Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thần Vương Lệnh
  3. Chương 74-75
Trước /30 Sau

Thần Vương Lệnh

Chương 74-75

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 74 Em là ánh sáng của anh

Lúc này mọi người mới bừng tỉnh.

Hóa ra Tần Thiên chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.

“Không ngờ người như Quách Thần, lại giao du với lưu manh.” Lý Phân tiếc nuối.

Đồng Xuyên vỗ ngực, cố ý khoe cơ bắp mạnh mẽ, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tô Tô nói: “Tô tiểu thư, cô thấy tôi thế nào?”

“Yên tâm! Chỉ cần cô đi theo tôi, sẽ không có ai dám ức hiếp cô đâu!”

Dương Lâm cũng vội vàng nói: “Em họ, Đồng Xuyên là đàn ông hàng thật giá thật đấy. Ở bến sông em cũng đã nhìn thấy anh ta bắt sống Lăng Mỗ.”

“Vả lại, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn anh ta sẽ là quán quân của đại hội Kim Cúc năm nay.”

“Đến lúc gia nhập vào Sở Minh, không đến vài năm, nói không chừng có thể trở thành Minh chủ đấy.”

“Lúc đó, em chính là minh chủ phu nhân rồi!”

Tô Tô cạn lời.

Khó khăn lắm mới đi một Quách Thần, bây giờ lại thêm một Đồng Xuyên.

Ở trong mắt cô, hai người này đều đáng ghét như nhau.

“Tô tiểu thư, cô sợ họ Tần quấn lấy cô sao?”

“Yên tâm, giao cho tôi!” Đồng Xuyên thấy Tô Tô bối rối, anh ta gầm nhẹ một tiếng, trừng đôi mắt trâu ép tới trước mặt Tần Thiên.

“Họ Tần, có gan thì đánh nhau với ông!”

“Chỉ cần thắng tôi thì Tô tiểu thư sẽ là của anh!”

Minh chủ phu nhân?

Thân phận này đã thành công thu hút sự chú ý của người nhà họ Dương. Tuy nói rằng họ là người có học, phân biệt rõ ràng với người ở chốn giang hồ.

Nhưng, sức ảnh hưởng của Sở Minh lại ở mọi nơi mọi chỗ của Sở Châu.

Nếu Tô Tô trở thành Minh chủ phu nhân thì họ cũng được nhờ và được thơm lây.

Thậm chí Lý Phân có chút hối hận, tại sao trước đây mình không nghĩ đến bước này.

Nhìn từ góc độ này thì tiềm năng của Đồng Xuyên còn lớn hơn cả Quách Thần.

Bà ấy kích động nói: “Tần Thiên, nghe nói cậu cũng là một tên vô lại. Thế nào, bây giờ không dám đọ sức với Đồng Xuyên sao?”

“Nếu như cả chút dũng khí và sức mạnh này cậu cũng không có, thì sau này cậu làm sao bảo vệ Tô Tô, cho nó hạnh phúc?”

“Một câu nói, nếu không dám thì bây giờ rời khỏi Tô Tô, cút ra khỏi nhà họ Dương!”

Cả Tô Tô và Dương Ngọc Lan đều căng thẳng nhìn Tần Thiên.

Họ đều biết, tính tình của Tần Thiên rất không tốt. Rất lo lắng rằng hôm nay sẽ có đổ máu.

Đối mặt với sự thúc ép vũ lực và chất vấn đạo đức, cuối cùng Tần Thiên cũng không ra tay.

Chỉ cần hắn muốn, thì một bạt tai đã có thể đập chết mười võ sĩ giống như Đồng Xuyên đây.

Chỉ là, điều đó tính là gì?

Hắn tranh giành phụ nữ với một võ sĩ bằng vũ lực ư?

Một mặt, điều đó không phù hợp với thân phận của hắn; mặt khác, kết quả như thế cũng không phải là điều hắn mong muốn.

Tình cảm, phải là hai bên đều có tình cảm với nhau, nước chảy thành sông. Chứ không phải có được bằng cách dựa vào vũ lực.

“Cậu, mợ, ông ngoại, bà ngoại, cháu biết nhất định là mọi người đã nghe thấy một vài điều gì đó cho nên mới bài xích cháu.”

“Cháu không trách mọi người. Trái lại, cháu còn muốn cảm ơn mọi người. Bởi vì cháu biết mọi người đều muốn tốt cho Tô Tô.”

“Có người thân như mọi người, cháu cũng cảm thấy vui thay Tô Tô.”

Hắn nói chuyện với giọng chân thành. Nói thật, người nhà họ Dương thật sự tốt hơn gia tộc họ Tô Long Giang.

Chỉ dựa vào việc họ tính toán mọi cách để đối tốt với Tô Tô, là đã đủ rồi.

Dương Lâm nghiến răng nói: “Tên nhóc thối tha, cậu biết thì tốt!”

“Bây giờ rời khỏi Tô Tô vẫn còn kịp đấy!”

Tần Thiên lắc đầu, nói: “Anh họ, tôi sẽ không rời khỏi Tô Tô.”

“Tôi thừa nhận, từ khi chúng tôi quen biết đến kết hôn, là một trò đùa của ông trời. Hoặc có thể nói là một trò đùa quái đản.”

“Trong trò đùa quái đản này, cả tôi và Tô Tô tiểu thư đều bị tổn thương rất lớn.”

“Nhưng mà, đối với tôi, tôi cũng đã nhận được món quà quý giá nhất đời này.”

“Tôi nhận ra rằng mình đã yêu cô ấy. Cô ấy giống như một ánh sáng thánh thiện chiếu vào trong cuộc đời tăm tối của tôi, cho tôi can đảm để đứng dậy một lần nữa.”

“Tôi thề, nhất định phải tạo ra một thế giới cho cô ấy.”

“Trong đêm tân hôn, tôi bị người ta đánh gãy tay chân, ném vào trong dòng sông lạnh giá. May mắn được một người kỳ quặc ở chốn giang hồ cứu sống.”

“Năm năm nay, tôi đã trải qua rất nhiều. Đã không còn nhớ rõ biết bao nhiêu lần mạng sống của mình ngàn cân treo sợi tóc.”

“Nhưng tôi đã vượt qua được. Mỗi lần không thể kiên trì được nữa, thì trong lòng tôi lại nghĩ đến Tô tiểu thư.”

“Là cô ấy đã cho tôi dũng khí để sống tiếp.”

“Bây giờ, tôi trở về rồi.”

“Tôi cũng có đủ sức mạnh để cho cô ấy một tương lai tươi sáng, cuộc sống tốt đẹp.”

“Cho nên, cho dù mọi người nói thế nào thì tôi cũng sẽ không buông tay.”

“Trừ khi…”

Tần Thiên nhìn Tô Tô, ánh mắt có chút cô đơn: “Cô ấy muốn chủ động rời khỏi tôi.”

“Nếu Tô tiểu thư cảm thấy, tôi là sự tồn tại không thể được chấp nhận trong cuộc đời của cô ấy, vậy thì tôi sẽ yên lặng rời đi.”

“Sẽ không bao giờ làm phiền.”

Giọng điệu của hắn rất bình thường, nhưng những thông tin được tiết lộ và câu chuyện đằng sau đó đã khiến mọi người kinh ngạc.

Một người bị đánh gãy tay chân, ném vào dòng sông băng giá đã làm thế nào để sống sót?

Bản thân hắn cũng không nhớ rõ, biết bao nhiêu lần mạng sống của mình ngàn cân treo sợi tóc, và hắn đã trải qua những gì?

Mà điều chống đỡ hắn sống tiếp lại là một người phụ nữ. Một người phụ nữ mà hắn đã hứa hẹn, sẽ cho cô cả đời phồn hoa.

Tô Tô đã đẫm nước mắt.

Cô chợt phát hiện ra rằng thực ra mình rất ích kỷ. Luôn đứng ở góc độ của mình để suy nghĩ vấn đề nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người đàn ông này.

Nói ra thì năm năm trước, mặc dù hắn đã cướp lấy lần đầu tiên của mình. Nhưng đó là do bất đắc dĩ, là để cứu mình.

Cô vẫn nhớ mang máng, lúc đó mình lên cơn do thuốc, mấy lần lao vào Tần Thiên đưa thức ăn đến nhưng đều bị hắn đẩy ra.

Có thể thấy, hắn là một người rất ngay thẳng.

Cuối cùng, trong tình huống bản thân không thể chịu nổi dục vọng đã xé rách quần áo, muốn lao ra khỏi phòng. Cuối cùng không còn cách nào khác hắn mới ôm lấy mình.

Nếu lúc đó không có cái ôm ấy, khi cô lao ra khỏi phòng trong tình trạng khỏa thân, để lộ trước mắt của quần chúng, thì sẽ có hậu quả gì?

Chỉ sợ rằng đã không còn Tô Tô trên thế giới này nữa.

Cô sẽ tự mình nhảy xuống sông, để dòng sông cuồn cuộn cuốn trôi đi sự trong trắng.

Sau này, để giữ gìn thanh danh cô đã yêu cầu hắn ở rể. Hắn đồng ý, nhưng vào đêm tân hôn lại bị người ta đánh gãy tay chân.

Hẳn là hắn đã tuyệt vọng và đau đớn thế nào trong dòng sông tối tăm lạnh lẽo ấy?

Những tổn thương này, đều là mình mang đến cho hắn.

Mà hắn, không những không hận mình. Thay vào đó vào thời khắc sinh tử, hắn đã đấu tranh hết lần này đến lần khác chỉ vì có một ngày, có đủ sức mạnh để bảo vệ mình.

Hắn đã trở về, không những chữa khỏi bệnh của mình mà còn giúp đỡ mình hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, mình mới có cục diện như bây giờ.

Nếu không có hắn, có lẽ bây giờ mình vẫn là một kẻ đần độn bại liệt đang ngồi trên xe lăn, chảy nước dãi.

Lúc này, trái tim cô như vỡ nát. Cảm giác mình đã phụ người đàn ông này.

Đôi mắt của Dương Ngọc Lan cũng đỏ hoe.

Bà nắm tay con gái, mỉm cười nói: “Con à, Tần Thiên đang hỏi con đấy. Con cho nó câu trả lời đi.”

Lúc này Tô Tô mới phản ứng kịp, cô lau nước mắt đỏ mặt nói: “Dù sao chiếc nhẫn cưới này cũng là anh đeo vào cho em.”

“Nếu có một ngày anh muốn đi, thì mong anh hãy tự tay tháo nó xuống.”

Tần Thiên vui mừng khôn xiết.

Tô Tô nói như vậy, ý chính là cô sẽ không rời khỏi hắn. Trừ khi hắn không cần cô.

“Đợi làm xong những chuyện này, chúng ta sẽ chính thức kết hôn!”

“Anh từng nói, sẽ tổ chức cho em một hôn lễ chấn động cả thế giới!” Hắn kích động nói.

Tô Tô đỏ mặt không nói chuyện. Nhưng, từng vệt ửng hổng trên khuôn mặt thanh tú ấy giống đóa hoa đào đang nở rộ trong gió, tất cả đều toát lên khí chất của mùa xuân.

Tình huống gì đây?

Sao người thay lòng đổi dạ trong nháy mắt lại trở thành kẻ si tình?

Tiết mục ly hôn đã trở thành kèn lệnh giục hôn?

Dương Lâm không thể nào chấp nhận được, anh ta tức giận hét lên: “Đủ rồi, đừng diễn nữa!”

Vừa dứt lời, ngoài cổng vang lên tiếng còi xe điên cuồng.

Giữa tiếng ồn ào, có người dùng loa hét lớn: “Các người đã bị bao vây!”

“Tên khốn kiếp kia, còn không mau lăn ra đây để cho chị Dương xử lý!”

Chương 75 Phẫn nộ

“Cái tên dở hơi nào dám la hét om sòm ở trước cửa nhà chúng tôi vậy!"

Dương Lâm tức giận, xông ra ngoài.

Mặc dù thực lực của anh ta không bằng Đồng Xuyên, nhưng anh ta cũng là một người đam mê võ thuật, anh ta cũng đăng ký tham gia đại học Kim Cúc lần này.

Anh ta biết với thực lực của mình, rất có thể không đủ tư cách gia nhập vào Sở Minh. Cho nên anh ta hy vọng sau khi Đồng Xuyên tiến vào Sở Minh thì có thể giúp anh ta một tay.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta lại tôn sùng Đồng Xuyên như vậy.

Ai mà biết, Dương Lâm vừa mới lao ra đã truyền đến một tiếng gào thét giống như bị người đánh.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Tôi đi xem một chút!” Đồng Xuyên cũng xông ra ngoài.

"Là ai gây rối ở cửa?"

“Đi mau!” Dương Đức Quang, Tăng Hồng Tụ, Dương Sâm, Lý Phân, tất cả đều lo lắng đi ra ngoài.

“Chúng ta cũng mau đi xem xem!” Dương Ngọc Lan lôi kéo Tô Tô và Tần Thiên vội vàng đi theo phía sau.

Tình cảnh bên ngoài làm cho mọi người lắp bắp kinh hãi.

Chỉ thấy một chiếc Porsche màu đỏ, bên cạnh là một chiếc xe địa hình đã được cải tiến.

Bên cạnh xe, có bốn tên du côn mặt mày hung ác, mỗi người đều có vẻ đằng đằng sát khí.

Trên nóc xe có một tên đang ngồi nhàn nhã, trong tay hắn ta cầm một chiếc loa phóng thanh, rất rõ ràng hắn ta chính là lão đại của mấy người này.

Điều khiến người khác sợ hãi là trên má trái của anh chàng này có một con Bọ Cạp.

Đó là được xăm đè lên trên một vết sẹo.

Bọ Cạp màu xanh vặn vẹo theo chuyển động của cơ mặt, trông cực kỳ đáng sợ.

Lúc này, Dương Lâm đang che mặt ngã trên mặt đất, bị một người đàn ông to lớn giẫm lên dưới chân.

Còn Đồng Xuyên đang đối đầu với Bọ Cạp trên nóc xe.

Anh ta nắm chặt hai cú đấm của mình rồi nhìn chằm chằm, nhưng mà vẫn không ra tay.

Dường như anh ta cực kỳ kiêng kỵ thực lực và thân phận của đối phương.

Tần Thiên tùy ý nhìn lướt qua chiếc Porsche màu đỏ đang đóng cửa, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng ở vị trí lái xe.

Liên tưởng đến tiếng la hét vừa rồi của Bọ Cạp, hắn đã hiểu được chút chút.

Trong mắt hiện lên một vệt sát khí.

"Các người là ai? Thả con trai tôi ra!”

“Có tin tôi báo cảnh sát hay không!” Lý Phân vừa sợ vừa giận.

Bọ Cạp trên nóc xe, cười ha ha: "Bà già, bà báo cảnh sát cũng vô dụng.”

"Nói cho bà biết, ở thành phố Sở Châu này, chúng tôi có thể quản những chuyện cảnh sát quản được. Cũng sẽ quản những chuyện cảnh sát không thể quản được.”

Hắn ta nhảy xuống, đi tới bên cạnh chiếc Porsche, khom lưng cười nói: "Chị Dương, có phải người chị ở đây không?”

Cửa sổ xe hạ xuống một phần ba, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Dương Mi Nhi.

Cô ta đeo một cái kính râm thật lớn, dùng ngón tay chỉ Tần Thiên, khóe miệng nhếch lên, nói: "Chính là hắn.”

Sau đó, còn chỉ chỉ Tô Tô bên cạnh Tần Thiên, nói: "Bọ Cạp, sau khi chuyện thành công, người phụ nữ này thuộc về cậu.”

Nhìn thấy dáng vẻ của Tô Tô, trong mắt Bọ Cạp ngay lập tức dấy lên lửa dục.

“Các anh em, dẫn đi!” Hắn ta hô to một tiếng, trực tiếp xông về phía Tô Tô.

Người nhà họ Dương sợ tới mức kinh ngạc hét lên lui về phía sau.

“Đứng lại!” Đồng Xuyên chạy tới, ngăn ở trước mặt Bọ Cạp.

Anh ta cắn răng nói: "Có Đồng Xuyên tao ở chỗ này, mày đừng hòng làm bậy!”

"Cho mày mặt mũi rồi phải không?" Bọ Cạp trực tiếp giơ tay lên, ba một tiếng, cho Đồng Xuyên một cái bạt tai vang dội.

"Thằng chó, đừng tưởng rằng tao không biết mày ỷ biết chút công phu, mỗi ngày khắp nơi nói mày là người của Sở Minh.”

"Muốn vào Sở Minh sao? Nói cho mày biết, chị Dương là con gái nuôi của Khương phó minh chủ, mày cảm thấy đắc tội với chị Dương, Sở Minh còn có thể cần mày nữa không?”

Đồng Xuyên cắn răng không nói.

Tiến vào Sở Minh là mong muốn lớn nhất của anh ta.

Anh ta biết Dương Mi Nhi rất có quyền lên tiếng, cũng biết đám người Bọ Cạp này là tay sai của Dương Mi Nhi.

Bọn họ ỷ vào lai lịch của Dương Mi Nhi mà làm xằng làm bậy.

Anh ta mấy lần muốn diệt trừ bọn họ nhưng bởi vì liên quan đến Sở Minh mà không thể không bỏ qua.

"Biết sợ rồi sao? Cút sang một bên cho tao!” Bọ Cạp càng kiêu ngạo hơn, trực tiếp đụng một đầu gối, sau đó, nhân lúc Đồng Xuyên đang đau đớn khom lưng, đạp anh ta sang một bên.

“Thằng chó, sao bây giờ mày không kiêu ngạo nữa?”

“Lần trước mày đánh tụi tao như thế nào, bây giờ tụi tao trả lại cho mày gấp mười lần!” Mấy tên còn lại đấm đá Đồng Xuyên túi bụi.

Đồng Xuyên cuộn mình trên mặt đất, cắn răng chịu đựng.

Bọ Cạp nhìn Tần Thiên, nhe răng cười nói: "Nhóc con, chị Dương coi trọng mày là may mắn của mày.”

"Mày ngoan ngoãn lên xe đi với chị Dương, còn vợ mày đi theo tao.”

“Mày nói nửa chữ không, hôm nay tao diệt cả nhà tụi mày!”

Người nhà họ Dương càng hoảng sợ không thôi, ngay cả anh hùng như Đồng Xuyên cũng trở thành gấu chó. Hiện tại còn có ai có thể chống lại Bọ Cạp, bảo vệ nhà họ Dương đây?

“Tìm chết!”

Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, sải bước đi tới.

Vừa đưa tay ra, Bọ Cạp hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã bị bóp cổ.

"Mẹ kiếp, mày..." Trong cổ họng hắn ta phát ra một tiếng gầm gừ, sau đó, không phát ra được âm thanh gì nữa.

Bởi vì cơ thể của hắn ta đã bị Tần Thiên nhấc lên.

Hắn ta que quẩy chân như một con gà con.

Tần Thiên vẫn không ngừng lại, bóp cổ Bọ Cạp, xông về phía chiếc Porsche.

"Anh làm gì vậy?!" Dương Mi Nhi hoảng sợ, vội vàng nâng kính xe lên.

Tần Thiên đập đầu Bọ Cạp vào cửa kính xe.

"A!"

Một tiếng va chạm lớn, kèm theo tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương của Bọ Cạp.

Đầu hắn ta đập vào xe và đập vỡ toàn bộ cửa kính.

Bỗng nhiên nhìn thấy trước người có thêm một cái đầu dính máu tươi đầm đìa, Dương Mi Nhi sợ tới mức thét chói tai.

Mấy tên khác phản ứng lại, rút đao kiếm ra, chém từ phía sau Tần Thiên.

“Cẩn thận!” Tô Tô nhịn không được hét lớn.

Tần Thiên không thèm quay đầu lại, một chân giơ lên.

Bang bang bang!

Bốn tên kia bay ra ngoài giống như chó chết, ngã ở góc tường, miệng sùi bọt mép.

Bọn họ trợn tròn mắt, hoang mang về cuộc sống này.

"Tôi đã nói rồi, tôi không phải loại người mà cô có thể trêu chọc được."

"Nếu còn có lần sau, tôi sẽ giết cô."

“Cút!”

Dương Mi Nhi run rẩy, vội vàng nói: "Tôi cút!”

"Tôi sẽ cút ngay!"

Cô ta kinh hoảng khởi động xe, trên kính còn kéo theo Bọ Cạp chưa rõ sống chết, nhanh như chớp chạy đi không thấy dấu vết.

Vốn dĩ cô ta nhân lúc bản thân đang vui vẻ chạy đến đây, trong lòng tràn đầy dự định, một lúc nữa thôi sẽ được ‘quan hệ’ với nam thần Tần Thiên rồi.

Bây giờ, nhớ tới Tần Thiên, trong lòng cô ta ngay lập tức hiện lên hình ảnh một tên điên giết người.

Cảnh tượng vừa rồi làm cô ta vô cùng sốc!

Mấy tên tay sai còn lại vội vàng đứng lên nhảy vào xe, hốt hoảng khởi động xe.

“Thằng nhóc, mày chết chắc rồi!”

“Chờ bị Sở Minh trả thù đi!” Chạy ra ngoài thật xa, mới dám bỏ lại một câu mạnh miệng như vậy.

Hiện trường im lặng như tờ.

Người nhà họ Dương cùng với Đồng Xuyên, tất cả đều nhìn Tần Thiên giống như nhìn quái vật.

Tên này, chẳng lẽ là người biến dị sao?

Đây chính là tên nhát gan mà bọn họ cho là không dám đấu với Đồng Xuyên sao?

Tên này nào phải kẻ nhát gan, rõ ràng là một con quái vật!

Một người áo đen mang theo một cái bọc, từ xa đi tới, khí thế trên người làm cho mọi người rùng mình.

Chẳng lẽ vừa rồi Tần Thiên đánh bọn Bọ Cạp và Dương Mi Nhi, nên bây giờ cao thủ Sở Minh đã tới trả thù sao?

Anh ta giấu gì trong bưu kiện đó vậy?

Người mặc đồ đen mặt mày nghiêm túc, sải bước đi tới trước mặt Tần Thiên, sau đó cúi đầu cung kính chào hỏi.

Sau đó, anh ta nói: "Tiên sinh, thứ ngài yêu cầu chuẩn bị đã tới. ”

"Vất vả rồi." Tần Thiên cười, mở bưu kiện ra, bắt đầu lấy đồ ra bên ngoài.

"Lúc đến hơi vội, cháu không có chuẩn bị quà gì."

"Ông ngoại, nghe mẹ cháu nói, ông là chuyên gia trong lĩnh vực Hán ngữ cổ."

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Vương Gia Độc Sủng Thất Tiểu Thư

Copyright © 2022 - MTruyện.net