Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thần Vương Lệnh
  3. Chương 68-71
Trước /30 Sau

Thần Vương Lệnh

Chương 68-71

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 68 Anh sợ em giận

“Khốn nạn!”

Trấn Thiên Nam vô cùng tức giận, ông ta đột ngột đứng dậy.

Ông ta chưa bao giờ phải chịu loại nhục nhã này, trà nóng khiến hai má ông ta đau rát. Trong một con mắt đó bắn ra sát khí mãnh liệt.

“Tìm cái chết!” Cùng lúc đó, trong tiếng gầm nhẹ mấy sát thủ kia cũng chạy tới, chặn đường chạy của Tần Thiên.

Tần Thiên không hề quan tâm đến chuyện này.

Hắn mặt không biến sắc nhìn chằm chằm Trấn Thiên Nam, cười lạnh nói: “Tôi đã từng gửi lời cho Thiết Ảnh.”

“Bà lão đó nếu dám phái người đến quấy rầy tôi, đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi giết cả hai.”

“Không phải ông không biết đấy chứ?”

“Hay là, ông không sợ chết?”

Trấn Thiên Nam nghiến răng, nói: “Phụng mệnh lão thái quân, tôi sẽ đem cậu còn sống trở về.”

“Cho nên oắt con, cậu nên cảm thấy may mắn vì hôm nay tôi không giết cậu.”

“Đợi tôi xử lý xong chuyện ở Sở Châu, cậu tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo tôi.”

“Nếu không thì—”

“Cậu không thể chết, bởi vì lão thái quân còn chờ tủy xương của cậu. Thế nhưng người bên cạnh cậu thì tôi không đảm bảo được.”

“Đại thiếu gia, vợ của cậu rất đẹp.”

“Ông dám!” Ánh mắt của Tần Thiên trở nên lạnh lùng, đột nhiên ra tay bắt lấy cổ Trấn Thiên Nam.

Tốc độ của hắn quá nhanh, Trấn Thiên Nam và cả mấy sát thủ căn bản không kịp phản ứng.

Với khí thế như sấm sét, Tần Thiên một tay tóm Lấy Trấn Thiên Nam ném phía bụi cây xa xa.

Bụp!

Trấn Thiên Nam hét lớn.

Cùng lúc đó, trong bụi cây truyền đến tiếng kêu. Một bóng đen hoảng sợ lăn ra trốn ở phía sau cái cây gần đó.

Chĩa nòng súng đen ngòm về phía Tần Thiên.

Sát khí cảm nhận được trước đó, không phải đến từ Trấn Thiên Nam mà là từ tên sát thủ trốn trong bụi rậm này.

Tần Thiên không chút nghi ngờ, đây chính là thần bắn tỉa bách phát bách trúng.

Tần Thiên vốn định tiêu diệt những mối nguy hiểm tiềm ẩn này trong một lần, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng reo hò từ bên dưới, và có vô số người đang chạy.

Hắn lo lắng cho sự an toàn của Tô Tô, cho nên đã xoay người bước nhanh xuống chân núi.

“Mau nổ súng đi!”

“Nổ súng đi, ông còn chờ cái gì nữa!” Trấn Thiên Nam thẹn quá hóa giận, lớn tiếng quát mắng.

“Tôi cam đoan lúc súng vang lên, người chết nhất định sẽ là ông.” Tần Thiên lạnh lùng bỏ lại một câu.

Đó là những lời hắn nói với tay súng chưa từng gặp qua.

Lời nói lạnh lùng và bóng lưng tự tin, làm cho tay súng trốn sau cái cây lớn bình thường bách phát bách trúng, giờ đây có cảm giác cò súng nặng hơn cả ngàn cân.

Cuối cùng ông ta trơ mắt nhìn Tần Thiên xuống núi.

Ông ta thở phào một hơi, như thể đã trút được gánh nặng.

Sát khí đùng đùng ở xung quanh cuối cùng cũng biến mất.

Ông ta cảm thấy như thể mình đã chết đi một lần.

Sao có thể được? Trên đời làm sao có thể có một thanh niên đáng sợ như vậy?

Ông ta cả đời giết người vô số, bản thân cũng có sát khí. Nhưng người có thể khiến ông ta không đánh mà hàng, trước đây ông ta chỉ biết một người.

Bây giờ cộng thêm Tần Thiên, là hai người.

“Đã cầm tiền của người, thì phải giúp người diệt trừ tai họa.”

“Ông yên tâm, cậu ta chạy không thoát được đâu.” Trong mắt tay súng lộ ra ý chí chiến đấu kiên định như sói hoang.

Thần bắn tỉa, chẳng qua là một kỹ năng ông ta dùng để ngụy trang thân phận.

Nếu như ông ta thật sự sử dụng tuyệt kỹ giết người, ông ta tin rằng Tần Thiên chính là người sẽ phải chết.

......

“Họ Lăng đã bị bắt!”

“Thì ra ông ta không nhảy sông, mà là dùng thủ thuật che mắt trốn vào trong rừng.”

“Mau đến xem. Người bắt được tội phạm là Đồng thiếu hiệp, Đồng Xuyên!”

“Đồng thiếu hiệp uy vũ!”

“Vì dân trừ hại, thay trời hành đạo!”

“Đồng thiếu hiệp đúng thật là cứu tinh Sở Châu chúng ta!”

Đám người phấn khích vừa kêu vừa nhảy, vây quanh Đồng Xuyên.

Đồng Xuyên hăm hở, trong tay mang theo một người mặt đầy máu, đã nát thành một vũng bùn.

Đó chính là người họ Lăng kia, tên tội phạm bị truy nã mất hết lương tâm trên báo.

Không ngờ, Đồng Xuyên lại bắt được ông ta nhanh như vậy. Ngay cả Tần Thiên cũng không khỏi gật đầu tán thưởng.

Tiếng còi vang lên, mấy cảnh sát vũ trang và đưa họ Lăng đi.

Người đứng đầu trước khi đi còn vỗ vỗ vai Đồng Xuyên, bảo anh ta khi nào rảnh rỗi thì đến cục lĩnh tiền thưởng.

Đồng thời còn khẩn cầu Đồng Xuyên, có cơ hội cho người của cảnh sát đến học cách bắt giữ và đánh nhau với tội phạm.

“Đồng Xuyên, ngay cả đội cảnh sát cũng mời anh, bây giờ anh thực sự đã trở thành người nổi tiếng rồi!”

“Chúc mừng anh!” Dương Lâm nhìn còn hưng phấn hơn cả Đồng Xuyên.

Đồng Xuyên vỗ ngực, nói: “Danh lợi gì đó đối với tôi chỉ là gió thoảng mây bay.”

“Điều quan trọng là có thể phục vụ nhân dân.”

Bỗng nhiên, anh ta nhìn thấy Tần Thiên đi tới từ bên ngoài đám người, anh ta cười lớn.

“Không ngờ anh còn dám trở về?”

“Thế nào, bây giờ anh đã phục chưa?”

“Nếu như phục rồi thì tự động rời khỏi cô Tô đi. Anh căn bản không xứng với cô ấy.”

Ngụ ý là chỉ có anh ta mới có thể xứng với Tô Tô.

Dương Lâm vội vàng nói: “Em họ, thiếu niên anh hùng như vậy, em không động lòng sao?”

“Nghe anh, rời xa tên họ Tần đi.”

Ban đầu Tô Tô rất ngưỡng mộ hành động của Đồng Xuyên, nhưng khi nghe xong lời này cô cũng là thẹn quá hóa giận.

“Chuyện của tôi, không cần các người quản.”

“Mẹ, mẹ về trước đi, con và Tần Thiên đi dạo một lúc.” Cô chen ra khỏi đám người, kéo tay Tần Thiên nhảy lên một chiếc taxi như thể chạy trốn.

“Đồng Xuyên, anh đừng nhụt chí. Phụ nữ mà, đều sẽ mắc cỡ.”

“Đi, theo tôi về nhà.”

“Chúng ta về nhà chờ.”

“Cô, mau lên xe đi.”

Dương Ngọc Lan lo lắng liếc nhìn về hướng Tô Tô và Tần Thiên rời đi, chỉ có thể lên xe Dương Lâm trước.

Sở Châu có Sở Minh, và những người trẻ tuổi hành hiệp như Đồng Xuyên, nên rất ít người làm điều xấu. Cho nên bà cũng không quá lo lắng cho sự an toàn của Tô Tô và Tần Thiên.

Năm năm không về, bây giờ bà cũng thật sự có chút nhớ người thân rồi.

“Bây giờ anh nói cho tôi biết đi, tại sao anh chạy đến ngọn núi bên phải?”

“Lẽ nào anh thật sự sợ sao? Trên xe, Tô Tô tùy ý hỏi Tần Thiên.

Dù sao thì cô vẫn có chút để ý, người đàn ông của mình trong thời khắc mấu chốt lại trở thành kẻ đào ngũ.

Tần Thiên nói: “Anh sợ em sẽ tức giận.”

“Hả? Tôi giận cái gì?’ Tô Tô khó hiểu hỏi lại.

Tần Thiên tỏ vẻ ủy khuất nói: “Không phải em nói, ghét nhất là đánh đánh giết giết sao?”

“Cho nên anh quyết định sau này nghe lời vợ, làm một người đàn ông ngoan.”

“Phì!” Tô Tô không nhịn được nhổ nước bọt.

“Bản thân nhát gan, lại còn trách tôi.”

“Anh đừng nói nữa, tôi cảm thấy tên Đồng Xuyên kia quả thật là rất không tồi, là những gì người trẻ tuổi nên có.”

Tần Thiên biết rõ cô đang cố ý khích lệ mình, nhưng vẫn nhịn không được ghen tuông.

“Quay đầu về đi!”

“Bây giờ anh sẽ cho anh ta thấy thế nào là cao thủ thực sự.”

“Thôi nha, anh đủ rồi đấy!” Tô Tô hờn dỗi nói: “Nói đùa thôi mà cũng coi là thật.”

“Vất vả lắm mới về được một chuyến, đi dạo với tôi một lúc!’

Tần Thiên vô cùng vui mừng khi thấy cô hiếm khi lộ ra vẻ hồn nhiên của con gái.

Lúc này, Đồng Xuyên, Trấn Thiên Nam hay tay súng thần bí gì đó, hoàn toàn không quan trọng bằng việc đi dạo cùng người vợ xinh đẹp.

Đại nghĩa ngàn năm như mây trôi.

“Uầy, canh bún tiết vịt này ngon thật, đã lâu lắm rồi tôi không được ăn món chính tông như vậy.”

“Này, mau đi, cho tôi một phần đậu phụ thối, thêm nhiều ớt.”

“Còn có mì nướng...”

“Mực tôi cũng muốn... ợ!”

Tần Thiên trợn tròn mắt.

“Vợ à, không ăn được nữa đâu.”

“Sắp đến trưa rồi, mọi người chắc đều đang đợi chúng ta. Em có chắc là muốn tiếp tục đi dạo không?”

Tô Tô lau miệng, suy nghĩ một hồi, tựa hồ rốt và dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm.

Giống như các sĩ tử trong kỳ thi tuyển sinh đại học, kiên trì muốn đi vào phòng thi.

“Đi theo tôi!” Cô kéo Tần Thiên đi tới một trung tâm thương mại sầm uất.

Chương 69 Cô không xứng

Tần Thiên còn tưởng rằng Tô Tô muốn mua quà cho ông bà ngoại và cậu mợ của cô.

Nhưng đến trung tâm thương mại hắn mới biết, cô muốn mua quần áo cho mình.

Đây là lần đầu tiên.

Nhưng khi phản ứng lại hắn đã hiểu, Tô Tô dù sao cũng lo lắng họ hàng của cô sẽ coi thường hắn, cho nên phải giúp hắn ăn mặc trang trọng một chút.

Lúc này hắn mới nhận ra, trang phục này của mình quả thật có hơi, ừm, nói dễ nghe thì là không đủ lịch sự.

Nói thẳng ra là không thể mặc vậy đi gặp mặt họ hàng được.

Thật ra lúc trước hắn đi khắp thế giới, phần lớn thời gian đều là để hoàn thành nhiệm vụ mà ông già giao cho.

Lên núi xuống biển, đi qua sa mạc, lần dài nhất là ở trong rừng nguyên sinh Nam Phi tròn ba tháng.

Trong hoàn cảnh như vậy, mặc quần áo chủ yếu là quan tâm đến sự thoải mái và tính thực dụng.

Với thân phận của Tần Thiên, hắn cũng đã sớm không cần dựa vào quần áo hay đồng hồ xe hơi để thể hiện thân phận của mình.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Tô Tô muốn mua quần áo cho mình, hắn vẫn rất vui vẻ và cảm động.

Cho nên hắn rất ngoan ngoãn hợp tác, đi theo Tô Tô vào một cửa hàng quần áo nam hàng đầu của Ý.

Khi hắn cởi bỏ bộ quần áo giản dị bụi bặm thường ngày, khoác lên người bộ vest, áo sơ mi màu đen, đi một đôi giày da màu nâu. Khi một lần nữa xuất hiện các nữ nhân viên phục vụ trong cửa hàng đều ngây ngẩn cả người.

Tất cả các cô gái đều tập trung xung quanh, đôi mắt của họ đều đầy sao.

“Quý cô này, chồng cô cũng đẹp trai quá đi!”

“Trời ơi, mặc vừa khít như là giá treo quần áo vậy!”

“Cô vợ cũng xinh đẹp như vậy, hai người quả thực là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp!”

Người phục vụ khen hết lời. Nhưng Tô Tô cũng phải thừa nhận, người đàn ông trước mặt này khiến cô phải nhìn với cặp mắt khác.

Bộ âu phục ôm sát tôn lên thân hình thẳng tắp cường tráng của Tần Thiên, toát lên vẻ tao nhã quyến rũ.

Áo sơ mi màu đen được cởi một nút trên lại là một nét hoang dã đầy lôi cuốn khác.

Trên môi nở nụ cười, ánh mắt sâu thẳm.

Tần Thiên có thể phong độ ngời ngời vì một mỹ nhân, cũng có thể nắm giữ quyền sinh tử của cả thế giới.

Cái gọi là nam thần chẳng qua chỉ là như vậy.

Mí mắt Tô Tô giật giật, vội vàng quay đầu lại nói: “Chúng tôi đang vội, lấy bộ này đi.”

Sau khi rời khỏi cửa hàng, tất cả những khách hàng đi ngang qua đều đổ dồn ánh mắt kinh ngạc và ghen tị.

Tô Tô đi theo bên cạnh, mặt cô hơi nóng lên.

Trong một cửa hàng sang trọng cách đó không xa, một người phụ nữ trưởng thành và kiều diễm đang vô tư chọn túi xách.

Trong lúc vô tình nhìn thấy Tần Thiên đi tới, đôi mắt đào hoa của cô ta trong nháy mắt sáng lên.

Sở Châu từ khi nào lại xuất hiện một người đàn ông chất lượng như vậy?

Tô Tô đi bên cạnh Tần Thiên mặc dù nhìn cũng được, nhưng trong mắt cô ta Tô Tô vẫn còn non.

Cô ta quyết định giành lấy Tần Thiên.

“Ôi, tôi xin lỗi!”

Cô ta vội vàng đi tới, giả vờ như không cẩn thận đụng vào ngực Tần Thiên.

Trong nháy mắt ngửi được hơi thở nam tính dễ chịu trên người Tần Thiên, xương cốt của cô ta đều mềm nhũn ra.

“Thật ngại quá, làm bẩn bộ âu phục của anh rồi.”

“Anh này, wechat của anh là gì? Để tôi quét mã.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.” Cô ta vuốt tóc, tỏ vẻ phong tình nói.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều bắt đầu bàn tán:

“Đây không phải là hoa khôi Dương Mi Nhi của Sở Châu chúng ta sao? Xem ra cô ta cũng đã bị anh chàng đẹp trai này hấp dẫn.”

“Nghe nói Dương Mi Nhi có người đứng sau, không có chàng trai nào mà cô ta thích có thể chạy thoát.”

“Chỉ có những người bị lừa đá vào đầu mới chạy. Cực phẩm như Dương Mi Nhi, người đàn ông nào cũng đều mong muốn có được.”

Những người đàn ông kia đều chảy nước miếng, thấy Tần Thiên có thể được Dương Mi Nhi chủ động bắt chuyện, trong ánh mắt ngưỡng mộ ánh lễn tia lửa.

“Lần sau ra đường nhớ mở mắt ra, đừng để bong gân chân.”

“Về phần chịu trách nhiệm, cô không xứng.” Tần Thiên lạnh lùng nói. Loại phụ nữ như Dương Mi Nhi, hắn liếc mắt một cái là đã nhìn thấu.

Dương Mi Nhi sững người tại chỗ, nụ cười phong tình cứng đờ trên mặt.

Cô ta được xưng là hoa khôi của Sở Châu, bình thường bao nhiêu đàn ông mơ còn không được, không ngờ hôm nay chủ động lao vào vòng tay người ta nhưng lại bị phớt lờ.

Thế nhưng thay vì tức giận, cô ta lại mỉm cười.

“Soái ca, anh rất có cá tính, tôi thích.”

“Không biết là khi anh biết thân phận thật sự của tôi rồi, anh còn có thể ngoan cố như vậy nữa không.”

“Anh có biết tôi là ai không?”

Tần Thiên không kiên nhẫn nói: “Cô là ai thì cũng kệ cô.”

“Cút ra xa một chút, đừng ảnh hưởng đến việc tôi đi mua sắm với vợ tôi.”

“Vợ à, chúng ta đi sang bên kia xem thử đi.”

Nói xong, Tần Thiên đưa tay tùy ý ôm lấy chiếc eo thon của Tô Tô.

Bỗng nhiên bị ôm eo Tô Tô run lên như điện giật, toàn thân căng cứng.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên.

Nhưng lần này, dưới ánh mắt ghen tị của những người phụ nữ xung quanh, cuối cùng cô vẫn không thể trốn thoát. Cô thì thầm: “Chúng ta đi xem đồng hồ đi.”

“Tên khốn, tôi thề, anh chết chắc rồi!” Dương Mi Nhi thẹn quá hóa giận.

Cô ta lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn đi: “Bọ Cạp, mau đưa người của cậu tới trung tâm thương mại Ức Đạt.”

Sau đó suy nghĩ một chút, cô ta lại gọi một cuộc điện thoại khác.

“Quách Thần, không phải cậu nói với tôi cậu làm quản lý ở Ức Đạt sao, ở chỗ này không có chuyện gì là cậu không giải quyết được có đúng không?”

“Bây giờ tôi cần dùng đến cậu, tôi đang ở khu sang trọng trên tầng hai, mau cút tới đây cho tôi.”

Mặc dù bây giờ đã có tiền nhưng Tô Tô vẫn rất tiết kiệm. Một mặt là vì không ham danh lợi, không thích xa hoa lãng phí.

Mặt khác, cô biết rằng số tiền bây giờ cho dù là bao nhiêu, thì cũng đều là của nhà đầu tư.

Nói thẳng ra thì công ty của cô vẫn chưa kiếm được đồng nào.

Chiếc đồng hồ Tô Tô đeo là chiếc Longines được mua vào ngày sinh nhật của cô vài năm trước.

Nhưng hôm nay vì Tần Thiên cô bất chấp tất cả, cắn răng mua chiếc Omega gần 5 vạn.

Sau khi Tần Thiên đeo vào, lập tức thể hiện phong độ của n₫một người kinh doanh.

Bây giờ, khó ai có thể liên tưởng hắn với người giao hàng nghèo cách đây 5 năm.

Nói là con rể dâng đến tận cửa, sợ là cũng không ai tin.

“Vợ ơi, dạo một vòng thế này được rồi chứ?”

“Về muộn quá, mẹ sẽ tức giận mất.”

“Chờ một chút, tôi đi toilet đã.”

Sau khi Tô Tô đi toilet, Tần Thiên nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng trang sức, nghĩ đến điều gì đó, hắn bước nhanh tới.

“Chị Dương, có chuyện gì vậy?”

“Em sắp có một bữa tiệc quan trọng, mẹ em đang chờ em.”

Một thanh niên trẻ tuổi mặc vest đi giày da, trông rất tinh anh, vẻ mặt lo lắng đi tới trước mặt Dương Mi Nhi.

Dương Mi Nhi cười lạnh nói: “Quách Thần, lúc này tôi mới dùng đến cậu, không phải cậu liền không kiên nhẫn rồi chứ?”

“Đừng quên, làm thế nào cậu có được ngày hôm nay.”

“Không có tôi, cậu có thể tới Cambridge du học với tư cách là sinh viên trao đổi sao?”

“Chị Dương, em sao có thể quên đại ân đại đức của chị được.”

“Hơn nữa, ở Sở Châu này sau này em còn phải nhờ chị Dương chiếu cố thêm nhiều.”

“Chị Dương chị nói xem, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chỉ cần là chuyện em có thể làm được, em tuyệt đối sẽ không từ chối!” Quách Thần vội vàng tươi cười nịnh nọt.

Dương Mi Nhi lúc này mới hừ một tiếng, cắn răng nói: “Vừa rồi bị một tên lưu manh lợi dụng, hơn nữa tên kia còn nhân cơ hội trộm đồ của tôi.”

“Có chuyện như vậy sao? Vậy thì nên báo cảnh sát!”

“Tôi không muốn báo cảnh sát. Cậu cũng biết thân phận của tôi không thích hợp phô trương.”

“Tôi nhìn thấy anh ta đi tới cửa hàng trang sức, bây giờ cậu lập tức dẫn người đi bắt anh ta tới đây.”

“Nói cho anh ta biết, nếu như thức thời thì tôi có thể nói chuyện riêng với anh ta.”

“Nếu không, tôi sẽ khiến anh vạn kiếp bất phục!”

“Tôi đợi cậu ở phòng chờ Vip.”

“Còn không mau đi đi!”

Chương 70 Cho tôi một lời giải thích thỏa đáng

“Chị Dương đồng ý nói chuyện riêng, đó là may mắn của tên kia.”

Quách Thần đích thân đưa Dương Mi Nhi đến cửa phòng nghỉ. Nhìn dáng người xinh đẹp của người phụ nữ, ánh mắt anh ta trở nên khác thường.

Dương Mi Nhi quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng của Quách Thần thì cười lạnh nói: “Sao vậy, còn muốn thử sao?”

Ngọn lửa trong mắt Quách Thần bùng lên, vừa nhìn thấy nụ cười ẩn ý của người phụ nữ thì lại lập tức vụt tắt.

Anh ta giống như chim sợ cành cong, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Khi gặp Dương Mi Nhi lần đầu tiên, anh ta vẫn còn là một sinh viên đại trẻ trung và mạnh mẽ, anh ta đã bị thu hút bởi sự quyến rũ trưởng thành của Dương Mi Nhi, nên đã liều mạng theo đuổi.

Sau đó, suýt chết trên giường. Sau khi uống thuốc đông y khoảng một tháng mới miễn cưỡng khôi phục lại.

Bởi vì sự liều mạng của anh ta, Dương Mi Nhi đã sử dụng các mối quan hệ của mình để giúp anh ta có được một suất đến Cambridge với tư cách là một sinh viên trao đổi.

Nhưng trong một thời gian dài sau đó, Quách Thần đã giữ khoảng cách với phụ nữ.

Sau đó, người phụ nữ này quyền lực đến mức thậm chí còn quen với phó lãnh đạo của Sở Minh.

Phó lãnh đạo kia là một ông già, bản thân lực bất tòng tâm nên đã thả Dương Mi Nhi.

Kể từ đó, Dương Mi Nhi huênh hoang khắp Sở Châu và chỉ chọn những thanh niên trẻ tuổi để xuống tay.

Giống như chuyện hôm nay, cướp người ngay trước mặt bạn gái người ta không phải là lần đầu tiên.

Mọi người đều kính sợ thân phận của phó lãnh đạo Sở Minh, không ai dám nói ra.

“Chị Dương, chị nghỉ ngơi trước, em đi mang tiểu tử kia tới đây cho chị ngay đây.”

Quách Thần ra hiệu cho hai nhân viên bảo vệ đi theo, hùng hổ đi về phía cửa hàng trang sức.

Nhanh chóng làm cho xong việc này, anh ta còn có việc quan trọng cần phải làm. Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp trong bức ảnh, tim anh ta đập nhanh hơn.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thiên Quách Thần càng thêm hiểu rõ.

Khó trách Dương Mi Nhi lại nóng lòng như thế, người đàn ông trước mắt này, khiến cho anh ta tự nhận là đẹp trai cũng có chút tự ti xấu hổ.

“Anh bạn, anh đắc tội người khác rồi, đi theo tôi một chuyến đi.” Quách Thần cười lạnh một cái rồi đặt một tay lên vai Tần Thiên.

Hả?

Bị người khác mạo phạm ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt của Tần Thiên chợt trở nên cứng đờ.

Cũng may mà hắn biết đối phương chỉ là người bình thường, cho nên mới không tức giận.

“Còn cái nào to hơn không?” Hắn nhìn dãy nhẫn kim cương trong ngăn tủ trước mặt rồi nghiêm túc hỏi nhân viên bán hàng, hoàn toàn không để ý tới Quách Thần phía sau.

“Quản lý Quách.” Nhân viên phục vụ không trả lời Tần Thiên mà là nhìn sang Quách Thần, cung kính chào hỏi.

Quách Thần khua tay, mấy nhân viên phục vụ lùi lại, các nhân viên an ninh cũng vây quanh.

“Anh bạn, tôi đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy sao?”

“Anh gây ra chuyện rồi.” Quách Thần một lần nữa cười lạnh.

Anh ta cảm thấy hả hê khi thấy Tần Thiên sắp bước vào con đường cũ của mình, hơn nữa cũng có chút kinh thường.

Anh ta cảm thấy, những người có dáng người và diện mạo như Tần Thiên, trời sinh chính là đồ chơi của phụ nữ, là dựa vào phụ nữ để kiếm sống.

Mà anh ta bây giờ là một doanh nhân ưu tú du học trở về, tự lực cánh sinh.

Tần Thiên cuối cùng chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Quách Thần.

“Tốt nhất là cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.”

“Nếu không, anh có thể sẽ bị sa thải.”

“Anh nói cái gì?” Quách Thần bật cười.

“Tiểu tử, chưa leo lên cành cao đã tự cho mình là giỏi sao?”

“Thấy không, tôi là quản lý ở đây, anh bảo ai sa thải tôi?” Anh ta chỉ vào huy hiệu trên ngực với vẻ mặt đắc ý.

Mấy nhân viên bảo vệ cũng bật cười.

“Tiểu tử, đừng nói nhảm nữa, không nghe thấy quản lý Quách nói sao? Bảo anh đi cùng một chuyến!”

“Đi mau, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Nhìn thấy Tần Thiên đứng yên tại chỗ, Quách Thần lại cười lạnh nói: “Vậy được thôi, tôi sẽ cho anh biết lý do.”

“Tôi vừa mới nhận được khiếu nại của một khách hàng nữ, anh bị nghi ngờ đã xâm hại cô ấy trong trung tâm mua sắm của chúng tôi.”

“Hơn nữa còn nhân cơ hội trộm đồ của cô ấy.”

“Quý cô đó đang chờ anh ở phòng chờ Vip.”

“Tiểu tử, bây giờ anh đã hiểu chưa?”

Tần Thiên cau mày, ngay lập tức nghĩ đến người phụ nữ vừa rồi tự cho mình là giỏi, Dương Mi Nhi.

“Nói cho cô ta biết, tôi không phải người mà cô ta có thể trêu chọc.”

“Bảo cô ta bỏ ý nghĩ đó đi.”

Tần Thiên giữ sự kiên nhẫn, sau đó chỉ vào một chiếc nhẫn kim cương lớn nhất trong quầy và nói: “Tôi lấy cái này, gói lại giúp tôi.”

Nhân viên phục vụ vội vàng nói: “Thưa anh, viên kim cương hình trái tim mười cara này là bảo vật của cửa hàng chúng tôi.”

“Chỉ là vật trưng bày, không có giá niêm yết, cũng không bán ra bên ngoài.”

Quách Thần cười lớn, nói: “Anh bạn, anh thật sự làm tôi cười chết mất.”

“Anh biết rõ cái này không phải để bán nên cố ý nói vậy đúng không?”

“Anh có biết bảo vật này có giá bao nhiêu không? Theo như tôi biết, nó được ông chủ của Phantom mua trong một cuộc đấu giá với giá 30 triệu.”

Nghe thấy có nhẫn kim cương 30 triệu, mấy người phụ nữ ở xung quanh đều vây lấy anh.

“Wow, đẹp quá!”

“Nếu bạn trai tôi mà cầm cái này cầu hôn tôi thì tốt rồi, tôi sẽ lập tức gả cho anh ấy!”

“Không biết người phụ nữ nào, mới xứng với nhẫn kim cương cực phẩm như vậy.”

Tần Thiên nhìn thương hiệu trên quầy trang sức ghi chữ “Phantom”, nên hắn đã gọi một cuộc điện thoại.

“Giang tiểu thư, tôi nhìn trúng một chiếc nhẫn kim cương tại quầy trang sức ở trung tâm thương mại Ức Đạt của cô ở Sở Châu, nhưng nhân viên của cô nói là không phải để bán — ”

“Anh tới cửa hàng của chúng tôi rồi ư?” Tần Thiên còn chưa dứt lời, trong điện thoại đã truyền đến giọng một người phụ nữ đang kích động.

“Anh Tần, anh chờ một chút!”

“Tôi lập tức thông báo cho người phụ trách quầy và đưa chiếc nhẫn kim cương đó cho anh!”

“Anh nhất định không được từ chối!”

“Không cần đâu.”

“Có người nói, chiếc nhẫn kim cương này là do cô dùng 30 triệu mua lại, tôi đưa cô 60 triệu. Phần còn lại xem như cảm ơn ân tình của cô.”

Ở đầu dây bên kia, một người phụ nữ với khí chất ngự tỷ, đang có vẻ mặt phiền muộn.

Nếu như có thể dùng một chiếc nhẫn kim cương trị giá 30 triệu tặng cho Tần Thiên, thì sẽ là chuyện vinh hạnh biết bao!

Đáng tiếc, Tần Thiên thà trả thêm 30 triệu cũng không muốn nhận ân tình này.

Cô ấy biết, muốn Tần Thiên nợ mình một ân tình quả thực rất khó.

“Đúng rồi, cô rất thân thiết với ông chủ của trung tâm thương mại Ức Đạt có đúng không?”

“Làm phiền cô nhắn gửi một câu, tôi muốn khiếu nại một quản lý tên là Quách Thần, cảm ơn.”

Sau khi nói xong, Tần Thiên trực tiếp cúp điện thoại.

Nhân viên phục vụ, Quách Thần, và mấy nhân viên bảo vệ kia sau khi nghe Tần Thiên nói xong, thì đều nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc.

“Tôi nói này, đầu óc của anh bị lừa đá có phải không?” -

“Tôi cũng lười nói chuyện với anh, đưa anh ta đi!” Quách Thần cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.

Bảo vệ cười lạnh muốn tới bắt Tần Thiên.

“Alo, Giang tổng!”

“Cái gì?”

“Được được được, tôi làm ngay đây!” Quản lý quầy nhận điện thoại xong liền nhìn về phía Tần Thiên, ánh mắt lập tức thay đổi.

“Anh Tần, thứ lỗi cho chúng tôi đã mạo phạm.”

“Giang tổng của chúng tôi đã đích thân dặn dò, viên kim cương hình trái tim này bây giờ là của anh, còn về phần bao nhiêu tiền, anh đưa bao nhiêu cũng được.”

Tần Thiên lấy ra một tấm thẻ hắc long màu đen, tùy ý nói: “Quẹt 60 triệu.”

Thẻ Hắc Long!

Nhìn thấy tấm thẻ này, Quách Thần vốn định nói gì đó, suýt chút nữa ngã xuống.

Với anh ta, đây là một loại chỉ tồn tại trong truyền thuyết, người ta nói rằng trên thế giới không có quá mười có thể nắm giữ nó.

Hóa ra trên đời này thật sự có Thẻ Hắc Long!

60 triệu, quẹt trong tích tắc!

Chương 71 Nhẫn kim cương

“Cái đó, Tần tiên sinh…”

Quách Thần nhận thức được gì đó, muốn cứu vãn. Nhưng, đã muộn.

Xa xa, một người trung niên mập mạp đang gầm gừ lao đến.

“Quách Thần, đồ chó không có mắt này, rốt cuộc cậu con mẹ nó đã đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn nào!”

“Đích thân lão tổng gọi điện tới hỏi, nói rằng nếu không thể khiến cho quý nhân hài lòng thì sẽ đuổi cả ông đây đấy!”

“Cậu nói rõ ràng cho ông!”

“Mã tổng!” Nhìn thấy người đến lại là lãnh đạo trực tiếp của mình, chân Quách Thần mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.

Bây giờ, anh ta rốt cuộc đã hiểu, Tần Thiên là nhân vật tai to mặt lớn mà anh ta không thể đắc tội.

“Tần tiên sinh, tôi sai rồi!”

“Tôi mắt chó nhìn thấp, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, xin ngài thứ lỗi!”

“Khó khăn lắm tôi mới có được công việc này, xin đừng sa thải tôi!”

Giọng nói nghẹn ngào, lần này hai chân mềm nhũn, thật sự quỳ xuống.

Gia đình anh ta cũng kinh doanh nhỏ, ở trong mắt những người bình thường cũng xem như là gia đình giàu có.

Nhưng, mỗi cây mỗi hoa; mỗi nhà mỗi cảnh. Có trời mới biết, bởi vì tình hình thay đổi, việc kinh doanh của họ đã rỗng ruột từ lâu.

Lần này, anh ta từ Cambridge trở về, gia đình đã dùng số vốn cuối cùng để cầu xin ông nội nói với bà nội, mới để anh ta ngồi được vào vị trí quản lý của trung tâm thương mại Ức Đạt.

Ức Đạt là chuỗi siêu thị nổi tiếng trong nước, đảm nhận vị trí này không chỉ là vinh quang của sự nghiệp cá nhân.

Mà đó còn là hi vọng cuối cùng để cứu vãn kinh doanh của gia tộc nhờ vào sự giúp đỡ của các mối quan hệ và các kênh.

Có thể thấy rằng, công việc này quan trọng như thế nào với anh ta và gia đình.

Bây giờ, thành công hay thất bại đều quyết định ở suy nghĩ của Tần Thiên.

Thấy vậy, Mã tổng cũng lo sợ. Bởi vì nếu không xử lý tốt thì ngay cả ông ta cũng phải cuốn gói cút xéo.

Ông ta cúi đầu khom lưng, nở nụ cười xin lỗi nói: “Tần tiên sinh đúng không ạ, Quách Thần là quản lý vừa được đề bạt của chúng tôi, chưa thạo nghiệp vụ, mong ngài thứ lỗi.”

“Quách Thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu còn không mau nói thật!”

Quách Thần vội nói: “Là Dương Mi Nhi.”

“Mã tổng, ngài cũng biết thân phận của Dương Mi Nhi. Cô ta được ông cụ Khương của Sở Minh chống lưng.”

“Cô ta gọi điện thoại cho tôi, nói… nói rằng Tần tiên sinh đã xâm phạm cô ta, còn lấy trộm đồ của cô ta, nên bảo tôi đến xử lý.”

“Tôi làm vậy cũng là vì chức vụ của mình.”

Nghe thấy cái tên “Dương Mi Nhi”, Mã tổng không khỏi nhíu mày.

Ông ta nghiến răng, thận trọng nói: “Cái đó, Tần tiên sinh. Hay là, chúng tôi gọi Dương Mi Nhi đến để cô ấy xin lỗi ngài nhé?”

“Chúng tôi tin rằng, việc này hẳn là một sự hiểu lầm.”

Sở Minh?

Thảo nào người phụ nữ này kiêu ngạo như vậy, hóa ra là có quan hệ với Sở Minh. Xem ra, Sở Minh nghĩa khí ngút trời trong miệng người dân cũng không hề sạch sẽ.

Nhưng mà, anh không quan tâm đến những chuyện vớ vẩn này.

“Không có lần sau.”

Xa xa, nhìn thấy Tô Tô đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tần Thiên nói một câu rồi bước nhanh đi qua.

Mã tổng và Quách Thần đồng thời thở phào, hai người đều phát hiện ra rằng không biết từ lúc nào quần áo của họ đã ướt đẫm mồ hôi.

Quả thực là, quá nguy hiểm!

“Sao cậu quen biết với loại phụ nữ như Dương Mi Nhi?”

“Quách Thần, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Cuộc sống chính là chốn giang hồ. Nếu không cẩn thận thì sẽ chìm tàu đấy.”

“Cậu tự giải quyết ổn thỏa đi!”

Quách Thần muốn nói gì đó, nhưng di động reo lên, là Dương Mi Nhi gọi đến.

“Xảy ra chuyện gì? Người tôi cần sao còn chưa đưa đến?”

“Quách Thần, có phải anh không muốn làm không?”

Quách Thần đầy giận dữ, xông thẳng vào phòng nghỉ, nói: “Người cô trêu chọc rốt cuộc là ai?”

“Chỉ một cuộc điện thoại mà bà chủ của trang sức Huyễn Ảnh và lão tổng của chúng tôi, tất cả đều hoảng sợ.”

“Suýt nữa thì tôi đã bị sa thải.”

“Còn có, anh ta ném ra một thẻ Hắc Long, quẹt 60 triệu không chớp mắt đấy!”

“Tự cô chơi với lửa, đừng lôi tôi vào!”

“Anh nói cái gì?” Dương Mi Nhi cũng sững sờ. Nhưng một giây sau, trong mắt cô ta lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

“Không ngờ, người lần này tôi nhìn trúng, lại là một cực phẩm!”

“Thú vị.”

“Họ Quách kia, anh nói chuyện với tôi kiểu gì đấy?”

“Mẹ nó anh tính là cái thá gì?”

Quách Thần đang trong cơn giận dữ, vừa định bác lại thì cửa phòng bị đá tung.

Một tên với hình xăm bọ cạp trên mặt lao vào cùng với một vài tên côn đồ.

“Chị Dương, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có phải tên này đã mạo phạm chị không?”

“Đồ chó, muốn chết sao!”

Bốp, một cái tát. Sau đó hắn ta giơ chân đá Quách Thần vào trong góc.

Quách Thần che mặt, trong mắt vô cùng tức giận. Nhưng, anh ta dám giận chứ không dám nói.

Bởi vì anh ta nhận ra, tên này chính là Bọ Cạp, một tên trùm của Sở Châu.

Dương Mi Nhi cười nói: “Bọ Cạp, cậu đến đúng lúc lắm.”

“Đi thôi, cùng tôi đi gặp nam thần này!”

“Mặc kệ anh ta là thần thánh gì, đã đến khu vực Sở Châu thì phải nghe lời tôi.”

….

“Anh làm gì vậy?” Thấy vẻ mặt Tần Thiên thần bí, Tô Tô không khỏi nghi ngờ.

Đến khi Tần Thiên lấy ra viên kim cương khổng lồ, cô ngạc nhiên há to miệng.

Sau khi phản ứng kịp, cô đỏ mặt nói: “Em chưa đồng ý kết hôn với anh. Không đúng, em chưa đồng ý lời cầu hôn của anh!”

Tần Thiên cười nói: “Anh biết.”

“Mặc dù trên danh nghĩa chúng ta là vợ chồng, nhưng đó chỉ là hình thức.”

“Đeo nhẫn cưới cho em, chỉ là để cho những tên háo sắc kia thấy, em là hoa đã có chủ.”

“Để tránh những phiền phức không cần thiết.”

“Chiếc nhẫn kim cương bình thường này, cũng không thể đại diện cho trái tim anh, sẽ có một ngày, anh sẽ cho em một màn cầu hôn khó quên.”

“Và, anh sẽ cho em một đám cưới thế kỷ chấn động cả thế giới.”

Tô Tô xì một tiếng, nhưng nghĩ rằng có thể tránh được một số phiền phức không cần thiết, cô vẫn ngượng ngùng để Tần Thiên đeo nhẫn vào ngón áp úp của mình.

“Đây là nhẫn kim cương à? Bao nhiêu tiền đấy?”

“Tiền bạc không quan trọng, em vui là được.”

Tô Tô bĩu môi, cô thật sự không biết gì về trang sức và tiền bạc.

Nhưng trên tay đột nhiên có thêm một chiếc nhẫn sáng ngời như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Dường như thân phận của mình đã khác.

“Hỏng rồi, chúng ta chỉ lo mua đồ cho mình mà chưa mua quà gì cả.”

“Đi mau!”

Cô mềm mại kêu lên, kéo Tần Thiên lao ra ngoài.

Đến cửa hàng quà tặng gần đó, mua rất nhiều sản phẩm dinh dưỡng có tiếng. Sau đó lên taxi và đi đến nhà họ Dương.

Lúc này, nhà họ Dương đang rất vui mừng.

Lý Phân kéo tay Dương Ngọc Lan, sau khi ân cần hỏi han thì chuyển chủ đề, nói: “Em gái, em đừng trách chị tự mình quyết định.”

“Vì hạnh phúc của Tô Tô, lần này chị không thể không làm như vậy.”

“Du học sinh từ Cambridge trở về, gia đình kinh doanh, tài sản trăm triệu.”

“Con người rất xuất sắc, biết bao cô gái bám lấy nhưng người ta đều không ưng.”

“Không ngờ, chị chỉ gửi một tấm ảnh của Tô Tô, chàng trai vừa nhìn đã thích. Em nói xem, đây không phải duyên phận trời ban sao?”

“Chị vừa gọi điện thoại xong. Chàng trai đó đã xong việc, đang trên đường đến rồi.”

“Em gái, lát nữa em phải nhiệt tình một chút nhé.”

Cuối cùng Dương Ngọc Lan nghe ra được, đây là Lý Phân muốn giới thiệu đối tượng cho Tô Tô.

Bà khó xử nói: “Chị dâu, nhưng Tô Tô đã kết hôn rồi.”

“Vậy thì ly hôn!”

“Họ Tần đó tính là gì, nếu nó dám vào cửa của chị, xem chị có đánh gãy chân nó không!”

Ông cụ Dương Đức Quang, khuôn mặt giận dữ.

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Netheril Đích Huy Hoàng

Copyright © 2022 - MTruyện.net