Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
  3. Chương 83: Thiếu niên nho nhỏ
Trước /87 Sau

Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 83: Thiếu niên nho nhỏ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lúc Vương Tiểu Mai lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc rất là kinh ngạc hỏi: "Lại tới bán táo à?"

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, hướng về phía nàng vẫy tay ý bảo đi ra ngoài nói.

Vương Tiểu Mai nhìn sọt phía sau nàng, vẫn cảm thấy rất quen mắt, liền đi theo ra ngoài.

Lâm Ngọc Trúc dẫn theo nàng đi tới một chỗ kín đáo liền đặt sọt xuống, khách khí nói: "Đại tỷ, hai ta thật có duyên, ngươi xem ta vừa vào chợ đen, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngươi."

Vương Tiểu Mai nghĩ thầm lần này cuối cùng cũng không gọi nàng là đại nương nữa, trên mặt vẫn là bộ dáng bất cận nhân tình (*) nói: "Lần này trong sọt ngươi có cái gì? Vẫn là táo đỏ?"

(*) Bất cận nhân tình: Không phù hợp lẽ phải, không hợp tình hợp lí; hoặc Không hiểu thấu tình cảnh của người khác.

"Không phải là tất cả, có 20 cân dầu nành, 30 cân táo đỏ, ngươi xem có thu hết được không?"

Vương Tiểu Mai tròn xoe mắt, thế nhưng còn có dầu nành, vội vàng gật đầu: "Chỉ một chút hàng hóa như vậy còn chưa đủ cho ta nhét kẽ răng đâu, dầu nành của ngươi giá như thế nào?"

Nghe nàng khẩu khí lớn như vậy, Lâm Ngọc Trúc nhất thời nổi lên tâm tư thăm dò, lại hỏi: "Còn thịt heo thì sao, ngươi có thể thu bao nhiêu cân?"

Vương Tiểu Mai lập tức do dự, sau đó nói: "Thịt heo thì ta không chắc, phải đi hỏi đã."

Lâm Ngọc Trúc nghĩ nghĩ, rất nhanh liên tưởng đến Vương Tiểu Mai hẳn là thu mua chút hàng hóa không dễ hỏng bán cho tài xế xe tải lớn, loại dễ hỏng như thịt heo này chắc là nàng không chắc chắn người ta có thu hay không?

Nghĩ như vậy liền thấy rất hợp lý.

Lâm Ngọc Trúc tính toán trước tiên đem dầu nành cùng táo đỏ bán cho nàng, mở miệng nói: "Dầu nành bán cho ngươi 1 đồng 3, phải đưa phiếu, táo vẫn là giá cũ."

Vương Tiểu Mai lần này không mặc cả, dầu nành rất khó gặp được, vạn nhất mặc cả làm người chạy mất thì lỗ lớn, vì thế sảng khoái nói: "Được, thành giao."

Hai người chốt giá xong, lại không nghĩ tới Vương Tiểu Mai không có thùng đựng, mặt dày mày dạn nuốt của nàng hai cái thùng.

Lâm Ngọc Trúc rất muốn cho nàng kiến thức một chút xã hội hiểm ác.

Thu tiền xong, Lâm Ngọc Trúc mới nói: "Ngươi trở về hỏi xem rốt cuộc có thu thịt heo hay không, lần tới nếu có hàng, chúng ta gặp được cũng dễ mua bán."

Vừa mới chuẩn bị đi, đã bị Vương Tiểu Mai giữ chặt, bộ dáng lấy lòng tươi cười nói: "Hay là ngươi đi theo ta trước đã, ta đưa ngươi đến gần nhà người nọ, ta vào hỏi trước một chút."

Vương Tiểu Mai suy nghĩ cặn kẽ xong vẫn là có chút không muốn buông tha mấy chục cân thịt heo này, nàng cảm thấy thịt heo rất dễ bán.

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu ra vẻ tự hỏi một lát, rồi đồng ý.

Sau đó đi theo nàng một đường đi tới đầu cầu phía đông, khu này hộ gia đình thưa thớt hẳn đi, nhà ở được xây kém xa so với trung tâm thị trấn, có nhà còn hận không thể xây dưới lòng đất, không nói khoa trương, ngươi nhấc chân một cái có khi còn bước lên được nóc nhà người ta.

Lâm Ngọc Trúc có chút khó hiểu, thế này mưa xuống thì cả nhà đầy nước.

Chờ tới bên cạnh một cái ngõ nhỏ đổ nát, Vương Tiểu Mai bảo nàng ở đây chờ, người liền rẽ đi vào.

Lâm Ngọc Trúc ở bên ngoài chờ một lát liền thấy Vương Tiểu Mai ra gọi nàng, lại hướng về phía nàng vẫy tay, sau đó lén đưa nàng vào một căn nhà.

Căn nhà các nàng vào này cửa gỗ xưa cũ, lúc mở cửa còn phát ra âm thanh rỉ sắt kẽo kẹt.

Đi vào trong sân, tuy rằng có chút cảm giác lụn bại, nhưng hơn ở chỗ sạch sẽ gọn gàng.

Trong sân một vị thiếu niên đang ngồi, thật sự là thiếu niên, dáng người gầy yếu, áo sơmi cũ kỹ, khuôn mặt ra vẻ lạnh nhạt nhưng vẫn là lộ ra chút tính trẻ con, đứa nhỏ này căng lắm là 12-13 tuổi.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai, không hiểu ra sao, trong nhà này ngoại trừ thiếu niên, không có người khác, chắc không phải nàng ấy vẫn luôn làm buôn bán với một đứa trẻ đi.

Vương Tiểu Mai ho nhẹ một tiếng, trường hợp xấu hổ như này cũng không phải một lần hai lần.

Giống như trong tay có bài 258 nói: "Đây là em trai ta, ta phụ trách đầu vào, hắn phụ trách đầu ra, đừng nhìn Tự Lập nhà chúng ta còn nhỏ, làm buôn bán cũng là một người sành sỏi, thịt heo của ngươi hắn thu."

Vương Tiểu Mai đúng thật là có người bà con ở Liêu Tỉnh chạy xe vận tải lớn, chạy khắp trời nam đất bắc, đơn vị bọn họ cũng có tuyến đường chạy qua đây.

Con trai nhà thân thích kia biết Vương Tiểu Mai xuống nông thôn tới nơi này, liền liên hệ với Vương Tiểu Mai, biết cuộc sống ở nông thôn của nàng không dễ dàng, cố ý kéo nàng một phen.

Nhóm tài xế xe vận tải cũng lén vận chuyển vài thứ, lại nhiều chiêu số, đồ trong tay gần như là vừa đến nơi đã có người vội vàng mua hết.

Anh họ Vương Tiểu Mai còn đặc biệt chào hỏi với đồng nghiệp cùng đơn vị, để bọn họ trong lúc làm việc âm thầm chiếu cố em gái nhà mình, dần dần Vương Tiểu Mai liền đả thông con đường này.

Lúc nhàn hạ nàng sẽ tới trấn trên thu mua hàng hoá kiếm ít tiền chênh lệch giá.

Đứa nhỏ Lý Tự Lập này mới thật sự là thân thế đáng thương, bố mất, mẹ bị bệnh nửa năm, tiền tiết kiệm trong nhà đều tiêu hết, người cũng buông tay lìa đời, để lại cho hắn một em gái phải nuôi dưỡng.

Có thể tưởng tượng được sinh hoạt lúc ấy gian nan như thế nào, cuối cùng vẫn là có người thấy hắn đáng thương, giới thiệu hắn cho tài xế xe vận tải, ban đầu không có tiền, chỉ có thể vào ban đêm đi hỗ trợ kéo hàng lên đường quốc lộ chờ nhóm tài xế, chậm rãi tích cóp từng chút một, rồi bắt đầu ở chợ đen buôn đi bán lại.

Cứ như vậy lập nghiệp từng bước một, chua xót trong đó có thể nghĩ.

Lý Tự Lực là do anh họ Vương Tiểu Mai giới thiệu, Vương Tiểu Mai thu hàng đưa đến chỗ Lý Tự Lực, Lý Tự Lực phụ trách buổi tối đưa đến chỗ xe vận tải, cứ như vậy hai người kiếm chênh lệch giá từ hai phía.

Thường xuyên qua lại hai người dần quen thuộc, ngẫu nhiên cũng sẽ hợp tác.

Vương Tiểu Mai chung quy vẫn là một người dễ mềm lòng, mấy chục cân thịt heo làm tốt kiếm được hơn mười đồng là không thành vấn đề, nàng lại không tham số tiền này, mà muốn giúp tiểu đồng bọn hợp tác với mình.

Lâm Ngọc Trúc lúc này có nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra mối liên hệ giữa bọn họ, nàng phát hiện từ lúc nàng vào nhà, thiếu niên này liền có chút đề phòng, cảm giác như có một chút địch ý, cái này không đúng lắm.

Nàng là người bán nha, gặp được người bán mấy chục cân thịt heo, thiếu niên này hẳn là nên có gương mặt tươi cười hoan nghênh một chút?

Vương Tiểu Mai không chú ý giữa hai người này mắt đi mày lại, bắt đầu thảo luận giá cả thịt heo.

"Một đồng ba, không thể rẻ hơn." Lâm Ngọc Trúc chém đinh chặt sắt nói.

Vương Tiểu Mai nhìn nhìn Lý Tự Lập, thấy đối phương hơi gật đầu rất khó nhìn ra, lại hướng về phía Lâm Ngọc Trúc nói: "Được, thịt heo của ngươi đâu?"

Lâm Ngọc Trúc nhìn mắt thiếu niên này, lại nhìn Vương Tiểu Mai, nói thế nào nhỉ, nàng cảm thấy hai người này có một loại ăn ý khó tả, thu hồi suy nghĩ, nói: "Ta phải đi về lấy, hắn vẫn luôn ở đây à? Đợi chút ta mang tới."

Vương Tiểu Mai nghĩ cũng được, gật đầu đồng ý, lúc Lâm Ngọc Trúc ra khỏi nhà, còn không quên dặn dò: "Nhanh lên nhé, tới muộn trẻ nhỏ đi học về thì không dễ giao dịch."

Lâm Ngọc Trúc...... Ngươi đối với tình huống nhà người ta rất quen thuộc nha.

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Úy Lam

Copyright © 2022 - MTruyện.net