Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thần Vương Lệnh
  3. Chương 72-73
Trước /30 Sau

Thần Vương Lệnh

Chương 72-73

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 72 Tôi chính là chồng của cô ấy

“Ba, không phải như mọi người nghĩ đâu.”

“Tần Thiên nó, thực ra cũng rất tốt.” Dương Ngọc Lan vội nói chuyện thay Tần Thiên.

Không ngờ, lần này ngay cả bà cụ luôn rất ủng hộ bà, cũng lên tiếng phản bác.

“Chúng ta đã rất rõ ràng, họ Tần kia là người thế nào.”

“Ngọc Lan, trước đây ở Long Giang, các con là mẹ góa con côi không nơi nương tựa, chỉ có thể bị súc vật kia ức hiếp.”

“Bây giờ đã trở về Sở Châu, trở về nhà. Bà cụ ta, nhất định sẽ không cho phép người như thế này ức hiếp con gái và cháu gái của ta!”

“Nếu nó biết điều thì ngoan ngoãn rời xa Tô Tô. Để Tô Tô gả cho Quách công tử.”

“Nếu không biết điều, hừ, liều cái mạng già này ta cũng để cho nó biết, tại sao hoa lại đỏ như vậy!”

“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi!” Dương Ngọc Lan vội bác lại.

“Em gái, em đừng cố giải thích nữa!”

Dương Sâm ân hận: “Tại người làm anh trai bất tài như anh, không sớm phát hiện ra vấn đề, sớm cứu hai mẹ con em ra khỏi hố lửa.”

“Bây giờ anh đã biết thì có liều cái mạng này, anh cũng phải để cho tên họ Tần đó biết khó mà lui!”

“Ba, bà nội, không cần mọi người lo lắng. Cứ giao cho con!”

Dương Lâm kéo Đồng Xuyên xông vào, phấn khích nói: “Có Đồng Xuyên ở đây, họ Tần kia sẽ không thể dậy sóng.”

“Nói thật với mọi người, vừa rồi ở bến sông, anh ta đã bị Đồng Xuyên dọa sợ bỏ chạy rồi. Ha ha ha ha.”

“Hóa ra là Đồng thiếu hiệp.” Dương Đức Quang gật đầu khen ngợi, nói: “Nghe nói họ Tần là một tên vô lại, chúng ta là người có học, lười phải làm quen với cậu ta.”

“Lát nữa nếu cậu ta không biết điều, vậy thì hôm nay nhờ cả vào Đồng thiếu hiệp.”

“Ông cụ, ngài yên tâm!”

“Có tôi ở đây, họ Tần nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ!” Đồng Xuyên vỗ ngực bảo đảm.

Hôm nay anh ta lộ mặt, thật là hăng hái.

“Dương Lâm, Tô tiểu thư sắp đến rồi. Cậu mau đi theo tôi ra sân sau luyện võ thêm chút nữa.”

Vẻ mặt anh ta kích động, kéo Dương Lâm chạy ra sân sau. Trên khuôn mặt đơn thuần tràn đầy sự phấn khích về việc sẽ kết hôn với người đẹp.

“Trời ơi, không phải như mọi người nghĩ đâu!”

“Sao lại rối tung lên cả vậy!”

Dương Ngọc Lan dậm chân nói: “Bây giờ con chỉ có thể nói với mọi người rằng, mặc dù lúc Tô Tô và Tần Thiên vừa quen biết có chút hiểu lầm và mâu thuẫn.”

“Nhưng mà bây giờ, bây giờ tình cảm của bọn nó rất tốt.”

“Mọi người nghe con nói!”

Nhưng, cho dù bà có nói thế nào thì người nhà vẫn không tin.

Họ kiên quyết cho rằng, nhất định là Dương Ngọc Lan đã bị tên vô lại Tần Thiên này hãm hại quá sâu, đến nỗi bây giờ cũng không dám tố giác.

Lúc đang xoắn xuýt, bên ngoài vang lên một giọng nói như chim sơn ca.

“Ông ngoại bà ngoại, cậu mợ, cháu đến rồi!”

“Là Tô Tô!”

“Chao ôi, cháu ngoại tôi đến rồi!”

“Mau đi đón!”

“Đứa cháu yêu quý của mợ, mợ nhớ cháu muốn chết!”

Cả nhà, ông cụ bà cụ, Dương Sâm Lý Phân, nghe thấy giọng nói này lập tức ném hết những chuyện không vui lên chín tầng mây.

Tất cả họ đều kích động ra đón.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Ngọc Lan xúc động chạm vào khóe mắt.

Chân trời góc biển, người thân thân thiết nhất. Bây giờ xem như bà đã cảm nhận được.

Nhìn thấy Tô Tô khuôn mặt rạng rỡ, cả gia đình giống như phượng hoàng lửa từ trên trời rơi xuống, vô cùng nồng nhiệt.

“Vị tiên sinh này là….” Bà cụ đẩy kính lão, nghi ngờ nhìn Tần Thiên.

Kể cả ông cụ Dương Đức Quang, cậu Dương Sâm, mợ Lý Phân cũng đều nghi ngờ nhìn sang.

Dù sao cũng là gia đình tri thức, trên mặt họ đều mang theo nụ cười rất nhã nhặn và lịch sự.

Bởi vì Tần Thiên trông có vẻ phong độ ngời ngời, chín chắn hướng nội, hơn người.

Họ còn tưởng, đây là một người bạn có thân phận mà Tô Tô quen biết.

“Anh ấy…” Tô Tô đỏ mặt, đối mặt với những người thân này, đột nhiên có hơi khó nói ra câu “Anh ấy là chồng cháu”.

Cô lấy tay che mặt, đang muốn dũng cảm nói ra.

Thì mợ Lý Phân đột nhiên bất ngờ nói: “Đừng nhúc nhích!”

“Ôi trời, bảo bối của mợ, viên kim cương này thật tuyệt vời!”

“Viên kim cương lớn hoàn hảo như vậy, mợ chỉ từng thấy ở quầy trang sức của Huyền Ảnh ở trung tâm thương mại Ức Đạt thôi.”

“Nó không phải để bán. Có thị trường nhưng là vô giá.”

“Bảo bối, nói mau, là công tử nhà giàu có nào tặng cho cháu vậy?”

“Có phải cháu đã có người trong lòng rồi không? Chính là vị này sao?”

Ánh mắt của Dương Đức Quang, Tăng Hồng Tụ, Dương Sâm nhìn về phía Tần Thiên càng thêm khách sáo. Tất cả họ đều nghĩ rằng, Tô Tô đã tìm được người chồng lý tưởng ở bên ngoài nên dẫn về nhà.

Mà người chồng lý tưởng này, không cần nói chính là người trẻ tuổi hơn người trước mặt đây.

Nếu thật sự là như thế, vậy họ chuẩn bị giới thiệu đối tượng cho Tô Tô, rõ ràng là không cần thiết.

Ngay cả Lý Phân cũng không thể không thừa nhận, người trẻ tuổi trước mặt này rõ ràng cách xa Quách Thần kia mấy con phố.

Tần Thiên mỉm cười nói: “Ngài chính là mợ cả nhỉ? Tô Tô không nói cháu cũng không nhìn ra được, không ngờ lại trẻ như vậy.”

“Đúng vậy, chiếc nhẫn này là cháu tặng cho cô ấy.”

“Cháu là Tần Thiên, chồng cô ấy.”

“Ông ngoại bà ngoại, cậu, chào mọi người.”

“Ai cơ?”

“Cậu nói cậu là ai?”

Vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc. Ông cụ run rẩy suýt ngã.

“Ba, mẹ, anh, chị dâu, nó chính là Tần Thiên. Chồng của Tô Tô.”

“Vừa rồi con đã nói, tình cảm của hai vợ chồng nó rất tốt, mọi người còn không tin.”

“Bây giờ tin rồi chứ?” Dương Ngọc Lan vội giải thích.

Mọi người sững sờ trong giây lát, Dương Đức Quang khịt mũi tức giận, quay người bỏ đi.

“Tô Tô, cháu vào đây cho ông!”

“Đến bên bà ngoại!”

“Họ Tần, hóa ra là cậu!”

“Cậu còn có mặt mũi đến đây, nói, cậu đã ức hiếp em gái và cháu gái tôi như thế nào?”

“Nếu hôm nay không nói rõ, tôi sẽ khô máu với cậu!” Dương Sâm xắn tay áo lên, trừng mắt, thật sự có chút nghĩa khí của người cậu.

Lý Phân cũng lập tức sa sầm mặt.

Bà ấy nhìn Tần Thiên hai tay xách quà, lạnh lùng nói: “Vứt hết đồ đi!”

“Nhà chúng tôi không thiếu!”

Tăng Hồng Tụ cười khẩy: “Người trẻ tuổi, cậu cho rằng chắp chân Phật khi nguy nan, ăn mặc trông chẳng ra hình người, áo quần bảnh bao, thì có thể lừa dối qua được sao?”

“Nói cho cậu biết, thủ đoạn này không có tác dụng ở chỗ bà lão ta đâu!”

“Tô Tô, đi vào với bà ngoại!”

Tô Tô bị kéo đi vào bên trong, cô cũng gấp gáp: “Ông ngoại bà ngoại, cậu mợ, có chuyện gì từ từ nói, đừng tức giận mà.”

Lý Phân đang muốn đuổi Tần Thiên ra ngoài thì bên ngoài vang lên tiếng còi xe, một giọng nói nhiệt tình nói: “Lý Phân à, tôi đến rồi.”

Bà ấy ngạc nhiên nói: “Là Hà Tú à. Bà đợi chút!”

Hà Tú là bạn tốt của bà ấy, đây là bà ấy sắp xếp để Hà Tú đưa con trai ngoan đến xem mắt với Tô Tô.

Bây giờ người ta đã đến cổng, “chồng cũ” Tần Thiên còn đứng ở chỗ này, thành ra thế nào?

“Trước không nói nhiều nữa, ra sân sau uống trà đi!”

“Không gọi thì cậu không được ra ngoài!”

Bà ấy vội vàng đẩy Tần Thiên ra sân sau. Sau đó, mới sắp xếp lại vẻ mặt vui vẻ lần nữa, ra ngoài đón khách.

“Dì Lý.”

“Chú Dương.”

“Ông, bà, chào mọi người. Cháu là Quách Thần.”

Quách Thần mặc quần áo kiểu phương Tây, đi cùng mẹ Hà Tú, bước vào với đầy quà.

Đột nhiên nhìn thấy Tô Tô trong sảnh thì cảm thấy kinh ngạc, linh hồn bay ra khỏi cơ thể, ngẩn ngơ đứng im tại chỗ.

Chương 73 Xin lỗi, Tần tiên sinh

“Đây chính là Tô tiểu thư ư? Thật xinh đẹp!”

“Lý Phân, tôi nhớ bà nói, Tô tiểu thư năm nay hai mươi bốn tuổi phải không? Nhỏ hơn Thần Thần nhà tôi một tuổi.”

“Nhìn làn da mượt mà này, quả thực giống như được làm từ nước ấy.”

Hà Tú kéo tay Tô Tô, giống như mẹ chồng nhìn con dâu, xem xét cẩn thận.

Lý Phân vội cười nói: “Tiếc nuối lớn nhất đời này của tôi, chính là không sinh được một cô con gái giống như Tô Tô đấy.”

“Nhưng mà, con bé cũng giống như con gái ruột của tôi.”

“Hà Tú, A Thần nhà các người cũng tốt nhỉ. Người trẻ tuổi có tài, tôi nghe nói là du học sinh ở Cambridge về à?”

Hà Tú đắc ý nói: “Đúng vậy, A Thần nhà chúng tôi là sinh viên xuất sắc của Cambridge đấy.”

“Bây giờ đang làm quản lý ở trung tâm thương mại Ức Đạt. Bà biết Ức Đạt đấy, đó là một công ty lớn nổi tiếng quốc tế.”

“Trẻ như vậy đã làm quản lý của Ức Đạt, thật là giỏi.”

“Xem ra sau này chúng ta đến Ức Đạt mua đồ, cũng được chiếu cố.”

“Tất nhiên rồi !”

“Vả lại tôi nói với bà, Thần Thần nhà chúng tôi chỉ làm quản lý ở Ức Đạt tạm thời thôi.”

“Vì để rèn luyện nó, tổng bộ mới để nó làm từ cơ sở lên.”

“Không cần đến hai ba năm, sẽ điều nó đến trụ sở chính để phụ trách các dự án lớn. Dù sao thì nó cũng là sinh viên xuất sắc của Cambridge.”

“Vị trí quản lý tầm thường làm sao xứng với nó.”

Hai người phụ nữ tâng bốc nhau, nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Ông cụ Dương Đức Quang khen ngợi: “Cambridge nổi bật nhất là về các môn khoa học tự nhiên như toán học và vật lý.”

“Máy tính và tài chính cũng rất tốt.”

Quách Thần vội nói: “Chuyên ngành chính của cháu là tài chính kiêm máy tính.”

“Vào Ức Đạt, làm quản lý cửa hàng chỉ là một bước đệm. Cháu đã nói chuyện cả đêm với ông chủ, ông ấy có một kế hoạch lớn cho tương lai.”

“Đến lúc ấy, sẽ giao cho cháu làm. Thận trọng ước tính thì đó cũng là một dự án với quy mô hàng chục tỷ.”

Lý Phân kích động: “Ôi, giỏi quá!”

“Quách Thần này, dự án lớn như vậy, đến lúc ấy có thể để cho Tô Tô đến giúp cháu nhé.”

“Tô Tô của chúng tôi cũng là một cô gái tài năng có tiếng. Và bây giờ còn tự mình điều hành công ty.”

Quách Thần vội nói: “Rất hân hạnh khi được làm việc chung với Tô tiểu thư!”

Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Tô Tô.

Từ đầu đến cuối, Tô Tô không nói lời nói. Quách Thần này trông có vẻ cũng được, nhưng lại cho cô một cảm giác rất giả tạo, rất phù phiếm.

“Bà ngoại, cháu mệt rồi. Muốn về phòng nghỉ ngơi.” Cô không kiên nhẫn nói.

Bà cụ Tăng Hồng Tụ cũng luôn không nói chuyện. Nói thật, bà ấy nhìn người vô số, nhưng đã không thích Quách Thần lắm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Không đủ ổn trọng.

So sánh lại, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tần Thiên lại cho bà ấy cảm giác vô cùng kinh ngạc.

Vốn họ đều cho rằng, Tần Thiên chắc chắn là một tên vô lại mặt mày xấu xí cho nên lần đầu tiên nhìn thấy đã rất ngạc nhiên.

Nhưng lúc này đây, họ đều cho rằng đó là do Tần Thiên cố ý ngụy trang.

Không đợi bà cụ nói chuyện, Lý Phân vội nói: “Tô Tô à, để Quách công tử đi cùng cháu.”

“Đúng lúc, người trẻ tuổi các cháu cũng tiện nói chuyện.”

Bà ấy thật sự đã phát huy trọn vẹn vai trò của một bà mai.

Quách Thần vội nói: “Tô tiểu thư, cô muốn đi đâu? Tôi đi cùng cô.”

“Đúng lúc, tôi có thể kể cho cô nghe về một vài câu chuyện thú vị và lịch sử của đại học Cambridge.”

“Tôi tin rằng lúc học đại học, cô cũng từng mơ ước được vào một trường đại học hàng đầu như Cambridge.”

Tô Tô im lặng không nhúc nhích.

Cô muốn đi nghỉ, chỉ là để tránh Quách Thần. Nếu đối phương muốn đi theo vậy còn không bằng cô ngồi ỳ ở đây.

Hà Tú nhìn Lý Phân trưng cầu ý kiến.

Lý Phân cười nói: “Đã như thế thì chúng ta cứ thoải mái nói nhé.”

“Hôm nay tôi muốn làm mai cho đứa cháu gái này của tôi, lúc trước tôi cũng đã nói với mẹ cậu về một vài tình hình của con bé.”

“Bây giờ, chỉ xem ý của Quách công tử cậu thôi.”

“Cậu không cảm thấy nên nói một chút gì đó sao?”

Quách Thần biết đây là để anh ta thể hiện, anh ta có tài ăn nói, ba hoa chích chòe về thân phận du học sinh và kế hoạch xây dựng sự nghiệp vĩ đại của mình.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều bị thu hút.

Dường như người đứng ở trước mặt đây không phải là một quản lý quèn, mà là một ông trùm kinh doanh thay đổi thời đại.

Đến cuối cùng, ngay cả bà cụ vẫn còn hơi do dự cũng bị lay động.

Quách Thần đã thành công thu hút được ánh mắt của mọi người, anh ta nuốt nước bọt, quỳ một chân xuống và lấy ra chiếc nhẫn kim cương một cara.

Ánh mắt rực lửa nhìn vào Tô Tô, anh ta vậy mà muốn cầu hôn ngay tại đây!

“Ôi trời, Thần Thần nhà các người thật thẳng thắn.”

“Con trai thì nên như thế, giải quyết dứt khoát, đánh nhanh thắng nhanh.” Lý Phân vội vàng khen ngợi.

“Thần Thần, mau nói chuyện đi.”

“Con muốn nói gì với Tô tiểu thư?” Thấy con trai sau khi quỳ xuống thì im lặng, Hà Tú không nhịn được giục.

Thực ra trước khi đến đây, bà ta đã khẩn cấp cử người điều tra Tô Tô. Biết rằng cô đã dùng bản quyền sáng chế phát minh và vừa nhận được một khoản đầu tư khổng lồ.

Đây là một kho vàng!

Nếu không, làm sao bà ta có thể để cho con trai của mình cưới một người phụ nữ kết hôn lần thứ hai.

Quách Thần vẫn há miệng không nói chuyện.

Bởi vì sau khi quỳ xuống, đột nhiên anh ta nhìn thấy viên kim cương rất lớn đang đeo trên ngón tay của Tô Tô.

Trước đây chỉ lo nhìn mặt mà không chú ý đến chi tiết này.

Bây giờ, viên kim cương này… Sao chói mắt đến vậy?

Chợt anh ta thay đổi sắc mặt!

Bởi vì anh ta nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ phía sau.

Khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm đầy sát khí ấy khiến anh ta hồn vía lên mây.

“Quách công tử, cậu muốn cầu hôn với vợ tôi?” Giọng Tần Thiên lạnh nhạt.

Nghe vào trong tai Quách Thần giống như ma quỷ đang nghiến răng. Hai chân anh ta quỳ phịch xuống.

Lý Phân vội nói: “Quách công tử, cậu đừng sợ!”

“Tô Tô của chúng tôi sắp ly hôn với cậu ta rồi. Cậu ta hoàn toàn không xứng với Tô Tô!”

Nào biết, Quách Thần lại run sợ nói: “Xin lỗi, Tần tiên sinh!”

“Tôi không biết Tô tiểu thư là vợ của ngài!”

“Ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi thêm một lần nữa!”

Nghĩ đến thân phận đáng sợ ấy của Tần Thiên, sắc mặt anh ta tái mét, dập đầu rầm rầm.

Vừa rồi anh ta nói mình đã được ông chủ khen ngợi, sẽ giao cho anh ta một dự án lớn, thực ra là khoác lác.

Anh ta đi du học ở Cambridge với tư cách là sinh viên trao đổi, thực ra là rửa bát ở nước ngoài mấy năm, đến bây giờ cũng chưa lấy được bằng tốt nghiệp.

Hơn nữa, cho dù những điều này đều là thật thì thế nào?

Ông chủ lớn mà anh ta muốn nịnh bợ lại vâng lời Tần Thiên!

Đây là khoảng cách gì?

Những người còn lại đều chết lặng. Quách công tử vừa rồi còn là người xuất sắc, sao trong nháy mắt lại trở thành con sên khi nhìn thấy Tần Thiên vậy?

Tại sao, Quách Thần lại sợ Tần Thiên đến vậy?

“Thần Thần, con sao thế?”

“Con đừng dọa mẹ!” Hà Tú sợ hãi.

“Mẹ, về nhà con sẽ nói với mẹ!”

“Hôm nay chỉ là một hiểu lầm!”

“Người thối nát như con, sao có thể xứng với Tô tiểu thư?”

“Chỉ có người đàn ông như Tần tiên sinh, mới đáng có được Tô tiểu thư!”

“Mẹ, chúng ta mau đi thôi!” Quách Thần bò dậy, kéo mẹ anh ta hoảng loạn bỏ chạy.

“Họ Tần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Rốt cuộc cậu đã làm gì Quách công tử, cậu nói rõ ràng cho tôi!” Lý Phân tức giận.

Tần Thiên cũng không ngờ, đối tượng xem mắt mà nhà họ Dương sắp xếp cho vợ mình lại là Quách Thần.

Hắn đang suy tính nên giải thích thế nào. Trực tiếp nói ra thân phận của mình, đối với họ chắc chắn là điều viển vông.

“Họ Tần, lần này lợi cho cậu, đã để cho cậu được thơm lây rồi.”

“Dì, thực ra Quách Thần là bị cháu dọa cho bỏ chạy đấy. Có một lần, cháu bắt gặp anh ta giao du với mấy tên lưu manh.”

“Cháu đã dạy dỗ đám lưu manh kia, có lẽ đã dọa anh ta.”

“Vừa rồi có lẽ anh ta nghĩ, cháu là người bên Tần Thiên. Cho nên mới sợ Tần Thiên.”

Nói xong, Đồng Xuyên lại cười đắc ý nói: “Nhưng mà bỏ chạy cũng tốt. Thứ như anh ta hoàn toàn không xứng với Tô tiểu thư.”

“Cuối cùng bây giờ cũng sạch sẽ rồi.”

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nộ Phá Càn Khôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net