Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 131: Tương kế tựu kế
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 131: Tương kế tựu kế

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Đại ca, cầu xin anh tha cho tôi, tôi nói, tôi nói hết!"

Khắp cơ thể gã đàn ông trung niên be bét máu, xem ra vừa nãy đã nhận được không ít sự "chăm sóc" của Tần Hạc , ông ta quỳ xuống đất chỉ vào đám người A Minh đau đớn rơi nước mắt nói: "Là bọn họ, bọn họ đã cho tôi một khoản tiền, sau đó ép tôi làm bệnh án giả”.

"Tôi chưa tiêu một xu nào cả, tôi sẽ trả lại hết, cầu xin các anh đừng đánh tôi nữa, tôi thật sự không chịu nổi nữa!"

Sắc mặt A Minh lập tức tái nhợt, tức giận chửi mắng ông ta: "Mẹ kiếp, ông nói năng lung tung gì thế, tôi đưa tiền cho ông lúc nào...”

Bốp!

Tần Hạc bước đến tát thẳng vào mặt A Minh một bạt tai: "Chết tiệt, đã là lúc nào rồi còn muốn chối cãi, nếu còn không khai thật thì ông đây đánh chết mày!"

"Anh Tần, tôi thật sự không nói dối, chắc chắn là lão già này muốn vu oan cho tôi, tôi bị ngộ độc thực phẩm thật mà, không tin anh hỏi mấy người anh em của tôi sẽ rõ”.

A Minh vội vàng hét toáng lên, mấy người bên cạnh cũng gật đầu hùa theo, chỉ có điều ánh mắt bọn chúng đều cố né tránh, ngay cả gật đầu cũng không có dũng khí, chính xác là đang chột dạ.

"Mày vẫn còn cứng miệng như vậy, tao thấy mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ...”

Tần Hạc rút từ sau lưng ra một con dao găm, định đâm thẳng vào bắp đùi A Minh.

Mặc dù hắn sợ hãi nhưng vẫn cắn răng không nói một chữ.

"Chờ đã!"

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đỡ lấy tay của Tần Hạc, nhìn chằm chằm vào A Minh vài giây, sau đó đứng dậy bình thản nói: "Đưa bọn họ lên tầng thượng”.

Bệnh viện này không cao, chỉ có chín tầng, nhưng với khoảng cách này cũng có thể khiến người rơi xuống thịt nát xương tan.

"Anh Diệp, tôi thật sự không nói dối, tôi là bị ngộ độc thật mà!"

A Minh vẫn khăng khăng không chịu nói.

"Ừ, tôi tin cậu”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên đưa tay lên phủi áo của A Minh, nhẹ nhàng đẩy một cái, cả người hắn đang ở mép sân thượng ngã ngửa xuống phía dưới.

A...

A Minh phát ra tiếng thét chói tai, sau đó cả người bắt đầu lao nhanh xuống đất.

Đúng lúc này, bóng Diệp Vĩnh Khang bỗng dịch chuyển, cuối cùng nắm lấy mắt cá chân của A Minh vào thời khắc mấu chốt.

"Anh Diệp, cầu xin anh đừng buông tay!"

Cơ thể của A Minh run lẩy bẩy bị treo ngược trên mép tầng thượng, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, ngay cả đũng quần cũng ướt đẫm.

"Tôi đếm đến ba, nói cho tôi những gì tôi muốn biết”.

Giọng nói Diệp Vĩnh Khang vô cùng bình tĩnh:"Một!"

Sau khi đếm xong, tay của Diệp Vĩnh Khang hơi buông lỏng, cơ thể của A Minh trượt xuống một centimet.

"A! Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết!"

A Minh bị dọa sợ đến mức mất hết can đảm, cảm giác đầu bị treo lơ lửng trên không cách mặt đất hàng chục mét, nếu không tự mình cảm nhận thì hoàn toàn không thể hiểu được.

"Hôm qua có người tìm gặp tôi và tra hỏi thời gian vận chuyển lô thiết bị, tôi biết chắc chắn sẽ xảy ra chuyện nên mới kiếm cớ xin nghỉ”.

"Anh Diệp, tôi cũng có nỗi khổ, bọn họ là người nhà họ La, tôi thật sự không thể chọc vào nổi!"

A Minh gào khóc thảm thiết.

"Nhà họ La ư?"

Diệp Vĩnh Khang khẽ mím miệng, lúc này mới kéo A Minh lên.

"Anh Diệp, tôi cầu xin anh, tuyệt đối đừng nói là tôi đã nói, nếu để người nhà họ La biết thì dù tôi mọc thêm một cái đầu cũng không đủ để bọn họ chém mất!"

A Minh quỳ dưới đất khóc lóc cầu xin.

Trong mắt bọn họ, ba gia tộc lớn ở Giang Bắc tựa như thần thánh, nỗi khiếp sợ ấy hoàn toàn không thể hình dung.

Đây là lý do tại sao vừa nãy A Minh thà bị Tần Hạc đâm một nhát, vẫn cắn răng chịu đựng không chịu nói, theo hắn thấy, nhà họ La chẳng khác gì Diêm Vương.

"Tại sao họ phải làm như vậy?"

Diệp Vĩnh Khang dò hỏi, trong lòng cảm thấy khá khó hiểu.

Lúc đầu anh cũng đoán chắc phải có thế lực lớn đứng sau, nếu không thì A Minh cũng sẽ không cứng miệng như vậy.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang đoán đó là nhà họ Tiền hoặc nhà họ Hàn, vì hai nhà này đều từng có khúc mắc với anh.

Có điều nhà họ La thì hơi khiến anh bất ngờ, trong ấn tượng của Diệp Vĩnh Khang, anh dường như không có bất kỳ mâu thuẫn nào với bọn họ.

"Chuyện này thì tôi không biết, họ chỉ hỏi tôi thời gian vận chuyển thiết bị và không nói thêm gì nữa, anh Diệp, tôi thực sự không còn cách nào khác!"

A Minh gào khóc thảm thiết nói.

Lúc này, Tần Hạc đột nhiên nhíu mày, thì thầm bên tai Diệp Vĩnh Khang: "Anh Diệp, anh đã từng gặp La Thiên Bằng rồi đấy, chính là tên tóc vàng bị bạn anh đánh bị thương ở bãi đậu xe lần trước”.

"Ồ? Hóa ra hắn là người nhà họ La?"

Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, nếu là như vậy thì đã giải thích được mọi chuyện.

Tần Hạc nghiêm nghị nói: "Anh Diệp, tôi và La Thiên Bằng cũng đã từng uống rượu với nhau một lần, hay là tôi tìm anh ta bàn bạc, chúng ta bỏ ra một ít tiền, xem có thể lấy lại thiết bị hay không”.

Diệp Vĩnh Khang xua tay đáp: "Không cần đâu, hắn không phải người thiếu tiền, hơn nữa lúc đầu để đảm bảo chắc chắn, vợ tôi đã đặt mua hai lô thiết bị, tối nay sẽ giao lô hàng còn lại”.

"Buổi tối dẫn thêm người, đến sân bay với tôi để nhận thiết bị, La Thiên Bằng tưởng rằng như vậy đã có thể ngăn cản việc thi công, ha ha ha ha, hắn nghĩ nhiều rồi”.

Diệp Vĩnh Khang cười ha hả, xoay người bước xuống tầng, không quên quay đầu cảnh cáo A Minh: "Chuyện này đừng nói lung tung, nếu người khác biết thì sẽ phiền phức đấy”.

"Tôi biết rồi anh Diệp, tôi nhất định sẽ không hé răng nửa lời!"

A Minh vội vàng đảm bảo, nhưng sau khi Diệp Vĩnh Khang rời đi, khóe miệng hắn lại khẽ nhếch lên đầy ẩn ý.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tần Hạc cau mày nói: "Anh Diệp, tôi luôn cảm thấy A Minh không đáng tin, anh nói xem hắn có kể chuyện này với La Thiên Bằng để lập công không?"

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười: "Bởi vì hắn không đáng tin nên tôi mới cho hắn biết chuyện này”.

Tần Hạc không hiểu lắm: "Anh Diệp, ý anh là...”

Dứt lời, Tần Hạc đột nhiên vỗ trán, giơ ngón tay cái lên cười lớn nói: "Tôi hiểu rồi, vẫn là anh Diệp cao minh!"

Chẳng mấy chốc, trời đã về đêm.

Vài chiếc xe đang chạy theo sau một chiếc xe tải lớn phủ bạt chạy ra từ sân bay, Diệp Vĩnh Khang cũng dẫn đầu đoàn xe chạy trước mở đường.

"Chồng ơi, anh giỏi thật đấy, lại có thể đặt lại một lô thiết bị nhanh như vậy!"

Hạ Huyền Trúc ngồi ở ghế phụ, nhìn Diệp Vĩnh Khang bên cạnh với vẻ ngưỡng mộ.

Cô biết rất rõ lô thiết bị này không phải cứ có tiền là có thể mua được, không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại có được một lô chỉ sau chưa đầy nửa ngày.

Mặc dù cần phải bỏ ra nhiều tiền hơn, nhưng vẫn tốt hơn là trì hoãn thời gian xây dựng công trình.

Lúc đoàn xe chạy đến con đường nhỏ cách công trường khoảng ba cây số, Hạ Huyền Trúc đột nhiên trở nên căng thẳng và lo lắng: "Lần trước chúng ta bị cướp ở đây, liệu lần này có chuyện gì xảy ra không?"

Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang ung dung thoải mái, cười nói: "Yên tâm đi, em không thấy phía sau chúng có ta nhiều vệ sĩ như vậy à?”

Pằng!

Diệp Vĩnh Khang vừa dứt lời, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng súng.

Ngay sau đó đột nhiên hàng chục người lao ra từ bốn phía, tất cả đều đeo bịt mặt màu đen, giận dữ hét lớn: "Tất cả không được nhúc nhích!"

"Vĩnh Khang, là bọn họ!"

Hạ Huyền Trúc sợ hãi, nắm chặt tay Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt nói: "Đừng sợ, chúng ta còn có vệ sĩ”.

Quả nhiên, từ vài chiếc ô tô màu đen bám theo sau chiếc xe tải lớn, hàng chục người bất ngờ lao ra.

Hai bên giao chiến ác liệt, nhưng chưa đến một phút, vệ sĩ của Diệp Vĩnh Khang đã bị đánh bỏ chạy tán loạn.

"Vĩnh Khang, phải làm sao bây giờ?"

Hạ Huyền Trúc hoảng sợ, Diệp Vĩnh Khang khẽ cười vỗ vào mu bàn tay để trấn an cô: "Đừng lo, anh có cách”.

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngạc Mộng Hệ Thống Dĩ Kích Hoạt

Copyright © 2022 - MTruyện.net