Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
  3. Chương 101-105
Trước /55 Sau

Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 101-105

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 101 Mua quần áo

Mặc kệ Trịnh Tiểu Tuệ và Cố Hạo nghĩ gì, Diệp Tinh lái xe ra khỏi cửa hàng xe hơi, sau đó liền gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Ngư.

"Alo!" Rất nhanh, điện thoại kết nối, thanh âm thanh thúy của Lâm Tiểu Ngư truyền đến.

"Tiểu Ngư, em hiện tại đang ở đâu vậy?" Diệp Tinh hỏi.

"Em đang ở cùng Mộng Mộng và San San, cùng các cô ấy đi dạo phố."

"Vậy anh lập tức tới tìm em." Diệp Tinh cười nói vài câu rồi cúp điện thoại.

......

Trong trung tâm thương mại Bảo Long, Lâm Tiểu Ngư cầm điện thoại di động trong tay.

\- Tiểu Ngư, cái miệng nhà cậu gọi tới sao? Trương Mộng cười hỏi.

"Ừm, Diệp Tinh nói một lúc nữa sẽ tới nơi này." Lâm Tiểu Ngư gật đầu.

"Ai, thật hâm mộ tình yêu thanh mai trúc mã các cậu, tôi không biết khi nào mới có thể tìm được chân mệnh thiên tử của mình đây a." Chu San thở dài nói.

Bên cạnh, Trương Mộng liếc mắt nhìn Chu San một cái, nói: "Chu San, lần trước tôi thấy một nam sinh xách ấm đun nước cho cậu, đó là đồng hương của cậu đúng không? Anh ta có vẻ rất tốt với cậu, đúng chứ? Không suy nghĩ một chút sao?"

" Anh ta không đáp được ứng tiêu chí lựa chọn vợ chồng của tôi đâu.” Chu San trợn trắng mắt nói.

Trương Mộng cười cười, không nói gì nữa.

Chu San vẫn luôn muốn tìm một vị cao phú soái, tựa như hoàng tử trong phim truyền hình thần tượng gặp được lọ lem, đối với lọ lem vừa thấy đã yêu thích.

Thế nhưng, đối phương là cao phú soái, loại nữ sinh nào mà không thể tìm được?

Nhưng mà cô cũng không nói gì, mỗi người đều có suy nghĩ của mình, cô sẽ không can thiệp cái gì hết.

"Bộ quần áo này rất đẹp, các cậu xem tôi mặc như thế nào?" Xa xa, Hạ Lâm cầm một bộ quần áo, cười hỏi.

"Hạ Lâm, cậu mặc không tốt lắm." Chu San khoa tay múa chân cười nói.

"Cho nên hẳn là rất thích hợp cho cậu mặc." Nghe được lời của Chu San, Hạ Lâm lại không tức giận, cố ý ưỡn ngực.

Nhóm người lại tiếp tục đùa giỡn lưu manh.

Ước chừng hai mươi phút sau, Lâm Tiểu Ngư lại nhận được điện thoại của Diệp Tinh, đi ra khỏi trung tâm thương mại, mà Trương Mộng, Hạ Lâm, Chu San cũng đi theo.

Chu Lãnh Huyên rất ít khi thấy, Tiền Giai Giai vội vàng làm việc bán thời gian, rất nhiều lúc đều là bốn người các cô đi dạo phố.

"Diệp Tinh nói ở chỗ này, sao lại không có người chứ?" Lâm Tiểu Ngư nghi hoặc nhìn khắp nơi.

Khi cô đang nhìn xung quanh, một chiếc xe lái đến chỗ cô.

"Oa, BMW 7 series mới, giá trị tám mươi vạn, xe sang a." Trương Mộng nhìn thấy chiếc xe này, ánh mắt tỏa sáng.

Hạ Lâm cùng Chu San cũng tò mò nhìn, các cô rất ít khi nhìn thấy chiếc xe này.

"Gì vậy? Dừng lại ở chỗ chúng ta?" Mấy người nghi hoặc.

Chiếc xe dừng lại và cửa sổ mở ra sau đó.

"Tiểu Ngư." Thanh niên trên xe mỉm cười hét lên.

"Diệp Tinh?" Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy Diệp Tinh, ngây người một chút, sau đó tò mò nói: "Diệp Tinh, đây là xe anh mua sao?"

"Ừm, vừa mới mua." Diệp Tinh cười nói.

Biết là xe của Diệp Tinh, mấy người Trương Mộng bên cạnh đi tới, Trương Mộng còn tò mò sờ xe một chút, cười hì hì nói: "Ông chủ Diệp có tiền a, xe đắt như vậy nói mua liền mua, tôi còn lần đầu tiên nhìn thấy người mình quen lái BMW 7 series."

Diệp Tinh mở cửa hàng thú cưng, tài sản hơn mười triệu, chiếc xe này trong mắt các cô xem ra mua được cũng là chuyện bình thường.

"Tiểu Ngư, đang nghĩ chúng ta mua quần áo không có chỗ để, liền đặt ở trong xe Diệp Tinh nhà cậu." Hạ Lâm cười nói.

Cô ta nhìn Diệp Tinh đã không còn xấu hổ như trước.

-Tiểu Ngư, các người đang mua quần áo sao? Diệp Tinh tò mò hỏi.

"Ừm." Lâm Tiểu Ngư cười gật đầu.

Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh nói: "Các người chờ tôi một chút, tôi đi đỗ xe trước."

Dường như thời gian dài như vậy, Diệp Tinh cũng chưa từng mua quần áo cho Lâm Tiểu Ngư.

Sau đó, Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư, nhìn thấy thích liền muốn mua cho cô, dưới sự phản đối kịch liệt của Lâm Tiểu Ngư, cuối cùng chỉ mua ba bộ quần áo.

\- Diệp Tinh, em cũng mua quần áo cho anh nhé! Mua xong, Lâm Tiểu Ngư bỗng nhiên nhìn Diệp Tinh cười hì hì nói.

"Đúng vậy, ông chủ Diệp có tiền như vậy, nên mua cho mình một ít quần áo tốt để mặc." Bên cạnh, Trương Mộng cười nói.

Diệp Tinh suy nghĩ một chút, cũng không có phản đối.

Lâm Tiểu Ngư chọn trang phục cho hắn, một thân âu phục thẳng tắp, đem thân hình của hắn cơ hồ hoàn toàn tôn lên.

Trong nhiều tháng luyện thể, thân hình Diệp Tinh gần như hoàn mỹ.

"Không tồi nha." Lâm Tiểu Ngư nhìn kiệt tác của mình, cười hì hì gật gật đầu.

"Wow! Tiểu Ngư, Diệp Tinh nhà cậu bình thường nhìn qua dáng người bình thường, nhưng mặc âu phục lại có dáng người tốt như vậy. - Mấy người Trương Mộng cũng kinh hô, ánh mắt tỏa sáng.

Mặc bộ đồ tây vào, Diệp Tinh nhìn qua quả có tinh thần rất nhiều.

Dạo một hồi lâu ở trung tâm thương mại, cuối cùng Diệp Tinh lái xe đưa mấy người Lâm Tiểu Ngư xuống dưới ký túc xá mới rời đi.

"Tiểu Ngư à, bạn trai của cậu quá thân mật phải không? Vừa rồi hắn ước gì đem tất cả quần áo đều mua đi, thật sự rắc cho chúng tôi một nắm thức ăn cho chó. "

“Đúng vậy, Tiểu Ngư, lần sau đi dạo phố tuyệt đối không thể gọi Diệp Tinh."

---

p/s: mọi người đọc truyện thấy hay hãy viết đề cử trên yy giúp mình nhé

Chương 102 Tiểu Bạch

Dưới lầu ký túc xá, Trương Mộng, Chu San hối hận, hâm mộ ghen tị.

Theo như ở chung đã lâu, các cô cũng dần dần quen biết Diệp Tinh, hiểu biết về hắn cũng không ngừng sâu sắc hơn.

Các cô cho tới bây giờ chưa từng thấy Diệp Tinh chú ý tới một cô gái nào khác, trong mắt lúc nào cũng chỉ có Lâm Tiểu Ngư, trong lòng các cô kỳ thật đều hâm mộ tình yêu như vậy.

"Nói bậy cái gì vậy."

Lâm Tiểu Ngư bị nói mặt có chút đỏ, bất quá trong lòng lại rất ngọt ngào.

......

Sau khi rời khỏi trường học, Diệp Tinh trực tiếp lái xe đến công ty đầu tư Tinh Nguyên, trên người hắn mặc chính là bộ âu phục màu đen Lâm Tiểu Ngư chọn cho hắn.

Nhìn thấy Diệp Tinh đến, lễ tân Chương Hà lập tức cung kính nói: "Diệp tổng."

Nhìn diệp tinh mặc âu phục, Chương Hà ngẩn người, cảm thấy tim mình đập có chút nhanh.

Bình thường Diệp Tinh đều là mặc quần áo bình thường tiến vào, hiện tại vẫn là lần đầu tiên mặc chính trang.

Diệp Tinh nhìn qua tuổi tác không lớn, nhưng mặc vào âu phục, lại có một loại cảm giác thành thục khó hiểu, hơn nữa sau khi luyện thể dáng người cơ hồ hoàn mỹ, lúc này mị lực của Diệp Tinh so với lúc trước không thể nghi ngờ tăng lên rất nhiều.

Khẽ gật đầu, Diệp Tinh đi vào văn phòng.

Trong thời gian gần đây, công ty đầu tư đã phát triển liên tục, bây giờ đã có tám bộ phim được đầu tư.

Tất nhiên, bây giờ những bộ phim này đang được quay, đầu tư Tinh Nguyên liên tục đầu tư tiền, một xu vẫn chưa kiếm được.

Cho dù Diệp Tinh kiếm được hơn ba trăm triệu, nhưng trên người cũng không có bao nhiêu tiền.

Tuy nhiên, Diệp Tinh cũng không lo lắng, hắn có ký ức kiếp trước, đầu tư phòng vé điện ảnh đều có thể đạt được lợi nhuận không tồi.

"Vẫn là thiếu tiền a." Kiểm tra tình hình công ty một chút, Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.

Công ty đầu tư giai đoạn đầu chính là đập tiền, hiện tại Diệp Tinh cũng rất khó để tích lũy một lượng lớn tài phú trong thời gian ngắn, đương nhiên, chữa bệnh là cách nhanh nhất hắn thu được tiền.

Lúc này Hoàng gia, Đổng gia, Chu gia đều đang liên hệ với đại gia tộc, nếu có bệnh nhân cần hắn trị liệu, vậy tài phú trên người hắn sẽ tăng vọt.

Trong lòng buồn rầu, nhưng mà một ngày sau, lại có một đạo tin tức khiến hắn kinh hỉ truyền đến.

Đổng gia gọi điện thoại tới, lại có một đại gia tộc quyết định mời Diệp Tinh ra tay trị liệu.

Đi trước qua xem bệnh nhân một chút, cuối cùng Diệp Tinh ra giá trị liệu một trăm mười triệu.

.....

Lúc Diệp Tinh hỗ trợ trị liệu thành viên đại gia tộc kia, mỗi người trong phòng Lâm Tiểu Ngư đang đi dạo phố, lúc này đây Chu Lãnh Huyên, Tiền Giai Giai cũng ở đây.

"Không dễ dàng a, hôm nay sáu người trong ký túc xá chúng ta rốt cục cũng có thể cùng nhau tụ họp." Trương Mộng cười nói.

"Đúng vậy, Giai Giai đang làm thêm không nói, Lãnh Huyên sao cậu cũng bận rộn như vậy?" Lâm Tiểu Ngư có chút nghi hoặc nói.

Ánh mắt Chu San chuyển động một chút, cười hắc hắc nói: "Nói không chừng Lãnh Huyên ở bên ngoài vụng trộm tìm bạn trai, không nói với chúng ta."

"Thật sao? Lãnh Huyên?"

" Mau nói, là ai?"

Mấy cô gái khác cười hì hì nói.

Chu Lãnh Huyên lắc đầu nói: "Không có."

Mấy ngày nay cô không ở trong phòng ngủ ở Ký túc xá, là ở chỗ chị gái mình, Chu Vĩ Thiên bình phục, mẹ cô khẳng định phải đến thăm một chút.

Đây là cơ hội tốt để gặp Chu Kinh Thiên, cho nên hai chị em các cô bày mưu tính kế một chút.

Thế nhưng, ba mẹ bọn họ gặp mặt vẫn giống như trước kia, không có bất kỳ dấu hiệu hòa giải nào.

"Tiểu Ngư, tôi đói bụng."

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm non nớt truyền đến, mấy người ngẩng đầu nhìn lại, một con chim nhỏ màu trắng bay tới, ở trước mặt Lâm Tiểu Ngư huy động cánh không ngừng nhào tới.

"Tiểu Bạch tới rồi." Mấy cô gái nhìn con vẹt trắng, trên mặt đều lộ ra vẻ yêu thích.

Lâm Tiểu Ngư lấy ra một số loại hạt từ túi của mình và sau đó đặt nó trong tay.

Con vẹt trắng nhất thời ăn, còn thỉnh thoảng nói: "Thật ngon."

"Tiểu Ngư, con vẹt này của cậu sắp thành tinh rồi."

"Đúng vậy, quá thông minh, tựa như tiểu hài tử vậy."

......

Trương Mộng, Chu San San thán phục nói.

Họ có ba con vẹt trong ký túc xá.

Nhưng mà Hạ Lâm bởi vì xấu hổ, cho nên dù mua vẹt cũng không có mang theo, đặt ở chỗ Thạch Lỗi.

\- Lãnh Huyên, con vẹt của cậu đâu? Trương Mộng nhìn Chu Lãnh Huyên nói.

"Lần trước về nhà, mẹ tôi đặc biệt thích, liền cho mẹ tôi rồi." Chu Lãnh Huyên trả lời.

Cô nhìn con vẹt trong tay Lâm Tiểu Ngư, cô biết những con vẹt này đều do Diệp Tinh bồi dưỡng ra.

Nhưng mà cô cũng có thể cảm giác được, con vẹt cô mua so với con vẹt Lâm Tiểu Ngư mua, tựa hồ kém hơn rất nhiều.

"Ai nha." Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Chu Lãnh Huyên cảm thấy trên đùi mình tê dại, sau đó một đạo thanh âm của tiểu hài tử vang lên.

Cúi đầu nhìn lại, một tiểu cô nương thoạt nhìn chỉ có ba, bốn tuổi tựa hồ đụng phải chân nàng, đặt mông ngồi trên mặt đất.

“Em không sao chứ?" Chu Lãnh Huyên vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ tiểu cô nương dậy.

"Không có việc gì đâu chị ơi." Tiểu cô nương thở dài nói, ánh mắt của cô lại sáng lấp lánh nhìn con vẹt trong tay Lâm Tiểu Ngư, trong mắt có một chút hâm mộ: "Con chim này thật đáng yêu nha."

Lâm Tiểu Ngư nghe vậy, cười ngồi xổm xuống, nói: "Tiểu Bạch, chào hỏi cô bạn nhỏ đi."

Chương 103 Tiểu Bạch 2

"Xin chào, xin chào." Con vẹt nhỏ màu trắng nhìn cô bé một cái, chào hỏi, sau đó lại chuyên tâm tiêu diệt thức ăn trước mắt.

"Xin chào." Cô bé thở hổn hục, buộc hai bím tóc sừng dê, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, đôi mắt giống như một quả nho đen, trông rất đáng yêu.

Trương Mộng nhịn không được trêu chọc cô bé, nói: "Cô bé thối, sao em lại ở đây một mình, ba, mẹ em đâu?"

"Ba đang đi làm, phải đến tối mới có thể bồi Miêu Miêu, mẹ ở kia." Tiểu cô nương chỉ chỉ cách đó không xa, nơi đó có một người phụ nữ trung niên mặc quần áo công nhân vệ sinh đang quét sàn nhà, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía nơi này.

Nhìn tình cảnh này, mấy người không khỏi sinh ra một loại cảm giác thương tiếc đối với tiểu cô nương.

Bồi tiểu cô nương này một hồi, mãi cho đến khi Tiểu Bạch ăn no, mấy người Lâm Tiểu Ngư cũng rời đi.

Thế nhưng, vừa mới đi ra không xa khoảng cách, lại có một đạo tiếng khóc rống truyền đến, một người đàn ông trung niên không biết từ đâu đi ra, đem tiểu cô nương lập tức ôm lấy.

Người đàn ông trung niên này thoạt nhìn rất đen, tóc rất ngắn, toàn bộ khuôn mặt thoạt nhìn có chút quái dị, ông ta ôm lấy tiểu cô nương, trong miệng mắng: "Đều nói đi theo chú hưởng phúc, còn ở chỗ này đi theo bà nương này chịu mệt làm cái gì."

Ở phía xa, người phụ nữ đang dọn dẹp thấy vậy, vội vàng chạy tới, nói: "Con gái của tôi."

Xung quanh cũng có một số người nhìn thấy, bây giờ trông giống như đã xảy ra tranh chấp gia đình.

“Tránh ra tôi ra, đứa nhỏ sau này sẽ đi theo tôi , với tiền lương của người dọn dẹp như bà có thể nuôi con thôi sao?" Người đàn ông trung niên tức giận mắng một tiếng, lập tức đẩy ngã người phụ nữ dọn dẹp.

Mà ở xa xa, vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên, đám người Lâm Tiểu Ngư liền phản ứng lại.

Vừa rồi cô bé còn nói ba mình đang đi làm, buổi tối sẽ trở về, hơn nữa xem ra quan hệ ba mẹ không tệ, không có khả năng giống như bây giờ.

"Kẻ buôn người!"

Mấy người Lâm Tiểu Ngư đều không phải kẻ ngốc, nhanh chóng phản ứng lại.

Sắc mặt các cô đại biến, trên mạng có rất nhiều chuyện cướp đứa nhỏ trên đường phố, không nghĩ tới lại xảy ra ngay trước mắt các cô.

"Ông ta là kẻ buôn người, mọi người hỗ trợ ngăn cản ông ta." Trương Mộng lớn tiếng hô.

Mà mấy người các cô tất cả đều vọt về phía trước, ngăn ở trước mặt ông ta, ngăn trở đường chạy trốn.

Kỳ thật các cô không dám một mình đối mặt với người đàn ông này, nhưng sáu người cùng nhau, rõ ràng tăng thêm can đảm, đối mặt với chuyện bọn buôn người cướp trẻ con trên đường, các cô không có khả năng lựa chọn trầm mặc.

"Các nương tử xinh đẹp đây là từ đâu tới a, đây là con của anh trai tôi, làm sao có thể là kẻ buôn người? Tôi thấy các cô là đang tìm chỗ chết đúng không "Bỗng nhiên, trong một chiếc xe có một tên đàn ông cường tráng đi ra, trong tay còn cầm một cây gậy gỗ.

Thấy tình hình không ổn, bọn họ cũng đi ra.

Mà sau khi đi ra, người đàn ông cường tráng này liền nháy mắt với một người khác, còn ông ta huy động gậy gỗ cứ như vậy hướng mấy người Lâm Tiểu Ngư ném đi, ý đồ dọa các cô chạy đi, nhìn mục tiêu vừa vặn là Lâm Tiểu Ngư.

Lâm Tiểu Ngư trong lòng sợ hãi, nhưng muốn tránh né đã không còn kịp nữa, theo bản năng lấy tay che đầu.

"Ah !!!" Bỗng nhiên, một đạo thanh âm vô cùng thê thảm truyền đến, cây gậy gỗ kia lại không rơi xuống trên người Lâm Tiểu Ngư.

"Tiểu Ngư." Thanh âm Trương Mộng ở bên cạnh vang lên, Lâm Tiểu Ngư mở mắt ra, lại sửng sốt.

Lúc này đàn ông trung niên cường tráng kia đang ôm cánh tay phải kêu thảm thiết, trên cánh tay phải của ông ta lại xuất hiện vết thương lớn, máu tươi chảy ròng ròng.

Mà một người khác lúc này một tay ôm đứa nhỏ, tay kia vung tay muốn đánh một con chim nhỏ màu trắng, nhưng lại bị chim nhỏ màu trắng dễ dàng né tránh, thân thể giống như một đạo tia chớp màu trắng, hung hăng hướng người đàn ông trung niên kia mổ.

Một khối thịt trên cánh tay của người đàn ông trung niên trực tiếp bị mổ xuống, ông ta nhất thời buông tiểu hài tử xuống, ôm cánh tay kêu thảm thiết.

"Tiểu Bạch."

Thấy thế, Lâm Tiểu Ngư theo bản năng hô một tiếng.

Chim nhỏ màu trắng nghe được thanh âm của Lâm Tiểu Ngư, không có công kích nữa, mà là bay tới, đứng trên vai Lâm Tiểu Ngư, ánh mắt lạnh như băng nhìn hai người trên mặt đất kêu thảm thiết.

-Tiểu Bạch lại lợi hại như vậy?

Bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, đám người Trương Mộng nhìn chim nhỏ màu trắng, trong mắt rõ ràng có một tia khiếp sợ.

Con chim trắng nhỏ như vậy, nhưng sức mạnh tấn công mạnh mẽ như vậy!

"Miêu Miêu." Người phụ nữ dọn dẹp ôm con mình khóc.

Người trong xe ven đường nhìn thấy con chim nhỏ màu trắng đang nhìn bọn họ, trong lòng sợ hãi, cũng không dám đi ra, dĩ nhiên mặc kệ hai người khác, trực tiếp lái đi.

Ở lại khẳng định có biến cố.

-Hai người này thật sự là kẻ buôn người!

"Đáng ghét! Thế mà dám bắt cóc trẻ con trên đường, còn có nhân tính không?"

“Bọn buôn người đều đáng chết!"

......

Một số người xung quanh nhìn thấy xe chạy đi, trên mặt cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh, sau đó vô cùng phẫn nộ.

"Đánh chết bọn buôn người đi."

Không biết ai hô một tiếng, những người này lập tức hướng hai kẻ buôn người đánh tới tấp.

Qua mấy phút đồng hồ, xe cảnh sát rốt cục cũng tới, mà hai kẻ buôn người nhìn qua cũng cực kỳ thê thảm, nhất là cánh tay, xem ra hẳn là hoàn toàn phế bỏ.

Hai kẻ buôn người bị bắt, đồng thời xe cảnh sát đưa đám người Lâm Tiểu Ngư về đồn cảnh sát lấy lời khai.

......

Chương 104 Cặn bã

Lúc này Diệp Tinh vừa mới từ trong công ty đầu tư Tinh Nguyên đi ra, hắn lại trị liệu một người, lần trị liệu đầu tiên nhận được 50 triệu, tiếp tục đem tiền đầu tư vào phim.

Hắn hiện tại không bỏ qua bất kỳ một khoản lợi nhuận nào, điên cuồng tiến hành đầu tư.

Vừa lên xe Diệp Tinh liền nhận được điện thoại, nghe được tin tức sắc mặt hắn lại trong nháy mắt đại biến, xe khởi động, nhanh chóng chạy về phía đồn cảnh sát.

......

"Được rồi, tuy rằng con chim cưng của cô đả thương người, nhưng chuyện xảy ra có nguyên nhân, sẽ không bị xử phạt gì." Cảnh sát nói với Lâm Tiểu Ngư.

"Lời khai đã lấy xong, các cô có thể đi."

Sáu người trong ký túc xá hiển nhiên là lần đầu tiên trải qua chuyện này, bầu không khí hơi nặng nề, nhưng mà bắt được kẻ buôn người, đây là một chuyện tốt, trong lòng các cô vẫn rất có cảm giác thành tựu.

"Tiểu Ngư, vừa rồi Tiểu Bạch quá lợi hại, hai người kia căn bản không phải là đối thủ của Tiểu Bạch." Ra khỏi đồn cảnh sát, Trương Mộng phá vỡ sự im lặng, cười nói.

"Đúng vậy, Tiểu Ngư, tôi còn chưa từng thấy qua con chim cưng nào bảo vệ chủ như vậy." Chu San cũng hâm mộ nói.

Tiểu Bạch nhìn qua nhỏ như vậy, nhưng khi nãy lại hung mãnh như vậy. Ai mà không muốn có một con vật cưng luôn luôn bảo vệ mình chứ?

Lúc này trong mắt Chu Lãnh Huyên đều lộ ra một tia hâm mộ, con vẹt của cô tuy rằng năng lực nói chuyện mạnh mẽ, nhưng lại không có bất kỳ năng lực chiến đấu nào, rất ngoan ngoãn.

\- Không biết Diệp Tinh nơi đó có vật cưng nào có thể hộ chủ chiến đấu như vậy để bán hay không? Bỗng nhiên, trong lòng Chu Lãnh Huyên xuất hiện một ý nghĩ.

Đang nghĩ, bỗng nhiên phía trước có một chiếc xe dừng lại.

Diệp Tinh mở cửa xe ra, nhìn thấy Lâm Tiểu Ngư, nhanh chóng đi tới, trong mắt rõ ràng có một tia lo lắng, nói: "Tiểu Ngư, em không sao chứ?"

"Em không có việc gì, lần này tất cả là nhờ có Tiểu Bạch." Lâm Tiểu Ngư lắc đầu, nhưng mà nhớ tới chuyện lúc trước, rõ ràng còn có một ít sợ hãi.

"Anh đưa em và mọi người trở về trước." Hắn nói thẳng.

Lúc lên xe, trên người Diệp Tinh lại có một chấm sáng màu đen lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt liền mất đi tung tích.

Đem Lâm Tiểu Ngư chở đến đại học Thượng Hải, Diệp Tinh lại lái xe rời đi, lúc này xe của hắn đi tới nơi có bọn buôn người xuất hiện.

Vo ve!

Từ xa có một con bọ cánh cứng nhỏ màu đen bay với tốc độ đáng kinh ngạc, đậu ở lại trên vai của Diệp Tinh.

"Tiểu Hắc, tùy thuộc vào mày đó." Diệp Tinh trầm giọng nói.

"Vo Ve!" Tiểu Hắc kêu hai tiếng, sau đó ý thức được truyền cho Diệp Tinh một tin tức.

Chiếc xe khởi động và nhanh chóng tiếp cận một nơi khác.

Tiểu Hắc là một con Trùng Tầm Bảo vô cùng hiếm thấy trên địa cầu, ngoại việc có thể cảm ứng được bảo vật ở phụ cận ra, còn có một năng lực cực kỳ cường đại, đó chính là năng lực tìm kiếm, khứu giác so với chó còn thính hơn rất nhiều lần, chỉ cần bị nó theo dõi, chân trời góc biển cũng trốn không thoát.

Lúc trước Tiểu Hắc tiến vào đồn cảnh sát, tìm được hai tên buôn người kia, biết được các loại mùi trên người bọn họ, bao gồm cả mùi của những đồng bọn kia.

Những kẻ buôn người kia rõ ràng còn có đồng bọn, lần này thiếu chút nữa làm Lâm Tiểu Ngư bị thương, Diệp Tinh tuyệt đối sẽ không để cho nguy hiểm tiềm ẩn phát sinh.

Tiểu Hắc không ngừng chỉ đường, Diệp Tinh cũng không ngừng lái xe, một mực lái xe ở Thượng Hải hơn ba giờ, cuối cùng xe chạy đến một vùng ngoại ô, nơi đó có một căn nhà hoang.

Thời gian đã đến hơn tám giờ tối,buổi tối ở căn nhà hoang tản ra một chút ánh sáng yếu ớt.

Dừng xe lại, Diệp Tinh cẩn thận tiếp cận nơi đó.

"Mẹ nó, lần này lão Sơn, lão Lý thế nhưng lại thất thủ." Vừa tiếp cận liền có một đạo thanh âm giận dữ nói.

"Lão đại, hiện tại làm sao bây giờ? Lão Sơn, lão Lý nói không chừng sẽ khai báo chúng ta? Tôi nghĩ chúng ta vẫn phải rời khỏi đây là tốt nhất. "

“ Sợ cái gì? Lão Sơn, lão Lý là người thông minh, bọn họ dám nói nhiều sao?" Thanh âm đầu tiên lại vang lên.

Diệp Tinh lẳng lặng ở ngoài căn nhà một hồi, lúc này hắn đeo một cặp kính râm, trên người mặc quần áo cồng kềnh, trên mặt có một chút xám đen.

"Đại khái có ba người." Diệp Tinh nghe một hồi, nhóm mấy người đàn ông này là một băng đảng.

Hắn nhìn cửa một chút, tay phải nắm thành quyền trực tiếp hướng chỗ khóa khóa cửa đánh tới.

-Phanh! Một đạo thanh âm thật lớn vang lên, cửa lớn thuận thế sụp đổ.

Sau đó Diệp Tinh liếc mắt một cái nhìn thấy ba người trong phòng đang kinh hãi nhìn hắn.

Xoẹt!

Thân ảnh Diệp Tinh lướt qua, tốc độ rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt liền đi tới trước mặt một người, một quyền đánh ra, người đàn ông kia trực tiếp bị đánh ngã, hôn mê bất tỉnh.

Lại là một cước đánh ra, người kia cũng không có bất kỳ lực ngăn cản nào.

Trong nháy mắt giải quyết hai người, người đàn ông cuối cùng hẳn là lão đại, kinh hãi nói: "Mày là ai?"

Ông ta lúc này trong tay tựa hồ còn cầm một ít giấy, có vẻ muốn đem nó hủy.

\- Trên đời này có chuyện gì khó làm sao mà nhất định phải đi bắt cóc người ! Diệp Tinh trong lòng lạnh như băng.

Trong lòng hắn không có một chút hảo cảm nào đối với những kẻ buôn người buôn bán trẻ em này.

Không lãng phí thời gian nữa, hắn trực tiếp đấm một quyền đánh tên buôn người kia ngất xỉu.

Chương 105 Tuyên truyền

Cầm lấy mấy tờ giấy trong tay, nhìn một chút, Diệp Tinh trên mặt tràn đầy tức giận, trên tờ giấy kia viết chính là tuổi tác của người bị lừa bán cùng với thông tin bị bán đi nơi nào, còn có bán bao nhiêu tiền.

Mấy đứa trẻ trên này thậm chí đã đạt tới hai mươi mấy người!

\- Một đám cặn bã! Diệp Tinh khuôn mặt lạnh như băng, lưu lại trên người ba người bọn họ một đạo linh lực.

Có đạo linh lực này ở đây, trong cơ thể bọn họ sẽ không ngừng bị phá hư, khả năng thân thể cũng không bằng một người già.

Cầm lấy điện thoại của một người đàn ông trên mặt đất, Diệp Tinh gọi ra ngoài.

Hắn đứng ở xa xa, chỉ chốc lát sau, tiếng xe cảnh sát vang lên, ba người đàn ông toàn bộ bị bắt đi.

Chuyện về bọn buôn người ngày hôm sau lập tức được đưa tin, mấy chục đứa nhỏ cũng đang gấp rút tìm kiếm, mà Diệp Tinh với tư cách là người báo án lúc này đang ở cùng một chỗ với Lâm Tiểu Ngư. "

“Tiểu Ngư, cậu xem tin tức này, hai kẻ buôn người còn có đồng bọn, tìm được mấy chục đứa nhỏ bị bán đến các loại địa phương."

"Những kẻ buôn người này quá đáng ghét, chỉ vì lợi ích của mình mà dẫn đến hàng chục gia đình tan vỡ, sống trong đau buồn."

"Toàn bộ bị bắt hết rồi."

......

Trương Mộng, Chu San nhìn điện thoại di động, vẻ mặt tức giận nói.

Lâm Tiểu Ngư cũng phẫn nộ nhìn tin tức trên điện thoại di động, lập tức cảm thán may mắn nói: "May mắn những kẻ buôn người này đều bị bắt được, hy vọng những đứa nhỏ kia đều có thể cứu được."

"Nhất định có thể." Diệp Tinh cười nói.

Trên tin tức mờ ẩn đề cập đến người báo án một chút, bất quá chỉ là một câu đơn giản, Diệp Tinh làm rất cẩn thận, bảo đảm không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Đương nhiên, cho dù bị người khác phát hiện ra hắn là người báo án, hắn cũng chỉ được thưởng mà thôi. Mà Diệp Tinh hắn lười tham dự những chuyện này.

......

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời gian kế tiếp Diệp Tinh lại trị liệu một người, cuối cùng chiếm được một trăm mười triệu.

Hoàng Thành Đống năm mươi triệu, Đổng Đại Chí một trăm triệu, Chu Vĩ Thiên một trăm năm mươi triệu, cộng thêm một trăm mười triệu này, tổng chi phí trị liệu của Diệp Tinh đã đạt tới bốn trăm mười triệu!

"Ông chủ, số tiền này có tiếp tục đầu tư vào những bộ phim này không?" Trong công ty đầu tư Tinh Nguyên, Trần Quân Nam đứng trước mắt Diệp Tinh, nhìn Diệp Tinh lựa chọn một ít kịch bản.

Một số kịch bản này chưa được đoàn làm phim nào đánh giá cao nên không có dự án nào được khởi động.

"Ừm, tranh thủ giành được những kịch bản này, một vài kịch bản có thể chủ động liên hệ với đoàn làm phim, mau chóng bắt đầu quay!" Diệp Tinh phân phó nói.

Trần Quân Nam trong lòng thầm kinh hãi, từ khi công ty thành lập đến bây giờ, cộng thêm mấy bộ phim này, Diệp Tinh tổng cộng tiêu tốn hơn bốn trăm triệu, tổng cộng đầu tư hơn mười bộ phim, số tiền lớn như vậy hầu như không có nhà đầu tư nào có thể so sánh.

Nếu những bộ phim này không phản ứng trên thị trường, doanh thu phòng vé thấp, hơn 400 triệu của Diệp Tinh đều sẽ rơi như tuyết.

Cho dù Diệp Tinh là phú nhị đại, trong nhà lấy tiền cho hắn chơi, nhưng nhiều nhất là mấy trăm triệu thôi, sẽ không cho quá nhiều.

Nhưng mà Diệp Tinh là ông chủ, đầu tư bộ phim nào hoàn toàn là do Diệp Tinh định đoạt, anh ta chỉ là người chấp hành mà thôi.

Trần Quân Nam không cường thế như Trần Diễm Hồng, anh không cầu có công, chỉ cầu không tạo ra sai sót gì.

\- Được, ông chủ, tôi lập tức đi liên lạc ngay! Trần Quân Nam gật đầu nói.

Toàn bộ công ty đầu tư Tinh Nguyên lại bận rộn.

......

Công ty đầu tư Tinh Nguyên bận rộn, mà tại Công ty TNHH Truyền thông Văn hóa Nguyệt Ảnh nằm ở tầng 11 tòa nhà Kim Vũ, Trần Diễm Hồng lẳng lặng nghe báo cáo.

"Chị Hồng, hiện tại công ty Tinh Nguyên đã đầu tư rất nhiều phim, hơn nữa đã tốn rất nhiều tiền." Một cô gái báo cáo, nhìn khuôn mặt thì chính là cô gái trước kia vẫn đi theo phía sau Trần Diễm Hồng tên là Tiểu Mai.

"Chi hàng trăm triệu đầu tư cho nhiều bộ phim như vậy? Diệp Tinh này rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy? Hắn cũng không sợ vốn cũng không thể thu hồi sao?" Ngón tay Trần Diễm Hồng gõ bàn.

Cô cẩn thận, lựa chọn đoàn làm phim đầu tư đều là suy nghĩ nhiều lần, cô biết công ty đầu tư Tinh Nguyên chỉ mới thành lập cách đây không lâu, kết quả trong thời gian ngắn đã tiêu ra mấy trăm triệu!

"Chị Hồng, em cảm thấy phú nhị đại kia chính là không có đầu óc, phỏng chừng vừa tiếp xúc với thị trường điện ảnh, hận không thể tự mình kiếm được nhiều tiền." Cô gái Xiaomei tự tin phân tích.

"Trước kia không phải có rất nhiều phú nhị đại đều thử nghề này sao? Chẳng qua cuối cùng hầu hết đều rời khỏi cái nghề này.” Trần Diễm Hồng cười cười, nói: "Cũng có thể có khả năng này, nhưng mà trước khi sự tình chưa làm rõ chúng ta cũng không nên tùy ý hạ thấp đối thủ."

"Hai bộ phim chị coi trọng phải đầu tư càng sớm càng tốt, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào nhớ chưa."

"Vâng." Cô gái Tiểu Mai gật đầu, đi xuống phân phó.

Toàn bộ văn phòng, chỉ còn lại một mình Trần Diễm Hồng.

Cô ta lấy tay gõ bàn, trong đầu nhớ tới nụ cười trên mặt Diệp Tinh lúc trước khi đi ứng tuyển, trong lòng không khỏi có một cỗ uất ức.

Đàn bà con gái không nhất định phải thù hận, nhưng Trần Diễm Hồng tuyệt đối thù dai. Cô ta muốn chứng minh với Diệp Tinh rằng hắn không chọn mình là một quyết định sai lầm.

"Một hơi đầu tư nhiều phim như vậy, tôi sẽ xem rốt cuộc cậu có thể đạt được bao nhiêu phòng vé?"

Trần Diễm Hồng trong lòng yên lặng nói.

......

Quảng cáo
Trước /55 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hơi Thở Tình Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net