Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
  3. Chương 146: Con phải làm con rể của cô Hạ!
Trước /168 Sau

Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 146: Con phải làm con rể của cô Hạ!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bầu không khí xung quanh lập tức đông đặc lại, Hạ Huyền Trúc há hốc miệng vì kinh ngạc.

"Cô Huyền Trúc, những gì con nói đều là lời thật lòng. Con xin cô hãy nhận con làm con rể của cô. Con hứa sẽ đối đãi với cô như con ruột. Lễ vật bao nhiêu cô cứ nói một con số đi. Nếu không được, con ở rể là được. Về sau con chết sẽ chôn ở mộ phần tổ tiên nhà cô".

Âu Dương Thiết Đản quỳ trên mặt đất với vẻ mặt thành khẩn, trong mắt ánh lên sự kiên định.

Hạ Huyền Trúc sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Thằng ranh con này, mày ngứa đòn à?"

Vào lúc này, Âu Dương Xuyên Trụ đột nhiên sải bước tới, một tay véo tai Âu Dương Thiết Đản, một mặt quay về phía Hạ Huyền Trúc cười nói: "Tôi rất xin lỗi, tôi bình thường không biết dạy thằng bé, để nó ở đây làm trò cười rồi".

Hạ Huyền Trúc cuối cùng mới nể mặt, nhanh chóng nói: "Ồ, không sao đâu, trẻ con không hiểu chuyện là điều bình thường mà".

"Cô Huyền Trúc, cô hiểu nhầm con rồi, tuy con không hiểu nhiều chuyện nhưng con lại rất hiểu về tình yêu đấy".

"Những cô xinh đẹp trong quán gội đầu mà bố con mở, lúc rảnh luôn nói chuyện nam nữ với con đấy, còn hỏi con có thích con gái không đó".

"Vì vậy, con đã hiểu mấy chuyện đó từ lâu rồi, hơn nữa, con đã không còn là đứa con nít ba tuổi nữa rồi, con có trách nhiệm với lời nói của con".

"Làm ơn, cô Huyền Trúc, xin hãy nhận con làm con rể của cô đi. Con thực sự muốn làm con rể của cô mà. Nếu cô chấp nhận con, con hứa..."

"Cái thằng trời đánh này, im ngay!"

Âu Dương Xuyên Trụ cốc đầu Âu Dương Thiết Đản, trừng mắt: "Bố dạy mày như nào? Chạy đến đây làm mất thể diện của bố, có tin bố dập mày dính vào tường không hả?”

Âu Dương Thiết Đản bướng bỉnh nói: "Con làm sai gì chứ, không phải bố thường dạy con dám làm dám chịu à, giờ con muốn làm con rể của cô Huyền Trúc thì có gì sai chứ?"

"Cái thằng ngu này, mày làm bố tức chết mất thôi!"

Âu Dương Xuyên Trụ tức trợn mắt, giận dữ nói: "Không phải bố không cho mày dám làm dám chịu mà bố nói mày làm sai trình tự rồi!"

"Cái chuyện này ấy mà, mày phải thuyết phục Tiểu Trân đồng ý trước, sau đó mới tìm đến phụ huynh để cầu hôn con gái người ta. Mày tưởng đây là xã hội thời xưa đi ép hôn à? Đúng thật là, đến quan hệ còn chưa xác định mà đã đến tìm phụ huynh cầu hôn, đúng là mất mặt mà!"

Âu Dương Xuyên Trụ vừa nói, vừa cười với Hạ Huyền Trúc: "Xin lỗi, bình thường tôi không dạy dỗ thằng bé tử tế, thằng ngốc này nhầm hết cả trình tự rồi".

Hạ Huyền Trúc: "???"

Âu Dương Thiết Đản chớp chớp mắt, đột nhiên vỗ trán, đi tới chỗ Diệp Tiểu Trân, lộ vẻ xúc động nói: "Tiểu Trân, tớ định lớn lên mới nói với cậu chuyện này".

"Nhưng giờ chúng ta sắp chết, nên phải nói chuyện này trước thời hạn, cậu làm cô dâu của tớ nhé, như vậy thì ngày nào chúng ta cũng có thể chơi cùng nhau được rồi".

Diệp Tiểu Trân ngẩn ra, hiển nhiên không trưởng thành sớm như Âu Dương Thiết Đản, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Mặt của đám người Đường Văn Nguyên đã đỏ lên từ lâu, bị ông cụ non này chọc cho cười sặc sụa.

Hạ Huyền Trúc cũng chán nản, không biết làm thế nào để đối phó với tình cảnh bất ngờ này.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa: "Vợ ơi, không ngờ con gái chúng ta lại có sức hấp dẫn thế, bé tí mà đã có người đuổi theo. Lớn lên chắc chắn sẽ xinh đẹp giống em!"

Hạ Huyền Trúc lo lắng đến mức giậm chân, vô thức mở miệng nói: "Anh nói gì vậy chứ, nói thế sẽ dạy hư trẻ con đó…"

Nói được nửa câu, Hạ Huyền Trúc đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

"Vĩnh Khang!"

Khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc thậm chí còn tự hỏi liệu có phải cô đang mơ hay không.

"Vĩnh Khang!"

Đôi mắt đỏ hoe, Hạ Huyền Trúc chạy nhanh về phía trước, lao vào vòng tay của Diệp Vĩnh Khang, nước mắt lưng tròng.

Hôm nay cô vẫn luôn cư xử rất bình tĩnh, tươi cười hết mực, nấu một bàn lớn đồ ăn, coi như không có chuyện gì xảy ra, còn bị mọi người hiểu lầm.

Nhưng không ai biết cô đã trải qua quãng thời gian vừa qua như nào.

Trái tim cô cứ như bị hàng ngàn lưỡi dao sắc bén cứa vào, nước mắt cứ thế tuôn trào.

Cô đã nghĩ là cả đời này cũng không thể gặp lại Diệp Vĩnh Khang nữa.

"Ngoan, không sao đâu. Không phải anh đã nói rồi sao, anh nhất định sẽ không sao đâu".

Diệp Vĩnh Khang ôm chặt vợ vào lòng.

"Anh Diệp, anh có thể trở về thật tốt quá!"

Đường Văn Nguyên và những người khác phấn khích đứng lên khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang.

"Đây là nhà của tôi, tôi không về thì còn có thể đi đâu được nữa".

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười chào mọi người rồi ngồi xuống.

Mọi người đều rất vui mừng khi thấy Diệp Vĩnh Khang trở về, nhưng trong lòng lại cảm thấy khá khó hiểu.

Đường Văn Nguyên liếc nhìn đồng hồ, nhíu mày: "Lạ à nha, thời gian kích hoạt của thiệp đen là 8:30, bây giờ đã gần 9:30 rồi, tại sao lại không có động tĩnh gì?"

Mọi người cũng bối rối, họ đều biết thiệp đen là như nào, chỉ cần đến thời gian kích hoạt, sẽ không chậm lấy một giây.

Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Đại Hải đột nhiên vang lên, ngay khi nghe thấy một câu, cả người đột nhiên kích động đến mức đứng bật dậy.

"Cái gì? Anh nói cái gì? Chuyện này là thật sao?”

Sau khi nhận được lời khẳng định, Lưu Đại Hải đột nhiên bật cười!

Những người khác đều khó hiểu, Đường Văn Nguyên cau mày hỏi: "Lão Lưu, chú bị sao vậy? Chết đến nơi rồi à, sợ phát điên rồi hả?”

"Không, không, ông xem tin tức đi, nhanh lên!"

Lưu Đại Hải bật cười.

Mọi người lấy điện thoại ra với vẻ mặt bối rối, bấm vào kênh tin tức, khi nhìn thấy tin tức mới nhất được đưa ra, mọi người đều tròn xoe mắt ngạc nhiên, sau đó họ lập tức đập bàn cười ngặt nghẽo!

Các phương tiện truyền thông địa phương ở Giang Bắc đã cập nhật một báo cáo khiến toàn bộ Giang Bắc kinh ngạc: gia tộc nhà họ Hàn, gia tộc nhà họ Tiền và gia tộc nhà họ La nổi tiếng một thời đột ngột tuyên bố ở ẩn vĩnh viễn đồng thời từ bỏ tất cả tài sản của họ!

Ông chủ của một Casino nào đó ở địa phương, Trình Văn Đống, đã bị lính canh bắn chết ngay tại chỗ vì có mưu đồ làm loạn ngay trong lễ sắc phong!

"Ha ha ha, lần này chúng ta đã an toàn rồi!"

Lưu Đại Hải vỗ bàn cười to: "Con chó Trình Văn Đống đúng là to gan lớn mật, dám có ý đồ ở lễ sắc phong, kiểu này không phải tìm đường chết thì là gì?"

Khi tất cả mọi người đang vui vẻ, đồng thời họ cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tại sao những điều này lại xảy ra ngay sau lễ sắc phong?

Những người này không ngu ngốc, họ cơ bản là không thể, và cũng không có gan dám có ý đồ xấu ở lễ sắc phong, cho nên chuyện này….

"Tôi đề nghị, chúng ta hãy cùng nâng ly!"

Lưu Đại Hải cầm chén lên, cao hứng nói: "Tất cả người ngồi ở đây đều là những người thông minh, cho nên một số việc chúng ta cũng không cần đi điều tra ngọn nguồn làm gì".

"Chúng ta chỉ cần biết một điều là được, chúng ta an toàn rồi, cạn ly!"

Đám người sống sót sau tai nạn hiển nhiên vui mừng khôn xiết, bầu không khí vốn cực kỳ bí bách vừa rồi lại trở nên vui vẻ vô cùng.

Di di——

Đúng lúc này, từ điện thoại di động của Đường Văn Nguyên truyền đến một tin nhắn, ông ta xem xong liền mỉm cười nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Anh Diệp, là tin nhắn của Tiểu Túy. Bảo anh từ rời khỏi Giang Bắc bằng đường mòn Tây Bắc ngay. . ."

"Cô ấy nói rằng cô ấy đã tranh thủ cho anh được hai mươi phút, bảo anh nắm bắt cơ hội, ngoài ra cô ấy còn bảo tôi chuyển lời đến anh ... nói …"

Đường Văn Nguyên vừa nói, vừa liếc nhìn Hạ Huyền Trúc bên cạnh, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề, cười ha ha: "Không ngờ Tiểu Túy này cũng có năng lực phết đấy, chỉ là chắc cô ấy chưa kịp xem tin tức đâu, tôi sẽ chuyển tin tốt này cho cô ấy!"

Ngay khi Đường Văn Nguyên gửi tin đi, mặt Lưu Đại Hải ở bên cạnh đột nhiên đanh lại, cau mày nói: "Hỏng rồi, có thể Tiểu Túy đang gặp nguy hiểm!"

Quảng cáo
Trước /168 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoàng Đế Arcane

Copyright © 2022 - MTruyện.net