Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên
  3. Chương 161-165
Trước /83 Sau

Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên

Chương 161-165

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 161: Gặp lại Vương Tử Dương

“Tại sao, từ nhỏ mọi người luôn nói như vậy, nhưng không nói cho cháu nguyên nhân!”

Tiểu Vũ có chút không cam lòng nói.

“Tiểu Vũ, không phải chúng ta không cho cháu tu hành, để cháu tu hành sẽ hại cháu!”

“Lại mấy lời này, mấy người đều đã nói bao nhiêu năm rồi”, Tiểu Vũ có chút oan ức nói.

Vũ Đông Thanh im lặng hồi lâu mới nói tiếp.

“Tiểu Vũ, chuyện này đã qua mấy ngày, chờ sau lễ trưởng thành mười tám tuổi của cháu, chúng ta sẽ nói cho cháu biết nguyên nhân cụ thể!”

“Hừ, nều lần này còn gạt cháu, cháu… cháu sẽ rời khỏi nhà, để mấy người không tìm được cháu nữa!”

Vũ Đông Thanh sờ đầu Tiểu Vũ, vô cùng cưng chiều nói.

“Yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không lừa cháu!”

...

Dưới tầng, yến tiệc vẫn đang tiếp tục tiến hành, Diệp Viễn cũng không có hứng thú gì với loại yến tiệc này.

Anh liền tìm một góc lặng lẽ ăn.

Lúc này, Phùng Tiêu Tiêu đột nhiên đi tới.

“Diệp Viễn, ngày mai anh rảnh không?”

“Có, sao thế?”

“Là như này, lần trước anh chữa khỏi cho mẹ tôi, tôi vẫn không kịp cảm ơn anh, ngày mai tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm!”

“Khách sáo với tôi làm gì chứ!”, Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói.

“Không được, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng không biết nên cảm ơn thế nào, vì vậy muốn mời anh ăn một bữa cơm, anh không được phép từ chối!”

Diệp Viễn cũng xem như hiểu tính cách của Phùng Tiêu Tiêu, biết rằng nếu mình không đồng ý, sợ rằng về sau tâm lý của Phùng Tiêu Tiêu sẽ luôn cảm thấy thiếu nợ mình.

“Vậy được, ngày mai cô mời tôi ăn cơm!”

“Tốt quá, vậy chúng ta đã nói xong, ngày mai tôi liên hệ anh!”

Nói xong, Phùng Tiêu Tiêu liền kích động rời đi.

...

Sáng ngày hôm sau, Diệp Viễn vừa tu luyện xong thì nhận được điện thoại của Phùng Tiêu Tiêu.

Phùng Tiêu Tiêu hẹn gặp Diệp Viễn ở trung tâm thành phố.

Lúc Diệp Viễn đến trung tâm thành phố, phát hiện hôm nay Phùng Tiêu Tiêu ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, bình thường cô không bao giờ trang điểm.

Hôm nay lại trang điểm nhẹ nhàng.

Phùng Tiêu Tiêu trang điểm và làm lại tóc, có thêm một cảm giác xinh đẹp khác.

Thấy Diệp Viễn vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta không rời mắt, mặt đẹp của Phùng Tiêu Tiêu có chút xấu hổ đỏ ửng lên.

“Sao vậy?”

“Không sao! Ngắm mỹ nữ ấy mà!”, Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói.

Lời này của Diệp Viễn khiến Phùng Tiêu Tiêu lại ngượng ngùng, nhưng trong lòng hết sức kích động và ngọt ngào.

Cái gọi là thiếu nữ vì người yêu mến mình mà trang điểm chắc hẳn lúc này đang nói đến Phùng Tiêu Tiêu.

Hai người không đi ăn trước, mà đi dạo phố.

Chỉ là hai người đi chưa được bao lâu, một chiếc BMW và một chiếc xe van đột nhiên dừng trước mặt hai người.

Mấy tên côn đồ bước từ trên xe van xuống, bao vây Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.

Lúc này, cửa kính chiếc BMW hạ xuống.

Phùng Tiêu Tiêu vừa nhìn liền nhận ra người trong xe, chính là cái tên Vương Tử Dương trước đó bị Diệp Viễn đánh ở hộp đêm Hoàng Cung.

Nhìn thấy Vương Tử Dương, sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu lập tức thay đổi.

Thật ra trước kia cô ta từ chức ở hộp đêm Hoàng Cung cũng vì cái tên Vương Tử Dương vẫn luôn tìm cô ta mấy ngày liền, còn nói muốn trả thù cô ta.

Lúc ấy cô ta bị dọa đến mức từ chức.

Không ngờ hôm nay lại gặp phải tên này ở đây.

“Mẹ kiếp con đĩ, ông đây tìm mày mấy ngày rồi, mẹ kiếp không ngờ mày lại ở đây!”

“Người đâu, bắt lấy con đĩ này cho tao, hôm nay ông đây phải chơi chết nó mới được!”

Hai tên côn đồ lập tức chuẩn bị ra tay bắt Phùng Tiêu Tiêu.

Kết quả hai chân Diệp Viễn đá ra, hai tên côn đồ trực tiếp bay ngược khỏi nhà hàng.

Nhìn thấy Diệp Viễn, Vương Tử Dương càng thêm tức giận, lần trước sau khi bị Diệp Viễn đánh, gã phải nằm ở bệnh viện hai ngày.

Sau khi xuất viện, gã liền tìm Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu, muốn báo thù lần trước, nhưng vẫn không tìm được.

Cho tới ngày hôm nay, có người tìm thấy chỗ ở của Phùng Tiêu Tiêu, gã còn chuẩn bị đi đến nhà Phùng Tiêu Tiêu để bắt cô ta.

Không ngờ lại đụng phải Phùng Tiêu Tiêu và Diệp Viễn ở đây.

“Thằng khốn, mày cũng ở đây, vừa hay tao tính sổ chuyện lần trước!”

“Người đâu, giết hắn cho tao!”

Vương Tử Dương vung tay lên, mấy tên côn đồ còn lại lập tức xông đến.

Nhưng mấy tên côn đồ trói gà không chặt này làm sao có thể là đối thủ của Diệp Viễn.

Chỉ thấy mấy phát đạp của Diệp Viễn đạp bay toàn bộ người ra khỏi quán cơm.

Sau khi đạp bay đám côn đồ kia, Diệp Viễn thuận tay tóm Vương Tử Dương ra khỏi xe, một cước đạp Vương Tử Dương trực tiếp đập vào xe BMW của gã.

Gã ngất xỉu.

Làm xong tất cả những thứ này, Diệp Viễn không thèm nhìn đám người đó, dẫn Phùng Tiêu Tiêu rời đi.

Chương 162: Sự trả thù của Vương Tử Dương

Không còn bị ảnh hưởng bởi chút chuyện nhỏ này, Diệp Viễn tiếp tục đi dạo cùng Phùng Tiêu Tiêu.

Mãi đến trưa, hai người có hơi đói, lúc này Phùng Tiêu Tiêu mới chuẩn bị tìm nhà hàng mời Diệp Viễn ăn cơm.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Phùng Tiêu Tiêu vang lên.

Phùng Tiêu Tiêu nhận điện thoại xong, sắc mặt biến đổi.

“Sao vậy?”

“Hàng xóm vừa gọi cho tôi, có người phá nhà của chúng tôi rồi!”

Nghe xong, trong lòng Diệp Viễn đột nhiên dâng lên một loại dự cảm xấu.

“Đi, chúng ta quay về!”

Lúc Diệp Viễn chuẩn bị bắt taxi, xe của Sở Vân Phi vừa vặn lái tới, dừng ở trước mặt hai người.

“Mau đến Tây Giao!”

Dọc theo đường đi, Sở Vân Phi phóng với tốc độ nhanh nhất, không biết đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ.

Mười phút sau, cuối cùng đã chạy đến nhà của Phùng Tiêu Tiêu.

Vừa đến nơi liền nhìn thấy cửa lớn nhà Phùng Tiêu Tiêu bị người ta dùng lực phá hủy.

Trong sân có hơn hai mươi thanh niên trai tráng vạm vỡ tay cầm gậy bóng chày, điên cuồng đập phá nhà của Phùng Tiêu Tiêu.

Ở một góc, Vương Tử Dương đang dẫn theo mấy người hung hăng chà đạp một cậu bé trai chừng mười mấy tuổi, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ nên vóc dáng có phần gầy yếu, hơn nữa hai chân giống như bị tàn tật.

Nhìn thấy cảnh này, Phùng Tiêu Tiêu giống như phát điên xông vào sân.

Cô ta đẩy Vương Tử Dương đang hành hạ em trai mình.

“Con khốn này…”

Vương Tử Dương nhìn thấy Phùng Tiêu Tiêu, lập tức chuẩn bị ra tay trừng trị Phùng Tiêu Tiêu, chỉ là lời gã còn chưa nói xong, người đã bay thẳng lên.

Hung hăng đập vào vách tường cách đó không xa, lực xung kích cực lớn, khiến cơ thể gầy yếu của Vương Tử Dương không thể chịu nổi.

Vương Tử Dương còn không kịp hừ một tiếng đã ngất xỉu.

“Đồ khốn, giết hắn cho tao!”

Lúc này, một tên đầu trọc đứng đầu quát lớn, đám trai tráng xung quanh lập tức giơ gậy bóng chày trong tay, nhào về phía Diệp Viễn.

Nhưng mấy giây sau, tất cả mọi người đều ngã xuống đất, không một tiếng động.

Tên đầu trọc nhìn thấy thuộc hạ trong tay mình bị Diệp Viễn giết, sắc mặt lập tức thay đổi.

Mà lúc này, Diệp Viễn mặt đầy sát khí xông về phía tên đầu trọc.

Tên đầu trọc biết hôm nay mình đụng phải rắc rối lớn, hắn móc từ bên hông ra một cây súng lục.

Trực tiếp ngắm về phía Diệp Viễn rồi bóp cò.

“Ầm!”

Một tiếng súng giòn giã vang lên.

Nhưng Diệp Viễn vẫn hoàn hảo không chút tổn hao gì xông về phía tên đầu trọc, viên đạn dường như cũng không trúng Diệp Viễn.

Thời điểm tên đầu trọc chuẩn bị bóp cò, đột nhiên phát hiện trên tay mình truyền đến một trận đau nhức.

Theo bản năng cúi đầu nhìn, hắn kinh hãi phát hiện tay cầm súng của mình không biết từ lúc này đã bị đứt lìa khỏi cổ tay.

“A…”

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương bao trùm cả bầu trời.

“Ầm!”

Lúc này Diệp Viễn cũng đến trước mặt tên đầu trọc, trực tiếp tung cú đá vào ngực hắn.

Ngực tên đầu trọc trực tiếp lõm xuống thành một cái hố, trong miệng phun ra lượng lớn máu tươi xem lẫn vụn nội tạng.

Làm xong tất cả những thứ này, Diệp Viễn cũng không thèm quan tâm tên đầu trọc.

Mà vội vàng đi tới bên cạnh Phùng Tiêu Tiêu.

Nhìn về phía bé trai bên cạnh Phùng Tiêu Tiêu.

“Hạo, em tỉnh lại đi, đừng hù dọa chị, em tỉnh lại đi!”

Phùng Tiêu Tiêu điên cuồng lắc lắc Phùng Hạo sắc mặt đã biến thành màu xanh, dường như không còn hơi thở, nước mắt cô ta không ngừng chảy.

Nhìn Phùng Hạo toàn thân trên dưới không có chỗ nào ổn, toàn thân máu chảy dầm dề.

Sát khí trên người Diệp Viễn không tự chủ trở nên cuồng bạo, những người này quá độc ác, vậy mà lại ra tay tàn độc với Phùng Hạo chưa thành niên, hơn nữa còn bị tàn tật.

Quả thật là ác ma.

Nhẫn nhịn kích động muốn chà đạp mấy thi thể kia, Diệp Viễn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói.

“Tiêu Tiêu, để tôi xem!”

Phùng Tiêu Tiêu cuối cùng đã phản ứng lại, liên tục cầu khẩn.

“Diệp Viễn, cầu xin anh, nhất định phải cứu sống em trai tôi, tôi dập đầu lạy anh!”

Diệp Viễn cản lại Phùng Tiêu Tiêu sắp quỳ xuống.

“Yên tâm!”

Chương 163: Hành hạ

Vội vàng kiểm tra tình trạng cơ thể Phùng Hạo, sau khi kiểm tra, lửa giận trong lòng Diệp Viễn càng sâu hơn, sát khí xung quanh càng điên cuồng.

Mấy tên ác ma Vương Tử Dương kia còn rót một lượng lớn ma túy vào trong cơ thể Phùng Hạo.

Diệp Viễn vội vàng lấy ra châm bạc, mấy cây châm bạc cắm xuống người Phùng Hạo giống như thiên nữ trải hoa.

Nhưng sau khi thi triển Thập Tam Châm của Quỷ Môn, Phùng Hạo vẫn không có bất kỳ phản ứng, thậm chí hơi thở cuối cùng cũng hoàn toàn tan biết.

“Diêm Vương, nếu ông muốn lấy mạng của cậu ấy, trên có Cửu Thiên Bích Lạc, dưới có Âm Tào Địa Phủ, tôi cũng phải giết ông!”

Diệp Viễn giận dữ, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn.

Đột nhiên trên bầu trời vạn dặm không mây, trong nháy mắt xuất hiện đám mây lớn màu đen, từ trong đám mây kia bổ xuống một đường thần lôi động trời.

Hung hãn bổ về phía Diệp Viễn.

Nhưng đúng vào lúc này, trên đỉnh đầu Diệp Viễn đột nhiên tập trung một hư ảnh khổng lồ.

Chỉ thấy hư ảnh kia giơ tay thành quyền.

Hung hãn đánh vào thần lôi.

Trong nháy mắt, thần lôi giống như có thể hủy diệt trời đất đã bị hư ảnh dùng một quyền đánh tan.

Mây đen trên trời dường như cũng bị kinh sợ, trong nháy mắt tiêu tán không còn chút gì.

Đương nhiên, cảnh tượng này người bình thường không nhìn thấy được.

Mà lúc này, Diệp Viễn cảm thấy trong đầu có thêm rất nhiều thứ.

Còn chưa kịp tiêu hóa mấy thứ đó trong đầu, một chưởng của Diệp Viễn liền vỗ vào ngực Phùng Hạo.

“Tỉnh lại!”

“Thình thịch…”

Phùng Hạo đã hoàn toàn chết tim lại hồi phục đập thình thịch.

Nhìn thấy vậy, Diệp Viễn đột nhiên đỡ Phùng Hạo dậy, vỗ thêm một cái phía sau lưng.

“Khụ khụ khụ…”

Cùng với tiếng ho sặc sục, miệng Phùng Hạo phun ra lượng lớn bột trắng.

Lúc này, Diệp Viễn thu hồi toàn bộ châm bạc trên người Phùng Hạo.

Nhìn thấy vậy, Phùng Tiêu Tiêu mừng rỡ, vội vàng hỏi.

“Hạo, em không sao chứ?”

“Không sao, chị!”, Phùng Hạo khẽ lắc đầu.

Lúc này, sát khí trên người Diệp Viễn tung hoành, lạnh lùng nhìn Sở Vân Phi bên cạnh hỏi.

“Nói cho tôi biết, Lưu Đường đang ở đâu!”

Lúc này Diệp Viễn chỉ muốn giết người, hóa giải lửa giận ngút trời trong lòng anh.

Sở Vân Phi vội vàng trả lời: “Lưu Đường ở câu lạc bộ Thịnh Đường trong khu phát triển Giang Châu, nơi đó là đại bản doanh của hắn!”

Anh ta biết Diệp Viễn muốn đi giết người.

“Đưa họ đến bệnh viện, chăm sóc cho tốt!”

“Rõ!”

Sở Vân Phi không dám nói nhiều, vội vàng ôm Phùng Hạo lên xe.

Sau khi đám người Sở Vân Phi rời đi, Diệp Viễn toàn thân mang theo sát khí đi đến bên cạnh Vương Tử Dương.

Cùng với cái vung tay, mấy cây châm bạc cắm vào trong cơ thể Vương Tử Dương.

Vương Tử Dương vốn đã ngất xỉu, lập tức lại kêu thảm thiết.

Một tiếng ‘răng rắc’ vang lên.

Một cước của Diệp Viễn đã đạp gãy cánh tay Vương Tử Dương.

“A…”

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương phát ra từ trong miệng Vương Tử Dương.

Vô số chim di trú xung quanh sợ hãi bay đi.

“Răng rắc!”

Diệp Viễn lại hạ một chân xuống, đạp gãy cánh tay còn lại của Vương Tử Dương.

“A…”

Lại một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, toàn thân trên dưới của Vương Tử Dương đều ướt đẫm, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Lúc này không ai hiểu được nỗi thống khổ mà Vương Tử Dương chịu phải.

Mấy cây châm vừa rồi của Diệp Viễn đã phóng đại nỗi đau của Diệp Viễn lên gấp trăm lần.

Cảm giác đau gấp trăm lần là khái niệm gì, giống như lúc này có người thổi một hơi về phía Vương Tử Dương.

Vương Tử Dương kia giống như đang chịu đựng cái búa khổng lồ nặng hàng chục ngàn cân đập xuống.

Diệp Viễn trực tiếp đạp gãy hai cánh tay Vương Tử Dương, loại đau đớn này không có ngôn ngữ nào có thể miêu tả.

Có thể tưởng tượng được, bây giờ Vương Tử Dương đang chịu đựng nỗi đau đớn hành hạ như thế nào.

Ngay sau đó, Diệp Viễn lại liên tiếp đạp gãy hai chân Vương Tử Dương.

Ngay sau đó là từng chiếc xương trên người.

Đến cuối cùng, Vương Tử Dương đã chết hoàn toàn.

Chương 164: Phẫn nộ

“Lợi cho mày rồi!”

Diệp Viễn hừ lạnh, nhấc Vương Tử Dương giống như cành củi khô rời đi.

Nửa tiếng sau,

Câu lạc bộ Thịnh Đường thuộc khu phát triển Giang Châu.

Nơi này chính là đại bản doanh của Lưu Đường, lão đại khu phát triển Giang Châu.

Diệp Viễn vừa đến cửa liền bị hai người đàn ông vạm vỡ chặn lại.

“Anh là ai? Nơi này không phải chỗ anh nên đến, mau…”

Hai tên trai tráng còn chưa nói xong liền bị Diệp Viễn dùng hai chân đạp bay, hung hãn đập về phía cửa lớn của câu lạc bộ.

Cửa lớn ầm ầm vỡ vụn.

Tiếng vang cực lớn lập tức chấn động tất cả mọi người ở đây.

Trong nháy mắt, vô số người áo đen cầm vũ khí xông ra.

Những người này đương nhiên đều là thuộc hạ của Lưu Đường.

“Mẹ kiếp, dám đến câu lạc bộ Thịnh Đường gây chuyện, tới đây, giết chết hắn cho tao, dầm nát cho chó ăn!”

Theo tiếng gầm thét của một tên cao to, tất cả người lập tức hô lên xông về phía Diệp Viễn.

Những người này được huấn luyện bài bản, hơn nữa thân thủ cũng không bình thường, nhưng Diệp Viễn lúc này chỉ muốn đại khai sát giới.

Kết cục có thể tưởng tượng được.

Không có gì bất ngờ, chưa đến mười giây, những người này đều ngã xuống vũng máu, không ai còn sống.

Mà lúc này, Diệp Viễn toàn thân đẫm máu, giống như một Ma Thần, từng bước đi về phía cửa cầu thang câu lạc bộ, anh có thể cảm nhận được Lưu Đường đang ở tầng cao nhất.

Khi Diệp Viễn vừa đi đến cửa cầu thang tầng một.

Đột nhiên nhìn thấy Lưu Hổ - thuộc hạ của Lưu Đường trước đó anh đã từng gặp qua, gã đang đi xuống từ tầng hai, sau lưng gã có mười mấy thanh niên trai tráng đi theo.

“Là mày!”

Lưu Hổ nhìn thấy Diệp Viễn cũng sững sờ.

Gã không biết cái tên đại sư Diệp hay đi cùng Sở Vân Phi tại sao lại đột nhiên đến đây.

Hơn nữa vừa đến đã đại khai sát giới.

“Thằng kia, những người này đều là mày giết?”

Lưu Hổ thật sự không coi Diệp Viễn ra gì.

Lần trước gã quỳ xuống xin lỗi Diệp Viễn, chủ yếu vẫn là kiêng kỵ Sở Vân Phi.

Nhưng Diệp Viễn không trả lời câu hỏi của Lưu Hổ, trực tiếp nhấc chân đá về phía gã.

Lưu Hổ kinh hãi, vội vàng bắt chéo hai cánh tay thành hình chữ thập bảo vệ trước ngực.

Nhưng gã đã quá khinh thường cú đá đầy phẫn nộ của Diệp Viễn.

Chỉ nghe thấy một tiếng ‘rắc rắc’.

Hai cánh tay của Lưu Hổ trong nháy mắt gãy lìa.

“Ầm!”

Lại một tiếng ầm vang lên, một cước của Diệp Viễn hung hãn đá vào ngực Lưu Hổ.

Lưu Hổ miệng mũi trào máu, bay ngược lên tầng hai, mà những thuộc hạ sau lưng Lưu Hổ liền bị cơ thể của gã đập cho ngã thành mảng lớn.

Không còn cản trở, tay Diệp Viễn nhấc thi thể của Vương Tử Dương, từng bước đi về phía tầng hai.

Vừa đến tầng hai, lại có mười mấy trai tráng xông ra.

Diệp Viễn vẫn không nương tay, nhanh chóng giải quyết toàn bộ những người này.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng làm việc siêu sang trọng trên tầng cao nhất, Lưu Đường dáng vẻ đao to búa lớn ngồi trên ghế sofa.

Đối diện hắn là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, người mặc áo dài, khí thế phi phàm.

Sau lưng người đàn ông trung niên còn có một người đàn ông trông vô cùng sắc bén, trong tay còn ôm một thanh kiếm dài.

“Quán chủ Tống, lần này phải nhờ vào ông rồi!”

Lưu Đường vừa nói, vừa đẩy tấm chi phiếu về phía người đàn ông trung niên.

Sau khi người đàn ông trung niên liếc nhìn nhìn số tiền trên chi phiếu, lập tức cười nhẹ: “Không dám, không dám!”

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, một thuộc hạ toàn thân là máu, mặt mày sợ hãi xông vào trong.

“Lão đại, không xong rồi, có kẻ địch mạnh xông vào đến cửa, chúng ta đã mất trên trăm anh em, Lưu Hổ cũng bị giết!”

“Cái gì!”

Nghe vậy, sắc mật Lưu Đường lập tức thay đổi.

Mấy ngày nay, thế giới ngầm ở Giang Châu đang có cuộc cải tổ lớn, thế lực khắp nơi điên cuồng tranh cướp địa bàn, đặc biệt là đột nhiên xuất hiện một thế lực ngoại lai tên là băng nhóm Hạo Thiên.

Mấy ngày nay, băng nhóm Hạo Thiên đã thu phục phần lớn địa bàn ở Giang Châu.

Lưu Đường vì để củng cố vững chắc địa bàn khu phát triển của mình.

Mấy ngày nay hắn tập trung toàn bộ cao thủ thuộc hạ đến câu lạc bộ Thịnh Đường, hơn nữa còn mời tới quán chủ của quán Thiên Nhất Quyền, được mệnh danh là đệ nhất cao thủ Giang Châu - Tống Minh đến giúp đỡ.

Nhưng không ngờ hôm nay vừa mời Tống Minh và đồ đệ của ông ta đến thì đã có người xông đến cửa.

Chương 165: Lưu Đường chết

Lưu Đường có chút hoảng hốt nhìn về phía Tống Minh: “Quán chủ Tống, xin ông hãy ra tay!”

Tống Minh gật đầu, hỏi thuộc hạ của Lưu Đường.

“Bọn chúng có bao nhiêu người?”

“Chỉ một người!”, thuộc hạ trả lời.

“Một người?”

Tống Minh khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nói thuộc hạ của Lưu Đường thật sự quá yếu, trên trăm người, nhưng ngay cả một người cũng không ngăn cản được.

Ngay sau đó, Tống Minh vung tay ra hiệu với người đàn ông điêu luyện phía sau lưng.

“Tiểu Thiên, con đi đi!”

Sắc mặt người đàn ông điêu luyện kia bình thản, ôm kiếm dài ra ngoài cửa.

“Ông Tống, đồ đệ của ông thật sự có năng lực đối phó với kẻ thù kia của tôi?”

Lưu Đường có chút lo lắng nói.

“Yên tâm, đồ nhi kia của tôi đã đạt đến cảnh giới Võ Giả tiên thiên, trừng trị…”

Chỉ là lời Tống Minh còn chưa nói hết, cửa phòng ầm ầm nổ tung.

Một bóng người ngã ngược vào, hung hãn đập lên bàn trà trước mặt Tống Minh và Lưu Đường, ngực xuất hiện một lỗ thủng lớn.

Người ngã ngược vào không phải người đàn ông điêu luyện kia thì là ai?

“Thiên Nhi!”

Con mắt Tống Minh như muốn nứt, người đàn ông điêu luyện này là đồ đệ duy nhất của ông ta.

Nhiều năm qua, ông ta vốn không có con cái nên đã coi hắn là con trai mình từ lâu.

Nhưng không ngờ đồ đệ được ông ta xem như con trai vừa ra ngoài đã bị người ta một chiêu chém chết trong nháy mắt.

Lúc này, Diệp Viễn xách thi thể Vương Tử Dương từ ngoài cửa đi vào.

“Ai là Lưu Đường?”

Giọng nói giống như sương lạnh chín tầng mây, vô cùng lạnh lẽo.

Khi Lưu Đường nhìn thấy Diệp Viễn đi vào không phải người của thế lực khác, hắn ngây người, hình như hắn không quen người này.

Mà Tống Minh ở bên cạnh nhìn thấy Diệp Viễn, hai mắt lập tức trở nên đỏ như máu.

“Tao giết mày!”

Tống Minh xông tới, Diệp Viễn không một động tác dư thừa, vẫn dùng một cước.

“Ầm!”

Một tiếng vang dội, Tống Minh bay ngược lên, hung hãn đập vào vách tường, không còn động tĩnh.

Một chiêu giết chết Tống Minh trong nháy mắt, điều này khiến Lưu Đường vừa phản ứng được đã lại sững sờ tại chỗ.

“Mày là Lưu Đường?”

Lúc này, Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía Lưu Đường, cả người sát khí tung hoành.

Trong nháy mắt Lưu Đường tiếp xúc với sát khí trên người Diệp Viễn, hai chân liền mềm nhũn, trực tiếp quỳ sụp xuống đất.

“Tôi là Lưu Đường, xin anh tha mạng, xin anh tha mạng!”

“Ầm!”

Diệp Viễn giơ chân đá vào ngực Lưu Đường.

Lưu Đường ngả người ra sau, hung hãn đạp vào sàn nhà.

Diệp Viễn lại tiến lên, một cước giẫn lên ngực Lưu Đường.

Từ trên cao nhìn xuống Lưu Đường và nói: “Tao hỏi mày, tên này có phải em vợ mày không?”

Lúc này, Lưu Đường mới phát hiện, thi thể Diệp Viễn xách trong tay chẳng phải em vợ Vương Tử Dương cả ngày ỷ mình có thể, đi gây chuyện thị phi khắp nơi hay sao?

Bây giờ hắn đã hiểu ra, nhất định là thằng em rể phế vật kia đắc tội với người trước mắt, vậy nên mới khiến người đó giết đến cửa.

Nghĩ đến đây, hắn chỉ muốn giết thằng em rể phế vật này thêm một lần nữa.

“Trả lời câu hỏi của tôi!”, giọng nói lạnh băng của Diệp Viễn lại truyền tới.

Dưới chân không tự chủ lại dùng thêm chút sức lực.

Chỉ nghe thấy một tiếng ‘răng rắc’, một chiếc xương ngực của Lưu Đường đã bị gãy.

Lưu Đường chịu đựng cơn đau đớn ở ngực, vội vàng trả lời: “Phải phải, hắn là em vợ của tôi!”

“Trước kia, tao đã bảo Sở Vân Phi nói với mày quản người của mày cho tốt, nhưng tại sao mày vẫn dung túng cho hắn dẫn người đến tìm bạn tao gây phiền phức?”

“Anh à, tôi thật sự không biết mà, sau khi nhận được điện thoại của Sở Vân Phi, tôi liền trói buộc hắn, tôi thật sự không phái người đi tìm bạn anh để gây phiền phức đâu!”

“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, nhất định là chị hắn giấu tôi phái người đi tìm bạn anh!”

Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn, Diệp Viễn mới lạnh lùng nói.

“Mày làm lão đại, ngay cả thuộc hạ của mình cũng không trói được, nếu đã vô dụng thế thì chết đi cho tao!”

Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp đạp một cước.

Lão đại Lưu Đường của khu phát triển Giang Châu.

Đã chết!

Quảng cáo
Trước /83 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Hữu Nhất Mạt Thế Thế Giới

Copyright © 2022 - MTruyện.net