Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 142: Hầu quân tướng oai phong
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 142: Hầu quân tướng oai phong

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cùng với những tiếng hoan hô chào đón, bốn người Trình Văn Đống, Hàn Xuân Lâm, Tiền Đại Giang và La Thiết Hiên kích động nhìn về phía cửa.

Cuối cùng cũng gặp được vị hầu quân tướng trong truyền thuyết!

Ngay cả khi hôm nay không thể nói nửa câu với hầu quân tướng, nhưng chỉ cần nhìn từ xa cũng đủ để phủ lên người họ một lớp vẻ vang rực rỡ, giúp con đường sau này của bọn họ thuận lợi không còn trở ngại!

Khoảng mười giây sau, một thanh niên mặc áo choàng lụa đen tơ vàng, chân đi giày chiến oai phong, trên vai mang theo chiến hàm vân rồng bằng vàng, phía sau có hai đại nguyên soái năm sao hộ tống, chậm rãi bước vào.

Tất cả mọi người lập tức nín thở.

Trong số những người ở đây, hầu hết mọi người đều là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy hầu quân tướng trông như thế nào.

Cho dù lúc trước nghe thấy hầu quân tướng cùng hai đại chiến thần giao đấu trong phòng, cũng chỉ là nghe giọng nói, chứ chưa hề nhìn thấy mặt.

Trẻ, quả thật là quá trẻ!

Đây là phản ứng đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy diện mạo thật của hầu quân tướng.

Có bị đánh chết bọn họ cũng không nghĩ rằng người được trực tiếp phong làm hầu quân tướng đứng đầu Hầu tước tiếng tăm lừng lẫy này, hóa ra lại là một thanh niên mới chưa đến hai mươi tuổi!

Phải biết rằng, mấy vị hầu tước khác của nước Long Hạ, người trẻ nhất tại thời điểm được phong tước vị cũng phải hơn năm mươi!

"Không ngờ là hầu quân tướng còn trẻ như vậy!"

Trình Văn Đồng không nhịn được thầm cảm thán, bởi vì vị trí của bọn họ là ở góc hàng cuối cùng, hơn nữa cổ áo choàng tơ vàng của hầu quân tướng tương đối cao, nên từ góc độ của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt của hầu quân tướng, không thể nhìn rõ mồn một.

"Không đúng, sao cậu ấy nhìn quen vậy?"

La Thiết Hiên cau mày nghi ngờ.

"Tôi cũng thấy vậy, có cảm giác mình đã gặp ở đâu đó rồi”.

Tiền Đại Giang cũng vội phụ họa theo.

Lúc này, Hàn Xuân Lâm đột nhiên hơi kinh ngạc thốt lên: "Sao cậu ấy lại nhìn giống Diệp Vĩnh Khang vậy nhỉ?"

"Cái gì?"

Mấy người đồng thời sửng sốt, nghĩ kỹ lại, dường như thật sự hơi giống Diệp Vĩnh Khang!

"Cậu... cậu... cậu ta không phải là Diệp Vĩnh Khang thật chứ...”

Trình Văn Đống lo lắng đến mức nói không ra tiếng.

La Thiết Hiên lắc đầu nói: "Ông đang nghĩ cái quái gì thế, thằng ranh Diệp Vĩnh Khang sao có thể là hầu quân tướng được, cái tuổi này nhiều người nhìn giống nhau lắm”.

Mấy người bên cạnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm thấy rằng La Thiết Hiên nói có lý.

Nếu Diệp Vĩnh Khang là hầu quân tướng thật thì thà nói rằng mặt trời hình vuông còn hợp lý hơn.

"Hầu quân tướng còn trẻ như vậy, đây là một cơ hội tuyệt vời cho chúng ta, chỉ cần là người trẻ tuổi, dù có năng lực đến đâu, thì kiến thức và kinh nghiệm cũng có chỗ thiếu sót”.

"Hơn nữa tuổi trẻ máu chơi bời khắc sâu trong xương, sau này có cơ hội chúng ta sẽ dùng rượu ngon gái đẹp, tìm mọi cách lấy lòng hầu quân tướng!"

Trình Văn Đống quay đầu lại, hào hứng nói với họ.

Chỉ có điều khi ông ta vừa quay đầu lại, đột nhiên phát hiện sắc mặt của La Thiết Hiên và những người khác rất không đúng.

Sắc mặt nãy còn hồng hào hưng phấn, lúc này tái nhợt hơn tờ giấy trắng, cơ thể run bần bật, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi to như hạt đậu, đồng tử co rút, nhìn thẳng về phía trước, giống như nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

"Các ông làm sao vậy?"

Trình Văn Đống ngờ vực, vô thức quay đầu lại, nhìn theo hướng ánh mắt của bọn họ về phía khán đài hành lễ.

Khi Trình Văn Đống nhìn thấy cảnh tượng trên lễ đài, ông ta đột nhiên cảm thấy đầu óc ong ong, sắc mặt lập tức tái mét, suýt nữa đái luôn tại chỗ!

Bởi vì hầu quân tướng lúc này đã bước lên lễ đài, quay lại đối mặt với người bên dưới.

Không chỉ vậy, hầu quân tướng còn cố tình đưa mắt nhìn bọn họ, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Được hầu quân tướng để ý tới còn mỉm cười, theo lý mà nói cho dù có là ai cũng phải vui mừng tới mức ngất luôn tại chỗ.

Tuy nhiên, đám người Trình Văn Đống lại như chết đứng, cảm thấy bầu trời sắp sụp xuống!

Bởi vì lúc này bọn họ mới phát hiện ra, hầu quân tướng thực sự là Diệp Vĩnh Khang!

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm đám người Trình Văn Đống vài giây, sau đó rời ánh mắt đi chỗ khác, đứng trên lễ đài đưa mắt nhìn một lượt rồi mỉm cười nói: "Tôi nghĩ hẳn là mọi người rất nghi hoặc nhỉ”.

"Mọi người chắc chắn đang nghĩ rằng sao tôi còn trẻ như vậy mà đã được phong hầu rồi, tôi tới là để giải đáp cho mọi người, quả thật là do tôi dựa vào quan hệ để leo lên vị trí này nên mọi người không cần lo lắng, ha ha!"

Trịnh Thiên Khải - người đang ở cách xa hàng ngàn dặm, nhìn thấy cảnh này qua màn hình, tức giận đến mức khóe miệng co giật.

"Thằng ranh này muốn tạo phản sao, đây là nơi nào chứ, hi hi ha ha còn ra cái thể thống gì nữa, sau này tôi nhất định phải xử lý cậu ta!"

Trịnh Thiên Khải tức giận đập tay xuống bàn, lần này lão định đích thân đến đó làm lễ, nhưng tạm thời vì một số việc, không thể đi được nên chỉ có thể xem truyền hình trực tiếp qua màn hình.

Lão biết rất rõ tính cách của Diệp Vĩnh Khang, vì vậy lão đã ra lệnh giản lược toàn bộ quá trình đại lễ sắc phong nhất có thể, để tránh một số việc ngoài ý muốn không lường trước được.

Tuy nhiên, lão không ngờ rằng thằng ranh Diệp Vĩnh Khang, vẫn sẽ bỏ mấy con sâu làm rầu nồi canh của lão như vậy.

May mắn thay, lễ sắc phong không công khai đồng bộ phát trực tiếp, nếu không, khán giả trên toàn thế giới sẽ nghe thấy rằng hóa ra cái chức hầu quân tướng này là nhờ đi cửa sau mà có được.

"Không đúng!"

Lúc này, phó tổng chỉ huy bên cạnh đột nhiên chỉ vào màn hình nói: "Biểu hiện của những người phía dưới hình như không đúng lắm”.

Trịnh Thiên Khải nhìn kỹ lại, mới nhận ra vẻ mặt của các sĩ quan bên dưới đều rất kỳ quái, hầu như khóe môi ai nấy đều khẽ co giật.

Hơn nữa, ánh mắt của họ không hề vì trò đùa của Diệp Vĩnh Khang mà buông lỏng hay khinh thường, ngược lại là sự sửng sốt và sợ hãi!

Chuyện này rất kỳ lạ, không phải ai trong đám sĩ quan này cũng đều lớn lên từ núi đao biển lửa sao? Sao bọn họ lại có thể đột nhiên có vẻ mặt như vậy?

Trịnh Thiên Khải còn đang thắc mắc thì những người có mặt tại buổi đại lễ lại biết chính xác những gì vừa xảy ra.

Khi Diệp Vĩnh Khang nói đùa, anh không dùng micro, giọng điệu rất bình tĩnh, có vẻ vô cùng thoải mái.

Nhưng giọng nói này lọt vào tai những người ở phía dưới lại đột nhiên gây ra chấn động, khiến cho mỗi người đều cảm thấy trong đầu ong ong.

Những sĩ quan này không phải kẻ đầu đường xó chợ, họ biết chính xác điều này là do đâu.

Không ngờ tuổi còn trẻ, lực chiến đấu của hầu quân tướng đã đạt tới cảnh giới đáng sợ như vậy!

Lời nói vừa rồi có vẻ bình tĩnh, nhưng lại xen lẫn kình lực ngầm mạnh mẽ và mãnh liệt không gì sánh được!

Đối với đám sĩ quan này mà nói, ở Long Hạ chỉ có ba người bí ẩn trong truyền thuyết mới có thể đạt được cảnh giới đáng sợ này!

Mà ba người bí ẩn kia chỉ là trong truyền thuyết, thật sự chưa có ai nhìn thấy, bọn họ có tồn tại hay không, toàn bộ Long Hạ cũng chỉ có ba người Trịnh Thiên Khải biết.

Cảnh giới này đại diện cho điều gì?

Nói một cách đơn giản, nếu hôm nay hầu quân tướng muốn xuống tay giết tất cả người ở đây, cho dù những sĩ quan đã từng trải qua trăm trận chiến này và cấm vệ quân cùng nhau xông lên cũng sẽ không chống đỡ nổi một phút!

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lòng Ta Tự Tĩnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net