Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa
  3. Chương 16
Trước /164 Sau

Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(1690)

"Vậy ba cậu trả lời thế nào?" Từ Mộc Nghiên khẩn trương hỏi.

"Ba không cho mình ra khỏi nhà, đặc biệt là tới nhà hắn, nếu mình muốn ra khỏi nhà thì cũng được, ba mình nói, chỉ cần việc của ba mình thuận lợi, mình muốn làm gì cũng được." Vương Tĩnh Kỳ cười nói.

"Vậy hắn có nói chuyện với ba cậu không?" Vương Dĩnh biết Vương Tĩnh Kỳ có người ba rất lợi hại.

"Hắn nào có cái lá gan đó, hắn cũng không dám thể hiện trước mặt mình. Mình vừa nói xong, hắn đã nói mình không cần đi nữa, còn bảo mình ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ." Vương Tĩnh Kỳ nghĩ bụng, kiếp trước sao cô có thể yêu một kẻ như vậy được chứ?

"Đám người Trương gia thật sự không biết xấu hổ, con trai thì ở bên ngoài lăng nhăng, lại bắt con dâu về nhà bọn họ làm trâu làm ngựa, thật đúng là không phải người mà." Vương Dĩnh mắng một câu, phát tiết sự bực bội trong lòng.

"Nhà bọn họ nếu có gia giáo, Trương Dương cũng không trở thành như vậy, ăn trong bát nhìn trong nồi, tất cả đều giống nhau cả thôi, một lũ vô sỉ." Vương Tĩnh Kỳ tiếp một câu.

"Ha ha, mắng hay lắm, chính là vô sỉ, cả nhà bọn họ đều là lũ vô sỉ." Vương Dĩnh khen một câu.

Từ Mộc Nghiên chen vào hỏi: "Ảnh chụp của cậu thế nào, có hiệu quả không, đem ra cho tụi mình xem đi. Để cho Hi Văn coi thử xem có thể đem làm chứng cứ được không?"

Lúc này, hai người còn lại mới nhớ tới chuyện ảnh chụp.

"Đúng rồi, để mình nhìn xem, người phụ nữ kia có đẹp như tiên không mà khiến cho Trương Dương say mê như vậy, ngay cả đại mỹ nữ trước mắt cũng không cần." Vương Dĩnh nói xong lại tức giận.

Vương Tĩnh Kỳ không nói gì, cầm máy ảnh lần lượt mở từng tấm hình, không ngờ cô lại có thể cầm chiếc máy ảnh một cách bình tĩnh như vậy.

Sau đó, mấy người còn lại vây quanh cô xem ảnh chụp.

"Thật là, đúng là không biết xấu hổ, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám ôm ôm ấp ấp như vậy. Mấy cậu xem tay của gã Trương Dương kìa, đặt ở đâu vậy chứ." Từ Mộc Nghiên xem vài tấm ảnh liền chịu không nổi kêu lên.

"Cậu tiếp tục xem đoạn sau đi rồi cậu sẽ biết, không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn." Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh nói.

"Này này, lên xe rồi." Vương Dĩnh bất chợt cả kinh, sau đó thầm oán nói: "Tĩnh Kỳ, sao cậu không kêu Vương Hổ tự chụp một tấm, tụi mình còn muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh chàng "Lôi Phong" như thế nào nữa?"

Vương Tĩnh Kỳ không để ý tới cô ấy, chắc chắn lát nữa cô ấy sẽ bị mấy tấm ảnh hấp dẫn cho mà xem.

"Trời đất, cái tên Trương Dương này cũng quá vô sỉ, lại có thể làm ra hành động đáng khinh thường như vậy, nếu người phụ nữ này đồng ý, mình thế nào cũng phải đi tố cáo hắn ta tội sàm sỡ, tống hắn vào tù ngồi bóc lịch vài năm." Tuy bình thường tính tình của Tưởng Hi Văn rất trầm ổn, nhưng dù sao cũng là một cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy ảnh chụp Trương Dương đụng chạm ngực của người phụ nữ đó, không thể không kích động, tinh thần trượng nghĩa đúng là vô cùng vĩ đại.

"Cậu đừng nói lung tung, không thấy vẻ mặt hưởng thụ của cô ta sao, hai người bọn họ đều là tự nguyện, đều là rắn chuột một ổ thôi." Vương Dĩnh nhìn tấm hình khinh thường nói.

Vương Tĩnh Kỳ nghe xong liền phì cười.

"Ơ này, cậu cũng vô tâm thật đấy, nhìn thấy chồng mình ở bên ngoài cùng người ta tình chàng ý thiếp, còn có hành vi mập mờ như vậy, đã không tức giận thì thôi, cậu còn ngồi đó cười. Mình thực bái phục cậu đó." Vương Dĩnh nhìn Tĩnh Kỳ không những không tức giận mà rõ ràng còn nở nụ cười, nhịn không được lắc đầu nói.

"Vậy cậu muốn mình thế nào, chẳng lẽ hiện tại mình phải khóc như cô vợ nhỏ bị ấm ức sao. Làm như vậy Trương Dương sẽ không ở bên ngoài tìm kẻ thứ ba sao?" Vương Tĩnh Kỳ mỉm cười hỏi lại.

Lúc này Vương Dĩnh thật sự không nói nên lời. Có câu nói "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", người đàn ông này tìm tình nhân bên ngoài cũng tựa như đạo lý này, hắn đã hưởng qua ngon ngọt, muốn cho hắn hồi tâm chuyển ý đúng thật quá khó rồi, trừ phi ngày đó hắn chết.

"Hơn nữa, mình cười là bởi vì ảnh chụp này không phải là thật."

"Hả, không phải thật?" Ba người đều nghe không hiểu.

"Cũng không thể nói không phải là thật, lúc bị chụp hai người bọn họ cũng không có hành vi thô tục như vậy, cái này chỉ là vấn đề góc độ thôi." Vương Tĩnh Kỳ giải thích.

Vương Dĩnh phản ứng nhanh nhất, nhìn một cái liền hiểu ra: "A, thì ra là do ngắm trúng góc chụp, mấy tấm hình đều là anh lái xe kia chụp hết sao? Thật đúng là cao thủ, chắc hẳn anh ta thường xuyên đi bắt mấy kẻ ngoại tình lắm đây mà." Cô còn bội phục gật gật đầu.

"Có phải hay không không cần biết, nhưng mấy tấm ảnh này được chụp thực sự rất tốt, cũng không tính là oan uổng cho bọn họ, cứ tung ảnh chụp ra thì người mù cũng không thể nói giữa bọn họ không có gì."

"Ái chà, cái này còn thân mật hơn, trực tiếp hôn nhau luôn rồi." Từ Mộc Nghiên nhìn ảnh chụp hai người đang hôn nhau, mặt đỏ rần.

"Hắc hắc, cậu ngây thơ quá, không thích hợp xem mấy tấm ảnh chụp như vậy đâu." Vương Dĩnh nói xong đem máy chụp ảnh thu về.

Sau khi xem xong hết ảnh chụp, Tưởng Hi Văn khẳng định, dựa vào ảnh chụp đó có thể xác minh Trương Dương sau khi kết hôn còn có quan hệ không rõ ràng với người phụ nữ khác, nếu Tĩnh Kỳ xin li hôn, đây sẽ là bằng chứng đanh thép thuyết phục nhất.

Chờ mọi người thảo luận xong rồi, lúc nằm trên giường, Từ Mộc Nghiên đột nhiên lại nói: "Tĩnh Kỳ, người phụ nữ đó bộ dạng cũng không phải xinh đẹp lắm, ánh mắt của tên Trương Dương đó có phải là hỏng rồi không, cư nhiên lại đi tìm tình nhân còn không bằng cậu".

Vương Tĩnh Kỳ nghe xong nở nụ cười, chỉ giải thích một câu: "Mình nghe nói, ba cô ta là cục trưởng."

Chỉ một câu đã giải thích hết thảy, bộ dạng xinh đẹp thực chỉ là thứ yếu, đối với Trương Dương, quan trọng nhất chính là thứ có thể giúp hắn thăng tiến.

Dáng vẻ của Vương Tĩnh Kỳ ở kiếp trước không tệ, tuy rằng không diễm lệ như minh tinh điện ảnh, nhưng cũng là một cô gái nhỏ xinh đẹp. Bởi vì cô không thích trang điểm, tính cách lại có chút nhu nhược nên trông rất bình thường. Nhưng kiếp trước, vào ngày kết hôn, bởi vì cô mặc đồ cô dâu đã khiến mọi người ở buổi hôn lễ kinh ngạc một phen, ngay cả Trương Dương cũng vậy, cho nên đêm tân hôn hôm đó, hắn cũng phá lệ rất nhiệt tình.

Nhưng dung mạo cũng chỉ nhất thời hấp dẫn được con người. Lực chú ý của Trương Dương cũng chỉ dừng trên người cô một thời gian ngắn, sau đó liền quay sang tìm kiếm hoa cỏ bên ngoài.

Tưởng Hi Văn cũng hỏi: "Cậu có tính toán gì không, định khi nào ngả bài với bọn họ?" Sau đó lại chêm thêm một câu: "Chuyện này không nên kéo dài, giải quyết càng sớm càng tốt."

"Ừ, mình biết rồi, mình đang tính, tuần này được nghỉ, ảnh chụp cũng đã chuẩn bị tốt rồi, đến lúc đó mình sẽ hẹn Trương Dương ra nói chuyện. Nếu hắn còn có lương tâm, những thứ của mình thì nên trả lại cho mình, mình cũng chẳng cần phải nói nhiều, dễ hợp dễ tan. Nhưng nếu hắn tưởng có thể thắng được mình, cướp lấy phần tài sản kia, mình cũng không cần phải cho hắn mặt mũi. Tình huống xấu nhất cũng chỉ là khởi tố ly hôn, dựa theo luật pháp, ít nhất hắn cũng phải đem một nửa tài sản trên danh nghĩa vợ chồng chia cho mình, huống chi hắn còn là kẻ ngoại tình. Nếu hắn thật sự không có lương tâm, làm không tốt hắn còn phải trả lại cho mình toàn bộ." Vương Tĩnh Kỳ cũng tính mau chóng giải quyết cho xong chuyện này, hiện tại không có nhiều tài sản chung, chia được bao nhiêu thì chia, số tiền trước kia đưa cho nhà hắn, cô coi như đem cho chó ăn.

"Cậu cứ quyết định là được, vẫn là câu nói đó, có khó khăn cậu chỉ cần lên tiếng, chỉ cần có khả năng giúp đỡ bọn mình sẽ cố gắng hết sức." Tiếng nói của Tưởng Hi Văn mơ mơ hồ hồ giống như đang buồn ngủ.

Bên cạnh cô mọi người đều hưởng ứng: "Đúng vậy".

Vương Tĩnh Kỳ nở nụ cười nhẹ nhàng: "Mình biết, nếu có chuyện cần giúp đỡ nhất định mình sẽ nói với các cậu, sẽ không khách khí. Được rồi, đi ngủ thôi."

Một lát sau căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Quảng cáo
Trước /164 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đô Thị Kỹ Năng Đại Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net