Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 140: Khí thế ngập trời
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 140: Khí thế ngập trời

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nếu không được tận mắt chứng kiến, những nhân vật tầm cỡ một tay che trời này cũng sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng vị thần bảo vệ phương Bắc và chiến thần ở phương Nam lại cùng với hầu quân tướng chơi đùa, uống rượu, ca hát như những người đồng hương trong một dịp quan trọng như vậy.

Trong ấn tượng của họ, Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần dường như không bao giờ cười, rất ít nói và luôn có một bộ mặt không cảm xúc.

Chưa bao giờ thấy họ gây ồn ào như hôm nay.

"Hai người nên chú ý hình ảnh, cửa không đóng, rất nhiều người ở bên ngoài đang nhìn đấy, hai người không sợ hình tượng bản thân tan vỡ à?”

Diệp Vĩnh Khang cười nhắc nhở.

"Sợ cái rắm!"

Lôi Ngàn Tuyệt vỗ ngực nói: "Ông đây từng trải qua mưa bom bão đạn, thập tử nhất sinh, cũng đã gặp những lúc ngàn cân treo sợi tóc, sợ cái gì chứ!"

Lục Phong Thần cũng nói theo: "Đúng vậy, đại ca, chúng ta đã lâu không uống như vậy rồi".

"Ngài có nhớ không, khi Điện Long Thần chúng ta mới thành lập, chỉ có mười mấy anh em".

"Một lần khi chúng ta ở cực Bắc, chiến đấu chống lại đám khốn kiếp Thiên Hồn. Mười mấy anh em chúng ta phải đối mặt với sự tấn công của hàng chục nghìn kẻ. Khi đó, ngọn núi gần như bị san phẳng bởi chúng, nhưng cuối cùng cũng bị chúng ta đánh cho đái ra quần".

"Chỉ là sau cuộc chiến đó, mười mấy anh em chỉ còn lại mỗi ba chúng ta. Bây giờ tôi thường mơ thấy những người anh em đã hy sinh".

"Nằm mơ thấy chúng ta đang ở cực Bắc âm hàng chục độ, trong băng tuyết, cởi trần uống rượu Lão Bạch Can mạnh nhất, đối mặt với hàng vạn kẻ địch, mấy anh em chúng ta vẫn có thể phát động phản công chống lại chúng…"

Hai mắt Lục Phong Thần đỏ hoe, kể về quá khứ đẫm máu của họ.

"Chén này, để kính mấy anh em đã chết!"

Diệp Vĩnh Khang cầm bình lên, tu ‘ừng ực’ mấy ngụm, sau đó rót nốt phần rượu còn lại lên trời, hướng ra phía bên ngoài cửa sổ nói: "Các anh em, hãy nhìn xem, thành tựu của Điện Long Thần chúng ta hôm nay, các anh em có thể nhắm mắt rồi!"

"Tất thắng!"

Cả ba người cùng thốt lên một tiếng gầm chói tai như sấm sét, như thể thế giới đang đổi màu.

Nhóm nhân vật tầm cỡ một tay che trời đứng ngoài cửa, không khỏi hướng về phía trước hành lễ một cách trật tự.

Họ đều là những vị tướng đã trải qua nhiều trận chiến, từ tiếng gầm thét này, họ thấy được núi thây biển máu, thấy được sự không sợ hãi, thấy được khí thế cuồn cuộn, thấy được thiên hạ lồng lộng!

"Hầu quân tướng, buổi lễ sắp bắt đầu rồi".

Một sĩ quan mang ba ngôi sao trên vai cẩn thận gõ cửa.

"Cút!"

Lôi Ngàn Tuyệt chợt quát lên: "Không thấy chúng tôi đang uống rượu sao? Buổi lễ để sau!"

Lục Phong Thần cũng quát: “Đại lễ cái đéo gì, quan trọng hơn anh em chúng ta uống rượu với nhau sao, mau đi lấy mười thùng Lão Bạch Can đến đây, hôm nay chúng ta phải uống thật đã với đại ca!"

Trên trán của sĩ quan ba sao lấm tấm mồ hôi, chuyện này đúng là tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Lễ sắc phong không phải trò đùa, thời gian đã định, đâu thể nói lùi là lùi được?

Nhưng hắn không có gan khiêu khích mấy người bên trong này, bọn họ chính là kiểu người nếu không vừa ý là có thể nhất thời rút súng ra ngay.

Cuối cùng, Diệp Vĩnh Khang mở miệng xua tay: "Được rồi, không uống rượu nữa. Dù sao hai người cũng là người của Cục tác chiến, quy định phải tuân thủ thì nên tuân theo, đi chuẩn bị đi".

"Vâng, Điện Chủ!"

Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần luôn làm theo lời của Diệp Vĩnh Khang, ngay cả khi Diệp Vĩnh Khang yêu cầu họ nhảy khỏi vách đá, họ cũng sẽ không bao giờ cau mày.

Diệp Vĩnh Khang vừa nãy uống vội, sắc mặt hơi đỏ ửng, chuẩn bị đi ra ngoài hít thở một chút, lát nữa cũng không thể lên nhận sắc phong với cái cơ thể nồng nặc mùi rượu được.

Bản thân anh cũng không quan tâm đến chuyện đó nhưng lại sợ lão già Trịnh Thiên Khải bắt được lỗi của anh, con cáo già đó khôn như rận, Diệp Vĩnh Khang không muốn gặp rắc rối.

Phía sau trung tâm hội nghị có một bãi cỏ, hầu như tất cả khách mời đều ở sảnh trước, Diệp Vĩnh Khang đang đứng dưới tán cây hoa quế thơm ngào ngạt, cảm thấy sảng khoái bởi hương hoa thoang thoảng.

"Diệp Vĩnh Khang!"

Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói tức giận.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, nhìn thấy một vài người trung niên đang tức giận đi về phía bên này, Trình Văn Đống cũng nằm trong số đó.

Tiếng gọi ‘Diệp Vĩnh Khang’ là một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm, mắt đỏ như máu, trông như sắp nuốt sống anh đến nơi.

"Biết tao là ai không?”

Người đàn ông trung niên tóc bạc bước tới, giận dữ nhìn chằm chằm.

Diệp Vĩnh Khang cũng nhìn chằm chằm đối phương một hồi, trong lòng lập tức hiểu được đại khái, đùa bỡn nói: "Không ngờ ông chèo lái giỏi phết đấy, nhà họ Hàn đã đến mức này rồi mà ông còn không yên phận đi, muốn sớm xuống dưới kia với con ông à?"

Mặc dù Diệp Vĩnh Khang chưa từng gặp mặt trực tiếp với Hàn Xuân Lâm, nhưng nhìn mấy người xuất hiện ở đây, Diệp Vĩnh Khang vẫn có thể đoán ra được tám chín phần.

Lễ sắc phong lần này tổng cộng phát bốn tấm thiệp mời ra xã hội, lần lượt được gửi cho Trình Văn Đống và gia chủ của ba đại gia tộc.

Giờ phút này bọn họ có thể xuất hiện ở đây, mà lại hận anh nhiều thế, hẳn là Hàn Xuân Lâm.

"Đừng vui mừng quá sớm!"

Hai mắt Hàn Xuân Lâm đỏ như máu, như muốn chém chết Diệp Vĩnh Khang, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau khi lễ sắc phong kết thúc, tao sẽ tự tay róc từng thớ thịt của mày ra!"

"Không chỉ mày, mà còn có vợ mày, con gái của mày, tất cả những người bên cạnh có liên quan đến mày, tao sẽ khiến chúng sống không bằng chết, để chúng nếm trải sự tàn nhẫn nhất trên thế giới này ... "

Bốp!

Hàn Xuân Lâm chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ chân đá về phía bụng đối phương, khiến Hàn Xuân Lâm ngã sõng soài ra đất.

"Tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn dám nhắc tới vợ con tôi, tôi sẽ cho ông xuống làm bạn với thằng con súc sinh của ông ngay đấy!"

Diệp Vĩnh Khang trầm giọng quát.

Vợ và con gái là chốt nổ của Diệp Vĩnh Khang, nói anh cũng được, nhưng ai dám nói đến Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân, Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ nổi điên lên.

"Đồ chó, tao phải chém mày thành trăm mảnh!"

Hàn Xuân Lâm ôm bụng bò từ dưới đất lên, lao về phía Diệp Vĩnh Khang như một con bò điên.

"Lão Hàn, bình tĩnh!"

La Thiết Hiên đột nhiên giơ tay lên: "Đừng rơi vào bẫy của thằng nhãi này. Đây là trung tâm hội nghị. Đánh nhau ở đây, rất có thể sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của hầu quân tướng đấy".

"Hắn muốn dùng cách này để ngăn cản chúng ta tham gia lễ sắc phong. Phải tuyệt đối tỉnh táo!"

La Thiết Hiên nghiêm mặt nói với Diệp Vĩnh Khang: "Diệp Vĩnh Khang, mày nghe cho kĩ đây, đừng có mà giở trò trước mặt tao, ở trước mặt tao mày còn non lắm!"

"Còn nữa, chuyện mày giết con trai tao, La Thiết Hiên tao sẽ để đó. Lễ xong, tao sẽ cho mày nếm thử cái gọi là sống không bằng chết!"

La Thiết Hiên hận Diệp Vĩnh Khang có thể không kém Hàn Xuân Lâm, nhưng ông ta bình tĩnh hơn Hàn Xuân Lâm.

Dù muốn lột da xé xác người này thì cũng phải đợi đến khi đại lễ sắc phong kết thúc.

Tiền Đại Giang cũng nheo mắt nói: "Diệp Vĩnh Khang, mày cũng được lắm, chuyện người anh em Mã Lão Quỷ của chúng tao, lát nữa sau khi hành lễ xong, chúng tao sẽ nói chuyện tử tế với mày".

Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối đều trưng ra biểu cảm chế giễu, anh cảm thấy những người này chả khác nào đám tôm tép.

"Các người muốn lột da róc thịt tôi, lại còn muốn phanh thây xé xác tôi. Được rồi, tôi sẽ chờ, lát nữa tôi sẽ đích thân đưa đao vào trong tay các người, chỉ là đến lúc đó các người đừng có mà run tay đấy".

Diệp Vĩnh Khang nhìn mấy người, buông lời cợt nhả.

"Đừng so đo với tên điên này!"

Trình Văn Đống mới bị Diệp Vĩnh Khang đập chai rượu vào đầu, trên đầu vẫn quấn băng gạc, chỉ vào miếng gạc trên đầu, nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Khang rồi lạnh lùng nói: “Diệp Vĩnh Khang, còn có chuyện của chúng ta đấy, lát nữa hi vọng mày vẫn ngang ngược được như bây giờ!"

Diệp Vĩnh Khang cười ha hả, hứng thú nhìn đối phương: "Cái này thì được thôi, lát nữa tôi nhất định sẽ còn ngang ngược hơn bây giờ".

"Chỉ là tôi cũng nói cho ông biết, hi vọng lát nữa ông tốt nhất cũng ngang ngược như bây giờ, ha ha ha!"

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phong Cuồng Đích Đa Tháp (Dota

Copyright © 2022 - MTruyện.net