Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sắc Đẹp Khó Cưỡng
  3. Chương 64
Trước /190 Sau

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 64

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 199: Tưởng Viễn Chu, anh dám cưới em hay không?Editor: Dế Mèn

***

Tưởng Viễn Chu nhìn mặt mũi Lâm Lâm, đây không phải lần đầu tiên anh quan sát một cách cẩn thận như vậy, nhưng lần này không giống trước, Hứa Tình Thâm nói con bé chính là con gái anh.

Người đàn ông vươn tay sờ khuôn mặt Lâm Lâm. Lâm Lâm giơ cái muỗng trong tay lên gõ gõ vào đầu Tưởng Viễn Chu.

Tới một môi trường mới lạ, Lâm Lâm không cảm thấy lạ lẫm chút nào. Tay Tưởng Viễn Chu ôm thân mình nho nhỏ của con bé vào lòng, cánh tay anh đều đang run, sợ đè đau con, hình ảnh trong mắt Hứa Tình Thâm vỡ ra.

"Ba! ! !" Duệ Duệ ở cạnh Lâm Lâm gọi một tiếng.

Có lẽ cảm giác được sự thân mật của Tưởng Viễn Chu dành cho Lâm Lâm mà Duệ Duệ lại trở nên an tĩnh một cách đặc biệt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu.

Bàn tay người đàn ông vuốt ve đầu Lâm Lâm, tựa không nghe thấy, tiếng anh run rẩy: "Hóa ra tôi còn có con gái. Hóa ra con là con gái ba."

"Viễn Chu!" Tưởng Đông Đình lạnh mặt nói: "Con tin chuyện này? Chỉ bằng mấy câu người phụ nữ này nói thôi mà con đã tin?"

Tưởng Viễn Chu buông Lâm Lâm trong lòng xuống. Anh đứng dậy, ánh mắt bắt đầu nổi sóng ngầm.

"Không thì sao? Chẳng lẽ con nên tin ba? Là ba đã bế Duệ Duệ về, nói là con của con với Lăng Thời Ngâm. Những sai lầm đều do ba tạo thành, bây giờ ba có tư cách gì đòi con phải tin?"

Ánh mắt Tưởng Đông Đình nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm ở phía đối diện.

"Cô với Phó Kinh Sênh vốn dĩ là đồng bọn! Từ lúc bắt đầu, bọn chúng đã lập kế hoạch xong xuôi về chuyện của đứa nhỏ. Hiện tại Phó Kinh Sênh xảy ra chuyện, người phụ nữ này vì để thoát ly sạch sẽ khỏi hắn, vì để tiến vào nhà họ Tưởng mà chuyện gì cũng có thể nói. . ."

"Nghe ý của ba, ba đã thừa nhận Lâm Lâm?"

Tầm mắt Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào Tưởng Đông Đình, không chút nào né tránh.

"Ông ôm Duệ Duệ về, nói đó là con của Tưởng Viễn Chu. Phải, ông cho rằng ông đang bảo vệ cháu đích tôn của nhà họ Tưởng. Nhưng nếu Duệ Duệ thật sự là cháu đích tôn của ông thì người ông có lỗi nhất chính anh ấy. Tưởng Viễn Chu vì một đêm kia đã phải trả giá còn chưa đủ sao? Anh ấy tưởng Duệ Duệ là con của Lăng Thời Ngâm nên cũng không gần gũi gì nhiều với thằng bé. Thế cho nên, sau khi Duệ Duệ xảy ra tai nạn xe, anh ấy tưởng đứa bé là con của hai người chúng tôi, anh ấy lại đau lòng muốn chết. Tưởng Đông Đình, là ông, là ông đem mọi người đùa bỡn trong tay! Ông cho rằng ông có thể một tay che trời, bây giờ thì hay rồi, Lâm Lâm mới là cháu gái của nhà họ Tưởng! Nhưng mà ông yên tâm. . . Tôi sẽ không để con bé nhận ông là ông nội, đây là ông gieo gió thì phải gặt bão!"

Tưởng Đông Đình ngồi tại chỗ, cả người run lên; quản gia ở cạnh thấy thế vội ngăn Hứa Tình Thâm lại.

"Cô Hứa, cô bớt tranh cãi đi, cô xem để ông chủ giận lên như vậy, lỡ làm sao. . ."

Một tay Tưởng Viễn Chu cắm trong túi, anh đang đứng bên cạnh ghế của Lâm Lâm, bỗng nhiên nói: "Nơi này không có cô Hứa, chỉ có Tưởng phu nhân."

Tưởng Đông Đình cười gượng hai tiếng.

"Anh chị giỏi thật đấy, một nhà đoàn tụ có phải không? Hứa Tình Thâm, lúc trước cô không ra đi không sạch sẽ, bây giờ lại không sạch sẽ mà trở về, cô cũng thật có bản lĩnh!"

Trên bàn bày đầy đồ ăn, đều được dày công nấu nướng, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa ai động một đũa.

Hứa Tình Thâm không giận mà cười.

"Đúng vậy, một nhà đoàn tụ thật tốt. Ba, ba thì sao? Vốn đang có dì nhỏ ở cạnh, nhưng năm đó nếu không phải ba bật đèn xanh cho nhà họ Lăng, dì nhỏ cũng sẽ không bị Lăng Thận hại chết."

"Khốn nạn!" Tưởng Đông Đình dùng hết sức lực, nắm tay hung hăng nện xuống mặt bàn.

"Cô! ! ! !"

Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại.

"Đừng nổi giận! Tức giận sẽ tổn hại đến tim gan."

Tưởng Đông Đình đứng dậy.

"Bữa cơm này tôi không co phúc hưởng thụ, nhưng mà Hứa Tình Thâm, cô muốn tiến vào nhà họ Tưởng cũng không có cửa đâu!"

Hứa Tình Thâm khẽ ngẩng mắt lên.

"Ba đây là sắp đi?"

Người đàn ông đẩy ghế ra, quản gia bên cạnh vội đỡ ông ta. Hứa Tình Thâm đứng dậy theo.

"Hôm nào đó con và Viễn Chu đăng ký kết hôn xong rồi chúng con sẽ báo cho ba."

"Cô dám!"

Hứa Tình Thâm thu lại ý cười cuối cùng trên khuôn mặt. Tầm mắt cô quét về phía người đàn ông cách đó không xa.

"Tưởng Viễn Chu, anh dám cưới em hay không?"

Lời này vang vang mà có lực, lại thấp thoáng kéo Tưởng Viễn Chu trở lại về lúc đã rất, rất lâu rồi, cái lần đầu tiên mà anh gặp Hứa Tình Thâm.

Cô đã nói với anh: "Tôi cho anh, anh có dám nhận không??"

Tưởng Viễn Chu anh có gì không dám?

Mấy năm trước, Tưởng Viễn Chu muốn Hứa Tình Thâm; mấy năm sau, đối diện với câu hỏi tương tự, cõi lòng Tưởng Viễn Chu lại hoàn toàn thay đổi.

Lần đầu tiên chỉ hoàn toàn đơn thuần là thưởng thức cái đẹp; lúc này đây, là Tưởng Viễn Chu anh cam tâm tình nguyện, cầu còn không được.

"Vì sao anh không dám?" Tưởng Viễn Chu nói.

Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ cong lên: "Vì em bị người ta nói là không sạch sẽ, nếu anh muốn cưới em, em muốn một hôn lễ vẻ vang, em muốn ai ai cũng biết em là Tưởng phu nhân. Anh sẽ không sợ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, mất hết mặt mũi nhà họ Tưởng anh chứ?"

"Cái này dễ làm thôi, nếu ai dám ngồi lê đôi mách câu nào, anh sẽ xé miệng hắn!"

Hứa Tình Thâm gật gật đầu, sau đó quay sang Tưởng Đông Đình.

"Ba xem, con ba dám cưới con, anh ấy dám cưới thì con có gì không dám gả chứ?"

Tưởng Đông Đình nghe ra được đây là ý định của Hứa Tình Thâm. Ông ta không ở lại nổi nữa, dùng chân đá văng cái ghế bên cạnh.

Hai bàn tay Hứa Tình Thâm đè lên bàn.

"Ba, cho chúng con một tiếng chúc phúc thôi, không khó như thế đâu."

"Cô không xứng." Tưởng Đông Đình nói xong liền bỏ đi.

Hứa Tình Thâm nhìn bóng dáng hai người đi ra ngoài, cô ngồi trở lại ghế, trong phòng ăn tức thì yên tĩnh không tiếng động.

Tưởng Viễn Chu khom người ôm Lâm Lâm lên. Duệ Duệ ở bên cạnh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cứ nói trẻ nít nhỏ như vậy cũng chẳng hiểu gì, nhưng nếu nói thằng bé không hiểu, trong mắt thằng bé lại lộ rõ ràng vẻ khẩn thiết và mong đợi.

Hứa Tình Thâm đi qua, bế Duệ Duệ lên, sau đó bảo người làm dọn hai cái ghế dành cho trẻ em tới cạnh mình.

Tưởng Viễn Chu và Lâm Lâm trán tựa trán, trong lòng anh tràn ngập đủ loại cảm giác khác thường, có kích động, có nhảy mừng, lại cũng có chua xót. Hứa Tình Thâm đi tới, bàn tay nhẹ nhàng rơi xuống đầu vai Tưởng Viễn Chu. Cô ghé người sát vào anh, dán mặt vào sau lưng Tưởng Viễn Chu.

"Thật sự xin lỗi!"

Lâm Lâm khẽ gọi mẹ.

Tưởng Viễn Chu mở mắt ra, ánh mắt nhìn con gái trong lồng ngực.

"Lâm Lâm, kêu ba đi!"

Đứa nhỏ nhìn anh, nhưng lại vươn tay đòi Hứa Tình Thâm ôm.

"Mẹ! Mẹ!"

Con bé rõ ràng đang ghen tị, nhìn thấy Hứa Tình Thâm ôm Duệ Duệ, Lâm Lâm hơi tủi thân mà nhào qua phía Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu lúc này lại thế nào cũng không chịu buông tay.

"Bảo bối, gọi ba đi, ba là ba con mà!"

Lâm Lâm sốt ruột giơ tay với Hứa Tình Thâm, bàn tay Tưởng Viễn Chu nhẹ giữ vai con bé lại.

"Lâm Lâm!"

Duệ Duệ trong lòng Hứa Tình Thâm dang tay về phía Tưởng Viễn Chu, cũng muốn anh bế. Hứa Tình Thâm thả Duệ Duệ vào lòng Tưởng Viễn Chu. Anh có vẻ vẫn không chịu thả con ra, nhưng Lâm Lâm đã bổ nhào vào trước người Hứa Tình Thâm.

Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm đi tới trước bàn ăn, thả con vào lại ghế.

"Ăn cơm trước đi ạ, đồ ăn cũng nguội rồi." Lão Bạch vội nói.

Duệ Duệ cũng ngồi lại xuống ghế. Tưởng Viễn Chu một tay chống trán, tựa như vẫn chưa lấy lại tinh thần sau chuyện này. Anh uống một ngụm rượu, anh uống hơi nhanh, cồn lướt qua cổ họng, mu bàn tay anh ghì chặt lên khóe môi, vành mắt hơi hồng.

Hứa Tình Thâm nhìn về phía người đàn ông.

"Lần trước lúc Duệ Duệ bị thương, em nên nói với anh, nhưng mà. . .

Mỗi một sợi không khí như đều đang bị đông lạnh, những người giúp việc nhìn nhau; sự thật như vậy, đừng nói là Tưởng Viễn Chu, cả các cô ấy cũng đều thấy khó mà tin được.

Nỗi đau của Tưởng Viễn Chu trước kia và sự khó chịu hiện tại, cô đều đã nhìn thấy hết.

Thế nhưng, cũng không ai có thể nói Hứa Tình Thâm không đúng, không phải bởi vì cô là Tưởng phu nhân nên không thể nói, mà vì tương đối hiểu Tưởng Viễn Chu, những đau khổ Hứa Tình Thâm đã nếm không ít hơn so với anh. Chung quy lúc trước Tưởng Đông Đình đã đổi đứa trẻ, không đổi được là một chuyện, nhưng nếu đổi được thì sao?

Vậy thì vào khoảnh khắc Duệ Duệ bị thương kia, không phải Hứa Tình Thâm sẽ sụp đổ mất sao?

Không ai nói lời nào, không ai động lấy đũa.

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lần thứ hai nhìn qua Lâm Lâm.

"Không cần làm giám định DNA, con bé chính là con anh."

Người đàn ông ngồi dậy, tập trung lại cảm xúc.

"Anh không muốn con anh, con gái anh, phải luôn trăn trở về tờ giấy giám định DNA."

Hứa Tình Thâm nghe vậy, khuôn mặt hơi thay đổi.

"Nhưng lỡ Phó Kinh Sênh cũng lừa em thì sao?"

"Không có lỡ như." Tưởng Viễn Chu ngay sau đó lại nói: "Hai đứa nhỏ đều là của anh, một trai một gái."

Hứa Tình Thâm nghe ra ý tứ trong lời nói của Tưởng Viễn Chu nên không nói nữa. Người đàn ông đang đắm chìm giữa cảm xúc lúc nãy, có vẻ có chút chưa ra khỏi được. Anh ngồi xuống ghế dựa.

"Tình Thâm, Duệ Duệ chung quy đã ở bên anh hơn một năm. . ."

"Em hiểu mà."

Hứa Tình Thâm đã sớm nghĩ tới kết quả đó.

"Em không nói là không nhận thằng bé. Phải, chúng ta về sau sẽ có hai đứa bé, một trai một gái."

Trên bàn cơm, gần như chẳng ai động đũa, Tưởng Viễn Chu cười khẽ: "Hôm nay hẳn là ngày lành, đáng để chúc mừng."

"Tưởng tiên sinh, đồ ăn đều sắp nguội rồi ạ."

"Vậy đi hâm một chút, không sao, thời gian còn sớm."

Đêm nay, ngoại trừ Tưởng Đông Đình mất hứng bỏ đi, còn lại ai cũng cao hứng.

Lão Bạch cũng uống không ít rượu. Sau khi Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu lên lầu, bảo mẫu cho hai đứa nhỏ đi tắm rửa.

Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường, Hứa Tình Thâm đi tới, bàn tay rơi xuống trên vai anh, người đàn ông đưa tay ôm lấy eo cô.

"Em không nghĩ có một ngày Lâm Lâm sẽ nhận lại ba."

Tưởng Viễn Chu khẽ dựa về phía trước, dán đầu vào trước ngực cô. Hứa Tình Thâm quả thật không hề nghĩ sẽ có một ngày như vậy. Lúc trước khi rời đi, cô đã cho rằng đời này cũng sẽ không đụng gặp Tưởng Viễn Chu nữa.

"Em nên nói cho anh biết sớm hơn chút."

"Em không còn cách nào khác."

Tưởng Viễn Chu khẽ thở dài, anh rất rõ, cũng rất hiểu, cho nên không trách được cô câu nào. Bọn nhỏ tắm rửa xong sau được bảo mẫu ôm về phòng, Hứa Tình Thâm giúp mặc quần áo.

Tưởng Viễn Chu cầm một cái áo dệt kim hở cổ, chờ bảo mẫu mặc quần áo lót cho Lâm Lâm xong, anh tiến tới định mặc áo cho con bé.

Động tác của anh vụng về, mặc được tay áo vào thì áo lót bên trong bị cuốn lên, Tưởng Viễn Chu lại phải cởi áo dệt kim hở cổ ra.

Lâm Lâm cũng không chịu phối hợp, cứ giơ món đồ chơi trong tay lên, chơi suốt. Tưởng Viễn Chu thử vài lần, lần nào Lâm Lâm cũng phe phẩy món đồ chơi bắt đầu ê a ê a mà "ca hát", Tưởng Viễn Chu liền kéo tay con bé qua.

Cuối cùng, Lâm Lâm bực, cắn vào tay anh.

Thật ra cũng không cắn Tưởng Viễn Chu đau bao nhiêu, anh nhìn chằm chằm cái dấu hình lưỡi liềm trên tay và cả nước miếng, suy nghĩ xuất thần.

Hứa Tình Thâm ngồi xuống cạnh anh.

"Để em đi."

Tưởng Viễn Chu đứng dậy.

"Anh hơi khát nước, đi xuống uống nước."

"Được."

Tưởng Viễn Chu ra khỏi phòng ngủ chính, xuống cầu thang rồi xuống dưới lầu. Lão Bạch ngồi ở sô pha, miệng huyên thuyên không biết đang nói cái gì. Tưởng Viễn Chu đi tới mấy bước.

"Sao còn chưa về?"

"Tưởng tiên sinh!" Lão Bạch ngồi thẳng dậy.

Tưởng Viễn Chu ngồi xuống cạnh Lão Bạch, Lão Bạch nhìn anh.

"Tưởng tiên sinh, ngài không uống rượu, sao lại trông như say rồi."

"Cậu mới say."

Lão Bạch cười cười: "Tôi say."

Tưởng Viễn Chu nhìn chăm chú dấu răng trên tay mình đến xuất thần, Lão Bạch thò người lại gần, ngón trỏ chỉ vào dấu răng, nói: "Tôi biết rồi, ngài bị Tưởng phu nhân cắn."

"Nói hươu nói vượn."

"Tưởng tiên sinh, sao ngài vẫn chưa ngủ ạ?"

"Lão Bạch!" Tưởng Viễn Chu nghiêng người.

"Đột nhiên tôi hơi sợ, không biết sống cùng Lâm Lâm thế nào. Con bé là con gái ruột của tôi, nhưng tôi lại không biết làm thế nào để làm thân với con bé."

"Ngài bế con bé nhiều hơn, dẫn con bé đi chơi cũng tốt. Con nít mà, con bé còn nhỏ. . ." Lão Bạch người đầy mùi rượu, phất một cái cánh tay, nói: "Cùng ăn cùng chơi, không bao nhiêu ngày là con bé sẽ có thể mở miệng gọi ngài là ba."

"Vậy sao?" Tưởng Viễn Chu hai tay đan vào nhau.

"Tôi cũng hy vọng có thể như vậy."

Bảo mẫu chơi cùng hai đứa nhỏ. Hứa Tình Thâm thấy một lúc lâu rồi mà Tưởng Viễn Chu chưa lên lầu, định đi xuống tìm anh.

Lúc đi xuống cầu thang, mơ hồ nghe được phía dưới có tiếng nói chuyện truyền đến.

"Tưởng tiên sinh, ngài vẫn chưa đi ngủ sao ạ?"

"Vậy còn cậu, cậu làm gì mà chưa đi?"

"Tôi, tôi tỉnh, tỉnh rượu." Lão Bạch vui tươi hớn hở nói.

"Cậu có gì tốt mà vui vẻ, cũng đâu phải cậu nhận lại con gái để cậu uống nhiều rượu như vậy."

Lão Bạch lắc lắc đầu: "Tôi vui thay cho ngài đó! Chuyện của Tưởng tiên sinh chính là chuyện của tôi."

Hứa Tình Thâm không khỏi cười khẽ, Lão Bạch thật sự uống nhiều quá rồi.

"Tưởng tiên sinh, ngài đừng lo. . . Lâm Lâm là con gái ngài, con ruột, con bé nhất định sẽ nhận ngài."

"Phải."

"Cho nên, ngài mau đi ngủ đi."

Tưởng Viễn Chu bàn tay chống trán.

"Lúc Hứa Tình Thâm mang thai, tôi không ở cạnh cô ấy. Lúc Lâm Lâm sinh ra cũng không có tôi, cho nên lần đầu tiên con bé gọi ba cũng không phải là tôi."

Bàn chân Hứa Tình Thâm đang định đi tới vội dừng lại, nhìn lại thì vừa lúc tháy Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đang ngồi cùng nhau. Lão Bạch cũng không biết nên an ủi anh thế nào.

"Không, không sao! Sau này lại sinh một đứa, đền bù hết tất cả những hối tiếc này."

"Lão Bạch, cậu nói, trong khoảng thời gian dài đằng đẵng như vậy, Hứa Tình Thâm có khi nào trộm nói với Lâm Lâm rằng, tôi mới là ba con bé không?"

Hứa Tình Thâm nghe thế, trong mắt mặt toát ra chua xót.

Tưởng Viễn Chu ngay sau đó lại nói: "Hẳn là có nhỉ? Dù sao Lâm Lâm cũng không hiểu, Hứa Tình Thâm mà trộm nói với con bé thì trong lòng cô ấy cũng sẽ dễ chịu không ít chứ?"

"Tưởng tiên sinh, những thiếu sót trước kia thôi bỏ đi, sau này đền bù cho tốt là được rồi."

Hai tay Tưởng Viễn Chu cắm vào mái tóc. Hứa Tình Thâm bước xuống bậc thang, nỗi chua trong lòng xót vẫn đang lan tràn. Cô đi vào phòng khách, Tưởng Viễn Chu đột nhiên vừa lúc ngẩng đầu, có vẻ không ngờ Hứa Tình Thâm sẽ xuống dưới.

Hứa Tình Thâm nhìn Lão Bạch.

"Mau kêu tài xế đưa anh về đi, không còn sớm nữa rồi."

"Được được được!" Lão Bạch sốt ruột đứng dậy. "Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, ngủ ngon!"

Hứa Tình Thâm giơ một tay về phía Tưởng Viễn Chu.

"Anh cũng vậy, uống đủ nước chưa?"

Người đàn ông khẽ gật đầu, đặt tay mình vào tay Hứa Tình Thâm.

Trở lại phòng ngủ, Lâm Lâm và Duệ Duệ đều đã ngủ. Tưởng Viễn Chu nhìn chiếc giường lớn, anh tự nhấc chăn lên nằm xuống cạnh Lâm Lâm. Hứa Tình Thâm há miệng thở dốc.

"Này!"

"Anh nằm rồi đi liền, nhìn con thôi."

Cô cũng không tiện đuổi anh đi.

Tưởng Viễn Chu vô cùng cẩn thận mà dịch lại gần Lâm Lâm hơn chút. Anh nghiêng người, một tay chống đầu, ánh mắt chăm chú nhìn đứa trẻ trước mắt mình. Hứa Tình Thâm ngồi ở mép giường bên kia. Ngón tay Tưởng Viễn Chu vuốt ve khuôn mặt Lâm Lâm.

"Lớn lên thật giống em."

"Phải, người ta cứ nói con gái giống ba, nhưng Lâm Lâm lại thật giống em."

Tưởng Viễn Chu cúi người, hôn xuống gò má con, tựa như cảm thấy hôn thế nào cũng không đủ, Tưởng Viễn Chu lại hôn hai cái nữa.

Lâm Lâm nhíu nhíu mày, khuôn mặt động đậy.

"Sao em lại đồng ý với Phó Kinh Sênh? Lúc em ở cạnh hắn đã biết được nội tình ư?"

"Anh là nói vì sao em đồng ý kết hôn với anh ta chứ gì?"

Tưởng Viễn Chu bị hai chữ "kết hôn '' đâm vào.

"Hai người như thế không gọi là kết hôn."

Hứa Tình Thâm nói theo anh.

"Phải, không gọi kết hôn. Lúc đề nghị với em, Phó Kinh Sênh đã nói bọn em có thể tạo thành một gia đình, không can thiệp vào chuyện của nhau, nhưng cuộc sống của mỗi người sẽ dễ dàng hơn nhiều. Anh ta nói anh ta thích người đồng tính, yêu cầu em dùng thân phận người vợ để giúp đỡ, em đã đồng ý với anh ta."

"Hắn thật sự vậy sao?"

"Cái này em cũng không biết."

Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn qua phía Duệ Duệ.

"Vậy đứa nhỏ này thì sao?"

"Thằng bé là bệnh viện đi tìm theo yêu cầu của ba anh, nói là đứa trẻ bị bỏ rơi, được sinh trong nhà vệ sinh của bệnh viện." Hứa Tình Thâm nói đến đây, cổ họng như bị thứ gì chặn lại.

"Chỉ là sau đó tráo không thành, Duệ Duệ được bế vào nhà họ Tưởng."

Bàn tay Tưởng Viễn Chu kéo bàn tay nhỏ của Duệ Duệ qua.

"Không sao, lúc thằng bé vừa mở mắt đã bị bỏ rơi một lần là đủ rồi, sẽ không có lần nữa."

Duệ Duệ được vào tay của Tưởng Viễn Chu cũng là may mắn, không nói đến chuyện anh có khả năng nuôi Duệ Duệ, ít ra trong mắt Hứa Tình Thâm, sau khi đã gánh danh phận làm ba Duệ Duệ, Tưởng Viễn Chu sẽ không dễ dàng buông tay.

Hứa Tình Thâm thấy hơi lạnh, bèn nhấc chăn lên nằm xuống cạnh Duệ Duệ.

Một cái giường bốn người ngủ, đương nhiên rất chật, có điều tâm tình Tưởng Viễn Chu hiện tại, Hứa Tình Thâm có thể lý giải. Mới nhận lại con gái, cô cũng không thể đuổi anh đi ngay được.

Tưởng Viễn Chu nhìn kỹ khuôn mặt Lâm Lâm, Hứa Tình Thâm chịu không được, từ từ nhắm mắt lại.

Cô thiếp ngủ, chẳng qua không thay quần áo. Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Tình Thâm mở mắt ra thì thấy Tưởng Viễn Chu vẫn chưa ngủ.

"Mấy giờ rồi?"

"Còn sớm."

Hứa Tình Thâm mơ mơ màng màng nói một câu: "Nhanh ngủ đi, ngày mai không phải còn phải đến bệnh viện sao?"

"Anh biết, em ngủ trước đi, anh ngủ liền thôi."

"Nhớ đó. . ." Hứa Tình Thâm lẩm bẩm.

---

Tại một nơi khác ở sân huấn luyện.

Bọn họ đã bị nhốt ở trong đây một ngày một đêm.

Phó Lưu Âm bò lên trên cây, cô thật sự đã chạy mệt rồi, không còn sức lực mà cử động, dưới gốc cây còn có ba người khác.

Những người còn lại đã lần lượt bị đào thải, Phó Lưu Âm nhìn về phía xa.

"Tôi cảm thấy chúng ta rất khó mà đi ra ngoài."

"Cô cũng không tồi, không có bản lĩnh cũng không ở đây tới bây giờ."

Phó Lưu Âm ngắt một mảnh lá cây, để tới miệng cắn từng cái, cô không ăn, chỉ tại môi khô khốc khó chịu.

"Lúc trước các cô từng nói, trên người thiếu tá Mục có sơ đồ trụ sở?"

"Phải."

"Nếu có thể cầm nó trong tay, có phải chúng ta có sẽ có thể đi ra ngoài?"

"Ý tưởng này của cô không thực tế." Một người bạn đồng hành dựa vào thân cây nói: "Chẳng lẽ chúng ta còn có thể quay về bằng đường cũ?"

"Các cô ở đây chờ tôi, tôi đi."

Người bạn đồng hành ngẩng đầu lên.

"Cô đi tìm thiếu tá Mục?"

Phó Lưu Âm từ trên cây nhảy xuống.

"Mảnh vải trắng của cô đâu? Cho tôi mượn."

Người phụ nữ lấy mảnh vài trắng từ bối trong túi đưa cho Phó Lưu Âm. Phó Lưu Âm đưa tay lấy, nói: "Cột cho tôi đi."

"Cô muốn đầu hàng?"

"Cô cứ làm mau lên là được."

Người phụ nữ vẻ mặt do dự cột chặt miếng vải trắng cho Phó Lưu Âm.

"Chúng tôi ở đây chờ cô."

"Được, dù sao trời đã tối rồi, nhưng nếu sáng mai mà tôi còn chưa quay lại thì các cô cứ đi đi."

"Được."

Phó Lưu Âm nhấc chân đi hướng ngược lại theo con đường cũ. Lúc ra khỏi cánh rừng, một người huấn luyện viên nhìn cô, Phó Lưu Âm chỉ chỉ mảnh vải trên tay mình.

Người đàn ông vui sướng khi người gặp họa mà cười to, nói: "Sao, nếm không hết khổ rồi? Đã biết cô không được mà!"

Phó Lưu Âm lại gần.

"Tôi không ngờ cuộc sát hạch của các anh biến thái như vậy, khổ đến thế."

"Nhưng cái này còn không phải do cô đem sự tình nghĩ đơn giản quá?"

"Thiếu tá Mục đâu?"

Huấn luyện viên đưa tay chỉ: "Ở trong."

Phó Lưu Âm bước nhanh qua, gõ to vào cửa phòng Mục Kính Sâm. Người đàn ông mở cửa ra, khi nhìn thấy cô thì có chút giật mình.

"Sao em ở đây?"

Phó Lưu Âm khẽ cắn cánh môi không nói lời nào. Tầm mắt Mục Kính Sâm rơi xuống cánh tay cô, khóe miệng anh ta bỗng nhiên cong lên.

"Chịu thua?"

"Tôi thật sự không gắng được nữa, vừa đói vừa khát, tôi từ bỏ."

Mục Kính Sâm nghe vậy, lập tức túm cánh tay Phó Lưu Âm kéo cô vào phòng. Trên mặt, trên người cô đều là bùn, Mục Kính Sâm đánh giá từ trên xuống dưới, thật sự không hiểu một cô gái trẻ như cô sao cứ khăng khăng muốn làm vệ sĩ.

"Đi tắm đi."

Phó Lưu Âm cầm cổ áo mình.

"Tắm xong, anh có thể cho tôi ở lại sao?"

"Có thể."

Phó Lưu Âm tháo mảnh vải trắng xuống. Cô đi vào phòng tắm tắm rửa, cũng không mất bao nhiêu thời gian. Lúc đi ra, Mục Kính Sâm đang ngồi ở mép giường, Phó Lưu Âm tiến lên vài bước, đôi tay vòng lấy cổ người đàn ông.

Mùi sữa tắm chui vào cánh mũi Mục Kính Sâm, đôi tay anh ta ôm lấy eo Phó Lưu Âm, hung hăng hôn xuống.

---

Hồi lâu sau.

Cửa phòng được mở ra, Phó Lưu Âm sửa sang lại quần áo đi ra ngoài. Vệ sĩ ở cửa nhìn nhau, Phó Lưu Âm đóng cửa lại.

"Thiếu tá Mục mệt, nói không muốn có người vào quấy rầy."

"Được."

Cô bước nhanh xuống, đi thẳng đến cánh rừng trước mặt, tên huấn luyện viên lúc nãy còn đi tới đi lui ở lối vào.

Nghe được tiếng bước chân, gã huấn luyện viên quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt lộ ra nghi hoặc.

"Sao cô lại tới đây nữa?"

"Thiếu tá Mục bảo tôi tới."

"Thiếu tá Mục?"

"Phải, tôi bỏ cuộc, nhưng tôi không muốn rời khỏi nơi này. Thiếu tá Mục nói anh ấy có thể cho tôi một cơ hội nữa, anh ấy nói cho tôi biết một lối tắt."

"Cái gì?" Huấn luyện viên nhịn không được giật mình.

"Cả con đường kia mà anh ấy cũng nói cho cô?"

"Suỵt!" Phó Lưu Âm dưa ngón tay lên môi.

"Tôi phải mau vào, tranh thủ làm người đầu tiên ra được."

Cô gái nói xong liền cất bước đi vào khu rừng trước mặt.

---

Di động của Mục Kính Sâm vẫn luôn reo nhưng lại không có ai nghe.

Hai người vệ sĩ canh ở cửa cảm thấy không thích hợp, đập đập cửa.

"Thiếu tá Mục! Thiếu tá Mục!"

Bên trong không có chút tiếng động nào truyền ra. Mục Kính Sâm cho dù là mệt mỏi cũng không có khả năng sẽ ngủ say như vậy. Hai người nhìn nhau, đi đến cửa sổ trước mặt, rèm cửa ở trong đã bị kéo lại. Một người vệ sĩ đục lỗ cửa kính, sau đó mở cửa sổ ra.

Trong phòng không hề có chút âm thanh nào. Hai người đến gần chiếc giường lớn kia, nhìn thấy Mục Kính Sâm trên người quấn chăn, quần áo cũng mặc đàng hoàng.

"Thiếu tá Mục!"

Một người tiến lên coi hơi thở, lại lay bả vai Mục Kính Sâm.

Một người khác nhìn thấy bên cạnh cái gối để một cái gạt tàn thuốc, người đàn ông liền cầm lên, rất nặng, đây là đồ của Mục Kính Sâm.

Xem ra, anh ta đã bị tập kích.

---

Hoàng Đỉnh Long Đình.

Hứa Tình Thâm ngủ một giấc xong, lúc mở mắt thì trời cũng đã sáng.

Hứa Tình Thâm cảm thấy eo đau lưng đau, trên giường có bốn người nằm, cô căn bản không dám lộn xộn, sợ xoay người một cái sẽ ngã xuống.

Cô khó chịu động đậy bả vai, lại phát hiện không những bả vai không động đậy mà ngay cả chân cũng không động đậy được.

Hứa Tình Thâm mở to con ngươi, tiếng hít thở bên tai rất rõ ràng. Cô nghiêng mặt qua, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu mi mắt nhắm chặt, cô hoảng sợ.

"Sao anh ở đây?"

Hàng lông mày Tưởng Viễn Chu khẽ động, anh từ từ mở hai mắt.

"Sao em lại ở đây?"

Anh thật sự lại nói một câu y hệt.

Hứa Tình Thâm đẩy anh ra. Tưởng Viễn Chu thuận thế nằm xuống bên cạnh. Cô ngồi dậy, không thấy Lâm Lâm và Duệ Duệ trên giường, Hứa Tình Thâm đẩy đẩy bả vai Tưởng Viễn Chu.

"Con đâu?"

"Con?" Tưởng Viễn Chu sờ sờ bên cạnh, sau đó dường như bừng tỉnh mà nói: "Hình như bọn nhỏ đi vào mang bọn nhỏ ra ngoài rồi."

"Em ngủ mê đến vậy sao?"

Tưởng Viễn Chu vỗ vỗ trán mình.

"Sao em lại tới giường anh được nhỉ?"

"Anh hồ đồ thật hay giả bộ vậy?" Hứa Tình Thâm nói xong, xốc chăn lên định đi xuống, Tưởng Viễn Chu vội túm chặt cánh tay cô.

Người đàn ông kéo cô đến cạnh người mình.

"Tối qua ngủ ngon thật!"

"Sao anh không về phòng mình?"

Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh, vẻ mặt bừng tỉnh.

"Anh cứ tưởng đây là phòng mình chứ."

Hứa Tình Thâm cảm thấy bản lĩnh mở to mắt mà nói dối của Tưởng Viễn Chu càng ngày càng cao.

"Tối qua anh vẫn luôn ngủ ở đây? Hay là buổi sáng lén vào?"

"Tối qua anh nói nhỏ với Lâm Lâm rất nhiều chuyện, nói rồi lại nói, anh cũng không biết làm sao rồi ngủ luôn."

"Cho nên cả đêm anh ngủ ở đây."

Tưởng Viễn Chu ôm lấy Hứa Tình Thâm.

"Lâu rồi không ôm em ngủ. . ."

Cô đẩy ngực anh ra, Tưởng Viễn Chu lấy chân mình đè lên chân Hứa Tình Thâm.

"Ngủ tiếp đi!"

"Dậy!"

****

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU - Ngự Cảnh Uyển)^_^

Đọc tại trang chủ của NCU để cập nhật các chương mới nhất và ủng hộ Editor nhé!

ngucanhuyen.wordpress.com Sắc đẹp khó cưỡng I Thánh Yêu [FULL] Tên truyện: Sắc đẹp khó cưỡng Tác giả: Thánh Yêu Editor: Yuè Yīng – Lữ – Lưu Tinh – Dế Mèn Tình trạng : Hoàn (427 chương) ^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^ ♥♥♥ Hệ thốn… ngucanhuyen.wordpress.com ngucanhuyen.wordpress.com

http://ngucanhuyen.com/sac-dep-kho-cuong-i-thanh-yeu

Chương 200: Xinh đẹp khó có thể kìm nén nổi

Editor: Dế Mèn

Bệnh viện Tinh Cảng.

Xe của Tưởng Viễn Chu đi vào cổng bệnh viện Tinh Cảng, Lão Bạch đích thân mở cửa xe.

Hai chân Hứa Tình Thâm đặt xuống mặt đất, cô ngẩng tầm mắt lên nhìn chằm chằm bốn chữ to Bệnh Viện Tinh Cảng. Tưởng Viễn Chu đi đến cạnh cô, một tay nắm chặt bàn tay cô. Hứa Tình Thâm đi theo người đàn ông vào trong.

Dù gì cô đã quá quen thuộc với nơi này, hơn nữa, bệnh viện một năm 365 ngày cũng là dáng vẻ ấy, sẽ chẳng biến hóa gì lớn lao.

Tưởng Viễn Chu đưa Hứa Tình Thâm tới trước cửa một văn phòng. Ở cửa tụ tập không ít người, rất nhiều đều là gương mặt cũ.

"Chị Tưởng!"

"Chị Tưởng!"

Đây là bệnh viện, nghe tiếng xưng hô ấy, Hứa Tình Thâm thật sự không được tự nhiên.

"Cứ gọi tôi là bác sĩ Hứa thôi, hay kêu tên cũng được."

Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô đi vào. Vừa rồi lúc mới đi tới cửa, thật ra Hứa Tình Thâm đã nhận ra rồi.

"Đây không phải là văn phòng của chủ nhiệm Chu lúc trước sao?"

"Phải, anh đã cho người sắp xếp lại, em xem thấy thích không?"

"Chuyện này không hợp quy củ rồi nhỉ?"

"Ba chữ Tưởng phu nhân chính là quy củ của Tinh Cảng."

Hứa Tình Thâm quét mắt một vòng, nhìn thấy trên giá áo cách đó không xa có treo một áo blouse trắng mới tinh. Tưởng Viễn Chu tới lấy áo xuống, Hứa Tình Thâm giơ tay, người đàn ông lại chẳng đưa áo cho cô.

Anh giúp cô cởi áo khoác, sau đó phủ thêm áo blouse cho cô.

Hứa Tình Thâm nâng cánh tay lên, Tưởng Viễn Chu cài từng chiếc nút một cho cô.

"Chúc mừng em, bác sĩ Hứa!"

"Nhưng bên Thụy Tân..."

"Yên tâm, anh sẽ cho người qua đó xin từ chức."

Hứa Tình Thâm cảm thấy có chút không ổn.

"Vẫn nên để em đi đi, dù sao cũng là công việc Tổng giám đốc Mẫn giới thiệu."

"Không sao." Tưởng Viễn Chu cười khẽ. "Bên Thụy Tân anh gọi một cú điện thoại chào hỏi là xong rồi, dù sao lúc trước cũng có thể coi là do anh ra mặt một nửa, cho nên..."

Hứa Tình Thâm vừa nghe liền bừng tỉnh đại ngộ. Ngón tay cô phất lướt qua mấy chữ nhỏ trước ngực, khóe miệng khẽ dâng lên.

"Anh mau đi trước đi, hôm nay dù sao em cũng không khám bệnh, có một số việc còn phải làm cho quen lại."

"Được." Tưởng Viễn Chu xoay người định đi ra ngoài, nghĩ nghĩ sao lại quay lại trước mặt Hứa Tình Thâm.

"Buổi tối về chung với anh đi, anh đưa em đi mua hai bộ quần áo."

"Em có quần áo rồi."

"Đêm nay có cuộc xã giao, có điều chắc em sẽ không thích, nếu thật sự không được thì..."

"Được." Hứa Tình Thâm đồng ý. "Có thể em sẽ về sớm hơn chút, tiện đường đi làm tóc."

"Làm hay không làm thì em vẫn đẹp nhất." Tưởng Viễn Chu nói xong, tiến lên ôm lấy eo Hứa Tình Thâm.

"Anh chỉ muốn về nhà sớm một chút, cùng em chơi với con."

Cuộc sống bình thường nhất là đây đúng không?

Nhưng mỗi người đang sinh sống đều phải có nhân vật trong xã hội mà mình phải sắm vai, ba chữ Tưởng tiên sinh mang theo hào quang, về điểm này, Hứa Tình Thâm từ lần đầu tiên tiếp xúc với anh cũng đã biết.

Buổi chiều, Tưởng Viễn Chu đón Hứa Tình Thâm rời bệnh viện, hai người đi thẳng đến tiệm chọn quần áo.

"Buổi tối rốt cuộc đi đâu vậy? Dịp gì vậy?"

"Tiệc trăm ngày của đứa trẻ."

Hứa Tình Thâm đi đến một loạt giá áo trước mặt.

"Vậy không cần long trọng quá, càng không cần phải là lễ phục."

Tưởng Viễn Chu cầm một bộ sườn xám đưa tới trước mặt Hứa Tình Thâm.

"Cái này đẹp!"

"Được, cái này đi."

Người đàn ông nhìn cô.

"Em tự xem lại đi, có đặc biệt thích gì không."

Hứa Tình Thâm cười, cầm lấy bộ sườn xám.

"Mắt nhìn của anh mà kém được sao?"

Nhân viên phục vụ đưa cô vào phòng thay quần áo, Tưởng Viễn Chu ở ngoài chờ. Anh hơi tựa người vào vách tường. Hứa Tình Thâm cho anh loại cảm giác này, anh trong một chốc một lát không thể nói nên lời. Anh biết, cô hơn phân nửa do bị Tưởng Đông Đình và anh bức ép cho không chịu được nên mới không thể không quay lại bên cạnh anh.

Tưởng Viễn Chu từ đầu đến cuối không thể xác định trái tim cô rốt cuộc đã trở lại chưa?

Trong ánh mắt của Tưởng Viễn Chu vừa động đậy liền thấy Hứa Tình Thâm đã thay xong sườn xám, đang đi ra.

Kiểu sườn xám Trung Quốc dài tới đầu gối mặc trên người Hứa Tình Thâm càng phác họa dáng người cô thêm lả lướt hấp dẫn. Một đôi chân dài lộ ra trong suốt.

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu di lên trên, vòng eo Hứa Tình Thâm thật sự tế đến nỗi một tay là có thể ôm khít. Anh cảm thấy trong nháy mắt hô hấp của mình chợt hỗn độn, phía trước ngực được khâu một lớp dày kim cương. Điểm chết người chính là, Hứa Tình Thâm đang một tay che ở phần trên ngực, tầm mắt Tưởng Viễn Chu dừng lại trên tay cô.

"Làm sao vậy?"

Hứa Tình Thâm dịch tay ra, người đàn ông rít vào khí lạnh. Chỗ đó có một cái khoét tạo một lỗ hình giọt nước, không tính là rộng, nhưng ngực Hứa Tình Thâm cuộn trào, nhìn như vậy lại có thể thấy một khe rãnh như ẩn như hiện.

Tưởng Viễn Chu cảm thấy có lửa đang thiêu đốt trong người mình.

"Đổi!"

Bên cạnh, nhân viên phục vụ rất lấy làm khó hiểu.

"Anh Tưởng, bộ này được may y khuôn với số đo cơ thể ạ...

"Đổi bộ khác!" Tưởng Viễn Chu khăng khăng.

"Nhưng dáng người chị Tưởng như vậy, chỉ sợ trong tiệm không còn bộ nào vừa người như vậy ạ."

Tưởng Viễn Chu nghe, không khỏi nhíu mày.

"Sao? Dáng người cô ấy không chuẩn?"

"Không phải không phải ạ! Anh phải biết rằng, có thể tôn lên vẻ nữ tính của sườn xám, dáng người họ phải tuyệt đối cân đối. Nhưng đã là người thì rất ít có người thập toàn thập mỹ, các thiết kế của chúng tôi phù hợp với đại đa số phụ nữ, nhưng như chị Tưởng có được dáng người kỳ diệu như vậy, tôi dám nói, cửa hàng chúng tôi thật sự cũng chỉ có một bộ hợp đến vậy với cô ấy thôi ạ."

Việc người đàn ông chịu không nổi nhất hẳn là việc người phụ nữ của mình được người ta khen ngợi ưu tú quá mức như vậy rồi!

Tưởng Viễn Chu quan sát cẩn thận, đẹp thì đẹp, nhưng...

Cuối cùng anh nhíu chặt mày, hỏi qua ý kiến Hứa Tình Thâm: "Em thấy sao?"

"Đẹp!"

"Anh Tưởng anh xem, mắt nhìn thật tinh tường ạ!"

Tưởng Viễn Chu khoanh tay trước ngực.

"Tình Thâm, em không cảm thấy như vậy rất hở hang sao?"

"Anh Tưởng, cái này so với những lễ phục kia đã khá hơn nhiều rồi đó ạ." Nhân viên phục vụ cạnh đó cười tủm tỉm, nói: "Có một số lễ phục vẫn theo kiểu cách tân, vẻ đẹp của người phụ nữ cũng đủ hình thái. Chị Tưởng đẹp đến nỗi lay động lòng người như vậy, đây là phúc khí của anh Tưởng, cũng là sự hâm mộ và ghen tức của những người khác ạ."

Hứa Tình Thâm nghe mà nổi hết da gà, cái này cũng nói quá rồi đi!

"Vậy lấy cái này đi!" Hứa Tình Thâm cũng nói.

Tưởng Viễn Chu có chút miễn cưỡng.

"Xem kiểu tóc hợp không trước đi!"

Hứa Tình Thâm ngồi xuống trước tấm gương trang điểm. Trong tiệm có chuyên gia trang điểm đi tới trước bàn làm tóc cho cô, kiểu trang điểm này, phụ kiện trên tóc không cần quá cầu kỳ, bằng không ngược lại sẽ dễ làm khách át cả chủ.

Người đàn ông đứng bên cạnh. Làm tóc xong, anh cầm lấy một hạt trân châu phụ kiện trên bàn, tự mình cài lên cho Hứa Tình Thâm.

"Đẹp! Quả thật đẹp mắt!"

Cánh môi Hứa Tình Thâm khẽ cong lên. Trước đó nhân viên phục vụ có hỏi qua số giày của Hứa Tình Thâm, cô ấy cầm mấy đôi giày hợp với bộ sườn xám đi tới.

"Chị Tưởng chị xem thử thích mang giày hơi cao, hay cao gót ạ?"

"Không cần cao quá." Tưởng Viễn Chu khom lưng nói. "Mang cao quá sẽ mệt."

Hứa Tình Thâm nghiêng người, tầm mắt rơi xuống mấy đôi giày kia, cô nhìn nhìn Tưởng Viễn Chu.

"Lăng Thời Ngâm cũng sẽ tới sao?"

Tưởng Viễn Chu không ngờ cô sẽ hỏi như vậy.

"Nhà họ Mục nhất định sẽ tới, Lăng Thời Ngâm là dâu trưởng nhà họ Mục, theo lý cũng sẽ đi."

Bàn tay người đàn ông rơi xuống trên vai cô.

"Không cần phải thấy mất tự nhiên, khoản nợ của nhà họ Lăng anh cũng đang tìm bọn họ tính."

Hứa Tình Thâm chỉ đôi cao nhất trong đó.

"Đôi này đi, đẹp!"

"Được."

Đi dưới chân đôi cao gót 9cm làm dáng người đã cao của Hứa Tình Thâm lại cao thêm không ít. Cô đứng cạnh Tưởng Viễn Chu, nhìn hai người họ trong tấm kính phía xa xa. Trong mắt người ngoài, bọn họ tất nhiên là một đôi xứng nhất.

Chỉ là trái tim Hứa Tình Thâm cảm giác lạc lõng.

Cô thấy hơi mờ mịt, cô không thể có những ngày vô cùng bình thường nhất. Trong khoảnh khắc, cô có cảm giác mình đi lạc. Cô quay lại bên cạnh Tưởng Viên Chu chỉ với mong muốn đơn giản như vậy.

Những kẻ đó đã không muốn cho cô được một ngày an lành thì cô sẽ dùng phương thức tương tự, biến mình thành một cây gai cắm trong lòng bọn họ, Hứa Tình Thâm cũng muốn cho bọn họ vĩnh viễn phải đau và khó chịu.

Cô từ trước đến nay luôn đơn phương yếu thế nhất. Sau khi Tưởng Tùy Vân chết, bao nhiêu áy náy đều là một mình cô cõng gánh, mà tất cả kẻ hại cô vẫn sống một cách tốt đẹp.

Hứa Tình Thâm vịn vào cánh tay Tưởng Viễn Chu, cô chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác đứng ở trên cao là gì, hiện tại có người nguyện ý nâng cô lên, cô không có lý do cứ phải lùi lại.

Ra khỏi tiệm, Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu lên xe.

Hai người ngồi ở ghế sau, xe từ từ chạy về phía trước, nhanh chóng đến nơi tổ chức tiệc.

Ở chỗ ký tên gần cửa ra vào, Tưởng Viễn Chu theo lễ, khom lưng viết tên lên đó. Hứa Tình Thâm nhìn danh sách phía trên, thấy chữ ký của Mục Thành Quân và Lăng Thời Ngâm.

Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, đưa bút cho cô.

"Mời, Tưởng phu nhân!"

Vẻ mặt cô hơi hơi ngây ngốc, thấy không ít người xung quanh bên cạnh đều đang mỉm cười với bọn họ. Hứa Tình Thâm nhận bút, ngay sau tên của Tưởng Viễn Chu, cô ký ba chữ Hứa Tình Thâm.

Cô thả bút lại trên bàn. Tưởng Viễn Chu nhìn, khóe môi hơi cong lên, bỗng nhiên anh cầm lấy cây bút kia, viết thêm một chữ Tưởng trước tên cô.

Tưởng Hứa Tình Thâm.

Hứa Tình Thâm nhẩm hai lần trong lòng, lại cảm thấy như vậy thật dễ nghe.

Mục Thành Quân và Lăng Thời Ngâm đến sớm hơn họ một bước, trong nhà họ Mục từ trước đến nay đều là người được người ta kính nể.

Hứa Tình Thâm vịn cánh tay Tưởng Viễn Chu đi vào trong, xa xa nghe được từng tiếng khen ngợi truyền tới tai.

"Anh Mục và chị Mục thật là một đôi trời đất tạo thành đó!"

"Đúng vậy, anh Mục thanh niên tài tuấn, chị nhà mỹ lệ đoan trang, nhân duyên đẹp như thế cũng là khó có được nha!"

Lăng Thời Ngâm hưởng thụ tất cả, trong lòng cô ta cũng có được sự thỏa mãn lớn nhất rồi. Cô ta ý cười tràn đầy, dựa vào Mục Thành Quân, mặt đầy thẹn thùng: "Các vị trưởng bối quá khen ạ!"

Lại có người kêu lên: "Tưởng tiên sinh tới!"

Hứa Tình Thâm nhìn thấy không ít người xuất hiện ở đây, đây là chỗ của người quyền cao chức trọng người nhỉ? Đi đến đâu cũng như "chúng tinh phủng nguyệt"*.

(*: ngàn sao vây quanh mặt trăng)

Trong ánh mắt Tưởng Viễn Chu có chút phiền chán, nhưng nhanh chóng được che dấu.

Có người chào hỏi Mục Thành Quân: "Xin lỗi vì không đón tiếp được!"

Lăng Thời Ngâm xoay người thì thấy Hứa Tình Thâm.

Người phụ nữ này là cây gai sâu nhất trong lòng cô ta, đã chui vào trong xương tủy, khó lấy ra được.

Lăng Thời Ngâm hận không thể dẫm cô dưới nền đất, ném cô vào vũng bùn, để Hứa Tình Thâm vĩnh viễn cũng không dám ngẩng đầu, bởi cô không xứng!

Nhưng mà bây giờ, cô ăn mặc quần áo hoa lệ nhất, mang trang sức trân quý nhất, mấu chốt nhất chính là, Hứa Tình Thâm đang đứng ở vị trí mà Lăng Thời Ngâm cho tới nay đều tâm tâm niệm niệm. Việc này đối với Lăng Thời Ngâm mà nói, không thể nghi ngờ, đó là sự châm chọc lớn nhất.

Hai chân cô ta giống như bị đóng đinh tại chỗ.

Tầm mắt Mục Thành Quân trông ra, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đi! Chúng ta cũng đi chào đón."

Lăng Thời Ngâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, Mục Thành Quân thấy thế, túm một cái đã bắt được tay cô ta.

Tưởng Viễn Chu chào hỏi mấy vị trưởng bối coi như có quen biết. Trong đám người có nam có nữ, nhưng bất luận nam hay nữ thì đều yêu cái đẹp, Hứa Tình Thâm bị người người nhìn chăm chú, trong từng ánh mắt ấy, vẻ kinh ngạc trước cái đẹp chiếm đa số.

"Xin hỏi vị này chính là..."

Vợ chồng Mục Thành Quân cũng đã tới. Lăng Thời Ngâm nghe thấy Tưởng Viễn Chu không chút do dự nói: "Vợ tôi, Hứa Tình Thâm."

Cổ họng như bị bóp nghẹt, Lăng Thời Ngâm siết chặt bóp ví cầm tay. Cô ta cũng từng cùng Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài như vậy, cũng từng được hỏi như vậy, nhưng Lăng Thời Ngâm lại chưa từng đợi được một tiếng gọi chị Tưởng.

"Anh Tưởng, chào anh!"

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng vào Mục Thành Quân.

"Chào anh, anh Mục!"

Đàng trước có người lùi lại, Lăng Thời Ngâm đi theo Mục Thành Quân tiến lên hai bước. Lăng Thời Ngâm dù mang giày cao gót, nhưng tiếc là dáng người nhỏ nhắn, đứng trước mặt Hứa Tình Thâm vẫn thấp hơn một khúc dài.

Hứa Tình Thâm đã trang điểm, hơn nữa lại có dáng người và gương mặt như vậy, cô phong tình tự nhiên không ai có thể so. So với Hứa Tình Thâm, Lăng Thời Ngâm lúc này hoàn toàn không có ưu thế, khô quắt như đứa trẻ chưa dậy thì, ngay cả gương mặt đã được trang điểm tỉ mỉ cũng hiện vẻ non nớt.

Hứa Tình Thâm hơi hơi mỉm cười, giơ tay ra.

"Đã lâu không gặp, cô Lăng! À, không phải, chị Mục!"

Lăng Thời Ngâm cắn chặt răng, nhìn Hứa Tình Thâm đưa tay tới, cô ta cười lạnh một tiếng: "Chị cũng vậy, lâu rồi không gặp, nay đã leo lên thành chị Tưởng!"

Cô ta không giơ tay ra, Hứa Tình Thâm cũng không cảm thấy xấu hổ, cô thu tay lại.

"Vẫn luôn muốn nói tiếng cảm ơn với chị Mục."

"Cảm ơn tôi?"

"Phải, hơn một năm nay ít nhiều cô đã thay tôi quan tâm Duệ Duệ."

Có một số việc không phải Hứa Tình Thâm không đề cập tới thì người khác cũng không quan tâm. Quan hệ của Lăng Thời Ngâm và Tưởng Viễn Chu cũng từng ầm ĩ đến rầm rầm rộ rộ, chỉ là không mấy người dám đứng ra hỏi thôi.

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm hết thay lại đổi; Hứa Tình Thâm thì lưu loát khéo léo, khóe môi cô từ đầu đến cuối dâng nụ cười, ý cười thậm chí xông vào đáy mắt. Ngay cả Mục Thành Quân cũng chưa thể nhìn thấu được rốt cuộc trong lòng cô nghĩ như thế nào.

"Đi, anh đưa em đi làm quen những người ở đây."

"Được."

Tưởng Viễn Chu ôm eo Hứa Tình Thâm bỏ đi. Mục Thành Quân khóe miệng dâng lên nụ cười lạnh, người xung quanh cũng tản đi.

"Người ta muốn bắt tay với em thôi mà, em thật sự không nên như vậy."

"Em hận Hứa Tình Thâm."

Mục Thành Quân một tay cắm trong túi.

"Hận cô ta đã cướp Tưởng Viễn Chu?"

Lăng Thời Ngâm nghe thế vội vàng lắc đầu, tay giữ chặt cánh tay Mục Thành Quân.

"Ông xã, chúng ta đã lấy nhau rồi, em sẽ không có ý nghĩ gì khác nữa. Em chỉ là nghĩ tới anh em chết thảm, chuyện này do Phó Kinh Sênh làm, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn luôn hận em, chủ ý này tám phần chính là của cô ta. Anh em chết, cô ta cũng phải chịu một nửa trách nhiệm, nhưng hôm nay cô ta đến đây, càng ngày càng sung sướng..."

Khóe miệng Mục Thành Quân dâng ý cười lạnh: "Người phụ nữ này cũng có năng lực, bằng không cũng không có việc sau khi rời Phó Kinh Sênh đã liền xoay người nhào vào lòng Tưởng Viễn Chu."

Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm bóng dáng cách đó không xa, nhìn Hứa Tình Thâm xuyên qua giữa đám người, bộ sườn xám bó sát người phác hoạ dáng người khiến người ta kinh diễm, nhưng trong mắt của Lăng Thời Ngâm, Hứa Tình Thâm như vậy rõ ràng có mùi hồ ly tinh tới mấy phần.

"Thù của em với người phụ nữ kia anh có thể từ từ trả cho em, nhưng vĩnh viễn đừng để anh nhìn thấy em có chút khó cầm lòng nào với Tưởng Viễn Chu, dù là một ánh mắt cũng không được."

Lăng Thời Ngâm khẽ gật đầu: "Yên tâm, sẽ không đâu."

"Anh lên kia chào hỏi, em ở đây chờ anh."

"Được."

Hứa Tình Thâm không đi tiếp, đạp giày cao gót đi sang một bên nghỉ ngơi.

Đàn ông có những lời đàn ông phải nói, cơ bản đều tới chào hỏi nhau, phụ nữ thì tụ lại với nhau.

Lăng Thời Ngâm ngồi chung với mấy người ngày thường hay chơi, cô ta để tay trên đùi, bạn gái bên cạnh kéo tay cô ta.

"Chậc chậc chậc, Thời Ngâm, đây nhẫn cưới kim cương của cậu hả? Bự thật lóa thật nha!"

Hứa Tình Thâm cầm ví xách đi ngang qua, Lăng Thời Ngâm nâng bàn tay lên.

"Đương nhiên, đây là gia đình của Thành Quân nhà tớ chọn lựa kỹ càng, anh nói ai cũng thể ủy khuất, nhưng không thể để tớ ủy khuất."

"Vậy ư? Hạnh phúc thật đó!"

Hứa Tình Thâm đi qua, phía đối diện còn có chỗ trống, cô cứ thế ngồi xuống.

Trong phạm vi nhỏ này lại bất ngờ có người chen vào, nhưng sau khi nhìn rõ đó là Hứa Tình Thâm, mấy người đó sắc mặt đều có chút không đúng, nhưng cuối cùng vẫn mềm giọng: "Chị Tưởng!"

Hứa Tình Thâm hơi nhếch khóe miệng: "Xem gì thế? Nhẫn kim cương?"

Lăng Thời Ngâm nắm bàn tay lại, thả tay lên đùi.

"Chị Hứa, chị hiện tại đã là chị Tưởng, đương nhiên chướng mắt với mấy trò vui nho nhỏ của bọn em rồi."

Tầm mắt Hứa Tình Thâm lướt qua, không thèm liếc mắt.

"Cô nói cũng phải."

Mấy người khác nhìn nhau, tất cả mọi người đều biết quan hệ tế nhị giữa hai người này. Lăng Thời Ngâm không muốn thể hiện vẻ hùng hổ doạ người quá mức, nhưng Hứa Tình Thâm ngồi đó, nói vậy rõ ràng là khiêu khích.

"Cũng không biết chị Hứa và anh Tưởng khi nào kết hôn?"

Hứa Tình Thâm ngồi dựa vào sô pha, ánh mắt lười biếng mà nhìn về phía Lăng Thời Ngâm.

"Cô không nghe Tưởng Viễn Chu giới thiệu tôi thế nào sao?"

"Phải, có nói là chị Tưởng, cũng chẳng biết cái danh này có phải là suông không đây?"

"Vậy cô đi hỏi Tưởng Viễn Chu đi!"

Một câu Hứa Tình Thâm đã đánh cho Lăng Thời Ngâm tối tăm mặt mày, cổ họng cô ta hơi nuốt mấy cái.

"Anh tôi chết trong tay Phó Kinh Sênh, khi đó cô là vợ hắn, chuyện này cũng có quan hệ với cô đúng không?"

Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: "Không, chẳng quan hệ tới tôi."

"Ai tin?"

"Tin hay không là chuyện của cô."

Giữa hai người rõ ràng tràn ngập mùi thuốc súng. Lăng Thời Ngâm chung quy không vượt qua được hàng rào kia, hiện tại Tưởng Viễn Chu đưa Hứa Tình Thâm đi giới thiệu khắp nơi như vậy, mà Lăng Thời Ngâm cô ta đã lâu như vậy rồi vẫn bị người ta chê cười.

Chỉ cần Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm còn ở bên nhau một ngày, thì cô ta chính là chuyện đáng cười nhất ở cái Đông Thành này.

Lăng Thời Ngâm định đứng dậy bỏ đi, nhưng nhiều người đều đang nhìn, nếu cô ta cứ bỏ đi như thế thì khác gì chạy trối chết?

Hứa Tình Thâm hai tay đan vào nhau, một ngón tay mảnh khảnh nhịp nhẹ hai cái vào mu bàn tay kia.

"Lăng Thời Ngâm, vẫn có chuyện tôi cảm thấy tôi cần phải nói với cô."

"Chuyện gì?"

"Duệ Duệ là con ruột tôi, nói vậy cô đã biết."

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm lạnh đi: "Vậy thì sao, cô xem Duệ Duệ chịu nhận cô sao? Còn nữa, mang theo một đứa nhỏ không rõ lai lịch sống cạnh mình hơn một năm, Hứa Tình Thâm, bây giờ mùi vị trong lòng cô thế nào hả?"

"Mùi vị gì?" Hứa Tình Thâm cười khẽ ra tiếng. "Tôi cảm thấy rất vui vẻ đó! Hạnh phúc không gì sánh kịp! Duệ Duệ và Lâm Lâm đều là con tôi, lúc trước tôi đã mang thai long phượng. Bây giờ tốt rồi, hai đứa nhỏ đều ở bên tôi, tôi thực mãn nguyện."

"Cô nói cái gì?" Lăng Thời Ngâm khó tin mà thốt lên. "Chuyện này không có khả năng."

"Bà Mục à, cô chưa mang thai, sao cô biết không có khả năng?"

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm chợt kích động.

"Cô không cần ở đây kích động tôi, loại chuyện này cùng không quan hệ tới tôi, đó chuyện của cô vớiTưởng Viễn Chu. Dù hai đứa nhỏ đều là cô thì đã sao? Tôi chúc phúc cho các người là được."

Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận lời chúc phúc đó.

"Cũng vậy, tôi cũng chúc chị Mục và anh Mục sớm sinh quý tử."

Hàm răng Lăng Thời Ngâm run lên, miễn cưỡng dâng lên nụ cười nhạt.

Mấy người bên cạnh thật ra đều muốn nói giúp Lăng Thời Ngâm, nhưng trên đầu Hứa Tình Thâm bây giờ đội danh xưng chị Tưởng, ai cũng không dám đi đắc tội. Cô ngồi tại chỗ, có vẻ không có ý bỏ đi, mà Lăng Thời Ngâm lại không chịu đứng dậy trước, hai bên chỉ có thể giằng co.

Hứa Tình Thâm hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Lăng Thời Ngâm một cách chăm chú, không e dè, nếu ngồi đối diện là một người đàn ông, có phải đã sớm không kiềm nén được rồi không?

Lăng Thời Ngâm đón lấy ánh mắt của Hứa Tình Thâm, nghĩ mình và Vạn Dục Ninh, người nào cũng có vị trí, đàng sau lại có gia cảnh lớn, nhưng tại sao các cô đều bại bởi Hứa Tình Thâm?

Thật ra không khó lý giải, Tưởng Viễn Chu thua trước Hứa Tình Thâm, còn không phải bởi vì cơ thể và gương mặt này?

Đây cũng là điều Lăng Thời Ngâm khinh thường nhất, lấy sắc hầu người, sắc suy thì tình mỏng.

"Hứa Tình Thâm, anh Tưởng đã chỉ dạy chị một số lễ nghi trong yến tiệc chưa?"

Hứa Tình Thâm lắc lắc đầu: "Thứ này cũng cần học sao?"

"Đương nhiên." Lăng Thời Ngâm nhìn sang mấy người bên cạnh.

"Không tin chị hỏi các cô ấy, những người chúng tôi đây, ai mà không học khóa lễ nghi đặc biệt?"

Hứa Tình Thâm thả ví xách xuống bàn trà, hơi nghiêng người tới trước, trong mắt lộ ra hứng thú.

"Nghe ra thật sự không sai. Hai năm trước, cái đêm chị Mục tới khu nhà nhỏ, có phải cũng là học từ mấy khóa lễ nghi?"

Lăng Thời Ngâm đột nhiên cả kinh, cả người như ở giữa trời băng đất tuyết, còn bị người xối một chậu nước đá từ đầu xuống chân. Miệng cô ta run run, có điều ngại còn người khác ở đây, sợ bị ai nhìn ra manh mối, cô ta miễn cưỡng nuốt nước miếng: "Thật là nực cười!"

Hứa Tình Thâm cười, một tay chống một bên mặt.

"Tôi cũng cảm thấy khá buồn cười, đó là chuyện buồn cười nhất tôi từng nghe qua."

Lăng Thời Ngâm không khỏi dời tầm mắt, sau đó đứng lên.

"Cũng không biết Thành Quân đi đâu, tớ đi xem."

"Được, được, mau đi tìm xem!" Bạn bè xung quanh cũng vội đứng dậy theo.

Hứa Tình Thâm nhìn cả đám cứ như vậy tản đi, thật sự chẳng thú vị.

Lăng Thời Ngâm tìm bóng dáng Mục Thành Quân khắp nơi, lại gặp Tưởng Viễn Chu ở khúc cua cầu thang.

Người đàn ông đang bước nhanh tới, thiếu chút nữa đụng phải cô ta; Lăng Thời Ngâm lùi lại, tầm mắt dừng ở trên mặt anh.

Tưởng Viễn Chu nheo mắt lại, bàn tay Lăng Thời Ngâm để bên người hơi nắm lại.

"Viễn Chu!"

Khuôn mặt người đàn ông không có biểu tình gì mà nhìn chằm chằm cô ta, trong mắt không có chút nào gợn sóng, nhưng hiện ra rõ ràng một loại chán ghét, Lăng Thời Ngâm không khỏi dời ánh mắt.

"Viễn Chu, năm đó chuyện của dì nhỏ em cũng không hề biết gì. Ba mẹ em cũng hoàn toàn không biết sự tình, bây giờ anh em cũng đã mất, anh có thể buông tha cho nhà họ Lăng không?"

"Cô thấy có khả năng không?"

"Nhà họ Lăng cũng chẳng còn gì, anh cũng không thể đem người vô tội liên lụy vào chứ?"

"Cô muốn nói cô vô tội?"

Lăng Thời Ngâm vẫn luôn cảm thấy con ngươi người đàn ông u ám, như nhìn thấu được cô ta.

"Em thật không biết anh em vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, nếu em sớm biết, em nhất định sẽ ngăn anh ấy lại...''

"Đủ rồi, Lăng Thời Ngâm! Tôi chẳng đáng dùng những lời chướng tai mà nói với cô, có một số việc cô cũng không cần giải thích với tôi. Lăng Thời Ngâm cô là loại người gì, trong lòng tôi rõ rành rành."

Lời này vào tai Lăng Thời Ngâm như thể lấy kim mà đâm vào trái tim cô ta, thật sự thật sự là đau thấu tim.

"Vậy anh nói, em là người thế nào?"

"Cái đêm ở nhà nhỏ kia, chẳng ai ép cô, chính cô tự đi vào."

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm tái nhợt như tờ giấy, Tưởng Viễn Chu cười lạnh: "Cho nên sau này, đừng có mà khinh thường bất cứ người nào, bởi theo tôi, ai ai cũng đều sạch sẽ hơn cô hết."

Lăng Thời Ngâm nắm chặt hai tay, chuyện đã sớm qua từ lâu, cô ta cũng nên sớm buông ra mới phải, nhưng vì cái gì mà nhất định không cam lòng như vậy?

"Nhưng mà Viễn Chu, anh không thể phủ nhận chính em đã đi theo anh hơn một năm, em thật tình thật lòng tốt với anh, tốt với Duệ Duệ, cũng tốt với nhà họ Tưởng mà!''

Hứa Tình Thâm chán phát chết, đang đi lại gần, đột nhiên thấy Tưởng Viễn Chu và Lăng Thời Ngâm đang đứng đối diện nhau, hai người rõ ràng đang nói gì đó. Tưởng Viễn Chu từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm xuống Lăng Thời Ngâm, sắc mặt lạnh lùng trước sau như một.

Cô lui lại mấy bước rồi nhìn xung quanh tìm người nào đó.

Ở một góc cách đó không xa, Mục Thành Quân đang nói chuyện với một người khác, Hứa Tình Thâm bước nhanh tới.

"Ngại quá, anh Mục!"

Mục Thành Quân nhìn cô: "Chị Tưởng, có chuyện gì ư?"

Hứa Tình Thâm nhìn người đứng cạnh Mục Thành Quân, người nọ ngầm hiểu, gật gật đầu với Mục Thành Quân: "Anh Mục, xin lỗi không tiếp đón được."

"Được, mời!"

Đợi người nọ đi được mấy bước rồi, Hứa Tình Thâm sốt ruột hỏi: "Anh Mục, xin hỏi chị Mục đâu rồi?"

Người đàn ông cảm thấy kỳ quái.

"Chị muốn tìm cô ấy?"

"Tôi tìm chồng tôi, nhưng tôi tìm hồi lâu cũng chưa thấy bóng dáng anh ấy."

Mục Thành Quân vừa nghe, khóe môi toát ra nụ cười lạnh.

"Chị tìm chồng mình, liên quan gì đến vợ tôi?"

"Trong lòng tôi không yên tâm, anh cũng biết quan hệ trước kia của bọn họ..."

Trên mặt Mục Thành Quân rõ ràng bày ra vẻ không vui.

"Chị Tưởng, tôi rất tin tưởng vợ tôi, xin cô hãy một vừa hai phải."

"Vậy...Thật ngại quá, tôi đi tìm lại vậy!"

Hứa Tình Thâm nói xong, xoay người bỏ đi.

Mục Thành Quân nhìn khắp nơi cũng không thấy Lăng Thời Ngâm, hắn nhấc chân đi tới trước. Chỗ Lăng Thời Ngâm và Tưởng Viễn Chu đứng cũng không thấy rõ, Hứa Tình Thâm nhìn thấy Mục Thành Quân nhanh chóng băng qua đại sảnh, đi tới phía đầu cầu thang.

Cô bước nhanh theo qua đó. Đặt một chân vào nơi có tầm mắt trông ra rộng, Hứa Tình Thâm nhìn thấy Lăng Thời Ngâm đang níu ống tay áo Tưởng Viễn Chu lại.

Quảng cáo
Trước /190 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tán Tỉnh Cô Nàng Xấu Hổ

Copyright © 2022 - MTruyện.net