Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 145: Không thấy có lỗi với chồng sao?
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 145: Không thấy có lỗi với chồng sao?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Cái gì?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm kinh ngạc của Thiên Ảnh: “Điện Chủ, có phải bên đó có chuyện gì nhầm lẫn không? Tôi tuyệt đối không tin Sử Thiên Vương sẽ phản bội!”

Diệp Vĩnh Khang nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười gượng gạo.

So với bất kỳ ai, bản thân anh lại càng không tin Sử Nam Bắc phản bội.

Ngoài hai anh em Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần ra thì Sử Nam Bắc chính là người đầu tiên đi theo anh, thâm niên còn lâu hơn cả Thiên Ảnh và các Đại Thiên Vương khác.

Mặc dù bình thường người này hay cười nói cợt nhả không đứng đắn lắm, nhưng hắn lại là người vô cùng trọng tình trọng nghĩa.

Mối quan hệ giữa Sử Thiên Vương và Diệp Vĩnh Khang đã không còn có thể dùng hai chữ anh em đơn giản để hình dung từ lâu.

Có một lần, Sử Nam Bắc gặp mai phục, bị thương nặng, suýt chết do mất máu quá nhiều.

Là do chính tay Diệp Vĩnh Khang dùng kim tiêm rút từng ống máu trong cơ thể mình để truyền vào cơ thể hắn, giành giật mạng sống của hắn ngay trong tay thần chết!

Ngày trước khi Điện Long Thần vẫn còn chưa mạnh mẽ được như bây giờ, có một lần Diệp Vĩnh Khang bị phục kích bởi lực lượng đông gấp chục lần bên quân mình.

Trong lúc phá vòng vây, một đại bác phát nổ khiến Diệp Vĩnh Khang choáng váng, lúc ấy Sử Bắc Nam đã phá được khỏi vòng vây thế nhưng hắn lại một lần nữa không chần chừ xông vào, mạo hiểm dùng cơ thể chắn lấy mưa bom bão đạn, đưa Diệp Vĩnh Khang trở về.

Cho nên, không một ai có thể hiểu thấu được tình nghĩa giữa hai người.

Phải nói một người anh em như thế phản bội mình, có đánh chết thì Diệp Vĩnh Khang cũng không tin.

Nhưng chứng cứ lần này quả thực không cho phép Diệp Vĩnh Khang không tin.

Đừng thấy vẻ ngoài cà lơ phất phơ của Sử Nam Bắc mà lầm, hắn là một thiên tài chiến thuật hàng đầu có dũng có mưu.

Người có thể liên tục thay đổi mười chín loại chiến thuật chỉ trong mười phút, sau đó lại dung hợp chúng một cách hoàn mỹ, trong gầm trời này, ngoài Sử Nam Bắc ra thì không còn người nào khác!

Còn cả những thói quen tác chiến của hắn, ví dụ như phản chiến bất quy tắc, lại ví dụ như thêm hai nhánh đuôi vào đội hình mũi nhọn tiên phong, tất cả đều là chiến thuật do Sử Nam Bắc sáng tạo ra, người khác không thể bắt chước được!

Bởi vậy Diệp Vĩnh Khang mới dám nói, trận phản phục kích đặc sắc mà Lục Phong Thần đã chứng kiến, quan chỉ huy nhất định là Sử Nam Bắc!

Mà tấm thẻ đen trông không có gì đặc biệt kia lại có ký hiệu của Ám Dạ Các, đối thủ một mất một còn của Điện Long Thần!

Trong vụ thuốc cấm ở Hải Á lúc trước, toàn bộ người biết chuyện đều đã bị diệt khẩu, đúng lúc đó Sử Nam Bắc biến mất một cách thần bí, vụ làm phản của Thạch Hữu Sâm của Ám Dạ Các, cộng thêm vụ thẻ đen lần này…

Xâu chuỗi các đầu mối lại với nhau cũng chỉ có thể đưa ra một lời giải thích: Sử Nam Bắc phản bội, gia nhập Ám Dạ Các!

“Lập tức hủy bỏ tất cả kế hoạch hành động mà Sử Nam Bắc đã biết, tăng cường truy xét bên Hải Á, ngoài ra, tạm thời giữ bí mật chuyện này, thi hành mệnh lệnh đi!”

Diệp Vĩnh Khang thở dài.

Thiên Ảnh bên kia điện thoại im lặng mấy giây: “Nếu như… nếu như có một ngày Sử Nam Bắc thật sự gây ra chuyện bất lợi với chúng ta, chúng ta nên làm gì?”

Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, chật vật nói ra bốn chữ: “Giết không luận tội!”

Trên đường về, Diệp Vĩnh Khang lái xe nhanh như chớp, anh rất muốn tìm một chỗ không người để hét to mấy tiếng, giải tỏa ưu tư trong lòng mình.

Cả thế giới này có chuyện gì đau đớn hơn việc bị người anh em tốt nhất của mình phản bội?

Cả thế giới này có việc gì khó khăn hơn việc ra lệnh giết chết người anh em tốt nhất của mình?

“Sử Nam Bắc, mẹ kiếp, nếu dám phản bội ông đây, ông đây nhất định bắn nát mông cậu như cái tổ ong vò vẽ!”

Diệp Vĩnh Khang đập bôm bốp lên tay lái.

Cùng lúc đó, trong khu biệt thự Sơn Thủy Hoa Môn.

“Nào nào nào, dọn cơm thôi, Tiểu Trân mau qua xới cơm cho các chú đi!”

Hạ Huyền Trúc mỉm cười đặt một đĩa rau lên bàn, sau đó gọi mọi người vào ăn cơm.

Hôm nay nhà cô vô cùng náo nhiệt, có Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải, bố con Âu Dương Thiết Đản, có cả bố con Tần Long Tượng và Tần Hạc.

Hạ Huyền Trúc bận bịu cả nửa ngày, cuối cùng cũng hoàn thành cả một bàn thức ăn thơm ngon.

Mọi khi cô không đụng đến một giọt rượu, thế mà hôm nay lại cố ý mở một chai rượu vang, rót cho mình một ly đầy, đứng dậy cười nói với mọi người: “Chào mừng mọi người đến nhà tôi làm khách, ly này tôi xin mời mọi người!”

Nói xong, Hạ Huyền Trúc chuẩn bị nâng ly lên uống hết một hơi.

Nhưng sắc mặt những người khác lại vô cùng nghiêm trọng, cả phòng đều như đang cố gắng kìm nén.

“Khoan đã!”

Ngay lúc này, Âu Dương Xuyên Trụ đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, trầm giọng nói: “Chị Hạ, có mấy câu tôi không nhịn được phải nói”.

“Con gái chị là bạn thân nhất của con trai tôi, tôi cũng luôn coi chị và anh Diệp là người nhà mình”.

“Con người tôi có cái tính này, một khi đã xem ai là bạn thì cho dù đầu rơi máu chảy cũng sẽ không chối từ”.

“Tôi không quan tâm người đó là chính hay tà, tóm lại tôi không thể nào trơ mắt ngồi nhìn bạn tôi gặp chuyện mà không quan tâm”.

“Tôi chỉ là một tên côn đồ, không có bản lĩnh chống đối với kẻ ác, nhưng tôi có thể lựa chọn việc cùng sống cùng chết với bạn mình!”

Âu Dương Xuyên Trụ vừa nói vừa bất mãn nhìn chằm chằm ly rượu vang trong tay Hạ Huyền Trúc, trầm giọng nói: “Thế mà bây giờ anh Diệp đang lâm vào cảnh nguy hiểm, chị là vợ anh ấy mà từ đầu tới cuối lại không hề tỏ ra chút lo lắng nào!”

“Lại còn có tâm trạng uống rượu, anh Diệp luôn trọng tình trọng nghĩa với chị, chẳng lẽ chị không hề có chút tình cảm nào với anh Diệp sao?”

“Vì vậy, chị Hạ à, rất xin lỗi nhưng tôi không uống nổi ly rượu này, cũng không thể uống. Nếu tôi uống ly rượu này của chị thì có chết cũng không nhắm mắt!”

Âu Dương Xuyên Trụ vừa dứt lời, đám người Đường Văn Nguyên ngồi bên cạnh cũng cúi đầu không nói gì.

Lời này cũng chính là nghi vấn trong lòng bọn họ, tất cả những người đang ngồi đây đều nhìn thấy rõ ràng phần tình cảm Diệp Vĩnh Khang dành cho Hạ Huyền Trúc.

Nhưng không ai ngờ rằng, đã đến giây phút này rồi mà người phụ nữ này lại không tỏ ra một chút lo âu, từ đầu tới cuối còn nói nói cười cười với mọi người, cứ như không có chuyện gì xảy ra.

Hạ Huyền Trúc mỉm cười, nhẹ nhàng đặt ly rượu lên bàn, lấy tay vén lọn tóc buông xuống ra sau tai.

“Anh Xuyên Trụ, anh nói đúng, bây giờ Vĩnh Khang quả thật đang gặp nguy hiểm, hoặc là… hoặc là đã xảy ra chuyện bất trắc rồi”.

“Hơn nữa tôi cũng biết, không chỉ riêng Vĩnh Khang, có thể một lát nữa, tai nạn cũng sẽ đáp xuống đầu tôi và Tiểu Trân”.

“Hôm nay mọi người có thể đến đây cùng tôi và Vĩnh Khang đối mặt với giây phút sống chết, thật sự khiến tôi rất cảm động!”

“Mọi người đều là khách của nhà tôi, bình thường Vĩnh Khang thích nhất những người trọng tình trọng nghĩa, nếu anh ấy biết mọi người đều đang ở đây, trong lòng nhất định sẽ thấy rất vui!”

“Cho nên người làm vợ như tôi cũng không thể để anh ấy thất vọng, càng không thể làm mất mặt anh ấy, tôi hy vọng có thể ở giây phút cuối cùng này, ung dung, mỉm cười, chiêu đãi các vị khách quý của mình thật tốt”.

“Chồng tôi là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, được gả cho anh ấy là vinh dự lớn nhất đời này của tôi!”

“Tôi không muốn để lộ bộ dạng khóc sướt mướt, tôi phải giữ mặt mũi cho Vĩnh Khang nhà tôi,tôi tuyệt đối không thể làm chuyện gì khiến anh ấy mất thể diện!”

Giọng nói của Hạ Huyền Trúc vô cùng bình tĩnh, trên môi vẫn luôn nở nụ cười.

Thế nhưng tất cả những người đang ngồi đây lại đột nhiên ngẩng đầu lên, vô cùng xúc động nhìn Hạ Huyền Trúc!

“Chị Hạ, xin lỗi… Tôi đã hiểu lầm chị rồi, xin tự phạt mình ba ly!”

Âu Dương Xuyên Trụ xấu hổ đến mức chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống, vội vàng nâng chai rượu lên uống ừng ực ừng ực hết cả nửa chai.

Mấy người Đường Văn Nguyên ngồi bên cạnh cũng nâng ly lên, cảm động nói: “Chị dâu nói không sai, chúng ta đều coi như là bạn của anh Diệp, cũng nhất quyết không làm mất mặt anh ấy!”

“Nào, mọi người cạn ly, hôm nay dù phải chết, chúng ta cũng phải vui vẻ xuống dưới đó, để cho tất cả mọi người đều biết, bạn bè của anh Diệp không bao giờ là kẻ hèn nhát!”

“Cạn ly!”

“Đợi chút đã, cô Huyền Trúc, con có chuyện này muốn nói với cô!”

Lúc này, Âu Dương Thiết Đản mặc quần yếm, tóc chẻ ngôi, đột nhiên nâng ly rượu lên đi đến bên cạnh Hạ Huyền Trúc.

Hạ Huyền Trúc cúi người, mỉm cười nói: “Thiết Đản có chuyện gì cứ nói, cô nghe đây”.

Âu Dương Thiết Đản ưỡn ngực ngẩng đầu, hai tay nâng ly, đột nhiên quỳ hai gối trước mặt Hạ Huyền Trúc.

“Con rể xin được ra mắt mẹ vợ!”

Tiếng hô non nớt của Âu Dương Thiết Đản vang vọng khắp phòng khách.

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Vương Xuyên Qua Làm Thái Tử Phi: Thiên Hạ Này... Bổn Tọa Muốn!

Copyright © 2022 - MTruyện.net