Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 143: Lý do rất đơn giản
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 143: Lý do rất đơn giản

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy phản ứng của mọi người ở dưới bục, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.

Anh biết rất rõ mấy ông già này ai cũng là người không dễ đối phó, thấy anh còn trẻ như thế nên có lẽ đa số đều đang thầm tính toán gì đó.

Nếu không ra oai với họ một chút, sau này qua lại tiếp xúc với nhau e là sẽ gặp vài rắc rối nhỏ.

“Con người tôi ghét nhất nói những lời sáo rỗng, cảm ơn cái này, cảm ơn cái kia, cảm ơn cái beep”.

“Dù sao tôi nói các ông cũng không thích nghe, thế nên hôm nay không nói mấy điều đó nữa. Chỉ một câu thôi, hôm nay làm phiền mọi người đến tham dự chúc mừng tôi, sau này đến Giang Bắc nhớ tìm tôi uống rượu là được”.

Diệp Vĩnh Khang không hề sử dụng ám kình khi nói mấy lời này, nhưng người bên dưới không chỉ không xem thường anh mà ngược lại còn cảm thấy thán phục và kính nể vị hầu quân tướng trẻ tuổi đến khó tin này.

Rõ ràng có thực lực siêu mạnh nhưng nhìn bề ngoài lại rất bình thường, sự trái ngược này khiến họ càng có cảm giác bí ẩn với hầu quân tướng trẻ tuổi này.

“Vậy đại lễ sắc phong hôm nay đến đây thôi, cảm ơn mọi người đã đến tham gia, giải tán!”

Diệp Vĩnh Khang phất tay, cả quá trình từ lúc anh bước vào hội trường đến khi nói xong cũng chỉ mất có năm phút.

Đây e là nghi thức sắc phong ngắn nhất trong lịch sử, bình thường dù là lễ sắc phong một sĩ quan một sao nhỏ cũng phải mất ít nhất một tiếng để làm các thủ tục chương trình và phát biểu này nọ.

Mọi người kéo nhau rời đi, còn đám người Trình Văn Đống hai chân mềm nhũn như bún ngồi trên ghế, sắc mặt xám như tro tàn, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh như tắm.

Thấy Diệp Vĩnh Khang chậm rãi bước đến bên này, mấy người này không khỏi run rẩy dữ dội, răng va vào nhau vang lên tiếng cành cạch.

Thế nhưng khi đi đến trước mặt họ, Diệp Vĩnh Khang cứ thế ưỡn thẳng ngực lướt ngang qua người họ mà đi ra ngoài như chẳng hề nhìn thấy họ.

Không lâu sau, người trong sảnh đều rời đi hết, chỉ còn lại mấy người Trình Văn Đống.

Từ sự sợ hãi lúc đầu, họ dần cảm thấy khó hiểu.

Lẽ nào Diệp Vĩnh Khang không muốn so đo tính toán với họ sao?

“Chạy mau!”

Trình Văn Đống là người phản ứng lại đầu tiên, bây giờ ông ta không nghĩ gì nhiều nữa, cứ rời khỏi đây trước rồi hẵng tính.

Họ vội vàng đứng lên cắm đầu cắm cổ chạy ra cửa sau, nhưng vừa chạy ra đến cửa sau thì nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang đứng ngoài cửa cười híp mắt, hai vị chiến thần Lục Phong Thần và Lôi Ngàn Tuyệt sát khí đằng đằng đứng bên cạnh.

Phịch

Mấy người đó lập tức quỳ xuống đất.

“Cậu Diệp… không không, quân hầu tha mạng, chúng tôi sai rồi, bọn tôi không dám nữa đâu”.

Mấy người đó run lẩy bẩy quỳ dưới đất, dập đầu như giã tỏi.

Diệp Vĩnh Khang ung dung ngậm một điếu thuốc vào miệng, Lục Phong Thần ở bên cạnh châm lửa cho anh.

“Hàn Xuân Lâm!”

“Tiền Đại Giang!”

“La Thiết Hiên!”

Diệp Vĩnh Khang bỗng gọi tên ba người.

“Quân hầu tha mạng, quân hầu tha mạng, chúng tôi không dám nữa”.

Ba người hoảng sợ đến mức đái ra quần.

“Lúc nãy các ông một người nói muốn băm vằm tôi thành từng mảnh, một người nói muốn ngũ mã phanh thây tôi, một người nói muốn rút xương tôi”.

“Bây giờ tôi đang ở trước mặt các ông đây, các ông có thể ra tay rồi”.

Diệp Vĩnh Khang thản nhiên nói, còn tiện tay ném một con dao găm đặc chế đến trước mặt ba người.

“Quân hầu, chúng tôi sai rồi, bọn tôi không dám nữa!”

Ba người hơn năm mươi tuổi thế mà lại khiếp sợ đến độ gào khóc như bị giày vò tâm can.

“Mẹ kiếp, chẳng phải không sợ chết sao? Chỉ có chút chuyện mà lại hoảng sợ thành bộ dạng này. Đại ca, để tôi cho chúng lên đường nhé”.

Lôi Ngàn Tuyệt rút súng ra định bóp cò.

Ba người hoảng sợ mặt mày xám xịt.

Diệp Vĩnh Khang lại khẽ nhấc tay lên, nhìn chằm chằm ba người vài giây, sau khi do dự một lát mới lên tiếng: “Thôi vậy, tôi lười lấy mạng của các ông”.

“Nhưng các ông nghe cho rõ đây, lập tức giao nộp hết toàn bộ tài sản ra đây, không được giữ lại một xu nào”.

“Sau đó tôi tìm cho các ông một mảnh đất hoang ở trên núi, sau này người nhà của các ông phải chịu trách nhiệm trồng trọt, làm nông cả đời”.

Ba người vui mừng như được đại xá liên tục dập đầu: “Cảm ơn quân hầu, cảm ơn quân hầu đã rộng lượng tha thứ”.

Lúc này chỉ cần có thể sống, những thứ khác chẳng là gì cả, cho đến lúc này ba người mới nhận ra danh lợi, tài tiền, địa vị mà họ vẫn luôn theo đuổi trước kia đều chỉ là mây khói thoảng qua.

Chỉ cần có thể tiếp tục được sống mới là tài sản quý giá nhất.

Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang dời tầm nhìn sang Trình Văn Đống.

“Anh Diệp, tôi đã nghĩ kỹ rồi”.

Trình Văn Đống có vẻ bình tĩnh hơn ba người kia một chút, ông ta nhìn Diệp Vĩnh Khang chân thành nói: “Trước đó chúng ta quả thật có chút hiểu lầm, nhưng tôi vẫn luôn xem anh Diệp là anh em”.

“Từ nay về sau, tôi sẵn lòng đi theo làm tay sai của anh Diệp, cống hiến hết mình cho anh, dù là núi đao biển lửa cũng không từ”.

“Còn về phần tài sản của tôi, tôi đồng ý giao tất cả cho anh Diệp, nhưng anh Diệp vất vả bận rộn có thể sẽ không có thời gian xử lý những chuyện vụn vặt này”.

“Thế nên tôi sẵn lòng tiếp tục giúp anh Diệp xử lý những tài sản này, tận tụy làm việc cho anh Diệp”.

Nghe thấy thế, Diệp Vĩnh Khang nhìn Trình Văn Đống mấy giây bằng ánh mắt cực kỳ quái lạ, sau đó bỗng bật cười ha hả.

“Anh… anh Diệp, tại sao anh lại cười?”

Tiếng cười này khiến Trình Văn Đống thấy rợn tóc gáy, vội nở nụ cười hỏi.

“Ha ha ha, tôi đang vỗ tay cho sự thông minh của ông đấy”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn Trình Văn Đống cười nói: “Chỉ với mấy câu ngắn gọn mà ông đã liên tục dùng đến ba liên hoàn kế, không chỉ không ảnh hưởng gì đến gia sản của ông mà còn muốn ở cạnh tôi, dựa vào thế lực của tôi để tiếp tục trèo lên cao, hơn nữa còn ung dung thản nhiên xưng anh gọi em với tôi”.

“Nhưng đôi khi thông minh quá cũng là con dao hai lưỡi. Nếu không biết cách dùng thì sẽ làm hại đến bản thân, hôm nay ông bị chính sự thông minh của mình hại chết rồi”.

Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa giơ tay ra lấy khẩu súng lục trong tay Lục Phong Thần, họng súng đen ngòm chĩa vào trán Trình Văn Đống.

“Anh Diệp, xin lỗi tôi sai rồi!”

Trình Văn Đống sợ hãi run rẩy: “Tôi không cần gì cả, tôi đồng ý đi trồng trọt với họ, làm nông cả đời”.

Diệp Vĩnh Khang cười khẩy đáp: “Có biết tại sao tôi muốn lấy mạng ông không?”

“Chuyện này… xin anh Diệp chỉ rõ, có lẽ chỉ là hiểu lầm mà thôi…”

Trình Văn Đống vội lên tiếng.

Ông ta cũng rất khó hiểu, theo lý thì chút mâu thuẫn giữa ông ta và Diệp Vĩnh Khang không lớn bằng mâu thuẫn giữa Hàn Xuân Lâm, La Thiết Hiên với Diệp Vĩnh Khang.

Nhưng vì sao Diệp Vĩnh Khang lại có thể tha cho ba người kia, chỉ muốn lấy mạng ông ta?

“Lý do rất đơn giản”.

Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng nói: “Vì Trần Tiểu Túy”.

“Trần Tiểu Túy? Anh Diệp có ý…”

Pằng!

Diệp Vĩnh Khang không để đối phương nói hết câu đã nhẹ nhàng bóp cò.

Uy lực của khẩu súng lục cỡ lớn tiêu chuẩn khiến Trình Văn Đống lập tức mất nửa đầu, cơ thể dần ngã xuống đất.

Ba người Tiền Đại Giang ở bên cạnh hoảng sợ đến độ mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy dữ dội.

“Trong vòng nửa tiếng phải đưa hợp đồng chuyển nhượng quyền cổ phần của các ông đến cho tôi. Nhớ đấy, là toàn bộ tài sản!”

Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa tiện tay vứt khẩu súng lục lại cho Lục Phong Thần, sau đó không thèm quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài.

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Theo Đuổi Một Tên Biến Thái Cùng Chung Chí Hướng

Copyright © 2022 - MTruyện.net