Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sắc Đẹp Khó Cưỡng
  3. Chương 63
Trước /190 Sau

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 63

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 197: Em muốn chia giường ngủ với anh?Editor: Yuè Yīng

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU - Ngự Cảnh Uyển)^_^

***

Tưởng Viễn Chu tự nhiên đón lấy đứa trẻ bế trong tay, Lâm Lâm cũng không lạ anh lắm, chỉ chăm chú nhìn anh chằm chằm, sau đó bàn tay không ngừng vỗ vào bả vai anh.

Lão Bạch đi theo tài xế ở phía trước, Hứa Tình Thâm thì đi bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Anh cúi xuống nhìn, thấy đôi mắt cô có chút sưng.

"Để anh dặn người bế Duệ Duệ qua đó."

Hứa Tình Thâm cười cười: "Vâng."

Lúc Tưởng Viễn Chu ôm Lâm Lâm đi vào nhà, Hứa Tình Thâm dừng lại, ánh mắt đầy mâu thuẫn nhìn sau tấm lưng dài rộng của người đàn ông, anh thay giày ở huyền quan, lại không đợi Hứa Tình Thâm tiến vào.

Người đàn ông bế Lâm Lâm đi ra ngoài một bước, nhìn thấy Hứa Tình Thâm quay người sang, đang nhìn bốn phía.

Tưởng Viễn Chu tiến lên vài bước, hỏi:"Thích nơi này sao?"

Hứa Tình Thâm thu hồi thần sắc, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười nhàn nhạt, cô đi tới trước mặt Tưởng Viễn Chu.

"Tối nay là có thể vào ở sao?"

"Ừ, anh dẫn em vào xem."

Cửa có chuẩn bị dép cho Hứa Tình Thâm, cô thay xong đi vào trong, Tưởng Viễn Chu một tay ôm Lâm Lâm, tay kia dắt Hứa Tình Thâm. Bàn tay của anh ấm áp mà mạnh mẽ, Hứa Tình Thâm nhìn qua gò má Tưởng Viễn Chu, cánh tay cô không khỏe tới như vậy, hiện tại Lâm Lâm đã lớn, lúc cô ôm con bé đều là dùng hai tay.

Đi tới lầu hai, Tưởng Viễn Chu dẫn theo Hứa Tình Thâm đi thẳng tới một căn phòng, anh mở cửa ra.

Hứa Tình Thâm nhìn một cái, biết phòng này dành cho trẻ con, bốn phía tường xung quanh đều là màu xanh da trời, trên tường vẽ những ngôi sao nhỏ, ca-nô, ô tô là những thứ mà tất cả các cậu nhóc đều yêu thích.

Trên mặt đất bày đầy tấm lót đệm, chỗ góc tường có đặt mấy chiếc tủ có ngăn kéo trang trí bằng màu sắc tươi tắn, mỗi một hàng đều chất đầy máy bay, ô tô, mô hình.

Nhìn ra được, khi Tưởng Viễn Chu bố trí căn phòng này, khá chu đáo.

Lâm Lâm tò mò nhìn chằm chằm, nhưng không nhào qua đòi chơi, bây giờ đối với màu sắc con bé cũng khá nhạy cảm, con gái đều thích những màu hồng phấn hay màu nhạt, một tay con bé ôm cổ của Tưởng Viễn Chu, ánh nhìn cũng rơi xuống trên mặt anh.

Hứa Tình Thâm khẽ nhếch miệng, nhưng trong mắt thì không giấu được vài phần mất mát, cô lại cảm thấy có lỗi với con gái, hình như là cô đã cướp đi sự yêu thương nuông chiều của Tưởng Viễn Chu dành cho con.

Tưởng Viễn Chu nhìn về phía cô, sợ trong lòng cô lại suy nghĩ linh tinh, anh vội nắm lấy tay cô kéo đi ra ngoài.

Đẩy cửa phòng bên cạnh ra, dường như Hứa Tình Thâm thấy được một thế giới hoàn toàn khác, Lâm Lâm vội vàng đòi xuống, Tưởng Viễn Chu đặt con bé trên mặt đất, con bé bước nhanh về hướng khu đồ chơi.

Ở đây có đầy đủ búp bê nhiều loại, giấy dán tường màu hồng bố trí không gian của căn phòng này thành một phòng công chúa.

Tưởng Viễn Chu không giải thích tại sao anh phải tận lực chuẩn bị căn phòng như vậy, Hứa Tình Thâm nhìn Lâm Lâm ngồi dưới đất, đứa trẻ bị nhốt vài ngày ở trong phòng khách sạn, giờ này nhìn thấy món đồ chơi, đâu còn muốn buông tay nữa.

Tưởng Viễn Chu đi tới bên tường, đẩy hai cánh cửa kính ra.

Hứa Tình Thâm nhìn theo, nhìn thấy hai căn phòng trẻ em được thông nhau, nói như vậy, hai đứa bé có thể chơi cùng nhau.

"Anh dẫn em đi xem xem phòng ngủ chính."

"Không cần." Hứa Tình Thâm đã từng ở nơi này.

"Em biết phòng ngủ chính ở đâu."

Trong nhà mới ngoại trừ Lão Bạch, ngay cả tài xế cũng không vào bao giờ, sau khi Hứa Tình Thâm trở về, nơi này đã có thể náo nhiệt, bên Cửu Long Thương còn có ít thứ phải mang qua đây, ngay cả người giúp việc và bảo mẫu cũng phải cùng nhau tới.

Hứa Tình Thâm nghe thấy dưới lầu truyền tới động tĩnh, cô nhìn dáng vẻ đi tới đi lui của Lâm Lâm sau khi đứng dậy.

"Tưởng Viễn Chu, anh ở phòng ngủ chính hay là phòng khách?"

"Có ý gì?"

"Anh ngủ ở phòng ngủ chính, em ở phòng khách."

Vùng xung quanh hai hàng lông mày của Tưởng Viễn Chu bắt đầu nhăn lại.

"Em muốn chia giường ngủ với anh?"

"Em nói tới đây ở, nhưng chẳng lẽ... còn muốn chúng ta ngủ cùng một chỗ?"

"Chẳng lẽ, còn chưa ngủ?"

Hứa Tình Thâm lắc đầu.

Tưởng Viễn Chu tiến lên, gương mặt Hứa Tình Thâm kiên định, vẫn lắc đầu một cái.

"Đi từng bước một, được không? Tưởng Viễn Chu, em vẫn không cho là chúng ta đã trở lại như ngày trước."

Lồng ngực nhảy nhót vui mừng của Tưởng Viễn Chu bị đập nát một nửa, nhưng cũng không tồi, ít nhất thì Hứa Tình Thâm đã trở về.

Duệ Duệ được đón tới đây rất nhanh, hai đứa trẻ có bạn, Hứa Tình Thâm cũng không cần trông bọn chúng, cô về phòng thu dọn hành lý.

Tưởng Viễn Chu để Hứa Tình Thâm ở trong phòng ngủ chính rộng lớn, cô đứng ở phòng cất quần áo, sửa sang lại quần áo và đồ dùng hàng ngày.

Người đàn ông đi tới cửa, nhìn Hứa Tình Thâm cầm quần áo treo lên từng chiếc một.

"Việc này cứ để người giúp việc làm là được rồi."

Hứa Tình Thâm đưa lưng về phía anh.

"Không cần."

Tưởng Viễn Chu tiến lên vài bước, hai tay ôm lấy hông của Hứa Tình Thâm, cô bị anh ôm chặt không thể nhúc nhích.

Người đàn ông đặt cằm trên cổ cô, sau đó khẽ cọ cọ trên mặt cô, Hứa Tình Thâm không có thói quen thân mật như vậy.

"Anh buông ra, em còn đang vội."

"Vội gì chứ, sau này mỗi ngày đều có thời gian."

Tưởng Viễn Chu hôn gò má của cô, khuôn mặt Hứa Tình Thâm bỗng ửng hồng.

Lúc Lão Bạch xông vào thấy Tưởng Viễn Chu đang động tay động chân, anh ấy muốn giả vờ như không phát hiện ra, cẩn thận xoay người rời đi thì lại đá phải chiếc vali của Hứa Tình Thâm ở bên cạnh.

Âm thanh lớn truyền tới tai hai người, Hứa Tình Thâm vội vàng hất tay Tưởng Viễn Chu ra, người đàn ông quay đầu lại nhìn.

"Lão Bạch, cậu có chuyện quan trọng không?"

Ngôn ngữ của Tưởng Viễn Chu mang hàm nghĩa tựa hồ rất rõ ràng, Lão Bạch không biết nói gì để khiến anh vui vẻ.

Lão Bạch đứng im ở cửa.

"Mọi người tới rồi, còn làm xong điểm tâm, Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân có muốn xuống nếm thử hay không?"

Đáp án này, tất nhiên là Tưởng Viễn Chu không hài lòng, thế nhưng Lão Bạch lại lẻo mép nói "Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân" làm cho Tưởng Viễn Chu cực kỳ thoải mái.

Hứa Tình Thâm cũng không muốn xấu hổ như vậy, cô để đồ trong tay xuống rồi đi ra phía ngoài.

"Vậy đi ăn chút đi, vừa lúc, tôi cũng đói bụng."

Đi qua phòng trẻ con, Hứa Tình Thâm thấy bảo mẫu đang ngồi trên thảm, hai đứa nhóc ngồi cùng một phòng, vì đều tự có đồ chơi, nên cũng không tranh nhau ầm ĩ.

Đi tới dưới lầu, trên bàn cơm bày đầy đồ ăn, lúc cô vào nhà còn vắng ngắt, trên bàn cơm ngoại trừ một số đồ trang trí linh tinh ra thì không còn thứ nào khác, Hứa Tình Thâm đi tới trước bàn, quả nhiên là ngôi nhà cần phải có hơi thở con người. Chỉ sau một lúc, thức ăn được mang ra, mới giống như một ngôi nhà thực sự.

"Tưởng phu nhân."

Mấy người người giúp việc đứng chung một chỗ.

"Hoan nghênh cô về nhà."

Hứa Tình Thâm vội vàng xua tay: "Đừng..."

"Đừng cái gì?" Tưởng Viễn Chu cười khẽ. "Đúng là chào mừng em trở về nhà."

Bảo mẫu cũng đưa Lâm Lâm và Duệ Duệ xuống, mấy người ngồi vào chỗ của mình, Hứa Tình Thâm ăn chút gì, hết thảy mọi thứ đang giống như nằm mơ, thậm chí cô còn không dám tin đây là sự thật.

---

Sân huấn luyện.

Phó Lưu Âm cảm thấy móng tay mỗi ngày càng dài, tuy rằng trước đó cô và Mục Kính Sâm từng có quan hệ, nhưng ngoại trừ không cho cô ra ngoài, Mục Kính Sâm đối với cô có vẻ như không có ý gì đặc biệt khác.

Một ngày ba bữa cơm của cô có người phụ trách, ngay cả ăn mặc cũng không cần quan tâm, ngoại trừ cánh cửa chính bên ngoài, Phó Lưu Âm có thể tùy ý đi lại.

Trong sân huấn luyện sát hạch rất nghiêm ngặt, mỗi nhóm bị loại hơn phân nửa, Phó Lưu Âm ngồi ở trên bậc thang, nhìn mấy cô gái xinh đẹp thu dọn đồ, vành mắt đỏ bừng chuẩn bị rời khỏi đây.

Huấn luyện viên đứng ở bên ngoài, chờ các cô, một người cao gầy trong số đó không cam lòng khóc lóc nói: "Ngày mai sẽ là cửa ải cuối cùng rồi, ngày hôm nay tôi chỉ sơ suất, cho tôi thêm một cơ hội nữa có được không?"

"Đừng bao giờ kiếm cớ cho sự thất bại của mình."

Cô gái lau nước mắt, vành mắt đỏ bừng: "Tôi thích nghề nghiệp này, tôi đảm bảo, tôi..."

"Được rồi, tôi không có thời gian để ở đây nghe cô nói lời vô nghĩa, đi nhanh lên."

"Để tôi tham gia cuộc sát hạch ngày mai có được không?"

Phó Lưu Âm chống hai tay lên má, an tĩnh nhìn cô gái kia chằm chằm, cô nhìn ra được là cô ấy thật sự không cam lòng, trải qua những đợt sát hạch ban đầu, gắng gượng vượt qua lúc khó khăn gian khổ nhất, chỉ còn kém một bước nữa thôi.

Huấn luyện viên dựa vào lan can, liếc nhìn Phó Lưu Âm, sau đó ánh nhìn rơi xuống cô gái kia.

"Cô đi cầu xin Thiếu tá Mục thử xem."

"Anh ấy có đáp ứng không?"

"Vậy phải xem cô cầu xin như thế nào." Huấn luyện viên nói xong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy hàm ý sâu xa.

Cô gái kia ngầm hiểu: "Được, tôi đi."

Phó Lưu Âm nghe thế, vội đứng lên, cô nhìn thấy cô gái kia bước nhanh xuống lầu, sau đó đi hướng về phía một tòa nhà khác.

"Cô... Cô ấy đi cầu Thiếu tá Mục, liệu Thiếu tá Mục sẽ đáp ứng cô ấy sao?"

"Cái này phải đợi sau khi cô ấy đi ra, mới có thể biết kết quả."

Phó Lưu Âm đứng ở trên lầu, thấy cô gái kia đi tới trước căn phòng của Mục Kính Sâm rất nhanh, người giữ ở cửa lại không hề ngăn cản cô ấy, Phó Lưu Âm thấy người đó vào phòng.

Cánh cửa bị đóng lại, sau đó chính là thời gian chờ đợi dài dằng dặc.

Trong lòng cô có chút lo lắng mơ hồ không nói ra được, sau một hồi, cửa được mở ra, cô gái đó vịn vàoo tường đi ra, huấn luyện viên đứng bên cạnh Phó Lưu Âm huýt sáo vang dội.

Phó Lưu Âm nhíu mày: "Đây là thành công?"

"Không biết, cũng có lúc tiền mất tật mang."

"Thiếu tá Mục nhà các anh, lại là người như vậy sao?"

Ngôn ngữ của Phó Lưu Âm đầy mỉa mai, chẳng trách lần đó ở bệnh viện SJ, cô lại có thể thành công.

Huấn luyện viên dựng thẳng lên một ngón tay hướng về phía cô, sau đó đong đưa vài cái.

"Đừng bao giờ để anh ấy nghe được lời nói này của cô."

Phó Lưu Âm xoay người muốn đi, tên huấn luyện viên kia vội bước nhanh về phía trước hai bước.

"Đi đâu?"

"Không phải anh nói tôi có thể tham gia huấn luyện hay không, hoàn toàn phải xem tâm tình của Thiếu tá Mục hay sao?"

"Cô cũng muốn đi?"

"Không thử một chút làm sao có thể biết chứ?"

Huấn luyện viên kia cất tiếng cười khẽ: "Vậy ít nhất cô cũng phải cho anh ta thời gian tạm nghỉ nữa chứ?"

Phó Lưu Âm đi nhanh đi xuống lầu, dường như không muốn nghe thấy lời anh ta. Cô đi tới trước căn phòng của Mục Kính Sâm rất nhanh.

"Tôi muốn gặp Thiếu tá Mục."

"Bây giờ?"

Phó Lưu Âm nói xong, giơ tay lên gõ cửa.

Một chuỗi tiếng bước chân truyền đến, Mục Kính Sâm đưa tay mở cửa ra, nhìn thấy là cô, người đàn ông xoay người đi vào phòng, Phó Lưu Âm vội vàng theo vào, rồi đóng cửa lại.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi..."

"Em muốn tham gia huấn luyện?"

Phó Lưu Âm nhìn về phía chiếc giường kia, có vẻ như không nhìn thấy chỗ nào lạ, Mục Kính Sâm xoay người, thoáng chốc bắt gặp ánh nhìn của cô.

"Em nhìn cái gì?"

"Không có gì."

Mục Kính Sâm khẽ nhếch khóe miệng không hề để lại dấu vết, anh tiến lên một bước, Phó Lưu Âm thấy anh từng bước ép sát, không khỏi lùi về phía sau, cô lùi lại bên tường một cách nhanh chóng, Mục Kính Sâm nhìn cô chằm chằm từ trên cao.

"Em biết muốn tôi đồng ý với em, phải trả bằng giá gì sao?"

Phó Lưu Âm khẽ nuốt nước miếng: "Lúc tôi đi lên đây thấy có người từ trong phòng anh đi ra, Thiếu tá Mục, anh đừng nói đùa..."

Tinh lực của một người luôn có hạn đấy chứ?

"Em biết cô ta phải bỏ ra thứ gì sao?"

Phó Lưu Âm không ngốc: "Vậy còn anh, anh đáp ứng rồi sao?"

"Không, sau khi rời khỏi đây, cô ta vẫn phải đi."

Phó Lưu Âm chống lại ánh mắt của anh ta.

"Anh là kẻ lừa đảo."

Mục Kính Sâm nghe vậy, không khỏi bật cười, lừa đảo? Đây là lần đầu tiên anh ta nghe người khác dùng hai chữ này để hình dung về mình.

"Thế nào gọi là không lừa đảo?"

"Nếu cô ấy có chuyện đến cầu xin, anh chiếm được thứ anh muốn, sao lại có thể lật lọng?"

Mục Kính Sâm giơ cánh tay lên áp vào vách tường,

"Đó là lý do, lúc cô ta tiến vào em nhìn thấy rất rõ ràng, em muốn học cô ta sao? Điều cô ta yêu cầu, em cảm thấy em cũng có cơ hội."

"Ngay cả thử anh cũng không để cho tôi thử, làm sao biết tôi không được?"

"Tôi đã từng trải qua thể lực của em, sao tôi lại không biết?"

Phó Lưu Âm tựa vào tường vẫn không nhúc nhích, lúc Mục Kính Sâm nói lời này, hơi nghiêng người về phía trước, gần như gương mặt của hai người áp sát vào nhau.

Cô nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên, người đàn ông đưa ngón tay giữ cằm cô xoay trở lại.

"Như vậy đi, ngày mai còn có cửa ải cuối cùng, em theo bọn họ, nếu như em không bị loại, tôi đồng ý cho em tham gia huấn luyện, theo nhóm đặc biệt nhất."

"Được."

"Không nên đáp ứng dễ dàng như vậy, bao nhiêu người vượt mọi chông gai, đều thất bại trong cửa ải cuối cùng. Có khi trong một nhóm không có người nào vượt qua, có thể thấy tính tàn khốc của nó."

"Không việc gì." Phó Lưu Âm cất cao giọng.

"Không thử một chút làm sao biết chứ? Cho dù bị loại cũng không có việc gì, dù sao tôi cũng không có tổn thất gì lớn."

Ngón tay của Mục Kính Sâm khẽ vuốt cằm cô. Anh áp về phía trước, lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ đè chặt Phó Lưu Âm, cô cúi xuống nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, bộ ngực đầy đặn bị đè ép biến dạng.

"Anh tránh ra."

"Chắc là em sẽ không có tổn thất lớn đâu, như vậy đi, nếu như ngày mai em có thể vượt qua, tôi sẽ đồng ý chuyện của em. Nếu như em không thông qua... Tôi cũng có thể đáp ứng."

Phó Lưu Âm không biết lời này của Mục Kính Sâm có ý gì.

"Thực sao?"

"Không thông qua, dùng chính em để đổi."

Phó Lưu Âm không nói gì, Mục Kính Sâm dùng ngón trỏ túm lấy cằm cô.

"Nếu như em đồng ý, tôi sẽ sắp xếp cho em."

Cô đẩy tay của anh ta ra.

"Được."

Lúc cô đi ra ngoài, Mục Kính Sâm lại không hề ngăn cản, cô đi ra bên ngoài xong đi xuống lầu, tên huấn luyện viên khi nãy giơ tay lên xem đồng hồ.

"Không đạt được ý đồ?"

"Anh ta đã đáp ứng."

Huấn luyện viên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Không phải đó chứ? Chỉ với thời gian như vậy?"

"Có phải là anh đang nghĩ bậy bạ không?"

"Vậy cô nói một chút, xem tôi hiểu sai như thế nào."

Phó Lưu Âm trừng mắt nhìn về phía đối phương.

"Thiếu tá Mục bảo tôi ngày mai theo họ cùng nhau vượt cửa ải cuối cùng."

"Cô?"

Huấn luyện viên nghe vậy, sắc mặt chợt nghiêm túc lại, anh ta đưa tay chỉ Phó Lưu Âm.

"Cô đừng nói đùa."

"Thực đó."

"Cô không có võ thuật, cũng không được huấn luyện bài bản, đi qua cửa ải cuối cùng thế nào được?"

Phó Lưu Âm không biết rốt cuộc những cửa ải sát hạch này là cái gì.

"Phải ký giấy sinh tử đó."

Trong ánh mắt cô lộ ra vẻ giật mình.

"Giấy sinh tử?"

"Ngày mai, chúng ta tất cả huấn luyện viên đều phải tham gia, phía sau cánh rừng kia còn có mai phục, chỉ có những người suôn sẻ đi ra ngoài mới được coi là đủ tư cách. Nhưng mà lần nào cũng đều có hơn một nửa số người bị khiêng ra, nhẹ thì bị thương, nặng thì gãy xương, liệt, cô thực sự muốn thử?"

Phó Lưu Âm mới nghe thôi đã cảm thấy kinh hồn bạt vía, cô không biết huấn luyện viên nói là sự thật, hay là đang hù dọa cô.

"Không sao, thực sự tôi cũng không bắt buộc, bỏ cuộc là được rồi."

Sau đó, quả nhiên Phó Lưu Âm được xếp vào ký túc xá.

Ngày hôm nay không huấn luyện, muốn làm cho các cô có thể duy trì ở thể trạng tốt nhất.

Phòng trong cũng chỉ có hai cô gái, Phó Lưu Âm đi tới, hai người kia nhìn cô, sắc mặt không có ý tốt.

"Cô không phải là người của Thiếu tá Mục sao? Còn muốn tham gia sát hạch làm gì chứ?"

"Tôi không phải là người của anh ta." Phó Lưu Âm đi tới

trước giường ngồi xuống.

"Tôi và anh không có quan hệ."

"Công phu của cô thế nào?"

Phó Lưu Âm có chút chột dạ.

"Không bằng mấy người."

"Ngày mai còn có đoàn đội tác chiến, cô đừng có theo sau chúng tôi!"

"Yên tâm đi, tôi sẽ không."

---

Hoàng Đỉnh Long.

Ăn xong điểm tâm, Hứa Tình Thâm đi tới phòng khách, căn biệt thự này còn lớn hơn so với Cửu Long Thương, cô thoải mái ngồi ở trong sô pha, mở TV.

Tưởng Viễn Chu vốn định đè tay cô lại.

"Xem gì chứ? Ồn ào."

"Làm sao vậy?"

Tưởng Viễn Chu còn băn khoăn chuyện hình tượng của anh bị phá hỏng, Lão Bạch ở bên cạnh nín cười nói: "Tưởng tiên sinh, thật ra tôi đã liên lạc với người của đài truyền hình, nhưng ý của đối phương là tất cả tin tức đã phát rồi, nếu như lại giải thích một lần nữa là ngài không làm động tác này, đây chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?"

"Động tác gì?" Hứa Tình Thâm mang khuôn mặt nghiêm túc hỏi.

Thật ra lúc đó cô không xem kỹ về lời miêu tả Tưởng Viễn Chu, sau đó càng không mở TV ra. Lão Bạch sờ sờ cái mũi của mình, Tưởng Viễn Chu ngồi ở sô pha có chút không được tự nhiên, TV mở ra. May mà hình ảnh bên trong cũng không phải Tưởng Viễn Chu.

Hứa Tình Thâm liếc nhìn, lại thấy Phó Kinh Sênh.

Cũng phải thôi, bây giờ Phó Kinh Sênh đã nhận tội, toàn bộ Đông Thành hẳn là đều phải nổ tung.

Cảnh sát còn hợp tác làm phim phóng sự, hai tay Hứa Tình Thâm khẽ nắm lại, trong hình là dáng vẻ Phó Kinh Sênh nhận tội, cũng thông báo toàn bộ những vụ án lớn liên quan tới anh ta.

Hứa Tình Thâm cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh, nhưng mà chuyển mấy kênh liên tiếp như vậy, kênh nào cũng phát tin tức này. Tưởng Viễn Chu cầm lấy chiếc điều khiển trong tay cô.

"Không có gì hay cả."

Vụ án của Tưởng Tùy Vân cũng được nhắc tới, cảnh sát muốn đưa tin vụ án khác nhưng hỏi qua Tưởng Viễn Chu, anh đồng ý.

Tuy rằng vết sẹo trong lòng sẽ bị vạch trần, nhưng Đông Thành cũng không thiếu người vẫn còn cho rằng Tưởng Tùy Vân là do Hứa Tình Thâm chữa bệnh dẫn đến cái chết.

Năm đó, những lời này là do Tưởng Viễn Chu nói ra, hiện tại, anh muốn đích thân thu hồi lại những lời này.

Duệ Duệ và Lâm Lâm cũng đi tới, hai đứa chơi rất vui, Lâm Lâm bước nhanh tới trước TV, bỗng nhiên nhào tới màn hình.

"Ba ba, ba ba -- "

Trái tim Hứa Tình Thâm như bị đâm một nhát thật mạnh, sắc mặt cũng thay đổi, Tưởng Viễn Chu nhìn lướt qua gò má cô. Nơi cổ họng Hứa Tình Thâm có chút khó khăn mở miệng nói: "Lâm Lâm, mau tới đây."

Bàn tay nhỏ bé của Lâm Lâm vẫn không ngừng với vào màn hình, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn vào Phó Kinh Sênh trong đó, con bé tiến tới gọi to: "Ba ba!"

Hứa Tình Thâm vội vàng đứng dậy, đi tới ôm lấy Lâm Lâm, cô ngồi trở lại sô pha, sau đó ôm chặt Lâm Lâm.

"Ba ba -- "

Hứa Tình Thâm lấy tay che ánh mắt của Lâm Lâm, đứa trẻ không thấy TV, bỗng nhiên òa khóc.

Tưởng Viễn Chu thấy thế, chuyển sang kênh hoạt hình, Hứa Tình Thâm buông tay ra, Lâm Lâm giương mắt nhìn lại, trong mắt vẫn còn rơm rớm, Hứa Tình Thâm đau lòng, cô đặt Lâm Lâm xuống đất.

"Đi theo Duệ Duệ chơi nha."

Lâm Lâm quay đầu nhìn cô, đôi môi thật mỏng run rẩy, tựa như đang thắc mắc, vì sao bỗng nhiên không thấy ba ba nữa.

Hứa Tình Thâm miễn cưỡng nở nụ cười, Duệ Duệ ở bên cạnh kéo cánh tay của Lâm Lâm, con bé cũng không khóc nữa, hai đứa cùng nhau chơi.

"Tưởng Viễn Chu, bây giờ còn có thể gặp Phó Kinh Sênh không?"

"Thế nào, em muốn gặp?"

Ánh mắt Hứa Tình Thâm rơi về hướng Lâm Lâm.

"Phải, muốn gặp một lần."

"Có thể."

Hứa Tình Thâm đối diện với ánh mắt của Tưởng Viễn Chu, cô bước vào Hoàng Đỉnh Long, cô biết, thân thế của Lâm Lâm cũng không giấu giếm được nữa. Hứa Tình Thâm muốn nói cho Tưởng Viễn Chu, nhưng ngày hôm nay không phải lúc, bỗng nhiên cô đưa tay cầm cổ tay của Tưởng Viễn Chu.

"Ngày mai, gọi ba anh tới đây ăn cơm."

"Vì sao?" Tưởng Viễn Chu không sao hiểu nổi, hỏi.

"Không sao cả, ăn mừng chúng ta chuyển về nhà mới."

Tưởng Viễn Chu nhìn tay của Hứa Tình Thâm, anh không khỏi cầm lại bàn tay cô, ngón tay xoa xoa ở phía trên vài cái.

"Dọn tới nhà mới cũng là chuyện của chúng ta, người của ông ấy theo dõi, ông ấy cũng sẽ biết."

"Dù sao cũng có một số việc phải nói rõ ràng, ông ấy không chúc phúc là chuyện của ông ấy, nhưng em không muốn ông ấy luôn có thành kiến với em và Lâm Lâm."

Tưởng Viễn Chu xích lại gần cô hơn.

"Yên tâm, sau này anh sẽ bảo vệ em."

"Em biết."

"Nếu quả thật em muốn ông ấy tới, có thể, anh nghe lời em."

"Được." Hứa Tình Thâm mỉm cười nói. "Vậy tối mai đi, chuẩn bị vài món thức ăn, người một nhà xum họp."

---

Buổi tối.

Dọn tới phòng ngủ dành cho khách, Tưởng Viễn Chu nhìn căn phòng trống rỗng tới xuất thần. Anh đi tới phòng trẻ bên cạnh, Duệ Duệ và Lâm Lâm còn đang chơi, Hứa Tình Thâm ở bên cạnh thúc giục:"Chúng ta buồn ngủ rồi, sáng sớm ngày mai lại chơi tiếp, có được hay không?"

Lâm Lâm làm như hoàn toàn không nghe thấy, cô bé ngồi trên tấm thảm nhanh chóng bò, đến rồi bên cạnh Duệ Duệ, đưa tay muốn lấy xe của nó.

Duệ Duệ đang chơi vui vẻ, bất ngờ bị Lâm Lâm lấy mất xe, cậu nhóc nhìn một chút, Tưởng Viễn Chu cho rằng hai đứa sẽ ầm ĩ, không nghĩ tới Lâm Lâm lại đặt trả chiếc xe vào trong tay Duệ Duệ.

Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh Lâm Lâm.

"Không còn sớm..."

Tưởng Viễn Chu ngồi ở trên đệm, Duệ Duệ rất an tĩnh, cầm lại món đồ chơi không nói tiếng nào, tiếp tục chơi, nhưng Tưởng Viễn Chu nhìn con trai như vậy, khó tránh khỏi đau lòng.

"Đêm nay, em cho Duệ Duệ ngủ đi."

Hứa Tình Thâm nhìn nhìn về phía anh.

"Được."

Người đàn ông lại có chút giật mình, nghe thế, anh tới ôm Duệ Duệ lên.

"Chúng ta không chơi nữa, đi ngủ cùng mẹ được không?"

Phòng ngủ chính, bên cạnh giường lớn có đặt chiếc giường nhỏ, vốn là chuẩn bị cho Lâm Lâm ngủ, hai đứa nhóc tắm xong, Hứa Tình Thâm để bọn chúng đều ngủ trên giường lớn.

Bọn nhỏ ban ngày chơi mệt, lúc này đang nằm trong chăn thiu thiu, chỉ thoáng một cái là ngủ thiếp đi.

Hứa Tình Thâm tắm rửa xong đi ra, tóc cũng sấy khô. Cô khẽ ngáp một cái.

"Anh cũng đi ngủ đi."

Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường.

"Một mình em có thể trông được sao?"

"Có thể." Hứa Tình Thâm đẩy anh một cái. "Đi ngủ."

Đương nhiên là Tưởng Viễn Chu không tình nguyện, Hứa Tình Thâm đẩy phía sau lưng anh, sau đó đẩy cho đến khi anh ra khỏi phòng.

Người đàn ông xoay người, vừa lúc thấy Hứa Tình Thâm đóng cửa.

"Sợ rằng em không trông được hai đứa nhỏ, em không đến nỗi còn muốn khóa cửa đó chứ?"

"Em có thể, yên tâm." Hứa Tình Thâm nói xong, đóng cửa rầm một tiếng, Tưởng Viễn Chu nghe thấy tiếng khóa trái cửa rõ ràng.

Cô làm vậy là đang đề phòng anh sao?

Người đã tiến vào phòng của anh rồi, cô còn có thể đề phòng được sao?

Hứa Tình Thâm xoay người trở lại trước giường, Tưởng Viễn Chu đứng ở bên ngoài một lúc, cũng về phòng khách ngủ.

Lúc chuẩn bị ngủ, Hứa Tình Thâm ngẫm lại thấy không ổn, liền mở cửa đi ra ngoài, cô rón rén ra ra vào vào phòng trẻ em hai lần, cô đóng cửa lại một lần nữa, mang những hộp sữa bột đã uống hết của Duệ Duệ đặt sát vào cửa phòng.

Những hộp sữa bột này nghe nói còn là món đồ chơi của Duệ Duệ, không chịu để cho ai vứt đi, Hứa Tình Thâm đặt cả mấy cái chuông đồ chơi ở phía trên.

Chuẩn bị xong xuôi tất cả, lúc này cô mới đi ngủ.

Tưởng Viễn Chu tắm xong đi ra, xuống lầu, hỏi người giúp việc lấy chìa khóa dự phòng của phòng ngủ chính.

Anh bước từng bước lên lầu, lúc này nhất định là Hứa Tình Thâm đã ngủ, Tưởng Viễn Chu đi tới trước phòng ngủ chính, lúc mở cửa vô cùng cẩn thận, không gây ra một chút xíu động tĩnh gì. Anh di chuyển cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng bước về phía trước.

Bên trong phòng ngủ tối om, xem ra đã ngủ thật rồi.

Loảng xoảng --

Bỗng nhiên một loạt âm thanh truyền tới tai Tưởng Viễn Chu, rõ ràng là tiếng chuông, anh mở hẳn cửa ra, Hứa Tình Thâm ở bên trong bị đánh thức, chỉ có điều cô lại không phản ứng kịp, mơ mơ màng màng.

"Ai vậy?"

Tưởng Viễn Chu không quan tâm nhiều như vậy, giơ đôi chân thon dài bước nhanh đi vào trong, vừa lúc dẫm nát chiếc chuông.

Mấy âm thanh liên tiếp truyền tới khiến Hứa Tình Thâm tỉnh giấc hoàn toàn, Tưởng Viễn Chu lần mò đến trước giường, Hứa Tình Thâm vừa giơ cánh tay lên muốn bật đèn, cũng cảm giác được chăn đang đắp bị xốc lên.

Rất nhanh, cô bị một sức mạnh đẩy sang bên cạnh.

Tưởng Viễn Chu ngang ngược lên giường, cánh tay giữ chặt bả vai cô, Hứa Tình Thâm bị đè chặt trong chiếc giường lớn, người đàn ông xoay người càng đè chặt cô hơn.

Dê đã vào hang sói, sao có thể đề phòng tên sắc lang này chứ?

Hứa Tình Thâm đá đá chân hai cái.

"Anh...."

Tưởng Viễn Chu ôm chặt lấy cơ thể mềm mại đầy mùi hương thơm mát kia, anh kéo chăn lên trên người, quấn chặt hai người ở bên trong.

"Có một số việc chúng ta đã nói..."

"Ai nói với em là được rồi?" Tưởng Viễn Chu thở hổn hển.

"Đó là em nói, anh đâu có nói là đồng ý."

"Lẽ nào em không hề muốn anh?" Người đàn ông nói, bàn tay sờ soạng nơi mẫn cảm nhất của Hứa Tình Thâm.

Chương 198: Phụ nữ giống nhau!

Editor: Yuè Yīng - Lưu Tinh

Hứa Tình Thâm nhất thời không kìm chế được, trong miệng phát ra thanh âm, Lâm Lâm nằm bên cạnh khẽ cử động, sau đó đá văng chăn ra.

Toàn thân Tưởng Viễn Chu căng cứng không chịu được nữa, động tác cũng suồng sã hơn, Hứa Tình Thâm thính tai, nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng ê a, hình như là hai đứa nhóc đều tỉnh dậy.

Cô đẩy Tưởng Viễn Chu ra.

"Anh nhìn xem, đừng có nhúc nhích. . ."

Hứa Tình Thâm nhân cơ hội chui ra khỏi ổ chăn, thật vất vả mới đưa tay bật đèn bàn lên.

Tưởng Viễn Chu ngồi ở trên người cô, anh xốc chăn lên, thấy Duệ Duệ và Lâm Lâm đều ngồi dậy, tóc của Lâm Lâm bù xù như là tổ chim vậy, cả hai đứa nhóc ngây ngô, mở to mắt, đều đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu chằm chằm.

Hứa Tình Thâm đẩy anh một cái, thiếu chút nữa thì anh ngã lăn từ trên giường xuống đất.

Cô vội vàng đè hai đứa nằm xuống.

"Ngủ nào."

Nhưng bọn chúng đã bị đánh thức, giờ tinh thần tỉnh táo, không chịu ngủ tiếp, hai đứa đều chuyển động cặp mắt to nhìn Tưởng Viễn Chu chằm chằm.

Hứa Tình Thâm cào cào mái tóc rối lại.

"Anh mà không đi ra, chúng cũng sẽ không ngủ."

Mặc dù Tưởng Viễn Chu vô cùng bất mãn, nhưng vẫn bị đuổi ra ngoài.

Đi qua cửa phòng ngủ, anh thấy những hộp sữ bột lăn lóc bên đó và những món đồ chơi.

---

Ngày hôm sau.

Sân huấn luyện.

Trời vừa hừng đông, cuộc sát hạch lại bắt đầu.

Phó Lưu Âm theo mọi người đi tới cánh rừng trước mặt, huấn luyện viên bắt đầu phát balo, bên trong có thức ăn nước uống cơ bản.

"Mặc dù mọi người là một đội, nhưng mọi người cũng phải nhớ kỹ, giữa mọi người đều có cạnh tranh, tôi sẽ ở cửa chính chờ, đến lúc đó người đi ra ngoài đầu tiên, cơ hội sau này cũng là tốt nhất, hiểu chưa?"

"Rõ!"

Phó Lưu Âm nhận lấy balo, bên trong rất nặng, thoáng chốc cô không cầm nổi, chiếc balo rơi phịch xuống đất.

Mục Kính Sâm đi tới vài bước, Phó Lưu Âm vội vàng đem balo khoác lên vai.

Người đàn ông cười nhạt, sắc mặt cô ửng hồng, nhưng khẩu khí vẫn hăng hái, nói: "Báo cáo."

"Nói."

"Trong này có những vật gì vậy? Nặng như vậy, còn nữa. . . Chúng tôi sát hạch có quy định thời gian không?"

"Trong balo có đầy đủ đồ dùng cần thiết cho mọi người dã ngoại, bên trong còn có một miếng vải trắng, nếu như mọi người thấy không đi nổi nữa, muốn buông bỏ, có thể buộc miếng vải này vào cánh tay, trở về theo đường cũ. Sát hạch không đưa thời gian cụ thể, bên trong có vô vàn nguy hiểm, mong mọi người đều tự bảo trọng."

"Vâng!"

Mục Kính Sâm không dừng lại, sau khi bắt đầu sát hạch, anh ta trở về sân huấn luyện.

Phó Lưu Âm theo hai cô gái khác đi vào, các cô ăn mặc quân trang, trên lưng vác chiếc balo lớn nên khó tránh khỏi đi lại bất tiện, mà bên trong này tựa như một mê cung rộng lớn, lúc tiến vào căn bản là không biết nên đi hướng nào.

Mấy người đàn ông đi ở phía trước nói: "Chú ý dưới chân."

Ánh dương xuyên qua lá cây rậm rạp chằng chịt hắt xuống, Phó Lưu Âm nghe thấy thanh âm huyên náo bên tai càng lúc càng gần, phía trước, cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thê thảm.

Mấy người chạy vội về phía trước, thấy một người đàn ông ngồi ở dưới tàng cây, bàn tay giữ chặt mắt cá chân của mình, ngửa đầu kêu đau đớn.

Những người bạn bên cạnh không biết làm sao, Phó Lưu Âm tiến lên, thấy người đàn ông bị chiếc bẫy thú kẹp chặt chân.

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Anh còn có thể đi sao?"

"Đi cái gì chứ, đợi lát nữa gặp phải những huấn luyện viên kia, đừng nói là đánh, ngay cả chạy cũng trốn không thoát."

Phó Lưu Âm nhìn xung quanh, thắc mắc: "Vì sao nơi này lại có nhiều bẫy như vậy? Chúng ta cũng không phải dã thú, chỉ là sát hạch nghề vệ sĩ mà thôi. . ."

"Nếu có thể bắt được thì tốt rồi." Một người đàn ông thấp giọng nói.

"Nghe nói chỗ Thiếu tá Mục có bản đồ bố trí tường tận."

"Cậu đang nói lời vô ích à, sao mà có được. . ."

Phó Lưu Âm ngồi xổm người xuống, cái bẫy thú kẹp chặt chân người đàn ông, chân của anh ta đã không nhìn rõ đâu là máu đâu là thịt nữa.

"Xem ra là không có cách nào khác tiếp tục, anh bỏ cuộc đi."

"Không, khó khăn lắm tôi mới tới bước này, nói gì cũng không thể bỏ cuộc được."

"Lẽ nào anh không muốn chân của mình nữa?"

"Tôi có thể chịu đựng. . ."

Phó Lưu Âm thấy anh ta cố gắng muốn đứng lên, nhưng anh ta nào còn sức nữa, người bạn bên cạnh lắc đầu, mở túi cho anh ta, lấy miếng vải trắng bên trong ra.

"Chúng tôi không thể lãng phí thời gian với anh ở đây được, càng không thể đưa anh theo, anh bỏ cuộc đi, đợi lát nữa sẽ có người tới đón anh."

Người đàn ông dựa người vào thân cây, gật đầu: "Tôi hiểu rồi, mọi người mau đi đi."

Phó Lưu Âm lại cõng balo lên một lần nữa, lúc này chỉ mới vừa bước vào cánh rừng, bọn họ đã không thể không bỏ lại một người bạn đồng hành.

Cảm giác bất lực này như nghẹn lại ở trong tim của mỗi người, khiến bước chân của bọn họ trở nên nặng nề.

Cô đi về phía trước, đường dưới chân rất ẩm ướt, chỉ sau một tiếng đồng hồ, con đường phía trước dài đằng đẵng, cũng không nhìn thấy điểm xuất phát đâu nữa.

Người đàn ông đứng đầu xác định phương hướng, tất cả mọi người đi theo anh ta, Phó Lưu Âm ở giữa đoàn, cô gái đi ở phía trước quay đầu lại hỏi: "Cô không sao chứ?"

"Không sao."

Bả vai cô bị đè nặng tới nỗi đau không chịu nổi, nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng.

Mấy người đi qua cánh rừng bước về phía trước, Phó Lưu Âm chợt nghe phía sau truyền đến một âm thanh, cô vội xoay người, thần sắc kinh hãi kêu lên: "Người đâu?"

Mấy người còn lại dừng bước, đều quay đầu lại, đã thấy trong hàng ngũ thiếu một người.

Phó Lưu Âm bước tới vài bước, cô liếc nhìn khắp nơi, nhưng không nhìn thấy người đàn ông kia đâu.

"Không biết là có mãnh thú không nhỉ?"

"Đừng có tự mình dọa mình." Phó Lưu Âm nhẹ giọng nói.

"Nếu như là mãnh thú, trái lại, không có khả năng là không để lại một vết tích nào."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Đang lúc nói chuyện, đã thấy người đàn ông mất tích khi nãy kia đi ra, gương mặt uể oải, Phó Lưu Âm là người đầu tiên nhìn thấy cổ anh ta có vết màu hồng.

Người bạn đồng hành gọi tên anh ta.

"Cậu xảy ra chuyện gì vậy? Vừa nãy đi đâu?"

Nói xong, người đàn ông kia định tiến lên, Phó Lưu Âm níu lại cánh tay anh ta.

"Đừng đi."

"Làm sao vậy?"

"Anh ta đã "chết"."

"Đùa gì thế?"

Phó Lưu Âm hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.

"Anh đừng quên đây là đang sát hạch, thấy ấn ký trên cổ anh ta không? Điều đó thể hiện là lúc nãy anh ta bị bắt làm tù binh đồng thời bị cắt cổ."

Phó Lưu Âm vội lui về phía sau mấy bước.

"Huấn luyện viên, nhất định là có huấn luyện viên ở đây, chạy mau!"

Mọi người nghe nói như thế, nhấc chân lên bỏ chạy, thể lực của Phó Lưu Âm không bằng bọn họ, cô nhìn thấy một tên huấn luyện viên nhảy xuống từ trên cây cao, cô bỏ lại balo, chạy trước rất nhanh.

Đến một chỗ đất trống, Phó Lưu Âm chạy hết nổi rồi, hai chân mềm nhũn phịch trên mặt đất, những người bạn đồng hành cũng tới rất nhanh, vừa dừng bước, vừa quay đầu lại nhìn xung quanh.

"Không đuổi theo tới đây, mệt chết đi được."

"Âm Âm, sao cô lại bỏ balo lại?"

"Đúng đấy, không có balo, cô sống thế nào chứ?"

Phó Lưu Âm vỗ vỗ túi áo mình.

"Tôi mang theo đồ ăn, tôi đã nhìn bên trong rồi, ở hoàn cảnh như vậy, ban đêm chúng ta cũng không thể ngủ ngon, về phần nước, bản thân đã chiếm lấy trọng lượng nhất định, đây là ở trong rừng, còn sợ không lấy được một ngụm nước uống sao?"

Mọi người nghe vậy cảm thấy có vẻ như cũng có lý, thế nhưng cũng không ai chịu vứt bỏ đồ trên người.

---

Hoàng Đỉnh Long.

Sau mười hai giờ trưa, Tưởng Viễn Chu ngồi ở sô pha, nhìn thân ảnh của Hứa Tình Thâm đi tới đi lui, trong căn phòng vắng ngắt bỗng nhiên có thêm hai đứa trẻ, ném đồ chơi khắp nơi, Hứa Tình Thâm theo sau thu dọn.

Người đàn ông vắt chéo chân, ánh nhìn dõi theo Hứa Tình Thâm đi qua đi lại.

Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh anh, ý bảo anh đứng dậy.

"Làm sao vậy?"

"Mắt anh để ở đâu vậy?" Hứa Tình Thâm đẩy anh ra, lấy bên dưới chỗ anh ngồi một cuốn truyện cổ tích.

"Ngồi lên mà không có cảm giác?"

"Không cảm giác."

Hứa Tình Thâm đặt cuốn truyện trên bàn trà, Tưởng Viễn Chu ngay sau đó nói: "Căng tới chết lặng, cho nên lúc ngồi lên thật sự không có cảm giác."

Cô xoay người lại đẩy trán anh một cái, Tưởng Viễn Chu dựa người về phía sau ghế, còn muốn kéo lấy tay của Hứa Tình Thâm, cô giấu tay phía sau người mình.

"Gọi điện thoại cho bên kia sao?"

"Gọi rồi."

"Nói như thế nào?"

"Anh nói có thể cho ông ấy gặp cháu nội, hỏi ông ấy có tới hay không, ông ấy còn muốn nói cặn kẽ về chuyện ngày đó, anh liền cúp điện thoại, không biết rốt cuộc có tới hay không."

Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng người, cánh tay tự nhiên nắm hông của Hứa Tình Thâm, cô cúi đầu nhìn đỉnh đầu của anh chằm chằm.

"Em đi chuẩn bị cơm tối."

"Không phải trong bếp có người giúp việc sao?"

Hai người đối thoại, hoàn toàn coi một người khác đang ngồi trên sofa trở nên vô hình. Lão Bạch ngẩng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, hiện tại Hứa Tình Thâm đã trở về, cũng không biết anh còn phải chứng kiến hai người này khoe khoang tình cảm đến khi nào.

"Lão Bạch."

Bất ngờ anh ấy nghe được Hứa Tình Thâm đang gọi mình.

Lão Bạch lấy lại tinh thần.

"Có gì phân phó, Tưởng phu nhân?"

"Gần đây anh có đi xem mắt không?"

Sắc mặt Lão Bạch ngỡ ngàng: "Xem mắt gì cơ?"

"Anh đã ngần này tuổi rồi, muốn tự do phát triển xem ra là khó khăn, chỉ có thể dựa vào xem mắt thôi."

Lão Bạch nghiêm túc lắc đầu: "Trước đây có, chỉ có điều không hài lòng lắm."

"Nhìn như vậy, yêu cầu của anh rất cao."

"Cũng không phải. . . Chỉ là. . ."

Hứa Tình Thâm nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh, quay đầu nhìn lại, Lâm Lâm ngã sấp xuống, cô vội vàng đi tới chỗ hai đứa nhóc. Tội nghiệp Lão Bạch mới chỉ nói được nửa câu, Hứa Tình Thâm còn đang lo cho con không để ý tới anh ấy. Lão Bạch ấp úng, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy hết.

"Thế nào? Tương tư."

Lão Bạch vừa nghe vậy, ngay lập tức cao giọng: "Tưởng tiên sinh, ngài chớ nói nhảm."

"Cũng đúng, theo bình thường thì hẳn là cậu đã qua cái tuổi tương tư này rồi."

". . ."

Tưởng Viễn Chu vừa muốn đứng dậy, chuông điện thoại di động cũng vang lên, anh nhìn màn hình, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

"Alo."

Lão Bạch vểnh tai nghe, cũng không lâu lắm, anh ấy nghe thấy Tưởng Viễn Chu cúi đầu nói câu: "Đã biết."

Tưởng Đông Đình cúp điện thoại, quản gia bên cạnh có chút khó hiểu.

"Lão gia, buổi tối ngài thật sự muốn qua đó?"

"Bên kia đã lên tiếng, nếu ta không chịu đi, không phải đoạn tuyệt mọi quan hệ sau này với họ sao?"

"Thế nhưng cô Hứa. . ."

Tưởng Đông Đình nghe được ba chữ này, hừ lạnh một tiếng: "Ngày hôm qua cậu cũng ở đây, cậu cũng đều nhìn thấy, nếu như cậu không có mặt, có phải là sẽ tin lời nói của cô ta hay không."

"Đúng vậy, bởi vì bản thân cô ấy yếu thế, tôi thật sự không nghĩ tới chuyện Hứa Tình Thâm có thể làm như vậy. Lão gia, vậy tối nay thì sao?"

Tưởng Đông Đình đưa mắt nhìn về phía trước.

"Cậu sợ cô ta giở mánh cũ?"

"Dù sao thì tôi nghĩ không có chuyện tốt."

"Hồng Môn Yến?"

Quản gia lo lắng nhất chính là chuyện này.

"Ngài đừng quên, Tưởng tiên sinh chỉ là truyền lời, người mời ngài qua đó ăn cơm chính là cô Hứa."

Tưởng Đông Đình cười nhạt hai tiếng.

"Ngày hôm qua là ta sơ sẩy, lần sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa."

"Lão gia, đến lúc đó tôi đi cùng ngài."

"Ừ."

Đến tối, Tưởng Đông Đình đi tới Hoàng Đỉnh Long, Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đều ở đây, nhìn thấy hai người đến, Lão Bạch đứng dậy chào hỏi.

Tưởng Viễn Chu đang xem hai đưa trẻ chơi, Tưởng Đông Đình bước tới.

"Duệ Duệ, ông nội tới nè."

Duệ Duệ cũng không thân với ông ta, Tưởng Đông Đình bảo quản gia lấy hộp quà tới, trẻ con chẳng bao giờ cầm lòng được khi nhìn thấy món đồ chơi. Duệ Duệ bước đi tới trước mặt Tưởng Đông Đình. Tưởng Đông Đình nở nụ cười: "Xem ông nội mang cho con thứ gì nào."

Có lẽ ông muốn chơi cùng Duệ Duệ một lúc, Tưởng Đông Đình mở hộp ra, bên trong có mấy chiếc xe đẩy màu đầy sắc, Lâm Lâm ở bên cạnh nhòm sang, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy.

"Ba chỉ mua một phần?"

"Ta cũng chỉ có một đứa cháu nội."

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu có chút không vui, Tưởng Đông Đình nhìn qua Lâm Lâm.

"Đứa trẻ không rõ lai lịch này, cũng chỉ có con mới chấp nhận."

Sắc mặt người đàn ông trở nên u ám, nói: "Không phải lúc đó là ba dùng nó đánh tráo với Duệ Duệ sao?"

"Ta làm vậy là vì muốn tốt cho con."

Bầu không khí bên trong phòng khách trở nên căng thẳng, Lão Bạch và quản gia đều không nói lời nào, Hứa Tình Thâm đứng ở trước phòng bếp, Tưởng Đông Đình nhìn sang.

"Giả bộ như thật, đáng tiếc thật sự không phải người hiền lành gì."

Tưởng Viễn Chu khẽ nheo mắt, thực sự không hiểu nổi tại sao Hứa Tình Thâm phải gọi Tưởng Đông Đình tới, anh vừa muốn nổi giận, chợt nghe thấy tiếng bước chân đi tới.

Hứa Tình Thâm bưng trà trong tay, mỉm cười, cô đặt chén trà lên trên bàn, sau đó nói với Tưởng Đông Đình: "Ba, uống nước."

Cô không cần dùng ngôn từ gay gắt để kích động ông ta, chỉ cần một tiếng "Ba" này, cũng đủ khiến Tưởng Đông Đình nổi cơn giận dữ.

"Tôi không phải ba cô!"

"Nếu ông ấy không cần, sau này đừng gọi." Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh nói.

Hứa Tình Thâm nắm hai tay lại.

"Cơm tối chuẩn bị xong, tới ngồi đi."

Tưởng Đông Đình nhìn cô, Tưởng Viễn Chu đứng dậy đầu tiên, kéo tay của Hứa Tình Thâm.

"Khả năng là ông ấy còn sợ em hạ độc, đi, chúng ta đi ăn, à. . . Lão Bạch, cậu cũng ngồi đi, ở lại ăn cơm tối."

"Cảm ơn Tưởng tiên sinh."

Hứa Tình Thâm đi tới tủ rượu.

"Chúng ta uống chút rượu ha."

"Anh không uống."

Hứa Tình Thâm cầm hai bình rượu đi tới trước bàn ăn, quản gia kéo ghế ra cho Tưởng Đông Đình, Tưởng Đông Đình cũng bảo quản gia ngồi xuống.

Hứa Tình Thâm đưa tay vỗ vỗ trước ngực Tưởng Viễn Chu.

"Uống đi, không sao đâu, chuyện hai năm trước đều đã qua rồi, sẽ không có ai lại rót rượu hại anh nữa đâu."

Tưởng Đông Đình nghe vậy, lại nghĩ tới chuyện Lăng Thận dã gây ra cho Tưởng Tùy Vân, ông ta biết Hứa Tình Thâm sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, những lời này rõ ràng là đang như tát vào mặt ông ta.

Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, Hứa Tình Thâm mở rượu, rót cho Tưởng Đông Đình.

"Ba, uống chút rượu không sao chứ?"

"Uống rượu thì không sao, thế nhưng tôi không nhận nổi tiếng xưng hô này của cô Hứa."

"Mặc kệ ba có chịu nhận hay không, con cũng phải gọi như vậy, dù sao con và Viễn Chu ở cùng nhau, ba của anh ấy chính là ba của con."

Bảo mẫu đưa hai đứa trẻ tới, để cho bọn chúng ngồi vào ghế trẻ em.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Hứa Tình Thâm liếc nhìn chén rượu mới rót có một nửa của Tưởng Viễn Chu.

"Không sao đâu, chỉ nửa chén thôi mà."

Tưởng Viễn Chu kéo tay cô qua.

"Ngồi đi."

"Vâng."

Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh Tưởng Viễn Chu, trên bàn bày đầy đủ món ăn, ngay cả người giúp việc cũng ngồi xuống.

Tưởng Đông Đình hiểu rõ trong lòng, người phụ nữ này không phải là đang thể hiện dáng vẻ chủ nhân hay sao, còn gọi ông tới, là muốn diễu võ dương oai?

Hứa Tình Thâm bưng ly lên, nhìn về phía mọi người.

"Hôm nay tôi thật cao hứng, thấy tất cả đều những khuôn mặt quen thuộc, hai năm trước, mọi người ở nơi này, hơn hai năm sau tôi trở về, mọi người vẫn còn ở đây."

Lời này, mọi người nghe thấy thoải mái, nhưng Tưởng Đông Đình lại cảm giác dường như bị người ta giáng một cái tát.

Hai năm trước ông ta trăm phương nghìn kế chia cắt bọn họ, hôm nay đây. . . Đi một vòng, Hứa Tình Thâm vẫn trở về.

Hứa Tình Thâm uống một hớp rượu, một bảo mẫu đứng dậy nói: "Tưởng phu nhân, cô có thể trở về, chúng tôi cũng vui vẻ, thật lòng chúc phúc cho cô và Tưởng tiên sinh."

Tưởng Đông Đình lại không nghe nổi như vậy.

"Tưởng phu nhân? Tiếng gọi này làm sao có thể tùy tiện gọi chứ."

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^

Người bảo mẫu kia sợ đến tay chân run lẩy bẩy, không dám nói tiếp nữa.

Hứa Tình Thâm cười cười, bảo bà ta ngồi xuống: "Ba, đừng nghiêm trọng hóa như vậy."

"Hứa Tình Thâm, cô thật sự muốn trở thành Tưởng phu nhân hay sao?"

Cô nhếch môi cười, nhìn thẳng vào mắt Tưởng Đông Đình: "Ba, nếu như con đã đồng ý ở cùng một chỗ với Tưởng Viễn Chu, đương nhiên phải kết hôn với anh ấy. Dù sao con cũng là người có tư tưởng truyền thống."

Lão Bạch nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt. Trường hợp này, bọn họ không tiện chen miệng vào. Anh nghĩ đến chuyện Hứa Tình Thâm vừa nói. Đúng vậy, chuyện hôn nhân đại sự của hai người bọn họ thật không thể tiếp tục chậm trễ.

Tưởng Đông Đình lạnh lùng cười: "Đây quả là chuyện buồn cười nhất trên đời mà tôi từng nghe."

"Ba, ba nói vậy chẳng qua là vì trong lòng ba còn nhiều điều hiểu lầm đối với con."

"Vậy cô thử nói xem tôi còn hiểu lầm cô cái gì?"

Hứa Tình Thâm vuốt lại mấy sợi tóc trước trán, sau đó dùng lòng bàn tay khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Tưởng Viễn Chu quá hiểu Tưởng Đông Đình. Anh vừa định tiến lên, chỉ là còn chưa kịp mở miệng thì Hứa Tình Thâm đã cầm lấy tay anh.

"Tưởng Viễn Chu, em không hề kết hôn thật với Phó Kinh Sênh."

"Đùa gì thế!" Tưởng Đông Đình hừ lạnh. "Cô nói láo thành tật phải không? Có cần tôi cho người đến Cục dân chính tra lại một lần nữa không?"

Sắc mặt Hứa Tình Thâm vẫn bình tĩnh, ngón tay trỏ khẽ vuốt ve sau lưng Tưởng Viễn Chu.

"Lúc đó con vừa sinh Lâm Lâm, một mình con không thể chăm sóc tốt cho con bé được. Phó Kinh Sênh nói muốn có một gia đình, bảo con cùng anh ta trở thành vợ chồng trên danh nghĩa. Lúc đó con đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc cũng đồng ý. Con và anh ta không hề đến Cục dân chính, nhưng Lâm Lâm cần làm giấy khai sinh, rồi còn phải đi học. Ba cũng biết bản lĩnh của Phó Kinh Sênh rồi đó, anh ta hoàn toàn có thể tạo giấy đăng ký kế hôn giả. Ngày hôm qua con nói muốn gặp Phó Kinh Sênh là muốn nói anh ta hãy xóa bỏ quan hệ hôn nhân trên hệ thống của Cục dân chính. Nhưng bây giờ, có lẽ con sẽ làm đơn xin ly hôn, chỉ là cần phải có thời gian."

Tưởng Đông Đình càng nghe càng tức giận hơn. Ông ta thấy Hứa Tình Thâm nhất định là đang nói xằng nói bậy.

"Các người không phải vợ chồng giả, các người cùng nhau ở chung nhà cũng không phải là giả! Không lẽ cô định nói rằng hai người chưa từng phát sinh quan hệ hay sao?"

"Phải." Sắc mặt Hứa Tình Thâm thản nhiên, không có chút nào do dự.

"Con và Phó Kinh Sênh trước giờ vẫn luôn chia phòng ra ngủ, chưa từng phát sinh quan hệ."

Tưởng Đông Đình siết chặt ly rượu trong tay, lời này nói ra ai mà tin được cơ chứ?

"Lời nói dối của cô đến con nít ba tuổi còn không tin được nữa là!"

Hứa Tình Thâm liếc nhìn Tưởng Viễn Chu: "Tưởng Viễn Chu, còn anh thì sao, anh có tin em không?"

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu không chút băn khoăn, anh gật đầu: "Anh tin, anh đương nhiên tin em."

Tưởng Đông Đình tức giận đến thiếu chút nữa thì ngất đi.

"Viễn Chu, con đúng là bị người đàn bà này cho ăn bùa mê thuốc lú rồi!"

"Ba, ba không chịu tin cũng chỉ vì không muốn con bước chân vào nhà họ Tưởng."

"Hứa Tình Thâm, cô nghĩ xem những chuyện này có mấy ai tin?"

Hứa Tình Thâm mỉm cười: "Ba nghĩ là một nam một nữ ở cùng một nhà thì không tránh khỏi việc phát sinh quan hệ phải không?"

"Trong lòng cô tự hiểu rõ nhất!"

"Vậy Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm thì sao? Lúc trước con từng thấy trên ti vi ngày ngày đều là tin tức về bọn họ, nói bọn họ đang ở cùng một chỗ, còn có tin tức về lễ đầy tháng của Duệ Duệ. Thế nhưng Tưởng Viễn Chu nói anh ấy và Lăng Thời Ngâm chưa từng có quan hệ. Con liền tin tưởng anh ấy."

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm thấy chua xót. Anh kéo tay Hứa Tình Thâm qua, tay còn lại khoác lên bả vai cô.

"Cô chịu tin là bởi vì căn bản cô không hề quan tâm vấn đề đó. Cái cô muốn chỉ là danh phận Tưởng phu nhân mà thôi."

"Con nói ra những điều này với mọi người không phải vì cần mọi người tin tưởng. Danh phận Tưởng phu nhân kia là do Tưởng Viễn Chu quyết định, và việc duy nhất mà con phải làm hiện giờ là trở thành vợ của anh ấy!" Hứa Tình Thâm rành mạch nói rõ ràng từng chữ.

Khoé miệng Tưởng Đông Đình run lên, ông liếc mắt nhìn Tưởng Viễn Chu. Tưởng Viễn Chu hoàn toàn tin tưởng lời của Hứa Tình Thâm.

Ông ta tức giận đứng bật dậy.

Hứa Tình Thâm nhìn sắc mặt trắng bệch của Tưởng Đông Đình, trong lòng cô cảm thấy cực kì khuây khỏa.

"Ba, còn có một việc quay trọng con nhất định phải khuyên ba. Hại người lại thành hại mình, lời này, con nghĩ hẳn là ba hiểu rõ hơn ai hết?"

Cô hoàn toàn không chừa chút mặt mũi nào cho Tưởng Đông Đình. Hứa Tình Thâm cũng không cần cho ông ta mặt mũi. Cô chính là rất hận Tưởng Đông Đình! Nếu như không phải do ông ta, rất nhiều chuyện sẽ không đi đến nước như ngày hôm nay.

Hứa Tình Thâm gọi ông ta qua đây chính là muốn ông ta biết năm đó rốt cuộc ông ta đã tự hại chính bản thân mình.

Tưởng Đông Đình có vẻ lơ đễnh. Hứa Tình Thâm cười nhạt, rồi nghiêng người, vòng tay qua ôm lấy cánh tay của Tưởng Viễn Chu.

"Tưởng Viễn Chu, có chuyện này nếu như không nói cho anh biết, trong lòng em vẫn sẽ luôn cảm thấy khó chịu. Trước đây em không nói với anh là vì em biết cho dù có nói ra thì ba anh cũng sẽ không thể tiếp nhận em, chúng ta muốn ở bên nhau lại càng khó khăn hơn."

Tưởng Viễn Chu ôm chặt lấy hông của Hứa Tình Thâm, tựa cằm lên đỉnh đầu cô: "Đừng sợ, từ nay về sau đã có anh ở đây."

"Em biết." Hứa Tình Thâm gật đầu.

"Nếu Phó Kinh Sênh không xảy ra chuyện, em thật sự đã nghĩ sẽ cùng anh ta rời khỏi nơi này. Em không dám nói ra là vì sợ ngay cả bảo bối duy nhất của em cũng sẽ bị anh mang đi."

Hai vai Tưởng Viễn Chu hơi run lên, trong lòng mơ hồ cảm thấy điều gì đó khiến tim anh đau nhói: "Chuyện gì?"

Hứa Tình Thâm khẽ lau chùi khóe mắt, cô ngồi dậy, nhìn chằm chằm Tưởng Đông Đình ở đối diện.

"Lúc đầu ba cho người đánh tráo con của con, nhưng chắc ba không ngờ, nếu như chuyện đó không thành công thì sao? Tưởng Đông Đình, ba hoàn toàn tin tưởng Duệ Duệ là cháu nội đích tôn của nhà họ Tưởng hay sao?"

Hai mắt Tưởng Đông Đình trợn tròn, dường như vừa chịu một sực đả kích quá lớn. Ông ta cầm ly rượu lên, sau đó đặt mạnh xuống bàn.

"Người phụ nữ này quả nhiên có thể dùng đủ mọi thủ đoạn tồi tệ!"

"Ba muốn nói là lúc đó đã làm giám định rồi phải không?" Hứa Tình Thâm cười nhạt.

"Sửa lại."

"Cái gì sửa lại?"

"Kết quả giám định đã được sửa lại, là chính tay Phó Kinh Sênh sửa."

Tưởng Viễn Chu cũng giật mình: "Ý em nói..."

Hứa Tình Thâm gật đầu: "Lúc Duệ Duệ gặp chuyện không may, Lão Bạch đến tìm em, nói với em Duệ Duệ mới là con trai ruột của em. Lúc đó em thật sự rất sợ, nhưng chính miệng Phó Kinh Sênh đã nói cho em biết. Viễn Chu, tha thứ cho em lúc đó em đã quá lạnh lùng. Em cho rằng chỉ có như vậy chúng ta mới có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhau."

"Không thể nào, không thể nào --" Tưởng Đông Đình kích động đứng dậy, chỉ tay vào Hứa Tình Thâm.

"Bây giờ cô đang tìm cách cho con gái mình bước vào nhà họ Tưởng phải không? Cô còn định cho nó một thân phận trong cái nhà này à?"

Bây giờ đừng nói là Tưởng Đông Đình hay Tưởng Viễn Chu, ngoại trừ Duệ Duệ và Lâm Lâm, bất kể người nào khi nghe thấy cũng phải giật mình khiếp sợ?

Hứa Tình Thâm khịt mũi, khóe mắt đã bắt đầu ẩm ướt: "Viễn Chu, ngày mai anh có thể mang Lâm Lâm đi làm giám định lại thêm một lần nữa. Lần này, sẽ không còn ai có thể động tay vào kết quả nữa."

"Tôi không tin!" Tưởng Đông Đình cảm thấy buồn cười. "Rõ ràng là một đứa cháu trai, sao đột nhiên lại biến thành cháu gái như vậy? Hứa Tình Thâm, bụng dạ cô thật khó lường!"

"Ba, bây giờ cả hai đứa đều đang ở đây. Tuy rằng trẻ con nghe không hiểu nhưng ba lại trọng nam khinh nữ như vậy. Nếu như có kết quả giám định, không lẽ ba định không nhận Lâm Lâm là cháu gái của mình sao?"

Tưởng Đông Đình ngồi xuống, quản gia bên cạnh vội trấn an ông: "Lão gia, chuyện này không thể gấp được. Dù sao cũng liên quan đến chuyện huyết thống nhà họ Tưởng, đương nhiên phải làm giám định lại. Hay là chờ có kết quả rồi tính tiếp..."

Hứa Tình Thâm nói tiếp: "Lẽ nào mọi người không cảm thấy Lâm Lâm càng lớn càng giống con hay sao?"

Tưởng Viễn Chu đẩy ghế ra đứng dậy. Lâm Lâm và Duệ Duệ đang ngồi cạnh nhau. Hai đứa nhỏ vừa ăn cơm xong, trên miệng vẫn còn vương lại một ít thức ăn. Lúc này hai đứa đang cùng nhau cầm cái muỗng, gõ cọc cạch lên bàn tạo ra một chuỗi âm thanh leng keng, hoàn toàn không chú ý tới chuyện của người lớn.

Tưởng Viễn Chu từng bước đi tới chỗ hai đứa, dưới chân anh nặng như đeo chì, bước chân vô cùng nặng nề.

Hứa Tình Thâm nhìn theo bóng lưng của anh. Lúc này, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Khó chịu đến nỗi cô không thể dùng cách nào để che giấu được.

Người đàn ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Lâm. Lâm Lâm đột nhiên ngừng đùa giỡn, nghiêng đầu qua, hai mắt to tròn nhìn anh chằm chằm. Bé con ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích.

Quảng cáo
Trước /190 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chế Ngự Nam Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net