Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 139: Hai đại chiến thần
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 139: Hai đại chiến thần

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hội trường trung tâm.

Một nhóm người ở hậu trường vừa cười nói rôm rả, có khi cười ha ha, có khi lại vung tay đùa cợt.

Tuổi trung bình của nhóm người này tối thiểu là bốn mươi lăm tuổi, theo lý thuyết nên trưởng thành và chín chắn mới đúng, hi hi ha ha thế đúng là chẳng ra thể thống gì.

Chỉ là không ai dám khinh thường bất kỳ người nào trong đám người này.

Họ mặc quân phục của sĩ quan, tước vị mang trên vai ít nhất là hai sao!

Ngoài ra, ba sao, bốn sao, thậm chí còn không thiếu một số đại nguyên soái năm sao!

Trên khắp Long Hạ, năm mươi người có cấp bậc cao nhất trong Cục tác chiến đều đã có mặt!

Họ nắm giữ hơn 80% binh mã của nước Long Hạ, chỉ cần một cái chỉ tay của họ cũng có thể làm khuynh đảo thiên địa!

Đúng lúc này, đột nhiên có hai người từ cổng bước vào.

Hai người đều khoảng ba mươi tuổi, chức tước trên vai chỉ có một sao.

So với nhóm người trước mặt, cả chức vụ và quân hàm đều thấp hơn nhiều.

Nhưng khi hai người họ xuất hiện, nhóm nhân vật tầm cỡ một tay che trời này, những người cao hơn họ rất nhiều về chức vụ và quân hàm, ngay lập tức ngừng nói cười.

Họ tự động tách ra một lối ở giữa. Khi cả hai đi qua giữa, tất cả mọi người đều đồng loạt giơ tay phải lên hành lễ, trong mắt họ đầy sự tôn sùng và kính trọng.

Trong mắt người ngoài xem ra, đám nhân vật tầm cỡ có chức vụ và quân hàm ít nhất từ hai sao trở lên này thế mà lại hành lễ với hai người trẻ tuổi mà chức vụ cùng quân hàm thấp hơn họ rất nhiều, thật sự là không thể hiểu nổi.

Nhưng bản thân họ lại hiểu rất rõ rằng việc hành lễ với hai người này là chuyện đương nhiên.

Bởi vì hai người này lần lượt được gọi là Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần!

Lôi Ngàn Tuyệt, vị thần vệ quốc ở biên giới phía Bắc!

Lục Phong Thần, chiến thần vệ quốc ở biên giới phía Nam!

Hai con người này tương đương với hai bức tường lớn bằng thép ở hai phía Nam Bắc của đường biên giới!

Kể từ khi hai người họ trấn giữ hai đầu biên giới này, họ đã chiến đấu trong hàng chục trận chiến, không có lần nào là thất bại!

Hơn nữa chiến thắng nào cũng rất hoành tráng, họ đánh trận như những kẻ điên vậy, bất luận là ai, chỉ cần làm loạn ở biên cương, nhất định sẽ lọt vào sự đuổi cùng giết tận của hai người này!

Thủ tướng trước đây, trước các thế lực thù địch quấy rối biên giới, về cơ bản sẽ áp dụng thế trận phòng ngự phản công, đánh bại đối thủ xong là được rồi.

Nhưng Lôi Ngàn Tuyệt với Lục Phong Thần thì khác, ngoài việc đánh bại đối phương, họ còn truy đuổi xuyên biên giới, dù truy đuổi tới đâu cũng phải diệt sạch kẻ thù!

Những thế lực không thành thật ở biên giới trước đây, giờ khi nghe tên hai người này đều không khỏi run lẩy bẩy.

Thậm chí còn trực tiếp ra lệnh, đội chịu trách nhiệm tuần tra biên giới, tất cả mọi người đều phải tháo đạn ra khỏi súng, chỉ ở đó làm ra vẻ thế thôi.

Bởi nếu chẳng may có người không cẩn thận cướp cò, hai kẻ tàn nhẫn này sẽ không nghe bất cứ lời giải thích nào đâu, sẽ tấn công điên cuồng và buộc kẻ đứng đầu gây ra chuyện phải đưa ra lời xin lỗi công khai trên toàn thế giới.

Nếu không, sẽ bị đuổi cùng giết tận, diệt tận gốc, không còn lại gì!

Hai người mắt nhìn thẳng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước nhanh thẳng đến cửa một phòng trà ở bên cạnh sảnh, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Mời vào".

Một giọng nói lười biếng phát ra từ bên trong.

Khi hai người nghe thấy giọng nói này, trên mặt đều toát ra vẻ hưng phấn và vui mừng không kìm chế được, ánh mắt thậm chí còn hơi ửng đỏ.

Sau bao nhiêu năm, cuối cùng họ cũng đã gặp được người đàn ông này rồi!

Trong phòng trà, trên một chiếc ghế tựa bằng hoa tử đằng, một thanh niên ăn mặc giản dị, tướng mạo thường thường, đang tựa vào đó, nhắm mắt dưỡng thần.

"Lôi Ngàn Tuyệt, Lục Phong Thần, bái kiến Điện Chủ!"

Cả hai quỳ rạp xuống đất, nước mắt giàn giụa vì phấn khích.

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi nhướng mi, khoát tay với hai người, cười nói: "Đứng dậy đi, hai người làm việc rất được đấy. Khi tôi còn ở nước ngoài cũng nghe được danh tiếng của hai người".

"Tôi cũng biết một chút về những việc mà hai người đã làm, làm rất tốt, coi như không làm tôi mất mặt".

Khi hai người nghe được lời khen ngợi của Diệp Vĩnh Khang, họ vui mừng đến mức vai khẽ run lên.

Mấy năm qua vinh quang của họ nhiều không đếm xuể, ở nước Long Hạ, bất luận là ai nhắc tới tên của bọn họ, từ đáy lòng đều giơ ngón tay cái lên, bọn họ chính là siêu anh hùng trong lòng người dân nước Long Hạ.

Nhưng họ chưa bao giờ quan tâm đến điều này, tất cả những gì họ làm, thứ nhất là để nước ổn dân an, thứ hai là để giữ thể diện của Điện Chủ.

Dù không còn là thành viên của Điện Long Thần, nhưng trái tim của họ sẽ luôn hướng về Điện Long Thần, và Điện Chủ sẽ luôn là đối tượng mà họ ngưỡng mộ suốt đời!

"Chỉ cần một câu của Điện Chủ, chúng tôi có thể sẵn sàng trở lại Điện Long Thần bất cứ lúc nào, nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì Điện Chủ!"

Hai người đồng thanh.

"Thôi đi, hiện tại hai người đang làm tốt lắm, sau này đừng nói chuyện này nữa".

"Sau tất cả, cả hai người bây giờ đều đã là sĩ quan của nước Long Hạ rồi. Các người phải trung thành với người dân của nước Long Hạ, làm tốt công việc của mình, bảo vệ đất nước và người dân, chống lại kẻ thù ngoại bang, xây dựng một bức tường thép vĩ đại cho người dân nước Long Hạ, đây mới là điều hai người cần phải làm".

"Kì thật tôi vẫn luôn tự hào về hai người, vì vậy sau đừng làm bộ dạng đó trước mặt tôi nữa. Hiện tại thân phận của chúng ta đã ngang hàng rồi".

Diệp Vĩnh Khang khoát tay với hai người họ, cười nói, Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần là những người theo anh từ những ngày đầu xây dựng Điện Long Thần.

Nếu luận đến lịch sử của Điện Long Thần, ngay cả năm Đại Thiên Vương như Thiên Ảnh và Sử Nam Bắc cũng phải gọi họ là các vị tiền bối.

Về sau, vì một số lý do đặc biệt, cả hai đã rời khỏi Điện Long Thần, trở về Hoa Hạ và gia nhập Cục tác chiến của nước Long Hạ.

Bắt đầu từ lính quèn, họ từng bước thăng tiến dựa vào sức mạnh đáng sợ như tên lửa, nếu không có hạng mục lai lịch trong cơ chế thăng cấp của Cục tác chiến Long Hạ, với công lao của hai người, giờ trên vai họ đã có ba sao rồi không chừng.

"Đậu, hai người nói lâu thế, đến điếu thuốc cũng không biết mời nhau à?"

Diệp Vĩnh Khang liếc mắt.

Hai người đều sửng sốt, vừa cười vừa đưa điếu thuốc châm lửa mời: "Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi. Thuốc này là hàng đặc chế, hút nhất định đủ phê".

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, hưởng thụ nói: "Không tồi, tôi thích cảm giác nóng ruột này, nhưng nếu có thêm ngụm rượu nữa thì tuyệt".

"Ha ha, cái đó cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, biết là ngài thích thế mà!"

Lôi Ngàn Tuyệt như làm ảo thuật lấy từ trên người ra một chai rượu trắng không có biểu tượng gì, ngay lúc hắn rút nút chai ra, cả phòng trà đột nhiên muốn chết chung.

Diệp Vĩnh Khang tu ừng ực hai ngụm, nheo mắt, ‘khà’ một tiếng dài: "Đệch, món này còn nghiền hơn cả Vodka, phê!"

"Đúng rồi, đã không gặp nhau nhiều năm như vậy, không biết hai người có thường lười biếng không đấy, bản lĩnh hiện tại thế nào rồi?"

Diệp Vĩnh Khang hỏi hai người.

Hai người nghe vậy thì khuôn mặt dần dần đanh lại, rồi từ từ xắn tay áo lên.

Lục Phong Thần trầm giọng vênh mặt: "Điện Chủ, không phải tôi chém gió đâu. Trước đây, tôi và lão Lôi đều bị ngài đánh bại, nhưng bây giờ, ngài biết rồi đấy".

Lôi Ngàn Tuyệt trông cũng tự tin: "Điện Chủ nhất định phải làm thế sao? Lát nữa mất mặt cũng đừng trách chúng tôi đấy".

"Ây gu!"

Diệp Vĩnh Khang đứng thẳng người: "Không ngờ hai người này, mấy năm qua bản lĩnh thì không thấy tiến bộ, mà miệng lưỡi thì lại cứng lên trông thấy nhỉ. Được rồi, hôm nay tôi sẽ dạy cho hai người một bài học, xuất chiêu đi!"

Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần xoa hai lòng bàn tay, cười ranh mãnh: "Điện Chủ, đắc tội rồi, tiếp chiêu đi!"

A a a !

Cả ba hét lên cùng một lúc!

Đám người bên ngoài nghe thấy âm thanh này bị dọa mặt cắt không còn giọt máu.

Bởi vì lúc nãy khi Lục Phong Thần và Lôi Ngàn Tuyệt vào cửa, họ không đóng chặt cửa mà vẫn còn để một khe hở, cho nên khi ba người bọn họ nói chuyện bên ngoài đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Họ uống rượu hay hút thuốc đều không thành vấn đề, nhưng lúc này mà đánh nhau thì to chuyện đấy!

Vừa định xông vào ngăn cản thì bất ngờ nghe thấy tiếng gào từ bên trong:

"Bát thất mã í a, lục lục thuận í a, tứ quý tài í a…"

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khúc Ngẫu Hứng Thanh Mai

Copyright © 2022 - MTruyện.net