Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên
  3. Chương 51-55
Trước /83 Sau

Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên

Chương 51-55

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 51: Trường đao đã gãy

Bấy giờ, Diệp Viễn cũng có chút khó chịu.

Người này cũng ngang ngược quá nhỉ, rõ ràng là thứ anh bỏ tiền ra mua.

Anh ta còn chẳng thèm giải thích lý do, đã đòi cướp lấy từ tay anh, to gan lớn mật uy hiếp anh.

Đối với những người như vậy, từ trước đến nay Diệp Viễn chưa từng bỏ qua.

Anh nhấc tay phải lên, một chưởng đánh về phía người đó.

Thanh niên cũng không ngờ Diệp Viễn lại dám ra tay ngay trước mặt mình.

Thấy đòn tấn công của Diệp Viễn sắp ập tới, vẻ mặt thanh niên kia không hề thay đổi, cũng giơ tay trái lên, đón lấy một chưởng của anh.

“Rầm!”

Hai chưởng chạm vào nhau.

Thanh niên kia chợt lùi về sau vài bước.

Mà Diệp Viễn lại chẳng hề nhúc nhích dù chỉ là một chút.

Sau khi đứng vững, trên mặt thanh niên kia xuất hiện vẻ kinh ngạc.

“Không ngờ lại là một người có luyện võ!”

Thẩm Tư Phàm bên cạnh cũng có chút kinh ngạc nhìn Diệp Viễn, thanh niên này Sở Vân Phi có thể không biết, nhưng anh ta lại biết rất rõ.

Người đó là Lý Tử Hàn, là người họ Lý ở Lâm Châu Giang Bắc, mấy năm nay vẫn luôn đi theo Ngọc Lâm Phong, người đứng đầu tứ đại công tử ở Giang Bắc.

Lý Tử Hàn là một đao khách vô cùng ghê gớm, trong số những thanh niên trẻ Giang Bắc, ngoài Ngọc Lâm Phong thì chỉ có rất ít người đủ sức đánh với anh ta.

Không ngờ một chưởng của Diệp Viễn lại có thể đẩy Lý Tử Hàn lùi về sau vài bước.

Diệp Viễn lạnh lùng nhìn Lý Tử Hàn một cái, sau đó tiện tay cất ngọc bội vào trong túi mình.

Thấy thế, sắc mặt Lý Tử Hàn chợt lạnh, bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên có người dám cãi lời anh ta.

“Này ranh con, mày muốn chết!”

Lý Tử Hàn gầm lên một tiếng, chuẩn bị ra tay.

“Lý Tử Hàn, dừng tay!”

Lúc này, Thẩm Tư Phàm đã chủ động lên tiếng quát lớn.

Nhìn thấy Thẩm Tư Phàm, Lý Tử Hàn khẽ cau mày, cuối cùng cũng không ra tay nữa.

Thế nhưng anh ta vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, nói.

“Lấy cái ngọc bội đó ra đây, tao sẽ nể mặt anh Thẩm, tha tội chết cho mày!”

Bấy giờ, Diệp Viễn đã bắt đầu nổi giận.

Lúc nãy một chưởng của anh đã nương tay lắm mới không hề lấy mạng của anh ta, nào ngờ anh ta không biết tự lượng sức mình, vẫn kiêu ngạo như thế.

Ngay sau đó, Diệp Viễn trực tiếp ra tay, hung hăng đánh về phía Lý Tử Hàn.

“Muốn chết!”

Bấy giờ, Lý Tử Hàn cũng có ý định muốn giết chết Diệp Viễn.

Người này chẳng những cãi lời anh ta rất nhiều lần, mà còn ỷ vào bản thân có chút tài nghệ, muốn ra tay với anh ta.

Một kẻ ngông cuồng và vô tri như thế, mấy năm nay Lý Tử Hàn đã giết chết không biết bao nhiêu người.

“Xoẹt!”

Một tiếng vang nhỏ, Lý Tử Hàn rút trường đao ra khỏi vỏ, không có một chút động tác dư thừa nào, trực tiếp giơ một đao chém về phía tay Diệp Viễn.

Đối mặt với trường đao nhanh chóng chém tới mình, ánh mắt Diệp Viễn chẳng hề chớp lấy một cái.

Bàn tay tiếp tục đánh về phía trước.

Nhìn thấy động tác của Diệp Viễn, Lý Tử Hàn lại càng khinh thường trong lòng.

Một đao đó, dù là chủ nhân Ngọc Lâm Phong của anh ta cũng không dám đỡ, lại càng miễn bàn đến Diệp Viễn chỉ biết chút võ mèo quào này.

“Rầm!”

Một âm thanh trầm đục văng lên!

Tay của Diệp Viễn đánh mạnh vào thân đao.

“Leng keng!”

Lại thêm một tiếng nữa!

Trường đao của Lý Tử Hàn lập tức gãy lìa thành hai nửa, chuôi đao vẫn còn nằm trong tay anh ta, nhưng thân đao thì đã rơi xuống đất.

“Sao lại như thế được?”

Lý Tử Hàn lập tức sững sờ, trên mặt là vẻ không thể tin nổi.

Mà lúc này, bàn tay của Diệp Viễn vẫn không hề dừng lại, chụp về phía ngực Lý Tử Hàn.

Một chưởng này, Diệp Viễn đã bỏ vào chút linh khí đất trời, nếu đánh trúng, Lý Tử Hàn không chết cũng tàn phế.

Nhưng khi bàn tay Diệp Viễn sắp chạm tới Lý Tử Hàn, thì một hạt đậu phộng bỗng bắn về phía Sở Vân Phi bên cạnh.

Bất đắc dĩ, Diệp Viễn đành phải thay đổi phương hướng, chộp lấy hạt đậu phộng vào tay.

Khoảnh khắc nắm lấy hạt đậu, ánh măt Diệp Viễn đã tập trung nhìn về phía lầu hai của một quán trà nhỏ đối diện.

Nơi đó có một thanh niên vô cùng tuấn tú, miệng nở nụ cười khẽ, ném hạt đậu phộng vào miệng.

Chương 52: Mỹ nữ này là ai vậy?

“Ai mà to gan như thế, lại dám ra tay giết người trên địa bàn của ông đây vậy?”

Lúc này, đám người cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một giọng nói đầy khó chịu.

Mọi người đều quay đầu lại, nhìn thấy một vật thể gì đó trông tròn như quả banh, chẳng khác gì quả cầu thịt xuất hiện.

Khi quả banh đó vừa xuất hiện thì mọi người đều né ra để nhường đường.

“Chào anh Phạm!”

“Chào anh Phạm!”

“…”

Nơi quả banh đi qua, mọi người xung quanh đều nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.

“Chào mọi người!”

Đối mặt với sự nhiệt tình chào đón của tất cả mọi người, quả banh cũng khá là nhiệt tình đáp lại.

Lúc này, Diệp Viễn cũng nhìn về phía quả banh tròn vo đó.

Anh ngạc nhiên phát hiện ra quả banh đó là một người, là một con người béo đến mức không thể béo hơn.

Tên béo Phạm Thống đi tới, liếc mắt nhìn Diệp Viễn, Thẩm Tư Phàm cùng với Sở Vân Phi một cái rồi mới quay sang Lý Tử Hàn.

“Lý Tử Hàn, chính là con chó săn của Ngọc Lâm Phong đây muốn ra tay giết người ở địa bàn của tôi đúng không?”

Sắc mặt Lý Tử Hàn chợt đổi, lạnh lùng liếc mắt nhìn tên béo một cái rồi xoay người định bỏ đi.

“Chờ đã!”

Phạm Thống lại lên tiếng.

Lý Tử Hàn dừng bước, xoay người lại, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Phạm Thống.

“Về nói với thằng chủ ở nhà đấy, là phố đồ cổ này đã thành địa bàn của tôi, sau này mà còn gây rối trên địa bàn của tôi nữa, thì cẩn thận thằng béo này dùng tiền đập chết anh ta nhé!”

“Tên béo chết tiệt, hai năm không gặp mà vẫn kiêu ngạo như vậy nhỉ!”

Lúc này, quán trà ở phố bên kia có một giọng nói vang lên.

Mọi người đều quay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thanh niên vô cùng tuấn tú kia đang chậm rãi đi từ quán trà sang bên này.

Anh ta cao đâu đó một mét tám, cơ thể cân đối thẳng tắp, trên người là bộ tây trang phẳng phiu, tôn lên dáng người cao ngất của anh ta.

Mà gương mặt tuấn tú cực kỳ trắng trẻo, thậm chí còn trắng hơn cả một số cô gái, nếu trang điểm lên, ắt hẳn sẽ đẹp hơn cả những người được gọi là mỹ nữ trên màn ảnh.

Xinh đẹp đến mức ma mị.

Không biết tại sao, khi Diệp Viễn nhìn thấy người đó lần đầu tiên, anh đã cảm nhận được hơi thở của sự nguy hiểm.

“Trời ạ, thì ra là cậu ấm họ Ngọc, Ngọc Lâm Phong!”

“Đúng là Ngọc Lâm Phong rồi!"

“Anh Ngọc đẹp trai quá à! Sắp chết ngất ở đây mất rồi!"

“Anh Ngọc, em yêu anh, em muốn sinh em bé cho anh!”

“…”

Khi thanh niên tên Ngọc Lâm Phong đó xuất hiện, thì đám con gái đứng xem lập tức sôi trào lên như núi lửa.

Một số cô còn trở nên điên cuồng không thể kiểm soát được, ánh mắt nhìn Ngọc Lâm Phong không khác gì đám fan não tàn của ngôi sao trong giới giải trí.

“Mỹ nữ này là ai thế?”

Diệp Viễn phủi bụi bặm trên người, quay sang Thẩm Tư Phàm bên cạnh hỏi.

Thẩm Tư Phàm nghe Diệp Viễn gọi Ngọc Lâm Phong như thế thì chợt sửng sốt, sau đó cười mở miệng giải thích: “Đây không phải là mỹ nữ, mà chính là một trong tứ đại công tử nổi tiếng Giang Bắc, Ngọc Lâm Phong!”

“Ồ, tứ đại công tử? Cứ tưởng là người đẹp nào đó cơ!”

Mọi người xung quanh đều nghe thấy được lời Diệp Viễn nói, tất cả đều muốn xé nát mặt anh.

Nếu lúc nãy Diệp Viễn không ra tay đánh trên cơ cả Lý Tử Hàn, thì bọn họ đã nhào tới liều mạng với anh rồi.

Phạm Thống bên cạnh nghe thấy Diệp Viễn gọi Ngọc Lâm Phong như loại đàn ông ăn bám phụ nữ thì bật cười thành tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Viễn lại có thêm chút khâm phục.

Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người dám sỉ nhục Ngọc Lâm Phong như thế.

Ngọc Lâm Phong vẫn thoải mái bước đi như gió xuân, như thể không hề nghe thấy lời Diệp Viễn nói.

Mà Lý Tử Hàn bên cạnh thì đã nổi giận đùng đùng, đang định ra tay thì lại bị Ngọc Lâm Phong ngăn cản.

Chương 53: Thùng cơm

Sau khi Ngọc Lâm Phong ngăn Lý Tử Hàn lại, thì anh ta nở nụ cười ấm áp đi tới trước mặt Thẩm Tư Phàm nói.

“Anh Thẩm, lâu rồi không gặp ha!”

Thẩm Tư Phàm cũng gật đầu với Ngọc Lâm Phong, xem như chào hỏi.

Lúc này, Ngọc Lâm Phong lại nhìn sang tên béo Phạm Thống, nói: “Này Phạm béo, anh bảo là anh muốn dùng tiền đập chết tôi mà? Tôi đang đứng ngay trước mặt đây, anh có thể ra tay!”

Vẻ mặt Phạm Thống lập tức biến thành cái bảng pha màu, lúc nãy anh ta cũng chỉ tranh thủ lúc Ngọc Lâm Phong không có ở đây để nói cho đã cái miệng thôi.

Bây giờ Ngọc Lâm Phong thật sự đứng ngay trước mặt thì anh ta lại không đủ lá gan để ra tay.

“Gần đây tôi dùng tiền đi mua đồ cổ hết rồi, tạm thời không có tiền dằn túi, lần sau có tiền rồi nhất định tôi sẽ lấy nó đánh chết anh!”

Tuy Phạm Thống không dám ra tay, nhưng vẫn ăn nói đầy kiêu ngạo.

Nghe thế, lòng Diệp Viễn đầy khiếp sợ, anh vốn nghĩ tên béo này có thân phận khá ghê gớm, nhưng không ngờ anh ta thật sự rất ra gì và này nọ.

Đùa cái gì thế, người có thể mua cả khu phố đồ cổ ở Giang Châu thì sao có thể là nhân vật đơn giản được.

Ngọc Lâm Phong không hề có chút tức giận nào, trên mặt vẫn là nụ cười mỉm nói.

“Được, thế thì tôi chờ!”

Nói xong, Ngọc Lâm Phong lại nhìn về phía Thẩm Tư Phàm nói: “Anh Thẩm, chúng ta đã không gặp nhau hai năm rồi, tranh thủ lúc đại hội thảo luận vẫn chưa bắt đầu, hôm nay chúng ta tìm một chỗ nào đó để họp mặt một chút đi?”

Thẩm Tư Phàm lắc đầu nói: “Ngại quá, hôm nay tôi không rảnh, lần khác đi!”

“Phạm béo, anh thì sao?”

Ngọc Lâm Phong quay đầu sang nhìn về phía Phạm Thống.

“Hôm nay tôi cũng không rảnh!”

“Được rồi, thế thì sau đại hội thảo luận kết thúc rồi, chúng ta hãy gặp nhau một buổi nhé!”

Nói xong, Ngọc Lâm Phong trực tiếp quay đầu, dẫn Lý Tử Hàn đi mất.

Trong quá trình đó, Ngọc Lâm Phong không hề liếc sang Diệp Viễn và Sở Vân Phi lấy một cái.

Dường như trong mắt anh ta, Diệp Viễn và Sở Vân Phi cứ như người vô hình.

“Anh Diệp, sau này anh nên cẩn thận tên Ngọc Lâm Phong đó một chút!”

Sở Vân Phi nhìn theo bóng lưng Ngọc Lâm Phong, có chút lo lắng nói.

“Đúng đó anh Diệp, vì một cái ngọc bội mà đắc tội với tên ngụy quân tử như Ngọc Lâm Phong thì không đáng!”, Thẩm Tư Phàm cũng lên tiếng.

“Tên Ngọc Lâm Phong đó ghê gớm lắm hả?”

Diệp Viễn khó hiểu, lúc nãy anh phát hiện dường như Thẩm Tư Phàm, Sở Vân Phi và tên béo kia đều kiêng dè Ngọc Lâm Phong.

Thẩm Tư Phàm giải thích: “Ngọc Lâm Phong là người của nhà họ Ngọc, một trong bốn gia tộc lớn nhất Giang Bắc, người đứng đầu tứ đại công tử, từ nhỏ Ngọc Lâm Phong đã theo ông nội Ngọc Kỳ Lân học võ, chưa tới mười tám đã chính thức trở thành võ giả”.

“Trông tên đó cứ như người quân tử phong độ có thừa, nhưng thực chất là một kẻ không từ bất kỳ mọi thủ đoạn nào. Nổi tiếng là tàn nhẫn và xảo quyệt, mấy năm nay ai đắc tội đến tên đó đều có kết cục rất thảm!”

“Mà hôm nay anh đã làm mích lòng Ngọc Lâm Phong, có lẽ sau hôm nay tên đó sẽ tìm cách chơi anh một vố!”

“Hừ, cứ để tên đó tới, tôi sẽ tiếp!”, Diệp Viễn khinh thường nói.

Diệp Viễn tự tin, trước sức mạnh tuyệt đối, thì âm mưu quỷ kế gì cũng là cặn bã.

“Ha ha, câu này tôi thích nghe, anh Diệp, chỉ một câu mắng Ngọc Lâm Phong chẳng khác gì đàn bà đó, tôi nhất định phải trở thành bạn của anh!”

“Anh Diệp cứ yên tâm, sau này nếu cô nàng Ngọc Lâm Phong đó dám tính kế anh, tôi hứa sẽ giúp anh một tay!”

Diệp Viễn quay đầu lại, trông thấy tên béo Phạm Thống không biết đã đi tới bên này từ khi nào.

“Anh Diệp, tôi là Phạm Thống! Rất hân hạnh được quen biết anh!”

Phạm Thống cười cười với Diệp Viễn, chủ động giơ bàn tay béo tròn ra.

Nghe thấy cái tên đó, Diệp Viễn chợt khựng lại.

Phạm Thống? Thùng cơm?

Tên béo này đúng là… Tên cũng giống người ha!

Nhìn vẻ mặt Diệp Viễn, Phạm Thống biết tên mình lại bị người ta nghe lầm, anh ta đành phải bất đắc dĩ giải thích.

“Cũng tại bố, ông ấy đặt cho tôi cái tên đáng ghét đó! Khiến tôi đi tới đâu cũng bị người ta hiểu lầm!”

Chương 54: Là người của Điện Thiên Thánh

Sau khi làm quen với tên béo, mấy người bọn họ cũng kéo nhau sang một quán trà với ba tầng lầu đầy cổ kính.

“Đi thôi anh em, chẳng mấy khi quán trà Thánh Thiên mở cửa, chúng ta cùng đi uống một chén nào!”

Bước lên tầng một của quán trà, Diệp Viễn đã bị hai chữ “Thánh Thiên” trên biển hiệu đặt giữa quán hấp dẫn.

Hai chữ đó có lực bút rất mạnh mẽ, cộng với sát ý tận trời, nhưng nhìn kỹ lại, thì phát hiện dường như trong hai chữ đó còn có chút tức giận và không cam lòng.

Nhìn thấy hai chữ trên tấm biển, Diệp Viễn đã đoán ra được người viết nó chính xác là một cao thủ.

Đồng thời, Diệp Viễn cũng thấy hai chữ đó cực kỳ quen thuộc, dường như anh đã thấy ở đâu rồi.

Phát hiện Diệp Viễn bị hấp dẫn bởi hai chữ kia.

Thẩm Tư Phàm bèn tiến về phía trước nói.

“Quán trà Thánh Thiên chính là nơi bí ẩn nhất ở Giang Châu, nghe nói chủ của quán trà này là một cao thủ, còn có người đồn chủ nhân của quán trà từng là người của Điện Thiên Thánh mạnh nhất trên thế giới”.

“Thật hay đùa vậy? Quán trà này do người của Điện Thiên Thánh mở ra ư?”, Sở Vân Phi lập tức giật mình.

Chuyện về Điện Thiên Thánh thì anh ta cũng nghe không ít.

Điện Thiên Thánh chính là thế lực được tôn sùng là mạnh nhất trên thế giới.

Là sự tồn tại khiến con người ta nghe tới tên đã sợ mất mật.

Tiếc là vào ba năm trước, không rõ vì nguyên nhân gì mà thế lực mạnh nhất trên đời đã biến mất.

Có lời đồn đãi rằng Điện Thiên Thánh đã bị thế lực các nước khác mai phục, cuối cùng tất cả đã bị giết.

Cũng có lời đồn rằng chủ nhân Điện Thiên Thánh là một vị thần, tu luyện thành tiên rồi nên dẫn theo người của Điện Thiên Thánh phi thăng cùng mình.

Lời đồn khác lại bảo Điện Thiên Thánh đã bị quân đội của Mỹ tiêu diệt như một phần tử khủng bố.

Nói tóm lại, có rất nhiều lời đồn đại, nhưng đó là sự thật hay chỉ là giả dối thì không một ai hay biết.

“Chính xác là thật hay giả thì tôi cũng không biết, tôi cũng chỉ nghe đồn vậy thôi!”

“Mặt khác, trong quán trà này có hai nội quy, thứ nhất là mỗi ngày chỉ tiếp đãi mỗi khách một lần, hơn nữa cũng chỉ có một ấm trà, thứ hai là ở trong này không được ra tay đánh người”.

“Nghe nói hai năm trước có một cậu ấm trong gia đình vọng tộc ở thủ đô tới đây, nghe nói nơi này chỉ bán một ấm trà, tên đó bèn dùng thân phận của mình để đòi mua thêm một ấm nữa, sau đó đã bị ném thẳng ra ngoài”.

“Cậu ấm cảm thấy mình mất hết thể diện, bèn dắt theo một đám dân đàn anh đàn chị tới báo thù, kết quả là bị đánh chết khiếp, phải quỳ ở bên ngoài suốt ba ngày”.

Thẩm Tư Phàm dừng lại một chút, nói thêm: “Cuối cùng, phải nhờ đến một ông lớn ở thủ đô đích thân tới đây nhận lỗi với người ta, chủ nhân của quán trà mới tha cho cậu ấm nọ!”

“Má ơi, ghê vậy hả?”, Sở Vân Phi có chút kích động.

Mà bấy giờ, Diệp Viễn lại không nghe lọt tai một chữ nào của Thẩm Tư Phàm.

Bởi vì khi Thẩm Tư Phàm nói rằng đây là quán trà cho người của Điện Thiên Thánh mở ra.

Thì đầu anh bỗng chốc chấn động.

Cuối cùng anh cũng biết tại sao hai chữ này lại quen thuộc đến thế, bởi vì đó chính là chữ của người từng làm việc dưới trướng anh, Hàn Phong.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặt đen mặc quần áo thể thao đã đi tới.

“Các vị muốn lên lầu hay ở dưới lầu?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, cả người Diệp Viễn chợt run lên, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một gương mặt hết sức quen thuộc.

Người đàn ông mặt đen kia cũng đã trông thấy gương mặt của Diệp Viễn.

Trong phút chốc, người kia như bị điểm huyệt, đứng sững sờ tại chỗ.

Nhưng mà giây sau đó, người này bỗng nhiên trở nên kích động, cả người run lên bần bật, trong mắt lại có dòng nước nóng bỏng dâng lên, sắp tuôn trào.

Theo bản năng, người đó quỳ một gối xuống để chào Diệp Viễn.

“Em…”

Nhưng khi người đó chuẩn bị khuỵu gối quỳ xuống, thì Diệp Viễn đã nhanh chóng dùng ánh mắt để ngăn lại.

Người kia cũng chợt phản ứng.

Lập tức dừng động tác sắp quỳ xuống lại.

Cũng may cảnh tượng đó chỉ diễn ra trong nháy mắt, không có ai chú ý tới.

“Các vị khách quý định lên lầu hay là ở dưới này?”, người đàn ông đó cố nén giọng nói run rẩy, lại hỏi.

“Trên lầu!”

Thẩm Tư Phàm vội vàng trả lời.

Bởi vì hôm nay, đại hội thảo luận cũng được tiến hành trong này, lầu một hầu hết đã không còn chỗ.

Chương 55: Gây chuyện

Lên tới lầu hai, người đàn ông mặt đen đưa mọi người tới bàn, ngồi xuống rồi vẫn muốn ở lại tiếp tục phục vụ nhóm Diệp Viễn, nhưng anh lại bảo người đó hãy rời đi.

Bất đắc dĩ, người đàn ông mặt đen đành phải lưu luyến rời đi.

Người đàn ông mặt đen vừa đi thì lầu hai lại xuất hiện thêm bốn người.

Hai người trong đó chính là Ngọc Lâm Phong và Lý Tử Hàn, hai người còn lại là Lý Thiên Vũ và Lâm Phi Phi.

Khi Lâm Phi Phi và Lý Thiên Vũ nhìn thấy Diệp Viễn cũng có mặt ở đây.

Thì kẻ thủ gặp nhau, nhìn thôi cũng đỏ mắt.

Lý Thiên Vũ và Lâm Phi Phi lập tức nhớ tới sự nhục nhã khi bị nhà hàng Hào Đình đuổi ra ngoài lần trước.

Tuy bọn họ thấy Sở Vân Phi cũng có ở đây, nhưng bên cạnh họ lại có Ngọc Lâm Phong, người đứng đầu tứ đại công tử Giang Bắc.

Ngọc Lâm Phong còn mạnh hơn nhà họ Sở rất nhiều.

Hơn nữa, Ngọc Lâm Phong chính là chủ nhân của anh họ Lý Tử Hàn nhà anh ta, có quan hệ này, anh ta hoàn toàn không sợ Sở Vân Phi.

Thậm chí còn có thể mượn khí thế của Ngọc Lâm Phong để giải quyết luôn cả Sở Vân Phi, báo thù cho những lần trước.

Về phần Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống bên cạnh anh thì Lý Thiên Vũ hoàn toàn không biết.

Vả lại, bấy giờ Thẩm Tư Phàm còn mặc cái quần cộc và áo ba lỗ, nên anh ta trực tiếp xem Thẩm Tư Phàm là một người bình thường.

Lâm Phi Phi bên cạnh thì không nghĩ nhiều như thế, cô ta nhìn thấy Diệp Viễn dám xuất hiện ở nơi này.

Nhớ tới nỗi nhục nhã lần trước, lập tức mở miệng chửi bới.

“Con mẹ anh, Diệp ngu ngốc, con rệp rác rưởi này mau cút khỏi đây ngay, nơi này không phải là chỗ cho anh…”

Thế nhưng, Lâm Phi Phi còn chưa nói xong.

Diệp Viễn đã giơ tay tát cho Lâm Phi Phi một cái.

Lý Tử Hàn thấy thế thì sắc mặt chợt lạnh, định ra tay thì bị Ngọc Lâm Phong ngăn cản.

Lúc này Lý Tử Hàn mới nhớ tới nội quy nơi này.

Mà Sở Vân Phi và Thẩm Tư Phàm cùng Phạm Thống đều giật hết cả mình.

Bọn họ vừa mới nói cho Diệp Viễn biết quy tắc không được ra tay ở nơi này, thì anh đã đánh người rồi.

Khách trong quán cũng không kịp phản ứng lại.

“Người đâu, đánh người này, cứu mạng!”

Lúc này, Lý Thiên Vũ đột nhiên rống họng gào lên.

Thật ra, anh ta cũng biết nội quy của nơi này, nên lúc nãy mới cố tình để yên không cản Lâm Phi Phi, mục đích là để Lâm Phi Phi chọc tức Diệp Viễn.

Lúc này, người đàn ông vạm vỡ mặt đen đang tức giận bước xuống từ trên cầu thang lầu ba.

Lần này, mọi người đều nghĩ bọn Diệp Viễn tiêu tùng rồi.

Lại dám đánh người ngay trước mặt tên mặt đen đó, đúng là vả bôm bốp vào thể diện của người ta.

Lý Thiên Vũ vô cùng đắc ý, thậm chí anh ta còn tưởng tượng ra dáng vẻ thê thảm của Diệp Viễn.

Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống là người đầu tiên đứng lên, định xin xỏ cho Diệp Viễn.

Nhưng họ còn chưa mở miệng, thì đã thấy người mặt đen tung một cước đá mạnh vào ngực Lý Thiên Vũ.

“Rầm!”

Cơ thể Lý Thiên Vũ bay thẳng từ lầu hai, va vào cửa sổ và văng ra ngoài.

Cuối cùng, nặng nề rơi xuống nền đất cứng rắn ngoài kia.

Không hề la lên dù chỉ một tiếng, Lý Thiên Vũ đã chết ngất mất rồi.

“Thật lòng xin lỗi các vị khách quý, làm phiền đến mọi người rồi!”

Người đó chẳng những không giải quyết Diệp Viễn, mà còn đá văng Lý Thiên Vũ, rồi lại xin lỗi đám Diệp Viễn.

Lâm Phi Phi không thể nhịn được.

“Tại sao anh lại đánh chồng tôi, rõ ràng là tên khốn rác rưởi này động tay động chân…”

“Bốp!”

Lâm Phi Phi còn chưa nói hết lời thì cơ thể đã bay ra ngoài cửa sổ.

Lúc này, người đàn ông mặt đen đó lại nhìn sang Ngọc Lâm Phong và Lý Tử Hàn.

“Các người kiếm chuyện gây sự trước, tôi xử lý như thế, hai người có phục không?”

Đối mặt với người đó, Ngọc Lâm Phong lại có cảm giác mình đang đối mặt với cả ngọn núi lớn không cách nào vượt qua được, khiến anh ta có cảm giác núi Thái Sơn đè nặng trên đầu.

Khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nói.

“Không dám!”

“Nhớ kỹ, đừng có gây chuyện ở chỗ của tôi, nếu không kết quả sẽ giống với bọn họ!”

Người đó lạnh lùng đảo mắt nhìn những người đang có mặt ở đây.

Tất cả đều bị áp lực mạnh mẽ của người đó khiến cho cúi đầu, không dám đối diện.

Sau khi người mặt đen rời đi, Ngọc Lâm Phong và Lý Tử Hàn tìm chỗ trống ngồi xuống.

“Chết tiệt”.

Lý Tử Hàn có chút khó chịu.

Quảng cáo
Trước /83 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiêu Dao Tiểu Trấn Trưởng

Copyright © 2022 - MTruyện.net