Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Việt Nam] Phong Khởi Đấu La Đại Lục
  3. Chương 67 : Bát Quái tiến bộ (1)
Trước /70 Sau

[Việt Nam] Phong Khởi Đấu La Đại Lục

Chương 67 : Bát Quái tiến bộ (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Tiểu yêu nghiệt ngươi xong chưa?” Độc Cô Bác hướng về phía Đường Thanh Phong hét lên. Đợi đến khi Đường Thanh Phong thu thập tốt đan cụ chạy trở lại.

Độc Cô Bác chắp hai tay sau lưng đối mặt với Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn nói, "Các ngươi chuẩn bị lúc nào trị độc cho cháu gái ta thế?"

Đường Thanh Phong cùng Đường Tam sửng sốt một chút, những lời này của Độc Cô Bác cũng chính là bảo bọn hắn hãy rời khỏi nơi này.

Con người ai chẳng có cảm tình, chung đụng hơn nửa năm trời mặc dù ban đầu nguyên nhân chính là bản thân bị bắt đến cầm tù. Nhưng lúc trước tâm lý học có một sự kiện chính là người bị bắt cóc lâu ngày có đôi khi sẽ phát sinh tình cảm với người bắt hắn… a phi phi, ta nghĩ cái gì vậy.

Nói chung là khoảng thời gian này lão độc vật đối bọn họ huynh đệ không thể, hắn đối độc dược ở thế giới này so với huynh đệ bọn họ càng thêm hiểu biết, đối hắn y thuật cùng Tam ca độc thuật đều có giúp ích, nghiễm nhiên trở thành tổ hợp quái lão độc vật + tiểu độc vật + tiểu y tiên. Ân, hắn mới không phải là nhớ thương Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn bên trong độc vật.

"Lão quái vật, ngươi muốn bọn ta đi sao? " - Đường Tam nhìn bóng lưng có chút cô đơn của Độc Cô Bác. Nói thật hai huynh đệ bọn họ trong, mặc dù Đường Thanh Phong gặp Độc Cô Bác trước, mà hắn bắt đầu đối lão quái vật có thành kiến, nhưng hiện tại lại so với Đường Thanh Phong càng thêm thân cận cái này bạn già, chỉ vì hai người đều là dùng độc cao thủ, đều không hề đem độc trở thành một loại vũ khí mà là một môn học vấn.

Độc Cô Bác lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ ta có thể giữ ngươi bên cạnh cả đời sao? Thế giới bên ngoài có không gian càng rộng lớn hơn, hơn nữa ta nghĩ các ngươi cũng phải quay lại học viện, ngoài ra nếu các ngươi không có đủ lịch duyệt về thế giới này thì trong tương lai liệu ngươi có khả năng trở thành Phong Hào Đấu La được sao? "

Không khí tựa hồ trở nên có chút yên tĩnh lại.

Một hồi lâu trôi qua, Đường Thanh Phong vẫn là lên tiếng đánh vỡ im lặng: “Lão quái vật, ngươi nói còn hai việc giúp ta làm đúng không?”

Độc Cô Bác gật đầu, "Lão phu nói chuyện luôn luôn giữ lời, chỉ cần không đi ngược lại nguyên tắc của ta là được. "

Đường Thanh Phong cười hắc hắc vẻ mặt tính kế, nói: "Tốt lắm, như vậy hiện tại ta dùng hai cái yêu cầu này, bảo đảm rất hay." Cố ý nhấn âm cuối thật dài.

“Yêu cầu gì hay cơ?” Độc Cô Bác mặt nhăn lại, trong lòng thầm nghĩ liệu tiểu tử thối này có thể bắt ta phải làm gì đây, chẳng lẻ hắn không biết mấy lời hứa này là thứ cực kỳ trọng yếu đối với hắn hay sao? Bằng vào thực lực Phong Hào Đấu La của mình thì trên thế giới này có mấy việc mà hắn không làm được chứ.

Đường Thanh Phong gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn, _ "Điều kiện thứ hai của ta là: ta muốn mang đi một số thảo dược ở nơi này, ngươi không được phép ngăn cản đâu đấy."

"Là cái này sao? " Độc Cô Bác tức giận trừng mắt nhìn Đường Thanh Phong. Mặc dù nói thảo dược bên trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn có chút trân quý nhưng là… hiện tại bị hắn nhổ lấy luyện đan còn xót lại không bao nhiêu, cho hắn cũng không sao đi.

Đường Tam ở bên cạnh nói: "Vậy ngươi có đáp ứng hay không?"

“Đáp ứng, chuyện đơn giản như vậy đối với ta thì sao lại không đáp ứng cơ chứ? " Độc Cô Bác thản nhiên nói đồng thời cũng đánh thức Đường Thanh Phong huynh đệ, không nên tùy ỳ sử dụng quý giá yêu cầu để làm chuyện dễ dàng như vậy.

Đường Thanh Phong nghiêm túc lại rồi nói: "Điều kiện này thì đơn giản rồi, nhưng điều kiện tiếp theo thì không dễ dàng như vậy đâu. Không biết ngươi có làm được không."

Độc Cô Bác tự tin nói: "Đối với ta mà nói thì có gì có thể làm khó được ta đây?"

Đường Thanh Phong vẻ mặt mưu kế thực hiện được nói, “E hèm, như vậy ta xem như ngươi đã đáp ứng rồi nhé.”

Độc Cô Bác cảm nhận được gì cẩn thận hỏi, "Trước tiên ngươi hãy nói yêu cầu một chút để ta xem có thể làm cho ngươi hay không."

Đường Thanh Phong mỉm cười nói: "Kỳ thật nói ra cũng rất đơn giản. Thật ra Sử Lai Khắc học viện của chúng ta thực lực không phải là mạnh, chúng ta cần một thế lực để chống lưng, vậy nên điều kiện thứ ba của ta chính là muốn yêu cầu ngươi đến Sử Lai Khắc học viện chúng ta làm Cố Vấn cao cấp......"

"Không được. " Độc Cô Bác không đợi Đường Thanh Phong nói hết lời thì đã quả quyết cự tuyệt, "Lão phu cả đời sợ nhất chính là tự do bị hạn chế, cái này đã là nguyên tắc. Ta không thể đáp ứng ngươi, được đấy Tiểu yêu nghiệt, không ngờ ngươi lại định lừa ta một vố. Thật ra ngay cả Hoàng Thất của Thiên Đấu Đế Quốc cũng không thể hạn chế năng lực của ta.. "

Đường Thanh Phong không nhanh không chậm giải thích : "Không không. Sẽ không hề hạn chế ngươi. Ngươi chỉ là ở chúng ta học viện Sử Lai Khắc quải cái danh hiệu mà thôi, thích đến thì đến thích đi thì đi, sẽ không ai bắt ngươi trực ở học viện cả ngày cả. Thế nào?”

Độc Cô Bác sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn về phía Đường Thanh Phong hai mắt to tròn lấp lánh mong đợi nhìn hắn, đồng dạng Đường Tam cũng bên cạnh nhìn thật kỹ, hy vọng hắn có thể đồng ý.

"Chỉ là trên danh nghĩa thôi chứ? " Độc Cô Bác mang theo điểm nghi vấn này nói ra.

Đường Thanh Phong vội vã gật đầu, "Đương nhiên. Chẳng lẽ ngươi cho rằng có ai có thể quản được một vị Phong Hào đấu la như ngươi sao? Đương nhiên nếu lúc nào ngươi rỗi thì có thể chỉ điểm cho chúng ta một chút, chúng ta cũng không phản đối đâu. "

Độc Cô Bác tức giận hừ một tiếng, "Tên tiểu yêu nghiệt ngươi mà còn cần ta chỉ điểm cái gì nữa chứ? Ngươi không chỉ điểm cho ta thì đã tốt lắm rồi. " _

Đường Tam cực kỳ vui mừng, "Như vậy là ngươi đã đáp ứng rồi chứ? "

Trên mặt Độc Cô Bác toát ra vẻ tươi cười. "Chỉ cần các sư phụ của học viện không đuổi ta là tốt lắm rồi, đi thôi. "

" Đi ? Đi đâu chứ? " Đường Thanh Phong nghi hoặc hỏi lại.

Độc Cô Bác nói: "Lão phu đã đáp ứng trở thành cố vấn theo yêu cầu của ngươi rồi thì ta sẽ trực tiếp đưa ngươi về, đồng thời cũng mang cháu gái ta theo để cho ngươi chữa trị nữa chứ. "

Bởi vì có thể tiếp tục cùng ở một chỗ với Độc Cô Bác khiến tâm tình của Đường Tam cực kỳ vui sướng, cười ha hả nói: "Không thể sốt ruột. Ngươi quên là đã đáp ứng tiểu Phong hai điều kiện rồi sao? Bọn ta còn muốn mang theo chút dược vật ở nơi này rồi phân chia từng loại ra, như vậy cũng tốn chút thời gian đấy. Chúng ta đã ở đây nửa năm thì mấy ngày thời gian này tính là gì? Cho ta ba ngày thời gian. Ba ngày sau, chúng ta sẽ quay lại học viện. "

Ba ngày sau.

Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn, Độc Cô Bác nhìn khắp núi đồi hoa thảo hiện tại càng thêm có vẻ trọc lóc tiêu điều. Có chút im lặng.

Đường Tam dò hỏi: "Chúng ta đi thôi chứ?"

Độc Cô Bác hung hăng trừng mắt liếc hắn cùng bên cạnh Đường Thanh Phong một bộ vô tội một cái, "Đi thôi." Nói xong, hắn cũng không để ý đến Đường Thanh Phong huynh đệ, cả người phóng lên, hướng đỉnh núi mà đi.

Đường Tam vội vã phóng thích Bát chu mâu, mang theo thân thể mình nhanh chóng đuổi theo hướng Độc Cô Bác. Đường Thanh Phong không nhanh không chậm tiêu sái đạp Thanh Vân Bộ đi theo.

Tịch Dương sâm lâm (Vân: lúc trước mình dịch Mặt trời lặn rừng rậm …) mặc dù cũng có không ít hồn thú cường đại xuất hiện nhưng Độc Cô Bác ở chỗ này nhiều năm nên hơi thở trên người hắn đã được tất cả các hồn thú biết vì vậy không có con nào dám đến gần lão độc vật này, Đường Thanh Phong huynh đệ hai người vẫn đi theo Độc Cô Bác ra phía bìa rừng cũng không gặp phải bất cứ Hồn thú nào công kích cả.

Vì tránh làm người khác chú ý, khi ra ngoài rừng Đường Tam liền thu hồi Bát Chu Mâu, chỉ bằng Quỷ Ảnh mê tung đi theo sau lưng Độc Cô Bác, Đường Thanh Phong cũng thả chậm lại tốc độ đổi đồng dạng thay đổi Quỷ Ảnh Mê Tung đi theo.

Một đường im lặng không trò chuyện, cứ thế chầm chậm đuổi tới Thiên Đấu thành.

Bởi vì kịch độc trên người hầu hết dung nhập vào bên trong Hồn cốt, cho nên lúc này Độc Cô Bác nhìn cũng không quá khủng khiếp như trước kia mà khiến mọi người chú ý, sau khi đi vào Thiên Đấu thành, lão quái vật dừng lại cước bộ, liếc liếc mắt hướng phía sau lưng mình, chính là Đường Tam đang thở hổn hển cùng hắn không giống nhau Đường Thanh Phong vẫn có vẻ tự tại ung dung giống như vừa rồi chỉ là tùy tiện đi dạo, "Đường Tam, dẫn đường."

Đường Tam tiến đến bên người Độc Cô Bác bên người thấp giọng cười nói: "Lão quái vật, ngươi không tức giận nữa chứ?"

Độc Cô Bác trừng mắt nhìn hắn rồi lại liếc sang bạch y thiếu niên một cái, "Lão tử đã đáp ứng chuyện gì thì chưa từng làm sai. Bất quá tên tiểu tử ngươi phải nhớ kỹ chỉ có lần này thôi, sau này cấm không được làm như thế nữa."

Đường Tam vội vã gật đầu đáp ứng.

Thấy Độc Cô Bác tức giận đã tiêu tan một ít, Đường Tam vội vã đi phía trước dẫn đường, theo sát là Đường Thanh Phong, ba người hướng tới Lam Phách học viện mà nay chính là Sử Lai Khắc Học Viện mà đi đến.

Một bên đi tới, Đường Thanh Phong không nhịn được hỏi Độc Cô Bác: “Lão quái vật, kỳ thật ngươi tới học viện chúng ta cũng nên cố gắng thích hợp đi. Sử Lai khắc học viện chúng ta cũng chính là Quái vật học viện, thầy là quái vật trò cũng là tiểu quái vật chẳng phải là một sự tình cực kỳ đắc ý hay sao?"

"Đắc ý cái đầu ngươi ấy." Độc Cô Bác nâng tay lên gõ một cái xuống đầu Đường Thanh Phong. Đường Tam ôm đầu u oán đạo, "Ngươi nếu đánh vào chiếc đầu thông minh của ta mà khiến đầu óc choáng váng thế thì ai chữa trị cho cháu gái ngươi đây?"

Độc Cô Bác tựa hồ nghĩ tới cái gì, trên mặt lạnh như băng bỗng trở nên nhu hòa một chút, nhìn từ trên xuống Đường Thanh Phong, khóe miệng dần xuất hiện vẻ cười.

Ngươi tin một con độc xà oán độc bỗng dưng một ngày đối với ngươi cười nhu hòa mật ý, ngươi tin sao. Dù sao ta là không tin.

Nhịn xuống cảm giác không khỏe, Đường Thanh Phong cố gượng cười hỏi:”Lão quái vật, ngươi, ngươi cười cái gì nha?”

Độc Cô Bác bẻ bẻ ngón tay, " Ta đã cẩn thận tính toán, nhưng thật ra cháu gái ta cũng chỉ hơn ngươi có bảy tuổi mà thôi, cũng không cho là nhiều lắm. Khi ngươi mười tám tuổi thì nó bất quá mới có hai mươi lăm tuổi, tiện nghi cho tiểu tử nhà ngươi rồi."

Đường Thanh Phong đại kinh "Tiện nghi cái đầu ngươi, ta mới không cần cháu gái ngươi."

Độc Cô Bác cười hắc hắc, ôm lấy một bả vai của Đường Thanh Phong, " Điều này ngươi có thể quyết định sao? Mặc dù ngươi với y dược nghiên cứu không tồi nhưng xuân dược ngươi có khả năng hóa giải sao? Quay đầu lại thì lão phu sẽ cho ngươi đùa giỡn với một thứ thật tốt, để trước tiên có thể thành thục đã, ta xem ngươi có thể làm tốt không." _

" Ngươi ...." Vẻ mặt Đường Thanh Phong câm tức chỉ tay vào mặt Độc Cô Bác, cuối cùng cũng đổi giọng van xin hắn, " Lão .... không, Độc Cô tiền bối. Ta đã sai rồi, ngươi đừng có bắt ép ta nữa được không?" _

Độc Cô Bác đường hoàng cười nói : " Ta nào có ép ngươi đâu? Ta chỉ nói ra một chuyện thật mà thôi, chẳng lẽ cháu gái của ta lại không thích hợp với tên tiểu quỷ nhà ngươi hay sao? Tên tiểu quái vật nhà ngươi mặc dù giảo hoạt một chút, nhưng thiên phú dù sao cũng không thể lường được, tiền đồ tương lai không hạn lượng. Nếu cháu gái ta có thể theo ngươi thì ta cũng yên tâm."

" Nàng đi theo Ngọc Thiên Hằng cũng giống nhau mà? Sau lưng tên Ngọc Thiên Hằng đó còn có cả gia tộc Lam Điện Phách Vương Long tông môn hỗ trợ. Hơn nữa, ngươi đừng tưởng ta không nghe thấy lúc trước ngươi hướng Tam ca giới thiệu cháu gái ngươi cho hắn." Hừ lão già này mắc cái gì bệnh, về phần đem cháu gái mình đẩy mạnh tiêu thụ như vậy sao.

Độc Cô Bác sửng sốt một chút, hắc hắc cười: " Cái này thật ra cũng có thể. Quên đi, quay đầu lại rồi hãy nói tiếp."

Đoán Độc Cô Bác tựa hồ đã bỏ đi ý niệm trong đầu, Đường Thanh Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc ba người cũng đã đi tới cửa học viện.

Bảng tên của Lam Phách học viện đã bị mất, mà thay vào đó là một một tấm biển chữ vàng thật lớn, trên viết năm chữ màu vàng rực : Sử Lai Khắc học viện, hiệu trưởng Phất Lan Đức.

Không đợi Độc Cô Bác tiến lên, Đường Thanh Phong huynh đệ đã chạy cản trước mặt tiến lên phía trước, hắn không dám để cho Độc Cô Bác đi ở phía trước, vạn nhất vừa bước vào đã xuất hiện xung đột ngay với các vị sư phụ hắn thì thật là không tốt.

Tính tình Độc Cô Bác như vậy, ai biết sẽ bộc phát lúc nào?

Đường Thanh Phong chạy tiến lên, cùng thủ vệ ở cửa nói vài câu gì đó, thủ vệ liền chạy vào trong học viện. Đường Tam ở tại chỗ bồi hắn chờ: "Lão quái vật, chúng ta ở chỗ này một lúc đã, ngươi cũng đừng quên đáp ứng ra, không được làm tổn thương bất kì kẻ nào ở Sử Lai Khắc học viện này."

Độc Cô Bác chính là Phong hào đấu la, tại Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn cũng chỉ có hai huynh đệ Đường gia, nhưng ở nơi này không giống với ở đó, nếu không phải Độc Cô Bác đã đáp ứng là không làm tổn thương đến bất kì kẻ nào trong Sử Lai Khắc học viện, bọn hắn hoàn toàn không dám đưa lão đến đây.

Độc Cô Bác ngẩng đầu lên, dụng lỗ mũi hướng Đường Tam nhưng cũng không nói gì cả.

Phất Lan Đức, Đại sư, Liễu Nhị Long cùng Triệu Vô Cực, Lô Kỳ Bân, Thiệu Hâm, Lý Úc Tùng, tổng cộng bảy người từ bên trong học viện hướng phía đại môn mà đi tới.

Bảy người trước mặt này, có thể nói là tổ hợp mạnh nhất của Sử Lai Khắc học viện, bọn họ hiển nhiên không phải vì nghênh đón Đường Thanh Phong cùng Đường Tam mà toàn bộ ra đây, cái mà bọn họ nhằm vào chính là xưng hào cao nhất trong giới hồn sư, chính là Hoàng Kim Thiết Tam Giác Độc đấu la.

Cả bảy người này thấp nhất cũng là hồn sư ngoài sáu mươi cấp, lại là vừa đầy đủ một tổ hợp hồn sư, hơn nữa cho dù Hoàng Kim Thiết Tam Giác vũ hồn dung hợp, dù tất cả cùng xông lên vẫn không thể đánh bại Độc Cô Bác, nhưng cũng có thể miễn cưỡng ngăn trở.

Khi môn vệ học viện bẩm báo Đường Thanh Phong, Đường tam cùng với một lão nhân nhìn qua có vẻ cao ngạo trở về, Phất Lan Đức, Đại sư cũng hiểu được là Độc Cô Bác đã tới, vì gặp mặt cẩn thận nên tất cả đều phải ra.

"Sư phụ ." Đường Tam nhìn thấy Đại sư, liền hướng phía mọi người phất phất tay.

Đại sư trong mắt hiện lên một tia quang mang kích động, vừa muốn bước nhanh tiến đến, lại bị Phất Lan Đức cản lại. Chỉ với một động tác nho nhỏ này là có thể nhìn ra mọi người rất cẩn thận.

Trong số mọi người ở đây, Đại sư không thể nghi ngờ là người có thực lực yếu nhất, với dung hợp vũ hồn dung hợp kỹ của Hoàng Kim Thiết Tam Giác thì tuyệt đối không thể tồn tại được, một khi hắn bị Độc Cô Bác công kích, chắc chắn không thể sống sót, đường sống còn của sáu người còn lại tự nhiên cũng không chống nổi Độc Cô Bác.

Độc Cô Bác chứng kiến thấy động tác của Phất Lan Đức, khóe miệng giật giật, cố nén không để cho thần sắc của mình toát ra vẻ khinh thường. Trong lòng thầm nghĩ, cho dù bảy người các người phối hợp thì làm sao? Nếu lão phu muốn động thủ, cho dù giết sạch cả thủ đô Thiên Đấu đế quốc này cũng không phải không có khả năng.

Mặc dù Độc Cô Bác trong Phong hào đấu la cũng không được tính là mạnh, nhưng nói về phạm vi sát thương rộng, tuyệt đối cũng không có ai có khả năng bì được với độc của hắn.

Đường Tam tự nhiên không có gì cố kỵ, nhanh chân tiến về phía trước nghênh đón : "Các vị sư phụ, ta đã trở về."

Đường Thanh Phong không kiêu không ngạo bước đến hành lễ cười chào bọn họ như thể mới gặp hôm qua mà thôi: “Viện trưởng, Đại sư, Liễu A di cùng các vị lão sư hảo.” Hoàn toàn không có tự giác bản thân bị bắt đi khiến bọn họ lo lắng thế nào, cho người ta cảm giác hắn chẳng qua chỉ là đến nhà người khác làm khách trở về…

Đại sư liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, ánh mắt hiện ý dò hỏi.

"Phất Lan Đức viện trưởng, ta có chuyện muốn nói với ngài."

Phất Lan Đức ánh mắt vẫn dừng trên người Độc Cô Bác, lúc này nghe thấy Đường Thanh Phong hướng đến mình nói chuyện thì ánh mắt mới rời đi, "Nga tiểu Phong sao rồi? Hắn không làm gì bọn ngươi chứ?"

Đường Thanh Phong lắc đầu : " Không có, Độc Cô tiền bối đối với ta tốt lắm, dạy cho ta không ít tri thức về phương diện độc vật. Phất Lan Đức viện trưởng, Độc Cô tiền bối nguyện ý đến làm cố vấn của học viện chúng ta, ngài có thể đồng ý không ?"

"Cái gì?" Không chỉ Phất Lan Đức, kể cả Đại sư ở bên trong, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc hô lên một tiếng, ánh mắt đồng thời trở nên quái dị. Mọi người quay mặt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.

Độc Cô Bác là ai? Chính là Phong Hào đấu la. Đừng nói là Sử Lai Khắc học viện trước mắt, cho dù là Thiên Đấu đế quốc đệ nhất học viện Thiên Đấu hoàng gia học viện cũng không có Phong Hào đấu la tọa trấn.

Đường Thanh Phong nhìn mọi người với ánh mắt kinh ngạc, biết chắc bọn họ động tâm, cười hỏi : " Không được hay sao?"

Phất Lan Đức yết hầu nuốt một cái hỏi ngược lại :" Ngươi nói thật chứ?"

Không chờ Đường Thanh Phong khẳng định, Đường Tam gật đầu xác minh, " Độc Cô tiền bối đã đáp ứng,chỉ nói là sẽ lưu lại học viện với tư cách cố vấn mà thôi."

Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long ánh mắt hai người cùng hướng về phía Đại sư, trong ba người thì Đại sư luôn xuất ra những ý kiến tốt nhất.

Đại sư khuôn mặt cứng ngắc giật mình :" Đây là chuyện tốt, Độc Cô tiền bối mặc dù luôn làm việc theo ý mình nhưng người này danh dự rất lớn, đã đáp ứng sẽ không làm ngược lại đâu Phất Lan Đức." Đại sư nói, ánh mắt hướng Phất Lan Đức.

Hai người đã là lão huynh đệ nhiều năm, Phất Lan Đức làm sao lại không hiểu ý tứ của Đại sư, liền phất phất tay, mang theo mọi người hướng đến chỗ Độc Cô Bác nghênh đón.

" Độc Cô tiền bối, ngài hảo." Phất Lan Đức cực kì nhiệt tình tiến đến, đi tới trước mặt Độc Cô Bác, vẻ mặt tươi cười. Mặc dù nhìn hắn cười trên mặt vẫn hiện ra nét âm hiểm nhưng trong mắt lại hiện ra một tia chân thành.

Độc Cô Bác hướng Phất Lan Đức gật đầu, xem như hoàn lễ.

"Ta đã đáp ứng tên tiểu yêu nghiệt này ở lại đây làm cố vấn, không biết các ngươi có nguyện ý không?" Độc Cô Bác là người luôn luôn không thích vòng vo, dĩ nhiên với địa vị của hắn cũng không cần phải làm thế, trực tiếp hỏi ngay vào vấn đề.

Hắn đáp ứng Đường Thanh Phong đến đây, dĩ nhiên là bởi vì Đường Thanh Phong đưa ra điều kiện, đồng thời hắn với Đường Tam cùng Đường Thanh Phong chi gian quan hệ.

Phất Lan Đức không chút do dự nói : " Đương nhiên nguyện ý. Có ngài đi đến học viện của bọn vãn bối, Sử Lai Khắc học viện tất sẽ trở nên huy hoàng hơn. Đừng nói là ngài làm cố vấn, cho dù là ngài muốn làm hiệu trưởng cũng có thừa."

Độc Cô Bác đối với sự nhiệt tình của Phất Lan Đức hiển nhiên không quá hứng thú, phất phất tay nói : " Viện trưởng thì ta không thể làm, ta không có nhiều thời gian để dạy dỗ đệ tử. Hơn nữa phương thức tu luyện của ta cũng không thích hợp với đại đa số hồn sư. Nếu các ngươi đã đáp ứng thì hãy tìm cho ta một chỗ yên tĩnh là được. Đưa tên hai tiểu quái vật này về đến đây, ta có chút mệt mỏi. Trước tiên ta đi nghỉ ngơi đã."

Phất Lan Đức lập tức đáp ứng một tiếng, mặc dù sự việc bất ngờ không có cái gì chuẩn bị trước, nhưng lâm vào tình huống này thì xử lí cũng không quá khó khăn, " Tiền bối, mời ngài theo ta." vừa nói liền đi trước dẫn đường, mang theo Độc Cô Bác hướng vào bên trong học viện.

Độc Cô Bác lúc đi qua bên cạnh Đường Tam, môi hơi động đậy hướng Đường Tam nói một câu gì đó, lúc đó mới hướng theo Phất Lan Đức rời đi.

Sự thực là hắn không hề có chút mệt mỏi, chỉ là hắn luôn luôn ghét nhất bị phiền toái, không muốn ở lại chỗ này hòa cùng nhiều người nói chuyện mà thôi.

Nhìn bóng dáng Phất Lan Đức dẫn theo Độc Cô Bác đi xa, Liễu Nhị Long không nhịn được hướng Đường Tam hỏi : " Tiểu Phong, ngươi đã làm như thế nào vậy, khiến lão quái vật đó tự nhiên đến học viện của chúng ta. Điều này quả thực không thể tưởng tượng được."

Đường Thanh Phong mỉm cười nói : "Có lẽ là chúng ta tương đối có duyên, đặc biệt là Tam ca cùng Độc Cô tiền bối cộng đồng đam mê độc dược.”

Đại sư nói : " Mặc kệ nói thế nào đi nữa, đây cũng là chuyện tốt."

“Sư phụ và mọi người tốt cả chứ ?" Đường Tam hỏi, thân là một trong Sử Lai Khắc Bát quái, rời xa nửa năm thời gian, Đường Tam trong lòng tràn ngập nỗi nhớ về các sư phụ và đồng bọn, nhất là đối với Tiểu Vũ.

Đại sư mỉm cười gật đầu : "Bọn họ đều tốt lắm, lúc trước ta cũng không có nói các ngươi đi làm gì, chỉ nói là bế quan tu luyện. May mà huynh đệ các ngươi trở về đúng lúc này, nếu chậm hơn vài ngày có thể đã không gặp được chúng ta ở đây nữa rồi."

" Tại sao?"

Đại sư nói : "Trong vòng nửa năm nay, bọn họ cũng có những tiến bộ không nhỏ. Mã Hồng Tuấn, Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh đã đột phá cấp ba mươi, rồi tìm được đệ tam hồn hoàn cho chính mình. Áo Tư Tạp hồn lực đã tăng lên hai cấp, Tiểu Vũ tăng đến những ba cấp, Đái Mộc Bạch thì đang bế quan, đánh sâu vào bình cảnh để tiến vào cấp bốn mươi, phá vỡ được bình cảnh cũng có đôi chút khó khăn, bất quá cũng không còn lâu lắm nữa rồi. Chờ hắn đạt đến bốn mươi cấp, chúng ta sẽ cùng nhau giúp hắn liệp sát hồn thú, thu lấy hồn hoàn thứ tư."

Nghe Đại sư nói, Đường Thanh Phong cũng có chút gấp gáp cảm đâu xem ra chẳng qua bao lâu Đái lão đại đem hắn đuổi kịp, tiếp đến cũng nên bắt đầu tu luyện chăm chỉ.

“Như vậy ta trước hết đi gặp bọn hắn, phát phát phúc lợi” Đường Thanh Phong nhìn Đường Tam nói, sau đó cáo biệt Đại sư.

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yêu Anh! Yêu Cả Mùa Thu

Copyright © 2022 - MTruyện.net