Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 138: Anh Diệp, em thích anh!
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 138: Anh Diệp, em thích anh!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Diệp Vĩnh Khang cầm nửa mảnh thủy tinh trong tay kề vào cổ Trình Văn Đống, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

"Anh Diệp, tôi sai rồi, tha cho tôi đi mà!"

Lúc này Trình Văn Đống đã sợ đái ra quần rồi, lúc này mới kịp phản ứng, cho dù ông ta có thân phận gì đi chăng nữa thì cuối cùng cũng chỉ có một cái mạng thôi.

"Anh Diệp, tôi xin lỗi. Tôi thực sự sai rồi. Xin hãy tha cho tôi. Bên nhà họ La tôi nhất định sẽ nói giúp, họ chắc chắn sẽ nghe lời tôi, xin anh Diệp hãy tha cho tôi".

Trình Văn Đống cầu xin trong sự kinh hãi, ông ta có thể cảm nhận được sát khí trên người đối phương, đó chắc chắn không phải là phô trương ra vẻ.

Diệp Vĩnh Khang vốn muốn thẳng tay khử đồ chó này, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, liền chậm rãi buông tay ra.

Sau khi Trình Văn Đống được tự do, ông ta lao về phía cửa như thể ôm đầu chạy thoát thân vậy.

Đúng lúc này, Trần Tiểu Túy đột nhiên có một động tác đầy bất ngờ.

Khi Trình Văn Đống vừa chạy ra cửa, Trần Tiểu Túy bất ngờ cầm dao trên bàn đuổi theo, đâm về phía gáy Trình Văn Đống.

Trình Văn Đống đau đớn hét lên, nhưng vì dù sao Trần Tiểu Túy cũng là phụ nữ, hơn nữa con dao tương đối cùn nên nhát đâm này cũng không phải là chí mạng.

Trình Văn Đống đã lợi dụng sơ hở này, vội vàng lao ra khỏi phòng để tẩu thoát.

Trần Tiểu Túy cầm dao định đuổi theo, nhưng lại bị Diệp Vĩnh Khang kéo lại, kinh ngạc hỏi: "Cô làm sao vậy?"

Động thái này của Trần Tiểu Túy khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy khá hoang mang, vừa rồi trông cô ấy còn có vẻ lo lắng, tại sao bây giờ lại cầm dao rồi?

"Anh Diệp, tại sao vừa rồi anh lại để ông ta đi!"

Trần Tiểu Túy nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay anh phải cúi đầu cầu xin ông ta, nhưng nếu đã ra tay rồi thì không thể để lại hậu họa được".

"Giờ ông ta là khách quý của hầu quân tướng, chiều nay chính là đại lễ sắc phong. Ông ta bị anh đánh thành như vậy rồi, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được đâu".

"Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, giết ông ta đi, sau đó cho vào bao tải, tìm một chỗ chôn. Biết đâu có thể thoát được chuyện này".

"Bây giờ tình hình đã đủ phức tạp rồi, dù sao cũng chỉ có một cái đầu, cho nên cũng không phải để tâm là rơi mấy lần đâu!"

Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, nhìn chằm chằm cô gái đằng đằng sát khí trước mặt.

Trong ấn tượng của anh, Trần Tiểu Túy luôn là một người điềm đạm và trầm ổn, nhưng anh không ngờ rằng cô lại có mặt tàn nhẫn như vậy.

Nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang, điều đó còn cảm động hơn.

"Tiểu Túy, sau này có quyết định làm gì có thể bàn bạc trước với tôi một tiếng không, tên khốn đó không làm gì cô chứ?"

Diệp Vĩnh Khang lo lắng rằng Trần Tiểu Túy đã bị Trình Văn Đống hãm hại.

"Chưa, tối hôm qua ông ta muốn tôi thỏa hiệp, nhưng điều kiện của tôi là phải đợi đến khi anh hoàn toàn qua khỏi nguy hiểm đã".

Trần Tiểu Túy thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ bất lực.

"Cô làm vậy vì tôi, có đáng không?"

Diệp Vĩnh Khang nói: "Không phải cô đã nói rồi sao, cô là người làm ăn, hướng lợi tránh hại là bản tính của cô, chuyện này cô có thể chọn phủi sạch quan hệ với tôi mà".

Trần Tiểu Túy lắc đầu, kiên quyết nói: "Tôi đã nói, chỉ cần là vì anh Diệp, tôi có thể làm bất cứ việc gì".

"Anh Diệp, xin lỗi, lần này lại không giúp được anh, nhưng Tiểu Túy bằng lòng sát cánh cùng anh Diệp, cùng gánh chịu mọi hậu quả!"

Nhìn thấy người phụ nữ với vẻ mặt cương nghị trước mặt mình, rồi nghĩ đến những việc cô ấy đã làm cho bản thân, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

"Có thể kết giao với một người bạn như cô là vinh hạnh của Diệp Vĩnh Khang tôi".

Diệp Vĩnh Khang đưa tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc xõa xuống trán của Trần Tiểu Túy ra sau tai, cười nhẹ nói: "Đi đặt phòng riêng đi, sau đó đánh tiếng với Đường Văn Viễn và Lưu Đại Hải, đêm nay tôi sẽ mời mọi người uống rượu".

Diệp Vĩnh Khang nói xong liền mỉm cười xoay người rời đi.

Trần Tiểu Túy đứng đó nhìn bóng lưng Diệp Vĩnh Khang rời đi.

Buổi tối chúng ta vẫn còn có thể uống rượu với nhau sao?

"Anh Diệp!"

Trần Tiểu Túy đột nhiên lấy hết can đảm, bước nhanh về phía trước.

"Còn chuyện gì nữa sao?"

Diệp Vĩnh Khang quay lại, cười nói.

Trần Tiểu Túy nhìn chăm chú vào mắt Diệp Vĩnh Khang, cắn môi, dùng hai tay vân vê góc quần áo.

"Anh Diệp, em thích anh!"

Cuối cùng Trần Tiểu Túy cũng lấy hết can đảm nói ra câu nói đã đè nén trong lòng bấy lâu nay.

"Cái gì?"

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có chút trở tay không kịp, sững sờ nói: "Cô... cô đang đùa tôi sao?"

"Không, không hề!" Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Trần Tiểu Túy cắn răng nói: "Nếu em không nói ra ngay bây giờ sẽ không có cơ hội nữa!"

"Anh Diệp, em cũng không rõ em bắt đầu thích anh từ khi nào. Ngày nào cũng vậy, nhắm mắt mở mắt, trong đầu em luôn có hình bóng của anh".

"Lúc nào em cũng nghĩ đến anh, em biết chúng ta là không thể nhưng em vẫn không khống chế nổi mình”.

"Em không cần anh làm gì vì em cả. Em chỉ muốn nói ra những gì đã kìm nén trong lòng thôi, bởi vì em sợ rằng sau đêm nay, em sẽ không còn cơ hội để nói ra điều này nữa".

"Em...... em nói xong rồi, nếu mạo phạm đến anh, xin anh đừng giận em!"

Đôi mắt đỏ hoe, cuối cùng Trần Tiểu Túy cũng đã lấy hết can đảm để bày tỏ những cảm xúc đã kìm nén trong lòng.

Không khí xung quanh yên lặng đến lạ thường, như thể nó đã đóng băng vậy.

Trần Tiểu Túy hạ quyết tâm, chậm rãi duỗi tay đặt lên trên vai Diệp Vĩnh Khang, cơ thể cũng từ từ áp vào ngực Diệp Vĩnh Khang.

Khi khoảng cách ngày càng gần, cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng nhịp thở và nhịp tim của Diệp Vĩnh Khang, cũng như nhiệt độ hấp dẫn trên cơ thể anh.

Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lui về phía sau nửa bước, nhìn Trần Tiểu Túy cười rõ tươi, nói: "Cô như này là không được đâu nhé, tôi coi cô là bạn thế mà cô lại muốn ngủ với tôi, ha ha, xem ra tối nay phải phạt cô ba chén rồi".

Diệp Vĩnh Khang nói xong liền mỉm cười, xoay người sải bước rời đi.

"Anh Diệp, kiếp sau em nhất định phải cưới anh!"

Giọng nói nức nở của Trần Tiểu Túy từ phía sau truyền đến, nhưng Diệp Vĩnh Khang không nhìn lại, trên mặt nở nụ cười.

Hôm nay chắc chắn là một ngày trọng đại chưa từng có của Giang Bắc.

Các chốt giao thông được kiểm soát nghiêm ngặt, toàn bộ thành phố đều trong tình trạng giới nghiêm. Có thể nhìn thấy thành vệ và chiến sĩ có vũ trang ở khắp mọi nơi trên đường phố.

Mấy chiếc máy bay chiến đấu bay lượn trên bầu trời, là đội trực thăng vũ trang thực hiện thiết quân luật và trinh sát thành phố.

Những nhân vật tầm cỡ thường chỉ có thể nhìn thấy trên tivi lần lượt ngồi xe chuyên biệt đi từ sân bay đến hội trường trung tâm đã được tân trang lại.

Tất cả những điều này là vì một sự kiện: đại lễ sắc phong hầu quân tướng!

Mọi người đều muốn biết hầu quân tướng, người đứng đầu Hầu tước, trông như thế nào, là thần thánh phương nào.

Có tin đồn rằng hầu quân tướng cao hai mét, trông giống như sư tử hổ báo, có dũng khí cuồn cuộn.

Cũng có người nói rằng hầu quân tướng là một ông già đã qua sáu mươi tuổi, đầy mưu lược và thâm sâu.

Thậm chí, có người còn nói rằng hầu quân tướng khác với người bình thường, có ba con mắt, con mắt thứ ba của hắn có thể phóng ra tia sét để tiêu diệt kẻ thù.

Tóm lại, có đủ loại tin đồn, còn thiếu mỗi nói hầu quân tướng là người ngoài hành tinh nữa thôi.

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát!

Copyright © 2022 - MTruyện.net