Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên
  3. Chương 56-60
Trước /83 Sau

Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên

Chương 56-60

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 56: Hàn Phong

“Được rồi, nơi này không phải chỗ có thể ra tay”.

Ngọc Lâm Phong ngược lại nhìn khá cởi mở, biết được người ở đây không phải loại anh ta có thể so được.

“Aiz ya, hù chết tôi rồi!”

Sở Vân Phi vỗ ngực, lòng vẫn đang sợ hãi.

Sắc mặt hai người Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống cũng đầy lo lắng.

“Nhưng người đó nhìn thấy Thẩm Tư Phàm còn không dám đánh nửa cái rắm, vẫn thật sung sướng!”

Ngồi tầng hai một lúc, Diệp Viễn mượn cớ đi nhà vệ sinh, lên tầng ba.

Vừa đến tầng ba, anh liền đụng phải Lâm Vãn Tình.

Theo bản năng, ánh mắt của Diệp Viễn lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào ngực bự của Lâm Vãn Tình.

Vốn dĩ trước đó Lâm Vãn Tình ấn tượng cũng không tốt với Diệp Viễn, lúc này Diệp Viễn lại nhìn chằm chằm ngực cô ta không rời mắt, điều này khiến Lâm Vãn Tình hết sức tức giận.

“Vô liêm sỉ!”

Nói xong, tay Lâm Vãn Tình hung hăng hướng về mặt Diệp Viễn.

Nhưng ngay lúc tay Lâm Vãn Tình sắp đụng vào mặt Diệp Viễn, người đàn ông mặt đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Vãn Tình, đồng thời túm cánh tay cô ta.

“Cô muốn phá hỏng quy định ở đây của tôi?”

Người đàn ông mặt đen ngôn ngữ lạnh băng, sát ý trên người tung hoành.

Nếu không phải Diệp Viễn dùng ánh mắt ngăn anh ta lại, chắc chắn anh ta sẽ phế luôn Lâm Vãn Tình dám ra tay đánh điện chủ.

Trong lòng anh ta, điện chủ là thần thánh bất khả xâm phạm.

“Xin lỗi!”

Lâm Vãn Tình bị giật mình, vội vàng nói xin lỗi.

“Nếu như có lần sau, chết!”

Người đàn ông mặt đen đáp lại một câu.

Lâm Vãn Tình cũng không dám nói gì nữa, chỉ hung hăng nhìn Diệp Viễn, xoay người xuống tầng.

Khi bóng dáng Lâm Vãn Tình biến mất trong nháy mắt ở cửa cầu thang, người đàn ông mặt đen nửa quỳ trước mặt Diệp Viễn.

“Thập Nhất ra mắt điện chủ!”

Trước kia, thuộc hạ của Diệp Viễn có mười ba cao thủ siêu cấp, bọn họ được gọi là mười ba cao thủ Thiên Thánh.

Mà Thập Nhất đứng thứ mười một trong mười ba người này, nên được gọi là Thiên Thập Nhất.

Diệp Viễn vội vàng đưa tay đỡ Thiên Thập Nhất đứng dậy.

“Điện chủ, em dẫn người đi gặp anh Hàn!”

Nói xong, Thiên Thập Nhất đưa Diệp Viễn vào một căn phòng.

Trong phòng, một người đàn ông mặt đầy vết thương, vốn không nhìn ra mặt mũi ngồi trên xe lăn, anh ta tay cầm bút lông, múa bút trút mực trên giấy.

“Anh Hàn, anh nhìn xem ai tới?”

Vừa vào cửa, Thiên Thập Nhất liền kích động nói.

Hàn Phong ngẩng đầu, người như bị sét đánh, ngơ ngác đứng tại chỗ, bút lông trong tay cũng lặng lẽ rơi xuống.

“Lão tam!”

Vừa gặp lại Hàn Phong, khi nhìn thấy khuôn mặt gần như sắp không nhận ra nữa, Diệp Viễn chỉ cảm thấy tim như dao cắt, đau đến mức hô hấp có chút khó khăn.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Hàn Phong cuối cùng đã có phản ứng, toàn thân anh ta run rẩy, giãy giụa, muốn từ xe lăn đứng lên.

Nhưng hai chân anh ta không có chút sức lực và cảm giác, vùng vẫy một hồi, nhưng vẫn tốn công vô ích.

Đôi mắt Diệp Viễn đỏ lên, vội vàng tiến lên ấn Hàn Phong muốn đứng dậy.

Chỉ là lúc tay Diệp Viễn chạm vào vai trái của Hàn Phong, nhưng lại phát hiện vai trái của Hàn Phong trống rỗng.

Điều này khiến nội tâm Diệp Viên đột nhiên chấn động.

“Lão Tam, cái này?”

“Haiz, không sao, năm đó vô tình bị chó điên cắn!”, Hàn Phong không để ý nói.

Hàn Phong càng không để ý, nội tâm Diệp Viễn càng áy náy, nếu như năm đó mình không cố chấp đi thăm dò đảo Quỷ Môn.

Có lẽ bây giờ cánh tay này của Hàn Phong cũng sẽ không mất, những người anh em kia càng không biết vì sao mà chết.

“Xin lỗi, lão Tam, đều là tôi hại các anh em, hại các anh chịu khổ!”

“Lão đại, anh đừng nói như vậy, năm đó nếu không phải anh, có lẽ chúng em đã chết lâu rồi!”

Hàn Phong vẫn nhớ như in, năm đó anh ta bị kẻ buôn người bán đi, chịu mọi uất ức, cuối cùng vẫn là Diệp Viễn cứu anh ta.

Nếu như không có Diệp Viễn, có lẽ anh ta đã sớm chết ở xứ người.

Từ sau khi Diệp Viễn cứu mạng anh ta, anh ta liền thề, cái mạng này của mình chính là của Diệp Viễn.

Sau đó gặp phải vây đánh của đoàn hiệp sĩ và phái Bát Kì, anh ta và một đám anh em đã liều chết chiến đấu với đám người đó, sau cùng với cái giá là mất đi đôi chân và một cánh tay mới khiến Diệp Viễn an toàn thoát khỏi.

Chương 57: Cổ quái

Diệp Viễn còn muốn nói gì đó, nhưng Hàn Phong đã chuyển sang một chủ đề khác.

“Lão đại, không nói đến mấy chuyện không vui nữa, nói về anh đi, năm đó sau khi anh rời đi, tại sao nhiều năm như vậy bọn em vẫn không tìm được anh!”

Lúc này Diệp Viễn mới giải thích do anh mất trí nhớ, sau đó đến chuyện được nhà họ Lâm tuyển về ở rể.

Khi biết Diệp Viễn bị nhà họ Lâm tuyển về ở rể, làm trâu làm ngựa ở nhà họ Lâm.

Điều này khiến Hàn Phong và Thiên Thập Nhất vô cùng tức giận.

Thiên Thập Nhất càng muốn xông ra giết tất cả người của nhà họ Lâm.

Nhưng lại bị Diệp Viễn ngăn cản.

Dù sao năm đó Diệp Viễn bị thương nặng lưu lạc đầu đường xó chợ, nhà họ Lâm cũng xem như đã giúp anh một tay.

Mà ba năm nay làm trâu làm ngựa ở nhà họ Lâm, đây cũng xem như trả sạch ân tình cho nhà họ.

Bây giờ anh và nhà họ Lâm xem như hai bên không thiếu nợ nhau.

Sau đó, Diệp Viễn hỏi thăm tỉ mỉ chuyện về Hàn Phong và Thiên Thập Nhất sau khi anh rời đi năm đó.

Hai người giải thích cho Diệp Viễn, hóa ra năm đó sau khi Diệp Viễn thành công phá vòng vây dưới sự che chở liều chết của các anh em, một đám cao thủ của đoàn hiệp sĩ và phái Bát Kì liền truy đuổi Diệp Viễn.

Thiên Thập Nhất là người duy nhất không bị thương nặng và Hàn Phong hai chân bị hủy, đồng thời mất cánh tay phải đã cùng mở ra một con đường máu.

Chạy ra ngoài.

Về sau, khi đã dưỡng thương ổn định, họ lại quay về đảo Quỷ Môn.

Muốn xem các anh em khác còn sống hay không.

Nhưng điều khiến họ bất ngờ đó là khi họ đến đảo của Quỷ Môn, phát hiện ra tất cả các thi thể ở đó đều biến mất tăm.

Hơn nữa đảo bị hủy diệt cũng đã khôi phục lại nguyên trạng trước trận chiến, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hai người tìm khắp các ngõ ngách ở trên đảo, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được gì.

Hai người không tìm thấy bất kỳ đầu mối, nên đã rời khỏi đảo Quỷ Môn.

Tới nước Hoa Hạ định tìm tung tích của Diệp Viễn.

Chỉ là tìm một năm trời, hai người vẫn chưa tìm thấy bất kỳ tin tức gì của Diệp Viễn và những huynh đệ khác.

Cuối cùng, hai người đã mở một quán trà tại đây.

“Các cậu nói sau khi các cậu trở lại đảo Quỷ Môn, tất cả thi thể của mọi người đều biến mất, hơn nữa đảo bị hủy diệt cũng khôi phục nguyên trạng?”

“Phải”.

Hai người không hẹn mà cùng gật đầu, đến bây giờ, hai người đều cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quái.

“Xem ra có thời gian phải đi đến đó một chuyến!”

Diệp Viễn luôn cảm thấy thi thể mấy anh em kia biến mất ly kỳ, đảo khôi phục nguyên trạng, lộ ra vẻ cổ quái.

“Lão tam, cho tôi xem chân cậu!”

Hàn Phong biết Diệp Viễn y thuật cao siêu, cũng không có từ chối.

Liệt ba năm, trong lòng anh ta cũng cực kỳ hy vọng một ngày nào đó bản thân có thể đứng lên.

Thông qua kiểm tra cẩn thận, Diệp Viễn phát hiện hai chân Hàn Phong bị cao thủ đánh gãy, mà năm đó Hàn Phong cũng không xử lý vết thương kịp thời.

Điều này khiến xương hai chân của Hàn Phong hoại tử, không thể nào có khả năng đứng lên được.

Nhìn thấy Diệp Viễn khẽ nhíu mày, nội tâm Hàn Phong thật ra đã có phần tuyệt vọng.

“Lão đại, không cần phiền vậy! Em đã quen rồi!”

“Chân của cậu còn có hy vọng lành, chỉ có điều cần một vài dược liệu đặc biệt”, Diệp Viễn trả lời.

Trong truyền thừa của Quỷ Môn có một loại thuốc truyền kỳ đặc biệt, có thể làm xương gãy sống lại, chỉ có điều dược liệu chế biến loại thuốc này lại hết sức khó tìm.

“Yên tâm, chỉ cần tôi tìm thấy mấy vị thuốc kia, đảm bảo cậu có thể đứng lên được lần nữa!”

Diệp Viễn nhẹ nhàng vỗ bả vai Hàn Phong.

Anh biết, hai chân của Hàn Phong bị đứt vì mình, anh nhất định sẽ không để Hàn Phong tiếp tục tàn phế.

“Cảm ơn lão đại!”

Sau khi ở cùng Hàn Phong và Thiên Thập Nhất một lúc, Diệp Viễn liền quay về tầng hai.

Lúc này, tầng hai đã ngồi chật cứng người.

Gần như đều là nhân vật đại diện cho đám nhà giàu ở các vùng Giang Châu và một vài nhân vật áo quần bảnh bao của xã hội thượng lưu, còn có mấy người quyền thế trong giới sưu tầm.

Đột nhiên thấy nhiều người như vậy, Diệp Viễn có chút nghi ngờ.

Chương 58: Thay đổi địa điểm

Thẩm Tư Phàm chủ động mở miệng giải thích.

“Những người này đều là nhân vật đại diện cho nhà giàu các nơi, cũng đến vì đại hội giao lưu lát nữa, đại hội giao lưu tổ chức hàng năm, những đồ vật bán trên đường phố bên ngoài kia chỉ là bán cho người bình thường, nằm trong quy mô nhỏ mà thôi. Điểm nổi bật thật sự đều ở đại hội giao lưu lát nữa sẽ diễn ra”.

“Đến lúc đó, một vài người sẽ lấy ra bảo bối thật sự đáng giá trong tay mình ra đấu giá, nghe nói năm nay có rất nhiều đồ tốt xuất hiện, vì vậy mới hấp dẫn nhiều người tới”.

Diệp Viễn gật đầu, thật ra trong lòng cũng rất mong đợi lúc đó có thể mua được món đồ anh cần.

Lúc này đã gần hai giờ chiều.

Lâm Vãn Tình và một người người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc đồ Đường đi lên tầng hai.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn ông già đó, Diệp Viễn liền phát hiện trên người ông ta khí thế bức người, tuyệt đối là một cao thủ.

“Các vị, bởi vì năm nay ở buổi đấu giá sẽ có rất nhiều bảo bối được đưa ra, hơn nữa người tham gia hôm nay quá nhiều, chúng tôi bất đắc dĩ chỉ có thể thay đổi địa điểm đấu giá!”

Tiếng nói ông già vừa dứt, mọi người bắt đầu bàn tán kịch liệt, giống như có chút không hài lòng với việc thay đổi địa điểm.

Đại hội giao lưu các năm trước đều được cử hành ở tửu lâu Thánh Thiên, bởi vì có khả năng Thiên Thập Nhất là trấn giữ cường giả điện Thiên Thánh, tất cả mọi người không cần lo lắng đến vấn đề an toàn.

Nhưng đột nhiên năm nay thay đổi địa điểm, điều này khiến một số người có hơi lo lắng.

“Các vị, không cần lo lắng vấn đề an toàn, tôi đã mời anh Hắc của quán trà Thánh Thiên, anh ta sẽ đồng hành cùng chúng ta, bảo vệ an toàn cho các vị”, Lâm Vãn Tình cũng mở miệng nói.

Lâm Vãn Tình vừa dứt lời thì thấy Thiên Thập Nhất đi xuống từ tầng ba, đứng bên cạnh Lâm Vãn Tình.

Có Thiên Thập Nhất đồng hành, lúc này mọi người mới yên tâm hơn một chút.

Mọi người nhanh chóng đi theo Lâm Vãn Tình rời khỏi quán trà Thánh Thiên, đi tới bờ sông.

Tại bến tàu bên bờ sông, một chuyến du thuyền sang trọng đã đỗ ở đó từ lâu.

“Các vị, buổi đấu giá hôm nay của chúng ta sẽ được cử hành trên du thuyền này!”

Nhìn qua một cách đơn giản, Diệp Viễn liền phát hiện, trên toàn bộ du thuyền đã sắp xếp xong rất nhiều nhân viên an ninh.

Có thể nói là đâu đâu cũng có trạm canh gác.

Cũng có rất nhiều cao thủ núp trong bóng tối.

Hơn nữa các nhân vật đại diện cho các nhà hôm nay tới đây cũng mang theo số lượng lớn vệ sĩ.

Thấy an ninh như vậy, Diệp Viễn cảm thấy ở đại hội giao lưu nhất định sẽ xuất hiện đồ tốt.

Sau khi chờ tất cả mọi người leo lên du thuyền, chiếc du thuyền liền chậm rãi lái ra khỏi bờ sông.

Bởi vì tạm thời thay đổi địa điểm, buổi đấu giá vốn tổ chức lúc hai giờ đã bị đẩy xuống bốn giờ chiều.

Để giết thời gian chờ đợi, phòng đấu giá Gia Tín cũng đặc biệt mời tới một nhóm minh tinh ca sĩ biểu diễn các tiết mục trên du thuyền, hơn nữa còn bố trí một vài bàn đánh bài, cung cấp đủ các trò tiêu khiển giải trí cho tất cả mọi người.

Ngược lại Diệp Viễn lại không hề cảm thấy hứng thú, anh nhàm chán theo Thẩm Tư Phàm tới boong tàu trên tầng chót, muốn hóng gió một chút.

Chỉ là hai người vừa lên đến boong thuyền, Thẩm Tư Phàm không cẩn thận đụng phải một cô gái áo đỏ.

Cô gái áo đỏ cũng không nói gì, một người đàn ông đi bên cạnh cô gái áo đỏ lại dùng tiếng Hoa Hạ không quá thành thạo giận dữ hét lên với Thẩm Tư Phàm.

“Mù à? Lũ heo ngu đáng chết”.

“Xin lỗi!”

Mặc dù Thẩm Tư Phàm bị chửi, khiến anh ta có phần không vui, nhưng người tính khí tốt như anh ta vẫn chủ động nói xin lỗi với cô gái áo đỏ.

Nhưng người đàn ông trẻ tuổi kia vẫn không chịu buông tha, thậm chí còn ngày càng thậm tệ hơn.

“Lũ heo ngu đáng chết, quỳ xuống dập đầu nhận sai!”

Nghe vậy, Thẩm Tư Phàm nhíu mày, anh ta đã nói xin lỗi rồi, người này còn không chịu buông tha, tính khí anh ta có phần ôn hòa, nhưng không có nghĩa là người khác có thể giẫm lên mặt mình.

Huống chi lúc này anh ta cũng nhìn ra người đàn ông này vốn không phải người nước Hoa Hạ.

Một người ngoại quốc phách lối như vậy ở biên giới Hoa Hạ, Thẩm Tư Phàm không thể nhẫn nhịn.

Chương 59: Người phái Bát Kì xuất hiện

Chỉ là khi chuẩn bị nói lý lẽ với người đàn ông này, sau lưng anh ta bỗng vang lên giọng nói của Sở Vân Phi và Phạm Thống.

“Thứ tạp nham chết giẫm này, mẹ kiếp mày nói gì thế?”

Sở Vân Phi và tên mập Phạm Thống từ phía sau đi lên, tính khí hai người thì không tốt như vậy.

Mà tên mập Phạm Thống còn giơ bàn tay mập mạp của anh ta lên, hung hăng đánh qua mặt người đàn ông trẻ tuổi kia.

Nhưng đúng lúc này, cô gái áo đỏ giơ cánh tay, tùy ý túm lấy tay Phạm Thống.

“Các vị, công tử nhà tôi không hiểu chuyện, vẫn mong các vị thứ lỗi”, cô gái áo đỏ chủ động nói xin lỗi.

Dường như cô ta không muốn làm lớn chuyện.

“Thứ lỗi cái con mẹ cô, một thằng ngoại quốc tạp nham mà dám phách lối ở địa bàn của chúng tôi, còn muốn chúng tôi quỳ xuống xin lỗi, mẹ kiếp, cô hỏi xem cô xứng không?”

Mặt Phạm Thống khó chịu gào rống lên, anh ta muốn cô gái áo đỏ thả tay mình ra.

Nhưng anh ta phát hiện tay cô gái áo đỏ giống như kìm sắt, kẹp cánh tay anh ta vô cùng vững chắc, khiến anh ta không có chút sức lực.

“Buông ông ra!”

Phạm Thống cũng nổi giận, nhấc chân muốn đạp vào người cô gái áo đỏ.

Nhưng cô gái áo đỏ lại dễ dàng tránh được chân to của tên mập, tay không tự chủ lại tăng thêm lực.

“A!”

Phạm Thống hét thảm một tiếng, cổ tay cong xuống một cách quỷ dị.

Diệp Viễn thấy vậy, ngón tay nhanh chóng điểm vào cổ tay cô gái áo đỏ.

Cô gái áo đỏ chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại từ cổ tay đánh thẳng vào toàn thân.

Điều này khiến cô ta biến sắc, đầu tiên buông tay tên mập, kiêng kỵ nhìn Diệp Viễn.

“Khốn nạn!”

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy người phụ nữ của mình chịu thua thiệt, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, đưa tay hướng về phía Diệp Viễn.

“Bốp!”

Một tiếng vang nhỏ.

Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, mà mặt người thanh niên kia lại bị giáng xuống một cái tát nặng nề.

Người ra tay không phải Diệp Viễn, mà là Thiên Thập Nhất không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Diệp Viễn.

“Nơi này cấm chỉ ra tay, người vi phạm tự gánh lấy hậu quả!”, Thiên Thập Nhất lạnh lùng nói.

Cô gái áo đỏ nhìn Thiên Thập Nhất, rồi lại nhìn Diệp Viễn, trong mắt lóe lên một tia khốc liệt, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.

Mà người đàn ông mang theo lửa giận ngút trời rời đi.

Nhìn bóng lưng cô gái áo đỏ và người thanh niên kia rời đi, dường như Diệp Viễn có điều suy nghĩ.

“Mấy vị không sao chứ?”, Thiên Thập Nhất hỏi.

“Không sao, không sao, cảm ơn anh Hắc ra tay!”, Sở Vân Phi vội vàng phất tay.

“Được rồi, đưa anh ta đi xem tay đi, tránh để lại di chứng!”

Thiên Thập Nhất vừa nhìn thấy tay Phạm Thống có hơi tím bầm, anh ta liền mở miệng.

Sở Vân Phi và Thẩm Tư Phàm không dám thờ ơ, vội vàng đỡ tên mập đi tìm phòng y tế trên thuyền.

Sau khi ba người tách ra, Diệp Viễn và Thiên Thập Nhất đến một góc yên tĩnh.

“Lão đại, vừa rồi hai người đó chắc là thành viên của phái Bát Kì nước Uy!”

“Ừm!”

Diệp Viễn gật đầu, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái áo đỏ kia, Diệp Viễn liền nhận ra.

“Phái Bát Kì ẩn núp nhiều năm, hôm nay đột nhiên xuất hiện ở nơi này, không biết mấy tên khốn kiếp này lại muốn làm cái đếch gì đây!”

“Lão đại có cần em…”

Thiên Thập Nhất làm động tác vặn cổ tay, anh ta hận thấu xương đám người phái Bát Kì này.

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Tạm thời không cần, trên thuyền này không chỉ có hai tên đó, ở đây có rất nhiều nhân viên an ninh, chắc đều là người phái Bát Kì ngụy trang, còn có nhiều cao thủ mai phục trong bóng tối”.

Vừa rồi lúc Phạm Thống ra tay với cô gái áo đỏ, Diệp Viễn liền bén nhạy phát hiện.

Nhân viên an ninh xung quanh gần như đều tập trung ánh mắt vào đây, dường như tất cả bọn họ đều giải phóng ra một tia sát khí hung ác.

Nhất là lúc Thiên Thập Nhất tát người thanh niên, xung quanh những người đó sát khí càng ngút trời.

Nếu không phải cô gái áo đỏ dùng ánh mắt ngăn những người này trước tiên, e rằng bọn họ đã sớm xông ra.

Điều này khiến Diệp Viễn hiểu rằng, thân phận của cô gái áo đỏ và người thanh niên kia tuyệt đối không bình thường, nhất định là nhân vật cấp cao trong phái.

“Nếu người của phái Bát Kì đến đông như vậy, hơn nữa còn có hai cấp cao, nhất định là có mục đích gì đó không để cho người khác biết, chúng ta im lặng theo dõi của bọn họ trước đã!”

Với tính cách không lợi lộc không dậy sớm của đám người phái Bát Kì này, Diệp Viễn thật ra đã sớm suy đoán ra một số thứ đồ, những người này có lẽ đến vì đồ vật trong buổi đấu giá hôm nay.

“Vâng!”

Chương 60: Khai mạc đại hội

Cùng lúc đó, một bên khác.

Cô gái áo đỏ và người thanh niên trở về phòng.

“Khốn nạn!”

Vừa vào phòng, người thanh niên đã hung hăng đá một cước vào trong hộc tủ.

“Đồ khốn, tại sao không cho tôi giết lũ khốn kiếp kia!”, người đàn ông mặt đầy dữ tợn, vô cùng tức giận.

Hắn chính là con trai của cao thủ đệ nhất nước Uy, trong nước Uy có thể xem như là người muốn gió có gió muốn mưa có mưa.

Đừng nói là nước Uy, dù là nơi khác trên toàn thế giới, hắn đi đâu cũng được mọi người tôn kính.

Nhưng hôm nay lại bị nhục nhã ở nước Hoa Hạ, còn bị đánh ngay trước mặt người khác.

Cục tức này hắn không thể nào nuốt trôi.

Nhưng cô gái áo đỏ lại lạnh lùng nói: “Anh Trung Tam, anh phải nhớ kỹ, lần này chúng ta đến chỉ là giúp bố anh lấy thứ đồ đó, chứ không phải giúp anh đánh nhau, bố anh đã căn dặn chúng ta, lần này tất cả hành động anh đều phải nghe tôi”.

“Hơn nữa, vừa rồi thân thủ của hai người kia vô cùng lợi hại, vừa rồi tôi mà không ra tay, chỉ sợ gây thêm rắc rối, hỏng chuyện của bố anh, đến lúc đó bố anh trách tội xuống, anh cũng không gánh nổi đâu”.

“Con mẹ nó đừng lấy bố tôi ra ép tôi, ông đây không sợ, hôm nay thù này tôi nhất định phải báo”.

“Nếu cô không giúp tôi, vậy ông đây tự báo thù, lập tức liên lạc thôn Trúc cho tôi, tôi phải băm cái tên khốn nạn đánh tôi thành vạn mảnh”.

Cô gái áo đỏ khẽ lắc đầu, cuối cùng lấy điện thoại, bấm một dãy số.

Cuối cùng đã đến bốn giờ.

Cùng với tiếng thông báo trong du thuyền, đại hội trao đổi năm nay đã hoàn toàn mở màn.

Mọi người nhanh chóng tập trung trong phòng tiệc trên tầng ba du thuyền.

Ở vị trí trung tâm phòng tiệc, trên sân khấu, Lâm Vãn Tình cầm micro, bắt đầu một lễ khai mạc đơn giản.

Còn xung quanh sân khấu đã có đại diện nhà giàu ở các vùng Giang Bắc tụ tập, cùng với một vài nhà quyền thế trong giới sưu tầm, còn có những nhà sưu tầm nước ngoài được phòng đấu giá Gia Tín mời đến.

Trong đó bao gồm cô gái áo đỏ và cậu Trung Tam hôm nay Diệp Viễn đụng phải.

Lúc này, cậu Trung Tam đang ngồi chung với lão giả mặc đồ Đường đi bên cạnh Lâm Vãn Tình.

Sau khi Lâm Vãn Tình phát biểu đơn giản cho lễ khai mạc xong, cô ta liền tiến vào chủ đề chính.

“Các vị, mời các vị xem món đồ đấu giá đầu tiên của hôm nay, kim cương xanh đến từ Africa, tâm sapphire, theo lời đồn viên kim cương xanh này là chí bảo truyền đời của hoàng thất Africa, có trên ngàn năm lịch sử, nghe nói đeo viên kim cương xanh này có thể mang đến may mắn cho người đó”.

Món đồ đấu giá đầu tiên là một viên kim cương, đám người Diệp Viễn lập tức mất đi hứng thú.

Còn đám phụ nữ tại đây hai mắt liền sáng lên.

Đặc biệt là một vài nữ gia quyến nhà giàu, họ nhìn thấy viên kim cương này, giống như nhìn thấy trân bảo hiếm có vậy.

Cuối cùng viên kim cương đã được một người đàn ông nhà giàu Giang Bắc đấu giá thành công, tặng cho người phụ nữ bên cạnh.

“Món đấu giá thứ hai là la bàn bát quái của một vị đại sư phong thủy cổ đại!”

Khi món đồ đấu giá thứ hai xuất hiện, Ngô Thanh Phong bên cạnh Diệp Viễn lập tức kích động.

Hôm nay anh ta tới đây, mục đích chính là vì cái la bàn này.

Mà rất nhiều người ở đây đều không phải người trong phương diện này, vì vậy gần như không có ai hứng thú với đồ vật này.

Sau đó, Ngô Thanh Phong chủ động lên tiếng, mọi người ở đây đều không muốn đắc tội với đại sư Ngô Thanh Phong vì một cái la bàn vô dụng.

Cuối cùng, cái la bàn này được Ngô Thanh Phong thuận lợi đấu giá được.

Món đồ đấu giá tiếp theo đa số đều là một vài bức thư họa cổ và đồ sứ.

Không có món đồ nào hữu ích với Diệp Viễn, vì vậy Diệp Viễn vẫn chưa mở miệng đấu giá.

Sở Vân Phi và Phạm Thống cũng không có hứng thú với mấy món này, hai người cũng không tham dự.

Ngược lại Thẩm Tư Phàm lại rất hứng thú với chúng.

Dưới sự chỉ điểm của Diệp Viễn, ngược lại đã đấu giá được mấy món đồ tốt.

Quảng cáo
Trước /83 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tìm Lại Hạnh Phúc

Copyright © 2022 - MTruyện.net