Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên
  3. Chương 166-170
Trước /83 Sau

Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên

Chương 166-170

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 166: Biết lý do không?

Lúc này, Diệp Viễn quay đầu lại nhìn đàn em của Lưu Đường đã sợ tới mức vãi cả nước tiểu.

“Từ nay về sau, cậu chính là đại ca của khu khai thác Giang Châu này!”

“Hả?”

Đàn em kia vừa nghe Diệp Viễn nói thế thì lập tức sửng sốt, không kịp phản ứng.

“Không nghe thấy lời tôi nói hả?”

Giọng Diệp Viễn bỗng chốc chuyển lạnh.

“A, nghe rồi, nghe thấy rồi!”

Lần này, cuối cùng đàn em kia cũng phản ứng lại.

Mà đàn em đó cũng là người thông minh, nhanh chóng quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Viễn, vô cùng cung kính nói.

“Thuộc hạ La Hạo Vũ ra mắt chủ nhân!”

Diệp Viễn lập tức ngồi trên sô pha, lạnh lùng nói.

“Tôi hỏi cậu, chị gái của Vương Tử Dương và những thân thích khác hiện đang ở đâu?”

La Hạo Vũ vội vàng nói: “Báo cáo chủ nhân, chị Vương Tử Dương thì ắt hẳn đang ở nhà”.

“Bây giờ tôi cho cậu một nhiệm vụ, trong vòng một tiếng đồng hồ, dẫn hết chị gái và toàn bộ thân thích của Vương Tử Dương đến đây cho tôi. Đây xem như là một bài kiểm tra dành cho cậu, nếu hoàn thành tốt, sau này cậu chính là vua của thế giới ngầm Giang Châu”.

“Rõ, chủ nhân, tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Nói xong, La Hạo Vũ bèn vội vàng rời khỏi văn phòng.

Hơn bốn mươi phút sau, bên ngoài văn phòng chợt vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt.

Chỉ thấy La Hạo Vũ dẫn mười mấy thanh niên vạm vỡ kéo theo vài người bị trói bằng dây thừng, có cả nam cả nữ đi tới.

Trong đó có một người phụ nữ dáng người mập mạp, phấn trên mặt dày đến mức có thể làm thuốc nhuộm, vừa đi vừa gân cổ lên quát.

“La Hạo Vũ, con mẹ nó mày dám trói bà mày, mày chờ đó cho tao, rồi tao sẽ bằm thây mày thành vạn đoạn.

Nhưng khi người phụ nữ béo đó vào tới phòng làm việc của Lưu Đường, nhìn thấy xác của Lưu Đường đã nằm đó lạnh lẽo từ lâu thì trợn tròn mắt.

“La Hạo Vũ, con mẹ nó mày làm cái gì rồi, mẹ nó mày ăn gan hùm mật gấu hả, lại dám giết chồng tao?”

Nhưng chẳng mấy chốc, người phụ nữ đó lại thấy xác của em trai mình nằm cách Lưu Đường không xa.

“Em trai, em trai của tao".

“Là ai? Là thằng nào dám giết em trai tao, tao muốn bằm thây nó thành vạn đoạn!", người phụ nữ béo điên cuồng gào thét.

Đối với cái chết của Lưu Đường, cô ta không mấy đau khổ, Lưu Đường chết thì cứ chết thôi, dù sao mấy năm nay sau khi Lưu Đường ngồi vững trên cái ghế anh đại của thế giới ngầm Giang Châu.

Thì bắt đầu ngó lơ người vợ từng hết lòng giúp mình.

Mấy ngày nay, cô ta cũng đang nghĩ cách để đuổi Lưu Đường xuống, đổi người của mình lên vị trí đó.

Mà em trai của cô ta cũng thế, em trai cô ta là đứa con trai duy nhất của dòng họ Vương bọn họ, người trong nhà vẫn luôn cưng chiều yêu thương.

Chính cô ta cũng xem em trai như sinh mệnh của chính mình, cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Lại không ngờ được rằng, hôm nay đứa con trai duy nhất của nhà họ Vương họ lại bị người giết chết, hơn nữa trước khi chết dường như còn phải chịu sự tra tấn không còn hình người.

“Là tôi!”

Lúc này, Diệp Viễn vừa mới vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay quần áo xong bước ra.

“Con mẹ nó mày là ai mà lại dám giết em trai tao”.

Người phụ nữ béo điên cuồng gào thét, ánh mắt đó như có thể giết chết một người, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Viễn.

“Bốp!”

La Hạo Vũ trực tiếp cho người phụ nữ béo kia một đá.

“Láo toét, dám nói chuyện với chủ nhân tao như thế hả!”

“La Hạo Vũ, con mẹ mày đụng tới tao thử xem!”

Nếu như ánh mắt có thể giết người, e là La Hạo Vũ đã chết hơn trăm ngàn lần rồi.

“Bốp!”

La Hạo Vũ lại cho người phụ nữ béo kia một cái tát nữa.

Người phụ nữ béo muốn há miệng, nhưng La Hạo Vũ không cho cô ta cơ hội đó.

Bàn tay kia liều mạng đánh vào mặt người phụ nữ kia.

Sau mấy bạt tai, người phụ nữ béo kia cũng sợ.

Lúc này, tay Diệp Viễn khẽ vung lên, La Hạo Vũ dừng tay lại.

Anh ta cũng đã đánh đến đau cả tay rồi.

Lúc này, Diệp Viễn mới ngồi xuống đối diện người phụ nữ béo, lạnh lùng thốt lên: “Biết lý do tôi giết em trai cô là gì không? Biết tại sao tôi phải bắt các người đến đây không?”

Chương 167: Trả thù và cảnh cáo

“Bởi vì hôm nay em trai cô đã dẫn người tổn thương em trai của bạn tôi, biết bọn họ chỉ là trẻ vị thành niên, hơn nữa còn có thương tật trong người, thế mà em trai cô vẫn nhét ma túy vào người đứa nhỏ, thiếu điều đánh chết thằng bé!”

“Nhưng mà cô yên tâm, khi em trai cô chết cũng đã nhận đủ mọi tra tấn, biết cái gọi là cảm giác đau đớn được phóng đại lên gấp trăm lần”.

“Cho một ví dụ nhé, chẳng hạn như tôi dùng nắm đấm cho em trai cô một quyền, thì em trai cô sẽ có cảm giác như cả ngọn núi đang ập xuống người mình”.

“Có biết em trai cô đã chết thế nào không? Chính là bị tôi đánh gãy từng khúc xương một, vì quá đau đớn, cả người mất máu và khô cạn cả mồ hôi nên mất nước mà chết”.

Khi nói những lời đó, Diệp Viễn như đang kể lại một chuyện hết sức bình thường không đáng nhắc tới.

Nhưng người xung quanh nghe vào tai lại run hết cả da đầu, lòng chấn động dữ dội.

“Thấy tôi tàn nhẫn quá hả, ha ha, tôi cảm thấy mình còn quá nhân từ so với hành vi của em trai cô”.

“Tôi biết, em trai cô là kẻ kiêu ngạo và ương ngạnh như thế chắc cũng do một tay người chị như cô dạy đúng chứ”.

“Người xưa có câu, sinh con không dạy là lỗi của cha, em trai cô phạm lỗi, thì người làm chị như cô phải gánh vác trách nhiệm!”

“Thế nên, cô cũng phải trả giá cho sai lầm của mình”.

Nói xong, Diệp Viễn vung tay lên, vô số ngân châm bỗng chốc ghim vào người cô gái mập và những người phía sau.

Mấy người họ bỗng chốc trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, luồng không khí di chuyển va chạm vào người cũng khiến họ đau như bị đấm một cái vậy.

Nhất thời, mọi người bắt đầu điên cuồng kêu la thảm thiết.

Mà cảnh tượng đó khiến La Hạo Vũ và những người bên cạnh anh ta đều sợ đến mức hai chân mềm nhũn.

Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Viễn đều trở nên vô cùng hoảng sợ.

Đó là thủ đoạn gì thế không biết, lại có thể khiến cơn đau của người khác bị phóng đại lên đến hàng trăm lần.

Đúng là mở mang tầm mắt, tuy bọn họ chưa từng nghe nói về thủ đoạn này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ và tiếng la hét của cô gái béo cùng đám người kia…

Bọn họ biết, đó là sự thật.

“Băm mấy người đó ra, đút cho cá ăn cho tôi!”

Diệp Viễn biết rất rõ, với tính cách của đám người này, không biết họ đã hại bao nhiêu người rồi.

Băm ra cho cá ăn vẫn còn tốt với bọn họ lắm.

“Rõ!”

Mấy người La Hạo Vũ không dám chậm trễ một chút nào, vội vàng kéo mấy người kia ra khỏi văn phòng.

Mà khi bọn họ kéo đám người kia đi, thì cả nhóm phụ nữ béo đó lại phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Khoảng mười phút sau, nhóm La Hạo Vũ trở lại cùng vẻ mặt hoảng sợ.

“Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, khu khai thác này của mấy người là do La Hạo Vũ dẫn đầu”.

“Nhưng cũng phải ghi nhớ cho kỹ, từ hôm nay trở đi, các người không được làm gì phạm pháp, hoặc rối loạn kỷ luật, tất cả sản nghiệp đều phải làm thật ngay thẳng cho tôi”.

“Mặt khác, ai dám ức hiếp dân thường hoặc làm chuyện gì đó khiến tôi không vừa mắt, thì kết cục sẽ giống với những người đã ra đi ngày hôm nay”.

Thật ra, lúc nãy Diệp Viễn cố tình tra tấn nhóm cô gái béo kia là để cảnh cáo đám La Hạo Vũ.

“Rõ!”

Mấy người kia đều kính sợ gật đầu.

“Ngoài ra, lập tức chuẩn bị một phần quà lớn mang đến bệnh viện để bồi thường cho những tổn thất do Vương Tử Dương gây ra, bồi thường gấp trăm lần!”

“Rõ!”

Sau khi để lại số điện thoại cùng với cái tên Diệp Diệt Tiêu, Diệp Viễn đã rời khỏi câu lạc bộ Thịnh Đường.

Ra khỏi câu lạc bộ, Diệp Viễn chạy tới bệnh viện trước.

……

Sau khi vào bệnh viện thì nhìn thấy một nhóm lãnh đạo dẫn đầu là viện trưởng Vương Đông Lâm đang ở trong phòng bệnh của Phùng Hạo.

“Tình hình thế nào rồi?”

Diệp Viễn tiến lên hỏi.

“Chào anh Diệp!”

Nhóm Vương Đông Lâm thấy Diệp Viễn đến bèn cung kính chào hỏi anh.

“Anh Diệp, chúng tôi đã rửa ruột cho bệnh nhân, hoàn toàn không còn nguy hiểm gì nữa, nhưng hai chân này thì chúng tôi cũng bất lực, e là sau này không thể đứng được nữa!”

Vương Đông Lâm nói tới đó thì nước mắt của mẹ Phùng bên cạnh Phùng Tiêu Tiêu đã rơi xuống.

Chương 168: Chữa trị hai chân

Hai chân của Phùng Hạo mắc chứng bại liệt của trẻ em, nó vốn có thể chữa trị được.

Nhưng lúc đó bố Phùng Tiêu Tiêu vừa qua đời, nhà cũng nghèo rớt mồng tơi, hoàn toàn không đủ nguồn tài chính để chữa trị cho Phùng Hạo.

Thế nên mới lỡ mất thời cơ tốt nhất để chữa trị, mới khiến bệnh của Phùng Hạo cứ kéo dài như thế, hoàn toàn không còn hi vọng chữa hỏi nữa.

“Không sao, để tôi xem!”

Nói xong, Diệp Viễn tiến lên, cẩn thận kiểm tra hai chân Phùng Hạo.

Phát hiện hai chân Phùng Hạo vì không được trị liệu nên phần lớn cơ bắp đã co rút lại, có vài đoạn cơ đã hoại tử.

Tuy tình trạng khá nặng nhưng không thể làm khó được Diệp Viễn.

Phùng Tiêu Tiêu thấy Diệp Viễn khựng lại thì dò hỏi.

“Diệp Viễn, thế nào rồi?”

Vương Đông Lâm và các bác sĩ cũng căng thẳng nhìn Diệp Viễn.

Diệp Viễn nói: “Chắc là có thể chữa được”.

“Có thể chưa được ư?”, Vương Đông Lâm không dám tin cho lắm.

“Anh Diệp là thần y mà, bệnh gì lại không chữa được cơ chứ!”, Sở Vân Phi mặt đầy khinh thường trả lời.

Mà mẹ Phùng cùng với Phùng Tiêu Tiêu thì lại xúc động đến bật khóc.

Mấy năm gần đây bọn họ cũng bị dằn vặt không ít vì hai chân của Phùng Hạo.

Nhưng dù họ tìm đến bác sĩ nào, thì cũng nhận được câu trả lời là bất lực với tình trạng hai chân cậu bé.

Không ngờ hôm nay Diệp Viễn lại nói mình có thể chữa được hai chân của em trai cô ta.

Phùng Tiêu Tiêu xúc động đến mức muốn quỳ xuống dập đầu với Diệp Viễn.

“Diệp Viễn, chỉ cần anh có thể chữa khỏi hai chân cho em trai tôi, có bắt tôi làm trâu làm ngựa cũng được nữa!”

Diệp Viễn nhanh tay lẹ mắt kéo Phùng Tiêu Tiêu lại: “Đừng như thế, chúng ta là bạn bè, tôi giúp cô là chuyện nên làm thôi. Vả lại hôm nay em trai cô chịu khổ thế này đều do tôi mà ra, tôi không chữa khỏi cho cậu bé, lòng tôi cũng băn khoăn lắm!”

“Cậu Diệp, cậu có thể chữa khỏi hai chân của bệnh nhân này thật ư?”

Vương Đông Lâm đột nhiên mở miệng thêm lần nữa, vẻ mặt đầy mong chờ.

Diệp Viễn thoáng gật đầu, tất nhiên anh sẽ không nói dối lừa gạt mẹ con Phùng Tiêu Tiêu.

“Thế thì tốt quá rồi, vậy thì cậu Diệp này, khi cậu chữa trị cho bệnh nhân này, tôi có thể dẫn người của mình đến quan sát, học hỏi chút kinh nghiệm không? Sau này gặp phải bệnh nhân khác, chúng tôi cũng có thể chữa trị tốt hơn, tôi nghĩ đó là một tin vui rất lớn đối với những bệnh nhân mắc bệnh bại liệt đấy!”

“Tất nhiên, trong quá trình chữa trị, bệnh viện chúng tôi sẽ cung cấp cho bệnh nhân tất cả những tài nguyên mình có!”

“Được thôi!”, Diệp Viễn lại gật đầu.

Bây giờ nhà của Phùng Tiêu Tiêu đã bị hủy, gia đình bọn họ cũng còn nơi nào để về, cộng thêm sinh mệnh của Phùng Hạo tuy đã được cứu lại, nhưng vết thương cũng cần có thời gian nhất định để dưỡng lành.

“Thế thì tốt quá, cảm ơn anh Diệp nhiều!”

“Nào, mau chuyển cậu Phùng vào phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện chúng ta!”

Nhận lệnh từ Vương Đông Lâm, Phùng Hạo được nằm trong phòng bệnh đắt đỏ xa hoa nhất.

Hơn nữa cũng sắp xếp cho mẹ Phùng và Phùng Tiêu Tiêu một phòng bệnh cao cấp để hai người tiện chăm sóc Phùng Hạo.

Sau khi mọi người sắp xếp xong hết, La Hạo Vũ bèn dẫn vài tên đàn em đến bệnh viện.

Bọn họ thăm hỏi Phùng Hạo và xin lỗi mẹ Phùng cũng như Phùng Tiêu Tiêu, sau đó còn hứa hẹn, nhất định sẽ bồi thường cho gia đình Phùng Tiêu Tiêu gấp trăm lần.

Điều này khiến Phùng Tiêu Tiêu và mẹ Phùng đều cảm thấy nơm nớp lo sợ.

Sau khi đám La Hạo Vũ rời đi thì Diệp Viễn cũng chuẩn bị rời khỏi đó.

Lúc này, mẹ Phùng kéo Phùng Tiêu Tiêu qua một bên thì thầm vài câu, sau đó Phùng Tiêu Tiêu vội vàng theo Diệp Viễn ra khỏi phòng bệnh.

“Diệp Viễn, tôi có thể mời anh ăn bữa cơm không? Chuyện hôm nay mà không có anh thì tôi cũng không biết phải làm sao nữa!”

“Tất nhiên là được rồi!”

Tất nhiên là được, Diệp Viễn gật đầu.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Sở Vân Phi vô cùng biết điều tìm cớ rời đi.

Sau khi Sở Vân Phi đi thì Phùng Tiêu Tiêu dẫn theo Diệp Viễn đến một nhà hàng tên Tinh Huy.

Chương 169: Không sống qua đêm nay

Chỉ là khi hai người vừa đến trước cửa thì đã bị bảo vệ ngăn cản.

Bảo vệ thấy hai người ăn mặc bình thường là biết họ không phải thành viên của câu lạc bộ này.

Nhưng vẫn khách sáo nói.

“Thật lòng xin lỗi hai vị, đây là nhà hàng dành riêng cho thành viên của câu lạc bộ, cho hỏi hai vị có thẻ thành viên không?”

“Ăn cơm thôi mà cũng cần thẻ thành viên hả?”

Phùng Tiêu Tiêu thoáng sửng sốt, cô ta là con nhà nghèo, từ nhỏ đến lớn chưa từng vào những nhà hàng cao cấp như thế này.

Mà nay Diệp Viễn cứu em trai mình, cô ta muốn dẫn anh đi ăn một bữa thật ngon nên mới dẫn anh đến nhà hàng cao cấp như thế.

Kết quả nhà hàng này lại đòi thẻ thành viên.

“Đúng vậy, thưa cô, nhà hàng Tinh Huy dành riêng cho thành viên nên không có thẻ thì không được vào!”

Bảo vệ của câu lạc bộ không tỏ vẻ khinh người, mà rất kiên nhẫn giải thích từng chút một.

“Thì ra là vậy!”, Phùng Tiêu Tiêu hơi xấu hổ, mặt đỏ bừng lên.

“Hừ, thời buổi này cả con mèo con chó cũng đòi tới nhà hàng Tinh Huy ăn cơm, mau cút đi đừng có đứng đó cản đường!”

Đúng lúc này, một giọng nói đầy ngang ngược và kiêu ngạo vang lên sau lưng Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.

Chỉ thấy một thanh niên mặc cả cây hàng hiệu, trông cứ như tên côn đồ xã hội đen, vẻ mặt đầy kiêu ngạo bước xuống từ chiếc Maybach.

Nghe thế, Diệp Viễn khẽ cau mày.

“Nhìn cái gì, nói mấy người đó, còn nghệt mặt ra đó làm gì mà chưa chịu cút đi!”

Điều này khiến Diệp Viễn càng thêm khó chịu, đang chuẩn bị ra tay giải quyết tên kiêu căng này.

Thì anh chú ý tới trên cổ tay thanh niên đó có một chuỗi vòng ngọc trong suốt đang không ngừng tỏa ra luồng khí đen ngòm.

Diệp Viễn chỉ cần liếc mắt nhìn đã nhận ra cái vòng này không đơn giản, nó tỏa ra những luồng tử khí.

Mà thanh niên đó thì trông có vẻ đã đeo nó rất lâu, bị luồng khí đó xâm nhập vào cơ thể.

Nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ mất mạng.

Ngay sau đó, Diệp Viễn cũng từ bỏ ý định dạy dỗ kẻ sắp chết này.

“Phi à! Không được bất lịch sự như thế!"

Lúc này, một giọng nói mạnh mẽ vang lên trong chiếc Maybach kia, anh trông thấy một ông lão chừng hơn sáu mươi tuổi, mặc quần áo quân nhân nhưng không đeo quân hàm, cả người tràn ngập hơi thở kiến cường bất khuất từ trên xe bước xuống.

Sau lưng ông lão đó còn có một người đàn ông trung niên chừng ba mươi tuổi, huyệt thái dương của người đó cũng nổi rõ, trông có vẻ là một cao thủ.

Từ ánh mắt đầu tiên Diệp Viễn đã nhận ra ông lão kia chắc chắn xuất thân từ quân đội, hơn nữa còn là người lính từng giết người.

Vì hơi thở sắc bén và kiên cường mà ông ta có không phải là thứ mà người lính bình thường có thể sở hữu được.

Đồng thời, Diệp Viễn cũng chú ý thấy cả người ông lão đó cũng bị luồng tử khí bao trùm, nguồn gốc giống với tử khí trên người thanh niên kia.

“Dạ, thưa ông nội!”

Thanh niên ban nãy vẫn còn kiêu căng và bá đạo nghe thấy lời ông lão nói lập tức ngoan ngoãn như con mèo.

Lúc này, trên mặt ông lão là nụ cười mỉm, đi tới chỗ Diệp Viễn nói.

“Xin lỗi cậu nhé, thằng nhóc này bị tôi chiều hư rồi, tôi thay nó xin lỗi cậu, mong cậu có thể rộng lòng bỏ qua cho!”

“Không có gì!”

Diệp Viễn khẽ cười.

“Ranh con, còn chưa chịu xin lỗi người ta nữa hả!”

“Thật lòng xin lỗi!”

Hình như thanh niên kia có vẻ e dè ông lão lắm nên lên tiếng xin lỗi Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.

Nhưng giọng không cam tâm là mấy.

Diệp Viễn cũng không quan tâm tới lời xin lỗi của thanh niên kia, mà chỉ quay sang nhìn ông lão nói.

“Thưa ông, bởi vì ông đã lên tiếng xin lỗi trước nên tôi nhắc nhở ông một câu, tôi thấy ấn đường của ông đã biến thành màu đen, quanh thân đầy khí đen, e là hôm nay sẽ gặp nguy hiểm tính mạng!”

“Nếu ông muốn sống, tốt nhất nên ném cái thứ trên tay đứa cháu kia đi thật xa, nếu không e là ông sẽ không sống qua đêm nay!”

Diệp Viễn vừa mới thốt lên, thanh niên bên cạnh đã lập tức nổi giận.

Lúc nãy bị Diệp Viễn lờ đi đã khiến thanh niên đó rất khó chịu rồi, bây giờ anh còn rủa ông nội mình không sống qua đêm nay.

Chương 170: Không đánh lại đâu

“Mẹ mày, mày mới không sống qua đêm nay ấy. Chú Lý, chú mau giết chết thằng khốn dám nguyền rủa ông nội tôi đi!”

Đột nhiên bị người ta nói mình không sống qua đêm nay, một ông lão tính tình hòa nhã cách mấy cũng cảm thấy bực bội.

Người đàn ông trung niên kia chẳng nói lời nào dư thừa, một chưởng đánh thẳng vào ngực Diệp Viễn.

Đòn tấn công của người đàn ông trung niên đó rất hung hãn, còn tạo thành tiếng rít trong gió.

Nhưng Diệp Viễn lại bình tĩnh đứng đó.

Chậm rãi giơ tay lên, cũng nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.

“Rầm!”

Hai chưởng chạm vào nhau, Diệp Viễn vẫn đứng yên ở đó.

Mà người đàn ông trung niên kia lại đột nhiên lùi về sau vài bước, mặt mũi trắng bệch.

Trong lòng là sóng to gió lớn dâng trào.

Ông ta cứ tưởng Diệp Viễn chỉ là một người bình thường mà thôi, nhưng một chưởng lúc nãy lại cho ông ta biết rằng ông ta đã sai rồi.

Diệp Viễn hoàn toàn không phải là một người bình thường, mà là một võ giả.

Một võ giả thực mạnh hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.

Một chưởng của Diệp Viễn lúc nãy khiến người đàn ông trung niên kia có cảm giác như cả ngọn núi lớn.

Ông ta nghĩ nếu như lúc nãy Diệp Viễn muốn giết mình, thì có lẽ bây giờ ông ta chỉ còn mỗi cái xác.

Ông lão bên cạnh cũng không dám tin, người này đã theo ông ta rất nhiều năm, thực lực cũng tới cảnh giới Tông Sư từ lâu rồi.

Không ngờ ngày hôm nay lại bị một chưởng từ một thanh niên trẻ đánh lùi.

Khi bọn họ đang ngây người, Diệp Viễn cũng dẫn Phùng Tiêu Tiêu đi.

Lẽ ra anh chỉ muốn tốt bụng nhắc nhở họ một câu, không ngờ họ chẳng những không biết ơn mà còn ra tay với mình.

Kẻ lấy oán báo ơn như thế, Diệp Viễn không còn suy nghĩ muốn cứu họ làm gì nữa.

“Ranh con, ai cho mày đi thế hả!”

Lúc này, thanh niên kia phản ứng lại bèn chuẩn bị đi tới, nhưng bị ông lão ngăn cản.

“Được rồi, đừng có tự rước lấy phiền toái nữa, cháu không phải là đối thủ của người ta đâu!”

“Đúng vậy!”

Lúc này, người đàn ông trung niên cũng mở miệng, ông ta nhìn theo bóng lưng Diệp Viễn đi mà lòng vẫn còn đầy sợ hãi.

Sau khi thấy Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu cùng bước vào nhà hàng bên cạnh, thanh niên kia vô cùng khó chịu mắng một câu.

“Xem như thằng ranh đó may mắn!”

“Được rồi, nhóc con nhà cháu đừng có gây thêm chuyện cho ông nữa!”

Nói xong, ông lão bèn xoay người vào trong nhà hàng, còn chuyện Diệp Viễn nói thì ông ta không quan tâm lắm.

Là người xuất thân từ lính, tất nhiên ông ta sẽ không tin vào những điều này.

……

Bàn về Diệp Viễn, sau khi anh và Phùng Tiêu Tiêu vào nhà hàng bên cạnh thì tìm cho mình một vị trí yên tĩnh ngồi xuống.

Sau khi gọi món, Phùng Tiêu Tiêu bèn tò mò hỏi Diệp Viễn.

“Diệp Viễn, anh biết xem tướng số từ khi nào thế?”

Khi Diệp Viễn chuẩn bị mở miệng giải thích

Thì ngoài cửa nhà hàng đột nhiên có một người đàn ông mập mạp cùng với một thanh niên trông có vẻ lấm la lấm lét đi tới.

Sau lưng hai người còn có mấy tên côn đồ nhuộm tóc đủ màu, người đầy hình xăm, miệng ngậm thuốc lá đi theo.

Người đàn ông trung niên đi đầu thì Diệp Viễn có biết, đó chính là quản lý háo sắc của công ty giao hàng trước đó anh từng làm, Hoàng Vạn Kim.

Sau khi những người đó tiến vào nhà hàng, thì đám lưu manh kia lập tức đá bay một bàn gần cửa, vô cùng kiêu ngạo nói.

“Bang Hạo Thiên muốn đến đây ăn cơm, lũ không liên quan mẹ nó cút hết ra ngoài cho tao!”

Khách đang ăn trong nhà hàng đều giật hết cả mình.

Nhưng khi họ nghe nói đó đều là người của băng nhóm Hạo Thiên thì chẳng dám thở mạnh lấy một hơi, người nào cũng vội vàng rời khỏi đó.

Gần đây bang Hạo Thiên đột nhiên trở nên nổi bật trong thế giới ngầm Giang Châu, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã chiếm lấy phần lớn địa bàn với những thủ đoạn mạnh mẽ.

Hơn nữa đám người đó còn hoành hành ngang dọc, phá phách cướp bóc, thật sự là chẳng có chuyện ác nào không làm.

Bây giờ có rất nhiều người nghe tới tên bang Hạo Thiên thôi đã thấy sợ hãi trong lòng.

Lúc này, quản lý nhà hàng nghe thấy tiếng động bàn dẫn theo mấy phục vụ đi tới.

“Mấy người đang làm cái gì vậy?”

Nhưng quản lý vừa mới tới đã bị một tên côn đồ tát thẳng vào mặt.

“Con mẹ nó mày bớt lải nhải cho bố mày nhé, nếu không bố mày khiến mày không thấy được mặt trời ngày mai đấy”.

Quản lý che mặt, cũng không dám nói nhiều.

Quảng cáo
Trước /83 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Gọi Tên Anh Là Vì Sao Của Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net