Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 144: Manh mối của Sử Nam Bắc
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 144: Manh mối của Sử Nam Bắc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sân bay Giang Bắc.

“Quân hầu… Điện Chủ… hay gọi đại ca nhỉ, đại ca thuận miệng hơn một chút”.

Lục Phong Thần và Lôi Ngàn Tuyệt nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Đại ca, đúng là chẳng đúng lúc gì cả, vốn dĩ định uống một bữa với anh mà lại bỗng dưng nhận lệnh, bọn tôi phải quay về các khu phòng thủ ngay lập tức, tiếc thật”.

Diệp Vĩnh Khang vỗ vai hai người cười nói: “Sau này còn gặp nhau mà, bây giờ hai người còn gánh vác trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho cuộc sống của người dân, chuyện này không thể đùa được. Được rồi, mau lên máy bay đi, tôi cũng về đây”.

“Đại ca giữ gìn sức khỏe!”

Hai người và Diệp Vĩnh Khang vẫn lưu luyến bịn rịn, nhưng vừa lên máy bay, Lục Phong Thần bỗng lấy máy tính bảng ra, sau đó vội vàng nhảy khỏi khoang máy bay: “Đại ca, đợi một lát”.

“Đại ca, suýt nữa thì quên, có một chuyện tôi muốn nhờ anh chỉ bảo”.

Lục Phong Thần vừa nói vừa mở một video trong máy tính bảng rồi đưa cho Diệp Vĩnh Khang: “Đại ca xem đi”.

“Đây là gì?”

Diệp Vĩnh Khang nhận lấy máy tính bảng xem lướt qua, trong video là một khu rừng rậm, nhưng cỏ cây xung quanh đều có dấu vết bị thiêu rụi và nổ, trên tảng đá dày đặc các lỗ đạn.

“Đây chẳng phải là dấu vết của một trận phục kích trong rừng sao? Anh đưa tôi xem làm gì?”

Diệp Vĩnh Khang khó hiểu nói.

Lục Phong Thần lắc đầu nói: “Chuyện này không đơn giản như thế, hai ngày trước tôi dẫn người truy kích thế lực quấy rối biên giới, vừa lúc gặp phải một đám lính đánh thuê hỗn chiến ở đây”.

“Đây là chuyện bình thường với tôi, chỉ cần đừng gây chuyện trong đường biên giới khu phòng thủ của tôi thì họ muốn đánh thế nào cũng được”.

“Nhưng lúc đó ngọn lửa bùng lên tôi nghe thấy có gì đó không đúng… Ôi trời, tôi cũng không nói rõ được, đại ca nhìn kỹ đạn rải rác và vết nổ, còn dấu chân dưới đất nữa đi”.

Lục Phong Thần chỉ vào vài dấu vết trên máy tính bảng nói.

Diệp Vĩnh Khang xem kỹ video thêm một lần nữa, quả nhiên nhìn ra manh mối.

“Đây là một trận chiến phản phục kích, là tác chiến ngược hướng của bên bị phục kích với bên phát động phục kích, chiến thuật rất tài tình, phản ứng cũng rất nhanh, sĩ quan chỉ huy của đối phương là một cao thủ hàng đầu”.

“Chỉ có điều, anh cũng có bản lĩnh này, cũng chẳng phải hiếm lạ gì với anh nhỉ?”

Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hỏi.

Lục Phong Thần hít thở sâu, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Nếu chỉ là một trận phục kích đơn giản, tôi cũng sẽ không để tâm đến thế”.

“Điểm khác thường nhất trong chuyện này là cách thâm nhập và rút lui của đám người đó sau khi phục kích”.

“Hai chiến thuật này mâu thuẫn với nhau, thế nên luôn là sự tồn tại độc lập, đó là sau khi đám người đó phục kích xong thế mà lại có thể thâm nhập và rút lui tình cùng lúc như thế”.

“Đội hình của họ thay đổi rất kỳ lạ, bao bọc vây đánh hai cánh từ một mũi tên đơn lao thẳng trực diện đến hai mũi tên kép”.

“Càng không thể tin được là trong mười phút ngắn ngủi đối phương lại liên tục sử dụng mười chín kiểu chiến thuật khác nhau hoàn toàn”.

“Dù tôi tận mắt nhìn thấy nhưng đến tận bây giờ tôi cũng không biết đối phương làm cách nào mà có thể dung hòa được nhiều chiến thuật như thế cùng một lúc”.

“Mấy chiến thuật này có vẻ như độc lập nhưng lại có thay đổi nhỏ, khéo léo dung hợp các chiến thuật này thành một thể, đúng là khiến tôi không thể tin được”.

“Tôi đang nghĩ nếu sau này tôi gặp phải đối thủ như vậy, đối diện với chiến thuật này, tôi nên phá nó thế nào… Đại ca, anh sao thế?”

Lục Phong Thần mới nói được một nửa bỗng nhận ra sắc mặt Diệp Vĩnh Khang trở nên căng thẳng, khóe môi khẽ giật, vô cùng không ổn.

“Lục Phong Thần, tôi hỏi anh nhé, lúc họ sử dụng chiến thuật này, có phải luôn phản công đánh bất ngờ với quy mô nhỏ?”

Diệp Vĩnh Khang bỗng giơ hai tay ra chụp lấy cánh tay Lục Phong Thần, sắc mặt u ám đáng sợ.

Lục Phong Thần hoang mang, không biết Diệp Vĩnh Khang bị gì: “Vâng… đây cũng là điểm khá kỳ lạ, bình thường chiến thuật thâm nhập và phản công trái ngược nhau nhưng cả quá trình đối phương lại sử dụng ba lần chiến thuật phản công với quy mô nhỏ… Đại ca, nhưng mà sao anh biết?”

Hơi thở của Diệp Vĩnh Khang trở nên nặng nề, hỏi tiếp: “Lúc sử dụng chiến thuật đánh bằng một mũi tên, có phải ở phía cuối họ còn xuất hiện thêm hai người nữa không?”

Lục Phong Thần nghe xong càng cảm thấy khó hiểu, ngơ ngác gật đầu nói: “Ừ, là thế đó, sao anh biết được những điều này? Lẽ nào… anh biết đối phương là ai?”

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, liên tục hít vào thở ra dồn dập, cố gắng giữ cho mình cực kỳ bình tĩnh: “Còn phát hiện ra thứ gì đặc biệt ở hiện trường nữa không?”

Lục Phong Thần nghĩ ngợi rồi nói: “Lúc đó tôi phát hiện ra một thứ ở hiện trường, nhưng hình như cũng chẳng có gì đặc biệt”.

Vừa nói Lục Phong Thần vừa lật sang một bức ảnh trong máy tính bảng, sau đó đưa cho Diệp Vĩnh Khang: “Là cái này, cảm giác không có gì đặc biệt cả”.

Trong tấm ảnh là một tấm thẻ có kích thước bằng lá bài Poker, cả tấm thẻ đều màu đen trông có vẻ không có gì đặc biệt.

Nhưng khi Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy tấm thẻ, đôi mắt anh trợn to.

“Đại ca, rốt cuộc làm sao thế?”

Lục Phong Thần hoang mang.

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đen, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lục Phong Thần nói: “Lục Phong Thần, anh phải ghi nhớ từng chữ, không được bỏ sót mỗi câu nói bây giờ của tôi”.

“Đầu tiên, nếu một ngày nào đó anh gặp đám người này trên chiến trường thì đừng giao đấu trực diện với họ, tránh càng xa càng tốt”.

“Thứ hai, nếu anh có binh lực xuất sắc tuyệt đối, chỉ có thể bao vây chứ không được tấn công họ, đồng thời lập tức thông báo cho tôi, đừng ra tay giết họ”.

“Hãy nhớ lấy, dù là nguyên nhân gì cũng không được giết họ trước khi được tôi cho phép, nghe rõ chưa?”

Càng nói Diệp Vĩnh Khang càng bất giác nói lớn giọng hơn.

Lục Phong Thần khó hiểu, hắn chưa từng thấy Diệp Vĩnh Khang dao động cảm xúc như thế, cũng không thể hiểu được mệnh lệnh này của Diệp Vĩnh Khang.

Nhưng nếu đó đã là lời của Diệp Vĩnh Khang thì hắn sẽ tuân lệnh vô điều kiện: “Vâng thưa Điện Chủ, thuộc hạ hiểu rồi”.

Sau khi tiễn Lục Phong Thần đi, Diệp Vĩnh Khang không cảm xúc ra khỏi sân bay, quay lại xe của mình, sau đó rút một điếu thuốc ngậm vào miệng rồi châm lửa.

Nhưng khi châm lửa, cổ tay anh bỗng bắt đầu run rẩy, phải mất tận mấy lần mới có thể châm được lửa.

Người trước giờ không nghiện thuốc như anh thế mà lúc này lại hút hết điếu này đến điếu khác.

Anh không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này trong mắt anh hiện lên vẻ kiềm chế và bất lực.

Mãi đến khi hút xong điếu cuối cùng trong bao thuốc lá, Diệp Vĩnh Khang mới hít sâu một hơi, run rẩy bấm một số điện thoại.

“Quân hầu có việc gì dặn dò sao?”

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Thiên Ảnh.

Diệp Vĩnh Khang lại hít sâu mấy lần nữa mới cắn răng nói: “Thiên Ảnh, có thể… Sử Nam Bắc làm phản rồi!”

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vai Phản Diện Ta Nuôi Hôm Nay Rất Ngoan

Copyright © 2022 - MTruyện.net