Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
  3. Chương 84: Chơi bời lêu lổng
Trước /87 Sau

Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 84: Chơi bời lêu lổng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ra khỏi nhà Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, Vương Tiểu Mai lúc này nhìn qua cực kỳ giống kim ốc tàng kiều.

Càng nghĩ càng thấy tò mò với mối quan hệ giữa hai người này, Vương Tiểu Mai đừng lại bị người ta lừa bán.

Đã nói muốn đi lấy thịt heo, không đi mất một thời gian thì sao mà được.

Lâm Ngọc Trúc nhân cơ hội này đi nhà Lâm thẩm cách đây gần nhất, hôm nay đúng lúc Lâm thúc cũng ở nhà, Lâm Ngọc Trúc gõ cửa chính là ông mở cửa, thấy người đến là hắn, xụ mặt cho hắn vào sân.

Lâm Ngọc Trúc phát hiện nàng hôm nay hình như không được mọi người chào đón cho lắm.

Lâm thẩm đang giặt quần áo, thấy là Lâm Ngọc Trúc vội vàng lau tay chạy lại đón người, cực kỳ nhiệt tình.

Lâm thúc ở một bên nhìn hừ lạnh một tiếng.

Lâm Ngọc Trúc......

Nàng dường như đã hiểu Lâm thúc vì sao không vui rồi, có lẽ là không nhìn nổi bạn già quan tâm đến người khác giới?

Ăn giấm này thật đúng là... Hắn một tiểu tử nhỏ con như vậy còn có thể đem Lâm thẩm bắt cóc?

Tình yêu nha, giống như mỡ heo vậy, đem những người này mê hoặc.

Lâm thúc bộ dáng âm dương quái khí, làm Lâm thẩm cảm thấy chướng mắt, không khách khí đem người đuổi vào nhà, Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, cái này không liên quan đến hắn.

Lâm thúc vào nhà rồi, nhưng lại đứng ở giữa phòng khách nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng trong sân.

Lâm Ngọc Trúc đội áp lực lớn, cùng Lâm thẩm trò chuyện vài câu, để xuống hai mươi cân dầu và táo đỏ liền nhanh chóng chạy, ngay cả thùng đựng cũng chưa lấy về.

Chờ Lâm Ngọc Trúc ra khỏi nhà, nghe được Lâm thúc trầm giọng nói: "Ngươi đừng có ai cũng coi là người tốt, tiểu tử kia vừa nhìn đôi mắt đã biết không phải khờ, cũng chỉ có ngươi nhìn không ra, đừng để ngày nào đó lại bị người đem bán."

"Đi, đi, đi, không ngày nào được yên lành, kiếm tiền mua thịt ngươi ăn không ngon sao? Ta đây là vì ai chứ, còn không phải là vì cái nhà này à, ngươi nhìn xem ngươi ngày nào cũng..."

Lâm Ngọc Trúc không tiếp tục nghe nữa, lắc đầu rời đi.

Đưa xong hàng chỗ Lâm thẩm, nàng lại cõng 30 cân thịt heo quay về chỗ Lý Tự Lực kia, không nghĩ tới Vương Tiểu Mai thế nhưng vẫn còn ở đây trông chừng, Lâm Ngọc Trúc nghĩ nha đầu này không vội đi kiếm tiền thu hàng à?

Lúc kiểm tra hàng tiểu thiếu niên kia không để Vương Tiểu Mai ra mặt nữa, mà là chính mình kiểm tra, thấy thịt heo đúng thật là thịt ngon mới trả tiền.

Tiền hàng hai bên trao đổi xong, Lâm Ngọc Trúc cầm tiền liền rời đi, cửa nhà vẫn còn chưa có đóng kín đâu, đã nghe thấy Vương Tiểu Mai đắc ý dào dạt nói: "Tự Lập đệ đệ, quy tắc cũ, lần này phải cho ta một đồng tiền."

Lâm Ngọc Trúc dưới chân lảo đảo suýt ngã, là nàng suy nghĩ nhiều...

Lăn qua lộn lại như vậy, chậm trễ không ít thời gian, Lâm Ngọc Trúc lại đi chỗ mấy vị đại nương kia bán hàng, xong liền thu tay.

Nàng cũng nghĩ kỹ rồi, trước mắt cứ như vậy, đi bước lớn cũng không nhất định là chuyện tốt.

Về phần ý tưởng phát triển trước đây đã là mây khói quá khứ, nữ nhân mà, chính là phải linh hoạt.

Thật ra là do nàng phát hiện đưa hàng cho mấy chỗ hiện tại cũng đã hết một buổi sáng, nếu mạng lưới được mở rộng, về sau mỗi lần đến trấn trên sẽ không thể nhanh chóng xong việc được.

Mạng lưới rộng dễ dàng xảy ra chuyện, nhóm thanh niên trí thức ở nhà chung cũng không phải kẻ ngốc.

Vương Tiểu Mai biết thì không phải là chuyện lớn gì, hai nàng hiện tại đều đen tối như nhau.

Sau khi vào không gian gỡ bỏ cải trang xong, Lâm Ngọc Trúc không như mọi khi vội vàng ra ngoài, mà nàng quyết định sẽ ở trong không gian ăn cơm, mỗi lần đi tiệm cơm quốc doanh đều gặp được Lý Mập Mạp, có đôi khi còn có thể gặp được tiểu ca đưa thư, với tính chất công việc của hai người đó thì vẫn là ít tiếp xúc thì tốt hơn.

Nàng đã là người có thịt heo, bánh bao nhân thịt heo dù thế nào cũng phải hấp một nồi, vì thế lúc này lại là thời khắc Tam Mập biểu diễn tay nghề nấu nướng.

Lâm Ngọc Trúc cầm tờ báo nằm ở trên giường lớn mềm mại vừa đọc vừa rung chân, hiện tại ngẫm lại thì thấy thăng cấp nhà gỗ vẫn rất có giá trị.

Những ngày tiếp theo lại trở lại bình thường, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai buổi sáng lên núi, buổi chiều trở về, làm xong mấy mẻ nước đường thì lại đi thị trấn.

Lâm Ngọc Trúc ngẫu nhiên lấy một thùng nước đường đưa tới chỗ Lâm thẩm bán, bất tri bất giác, hơn nửa tháng liền trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Ngọc Trúc lần thì bán táo lần thì bán dầu, thời điểm tệ nhất chỉ có thể lấy chút bắp viên cho đủ số, thời điểm tốt có thể lấy ra thịt heo, dịp tốt khác còn có thể có chút bột mì trắng, Trịnh đại nương mỗi lần nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc tâm tình giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, chợt cao chợt thấp không biết trước.

Cứ như vậy, khoảng thời gian này Lâm Ngọc Trúc tích cóp được không ít tiền, hơn 1600, nàng cũng coi như là nhà giàu ngàn đồng tiêu chuẩn rồi.

Chỉ là nhà giàu ngàn đồng này có chút keo kiệt, đến bây giờ phòng ở tại nhà chung vẫn chỉ có bốn bức tường, không thêm vào bất kỳ đồ vật gì, Lâm Ngọc Trúc thấy có thể dùng tạm thì dùng tạm, kiên quyết không tiêu tốn một xu, dựa vào quan điểm này mà sinh hoạt.

Vương Tiểu Mai còn từng hoài nghi có phải nàng ở chợ đen bị người hố hay không, không kiếm được tiền.

Mấy ngày này, Vương Tiểu Mai chỉ dựa vào bán nước đường đã kiếm được hơn 60 đồng.

Cũng chỉ còn lại một khoảnh ruộng củ cải đường cuối cùng, nấu hai ngày là xong.

Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai đồng thời thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị làm cố một hơi cho xong, nhưng trên đường hai người đi lên núi phát hiện có người lén lút theo sau các nàng.

Lâm Ngọc Trúc lôi kéo Vương Tiểu Mai nói: "Hình như có người đi theo chúng ta."

Vương Tiểu Mai vốn muốn quay đầu lại, lại bị Lâm Ngọc Trúc ngăn cản, hai người dẫn theo người phía sau đi lòng vòng, cảm giác phương hướng ở trong rừng của Vương Tiểu Mai cực kỳ tốt, chính là đem người phía sau chuyển tới phía trước, Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai núp trong lùm cây muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang theo dõi các nàng.

Thật trùng hợp, là người quen cũ, Lý Tứ thẩm.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ cũng đúng thôi, ở trong thôn còn ai nhàn rỗi như vậy đâu.

Vương Tiểu Mai nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ nha, chúng ta còn đi đào cây củ cải đường không?"

Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm Lý Tứ thẩm vẫn đang tìm các nàng khắp nơi, người rảnh rỗi như vậy có khi sẽ tìm đến cùng, dù lúc này thoát được thì cũng không có gì đảm bảo bà ta sẽ không tiếp tục tìm các nàng.

"Trước mắt dẫn bà ta nhặt củi một lát rồi tính tiếp."

Lý Tứ thẩm cũng thật sự rất nhàn, sau khi mất dấu rồi vẫn ở trong rừng tiếp tục tìm, rất có tinh thần kiên trì bền bỉ.

Quả nhiên trời xanh không phụ người có lòng, tìm một lát liền tìm được hai nha đầu này.

Lý Tứ thẩm gần đây thấy hai nha đầu này thường xuyên lên núi, hỏi thăm người khác một chút, mới biết chỉ nhặt chơi chơi một ít cành khô lá cây không đáng tiền, Lý Tứ thẩm cảm thấy có trò mèo ở đây.

Cùng là người chơi bời lêu lổng, nàng dù thế nào cũng không tin Lâm thanh niên trí thức sẽ đi nhặt mấy thứ đồ chơi rách nát đó, trong đây nhất định có gian trá.

Nữ nhân dù bao nhiêu tuổi đi nữa, trực giác của bọn họ vẫn luôn rất chuẩn.

Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai mang theo Lý Tứ thẩm chặt củi một buổi sáng, sau đó giữa trưa trở về nhà chung.

Lý Hướng Vãn thấy hai người về sớm như vậy còn rất kinh ngạc, thầm nghĩ sao hôm nay còn sớm như vậy đã về rồi.

Có Lý Tứ thẩm chen vào như vậy, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai thay đổi sách lược, đem mấy thứ đồ nồi chậu linh tinh để ở nhà, đi đào cây củ cải đường mang về.

Còn ít củ cải đường như vậy, buổi tối lén lút làm mấy hôm cũng xong việc.

Buổi chiều hai người lại cõng sọt đi ra ngoài, không ngờ Lý Tứ thẩm vẫn tiếp tục bám theo.

Vương Tiểu Mai nghiến răng nghiến lợi không có cách nào, Lâm Ngọc Trúc quơ quơ lưỡi liềm trong tay, nghĩ có nên ném phi đao một cái cho vui?"

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Asisu Bh Phấn Khích

Copyright © 2022 - MTruyện.net