Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 132: Không đúng lắm
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 132: Không đúng lắm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hà Huyền Trúc nhìn vẻ mặt ung dung của Diệp Vĩnh Khang, trong lòng cũng kiên định hơn nhiều.

Trước đây xảy ra rất nhiều chuyện nhưng chỉ cần Diệp Vĩnh Khang ra mặt thì dù việc khó đến mức nào cũng có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng.

Nhưng khi Hạ Huyền Trúc đang nghĩ lần này Diệp Vĩnh Khang sẽ vẫn có cách xử lý thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mở cửa xe bước ra ngoài, làm bộ sợ hãi với đám côn đồ che mặt: “Các người cứ lấy đồ đi, nhưng đừng đánh tôi là được”.

Anh vừa nói vừa ra hiệu cho tài xế lái xe mau nhường xe chở hàng cho đám côn đồ vạm vỡ.

Có vẻ như đám côn đồ vạm vỡ cũng không có ý định đánh người, chúng nhanh chóng lái xe chở hàng nghênh ngang rời đi.

“Vĩnh Khang, sao anh lại làm thế?”

Hạ Huyền Trúc sốt ruột giậm chân, cô không ngờ cách giải quyết mà Diệp Vĩnh Khang nói lại là giơ tay đầu hàng.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt đáp: “Bọn chúng muốn lấy thì cứ đưa cho chúng thôi, tốt hơn việc chúng đánh người mà”.

Hạ Huyền Trúc vô cùng tuyệt vọng, cô đang định nói thêm gì đó thì chợt ngẫm lại thấy Diệp Vĩnh Khang nói cũng đúng, thiết bị đương nhiên rất quý nhưng cũng không thể vì nó mà khiến mình bị thương được.

Ngay lúc cô đang ủ rủ như đưa đám, Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Chúng ta đến công trường trước đi, lát nữa anh cũng muốn nhìn xem mấy thiết bị này là đồ công nghệ cao thế nào”.

Hạ Huyền Trúc sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ anh có thể đặt lại lô khác à?”

Diệp Vĩnh Khang lắc đầu, nói với ẩn ý sâu xa: “Đến hình dạng của lô thiết bị anh còn không biết thì đặt thêm thế nào được”.

Đầu óc Hạ Huyền Trúc mông lung theo: “Vậy trên chiếc xe hàng ban nãy…”

Diệp Vĩnh Khang cười ha hả, nói: “Trên xe hàng đó không phải thiết bị gì cả, chỉ là một món quà nhỏ anh dành tặng đám côn đồ kia thôi”.

“Vĩnh Khang, anh đừng vòng vo nữa, em sốt ruột chết mất!”

Hạ Huyền Trúc cau mày.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, lúc này mới ghé sát vào tai Hạ Huyền Trúc thì thầm mấy câu.

“Gì cơ?”

Hạ Huyền Trúc nghe Diệp Vĩnh Khang nói xong, sợ đến mức trợn tròn hai mắt: “Làm vậy có gây ra tai họa gì không?”

“Đương nhiên là có tai họa rồi”.

Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười sâu xa: “Có điều người gặp họa không phải chúng ta, em chờ đi, lát nữa sẽ có trò hay để xem”.

Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa lấy điện thoại ra: “A lô, có phải 110 không? Tôi muốn tố cáo một vụ án nghiêm trọng…”

Mười phút sau, tại một sơn trang nghỉ dưỡng ở vùng ven thành phố.

La Thiên Bằng nhìn hai chiếc xe chở hàng trước mặt mình, cười hả hả nói: “Không ngờ thằng chó Diệp Vĩnh Khang đó cũng có bản lĩnh, lại có thể đặt được hai lô thiết bị trong một thời gian ngắn như vậy!”

A Minh đứng bên cạnh nịnh nọt: “Thế thì đã sao? Cho dù hắn có mối quan hệ rộng đến mức nào thì chẳng phải cuối cùng đồ cũng sẽ về tay cậu chủ La sao?”

La Thiên Bằng lại cười lớn, nói với A Minh: “Lần này nhờ cậu dò la tin tức kịp thời, coi như đã lập được công đầu, sau này cậu cứ đi theo làm việc cho tôi đi”.

A Minh vui mừng khôn xiết, đáp: “Cảm ơn cậu chủ La! Em nhất định sẽ dốc hết sức mình làm việc cho anh!”

Sau khi Mã Lão Quỷ bị bố con Tần Long Tượng xóa sổ, A Minh và đám đàn em bị ép làm bảo vệ miễn phí ở công trường của Hạ Huyền Trúc.

Hắn vẫn luôn ghi thù trong lòng nhưng không thể làm được gì, do đó khi cơ hội này xuất hiện, hắn đã lập tức đưa ra quyết định, lựa chọn việc phản bội.

Sự thật chứng minh lựa chọn của hắn rất chính xác, sau này đi theo bên cậu chủ La ăn sung mặc sướng, mạnh hơn nhiều so với làm bảo vệ canh cửa công trường.

“Người đâu, dỡ thiết bị trên xe xuống! Ngày mai tao sẽ tự tay đưa đến cho Tử Mạn, vừa hay nhà cô ấy cũng có mấy công trình, nhất định cô ấy sẽ rất vui khi thấy lô thiết bị này!”

Mỗi lần nghĩ đến Tiền Tử Mạn, trong mắt La Thiên Bằng ngập tràn ngôi sao nhỏ lấp lánh. Mấy năm nay, hắn đã gặp không biết bao nhiêu người đẹp, chỉ dựa vào mỗi thân phận của hắn, chỉ cần hắn mở miệng thì muốn bao nhiêu ngôi sao hot girl mạng sẽ có bấy nhiêu.

Nhưng hắn vẫn luôn nhớ nhung Tiền Tử Mạn, mỗi lần nhìn thấy Tiền Tử Mạn thì hồn phách hắn cứ như bay lên mây.

Đặc biệt là hai ngày trước, những lời Tiền Tử Mạn nói ở quán bar vẫn còn khiến La Thiên Bằng lâng lâng tới tận bây giờ.

Đám đàn em vội vàng nhảy lên xe chở hàng định dỡ hàng xuống nhưng vừa bước lên đến thùng xe đã vội vã nhảy xuống.

“Cậu chủ La, trong xe không phải thiết bị, mà là… mà là…”

Sắc mặt cả đám hốt hoảng, cứ như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng.

“Chuyện gì thế?”

La Thiên Bằng thấy vẻ mặt mọi người, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vội vàng tự mình nhảy lên xe xem xét.

Song, khi hắn nhìn thấy thứ trên thùng xe, cũng sợ hãi mềm nhũn hai chân chỉ trong nháy mắt!

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Luân Hãm Cưỡng Chế

Copyright © 2022 - MTruyện.net