Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy, đời này của mình đã chịu quá nhiều uất ức rồi, trước khi lấy chồng không dám chống đối lại người cha hung bạo, sau khi lập gia đình cho dù ba mẹ chồng cùng chồng gây khó dễ cũng không dám biện bạch, cả đời đều phải nhẫn nhịn người khác, lúc già thì bị bệnh nằm trên giường, bên cạnh lại không có ai để nói chuyện, chứ đừng nói có người chăm sóc, cô cảm thấy chuyện này thật xót xa và bất hạnh.
Giây phút cuối cùng của sinh mệnh, cô chỉ có một nguyện vọng, đó là có thể làm lại từ đầu một lần nữa. Cô kìm nén đã đủ rồi…