Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa
  3. Chương 17
Trước /164 Sau

Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(1860)

Trong một ngôi biệt thự ở thành phố D, Chu Cẩn Du nhìn thư ký Lý đưa tới bản kế hoạch, mắt nhìn tập văn kiện nhưng trong lòng lại có chút ngẩn ngơ, trong đầu lại nghĩ tới bờ mông hôm đó.

Anh bực bội đặt văn kiện xuống bàn, tay vuốt trán, đi đến bên cửa sổ, thở dài một hơi.

Nhìn lên bầu trời đầy sao, cặp mày anh chau lại. Loại tình huống này là sao đây, anh cúi đầu nhìn xuống thân dưới của mình đang biến hóa, chẳng lẽ anh đang tương tư cô gái đó sao? Từ khi trưởng thành tới giờ anh chưa bao giờ trải qua chuyện này. Hơn nữa anh tự nhận khả năng kiềm chế của mình rất tốt, nhưng sao gần đây chuyện này lại xuất hiện nhiều lần như vậy.

Chẳng lẽ là do anh quá bận tâm vào công việc? Lâu lắm rồi không yêu ai sao?

Anh không tự giác lại nhớ tới cô gái ngồi ở góc tường ngày hôm đó, anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng thanh tú của cô, khí chất không tệ, hành động của cô hôm đó không giống như chỉ là ngồi ở góc tường nghỉ chân.

Anh cân nhắc một chút, quyết định ngày mai sẽ sai thư ký Lý đi điều tra về cô gái này, có lẽ sau khi nhìn thấy người, nếm thử qua hương vị, sẽ không còn tình trạng nhớ mãi không quên như vậy nữa.

Anh cũng đã bận rộn lâu như vậy, đã một thời gian không có ai bên cạnh, giờ cũng nên thả lỏng một chút.

Đàn ông chính là như vậy, đã không nhìn thấy thì thôi, nhưng chỉ cần nếm trải qua, tâm tư cũng theo đó mà bay đi.

Một tuần trôi qua rất nhanh, ngày nào Trương Dương cũng gọi điện thoại tới mấy lần, mục đích chủ yếu chỉ là muốn cô tới chỗ ba cô đòi lại số tiền hai vạn tệ kia.

Vương Tĩnh Kỳ chỉ nói mình nhát gan, không có lá gan đi đối mặt với lửa giận của ba cô, vậy nên nếu Trương Dương cần số tiền đó thì hãy tự mình đến gặp ba cô mà đòi. Sau đó mặc kệ Trương Dương ba hoa chích choè kiểu gì, cô cũng chỉ có câu nói đó.

Trong tuần còn xảy ra một chuyện nhỏ, Trương Dương gọi điện cho Vương Tĩnh Kỳ vẫn chưa đạt được mục đích thì điện thoại cô đã hết tiền.

Vương Tĩnh Kỳ đương nhiên biết điều đó, bởi vì có tin nhắn báo cho cô biết, nhưng cô không muốn nạp tiền, mà chờ kẻ nào đó đang sốt ruột thì tự khắc biết gửi tiền cho cô.

Trương Dương gọi hai ngày nay, phát hiện đều là tình trạng không đủ tiền, sốt ruột lên gấp gáp gửi tiền điện thoại sang cho cô.

Tới khi có thể gọi được cho Vương Tĩnh Kỳ, Trương Dương liền oán trách cô một hồi, tuy Vương Tĩnh Kỳ nghe điện thoại nhưng trong lòng lại vô cùng vui thích. Trải qua hai kiếp, đây là lần đầu tiên cô chiếm được tiện nghi của Trương gia, điều này coi như là một bước tiến triển lớn, hỏi sao cô không vui cho được.

Cuối cùng, Trương Dương cũng hiểu được không thể nói rõ ràng qua điện thoại, liền hẹn Vương Tĩnh Kỳ cuối tuần đến nhà hắn bàn bạc. Trương Dương còn cố ý nhấn mạnh rằng, hắn cũng sẽ về, kêu cô nhất định phải tới.

Vương Tĩnh Kỳ đồng ý, Trương Dương mới không gọi đến nữa.

Sáng thứ bảy, Vương Tĩnh Kỳ vốn không muốn đi sớm như vậy, nghĩ buổi trưa đến Trương gia là vừa. Nhưng bà Vương thấy cô vẫn còn ở nhà mãi không chịu đi, nóng lòng thúc giục nhiều lần, kêu cô mau đến Trương gia.

Vương Tĩnh Kỳ bị nhắc đến phiền, dứt khoát cầm ảnh chụp bỏ vào trong ba lô, đi giày bước ra khỏi nhà.

Lúc đến Trương gia so với bình thường vẫn có hơi muộn một chút.

Đứng ở trước cửa nhà Trương Dương, cô nghĩ thầm, từ lúc cô trọng sinh tới giờ đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến cửa Trương gia, hi vọng đây cũng là lần cuối cùng.

Hít thật sâu, chuẩn bị thật kĩ để bước vào trận chiến, cô mới gõ cửa nhà Trương gia.

Người mở cửa là em gái của Trương Dương, Trương Phượng. Chắc cô ta cũng biết là cô sẽ tới cho nên khi ra mở cửa còn làm mình làm mẩy. Hơn nữa còn ngó đầu ra nhìn nhưng chỉ trông thấy cô đeo một cái ba lô, ngoài ra không thấy cô đem theo gì cả, lông mày lập tức muốn dựng lên.

"Sao muộn như vậy chị mới tới, không thấy cả nhà đều đang chờ chị à? Hơn nữa tới đây lại còn không mua thức ăn, lát nữa làm sao cùng mẹ tôi nói chuyện."

"Phượng, nói cái gì vậy, đừng có không biết lớn nhỏ, để cho chị dâu của con vào nhà chứ." Từ sau lưng Trương Phượng truyền đến giọng nói của mẹ Trương Dương, Triệu Giang Anh.

Vương Tĩnh Kỳ nghe thấy giọng nói bà ta hoà nhã như vậy, cô sững sờ một hồi, hẳn là Trương gia muốn dùng cách dụ dỗ để lấy lòng cô đây mà, đoán chừng họ cũng chỉ vì nhằm mục đích bắt cô nhả hai vạn tệ trong tay ra.

Trương Phượng có chút không vui, nhưng cũng biết được kế hoạch của ba mẹ nên vùng vằng đi vào nhà.

Vương Tĩnh Kỳ nở nụ cười, nghĩ thầm, tính tình của cô em chồng này vẫn trẻ con như vậy.

Giày cô cũng không đổi, bước đi thẳng vào nhà.

Căn nhà hiện tại của Trương gia là một căn hộ chung cư nhỏ xây theo kiểu hiện đại, gồm ba phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, ba phòng ngủ đều không tính là quá lớn, trên cơ bản chỉ đặt một chiếc giường thôi đã chiếm gần hết căn phòng, chỉ có phòng khách là có diện tích lớn nhất, khoảng hơn mười mét vuông.

Vương Tĩnh Kỳ vừa vào đến phòng khách, nhìn thấy tất cả người nhà Trương gia đều đã ngồi đầy đủ trên ghế sô pha, không còn chỗ nào cho cô ngồi nữa.

Mẹ của Trương Dương, Triệu Anh Giang là một người hai mặt, nhìn bề ngoài tưởng như rất dịu dàng thân thiết, nhưng thực chất tâm địa của bà ta rất gian trá, rất vui vẻ khi nói xấu sau lưng người khác.

"Tĩnh Kỳ à, đã lâu rồi con không đến nhà, bác trai vẫn thường hay nói, muốn ăn thịt kho tàu con làm lắm rồi." Triệu Giang nhìn Vương Tĩnh Kỳ tay không mà đến, cái balo sau lưng cũng xẹp lép, nhìn qua cũng biết trong đó không có đồ ăn. Điều đó thực sự làm bà mất hứng nhưng bà vẫn phải duy trì hình tượng dịu dàng nên chỉ có thể dùng lời nói ám chỉ cho Vương Tĩnh Kỳ.

Vương Tĩnh Kỳ cũng không phải kẻ ngốc, tốt xấu gì cũng vẫn nghe ra hàm ý, bà ta đang trách cô tuần trước không tới nhà làm trâu làm ngựa hầu hạ bọn họ đã làm cho họ không vừa lòng, mà hôm nay cũng không thèm mang thức ăn tới, trong lòng họ càng thêm bất mãn.

Nhưng mà không lâu nữa cô sẽ không còn quan hệ gì với họ nữa, cho nên họ có vui hay không cô cũng không quan tâm.

"Bác gái, thật xin lỗi phải để cho bác trai chờ, hiện tại công việc của con rất bận rộn, thật sự không còn thời gian để làm chuyện bếp núc nữa." Vương Tĩnh Kỳ ra vẻ có lỗi nói.

"Chị không phải là giáo viên sao? Mỗi ngày chỉ dạy có mấy tiết, có cái gì mà bận với chả rộn, chị đang tính lừa ai vậy?" Em gái của Trương Dương, Trương Mẫn không kìm nén được bực tức, trực tiếp chỉ thẳng mũi Vương Tĩnh Kỳ chất vấn.

Vương Tĩnh Kỳ lạnh lùng hất ngón tay đang chỉ mặt mình ra, khuôn mặt đã không còn vẻ tươi cười.

"Em không phải giáo viên thì biết cái gì mà nói. Nếu như muốn biết rõ chị bận rộn cái gì, em có thể tự mình đi hỏi anh trai em. Anh ta làm công tác tuyên truyền thì có thể tăng ca, còn chị là giáo viên cấp ba chính thức, sao không thể bận rộn?"

Lời này của Vương Tĩnh Kỳ làm cho khuôn mặt của người nhà họ Trương bắt đầu trở nên khó coi, đây rõ ràng là đang xem thường Trương Mẫn, người Trương gia còn có thể vui vẻ mới là lạ. Trương Dương trong nháy mắt cũng cảm thấy bối rối, dạo này hắn làm cái gì, người trong nhà cũng biết, nhưng hiện tại nói thẳng ra vẫn khiến hắn có chút chột dạ.

"Tĩnh Kỳ, em nói gì vậy, Trương Mẫn còn nhỏ sao lại so đo với nó làm gì. Bây giờ vẫn còn sớm, em cứ ra ngoài mua đồ ăn đi rồi cơm nước xong xuôi chúng ta sẽ bàn tiếp." Trương Dương ra vẻ răn dạy Vương Tĩnh Kỳ.

"Em thật sự không có thời gian, hôm nay em tới đây được là thừa dịp ba em đi vắng để lén chạy tới. Anh cũng biết tính ba em rồi đấy, nếu để ông nổi điên lên, không chừng ông ấy sẽ lập tức chạy đến đây. Nếu không có việc gì chờ khi nào em rảnh sẽ lại đến nói chuyện sau." Vương Tĩnh Kỳ giả vờ khó xử nhìn Trương Dương, làm bộ muốn đi về.

Trương Dương đương nhiên biết rõ tính tình của ba Vương Tĩnh Kỳ, toàn bộ Trương gia cũng biết, một thời gian trước, ông Vương đã đến uy hiếp cả nhà Trương gia hắn. Ông ta cũng vô cùng sốt ruột giữ chặt Vương Tĩnh Kỳ, chỉ sợ cô đi lần này thì hai vạn đồng kia cũng sẽ mất.

"Được rồi, đừng có gấp, đã hai tuần rồi em không đến đây, sao lại đi nhanh như vậy chứ."

Vương Tĩnh Kỳ cũng không phải thật sự muốn rời khỏi đây, chuyện của cô còn chưa giải quyết xong làm sao có thể ra về, cô chỉ vừa quay người, tay chó của hắn ta đã kéo cánh tay cô lại. Giờ Trương Dương chỉ đụng vô người cô một chút cô đã cảm thấy toàn thân khó chịu.

"Hừ, còn dám làm phản cơ đấy, hôm nay cô dám bước khỏi cửa Trương gia, sau này cô cũng đừng đến nữa." Đúng lúc này, ba của Trương Dương, Trương Đông Thăng trợn mắt quát một câu.

Quảng cáo
Trước /164 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Huynh Hữu Đệ Công

Copyright © 2022 - MTruyện.net