từ thú Tụ Linh, theo lý mà nói dựa vào nguồn linh lực nghèo nàn trên trái đất thì khó mà duy trì được kết giới này.

"Vậy là… thú Tụ Linh bị người ta nhốt ở đây để duy trì kết giới này! Nhưng tại sao lại phải tạo kết giới ở đây?"

Hiện tại trong đầu Nhậm Kiến Tường vô cùng trống rỗng, anh vẫn không hiểu ra vài vấn đề nhưng cũng may là mấy vấn đề này không quan trọng.

"Này, nhóc con, xem ra cần có sự trợ giúp của mày rồi!"

Nhậm Kiến Tường khẽ nói với thú Tụ Linh.

Nhưng thú Tụ Linh vẫn không hề có phản ứng gì, chỉ cuộn tròn người lại nằm một góc.

"Tao nói cho mày biết, tổ tông của mày mà biết mày dốc sức giúp đỡ tao thì chắc chắn là chúng sẽ vui mừng lắm đấy…"

Nhậm Kiến Tường không dám dùng bạo lực, nhỡ thú Tụ Linh chết rồi, trong thời gian ngắn anh không thể ra khỏi đây được, như vậy thì con đường tu luyện của anh bao giờ mới bắt đầu được.

Nhậm Kiến Tường bước nhẹ nhàng tới chỗ thú Tụ Linh, thú Tụ Linh vẫn không hề phản ứng.

Lần này Nhậm Kiến Tường hơi kinh ngạc.

Theo lý mà nói, loại linh thú này phải rất mẫn cảm với sự dao động của linh lực, hơn nữa bản tính của chúng rất nhát, anh đến lại gần như vậy mà không hề nhúc nhích, chẳng lẽ đã chết rồi sao?

Nhậm Kiến Tường đưa tay ra khẽ vuốt ve cơ thể thú Tụ Linh.

Khi anh anh vừa chạm vào cơ thể thú Tụ Linh, anh cảm nhận rõ thú Tụ Linh đột nhiên run rẩy.

"Chuyện gì vậy?"

Nhậm Kiến Tường vội vàng ôm lấy thú Tụ Linh.

Lúc này anh mới thấy đôi mắt thú Tụ Linh giàn giụa nước mắt.

Hơn nữa anh nhìn ra trong đôi mắt nó giống như nhìn thấy mấy con thú Tụ Linh ngày trước đã cầu xin anh nhận chúng làm vật cưỡi vậy.

"Wao, đây là… thức tỉnh huyết mạch sao?"

Nhậm Kiến Tường chớp mắt, anh thực sự không rõ tất cả những gì đang xảy ra trước mắt, thực sự không ngờ, anh chỉ vuốt ve như vậy thôi mà khiến thú Tụ Linh thức tỉnh huyết mạch rồi sao?

Lúc này thú Tụ Linh nhảy xuống dưới từ trên tay Nhậm Kiến Tường, cọ cọ vào người Nhậm Kiến Tường giống như muốn đáp lại câu hỏi của Nhậm Kiến Tường.

Cơ thể thú Tụ Linh đột nhiên phát ra ánh sáng màu tím, Nhậm Kiến Tường biết loại ánh sáng này, đây là khí chất cao quý của chủng tộc thú Tụ Linh.

Anh nhặt được một con thú Tụ Linh Vương trên trái đất rồi sao?

Nhậm Kiến Tường thật sự không tin nổi.

"Được rồi được rồi, không cần biết mày là như thế nào, mau giúp tao hấp thụ hết linh lực trong kết giới này đi, nhanh lên!"

Nhậm Kiến Tường khua tay, không cần biết nó có phải Tụ Linh Vương hay không, nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt là nâng cao tu vi.

Nhậm Kiến Tường vừa dứt lời thì thú Tụ Linh lại cúi đầu nhưng lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, chóp mũi lại ngưng tụ pháp trận vừa rồi.

Sau khi pháp trận ngưng tụ xong, nó chợt ngẩng đầu lên bay thẳng về phía bức màn ánh sáng.

Nhưng không hề có chút phản ứng nào!

Nhậm Kiến Tường khẽ cười rồi sờ đầu thú Tụ Linh: "Tốt lắm, mày tự đi chơi đi, tao phải tu luyện rồi, lát nữa sẽ đưa mày về nhà!"

Dường như thú Tụ Linh nghe hiểu lời của Nhậm Kiến Tường, nó tự giác đi sang một bên rồi nằm xuống.

Nhậm Kiến Tường lại đưa tay ra chạm vào kết giới rồi vận chuyển pháp quyết.

Ngay sau đó, Nhậm Kiến Tường giống như một đại dương vô tận, còn linh lực trong kết giới giống như nước sông cứ không ngừng đổ vào cơ thể của Nhậm Kiến Tường.

"Tốt lắm…"

Nhậm Kiến Tường mừng rỡ tăng tốc độ vận chuyển, linh lực nhanh chóng biến mất.

"Grào grào…"

Trong lúc Nhậm Kiến Tường đang hăng say hấp thụ linh lực thì thú Tụ Linh đột nhiên đứng dậy gào thét về phía cửa động.

"Được rồi, biết rồi, mày cứ đi chơi đi!"

Nhậm Kiến Tường nghe hiểu tiếng kêu của thú Tụ Linh.

Đúng như dự đoán, Nhậm Kiến Tường vừa dứt lời thì có một người đi vào từ cửa động.

Người này có mái tóc bạc trắng, nhưng vẫn rất nhanh nhẹn, ông ta mặc quần áo đạo sĩ, rảo bước về phía Nhậm Kiến Tường.

Đây chắc hẳn là đạo trưởng Vô Vi, sao ông ta lại đến muộn vậy chứ, bây giờ Nhậm Kiến Tường đã hấp thụ toàn bộ linh lực rồi.

"Tên khốn nạn nào đã phá vỡ pháp trận của lão tổ, tôi thấy cậu không muốn sống nữa rồi đấy!"

Sau khi bước vào, đạo trưởng Vô Vi mới thấy một tên nhóc khốn nạn không biết đến từ đâu dám phá hỏng pháp trận của đệ nhất quán chủ võ quán Trầm Ngọc để lại.

"Grào grào…"

Thú Tụ Linh phát hiện ra có điều gì đó không đúng liền đứng dậy gầm gào về phía đạo trưởng Vô Vi.

"Xuỵt…"

Nhậm Kiến Tường quay đầu lại ra hiệu im lặng cho thú Tụ Linh sau đó cũng ra hiệu im lặng cho đạo trưởng Vô Vi.

Đạo trưởng Vô Vi không hiểu kiểu gì.

Nhậm Kiến Tường mở hai tay ra, cơ thể lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ…

"Trúc Cơ… Hoàn thành!"

Chương 93: Đồ nhát gan

Đạo trưởng Vô Vi cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sỡ, tên khốn này đến đây phá hoại ranh giới của lão tổ để được thăng cấp cảnh giới Trúc Cơ sao?

Đúng là phí của trời, năm đó, lão tổ may mắn có được cơ hội thăngthăng tiên, sau khi đến đây cũng thấy giác ngộ nên mới lập ra ranh giới này, vậy nên, ranh giới này chính là bằng chứng cho dấu mốc thăng tiên của lão tổ, bên trong còn có đạo pháp và linh lực của lão tổ, không ngờ nó lại bị Nhậm Kiến Tường phá hủy.

Càng nghĩ, đạo trưởng Vô Vi càng tức giận, lạnh lùng hừ một tiếng, quát thẳng về phía Nhậm Kiến Tường: "Khốn kiếp, cậu là ai? Tại sao lại có thể vào được đây? Cậu có biết đây là võ quán Trầm Ngọc của tôi không?"

Khi ấy, đạo trưởng Vô Vi đang ngồi trong võ quán, ngẫm nghĩ về chuyện thăng tiên của ba ngày tới. Bỗng nhiên có mấy đệ tự tới báo cáo với ông ta rằng Tiêu Ứng Hổ đánh người, lại còn xông vào cấm địa.

Nhưng lúc đó, đạo trưởng Vô Vi vẫn không tin, đây là võ quán Trầm Ngọc, vả lại ba ngày nữa, ông ta cũng sắp thăng tiên rồi, giới phàm tục chắc chắn không có người đến làm phiền, người của giới tu hành lại càng không để mắt tới, vậy nên, chắc chắn không phải là nhân vật tai to mặt lớn đến.

Còn về chuyện đi vào cấm địa, chắc chắn không chính xác, cấm địa ấy có cái gì thì ông ta là người biết rõ nhất, đừng nói người thường, đến cả võ giả hạng vàng cũng không giám bước vào.

Không ngờ, Nhậm Kiến Tường lại may mắn tới vậy, dám chạm chân đến cảnh giới tu luyện của ông ta.

"Được thôi, chỉ mượn tạm nơi này của ông chút thôi, cảm ơn ông, bây giờ tôi và linh thú của tôi sẽ đi ngay đây", Nhậm Kiến Tường vẫy tay gọi thú Tụ Linh, nó ngay lập tức nhảy thẳng lên vai anh, sau đó anh chắp tay vái đạo trưởng Vô Vi, định rời đi.

"Sao? Cậu tưởng võ quán Trầm Ngọc của tôi là nơi nào vậy? Hơn nữa, đây là cấm địa ở võ quán của tôi, cậu vào đây bằng cách nào thế? Cậu làm vậy thì võ quán của tôi còn ra thể thống gì nữa chứ?", lúc này, đạo trưởng Vô Vi tức giận vô cùng, quát mắng thẳng mặt Nhậm Kiến Tường.

“Tôi cũng biết tôi làm vậy là không đúng, để tôi nghĩ xem”, Nhậm Kiến Tường gãi đầu, nhẹ giọng nói với đạo trưởng Vô Vi.

Lúc này, đạo trưởng Vô Vi cũng không gì, hậm hực nhìn chằm chằm Nhậm Kiến Tường, thầm nghĩ bụng rằng, bất kể Nhậm Kiến Tường có lấy lợi ích gì ra để thuyết phục thì ông ta nhất quyết vẫn phải ở lại, nếu ông ta mà chọn rời khỏi đây thì còn mặt mũi nào nữa chứ?

Nhưng nếu thật sự nhận được lợi ích nào thì ông ta sẽ ra tay nhanh hơn, cùng lắm thì bản thân ông ta cũng chỉ chịu thiệt chút ít thôi.

Trong lúc đạo trưởng Vô Vi đang ngẫm nghĩ, Nhậm Kiến Tường bèn nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không tiết lộ chuyện đồ đệ của ông đánh người, rồi chuyện dối trá của ông ra bên ngoài, ba ngày tới ông cứ diễn đi”.

"Khụ khụ khụ ...", đạo sĩ Vô Vi nghe xong những lời Nhậm Kiến Tường nói ngay lập tức cảm thấy khó thở, bắt đầu ho sặc sụa.

Nói cái gì vậy?

Đây mà là lợi ích sao?

Đạo sĩ Vô Vi trợn mắt, nói: “Này nhóc, cậu dám lừa tôi sao?”

Nhậm Kiến Tường bĩu môi đáp lại: “Ông nói gì vậy, tôi sao dám lừa ông chứ, ông nhìn lại ông đi, lớn tuổi như vậy rồi, biểu diễn một lần chẳng dễ dàng gì, tôi không lật tẩy ông đã là may cho ông rồi đấy”.

Thực ra, Nhậm Kiến Tường sớm đã biết chuyện thăng tiên vào ba ngày tới, tất cả đều là chuyện đạo sĩ Vô Vi bịa đặt ra, ông ta biết rõ sức mạnh của hậu kỳ Trúc Cơ, nếu giờ ông ta có thể thăng tiên thì chỉ cần tu luyện thêm thì cũng có thể thăng tiên được.

Tiên giới không phải chỗ người tầm thường muốn đến là đến được.

Lúc này, mặt đạo sĩ Vô Vi đỏ bừng, cũng không biết là vì sự thật dối trá bị phanh phui, hay là vì quá đỗi tức giận, nhưng cho dù là vì lý do nào, Nhậm Kiến Tường cũng chẳng thèm quan tâm.

“Tên khốn này, xem ra hôm nay tôi không bẻ gãy cổ cậu thì cậu vẫn không biết trời cao đất dày là gì”, đạo trưởng Vô Vi vung cây phất trần trong tay một cái, dùng linh lực khiến phất trần lao thẳng về phía Nhậm Kiến Tường.

Nếu nhìn luồng linh lực này từ góc độ của Nhậm Kiến Tường, đó hệt như một con dao sắc bén.

Lấy linh lực làm hung khí sao? Xem ra, đạo trưởng Vô Vi này cũng có chút sức mạnh.

Nhậm Kiến Tường không dám coi nhẹ, đang định phản đòn thì chợt nghe thấy tiếng “gừ gừ” từ trên vai của mình, ngay lúc anh đang định quay ra xem chuyện gì thì thất một bóng đen vụt qua, sau đó lại là một bóng đen lướt qua, thú Tụ Linh lại ngồi lên vai anh.

Còn linh lực của đạo trưởng Vô Vi cũng ngay lập tức biến mất, anh quay sang nhìn thú Tụ Linh, miệng nó vẫn tóp tép như vừa ăn phải món ngon nào đó.

Cái gì? Thú Tụ Linh có thể ăn linh lực phản kích đó sao? Nhậm Kiến Tường bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, anh không biết nhiều về thú Tụ Linh nên cũng không ngờ là thú Tụ Linh có sức mạnh lớn như vậy!

“Cái gì?”, lúc này, đạo trưởng Vô Vi cũng vô cùng ngạc nhiên, ban nãy ông ta đã dùng hơn sáu mươi phần trăm công lực, còn thầm nghĩ cũng đủ để trừng trị tên khốn vừa xâm nhập vào cảnh giới Trúc Cơ, nào ngờ, mọi chuyện lại như chưa hề xảy ra.

Lúc này, đaạo trưởng Vô Vi lại tiếp tục xuất chiêu, trong chốc lát, vô số luồng sáng phi thẳng về phía Nhậm Kiến Tường.

Tương tự ban nãy, lại là hai bóng đen vụt qua, mọi chuyện lại như chưa từng xảy ra.

Lúc này, đạo trưởng vô vi mới nhìn kỹ, ban nãy ông ta không hề để ý đến thú Linh Tụ của lão tổ đang ngồi trên vai Nhậm Kiến Tường.

“Mày… rõ ràng mày là thú cưỡi của lão tổ, sao mày dám phản bội lão tổ?”, đạo trưởng Vô Vi chất vấn, nhưng giọng điệu lại không hề kịch liệt như lúc mắng Nhậm Kiến Tường hồi nãy.

Dù gì thú Tụ Linh cũng là thú cưỡi của lão tổ, giờ ông ta còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, nhỡ may đắc tội với thú Linh Tụ thì khác nào đắc tội với lão tổ đâu chứ.

Nhưng thú Linh Tụ lại không thèm ngó ngàng gì đến ông ta, vẫn ung dung chải vuốt bộ lông của mình.

"Nghiệt súc, nghiệt súc, nay tao phải thay lão tổ dạy cho mày một bài học mới được”, lúc này,đạo trưởng Vô Vi cũng tức điên lên, thu lại phất trần, hai tay đan vào nhau, sau đó, một luồng gió mạnh bắt đầu nổi lên từ trong động.

Nhậm Kiến Tường vẫn chăm chú nhìn thú Tụ Linh xem nó có tiếp tục ăn công lực như hồi nãy không, nhưng lại thấy người nó khẽ run lên.

Cố lên, đồ nhát gan.

Nhậm Kiến Tường trợn tròn mắt, đúng là uổng công anh đã tin tưởng nó.

Nhưng anh cũng không trách móc gì thêm, dù gì linh thú này cũng không phải là linh thú phản kích, ban nãy nó chặn đứng mọi phản công đã là giỏi lắm rồi.

Lúc này, Nhậm Kiến Tường đan chéo hai tay, tiện tay gạt thú Tụ Linh ở trên lưng xuống, đối diện với đạo sĩ đã ở cảnh giới Trúc Cơ lâu như vậy, anh phải giữ vững tinh thần, mặc dù không đến nỗi không đánh lại được nhưng chỉ sợ ông ta lại dùng thủ đoạn mờ ám thôi.

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Vẻ Đẹp Nông Thôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net